Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự trả thù tàn bạo này vẫn không ngừng. Sau mỗi lần như thế, những gì để lại trên mặt đất khiến cho cả đám tu chân gia tộc đuổi giết Vương Lâm đều rung động tâm thần.

Đối phương không giết hết những tu sĩ tu vi dưới Anh Biến kỳ là để lại một con đường sống nhưng hàm nghĩa đằng sau những máu tanh này, không cần nói cũng đã rõ!

- Nếu còn tham gia vào việc này, người chết còn là những tu sĩ dưới Anh Biến kỳ!

Vô số cơn lốc phẫn nộ lập tức bùng nổ/ Những tu sĩ của những gia tộc bị đồ tinh dường như phát điên, không chút lùi bước, thề phải tìm được Hứa Mộc để báo thù!

Nhưng đa phần là những tu chân gia tộc cũng trở nên do dự. Nhất là những tu chân gia tộc vốn cư ngụ ở trong La Thiên Tây Vực. Cũng không biết là bắt đầu từ ai, những người tham gia vây công đã có người rời khỏi, nhanh chóng chạy về tinh cầu của mình. Trong thời gian ngắn, tuyến phong toả khắp La Thiên Tây Vực đã thưa thớt đi rất nhiều. Phần đông những tu chân gia tộc, dưới sự trả thù đầy máu tanh của Vương Lâm, sau khi cân nhắc đã lựa chọn lùi bước!

Dù sao chỉ vì một ít lợi ích từ Diêu gia cũng không đáng phải khiến cho tiểu bối, đệ tử trong gia tộc gặp phải tai hoạ ngập đầu như thế. Việc này vượt qua giới hạn của bọn họ. Hơn nữa, trọng yếu là thủ đoạn của Vương Lâm khiến cho những tu sĩ trong La Thiên Tây Vực vốn lấy lợi ích của gia tộc làm cơ bản, đáy lòng đều sinh ra hàn ý.

Bọn họ đã cảm nhận được sự điên cuồng của Vương Lâm, biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì không biết đến cuối cùng hắn sẽ còn làm ra sự tình đến cái dạng gì nữa!?

Ngoại trừ những tu chân gia tộc của La Thiên Tây Vực, người của ba Vực khác đều trở nên do dự. Nhưng cũng không nhiều tu sĩ rời khỏi. Nơi cư ngụ của gia tộc bọn họ cũng không ở trong La Thiên Tây Vực này, trong khi tên Hứa Mộc này lần này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, đây chỉ là sự giãy dụa trước khi chết mà thôi!

Người này dù cho giãy dụa điên cuồng hơn nữa, cũng chỉ có thể ở bên trong La Thiên Tây Vực này mà thôi. Hắn không thể rời đi, tự nhiên chưa cần nói tới cơ hội trả thù.

Tuy như thế nhưng Vương Lâm vẫn có thể cảm nhận được bên trong La Thiên Tây Vực, áp lực từ tuyến phong toả này cũng đã giảm đi rất nhiều. Chẳng qua, mấy ngày gần đây, nữ tử có thể dung nhập vào thiên địa kia cũng truy kích ngày càng gần. Thậm chí có tới vài lần đã suýt nữa thì đuổi kịp hắn.

Vương Lâm chau mày. Đối phương truy kích rất gắt gao, hơn nữa phạm vi di chuyển của Vương Lâm trong La Thiên Tây Vực này cũng nhanh chóng bị co rút lại. Do đó, nếu không tìm được biện pháp để thoát ra thì sẽ rất nguy hiểm.

Bên trong tinh không, bóng dáng của Vương Lâm biến ảo ra. Hắn cau mày. Sát khí trong mắt hắn ngưng tụ từ mấy ngày nay đã cực kỳ nồng đậm, phảng phất như có thể hoá thành thực chất vậy.

- Nữ tử truy kích ta tu vi ít nhất đã đạt tới Khuy Niết trung kỳ, với tu vi hiện tại của ta không thể giết được. Thật sự phiền phức!

Tinh quang trong mắt Vương Lâm chợt loé lên. Thân mình hắn nhoáng lên một cái đã biến mất tại chỗ.

Bóng dáng của hắn vừa mới biến mất, lập tức Diêu Băng Vân mang theo sát khí từ trong hư không bước ra.

Sau khi xuất hiện, mắt phượng nhìn về phía xa xa, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi chạy không thoát đâu!

Nàng bước ra một bước, lại dung nhập vào thiên địa, tiếp tục truy kích!

Vương Lâm lúc này dung nhập vào trong thiên địa cũng mang theo suy tính làm sao mà thoát khỏi Diêu Băng Vân.

Có nữ tử này truy kích phía sau, hắn căn bản là không thể thoát khỏi.

Với phương thức dung nhập thiên địa trong thời gian dài, tổn hại bản thân, Vương Lâm rốt cục lần nữa khiến cho sự tập trung của Diêu Băng Vân mất đi hiệu lực

Chẳng qua điều này cũng tiêu hao mất ba ngày thời gian.

Ba ngày này, tuyến phong toả La Thiên Tây Vực do đám tu sĩ tạo thành càng thêm co rút lại, dường như không ngừng nhỏ lại.

Một cỗ sát khí nồng đậm ngưng tụ bên trong tuyến phong toả này. Sát khí này cực kỳ nồng đậm, gần như hình thành một hồi gió lốc, cuộn lên cả bụi bặm trong tinh không.

Tạm thời thoát khỏi sự tập trung của Diêu Băng Vân, thân mình Vương Lâm nhoáng lên, xuất hiện ở bên cạnh một tu chân tinh không có chút sinh mạng nào.

Sau khi cẩn thận tra xét tu chân tinh này, ánh mắt Vương Lâm loé ra tinh quang, lẩm bẩm:

- Lựa chọn nó vậy!

Vương Lâm biết thời giản gấp gáp! Nữ tử truy kích mình ngoại trừ có thể dung nhập vào trong thiên địa thì còn có một loại phương pháp thôi diễn khác mà có thể tính ra phương vị của bản thân mình.

Do đó, hắn đoạt lấy thời cơ ngắn ngủi này, hai tay bấm quyết, một đạo nguyên lực dao động tản ra, hoá thành vô số lạc ấn tiến vào trong tu chân tinh bỏ hoang này.

Lạc ấn này sau khi tiến vào trong tu chân tinh lập tức loé lên rồi biến mât, thân mình của Vương Lâm cũng không dừng lại, vòng quanh tu chân tinh này, không đừng ấn hạ xuống lạc ấn.

Một lúc lâu sau, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, thân mình bước ra môt bước, trực tiếp tiến vào tu chân tinh này. Trên tu chân tinh này đa phần là những đống hoang tàn, trên mặt đất có vô số khe nứt, sông hồ đã khô cạn, chứa đầy tử khí.

Sau khi thân mình hạ xuống, hắn lập tức vỗ túi trữ vật, Tôn Hồn Phiên liền xuất hiện trên tay. Sau khi rung lên, Tôn Hồn Phiên hoá thành một màn sương đen phủ đầy trời. Bên trong màn sương đen, hồn phách của Huyết Tổ hai mắt nhắm nghiền, toàn thân tràn ngập vô số phong ấn. Xung quanh lão còn có vô số hồn phách.

Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, với tay phải ra, lập tức từ Tôn Hồn Phiên rút ra một nguyên thần Âm Hư rồi bóp nát, sau đó nâng tay trái lên trực tiếp hạ một đạo lạc ấn

Thân mình nguyên thần Âm Hư hoá thành nguyên lực kia lập tức run lên, trong mắt lộ ra hàn mang đáng sợ. Bị Vương Lâm ném đi, nguyên thần Âm Hư này dung nhập vào thiên địa biến mất.

Vương Lâm hơi chút thở dốc. Năm đó, khi Lý Nguyên sắp đi từng đem toàn bộ Phá diệt Cấm chế truyền thụ cho hắn. Tuy không kế thừa Phá diệt Tâm cấm, không thể thi triển toàn bộ, uy lực không đạt tới cực hạn. Nhưng trong đó cũng có một số cấm chế, không cần Tâm cấm cũng có thể thi triển.

Cửu Tuyệt Tổn Thần trận là một trong số đó! Trong những Cấm chế Lý Nguyên truyền thụ cho hắn, nó được xưng là một trong tam đại Cấm chế Cấm thuật!

Trận pháp này không cần Phá diệt Tâm cấm, nhưng cần rất nhiều nguyên thần. Lý Nguyên tuy biết trận pháp này nhưng yêu cầu của nó quá hà khắc, hắn cũng chưa từng bố trí được.

Sắc mặt của Vương Lâm hơi tái nhợt nhưng không dừng lại mà tiếp tục chụp lấy nguyên thần trong Tôn Hồn Phiên. Nguyên thần Âm Hư không nhiều lắm, dù sao tuyệt đại bộ phận đều đã bị Vương Lâm cắn nuốt. Hắn chỉ có thể lấy nguyên thần của Vấn Đỉnh kỳ.

Sau khi không ngừng hạ những lạc ấn, Vương Lâm thả chúng dung nhập vào trong thiên địa

Mấy canh giờ sau, sắc mặt của Vương Lâm càng thêm tái nhợt. Ánh mắt hắn chợt loé lên, nhìn chằm chằm vào nguyên thần của Huyết Tổ, hơi do dự một chút, rồi ánh mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán, nâng tay phải lên, trực tiếp chụp lấy. Sau khi lưu lại lạc ấn trên mi tâm, hắn không có ném ra mà vẫn đẻ trong màn sương đen Tôn Hồn Phiên.

Thở sâu một hơi, Vương Lâm không chút do dự, không nghĩ ngợi nhiều liền trầm xuống, chìm vào bên trong tu chân tinh này. Cả người hắn thu lại tất cả khí tức, không lộ ra chút nào. Còn thi triển Ẩn Nặc thuật mà Lý Nguyên năm đó truyền thụ cho hắn.

Ẩn Nặc thuật này cực kỳ thần kỳ, năm đó sau khi Lý Nguyên thi triển ra, Vương Lâm không chút nào phát giác ra được. Chẳng qua pháp thuật này cần thiết phải có được Phá diệt Tâm cấm mới có thể hoàn thiện. Nếu không vẫn có khả năng bị người khác phát hiện ra.

Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước bị vây công, Vương Lâm vẫn chưa thi triển ra.

Hắn chìm vào trong tinh cầu này, khoanh chân ngồi xuống. Sát khi hai mắt loé lên, lẩm bẩm:

- Diêu gia, còn có những tu chân gia tộc đuổi giết ta nữa. Vương mỗ đã chuẩn bị cho các ngươi một phần đại lễ, lúc này chẳng qua chỉ mới là khúc dạo đầu mà thôi!

Trong tiếng cười lạnh, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, cả người ẩn đi tất cả khí tức, không lộ ra chút nào, phảng phất như hợp nhất với toàn bộ tu chân tinh.

Thời gian dần trôi qua. Ba ngày sau, tuyến phong toả La Thiên Tây Vực của đám tu sĩ không ngừng co rút lại,

Người đầu tiên hướng về chỗ Vương Lâm đang ẩn thân là ba tu sĩ.

Người đứng đầu chính là một nữ tử, nàng đúng là Diêu Băng Vân, thần sắc lạnh như băng.

Tay phải nàng bấm quyết như đang thôi diễn, ánh mắt dừng lại ở nơi tu chân tinh mà Vương Lâm đang ẩn thân. Ánh mắt nàng loé lên, thanh âm lạnh lùng nói:

- Tên Hứa Mộc kia đang ở chỗ này!

Phía sau Diêu Băng Vân là hai tộc nhân của Diêu gia, một nam một nữ, đều mặc hoa phục. Lúc này, nam tử thần sắc tự nhiên, khẽ cười nói:

- Người này sợ là biết chính mình không thể trốn thoát nên ở chỗ này bố trí một trận pháp gì đó!

Thanh âm này nói xong, thân mình liền tiến tới phía trước một bước, đi thẳng về phía tu chân tinh kia. Hai mày của Diêu Băng Vân nhíu lại, cũng bước tới. Đi phía sau bọn họ, một đám tu sĩ của các tu chân gia tộc đều triển mở tốc độ, hướng về tu chân tinh này bay tới.

Chẳng qua, bao gồm cả thanh niên kia, tất cả mọi người đều dừng lại bên ngoài tu chân tinh, không ai chân chính bước vào.

- Các vị đạo hữu, còn mời các vị trợ giúp Diêu gia ta đem tu chân tinh này huỷ diệt. Khi đó, dù Hứa Mộc có âm mưu quỷ kế gì thì cũng khiến hắn tan nát theo tu chân tinh này đi!

Thanh niên Diêu gia kia khẽ mỉm cười, cao giọng nói.

Những tu sĩ của các tu chân gia tộc đều đồng ý, không chút do dự cùng nhau triển khai thần thông, công kích mãnh liệt vào tu chân tinh này.

Trong khoảng thời gian ngắn, các loại nguyên lực thần thông tạo ra âm thanh ầm ầm, toàn bộ công kích đều rơi vào trong tu chân tinh này. Âm thanh ầm ầm quanh quẩn khắp thiên địa. Tu chân tinh lập tức chấn động kịch liệt, từng tảng lớn đất đá bị bóc tách ra, dường như sắp sụp đổ.

Diêu Băng Vân nhíu mày. Nàng truy kích Vương Lâm đã nhiều ngày, biết rõ đối phương cực kỳ nhạy bén, quyết không thể lưu lại sơ hở lớn như thế này.

Chỉ thấy tu chân tinh kia, dưới sự công kích của rất nhiều tu sĩ, từng mảng lớn đất đã bị đánh văng ra, văng ra bốn phía giữa tinh không. Những khe nứt không trừng tràn ngập khắp cả tu chân tinh này. Cuối cùng, khi thanh niên Diêu gia kia triển mở Diêu gia Tiên thuật thì tu chân tinh tan nát, lập tức rung động kịch liệt.

Dao động dày đặc dần dần tản ra. Từ xa, đạo đạo kiếm quang gào rít đâm tới, cũng có một đám tu sĩ của một tuyến phong toả khác tới đây. Những người này thấy cảnh tượng trước mắt cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp triển khai công kích tu chân tinh hoang phế này.

Chân mày của Diêu Băng Vân ngày càng nhíu chặt. Nàng vẫn cảm giác được việc này có chút không phù hợp. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm ra được nguyên nhân là gì!

Vô số thần thông công kích khiến cho tu chân tinh kia sụp xuống từng tảng lớn, rất nhiều đá vụn văng ra khiến cho xung quanh nơi này gần như toàn bộ bị đá vụn xâm chiếm.

Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng ầm kinh thiên động địa vang lên, một cỗ sóng gợn nồng đậm điên cuồng tản ra. Tu chân tinh hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này đây, sự sụp đổ này chứa đầy lực lượng mang tính huỷ diệt, hết thảy bên trong nháy mắt tan biến.

Những tảng lớn đá vụn mang theo lực trùng kích bắn ra bốn phía. Toàn bộ tu chân tinh sụp đổ khiến cho thiên địa lực xung quanh cực kỳ vặn vẹo, tạo ra một cỗ sóng gợn tử khí dày đặc.

Lúc này đây, cùng với âm thanh kịch liệt vang lên, lại có vô số đạo trường hồng bay tới, đúng là lại thêm một loạt tu sĩ đến từ một tuyến phong toả khác.

Cảm giác bất an trong lòng Diêu Băng Vân càng lúc càng mãnh liệt. Nàng mạnh mẽ nhìn về bốn phía, chỉ thấy nơi đây đã biến thành một mảnh thiên địa với đầy những mảnh vỡ trôi nổi, tràn ngập cả phạm vi vạn trượng, gần như vây lấy toàn bộ những tu sĩ có mặt nơi này.

- Không đúng!

Diêu Băng Vân hai mắt ngưng trọng, chuẩn bị nhắc nhở.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một khối đá vụn xa xa ngoài nghìn trượng bỗng nhiên tràn ra tử lôi. Lôi quang này phóng ra, tiếp xúc với một khối đã vụn các đó không xa.

Vẫn chưa chấm dứt. Chỉ trong một sát na, chỉ thấy gần như trên tất cả những khối đá vụn này đều cùng có lôi điện loé ra.

Nháy mắt, vô số đá vụn trong phạm vi vạn trượng lập tức bị điện quang nối liền với nhau.

Từng trận bùm bùm vang vọng. Bên trong phạm vi này hình thành một đạo điện quang phong toả.

Hết thảy những điều này hình thành chỉ trong nháy mắt, nhanh đến độ không thể tin được. Gần như những tu sĩ xung quanh vừa mới phát hiện ra thì đã lập tức thành hình.

Cùng lúc đó, ở trên một khối đã vụn tản mát ra một cỗ dao động có tu vi Âm Hư. Nháy mắt khi cỗ dao động này xuất hiện, mảnh vỡ này sinh ra một tiếng ầm lớn rồi sụp đổ.

Một lực lượng phảng phất như của một tu sĩ Âm Hư tự bạo, hình thành một cỗ trùng kích thật lớn khiến cho những tu sĩ xung quanh mảnh vỡ này, tu sĩ có tu vi dưới Âm Hư đều bị trọng thương. Thậm chí có hai người trực tiếp phun ra máu tươi, đôi mắt lập tức trở nên ảm đạm.

Một mảnh vỡ tự bạo dường như là một tín hiệu.

Ngay sau đó, rất nhiều mảnh vỡ cũng lục tục sụp đổ. Cuối cùng, trong phạm vi vạn trượng này, tất cả mảnh vỡ đều tự bạo, hình thành một lực lượng điên cuồng trùng kích trong khu vực này.

Những âm thanh gầm rống không ngừng vang lên. Những tu sĩ vây quanh đều triển khai thần thông, chống cự với phong bạo, đồng thời nhanh chóng lao ra ngoài.

Chỉ có điều, lực lượng tự bạo này xuất hiện liên tiếp nhau, dung hợp với nhau, do đó cực kỳ mạnh mẽ. Dưới sự lan tràn của nó, nếu có tu sĩ bỏ mình, nguyên thần căn bản cũng không thể lao ra, lập tức bị phong bạo này hấp thu, sau đó lại tự bạo, trở thành một bộ phận lực lượng của nó.

Nhưng trong số những tu sĩ và tộc nhân của Diêu gia đuồi giết Vương Lâm, đa phần là cảnh giới Dương Thật. Do đó, chỉ lộn xộn một lúc, bọn họ liền liên hợp phản kích, cũng cường đại tới không tưởng được.

Nhất là có Diêu Băng Vân cầm đầu, lại toàn lực xuất thủ nên lực lượng tự bạo kia đã tan biến trong phạm vi lớn. Cảnh tượng này giống như phong bạo vạn trượng đang co rút vào bên trong. Nhưng sau khi co vào một nửa. cũng không thể co rút hơn nữa, phản kháng lại công kích của những tu sĩ kia, không ngừng khuếch trương ra bên ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phạm vi vạn trượng này, âm thanh ầm ầm không ngừng quanh quẩn. Một màn sương đen vô thanh vô tức tràn ngập bốn phía, từng trận âm thanh gào rít điên cuồng tràn ra. Nguyên thần của Huyết Tổ dần ngưng tụ.

Khoảnh khắc khi nguyên thần của Huyết Tổ xuất hiện, một thanh âm lạnh như băng vang lên:

- Bạo!

Thanh âm này là từ một khối đá vụn ở bên ngoài vạn trượng truyền đến. Khi âm thanh này xuất hiện, nguyên thần của Huyết Tổ bên trong màn sương đen tản mát ra huyết quang nồng đậm, tiêu tán. Một cỗ sóng gợn khoảnh khắc khi nó tiêu tán, điên cuồng tản ra về phía bốn phía.

Phàm là những tu sĩ va chạm với sóng gợn này, trừ khi tu vi cực cao nếu không sẽ lập tức bị cuốn lấy.

Một Âm Hư tu sĩ của một gia tộc tu sĩ ở La Thiên Bắc Vực, lúc này hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Khoảng cách của hắn tới nguyên thần rất gần. Lúc này khi nguyên thần của Huyết Tổ sụp đổ, cũng hừ thảm một tiếng, toàn thân trực tiếp tan nát. Ngay cả nguyên thần của hắn cũng không thể chạy ra, hoàn toàn tiêu tan.

Bên người hắn, một tu sĩ đến từ La Thiên Nam Vực cũng kinh hãi, vừa muốn xông ra nhưng thân mình lập tức cứng lại, bị sóng gợn này ập tới, ầm một tiếng, toàn thân hoá thành sương máu.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong vòng vạn trượng có vô số người chết. Bóng dáng của Vương Lâm xuất hiện bên ngoài vạn trượng, tay phải chụp một cái vào hư không, lập tức màn sương đen ngưng tụ vào trong tay hắn, hoá thành Tôn Hồn Phiên, bị hắn nắm lấy ném vào trong túi trữ vật.

Bóng dáng của hắn nhoáng lên một cái, đi thẳng về phía trước. Ngay tại khi bóng dáng của hắn sắp biến mất, Diêu Băng Vân cũng là một bước tới gần, song chỉ của ngọc thủ cách không hung hăng điểm một cái!

Mắt phượng của nàng chứa đầy sát khí, một chỉ này dù cách không nhưng cực kỳ độc ác. Nàng chuẩn bị một chỉ này đã rất lâu, chỉ chờ khoảnh khắc khi Vương Lâm hiện thân.

Nàng tự tin với một chỉ này, tuyệt đối có thể lấy đi tính mạng của Hứa Mộc. Một chỉ ẩn chứa Tiên thuật thần thông, tên là Tổn Thần Ấn, chuyên đả thương nguyên thần.

- Chỉ là tu vi Dương Thật, được chết dưới Tổn Thần Ấn cũng là vinh hạnh cho ngươi!

Thân mình Vương Lâm run lên, thân hình bị bức ra ở ngoài trăm trượng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt hắn tái nhợt như tro tàn. Nhưng thân mình hắn không chút do dự, dung nhập vào hư không, lập tức bỏ chạy.

- Không chết?!

Diêu Băng Vân ngẩn ra, ánh mắt lộ ra tinh quang, thân mình lao về phía trước, tiếp tục truy đuổi.

Bên trong phạm vi vạn trượng, nguyên thần Huyết Tổ tự bảo khiến cho những tu sĩ đuổi giết Vương Lâm tử vong vô số. Không ai có thể nghĩ đến rằng Hứa Mộc lại còn có một sát chiêu như thế này.

Nhất là bên trong phạm vi này cũng có tộc nhân của Diêu gia, đồng dạng cũng không chạy thoát, chết ngay tại chỗ.

Giờ phút này, theo sóng gợn tiêu tan, bên trong vạn trượng này tràn ngập sương máu. Lúc này số người chết thực sự quá nhiều. Chỉ có điều, số người này chẳng qua mới chỉ chiếm có một nửa số đuổi giết hắn mà thôi. Từ xa, vô số đạo trường hồng xé gió xông tới. Dần dần tất cả tu sĩ tiến vào La Thiên Tây Vực đều tiến đến nơi này. Vạn trượng sát tiệt! Làm cho tâm thần bọn họ kịch chấn, đồng thời đối với Vương Lâm sát khí càng đậm.

- Tuyệt đối không thể để tên Hứa Mộc này chạy thoát, nếu không một khi hắn trả thù thì sẽ là một hồi hạo kiếp!

- Lúc này đã không phải là cuộc chiến chỉ giữa Diêu gia và Hứa Mộc nữa mà là một trận Diệt mà chi chiến! Chỉ có giết tên Ma Đạo Tử Hứa Mộc này, ta mới có thể yên tâm được!

- Đuổi theo!

Một đám tu sĩ này lập tức lao ra. Những tộc nhân của Diêu gia thì hai mắt đỏ bừng, nhanh chóng truy đuổi Vương Lâm.

Trong một trận chiến này, có vô số tu sĩ chết ở trong đại trận vạn trượng này. Cái tên Hứa Mộc lập tức điên cuồng truyền ra khắp La Thiên Tinh Vực. Dù là một số lão quái có tu vi cao thâm cũng phải đem ánh mắt nhìn tới xung đột giữa Diêu gia và Hứa Mộc.

Lấy sức lực của một người, đối kháng với vô số tu chân gia tộc và Diêu gia đuổi giết, chẳng những không chết mà còn ngược sát, đạt tới danh hiệu Ma Đạo Tử, lại lấy trận pháp uy lực khủng bố kia giết chết vô số tu sĩ khiến cho tất cả những người đuổi giết tâm thần đều kịch chấn!

Thậm chí còn khiến cho một số tu chân gia tộc sợ run lên, rời khỏi hàng ngũ những người đuổi giết. Hành vi này khiến cho Hứa Mộc trở thành một ngôi sao mới trong La Thiên Tinh Vực.

Liên quan đến cảnh tượng và tình hình chiến đấu giữa Hứa Mộc và Diêu gia ở La Thiên Tây Vực bị cố tình truyền ra, được đa số những người ở trong La Thiên Tinh Vực đều biết được.

Cái tên Hứa Mộc dương uy!

Bên trong Lôi Tiên Điện, bên trên đám mây, Thanh Thuỷ từ trong đả toạ mở hai mắt ra, nhìn về phía xa xa, lầm bẩm:

- Người này rất có tác phong của ta năm đó, được lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK