Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngao Địch ngẩn người ra, lập tức điên cuồng cười rộ lên, thân mình tiến về phía trước, cười nói:

- Đúng là một kẻ cuồng vọng, ngươi không đủ tư cách để cuồng vọng như vậy!

Hắn nói xong, giậm chân tại chỗ, cả người lập tức biến mất hoàn toàn.

Khi thân mình hắn biến mất, thần sắc Vương Lâm không có một chút thay đổi, càng không có gì kinh ngạc. Hắn nhấc chân phải bước về phía trước một bước!

Mặt đất nổ vang!

Từng cơn chấn động lấy Vương Lâm làm trung tâm điên cuồng hướng về bốn phía quét ngang ra. Từng đạo tiên khí hóa thành từng thanh kiếm sắc bén bỗng nhiên từ trong mặt đất đang chấn động lao ra.

Giờ phút này, chỗ Vương Lâm đang đứng giống như là địa ngục dung nham. Dưới một bước của hắn, mặt đất vỡ vụn, vô số dung nham từ trong khe nứt thoát ra, phát ra hồng quang, những thanh kiếm sắc bén kia phóng lên trời cao.

Ở cách hắn năm trượng, Ngao Địch bị bức lao lên từ trong lòng đất. Hắn đang ở giữa không trung, mắt hắn không thể tin nổi. Chiêu độn thổ này lấy yêu lực để thôi thúc phối hợp với bổn mệnh yêu thú, cho dù là đối phương sử dụng chiêu phá vỡ mặt đất, nhưng muốn bức hắn lao ra cũng là không thể, thậm chí hắn có thể ngay khi đối phương sử ra chiêu phá vỡ mặt đất thay đổi sách lược, đổi hướng tấn công.

Hơn nữa quan trọng nhất là hôm nay trên quảng trường Thiên Yêu Môn vạn trượng chỗ nào cũng có cấm chế, muốn làm cho mặt đất tan vỡ khó hơn ở thế giới bên ngoài gấp hơn mười lần! Cho dù là hắn trong lúc độn thổ cũng phải cẩn thận, quan sát trận chiến lúc trước của Thạch Tiêu, nghiên cứu ra đường đi tốt nhất.

Nhưng giờ phút này, hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều như vậy. Khi hắn đang ở giữa không trung, ánh mắt Vương Lâm giống như là một thanh kiếm sắc xuyên thấu từng trận bão cát đâm tới, rơi vào trong mắt Ngao Địch. Da đầu hắn lập tức run lên, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng bất ổn!

Hắn không chút do dự thân mình lui mau, đồng thời tay phải nhanh chóng vỗ vào trán một cái. Nhưng vào lúc này, Vương Lâm bước về phía trước một bước, sau một bước này đã đi tới bên cạnh Ngao Địch. Bàn tay Vương Lâm lóe lên những dấu ấn màu xám, đưa một trảo túm lấy tay phải đang vỗ vào trán của người này.

Sắc mặt Ngao Địch đại biến, bàn tay đối phương giống như một cái kìm sắt cực nóng, cho dù hắn vùng vẫy cỡ nào cũng không hề buông lỏng! Trong tiếng gầm nhẹ, Ngao Địch cắn đầu lưỡi, hướng vào mặt Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi!

Ngụm máu tươi này vừa xuất hiện liền lập tức tản mát ra từng trận yêu khí, hóa thành hư ảnh một con long quy,

trong tiếng rồng gầm, nuốt lấy Vương Lâm.

Thần sắc Vương Lâm thủy chung vẫn bình thản. Tia máu tươi kia chưa tới được gần mặt của Vương Lâm, ở trên hư không như đụng phải tầng tầng lớp lớp những sinh chi lạc ấn vô hình, qua từng tầng dần dần tan rã, ở tầng thứ tám biến mất hoàn toàn. Cùng lúc đó Vương Lâm cầm lấy tay phải Ngao Địch, hướng về một ném đi, tiên lực của hắn nhanh chóng chảy vào cơ thể đối phương, thế như chẻ tre điên cuồng phá hủy toàn bộ các kinh mạch.

- Dừng tay!!

Đúng lúc này, nam tử mặc giáp vàng phụ trách đại hội Yêu Tướng bỗng nhiên mở hai mắt, ánh mắt lộ ra hàn quang âm u.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, chẳng những không dừng lại mà ngược lại còn truyền ra một đạo tiên lực, tiếp tục phá hủy những kinh mạch vốn đã bị phế kia. Sau khi hắn buông tay, thân mình Ngao Địch lập tức theo quán tính bị ném văng đi, trong lúc ở giữa không trung, thân mình hắn truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, một đám sương máu rất lớn từ trong cơ thể tràn ra, vô cùng đau đớn!! Cảm giác duy nhất của hắn lúc này là áp lực trong cơ thể điên cuồng chống lại sự xâm lấn của tiên lực, trong lúc này kịch liệt tấn công và chấn động, khiến cho thân thể hắn giống như đang ở trong địa ngục!

Huyền Phó Soái hít sâu, cảnh tượng này khiến hắn nghĩ tới tình cảnh trận chiến trước đây với Vương Lâm. Hắn nhìn đến Ngao Địch, chắc chắn hắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì.

- Lớn mật!!

Nam tử mặc giáp vàng khua tay phải lên hư không. Từng trận kim quang từ trên không trung điên cuồng ngưng tụ vào trong tay, trong nháy mắt hóa thành một cây trường thương màu vàng. Cây thương này giống như hắn chụp lấy ánh mặt trời nắm ở trong tay, phi một cái, bay thẳng đến người Vương Lâm!

Vương Lâm không hề nhìn về phía cây thương màu vàng đang nhắm đến mình, thân mình nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo tàn ảnh, bay thẳng đến Ngao Địch ở giữa không trung, lại nắm lấy tay phải rung mạnh lên!

Ngao Địch chỉ cảm thấy toàn thân lập tức như bị cơn sóng dữ đánh vào, một sức mạnh khổng lồ theo tay phải trực tiếp nhảy vào trong cơ thể, hóa thành từng trận tiếng bùm bùm vang lên thảm khốc!

Xương cốt toàn thân hắn trong nháy mắt tách rời ra khỏi máu thịt, xương cốt vỡ vụn, từ trên cơ thể truyền ra những cơn đau đớn so với lúc kinh mạch bị phá vỡ còn mãnh liệt hơn gấp mất lần!

Vương Lâm buông tay, Ngao Địch rơi xuống đất, một đám bụi đất cuộn lên, hơi thở của hắn mảnh như sợi tơ nhưng chưa hoàn toàn chết hẳn. Làm xong tất cả chuyện này, Vương Lâm xoay mạnh người, tay phải bấm quyết, từng nào Sinh Chi Lạc Ấn trong nháy mắt ngưng tụ trong tay phải. Ngay lúc đó, cây trường thương màu vàng kia gào thét lao đến.

Uy lực của cây thường này cực kỳ kinh người, giống như khai thiên lập địa. Trong lúc nó lao đến, Vương Lâm liền có cảm giác như bị phong tỏa, ngay lúc sắp bị cây thương đâm tới, Vương Lâm lộ vẻ quyết đoán, ánh mắt lóe lên hào quang, tay phải hắn bỗng nhiên vỗ vào cây thương kia một cái!

Dưới cái vỗ này, cây thương lập tức truyền ra từng trận tiếng vù vù. Ngay lúc đó, tay phải Vương Lâm lại vỗ một cái, hai lần vỗ này vào hai vị trí khác nhau. Thân mình hắn lập tức nhoáng lên, cây trường thường kia lướt qua bên cạnh hắn bay vù qua.

Vương Lâm thu tay phải lại, lạnh lùng nhìn nam tử mặc giáp vàng, nhẹ nhàng nói:

- Đại nhân. Đây là ý gì? Chẳng lẽ ngài muốn phá vỡ quy tắc phải không!!

Thần sắc hắn như thường, nhưng trong lòng cũng rất cảnh giác. Cây trường thương kia uy lực rất mạnh!

Nam tử mặc giáp vàng kia liếc nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, tay phải vỗ vào hư không, cây trường thường vừa lướt qua người Vương Lâm lập tức run lên, hóa thành từng tia ánh sáng mặt trời, biến mất.

Giờ phút này, khán đài bốn phía vô cùng im lặng. Mọi người ngồi trên khán đài đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này diễn ra! Mọi người trên khán đài hiển nhiên không thể tưởng tượng được, đường đường là một Yêu Tướng, không ngờ lại bị một người đến từ bên ngoài đánh đến như vậy, tuy không chết nhưng kinh mạch toàn thân bị đứt thành từng khúc, toàn bộ xương cốt đều vỡ nát, người như vậy chắc chắn sẽ trở thành một phế nhân!

Trừ phi Yêu Đế bằng lòng ban cho hắn Thiên Yêu Đan cực kỳ trân quý. Nhưng Thiên Yêu Đan này cho dù là Yêu Soái muốn có được cũng phải lập được vô số chiến công. Ngao Địch chỉ là một Yêu Tướng nhỏ nhoi, làm sao có thể được ban cho Thiên Yêu Đan này!

Nếu như trận đấu này trải qua một trận kịch chiến để phân định thắng bại, như vậy thì mọi người còn có thể tiếp nhận. Nhưng giờ phút này, chỉ trong thời gian lóe lên ánh chớp, thắng bại đã được phân định.

Tất cả những sự bất ngờ này đều phá tan sự kiêu ngạo của đám người Yêu Linh bọn họ! Phải biết rằng trong tất cả những trận tranh đoạt của Yêu Tướng, ngoại trừ một vài lần hữu hạn, rất ít khi xuất hiện tình huống Yêu Tướng bị đánh đập nghiêm trọng như vậy.

Còn trường hợp người ra tay là người đến từ bên ngoài, thì đây là lần đầu tiên!

Rất nhiều ánh mắt kinh ngạc kèm theo sát khí bỗng nhiên tập trung hướng lên người Vương Lâm.

Trong đám Yêu Tướng hai bên, từng trận tiếng hít thở truyền đến, ánh mắt nhìn Vương Lâm lập tức có sự phân biệt.

- Người này rất mạnh!

Trong đám Yêu Tướng, có một nam tử toàn thân phát ra khí tức âm hàn, nhìn chằm chằm Vương Lâm, lộ ra một tia chiến ý. Hắn chính là Yêu Tướng tu luyện Sát Lục Đạo, Vu Sâm!

- Thú vị. Không ngờ Mạc Lệ Hải có thể chiêu mộ được người trợ giúp mạnh đến mức này. Không biết nếu ta thi triển Thất Yêu Chi Thuật, hắn có thể tiếp được mấy Yêu…

Trong đám Yêu Tướng, một nam tử tóc đen xoa ngón tay đeo nhẫn, khóe miệng mỉm cười.

- Độc ác lắm!

Huyền Phó Soái nắm chặt tay vịn trên ghế, ngoắc mắt nhìn Vương Lâm, trong lòng dậy sóng lớn.

Tám Yêu Soái ngồi trên hai khán đài nam bắc lúc này đều ngưng ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm. Trong đó có một người mặc áo xanh, thân hình nho nhã, hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

- Ra tay rất sạch sẽ nhanh gọn, không rườm rà nương tay. Kẻ này thật là không tồi!

Trần Đào đứng bên cạnh Thạch Tiêu, lúc này nhìn Vương Lâm. Sư đệ này của hắn so với năm đó đã trở nên hoàn toàn khác, giờ phút này hắn lại càng hùng mạnh hơn, thậm chí có thể nói, mức độ hùng mạnh này đã có chút đáng sợ!

Sau khi phế đi Ngao Địch, nguyên nhân thật sự làm cho ánh mắt Trần Đào sững lại đó chính là một chưởng của Vương Lâm vỗ vào cây trường thương màu vàng kia. Cây trường thương màu vàng kia là cái gì Trần Đào hiểu rất rõ. Năm đó hắn đã từng nghe Thiên Vận Tử nói qua, thế gian có một loại thần thông có thể lấy ánh sáng mặt trời ngưng tụ lại thành một sức mạnh, có thể dùng sức mạnh này để hóa ra chất lỏng. Thiên Vận Tử đối với thần thông này tán thưởng không ngừng.

Người mặc áo giáp vàng kia tuy bản lãnh chưa đạt tới trình độ biến ánh sáng thành chất lỏng như Thiên Vận Tử tán thưởng, nhưng cây thương này thật sự được biến ra từ ánh sáng mặt trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK