Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bám theo sau lão nhân, khoảng cách của Vương Lâm tới đại lục càng lúc càng gần. Một lát sau đã tới được bên ngoài. Trước mắt hắn hiện ra một cái bình nguyên màu mỡ. .

Bình nguyên vô cùng rộng lớn. Những con gió nhẹ thổi tới mang theo cả mùi cỏ thơm ngát, thấm vào trong lòng khiến cho người ta có cảm giác hết sức thoải mái. Lão nhân vẫn không dừng lại, cung kính đi trước dẫn đường.

Ở trung tâm của bình nguyên có một loạt các kiến trúc cổ xưa nằm rải rác. Tuy chúng chưa bị tàn phá, nhưng vẫn phủ đầy dấu vết của thời gian.

Dấu vết đó rất nhạt nhưng từ sau khi Vương Lâm có được Trừu Hồn thuật liền rất nhạy cảm với hơi thở đó. Khi tới cách khu kiến trúc đó khoảng ngàn rượng, Vương Lâm đang phi hành liền dừng lại, cúi đầu nhìn xuống.

Cỏ xanh ở đây với bên ngoài thoáng nhìn không có gì khác nhau, nhưng Vương Lâm vốn có một sự am hiểu đối với cấm chế, lại thêm sự chỉ dẫn của Lý Nguyên ở Lôi tiên giới vì vậy khiến cho hắn càng hiểu thêm rất nhiều đối với chúng. Vì vậy mà bây giờ, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn có thể thấy được bên ngoài khu kiến trúc có một cái cấm chế không lồ.

Lão nhân thấy ánh mắt của Vương Lâm liền cung kính nói:

- Thượng tiên! Trận pháp này là do năm đó tiên vương tự mình bày ra để giúp cho tộc của ta không bị Vụ thú xâm hại.

Vương Lâm không biết vụ thú là gì, chỉ hơi gật đầu không nói. Nhưng trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác hứng thú đối với nơi này.

- Tiêu Dao tử! Tộc Tiên Di...lại còn có cả Huyền Âm đỉnh. Cuối cùng thì đây là nơi nào?

Trong lúc Vương Lâm đang suy nghĩ, từ xa liền vọng tới những tiếng ồn ào.

Chỉ thấy từ trong vô số những kiến trúc có một nhóm người rất đông bay ra. Trong số họ có cả nam, nữ. Quần áo của mọi người đều giản dị. Bọn họ không dám bay tới quá gần mà chỉ đứng ở xa để nhìn. Trong các tòa kiến trúc phía dưới còn có cả những đứa trẻ nhỏ đang mở to mắt nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm thấy nhiều người như vậy cũng cảm giác choáng váng. Hiển nhiên ở đây chính là một bộ tộc Tiên Di hoàn chỉnh. Chẳng biết bọn họ đã sinh sống ở đây bao nhiêu năm mà còn được đến bây giờ.

Những người bay lên bầu trời thấy Vương Lâm tới gần, cứ vậy mà lùi lại, không dám đến gần. Rất nhiều người trong đó, ánh mắt có một sự sợ hãi.

Lão nhân đang đi trước dẫn đường cho Vương Lâm liền sầm mặt lại. Lão mở miệng nói với đám tộc nhân vừa bay ra mấy câu gì đó bằng một thứ ngôn ngữ khác lạ. Đám người vừa bay ra liền im lặng nhìn nhau rồi tản ra. Lão nhân vội vàng xoay người về phía Vương Lâm, cung kính nói:

- Mời thượng tiên. Nơi này chính là chỗ ở của tộc chúng ta.

Lão nhân vừa nói, vừa hạ xuống phía dưới. Khi tới một cái kiến trúc cao nhất, lão liền dừng lại rồi khom người đứng một bên.

Vương Lâm hạ xuống đất rồi nghĩ tới điều gì đó liền dụng thần thức tản ra. Tuy nói không có vấn đề gì e ngại, nhưng hắn vẫn không đi vào, nói một cách chậm rãi:

- Ở đây được rồi. Không cần đi vào.

Lão nhân ngẩn người, nét mặt có chút khổ sở, nhưng cũng không yêu cầu tiếp, chỉ gật đầu. .

Trên bầu trời, tộc nhân của tộc Tiên Di liền tụ lại, vây bốn phía xung quanh. Nét mặt bọn họ lo lắng, nhìn xuống một cách chăm chú.

- Thượng tiên... - Lão nhân chưa nói xong đã bị Vương Lâm cắt lời. Vào lúc này, sắc mặt Vương Lâm bình tĩnh nhìn lão nhân mà nói:

- Vì sao các người nhìn thấy ta lại có sự sợ hãi như vậy?

Sự khổ sở trên mặt lão càng nhiều. Sau khi trầm mặc một lát, lão thở dài, nói:

- Người của tiên giới rất lâu chưa tới đây. Tiên Vương giống như bỏ rơi chúng ta. Ở đây, hạ dân chính là người lớn tuổi nhất. Nhưng không dám giấu thượng tiên rằng ngài là tiên nhân đầu tiên mà hạ dân được gặp. Nếu không có điển tịch của tộc ta ghi chép lại thì chỉ sợ là hạ dân cũng không nhận ra thân phận của thượng tiên, càng không cần nói tới người khác trong tộc.

Vương Lâm không nói gì, chỉ nhìn đối phương. Lão nhân do dự một chút rồi nói: .

- Tộc của ta dâng tặng sinh mệnh cho Tiêu Dao tiên vương, đời đời bảo vệ Huyền Âm đỉnh. Nhưng từ ba ngàn năm trước, Huyền Âm đỉnh cứ cách trăm năm lại mở ra một lần. Mỗi lần đều phun ra ngoài một làn sương đen lớn. Làn sương đen đó hóa thành yêu thú, thậm chí có con cực mạnh có thể hóa thành hình người. Trong ba ngàn năm qua, người của tộc ta chết trong tay vụ thú có thể hóa thành hình người không biết bao nhiêu mà lần. Vì vậy mà từ đó tới nay, hễ nơi đây xuất hiện người lại gần như toàn bộ đều là do sương mù biến thành. Về phần tộc của ta thì do có ký hiệu trên người nên đám vụ thú không thể biến thành.

- Vì vậy mà khi thượng tiên xuất hiện, ngoại trừ hạ dân có thế thấy được ra, những người khác không thể nhận được. Thậm chí cho dù hạ dân có nói thì bọn họ vẫn hoài nghi thượng tiên là do vụ thú biến thành. - Lão nhân thở dài, nói ra nguyên nhân.

Vương Lâm gật đầu. Lời nói của lão nhân có được một chút tin cậy nhất định. Kết hợp câu chuyện với ánh mắt của mọi người ở xung quanh, có vài phần như lời lão nhân nói.

- Huyền Âm đỉnh ở đâu? - Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói/

Lão nhân cung kính một chút rồi nói:

- Tại cấm địa của tộc ta. Thượng tiên muốn đi bây giờ?

Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Hắn muốn nhanh chóng nhìn xem Huyền Âm đỉnh cuối cùng là vật như thế nào.

Lão nhân đang định mở miệng, chợt có một tiếng hét lớn từ trong đám người phát ra.

- Tiên tổ! Không thể đưa người này tới Huyền Âm đỉnh. - Âm thanh đó giống như tiếng sét vang vọng trong không trung. Cùng lúc đó, từ trong đám người trên bầu trời chợt tách ra một con đường. Chỉ thấy một đại hán cao khoảng một trượng, bước tới. Nửa thân trên của người đó có đầy ký hiệu màu đen. Mà những ký hiệu đó gần như bao phủ toàn thân hắn, ngay cả cổ và mặt cũng vậy. Ở mi tâm của đại hán có một cây thực vật với mười ba lá đang nhúc nhích một cách quỷ dị, khiến cho hắn có cảm giác yêu dị.

- Mười ba lá! - Vương Lâm nhìn chăm chú. Trong trí nhớ của hắn thì Tiên Di tộc ở Chu Tước tinh nhiều nhất cũng chỉ có mười một lá.

- Tương đương với tu sĩ Dương Thực. - Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn đại hán.

Chỉ mấy bước, đại hán đã tới nơi. Sự xuất hiện của hắn khiến cho tộc nhân Tiên Di tộc xung quanh hoan hô rầm rộ, nét mặt sùng kính.

- Tháp Sơn! Không được bất kính đối với Thượng tiên. - Lão nhân bên người Vương Lâm quát lên.

Ánh mắt đại hán chợt lóe lên hàn quang, nhìn lão nhân chằm chằm, cười lạnh:

- Tiên tổ già rồi. Chẳng lẽ vẫn cứ cuồng vọng về tiên nhân như vậy hay sao? Trên thế gian này chỉ sợ là không hề có sự tồn tại của tiên nhân. Điển tịch của tổ tông đều là tự mình soạn ra. Nếu không thì làm sao bao nhiêu năm qua, tộc của ta chưa bao giờ gặp bất cứ một tiên nhân nào tới đây?

- Câm mồm! Tộc Tiên Tuyển của ta từ xưa đã là sứ giả của tiên nhân ở trên đời. Nếu không có sự tồn tại của tiên nhân thì làm sao lại có sự tồn tại của tộc chúng ta. Chưa kể, tiên dụ năm đó của tiên vương, ngươi dám không tin? - Sắc mặt lão nhân âm trầm, quát to.

- Tin? Vị tiên vương đó cũng chỉ là một chút thần thức còn sót lại của một cường giả nào đó mà thôi. Làm sao có thể khiến cho ta tin? Đi tin một cái thần thức lưu lại bao nhiêu năm thì ta đi tin thực lực của mình còn hơn.- Đại hán nắm chặt tay phải, ánh mắt có một sự tự tin mạnh mẽ.

- Đại nghịch bất đạo. - Lão nhân run rẩy, chỉ tay về phía đại hán, cắn răng nói:

- Ngươi...

- Ta đại nghịch bất đạo thì sao? Tiên nhân...tiên nhân! Tộc của ta tại nơi âm u này bao nhiêu năm vân tuân theo tiên dụ mà thủ hộ Huyền Âm đỉnh nhưng đổi lại cái gì? Vụ thú trong Huyền Âm đỉnh làm cho tộc nhân của ta tử vong. Khi vụ thú tàn sát người của tộc ta, tiên nhân ở đâu? Lão tổ đừng có nhắc tới tiên nhân. Hôm nay, cho dù người này là tiên nhân thật thì Tháp Sơn ta cũng phải giết tiên.

Đại hán vừa nói vừa nhìn Vương Lâm, sắc mặt lạnh lùng. Đột nhiên, hắn bước tới tung quyền, đánh về phía Vương Lâm. Một quyền vừa xuất liền phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Có thể nhìn thấy từng cái ký hiệu xuất ra trong không trung, vây xung quanh nắm tay của đại hán, giống như một thứ trận pháp kỳ dị.

- Tiên nhân! Xuất ra tiên lực để cho ta nhìn một cái xem tiên nhân dựa vào cái gì mà được gọi là tiên.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng. Hắn hiểu rất rõ tộc Tiên Di. Người này hiển nhiên không phải Phù Chú sư mà là Đại Phù sĩ tu luyện thân thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK