Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong vùng đất cổ mộ, Vương Lâm đang rơi xuống nhanh chóng trong sương mù. Sương mù gào thét, hóa thành những dòng chảy lượn quanh thân thể hắn nhưng thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, thần thức tản ra cẩn thận vờn quanh bốn phía.

Bên trong sương mù tồn tại rất nhiều biến hóa kỳ dị. Điểm này Vương Lâm rất rõ ràng. Thậm chí bên trong đó còn có cả mãnh thú. Vương Lâm cũng đã từng thấy. Lúc này vừa rơi xuống, tốc độ của hắn lúc nhanh lúc chậm, tránh tới gần đàn mãnh thú, đi sâu vào bên trong, tiến tới tầng thứ hai. Tầng thứ hai cũng chính là nơi mà trước đây Vương Lâm cảm nhận được khí tức đáng sợ. Năm đó hắn khiếp hãi thứ khí tức này nhưng lúc này hắn lại cảm thấy thứ này chính là sát chiêu cực mạnh của Thất Thải Tiên Tôn trong ký ức của hồn thứ ba! Dĩ ti chi khôi!

Sau khi Vương Lâm tiến vào trung tâm của động phủ, mỗi khi giết một người hắn đều dựa theo phương pháp lưu trong ký ức của hồn thứ ba mà tế hồn. Mỗi một lần hiến tế xong, hắn cùng với Dĩ ti chi khôi đó đều có một tia liên lạc. lúc này giết đã không ít người, dựa vào sự liên lạc kỳ dị này, Vương Lâm có tám phần nắm chắc, khí tức kinh khủng trong tầng thứ hai này đúng là Dĩ ti chi khôi!

-Sự tồn tại của vùng đất cổ mộ này rất có khả năng là do Thất Thải Tiên Tôn muốn nuôi dưỡng Dĩ ti chi khôi mà tạo nên. Vật này cả đời Thất Thải Tiên Tôn tế luyện, cũng sau khi giết chết Diệp Mịch khiến cho khôi lỗi này đại thành.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn kết hợp với ký ức của hồn thứ ba, đối với con rối này đã có dự đoán. Tiến về phía trước, sương mù dần dần mỏng manh hơn. Dựa theo trí nhớ, Vương Lâm đi trong sương mù, hướng về phía cửa vào tầng thứ hai. Dần dần khoảng cách càng ngày càng gần. Khi sương mù bốn phía chỉ còn rất mỏng manh, không còn cản trở được tầm mắt nữa thì

Vương Lâm nhìn thấy phía trước có một vùng đen kịt.

Mặt đất ở nơi đó vô biên vô hạn, mọc đầy những thứ thực vật dài như tảo biển. Chúng đung đưa tỏa ra một tia hắc khí bay lên, từ xa nhìn lại vô cùng quỷ dị.

Nơi này không có ánh sáng mặt trời nhưng lại có u quang lóe lên từ loài thực vật này. Nương theo ánh sáng đó Vương Lâm có thể nhìn rõ mọi vật bốn phía.

Khu vực này vô cùng yên tĩnh, không có một chút tiếng động. Vương Lâm đi tới, thực vật trên mặt đất cũng chập chờn phát ra hắc khí, không có chút biến hóa nào.

Ánh mắt đảo qua thực vật ở phía dưới mặt đất, tâm thần Vương Lâm thầm cảnh giác. Hắn hiểu rất rõ sự nguy hiểm của vùng đất cổ mộ, lúc này thần thức vờn quanh bốn phía, cẩn thận bay về phía trước.

Trong trí nhớ của hắn, theo bản đồ năm đó, cửa tiến vào tầng hai ở không xa phía trước.

Sau thời gian nửa nén hương, chậm rãi Vương Lâm nhìn thấy ở phía trước đã có biến hóa. Cách đó hơn vạn trượng có một khoảng đất trống trải, không có bất cứ thực vật gì. u quang lóe lên hiện ra một truyền tống trận cổ.

Truyền tống trận này không biết đã tồn tại từ bao giờ, lúc này vẫn còn đang vận chuyển nhưng hoàn toàn không có chút tiếng động. Chẳng qua ánh sáng không ngừng lóe lên, từ trận pháp tỏa ra những luồng uy áp.

Nhìn thấy truyền tống trận này, ánh mắt Vương Lâm sững lại. Trong tích tắc khi hắn tới gần, đột nhiên một tiếng rít gào kinh thiên động địa từ trong truyền tống trận ầm ầm truyền ra. Tiếng rít gào này mang theo một luồng khí tức kinh khủng, truyền vào tâm thần Vương Lâm, lập tức khiến bước chân hắn sững lại, tâm thần ầm ầm chấn động. Trong nháy mắt khi tiếng gầm này truyền ra, những thực vật giống tảo trên mặt đất bốn phía lập tức lóe lên kịch liệt. Một lượng lớn hắc khí liền tỏa ra, không ngừng bốc lên không trung. Mặt đất cũng run rẩy kịch liệt, nhấp nhô như sóng biển. Một hồi lâu sau tiếng gầm thét này mới chậm rãi tiêu tán. sắc mặt Vương

Lâm lúc này tái nhợt, đứng bên ngoài trận pháp trầm mặc hồi lâu, ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán.

-Nếu ta phân tích chính xác thì lúc này nguy cơ sẽ không quá lớn. Ngược lại thì rất có khả năng là một cơ duyên cực lớn đối với ta! Dĩ ti chi khôi...

Vương Lâm không còn do dự gì nữa. Hắn một khi đã quyết định thì tuyệt đối không chần chừ, bước từng bước về phía trước, đi vào bên trong truyền tống trận cổ xưa này. Trong nháy mắt truyền tống trận phát ra tiếng ầm vang, u quáng lóe lên vạn trượng, xuyên thấu tám phương, truyền cả vào trong sương mù trên bầu trời, tràn ngập phạm vi mấy vạn trượng.

Bên trong sương mù, đệ tam phi đang nhanh chóng phi hành, nàng không biết vị trí cụ thể, chỉ mơ hồ biết đại khái, lúc này đang tìm kiếm thì thân thể mềm mại đột nhiên sững lại. Nàng nhìn thấy u quang lóe lên trong sương mù ở phía trước. Ánh mắt bừng sáng, đệ tam phi lập tức hướng về phía u quang kia mà cẩn thận đi tới.

Sau một nén nhang, đệ tam phi đã nhìn thấy truyền tống trận cổ xưa trên mặt đất. Lúc này Vương Lâm đã sớm biến mất trong thần thức. Đệ tam phi do dự bên ngoài trận pháp hồi lâu cuối cùng mới cắn răng cất bước đi vào trong trận pháp.

Ở bên trong tầng thứ hai của vùng đất cổ mộ, sương mù nơi này mỏng manh hơn nhiều, không có nồng đậm tràn ngập như tầng một. Thân ảnh Vương Lâm bay đi trong tầng này. Hắn di chuyển vô cùng cẩn thận. Nơi này có ánh sáng nhưng lại là hồng quang, thoạt nhìn giống như một địa ngục đầy máu tươi. Bên trong sương mù bốn phía cũng có những tiếng gào thét thê lương truyền ra. thỉnh thoảng lại có một đôi mắt đỏ đậm huyễn hóa ra nhìn chằm chằm vào Vương Lâm nhưng dưới khí tức Đạo cổ từ Vương Lâm tản ra, những con mãnh thú này không dám huyễn hóa tới. Dù sao lúc này Vương Lâm cũng đã không còn như năm đó nữa. Hắn cẩn thận mà đi, cuối cùng cũng chưa gặp phải nguy hiểm gì.

Đang bay đi, đột nhiên sương mù bốn phía điên cuồng chuyển động. Cùng lúc đó, một tiếng gầm nhẹ như ở bên tai từ phía trước ầm ầm truyền tới. Tiếng gầm này chấn động tám phương,

cũng khiến cho cả tầng này như sắp sụp đổ, tạo nên chấn động kịch liệt.

Thân thể Vương Lâm sững lại, giống như có một lực lượng mạnh mẽ từ phía trước, theo tiếng gầm thét này ập tới, khiến hắn không tự chủ được mà phải vội vàng lùi lại phía sau cả trăm trượng. Cho tới khi tiếng gầm tiêu tán, lúc này sắc mặt hắn mới tái nhợt, đôi mắt sáng bừng lên. Tiếng rống vừa rồi khiến hắn chấn động tâm thần, suýt nữa là bị thương.

-Khí tức thật là mạnh...vật này nếu thực sự là Dĩ ti chi khôi, nếu ta có thể sử dụng...

Vương Lâm trầm mặc một lát lại tiếp tục đi tới. Dần dần, Vương Lâm tiến lại càng gần, cuối cùng ở nơi phát ra tiếng gầm hắn đã thấy một ngọn núi!

Ngọn núi này không cao nhưng bị sương mù màu hồng bao phủ. Ngay lúc Vương Lâm tới gần, trong nháy mắt khi nhìn thấy ngọn núi, sương mù đột nhiên nhúc nhích, bất ngờ hóa thành một cái đầu lâu khổng lồ

Cái đầu lâu này không có tóc, hình dáng mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ ràng nhưng miệng lại mở ra, phát ra tiếng rống kinh thiên!

Trong nháy mắt khi tiếng rống này nổi lên, Vương Lâm lập tức vung tay bắt quyết, bổn nguyên trong cơ thể vờn quanh, Đạo cổ lực tràn ngập toàn thân, chống cự uy lực của tiếng gầm.

Giờ phút này khoảng cách giữa hắn và ngọn núi không tới vạn trượng, nhưng cho dù khoảng cách như vậy nhưng cũng khiến tiếng gầm nọ cũng giống như cuồng phong trực tiếp cuốn qua người Vương Lâm. Thân thể hắn vang lên những tiếng bùng bùng, bổn nguyên vừa biến thành tầng phòng hộ liền lập tức bị cuốn vào cơ thể. sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, lập tức lui lại phía sau cho tới ngoài ngàn trượng, miệng hắn trào máu tươi. Tiếng gầm nọ lúc này mới tiêu tán, chiếc đầu lâu sương mù lại hòa tan, một lần nữa hóa thành sương mù màu đỏ tràn ngập ngọn núi.

-Nó chính là Dĩ ti chi khôi!!

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào sương mù trên ngọn núi. Dựa vào những tia liên hệ trong

tâm thần, lúc này hắn hoàn toàn xác định!

-Đáng tiếc là ta dù giết không ít người để tế hồn nhưng vẫn còn không đủ... Vật này nếu muốn khống chế thì phải giết một tu sĩ có đại thần thông nữa!

Vương Lâm nhíu mày nhìn ngọn núi phía trước. Đang trầm tư thì đột nhiên đầu hắn ngẩng lên nhìn về phía xa xa.

-Là nàng...

Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, lập tức biến mất, hoàn toàn ẩn đi.

Không lâu sau. Chỉ thấy xa xa trong thiên địa lóe lên một vùng kim quang. Một kim môn khổng lồ trôi tới. Phía sau kim môn, đệ tam phi ngồi khoanh chân, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn vương máu tươi. Nàng nhìn về phía ngọn núi kia, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Nàng không thể nào ngờ được là ở vùng đất cổ mộ này lại có thể có thứ tồn tại kinh khủng tới mức này.

Cắn răng đi tới nơi này, đệ tam phi đứng dậy, thừa dịp sương mù trên ngọn núi còn chưa phát ra tiếng gầm tiếp theo, nàng lập tức đúng lên truyền âm ra bốn phía.

-Vương Lâm, ta biết ngươi ở nơi này! Ta không có ác ý. Ta nghĩ với tu vi và thần thông của ta thì có thể trợ giúp được cho ngươi. Xin hãy hiện thân!

Bốn phía vẫn yên tĩnh, chỉ có sương mù trên ngọn núi xa xa quay cuồng, phát ra tiếng động trầm trầm.

Giọng nói của đệ tam phi vang vọng một hồi, sau khi thấy bốn phía không có phản ứng gì thì thần sắc nàng trở nên ảm đạm lắc đầu khống chế kim môn chậm rãi lui lại phía sau. Nàng chuẩn bị đi một hướng khác tìm Vương Lâm.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên sương mù trên ngọn núi lại cuộn lên, mơ hồ huyễn hóa ra một cái đầu trọc lốc. Tiếng gầm thét kinh thiên lại vang lên.

Trong tiếng gầm thét này, thiên địa biến sắc. Những cơn sóng vô hình cuồn cuộn nổi lên, quét về bốn phía. Mặt đất run rẩy, bầu trời vặn vẹo. Sắc mặt đệ tam phi đại biến, hai tay bắt quyết,

cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào kim môn trước người.

Kim môn lập tức phát ra kim quang vạn trượng, đối kháng với tiếng gầm kia. Trong tiếng ầm vang, kim môn lập tức sụp đổ sắc mặt đệ tam phi tái nhợt, thân thể lui lại phía sau, hai tay lại bắt quyết một lần nữa. Kim quang bùng lên. Trước người nàng liền liên tục huyễn hóa ra bốn luồng kim quang.

Tiếng ầm ầm vang vọng. Kim môn đều vỡ vụn, chống cự lại tiếng gầm này. Đệ tam phi lúc này đã ở ngoài ngàn trượng, đang muốn thi triển thần thông đối kháng với dư âm một lần nữa thì vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ trong thiên địa truyền ra.

-Ngươi tìm Vương mỗ làm gì?

Giọng nói vang lên, thân ảnh Vương Lâm đột nhiên xuất hiện trước người nàng, tay phải giơ lên một cái. Một tiếng nổ lớn vang lên. Dư âm của tiếng gầm kia bị thân hình Vương Lâm ngăn trở. Chút dư âm này thân thể Vương Lâm có thể thừa sức chống cự.

-Vương Lâm!

Đệ tam phi sửng sốt, nhưng lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Tuy vậy nàng rất nhanh đã che dấu đi.

-Ngươi...ngươi năm đó ở vùng đất cổ mộ đã từng giúp ta. Lúc này ta muốn giúp ngươi...

-Không cần nơi này rất nguy hiểm, ngươi không nên tới đây.

Vương Lâm lạnh lùng nhìn đệ tam phi, xoay người đang muốn rời đi tìm tu sĩ có đại thần thông để tế hồn.

-Ta...ta có thể giúp ngươi!

Đệ tam phi cắn môi, vừa nói tay phải vừa giơ lên. Chỉ thấy trên cổ tay nàng có một chuỗi hạt châu phát ra ánh sáng nhu hòa.

-Vật này là do sư tôn của ta ban tặng nhưng có thể hóa thành bảy kim môn đồng thời hiện ra. Ngươi nếu muốn tiến vào ngọn núi đó thì vật này có thể giúp ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK