Phía Bắc của Liên Minh, Viêm Lôi Tử vẫn cầm quả cầu lửa màu trắng trong tay. Lão đưa tay xoa mạnh một cái, quả cầu liền vỡ tung, hóa thành vô số con phượng hoàng lửa. Chúng cất lên những tiếng kêu rồi lao thẳng về phía Cực Hiền Thiên.
Cực Hiền Thiên cười the thé, hai tay vung về phía trước. Ngay lập tức, vô số những cột băng cùng chấn động, tách ra khỏi mặt đất mà bắn về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Hai người vẫn không hề dừng lại, lần lượt thi triển các loại thần thông. Nhất thời, trong không gian, sự dao động của nguyên lực xuất hiện, giống như trời đất nghịch chuyển.
Toàn bộ khu vực phía Bắc đã rơi vào loạn chiến.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Viêm Lôi Tử, tay phải lão vung lên. Lập tức có mấy mảnh tiên giới xuất hiện đầy trời. Lão quát khẽ một tiếng:
- Tiên giới luân chuyển.
Vừa dứt lời, những mảnh tiên giới lập tức phát ra những tiếng nổ ầm ầm rồi xoay tròn. Nhất thời, một cơn gió lóc dựng lên. Cơn gió lốc xuất hiện khiến cho tất cả tu sĩ đều bị đẩy lùi về phía sau.
Sắc mặt Cực Hiền Thiên âm trầm, tay phải chỉ lên trời quát:
- Quy tắc băng hàn.
Trong thời gian ngắn, tầng tầng lớp lớp hơi lạnh từ trên tay phải hắn tỏa ra. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên một tảng băng rộng tới vạn trượng xuất hiện, nhanh chóng lao về phía Viêm Lôi Tử.
- Băng! - Ánh mắt Cực Hiền Thiên lóe lên sát khí, chỉ tay về phía Viêm Lôi Tử.
Trong tích tắc, quanh người Viêm Lôi Tử xuất hiện nồng nặc hơi lạnh. Hơi lạnh đó có quy tắc, nên khi ngưng tụ liền hình thành những lớp băng lớn vây xung quanh Viêm Lôi Tử.
Đúng lúc này, từ trong không gian phía xa, tiếng rít của Vọng Nguyệt lan tới. Tiếng rống của nó khiến cho trời đất rung chuyển.
Cảnh tượng đó làm cho tất cả những người bên Liên Minh đều biến sắc.
Đám người Huyết Thần Tử đang giao chiến với Hắc Sát ma tôn và Vân Long yêu tôn, trở nên âm trầm, cùng lui lại phía sau.
Cực Hiền Thiên hừ lạnh, một tia sáng lóe lên trong mắt. Hắn không lui lại mà vẫn tiếp tục bước thẳng tới tầng băng đang vây khốn Viêm Lôi Tử. Khi tới gần, hắn liền giơ tay phải đặt lên mặt lớp băng.
Nhất thời, một lực lượng mang tính chất hủy diệt chui vào trong lớp băng. Rồi sau đó, nó theo một phương thức đặc biệt tiếp tục tăng lên, lao thẳng tới Viêm Lôi Tử.
Đúng lúc này, Viêm Lôi Tử trong lớp băng chợt cười dài. Tu vi vẫn ẩn giấu từ đầu tới giờ chợt bùng phát từ Toái Niết hậu kỳ tăng lên vô hạn, đạt tới một mức độ khó tin.
- Ngươi...ngươi đột phá? - Cực Hiền Thiên biến sắc, đang định lui lại.
Lớp băng vây khốn Viêm Lôi Tử chợt xuất hiện những tiếng răng rắc. Những vết nứt nhanh chóng xuất hiện. Thoáng cái, lớp băng vỡ nát thành vô số mảnh, bắn tung về bốn phương tám hương.
Viêm Lôi Tử cười dài bước ra. Trong phút chốc, lão dung nhập vào trong trời đất, đồng thời nguyên lực nhanh chóng tản ra ngoài.
Nhất thời, trong không gian, nguyên lực của trời đất dao động mạnh, ảnh hưởng tới Súc Địa thành thốn. Cùng lúc đó, hai tay Viêm Lôi Tử bắt quyết, tỏa ra một ngọn lửa. Nó như một con rồng lửa nhanh chóng ngăn cản đường lui của Cực Hiền Thiên.
Ngay sau đó, Viêm Lôi Tử phun ra một ngụm tinh khí của nguyên thần vào trên một mảnh nhỏ của tiên giới đang xoay tròn.
Mảnh nhỏ của tiên giới chấn động, tốc độ xoay tròn tăng lên gấp bội. Thoáng cái nó liền lao ra, bao vây Cực Hiền Thiên vào bên trong.
Sự xoay tròn của nó tạo thành một cơn gió lốc khiến cho sắc mặt Cực Hiền Thiên càng thêm âm trầm. Hai tay hắn đẩy ra ngoài, lập tức có vô số nguyên lực trong trời đất ngưng tụ lại. Nhưng đúng vào lúc hắn chuẩn bị thoát ra, Viêm Lôi Tử đã bước tới, sau lưng hắn bốc lên một ngọn lửa hừng hực. Ngọn lửa lao ra, xoay quanh ngọn gió lốc, đồng thời cũng dung nhập một ít vào bên trong khiến cho gió lốc như hóa thành con rồng lửa.
Từ trong tinh không, thân thể khổng lồ của Vọng Nguyệt chẳng khác gì thuấn di, vọt tới nơi đây. Vô số xúc tua của nó chập chờn khiến cho Vọng Nguyệt càng thêm dữ tợn. Những tiếng rít của nó vang vọng trời đất khiến cho trong thời gian ngắn, tu sĩ hai bên ở chiến trường phía Bắc cùng thu tay mà tản ra. Tất cả ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Hắc Sát ma tôn liếc mắt nhìn Vọng Nguyệt mà da đầu tê dại. Hắn cười khổ một tiếng rồi nhanh chóng lui lại. Còn Vân Long yêu tôn cũng mở to mắt mà không tin vào cảnh tượng trước mặt.
Cực Hiền Thiên ngẩn người. Nguyên lực toàn thân nhanh chóng lưu chuyển cố gắng lao ra. Nhưng Viêm Lôi Tử làm sao để cho hắn được như ý. Hai tay lão duỗi ra, nguyên lực hóa thành biển lửa, vây chặt lấy.
Xa xa trong tinh không, theo sát Vọng Nguyệt là một cái cây khổng lồ. Trong nháy mắt nó thay đổi phương hướng, lao thẳng về phía Viêm Lôi Tử đang vây khốn Cực Hiền Thiên.
Cái cây chưa tới đã xuất hiện một thứ lực kỳ dị bao phủ trời đất. Những tiếng động ầm ầm vang lên với tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đồng tử trong mắt Cực Hiền Thiên cơ lại. Hắn không có cách nào thoát vây trong thời gian ngắn. Vào lúc này, đối diện với nguy hiểm, hai tay hắn bắt quyết, điểm một cái ngay trước mặt. Mỗi một cái điểm của hắn đều có một dòng xoáy màu lam xuất hiện. Gần như trong nháy mắt, quanh người hắn xuất hiện mười ba dòng xoáy màu lam.
Sau khi những dòng xoáy đó xuất hiện liền phóng đại. Nhưng ngay lập tức lại chui vào trong cơ thể Cực Hiền Thiên. Khi dòng xoáy đầu tiên chui vào, trên thân thể hắn liền xuất hiện một vầng sáng màu lam.
Sau khi mười ba dòng xoáy chui vào trong, cơ thể Cực Hiền Thiên liền tỏa ra ánh sáng màu lam. Ngoài thân thể, bất ngờ xuất hiện mười ba tầng lam ý ngưn tụ. Đó chính là lực quy tắc của Cực Hiền Thiên.
Cực hạn băng hàn có màu lam. Khi Cực Hiền Thiên còn sống ngưng tụ mười ba đạo lam ý này. Hắn vẫn nghĩ rằng nếu cuối cùng có thể làm cho chúng hóa thành một đạo thì tu vi của bản thân có lẽ sẽ đột phá.
Trong khoảng khắc khi mười ba đạo Lam ý của Cực Hiền Thiên hiện ra, cái cây khổng lồ đã tới.
Không thể diễn tới khung cảnh vào lúc này. Chỉ biết tất cả dường như đứng yên. Hết thảy mọi thứ như biến mất chỉ còn tồn tại một mình cái cây đó.
Bất luận là kẻ nào, pháp bảo gì hay một thứ nào đó. Cho dù là tinh cầu tu chân cũng không thể ngăn cản cái cây lao tới. Cái cây này vào năm đõ có thể chống đỡ tiên vực từ thời viễn cổ sập xuống. Vào lúc này, khi nó đi qua tất cả đều tan biến.
Cái cây tới làm xuất hiện một luồng lực không thể tưởng tượng, như muốn đâm thủng không gian. Trong phút chốt, khi tới gần nơi Viêm Lôi Tử đang vây khốn Cực Hiền Thiên liền tạo ra một cơn lốc.
Rất đơn giản, không hề có bất cứ thứ gì hoa mĩ. Thậm chí cả ánh sáng của thần thông cũng không hề xuất hiện. Cái cây to vạn trượng đánh thẳng vào mảnh tiên giới đang xoay tròn.
"Uỳnh..."
Một mảnh liền vỡ nát. Ngay sau đó, cái cây khiến cho tất cả những mảnh vỡ của tiên giới nổ tung.
Những mảnh vỡ đó bị nổ chẳng kém gì một tinh cầu tu chân. Vô vố mảnh vụn bắn thẳng vào người Cực Hiền Thiên.
Rất nhiều mảnh vụn như hóa thành sấm chớp lao tới.
Lam ý trên người Cực Hiền Thiên lóe lên kịch liệt. Gần như vào lúc những mảnh nhỏ nổ tung, cái cây cũng lao vào người hắn.
"Uỳnh".
Thân thể Cực Hiền Thiên chấn động, Lam ý bên ngoài cơ thể liền có một tầng hỏng mất.
Tuy nhiên vẫn chưa chấm dứt. Trong nháy mắt, cái cây vẫn tiếp tục lao vào. Một luồng lực cực mạnh từ trong cái cây cuồn cuộn lao ra, giống như những con sóng biến chảy vào trong cơ thể Cực Hiền Thiên
"Uỳnh...uỳnh...bịch..."
Lam ý trên thân thể Cực Hiền Thiên nhanh chóng nổ tung. Chỉ trong nháy mắt, sáu tầng đã biến mất. Thân thể hắn không khống chế được nhanh chóng lui lại phía sau. Sự lùi lại đó là do cái cây lao tới gây ra.
Cùng lúc đó, khi cái cây công kích, sát khí trong mắt Viêm Lôi Tử lóe lên. Ngọn lửa quanh người nhanh chóng ngưng tụ rồi lao về phía Cực Hiền Thiên.
Ngọn lửa vừa tới nơi, ba tầng Lam ý trên người Cực Hiền Thiên liền nổ tung.
Ánh mắt hắn xuất hiện sự hoảng sợ. Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Gần như chỉ trong nháy mắt, đã có chín tâng Lam ý biến mất. Vào khoảng khắc đối đầu với sinh tử, Cực Hiền Thiên đang định bỏ chạy thì Thân Công lão tổ và Mạnh Vân Tử đang đứng trên cái cây cùng lao ra.
Thần thông giáng thế tỏa ra lực lượng vô cùng vô tận đánh lên người Cực Hiền Thiên.
Bị cái cây khổng lồ, Viêm Lôi Tử, Mạnh Vân Tử và Thân Công lão tổ cùng công kích. Chưa cần phải nói tới tu vi của Viêm Lôi Tử sau khi để lộ ra thực lực thực sự. Công kích như vậy khiến cho Cực Hiền Thiên gần như hồn phi phách tán.
Nhưng dù sao thì hắn cũng là lão quái thành danh mấy chục năm, cả đời giết chóc. Cho dù lúc này đang phải đối diện với nguy hiểm nhưng muốn hắn chết ở đây cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cực Hiền Thiên kêu to một tiếng, ánh mắt quyết đoán. Trên thân thể còn bốn tầng Lam ý cùng lúc nổ tung.
Tiếng nổ kinh thiên động địa do bốn tầng Lam ý nổ tung tạo ra khiến cho Mạnh Vân Tử bắn ngược trở lại. Bên cạnh hắn còn có cả Thân Công lão tổ.
Cho dù là Viêm Lôi Tử cũng có chút do dự, thầm than rồi lui lại phía sau. Mặc dù lão có thể giết chết Cực Hiền Thiên, những cũng sẽ bị thương. Mà như vậy thì chắc chắn sẽ rất bất lợi.
Đánh văng ba tu sĩ, sắc mặt Cực Hiền Thiên tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi. Hắn nương theo lực nổ của Lam ý, nhanh chóng lui lại. Đồng thời, âm thanh the thé của hắn vang lên:
- Viêm Lôi Tử! Thù này không báo, lão phu thề không làm người.
Phía sau hắn đúng là chỗ của Vọng Nguyệt. Trong lúc Cực Hiền Thiên lui lại phía sau, liền giơ tay chộp một cái vào hư không. Ngay lập tức, bên cạnh xuất hiện một cái khe. Hắn chẳng cần nghĩ xem bây giờ bước vào đó có bị lạc hay không.
Vào lúc này, Vương Lâm cũng đứng ở trên cái cây, chỉ cách đó một khoảng. Mới vừa rồi, lực của vụ nổ cũng lan đến khiến cho nguyên lực trong cơ thể hắn không yên. Vương Lâm nhìn chằm chằm Cực Hiền Thiên đang lui lại, vừa nhìn Viêm Lôi Tử. Hắn cắn răng một cái, tay phải điểm nhẹ về phía trước, quát khẽ:
- Định!