Một gợn sóng vô hình lấy hai người làm trung tâm, lấy ngọn núi này làm trung tâm hướng về bốn phương tám hướng tản ra. Tiếng ầm ầm vang lên, gợn sóng vô hình này giống như là cuốn động thiên địa, uy lực vô biên.
Dưới một chưởng này, Vương Lâm đã đem lôi hỏa bổn nguyên mà hắn cảm ngộ được hóa thành một hạt giống gieo thật sâu vào trong hồn phách của Thập Tam!
- Ta không cho ngươi pháp bảo, chỉ cho ngươi một hạt giống bổn nguyên này!
Thân thể Thập Tam chấn động, theo một chưởng của Vương Lâm hạ xuống, trong đầu hắn có một hạt giống màu vàng bất ngờ ngưng tụ thành. Hạt giống màu vàng này ẩn chứa những cảm ngộ đại thành của Vương Lâm đối với lôi và hỏa, đây là khí tức thuộc về bước thứ ba!
Bên trong hạt giống này còn ẩn chứa tiên lực huyết mạch của Vương Lâm, cho nên nó mới có màu vàng!
Một hạt giống này đủ để có thể coi là vật chí bảo trong thiên địa, mức độ trân quý của nó thậm chí có thể làm dấy lên một trận tranh đoạn. Lúc này Vương Lâm đem nó ban cho đệ tử đầu tiên, Thập Tam!
- Vi sư đi đây...
Vương Lâm nhìn Thập Tam một cái thật sâu, lấy pho tượng Cổ Yêu từ trên người hắn, rồi xoay người bước lên không trung, dần dần tiêu tan. Ngay khi hắn hoàn toàn biến mất, dường như hắn quay đầu lại, mang theo một ánh mắt như thể là nhìn đứa con của mình, hướng về Thập Tam ở bên dưới nhẹ nhàng gật đầu.
- Muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần ngươi cho rằng không thất vọng với lương tâm mình là được. Vì thế cho dù ngươi có gây nên đại họa, thì cũng đã có vi sư ... Ngươi nên tìm một nữ tử mà mình yêu thích, cũng không nên giống như ta…..
Thập Tam cắn môi, chảy nước mắt. Hắn yên lặng nhìn sư tôn đi xa, quỳ ở nơi đó giập đầu chín cái.
Vương Lâm yên lặng đi trong tinh không, hắn đến một mình, và đi cũng một mình. Hơn hai ngàn năm, sự cô độc này dường như đã trở thành thói quen của hắn, hắn đã quen một mình nhìn những đám tinh vân lấp lánh trong tinh không này, đã quen một mình thưởng thức sự tịch mịch không nói nên lời kia.
Hắn đã sớm quen rồi….
Pho tượng Cổ Yêu kia hắn không ngay lập tức hấp thụ vào bên trong mắt trái, mà đặt trong không gian trữ vật. Lúc này hắn vẫn còn có thể duy trì sự bạo phát của lực bài xích kia, chỉ có hấp thụ tại thời điểm mấu chốt nhất thì pho tượng Cổ Yêu kia mới có tác dụng.
Nếu có thể không hấp thụ, thì Vương Lâm cũng không muốn hấp thụ.
Hắn muốn chờ đợi pho tượng Cổ Yêu này lớn lên một chút, còn về phần Cổ Yêu mà hắn đã bắt được ở La Thiên, cũng vẫn còn đang bị phong ấn bên trong không gian trữ vật, vẫn chưa đến lúc sử dụng.
Năm đó hắn đã từng hứa cho hắn một con đường sống, việc này Vương Lâm không hề quên.
Trong tinh không vốn yên lặng giống như là đêm tối, chỉ có lúc tu sĩ giao chiến với có tiếng ầm ầm vang vọng. Lúc này, trong tinh không yên tĩnh kia, Vương Lâm hướng về phía xa xa từng bước đi tới.
Tốc độ của hắn nhìn thì thong thả, nhưng thực tế mỗi một bước đều bước đi một khoảng cách vô tận, so với Súc Địa Thành Thốn dung nhập vào trong thiên địa không có gì khác nhau.
Vương Lâm không đến Vũ Tiên Giới, không phải là hắn không muốn mà là không có đủ thời gian. Đi qua nơi ẩn giấu cửa lớn của Vũ Tiên Giới, Vương Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi xoay người rời khòi. Hắn muốn trước tiên là đem người điên kia quay về.
Trong Côn Hư Tinh Vực, ở một vùng biên giới khác, trong một vùng tinh không trống trải có một tu chân tinh. Tinh cầu này không phải Chu Tước Tinh, mà một tu chân tinh cấp bảy.
Ở xung quanh có rất nhiều tiểu tinh vờn quanh. Từ xa nhìn lại, nơi này rất yên tĩnh.
Điều này không phải là vì sự trống trải, mà là vì tu sĩ đến nơi đây không có nhiều.
Giờ phút này, trên tu chân tinh này, trong một thành trì của phàm nhân trời đã sang thu. Từng trận gió thu mang theo cái lạnh của mùa thu quét qua mặt đất, tiến vào bên trong từng căn nhà, giống như là mang theo một cái gì đó rời đi xa.
Đây là một thành trì nhỏ, bên trong không có nhiều người lắm, người đi ở trên đường rất thưa thớt, duy chỉ có mái che của một vài cửa hàng bị gió thu thổi tới lay động, trông có một chút tiêu tiều.
Trong những gian hàng nhỏ ở góc những con hém, tiểu nhị phần lớn là đều ngáp ngắn ngáp dài, lười biếng ngồi nói chuyện phiếm với nhau, nhưng khi gió thu thổi tới, vẫn còn có thể cảm thấy được cái lạnh.
Mặt đất mơ hồ vang lên tiếng sàn sạt, những đám đất khô bị gió thu thổi tung lên, dọc theo những con đường hướng về phía trước, tản ra bốn phía. Trong đó có một phần bị thổi vào trong những gian hàng nhỏ này, bị những tấm mái che ngăn cản, tản ra hai bên, hướng về phía xa xa bay đi.
Còn có những cành cây bị gió thổi từ mặt đất bay lên, cuốn thành vòng tròn, hướng về các hướng khác nhau ở trên đường bay đi, tách một tiếng, va vào mặt những người đi đường.
Người kia vốn đang nghênh ngang đi về phía trước, ở phía sau còn có hai người đi theo, trên mặt lộ ra một vẻ a dua, hình như đang thấp giọng nói một cái gì đó, khiến cho người nghênh ngang kia có chút vui vẻ, phát ra từng trận tiếng cười đắc ý.
Tiếng cười của người kia bị một cành cây va vào mặt cắt đứt. Trong lúc nói thầm, người này vỗ vào mặt, sau khi đem cành cây này ném xuống đất, rồi toàn thân hắn nhảy lên, hung hăng liên tục giẫm xuống.
Vừa giẫm, hắn vừa thấp giọng gào thét.
- Chỉ là một cái cành cây mà cũng dám đánh bổn vương! Ha ha, để xem bổn vương thu thập ngươi như thế nào!
Người này liên tục giẫm hơn mười nhịp thở, cho đến khi có một cơn gió nữa thổi tới, đem cành cây này thổi đi, người này mới miễn cưỡng bỏ qua.
Hắn chính là người điên kia, còn hai người ở phía sau hắn chính là Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu. Hai người này cũng đã quen với hành động của người điên kia, ánh mắt nhìn nhau.
- Lão Lưu, ta như thế nào cũng vẫn cảm thấy hình như lời nói của hắn có điều gì đó…. hắn sẽ không phát hiện ra chứ.
Hứa Lập Quốc trừng mắt nhìn, nhìn cái cành cây bay đi, hướng về phía Lưu Kim Bưu truyền âm.
- Dựa theo phân tích của bổn đạo, thì người này thật sự là điên rồi, hắn quyết sẽ không phát hiện ra đâu. Hứa đại gia ngươi hãy yên tâm đi.
-
Lưu Kim Bưu sờ sờ cằm, truyền âm trả lời.
Hứa Lập Quốc nghe vậy gật đầu, hắn rất tin tưởng vào sự phán đoán của Lưu Kim Bưu. Mấy ngày này, hai người bọn họ đã hợp mưu lừa người điên này, đã thu hoạch được không ít chuyện tốt.
Nghĩ tới đây, trên mặt Hứa Lập Quốc nhanh chóng hiện lên vẻ a dua, tiến lên vuốt ve bả vai của người điên kia, hung hãn nhìn chằm chằm cành cây đang bay đi, ở bên cạnh nói:
- Đúng thế, giẫm chết nó đi, nó dám khinh thưởng vương gia. Vương gia, để tiểu nhân đi bắt nó lại đây cho người chà đạp một lần nữa?
Người điên kia vung tay lên, đắc ý cười nói:
- Thôi, bổn vương tha cho cành cây này. Hứa tử, tiểu nương tử kia của ngươi đang ở đâu vậy? Mau mau dẫn bổn vương đi tìm, nếu có thể làm cho bổn vương hài lòng, bổn vương sẽ có thưởng.
Hứa Lập Quốc vừa nghe thấy là có phần thưởng lập tức hai mắt lóe sáng. Duy chỉ có Lưu Kim Bưu ở bên cạnh hắn liền ho lên một tiếng, thần sắc rất là bình thản, không có một hành động gì.
- Vương gia, những người trước trước kia không lọt vào trong mắt của người, lần này Hứa Lập Quốc ta đã phải tốn rất nhiều tâm huyết mới tìm được một người nữa... Lần này nhất định người sẽ hài lòng, nhưng mà...
Không đợi Hứa Lập Quốc nói xong, người điên kia liền giơ tay phải lên cắn một cái, liền có máu tươi trực tiếp chảy ra, vẩy lên người Hứa Lập Quốc.
- Đủ chưa.
Hứa Lập Quốc vẻ mặt hưng phấn, cẩn thận hứng lấy những giọt máu tươi kia, sau khi thu lại vội vàng gật đầu.
Ngay cả Lưu Kim Bưu kia hai mắt cũng sáng ngời, sau khi liếm liếm môi lại làm ra dáng vẻ bình tĩnh, nhưng hai mắt thi thoảng lại quét về phía Hứa Lập Quốc.
Trong lúc người điên kia đang rất nóng lòng, ba người đi tới cuối của con đường này. Ở nơi đó có một cửa hàng, Lưu Kim Bưu đi trước, tiến vào trong cửa hàng.
Sau khi đợi Hứa Lập Quốc và người điên kia đi vào, hắn lập tức đóng cửa lại, hai tay bấm quyết đánh ra vài đạo ấn quyết khóa chặt cánh cửa phía sau lại, rồi xoay người vội vàng đi theo.
- Sao lại phiền phức vậy chứ!!
Hắn chưa kịp tới gần, đã nghe thấy tiếng gào thét của người điên kia truyền ra.
Ở trong hậu viện của cửa hàng này có một truyền tống trận, trận này rất sơ sài, hiển nhiên là vừa mới được bố trí không lâu lắm.
Người điên kia đứng ở bên ngoài truyền tống trận, hướng về phía Hứa Lập Quốc gào lên.
Hứa Lập Quốc vẻ mặt a dua, xoa hai tay thấp giọng cười nói:
- Vương gia, chuyện tốt thường khó làm mà. Người mà lần này tiểu nhân tìm cho người là một tu sĩ đã đạt tới cảnh giới Dương Thực, nàng vốn không có chịu, nhưng tiểu nhân đã phải tốn rất nhiều lời lẽ mới có thể khiến cho nàng miễn cưỡng đồng ý. Nhưng thân phận của nàng cao quý, rất sợ người ngoài biết được, hiển nhiên là phải cẩn thận một chút.
Vẻ mặt người điên kia rất là mất kiên nhẫn, che miệng nói thầm:
- Ta đến chỗ này cũng đã nhiều lần lắm rồi, mà chưa thành công lần nào. Nếu lần này mà không thành công, thì bổn vương sẽ không chơi nữa! Ngươi nói nơi đó có thứ gì để chơi vậy, có thứ gì hay mà bổn vương chưa từng chơi.
Hứa Lập Quốc cười hắc hắc, thần sắc lộ ra vẻ say mê, vội vàng nói:
- Đợi một lát sau khi Vương gia thưởng thức được hương vị, tất nhiên sẽ thấy lời của tiểu nhân không có một chút giả dối. Chỉ là phải mở trận pháp này ra, mà trên người của tiểu nhân lại không có nhiều linh thạch.
Người điên kia trong lúc do dự lại một lần nữa cắn ngón tay, chảy ra một giọt máu tươi vẩy về phía Hứa Lập Quốc, trong miệng lẩm bẩm một cách bất mãn:
- Máu tươi của bổn vương rất là quý giá. Năm đó...
Không để ý tới lời nói của người điên kia, Hứa Lập Quốc mang theo một vẻ kích động đón lấy giọt máu tươi kia, sau khi cẩn thận thu lại nhìn về phía Lưu Kim Bưu. Lưu Kim Bưu thần sắc bình tĩnh, cũng không biết dùng phương pháp gì mà trong lúc người điên kia không chú ý đã mở truyền tống trận ra. Hào quang lóe lên, ba người chợt biến mất.
Ở trong một sơn cốc, hào quang của trận pháp lóe lên, ba người xuất hiện.
Không quá lâu sau, người điên kia lại một lần nữa gào lên ầm ầm.
- Sao vẫn còn truyền tống trận vậy, bổn vương... bổn vương không chơi nữa!
Cũng không biết Hứa Lập Quốc sau đó đã khuyên nhủ thế nào mà nửa ngày sau hào quang của truyền tống trận lại lóe lên, sơn cốc yên tĩnh trở lại.
Cứ như vậy, trong tiếng gào thét của người điên này, từ đó về sau trên những hòn đảo, ngọn núi, bình nguyên, bồn địa, ở rất nhiều nơi toàn bộ lần lượt đều có hào quang của truyền tống trận lóe lên. Tiếng gào thét của người điên kia càng ngày càng kịch liệt.
- Rốt cuộc là có bao nhiêu truyền tống trận đây, bổn vương lần này thật sự không chơi, không chơi nữa!! Các ngươi khinh người quá, thật là quá đáng! Ta phải mách sư phụ của các ngươi!
Lời nói cuối cùng này cũng đã có tác dụng. Ở bên cạnh truyền tống trận trên một hòn đảo nhỏ, thân thể Hứa Lập Quốc run lên, ngay cả Lưu Kim Bưu kia cũng nheo mắt lại, vội vàng nhìn về phía Hứa Lập Quốc. Một câu này dường như khiến cho họ vô cùng hoảng sợ, công sức của hai người bọn họ mấy ngày nay chính là để làm cho người điên kia quên đi chuyện mách sư phụ.
Tâm thần Hứa Lập Quốc cũng chấn động. Mấy ngày nay hắn gần như đã quên mất sát tinh kia, lúc này vội vàng nói:
- Là cái cuối cùng rồi. Đây là cái cuối cùng rồi! Cái này không cần linh thạch nữa, chúng ta có thể nhìn thấy nương tử kia rồi.
Nhưng lúc này, trong tinh không bên ngoài tu chân tinh này, trong một gợn sóng nổi lên, thân ảnh Vương Lâm bước ra. Hắn nhìn lướt qua tu chân tinh phía trước, đột nhiên nhướn mày, ánh mắt lóe lên hàn quang.
-Hồ đồ!!