Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồn của Chu Thiên đã gần đến mức đại thành, thân thể đã bị hắn luyện hóa. Thậm chí ngay cả nguyên thần cũng bị hắn dung nhập vào trong hồn phách. Có như thế mới thực sự thi triển được pháp thuật Hồn Sát. Mặc dù là người có tu vi cao thâm hơn so với hắn nhưng nếu không chú ý cũng bị hắn đánh lén thành công.

Nhưng lần này hắn chỉ biết kêu khổ. Lúc trước vốn định đoạt xá nhưng trong cơ thể Vương Lâm lại có giáp bằng da Cổ Thần khiến cho hắn bị thương nhẹ. Chút thương tích đó cũng không đáng kể, nhưng cho dù thế nào hắn cũng không thể ngờ được nguyên thần của Vương Lâm lại có thể hung mãnh như vậy, cứ thế mà cắn nuốt. Khiến cho hắn không thể không lùi. Nhưng khi ra khỏi thân thể Vương Lâm, đang định thi triển thần thông thì lại gặp phải cảnh tượng trước mặt.

Vào lúc này, mới hóa thân thành vô số cái bóng đang định bỏ chạy thì hồn của Huyết Tổ đã nhe răng cười. Bên ngoài thân thể hắn bao phủ một đám mây đỏ, cùng với một trăm hồn phách tiên nhân và hồn phách của Diêu gia bay tới.

Hồn phách của Huyết Tổ giống như một con mãnh thú, giơ hai tay chộp lấy phần lớn phân thân của Chu Thiên rồi kéo vào trong sương mù.

Tiên nhân xung quanh cũng là như vậy. Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả những cái bóng của Chu Thiên không có một cái nào chạy thoát.

Khắp không gian xuất hiện những cơn gió lạnh lẽo, nơi nơi chỉ toàn là hồn phách tỏa ra oán khí đầy trời. Vương Lâm đứng bên cạnh, nét mặt bình tĩnh. Với uy lực của Tát Đậu Thành Binh hắn cũng hiểu một chút.

Giơ tay phải , ngón tay hắn chỉ thẳng lên bầu trời. Ngay lập tức bên trên xuất hiện một dòng xoáy hút tất cả hồn phách vào bên trong. Chỉ còn lại Huyết Tổ, ánh mắt tỏa ra ánh sáng màu hồng, rống lên một tiếng rồi bay thẳng về phía Vương Lâm.

Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hắn nắm lại thành quyền đấm thẳng về phía trước.

Một tiếng nổ vang lên, nguyên thần Huyết Tổ lập tức ngừng lại. Nhân dịp, Tiên nguyên trong cơ thể Vương Lâm nhanh chóng lưu chuyển khiến cho tốc độ của dòng xoáy cũng tăng lên tỏa ra lực hút cực mạnh. Linh hồn của Huyết Tổ không cam lòng, gầm lên một tiếng rồi bị hút vào trong.

Cuối cùng, dòng xoáy trong tinh không từ từ biến mất rồi hóa thành một tia sáng chui vào trong miệng Vương Lâm. Trong mười tám tầng địa ngục trong nguyên thần, ở tầng thứ mười ba xuất hiện thêm một cái hồn phách.

Hồn phách đó tuy là ở tầng mười ba nhưng bị giữ ở gần đỉnh. Kẻ đó chính là Chu Thiên.

Giết Chu Thiên, Vương Lâm hơi liếc Tây Tử Phượng rồi tiếp tục di về phía trước. Tháp Sơn vẫn bám sát theo sau. Đồng Tử đầu to nhìn thấy tất cả cũng không cảm thấy sợ.

Về phần Lôi Cát cũng bám sát sau lưng Vương Lâm mà đi. Tây Tử Phượng im lặng cũng đi theo.

Trong quá trình hành tẩu, Vương Lâm vẫn đang trầm ngâm.

- Lần này La Thiên và Liên Minh giao chiến đã tới thời điểm kịch liệt. Vào lúc này, có lẽ nên có một chút thành tích trấn an lòng Viêm Lôi Tử. Mà muốn đạt được nhiều danh vọng trong đám tu sĩ La Thiên thì chỉ có làm như thế. Ngày sau nếu gặp phải đám người Thiên Vận Tử, hay là Thác Sâm ra khỏi nơi của Cổ Thần thì Viêm Lôi Tử chắc chắn sẽ giúp đỡ.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm, hắn thầm quyết định như vậy. Chỉ có điều trong lòng hắn cũng chẳng quan tâm tới việc La Thiên tấn công Liên Minh. Suy nghĩ một chút, Vương Lâm vỗ tay vào túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một lá cờ nhỏ.

Trên lá cờ phấp phới có hình một con hổ. Sau khi Vương Lâm cầm trên tay, con hổ liền bay thẳng ra ngoài. Nó gầm lên một tiếng khiến cho cả khoảng không chấn động.

Lấy Thiên Hổ kỳ, thả Phi Thiên hổ có thể nói Vương Lâm ở phía Tây của Liên Minh đã xuất ra danh tiếng của mình. Một lát sau, phía trước liền có hơn mười đạo kiếm quang xuất hiện. Bọn họ chia làm hai nhóm chém giết lẫn nhau, trong đó bên La Thiên rõ ràng là không địch lại nên thối lui liên tiếp.

Bên kia thì sát khí đằng đằng, phát ra đủ loại thần thông. Trong khoảng khắc liền có một tu sĩ La Thiên bỏ mạng.

Bảy, tám tu sĩ La Thiên còn lại ánh mắt chỉ còn sự tuyệt vọng. Bọn họ chạy tới đây, cơ thể bị trọng thương, hoàn toàn kiệt sức không còn hy vọng bỏ chạy.

Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm từ xa vọng đến. Cùng lúc đó, một luồng thần thức mênh mông lan quan khiến cho đám tu sĩ La Thiên đều chấn động, quay đầu lạ nhìn, ánh mắt xuất hiện sự vui mừng lẫn sợ hãi.

- Lôi tiên Hứa Mộc.

- Đúng là chính phẩm Lôi Tiên Hứa Mộc.

Tu sĩ Liên Minh ở đây đều được trưởng bối cho biết một số tư liệu về La Thiên. Trong số đó có một lão già có biết qua cái tên Hứa Mộc này.

Hắn biến sắc, hàn quang lóe lên trong mắt, chẳng hề nghĩ ngợi vội vã lui lại. Đồng thời, hắn quát khẽ:

- Tu vi của Hứa Mộc đã đạt tới Khuy Niết. Ta không thể địch lại. Lui mau.

Tại một phía khác có ba tu sĩ đang chém giết lẫn nhau, chẳng phân thắng bạ. Cả ba người đều là tu sĩ Âm Hư, một người thuộc Liên Minh còn hai người la tu sĩ La Thiên. Nhưng tu sĩ Liên Minh ra tay tàn nhẫn, một mình đánh hai lại hết sức thong dong.

Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm từ xa vọng đến. Một trong hai tu sĩ La Thiên lập tức dụng thần thức quan sát liền chấn động.

- Hứa Mộc! - Chẳng những hắn biết Hứa Mộc mà còn là một người được Vương Lâm cứu ở Lôi Tiên giới.

Tu sĩ Liên Minh đang giao chiến cũng ngẩn người. Cái tên Hứa Mộc hắn cảm thấy hơi quen. Suy nghĩ một chút, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Môn phái của hắn được Liên Minh tu chân truyền tới một số tư liệu, nói tu sĩ La Thiên được chia làm bảy cấp. Cấp một yếu nhất, cấp bảy cực mạnh. Mà Hứa Mộc, hắn nhớ kỹ là đang ở cấp thứ năm. Chẳng hề nghĩ ngợi, hắn vội vàng lui lại phía sau.

Trên đường đi, Vương Lâm gặp rất đông tu sĩ. Trong số đám tu sĩ đó, bên La Thiên nhìn thấy Vương Lâm, nhất là Phi Thiên hổ liền kích động mà nhanh chóng tới gần.

Những âm thanh liên tiếp vang lên:

- Tham kiến Lôi Tiên. - Từng từ từng chữ một từ miệng đám tu sĩ La Thiên vang lên. Trong mắt họ, vào lúc này, Vương Lâm chẳng khác gì một trận đèn sáng.

Vốn lúc trước khu vực phía Tây bị nổ tung. Biến cố bất ngờ khiến cho phần lớn tu sĩ La Thiên bị khủng hoảng, cố gắng đột phá nên chết rất nhiều. Những người may mắn còn sống cũng lập tức phân tán.

Đồng thời, Liên Minh tu sĩ xuất hiện càng khiến cho tu sĩ La Thiên cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng vào lúc này, Thiên Hổ kỳ của Vương Lâm chính là cái cọc cho bọn họ bấu lấy.

Tiếng hổ gầm vang lên khiến cho bất cứ tu sĩ La Thiên nào nghe thấy đều rung động.

Mà Vương Lâm cũng thay đổi thái độ. Nếu gặp phải người của hai bên đang chém giết liền lập tức ra tay. Từ từ, bên cạnh Vương Lâm, tụ tập rất nhiều tu sĩ La Thiên.

Những người đó ở cùng một chỗ tạo nên một lực lượng cực mạnh. Cơ bản Vương Lâm chẳng cần ra tay. Gặp bất cứ chuyện gì, đám tu sĩ La Thiên sẽ lao ra mà tiêu diệt địch.

Từ từ, càng lúc càng có nhiều tu sĩ La Thiên tụ tập bên cạnh Vương Lâm. Bọn họ hóa thành từng đạo kiếm quang, chẳng khác gì một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào phía Tây của Liên Minh.

Ở đây, đội hình tu sĩ của Vương Lâm vẫn không phải là một. Đám sử giả khác của Lôi Tiên điện cùng với một trăm lẻ tám vị tiên và một số gia tộc tu chân cũng giống như vậy.

Chỉ có điều, đội hình của Vương Lâm có số lượng nhiều nhất.

Tiến về phía trước liên tục có người gia nhập. Cuối cùng, mấy trăm đạo kiếm quang bay trong tinh không phát ra những tiếng động. Trong những tiếng động đó còn có cả tiếng hồ gầm, vang vọng đi khắp nơi.

Danh vọng của Vương Lâm trong khoảng thời gian ngắn đã đạt tới một mức độ rất cao.

Trong lúc đám tu sĩ vây quanh Vương Lâm tiến vào vị trí trung tâm khu vực phía Tây của Liên Minh, đột nhiên trong tinh không có một con sóng gợn từ xa truyền đến.

Trong làn sóng gợn đó có một thứ khiến cho người ta phải chấn động. Đám tu sĩ phía sau Vương Lâm ngay cả kiếm quang dưới chân cũng cảm giác không yên.

Vương Lâm nhìn một cách chăm chú rồi tản thần thức ra xung quanh. Mới tản ra được một chút, với định lực của hắn cũng phải ngẩn ngơ.

Chỉ thấy trong tinh không một cái cây to dài vạn trượng, tán rộng ngàn trượng đang phát ra những tiếng động ầm ầm lao thẳng tới đây.

Bốn phía xung quanh cây cự mộc có vô số tu sĩ La Thiên. Sát khí nồng nặc tỏa khắp trời đất. Càng khiến cho Vương Lâm kinh hãi đó là trên cái cây đó còn có một mùi máu tanh nồng nặc khiến cho xa như vậy mà vẫn còn cảm thấy.

Hiển nhiên là đã có không biết bao nhiêu người bị cây gỗ giết chết.

Cái cây lớn như vậy, từ trước đến giờ Vương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy. Mà chỉ cần nhìn thấy nó thì trong lòng sẽ xuất hiện một cái cảm giác không nói nên lời. Hắn biết rõ cho dù chính mình mà bị cái cây đó chạm phải cũng bị trọng thương. Nếu không cẩn thận thì hình thần câu diệt cũng là chuyện bình thường. Trừ khi nhanh chóng dung nhập vào trời đất mà đào tẩu.

Nếu nói cái cây đó làm cho Vương Lâm chấn động, thì cái mà khiến cho hắn ngây người chính là thứ sau cái cây đó.

- Vọng Nguyệt!!

Thân thể khổng lồ của Vọng Nguyệt giống như một tinh cầu tu chân. Vô số cái xúc tua dài vạn trượng của nó tỏa ra xung quanh cùng với tiếng rống kinh người, lan khắp cả tinh không.

Khoảng khắc nhìn thấy Vọng Nguyệt, thân thể Vương Lâm chợt chấn động. Mà sự chấn động đó là đến từ Cổ Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK