- Đình nhi, ngay tại thời điểm ta gặp nàng năm đó, nàng cũng nằm như thế này, không khác chút nào. Nàng còn nhớ rõ không, năm đó, lần đầu tiên ta đến Tiên giới, nguyên nhân vốn là để đoạt được tiên khí! Nhưng sau khi gặp nàng ở chỗ này, ta chỉ biết nàng chính là thê tử của đời ta, ta đã ở trong này bồi tiếp nàng rất lâu…
Hắn nói xong, đặt tay lên người nàng, vừa vuốt ve vừa nói:
- Nàng vẫn hoàn mỹ như vậy, rất hoàn mỹ… Nàng là của ta, ai cũng không thể đoạt nàng đi được. Đình nhi, nàng nói đi. Ta biết nàng cũng thích ta, đúng không?!
- So với tiên khí, nàng mới chân chính là báu vật của ta!
Người đàn ông trung niên mỉm cười, nằm xuống bên cạnh nữ thi, thì thào nói:
- Tốt lắm! Đình nhi, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai, chồng nàng sẽ tiếp tục đi tìm tiên ngọc. Nàng ngủ đi, không phải sợ gì hết, có ta ở đây…
Vương Lâm phi hành giữa không trung, trong mắt lộ vẻ kiên định. Kỳ hạn một tháng cũng đã sắp đến.
Hắn hạ quyết tâm sẽ đi đến chỗ trong lời nói của Sất Hổ.
Trước không nói đến ba cái kiếm tiên, chỉ riêng khối tiên ngọc rất lớn kia cũng đủ khiến hắn động tâm. Có số lượng lớn tiên ngọc như thế, Vương Lâm tin tưởng rằng, ngày sau khi mình đạt đến Hoá Thần hậu kỳ, trùng kích vào Anh Biến sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Đối với Vương Lâm mà nói, Anh Biến kỳ có ý nghĩa khác biệt. Đạt tới Anh Biến kỳ thì Tư Đồ Nam mới có thể thức tỉnh.
Tuy Vương Lâm bây giờ chỉ là Hoá Thần sơ kỳ, khoảng cách đến hậu kỳ còn rất xa xôi, không biết đến tận năm tháng nào mới đạt được nhưng hắn không có gì lo lắng. Hắn biết con đường tu tiên không thể vội vàng dao động. Nước chảy thành sông, tự nhiên sẽ thành hình.
Mặc khác, một số tiên thảo bên trong thuỷ đàm cũng là nguyên nhân khiến hắn động tâm. Nếu đem những tiên thảo này cho Lý Mộ Uyển thì tất nhiên có thể luyện chế ra một số đan dược cực kỳ hiếm có. Do đó, sau khi ăn vào tu vi của Lý Mộ Uyển chắc chắn sẽ được đề cao.
Những loại dược vật như thế, trừ phi công hiệu thật lớn, nếu không Vương Lâm cũng không muốn dễ dàng ăn vào. Dù sao, với tu vi hiện tại của hắn thì cái coi trọng là lĩnh ngộ, sử dụng đan dược không phải là con đường đúng đắn.
Tuy nhiên, nếu lấy thảo mộc của tiên giới chế tác ra đan dược thì tất nhiên lại khác.
Trong lòng đã quyết tâm, thân mình Vương Lâm không ngừng bay cao, dần dần lao ra khỏi không gian của mảnh nhỏ, hướng về lốc xoáy thật lớn kia bay đi.
Tại chỗ lốc xoáy, hắn mở ra ngọc giản là có thể đến được nơi ước hẹn với Sất Hổ.
Giờ khắc này, tại một mảnh nhỏ ở trung tâm của Tiên giới, Sất Hổ của Cự Ma tộc đang khoanh chân ngồi đó. Trước người hắn có một toà truyền tống trận.
Ánh mắt của Sất Hổ vẫn bình tĩnh. Hắn ngồi ở chỗ này đã bảy tám ngày, một số tên thuộc loại đạo chích tiến đến nhưng đều trở thành vong hồn dưới tay hắn.
Hắn ở chỗ này để chờ hai người!
Sất Hổ tin tưởng rằng hai người này nhất định sẽ đồng ý đến, như thế chuyến đi lần này hắn mới có bảy thành nắm chắc là thắng lợi trở về.
Hắn tin tưởng, sau khi xem qua ngọc giản, hai người kia nhất định sẽ động tâm. Dù sao hấp dẫn như thế, bất cứ kẻ nào cũng khó có thể kháng cự lại được.
Cho nên Sất Hổ cũng không vội vã.
Hai người kia hắn đã chọn lựa kỹ mới quyết định mời tham gia. Người thứ nhất tạm thời không nói đến, dù sao danh khí của hắn cũng thật lớn, hơn nữa cũng có một chút quan hệ sâu xa với Cự Ma tộc của hắn.
Còn người thứ hai, gọi là Tằng Ngưu, Sất Hổ tự nhận bản thân hắn cũng nhìn không thấu được người này. Tuy tu vi chỉ là Hoá Thần sơ kỳ nhưng thuỷ chung, Sất Hổ luôn cảm giác được một tia nguy hiểm từ trên người hắn.
Hắn đã suy nghĩ rất kĩ mới quyết định mời đối phương tham gia. Dù sao thực lực càng mạnh thì cơ hội thành công lần này lại càng cao. Còn nếu đối phương muốn giết người đoạt bảo thì Sất Hổ cũng không sợ hãi. Hắn tự nhận, với tu vi của bản thân cũng đủ để ứng phó với việc đó.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Một ngày nọ, trận pháp trước người hắn bỗng nhiên loé sáng. Ánh sáng ngày một chói loà hơn, gần như chiếu sáng toàn bộ bốn phía.
Nhưng ánh sáng chói mắt này cũng không có ảnh hưởng gì đến Sất Hổ, hắn nhìn không chớp mắt vào truyền tống trận, đáy lòng thầm nhủ:
- Người đến không biết là ai!?
Khi ánh sáng đạt đến cực hạn nhất định thì bỗng nhiên tối sầm lại, ngay sau đó một thân ảnh nổi bật từ giữa trận pháp xuất hiện. Tướng mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng có một vẻ lạnh như băng, khiến người nào nhìn thấy đều phải khiếp sợ
Một tia khí băng hàn từ phía sau nàng hiện ra, rồi lan tràn ra bốn phía. Thậm chí còn có một mảnh đầy bông tuyết từ trên trời rơi xuống, thoạt nhìn rất kinh người!
Ánh mắt Sất Hổ chợt loé lên, nội tâm thầm nhủ:
- Là cô ta!
Hắn cười vang lên, đứng dậy ôm quyền nói:
- Hồng Điệp đạo hữu, tại hà chờ ngươi đã lâu rồi!
Người này đúng là thiên chi kiêu nữ của của Tuyết Vực quốc!
Ánh mắt của nàng lạnh như băng, liếc mắt nhìn Sất Hổ một cái, đi ra khỏi trận pháp, lãnh đạm nói:
- Nếu những gì ngươi nói là giả thì tại hạ nhất định sẽ không bỏ qua!
Hai mắt Sất Hổ hiện lên vẻ tự tin, cười nói:
- Hồng Điệp đạo hữu hãy cứ yên tâm, ta cũng không giấu diếm thêm nữa, ngọc giản này chính là Thuỷ tổ Tập Ngữ của Cự Ma tộc ta ghi lại. Lão nhân gia ngài sẽ không nói dối đâu!
- Tập Tổ…
Sắc mặt của Hồng Điệp cũng hơi hoà hoãn. Tập Tổ này chính là tiền bối của sư phụ nàng, có giao tình nhiều đời với nhau. Dù sao ở Chu Tước tinh, những tu chân quốc tồn tại dưới dạng bộ tộc thì chỉ có Cự Ma tộc và Tuyết Vực tộc mà thôi.
Hai bộ tộc này tự nhiên cũng tương đối thường xuyên qua lại. Có thể nói Cự Ma tộc là minh hữu của Tuyết Vực tộc.
- Đã là Tập Tổ tự mình chứng kiến thì việc này tất nhiên sẽ không phải giả. Được, ta sẽ đi với ngươi. Những vật khác ta không cần nhưng chiếc quan tài bằng ngọc thạch kia phải thuộc về ta!
Thanh âm của Hồng Điệp quyết đoán.
Sất Hổ nhướn mày, thầm nhủ Hồng Điệp này cũng quá mức hống hách. Tuy nói hắn cũng không mấy hứng thú với chiếc quan tài bằng ngọc thạch kia nhưng hắn nhất định phải có được ba thanh kiếm tiên kia. Chẳng qua, nếu chỉ có hai người thì còn dễ xử lý, nhưng sau khi hai người chia nhau xong sợ rằng Tằng Ngưu chẳng còn vật nào nữa.
- Hồng Điệp đạo hữu, việc này sợ rằng không ổn! Dù sao ngoại trừ ngươi và ta còn có một người nữa. Hắn cũng sẽ tham dự vào chuyến đi này!
Sất Hổ trầm ngâm một chút, chậm rãi nói.
- Sao? Là ai?
Sắc mặt của Hồng Điệp vẫn như thường, bình thản nói.
- Tằng Ngưu! Cũng giống như ngươi và ta, đều là đến từ Chu Tước tinh.
Sất Hổ nói.
- Đến từ Chu Tước tinh?
Hồng Điệp ngẩn ra, nàng nhất nhất nhớ lại bốn người còn lại.
Đúng lúc này, trận pháp phía trước hai người bỗng nhiên loé lên sáng ngời. Sau khi ánh sáng sáng đến cực hạn thì một thân ảnh cao lớn từ trong truyền tống trận xuất hiện.
- Là hắn!
Ánh mắt Hồng Điệp chợt loé lên, không nói hai lời lập tức điểm về phía trước. Lập tức một đạo linh quyết màu trắng nhanh như tia chớp bắn đến chỗ truyền tống trận.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Linh quyết giống như sấm đánh chớp giật, mang theo âm thanh bén nhọn lao đến!
Bóng người xuất hiện trong trận pháp đúng là Vương Lâm. Vừa mới xuất hiện, hắn lập tức phát hiện nguy hiểm, hai chân hắn dẫm mạnh, trận pháp sụp đổ, cả người Vương Lâm như một đạo khói nhẹ lùi về phía sau. Đồng thời Khu Thú quyển trên cổ tay bị hắn ném về phía trước, phát ra âm thanh chói tai, hoá thành Lôi Oa, nháy mắt đã phun ra một lôi cầu thật lớn, nhắm thẳng vào ấn quyết.
Đồng thời cánh tay Vương Lâm run lên, Cấm Phiên xuất hiện trong tay, lập tức vô số cấm khí gào thét xông ra, thanh âm vang xa đến hơn mười dặm bên ngoài. Hai mắt của Vương Lâm linh hoạt, sắc bén, ở bên trong Cấm Phiên tập trung vào Hồng Điệp.
- Đi!
Theo một tiếng này, cấm khí hình thành một con ác long, dữ tợn gầm thét, hung hãn xông tới.
Sắc mặt của Hồng Điệp lạnh lùng. Chân điểm một chút, bay ngược về phía sau, đồng thời tay phải lật lên, trong tay xuất hiện một bức tượng băng. Hình dáng bức tượng băng này và vật có hình dạng nhân thủ xà thân(1) năm đó hoàn toàn giống nhau, nhưng hai mắt nhắm chặt. Ngay khi tượng băng này xuất hiện, trên đôi mắt nhắm chặt lập tức phát ra ánh sáng màu lam, vọt lên phía trước, mang theo một đám u mang.
(1) nhân thủ thân rắn: đầu người mình rắn
- Ầm!
Ấn quyết màu trắng và lôi cầu va chạm với nhau, kình khí mãnh liệt bùng nổ, tạo ra khí lãng bay cao hơn nửa thân người, khoách tán mạnh ra bốn phía. Giờ khắc này, u quang màu lam trong đôi mắt của tượng băng lao lên, lôi cầu bị u quang vụt qua, lập tức phát ra thanh âm răng rắc liên tiếp. Theo đó, từ bên ngoài nhanh chóng xuất hiện vô số mảnh băng, lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra.
Chỉ trong chớp mắt, giữa không trung, khối lôi cầu đã bị băng che kín hoàn toàn, bên ngoài có màu u lam, bên trong có lôi điện màu tím than vờn quanh rất đẹp mắt.
Lam quang không hề dừng lại, mà lan tiếp ra phía sau. Lôi Oa hừ thảm một tiếng, thóp bụng lại, muốn phun ra thêm một lôi cầu nữa. Nhưng khi thân thể nó bị lam quang chiếu lên, lập tức bị đông cứng, bụng vẫn duy trì tư thế thóp lại nhưng lôi cầu cũng tiêu tán trong bụng nó!
Thậm chí ngay cả ác long hoá thành từ cấm khí lúc này cũng bị lam quang cản lại, có dấu hiệu bị đóng băng.
Lúc này đây, pháp bảo trong tay Hồng Điệp có uy lực thật lớn, mục đích là muốn vừa ra tay sẽ giết chết Vương Lâm tại đương trường.
Công kích của Vương Lâm vừa bị chặn lại, ánh mắt hắn loé lên, lắc mình hướng về phía sau, đưa tay phải điểm lên mi tâm. Chỉ thấy đạo đạo bóng đen từ trong mi tâm nhanh chóng lao rao, hoá thành một đám du hồn, bắt đầu gào thét bên người Vương Lâm.
Vương Lâm nhảy lên phía trước, lơ lửng giữa không trung. Giờ khắc này hắn giống như một ma thần, hai mắt không ngừng chớp lên quang mang rất quỷ dị.
- Nuốt!
Dưới một chữ này, hơn vạn du hồn bên người hắn hoá thành một con ác quỷ, gào thét xông tới, không màng sinh tử đánh về phía Hồng Điệp. Dư âm của lam quang kia đối với du hồn có tác dụng không đáng kể. Dù sao thân mình của du hồn có khả năng kháng cự nhất định đối với hết thảy các công kích của pháp thuật.
- Dừng tay!
Sất Hổ lúc này mới có phản ứng, nhướn mày, lập tức quát lên.
Hồng Điệp biến sắc, nàng cười lạnh một tiếng, thân mình lại lui ra sau. Du hồn này xông đến, dao động mãnh liệt tản ra bốn phía, đuổi theo không ngừng.
Hai mắt Vương Lâm lộ ra sát khí, Cấm Phiên trong tay lại rung lên, lập tức mấy chục đạo cấm khí lao ra, lần lượt đan xen với nhau cùng một chỗ, hình thành một cây trường thương màu đen. Dưới cái chỉ tay của hắn, lại đâm về phía Hồng Điệp.
Trường thương này như ảo ảnh, nhanh như tia chớp, theo ngay sau du hồn, gào thét xông đến.
Hồng Điệp lại thối lui.
Tay phải của nàng ấn lên tượng băng, nó lập tức đón gió tăng trưởng, nháy mắt đã biến thành một thân hình rất cao to, chắn trước mặt nàng. Nàng quát lớn một tiếng, hai con mắt của con thú có đầu người thân rắn trên tượng băng như sống lại, quỷ dị mở ra.
Lập tức, trên tượng băng bắn ra lam quang cao đến vạn trượng. Bị lam quang chiếu vào, liền có một số trong đám du hồn tiêu tan ngay giữa trời. Vốn ngang tàng không sợ hãi, nhưng giờ đây không ngờ chúng cũng sinh ra một tia sợ hãi, do dự không dám tiến lên phía trước thêm nữa.
Nhưng thanh trường thương từ cấm khí hoá thành vẫn như tia chớp, phá tan lam quang, bay nhanh xông tới.
Thân ảnh của Vương Lâm khẽ động, lập tức xông lên phía trước, theo sát sau thanh trường thương, quát lớn:
- Hồng Điệp! Ngươi không có mặt chăm sóc cha mẹ trước khi lâm chung chính là bất hiếu!
Những du hồn này thấy Vương Lâm tự mình tiến lên, lập tức không hề lui lại, cũng theo sau Vương Lâm. Vương Lâm như là một con khổng tước màu đen, còn đám du hồn như những chiếc đuôi xoè ra, tăng thêm khí thế cho Vương Lâm.
- Ngươi vì ham muốn cá nhân mà giết hại cả một môn phái là bất nhân!
Thanh trường thương màu đen thế như chẻ tre, phá tan từng đạo lam quang, kéo theo dao động mãnh liệt tản ra bốn phía, không gian xung quanh thậm chí xuất hiện vô số khe nứt. Những khe nứt này khuếch tán, thậm chí còn đem bề mặt núi đá bên dưới xé rách thành từng mảnh nhỏ.
- Ngươi vô duyên vô cớ nhằm vào ta hạ sát thủ chính là bất nghĩa!
Cấm khí bị đóng băng dưới mặt đất lập tức phá băng lao ra, nhanh chóng dung nhập vào bên trong trường thương, khiến nó càng thêm dài ra
Đồng thời, khi Vương Lâm lao tới công kích, Cấm Phiên trong tay hắn không ngừng nhanh chóng phát ra đạo đạo cấm khí, dung nhập vào thanh trường thương khiến nhan sắc của nó càng thêm đen đặc, thanh thế càng thêm dũng mãnh.
- Sư phụ ngươi vẫn còn đó mà ngươi lại tự bán mình cho Chu Tước quốc chính là bất trung!
Đây là một thương tạo thành sau khi Cấm Phiên đại thành, tập hợp tất cả các cấm khí hiện có mà thành, là một thương sắc bén nhất! Vương Lâm từ trên trời lao xuống, vô số du hồn như già thiên tế nhật, thanh thế đại trướng. Một thương này giống như làm bầu trời băng nát, lập tức chiếm được thiên thời!
Mặt đất đã bị xé nhỏ vỡ vụn, nơi nơi đoạn liệt. Lúc này hắn đã nắm giữ địa lợi!
Một thương lăng lệ khiến thiên băng, địa liệt, dù là Hoá Thần trung kỳ tu sĩ dưới một thương này cũng đổ máu ngay tại trận.
- Ngươi bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, bất trung! Ngươi tu hành theo con đường nào? Đạo tâm của ngươi không yên, ta muốn coi về sau tu vi của ngươi làm sao mà tăng tiến!
Thân mình của Sất Hổ không tự chủ được lui về sau mấy bước, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn không nghĩ tới, tên Tằng Ngưu này lại có được một chiêu đáng sợ như thế!
- Nhân bảo hợp nhất (2)!
Sất Hổ cả kinh, hai mắt hắn bừng sáng, lộ ra một tia chiến ý! Nhưng rất nhanh hắn đè nén xuống.
- Người này nhất định là một nhân vật thiên tài của Tằng tộc. Nếu ta không sử dụng trọng bảo của gia tộc sợ là cũng khó tránh được một kiếp dưới một thương này! Tuy nhiên, Hồng Điệp là Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ… Tên Tằng Ngưu này quả nhiên là một nhân vật không đơn giản, không ngờ cũng biết trước tiên huỷ đi đạo tâm của Hồng Điệp.
(2) nhân bảo hợp nhất: người và pháp bảo hợp nhất!
Dù sao Hồng Điệp cũng sống ít hơn Vương Lâm đến bốn trăm năm, khả năng nhìn thấu thế sự nhân gian cũng không thể so sánh với những lão quái vật này, tâm tính cũng kém hơn không ít. Những lời nói của Vương Lâm, từng chữ rơi vào trong tai Hồng Điệp khiến ánh mắt nàng loé lên, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, thân mình lại lui về phía sau.
Vương Lâm không ngừng lao tới, Hồng Điệp cũng không kháng cự chỉ liên tục thối lui. Kinh nghiệm chiến đấu của Vương Lâm hơn xa Hồng Điệp nên thừa cơ truy kích, không lưu lại nửa điểm thương xót!
Ánh mắt Hồng Diệp lộ ra sát khí nồng đậm. Nàng vốn là thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực quốc, từ khi sinh ra vẫn chưa từng gặp được một màn khó nuốt trôi như thế này. Trước đây, chỉ cần tượng băng vừa hiện ra, dù là Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ, cảnh giới tương đương với nàng, cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi!
Hơn nữa Chu Tước quốc cũng khá chú ý đến nàng, do đó khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo.
Một thương này của Vương Lâm không ngờ lại khiến cho nàng có cảm giác sợ hãi. Uy lực của một thương này cũng không lớn, nhưng từ bên trong lại có một cỗ khí tức của một pháp bảo quỷ dị. Bên trong khí tức này không ngờ còn có một tia uy hiếp của lôi kiếp!
Nhưng dù sao nàng cũng là một Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ. Giờ khắc này, hai mắt nàng chớp lên, hai tay nhanh chóng bấm quyết, bỗng nhiên điểm lên mi tâm, lập tức phun ra một ngụm tiên huyết, trên trong ngụm tiên huyết này có một đạo ánh sáng màu hồng chợt loé ra.
Ánh sáng màu hồng này vừa xuất hiện lập tức biến thành một đoá hoa hồng kiều diễm, tươi đẹp.
Nháy mắt khi đoá hoa này xuất hiện, tượng băng trước người nàng lập tức hoá thành một vũng chất lỏng màu lam, vờn quanh bên dưới đoá hoa, như là chất dinh dưỡng, lập tức khiến cho đoá hoa này càng thêm tươi đẹp.
Trường thương trước người Vương Lâm lao nhanh đến, ầm một cái, điểm vào đoá hoa này, lập tức khiến đoá hoa này rơi ra mấy cánh hoa. Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Vương Lâm khẽ biến, trường thương của hắn nháy mắt đã tan vỡ.
Khuôn mặt của Hồng Điệp đỏ hồng lên dị thường nhưng chỉ trong nháy mắt đã tiêu tán.
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, một kích thiên thời địa lợi như thế cũng không thể giết được nàng. Hoá Thần hậu kỳ quả nhiên cường đại.
Nháy mắt khi thân hình hắn lui bề phía sau, một cỗ vô tình ý cảnh nháy mắt đã bao phủ toàn thân hắn.
- Ngươi là người đầu tiên buộc ta phải sử dụng đến bản mạng pháp bảo, ngươi có thể nhắm mắt được rồi!
Hồng Điệp nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang lui nhanh về phía sau, nghiến răng nghiến lợi, thốt lên từng chữ.
Đồng thời nàng vươn cánh tay ngọc ngà của mình ra, từ trên thân đoá hoa lấy ra một cánh hoa.
- Dừng tay! Hồng Điệp đạo hữu, Tằng huynh. Hai người các ngươi đều là do ta mời đến, nếu tiếp tục đánh nhau thì đừng trách tại hạ vô lễ!
Sất Hổ hét lớn một tiếng, thân mình bay lên không trung.
- Sất Hổ đạo hữu, việc này không phải do tại hạ khơi mào!
Vương Lâm thở sâu, toàn lực chống cự lại vô tình ý cảnh, thanh âm lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Hồng Điệp âm lãnh, liếc mắt nhìn Sất Hổ một cái nói:
- Không có quan hệ gì đến ngươi! Lui ra!
Sất Hổ biến sắc, nhìn chằm chằm vào Hồng Điệp, cười vang lên:
- Hồng Điệp đạo hữu, việc này tại hạ không thể không can dự vào!
Hồng Điệp một chữ cũng không thốt ra, đẩy đoá hoa trong tay về phía trước. Đoá hoa này liền chậm rãi bay về phía Vương Lâm. Giờ phút này, mặt đất bỗng nhiên trở nên rung chuyển, thậm chí ngay cả giữa không trung cũng xuất hiện rất nhiều cái khe. Hiển nhiên uy lực của đoá hoa này đã vượt quá sức chịu đựng cực hạn của mảnh nhỏ của Tiên giới này!
- Hồng Điệp!
Sất Hổ hét lớn!
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, vỗ túi trữ vật, trong nháy mắt trong tay hắn xuất hiện một cây Cấm Phiên. Tay hắn rung lên, Cấm Phiên thoát ly bay lên không trung.
Trong miệng Vương Lâm nhẹ nhàng thốt lên hai chữ:
- Dẫn kiếp!
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Vương Lâm thật sự không muốn sử dụng thanh Cấm Phiên này để dẫn thiên kiếp đánh xuống! Nếu là thiên kiếp đánh xuống, trong khi mảnh nhỏ này tan vỡ, Vương Lâm cũng không biết mình có may mắn chạy thoát được hay không!
Cấm Phiên bay lên không, hoá thành một đạo sương mù hình tròn, từ trên trời giáng xuống, bao phủ một phạm vi mười dặm.
Lúc này, trong vòng mười dặm truyền ra từng trận âm thanh ầm ầm! Hai tay Vương Lâm nhanh chóng biến hoá, hình thành một đạo cấm chế. Chỉ cần ném cấm chế này về phía không trung bên trên, thanh Cấm Phiên này sẽ lập tức đạt được chín mươi chín tổ cấm chế, dẫn động thiên kiếp đánh xuống.
Hồng Điệp biến sắc, nhìn chằm chằm vào cấm chế trong tay của Vương Lâm, rồi lại nhìn màn sương đen giữa không trung. Trong lòng nàng lập tức nảy lên một tia nguy cơ mãnh liệt. Loại cảm giác này, trước giờ nàng vẫn chưa bao giờ gặp phải.
Nhưng giờ khắc này, nàng lại có loại cảm giác nếu là cứ để đối phương tuỳ ý tiếp tục tiến hành thì hôm nay nàng tất nhiên sẽ phải hoạ đổ máu.