Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu nữ này mặc một tiểu sam màu vàng, mái tóc bện làm hai, nhẹ nhàng phất phơ phía sau thân thể, khiến nàng thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Tướng mạo nàng cũng không phải là tuyệt mỹ, cũng không phải rất tinh xảo, trên mặt còn có nét thơ ngây của trẻ con nhưng vẫn có thể thấy tính tình ôn nhu của nàng.

- Luyện đan thật sự đúng là quá khó, luyện mãi không xong. Mình rõ ràng đã rất để tâm rồi.

Thiếu nữ đi trong núi, bĩu môi nói.

- Không biết ca ca hiện giờ thế nào. THiên tư huynh ấy tốt hơn mình, vừa vào phái đã được bồi dưỡng trọng điểm. Ta cần phải cố gắng hơn nữa, không để huynh ấy xem thường.

Thiếu nữ đang đi đột nhiên dừng thân, ánh mắt rơi vào một cây thảo dược phát sáng ở dưới một gốc cây không xa, bước tới nhẹ nhàng hái vài lá thảo dược, không hề phát hiện ra phía sau nàng từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh cô độc.

Vương Lâm kinh ngạc nhìn thiếu nữ phía trước. Tuy rằng vẻ ngoài đối phương so với năm xưa có hơi khác nhưng hắn chỉ nhìn một cái là nhận ra.

Ánh mắt Vương Lâm dần dần lộ vẻ ôn nhu, đứng ở nơi đó, lòng đầy đau khổ.

Thiếu nữ sau khi hái vài lá thảo dược, cẩn thận đặt trong túi trữ vật, đứng dậy đang muốn rời đi, đột nhiên thân thể sững lại, lùi lại phía sau vài bước, ngồi xuống gạt bụi cỏ ra, thấy một con thú nhỏ.

Con thú này trông như con sóc, đang nằm hấp hối, đùi phải bị thương huyết nhục mơ hồ, dường như bị cắn một cái mà ra thế này.

Thiéu nữ thở dài một tiếng, ánh mắt lộ vẻ thương xót, vội vàng xuất túi trữ vật, lấy ra một ít thảo dược, sau khi nghiền nát mới bôi lên miệng vết thương của con thú.

Chỉ là thứ thảo dược này hiển nhiên không thể giúp con thú nhỏ có thể sống sót. Hai mắt nó ảm đạm dần, máu chảy ra rất nhiều, sắp chết tới nơi rồi.

Ánh mắt thiếu nữ lo lắng, vội vàng ôm nhẹ lấy con thú nhỏ, xoay người đi về phía đan phòng dưới nói gặp sư tôn. nhưng vừa quay đầu lại, nàng lập tức kinh hãi kêu lên một tiếng, thân thể nhanh chóng lùi lại, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Khi nàng đột nhiên xoay người hiển nhiên là nhìn thấy Vương Lâm ở phía sau, nhất thời bị dọa khiếp hãi.

- Để ta giúp.

thấy ánh mắt sợ hãi của thiếu nữ, trong lòng Vương Lâm run rẩy, êm ái mở miệng, tay phải giơ lên vung về phía trước. Lập tức một đạo bạch quang lóe lên rơi vào người con thú nhỏ trong lòng thiếu nữ. Vết thương trên người con thú nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Ngay cả đôi mắt đã mờ dần trong nháy mắt cũng có thần thái.

Con thú nhỏ sau khi hồi phục thân thể liền nhoáng lên, từ trong lòng thiếu nữ nhảy lên một nhánh cây, quay đầu nhìn hai người một cái, sau đó liền biến mất phía xa xa.

Thiếu nữ hít sâu một hơi, vỗ vỗ ngực, tò mò nhìn Vương Lâm, thấp giọng nói:

- Vãn bối Lý Mộ Uyển ra mắt tiền bối. Không biết tiền bối là ở môn phái nào, muốn tới tìm sư tôn của vãn bối sao?

Vương Lâm lắc đầu, nhìn thiếu nữ trước mắt, thần sắc càng thêm ôn nhu, nhẹ giọng nói:

- Ta không phải tới tìm sư tôn nàng, ta ở nơi này.

- Ở nơi này?

Lý Mộ Uyển trợn trừng mắt.

Vương Lâm mỉm cười, tay áo vung lên. Lập tức có một cơn lốc tràn ra, cuốn lấy thân thể Lý Mộ uyển, trong nháy mắt hai người liền biến mất, sau khi xuất hiện đã ở trên ngọn núi cao nhất nơi này, mây khói lượn lờ.

Nơi này không biết từ bao giờ đã xuất hiện một tòa động phủ.

Ngoài động phủ, Lý Mộ Uyển mơ to đôi mắt, nhìn cảnh tượng này, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm tràn đầy ngạc nhiên.

- Tiền bối nhất định là lão quái lánh đời của Lạc Hà môn ta... à, không phải lão quái, là cao nhân lánh đời.

Lý Mộ uyển vừa cười vừa lui lại vài bước, trong mắt hiện lên chút ý cảnh giác.

Nơi này bốn bề vắng lặng, nàng lại bị Vương Lâm cuốn tới đây, hiển nhiên là hoảng hốt. Tuy rằng Vương Lâm trông không giống người xấu nhưng trong lòng Lý Mộ Uyển vẫn lo lắng.

- Vãn bối... vãn bối được lệnh sư tôn đi hái thảo dược... đã lâu rồi, sư tôn chắc chắn đang lo lắng tìm kiếm. VÃn bối xin cáo lui trước.

Lý mộ uyển cuống quít lui về phía sau, giọng nói lại càng chỉ ra sư tôn sẽ tới bất cứ lúc nào.

Vẻ mặt Vương Lâm tươi cười. Hắn chưa bao giờ gặp phải ánh mắt Lý mộ uyển như vậy, nghe thế gật đầu.

Lý Mộ Uyển vội vàng lui lại phía sau, theo sơn đạo nhanh chóng rời đi. Cho tới sau khi xuống núi nàng mới thở phào một hơi, quay đầu nhìn lại đỉnh núi.

- Sư tỷ từng nói lão quái ở tu chân giới đều cổ quái, hơn nữa lại thích lấy lô đỉnh tu luyện, dọa mình chết mất! Lão quái này xuất hiện vô thanh vô tức, lại nhoáng một cái cuốn mình lên đỉnh núi. Hừ, nếu không phải mình phản ứng nhanh, nói tới sư tôn thì sợ là hôm nay mình nguy rồi... nhưng mà lão quái này thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, không giống người xấu... có lẽ là mình nghĩ ngợi quá nhiều rồi.

Thấp giọng thì thầm vài câu, Lý Mộ uyển vội vàng rời đi.

Vương Lâm ở trên đỉnh núi, ánh mắt có thể nhìn thấy mọi vật, thấy ánh mắt của Lý mộ uyển, thậm chí có thể nghe rõ những lời nàng nói.

Cho tới khi Lý mộ Uyển rời đi, Vương Lâm mới thu hồi ánh mắt, trên mặt hiện lên nét vui mừng nhàn nhạt, nhưng lại mang theo vẻ buồn phiền.

- Đây là do trí nhớ trong hồn ta biến ảo ra hay là... tồn tại thật sự ... trong ký ức của ta rõ ràng không có cảnh này...

Vương Lâm than nhẹ, không muốn nghĩ tới việc này nữa, yên lặng nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng lẩm bẩm:

- Nhìn nàng một lần nữa, nói chuyện với nàng một hồi rồi ta sẽ rời đi... đốt cây hương thứ nhất này.

Thời gian chầm chầm trôi đi. Một ngày, hai ngày.. trong nháy mắt đã qua bốn ngày.

Trong bốn ngày này Lý Mộ Uyển không xuất hiện nữa. Vương Lâm vẫn ở trên đỉnh núi kia chờ đợi, giống như trong ký ức của hắn, Lý Mộ uyển ở VÂn Thiên Tông, cùng với tiếng đàn làm bạn, chờ đợi mình trở về.

Trong thời gian bốn ngày, Vương Lâm không đả tọa mà ngồi yên lặng nhìn bầu trời, chờ đợi.

Cho tới ngày thứ năm, sau giờ ngọ, một loạt tiếng thở hổn hển từ chân núi truyền tới. Lý Mộ Uyển từ chân núi leo lên. Sau khi đi tới đỉnh núi, Lý Mộ Uyển lau mồ hôi trên trán, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng và cảnh giác nhưng cắn răng đi tới trước mặt Vương Lâm.

Vương Lâm lẳng lặng nhìn Lý Mộ Uyển, trên mặt hiện lên vẻ ôn nhu.

Chẳng qua vẻ ôn nhu này khi rơi vào mắt Lý mộ Uyển lại khiến nàng theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước, sự cảnh giác trong lòng càng đậm.

- Tiền bối... tiền bối, người có thể cứu chữa cho nó hay không...

Lý mộ Uyển cắn môi, cẩn thận từ trong lòng đưa ra một con thú nhỏ cỡ bàn tay.

Con thú này giống mèo nhưng vẫn còn nhỏ, thân thể đầy lông mượt mà , nằm trong tay Lý mộ Uyển run rẩy, hai mắt chỉ hở ra một chút, dường như muốn mở ra nhưng không còn chút sức lực.

Vương Lâm bật cười, gật đầu, tay phải giơ lên vuốt lên người con thú một cái. Bạch quang lóe lên, con thú nọ dường như được rót sinh cơ, hai mắt mở ra, tỏa ra sức sống.

Ánh mắt Lý Mộ Uyển vui mừng, nhảy nhót hô vang, vội vàng vuốt ve bộ lông mượt mà của con thú nhỏ, vẻ cảnh giác trong ánh mắt đối với Vương Lâm cũng ít đi một chút.

- Đa tạ tiền bối.

Vẻ mặt Lý Mộ Uyển tươi cười, cúi đầu hành lễ với Vương Lâm, rất nhanh lui lại phía sau, vội vàng xuống núi, hiển nhiên là trong lòng đối với hai chữ lão quái vẫn rất đề phòng, nếu không phải là bất đắc dĩ thì nàng nói gì cũng sẽ không trở lại nữa.

- Lão quái này hẳn không phải là người xấu...

Lý Mộ uyển xuống núi, quay đầu nhìn lại ngọn núi, thấp giọng thì thào.

Lần thứ hai Vương Lâm đưa mắt nhìn Lý Mộ Uyển rời đi, vẻ không đành trong mắt càng đậm.

Đúng lúc này thì đột nhiên phong vân trên bầu trời cuồn cuộn, cả thiên địa biến sắc, có lôi đình ầm ầm phủ xuống, hướng về bốn phương tám hương điên cuồng lan ra. Trên không trung cũng xuất hiện một dòng xoáy khổng lồ.

Dòng xoáy này cấp tốc xoay tròn, tràn khắp thiên địa, tỏa ra một luồng uy áp cực kỳ kinh người, tràn ngập cả giới này. Nhưng kỳ dị là tất cả sinh linh hư ảo đều không phát hiện ra chút nào. Dường như trời đất biến đổi này chỉ hướng tới Vương Lâm, chỉ vì hắn.

- Vương Lâm, còn không mau đốt hương đi, đợi tới khi nào!!

Bốn chữ cuối cùng hóa thành gió lốc, hình thành vô số tiếng vang, ầm ầm chấn động thiên địa.

- Đợi tới khi nào...

Trên Đại đế tinh, lão Chu Tước chờ đợi quá lâu, lo lắng hồn Vương Lâm vào trong đó khó tự kièm chế, không tiếc vi phạm quy định thí luyện, tiến tới , tay phải đặt trên cây hương, nhảy vào trong hồn Vương Lâm, gầm nhẹ:

- Đốt hương, không khó. Chỉ cần dùng hỏa diễm trong hồn người tản ra, trong thời gian ngắn khiến toàn bộ thế giới này thành biển lửa , không để lại chút nào là có thể đốt hương...

- Ta không muốn!!

Vương Lâm ngẩng đầu, trong mắt như có ngọn lửa thiêu đốt, nhìn về dòng xoáy trên bầu trời.

- Lấy hồn nhập vào thế giới như thực, ma luyện hồn tâm, xóa đi chút ý niệm phàm trần còn sót lại, dùng hỏa diễm đốt cháy, thiêu bên ngoài hồn, sau đó dung nhập ngọn lửa vào trong hồn, giao một tia hồn hỏa bất diệt, khiến cho Chu Tước thức tỉnh lần thứ tư. Trả giá như vậy để đốt một tia phàm niệm của ta, ta làm không được!

Vương Lâm đứng lên, nhìn dòng xoáy trên bầu trời.

Nơi này là hồn của hắn. Mặc dù lão Chu Tước có tu vi khó lường nhưng nơi đây là do Chu Tước đời đầu dùng pháp bảo huyễn hóa ra, dùng một thần thông không ai có thể giải thích sáng tạo ra nơi này, lão Chu Tước cũng không thể can thiệp nổi.

- Ngươi... nơi này chỉ là hư ảo, cũng không phải chân thật. Năm đó lão phu cũng từng tiến vào. Ngươi chỉ cần hủy diệt đi, sau đó rời khỏi cây hương, thế là có thể thông qua, vì sao còn chấp mê bất ngộ!

Tiếng nói của lão Chu Tước lộ vẻ lo lắng. Dòng xoáy trên bầu trời đột nhien tan nát, tiếng nói dần dần tiêu tan.

Trong nháy mắt khi tiếng nói tiêu tan, lời nói của Vương Lâm truyền vào dòng xoáy.

- Cả đời Vương Lâm ta cũng không bỏ qua chấp niệm trong lòng. Mặc dù là khi Vấn Đỉnh dẫn động cả thiên kiếp cũng không khiến ta bỏ qua. Loại bất diệt hồn hỏa trong hồn này cũng không phải chỉ có đốt cháy giới này mới có thể tạo thành. Nếu thật sự không như thế không tạo nên được hồn hỏa thì ta liền nghịch đạo mà làm, lấy chấp niệm bản thân hỏa thành nghiệp hỏa, không cần bất diệt hồn hỏa mà dùng chấp nghiệp đốt lên nghiệp chướng luân hồi!!

Trên Đại đế tinh, tay phải lão Chu Tước thu hồi, nhìn Vương Lâm đang nhắm mắt, thở dài một tiếng.

Cho dù Tư Mặc Tử không biết trong Nhân giới kia đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ nhìn cảnh cũng đoán ra được ít nhiều, không nhịn được cười lạnh nói:

- Tiền bối, lúc này đã rất lâu rồi, hình như là thiếu đế thứ ba thí luyện xuất hiện chuyện ngoài ý muốn...

Không đợi hắn nói xong, lão Chu Tước đã quay phắt đàu lại, hai tròng mắt trừng lên, tay phải trực tiếp tát một cái. Lại nghe chát một tiếng, cho Tư Mặc Tử ăn một bạt tai.

Tư Mặc Tử phun máu tươi, thân thể bị cuốn đi vạn trượng.

- Ngoài ý muốn cái rắm. Con cháu nhà lão tử dùng chấp niệm để đốt lên nghiệp chướng, há loại hỗn tạp như ngươi có thể hiểu được.

Tát cho hắn một cái xong, cơn tức giận trong lòng lão Chu Tước hơi tiêu tan, ánh mắt lấp lánh, trong lòng thầm nghĩ:

- Nghiệp chướng, nghiệp chướng. Hay lắm, tiểu tử này có khí phách, có dũng khí đốt lên ngọn lửa nghiệp chướng. Lão tổ đời đầu năm đó cũng từng nói, Chu Tước tộc thành tựu hư hỏa mượn bất diệt hồn hỏa không phải là chánh đồ, chỉ vì nghiệp hỏa nhập hồn cực kỳ gian nan, từ cổ chí kim chỉ có lão tổ năm đó mới có thể thành công, cho nên mới không cho phép tộc nhân lựa chọn. Tiểu tử này nếu có thể thành công thì về sau sẽ trở thành nhân vật đệ nhất của Chu Tước tộc ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK