Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con bướm xinh đẹp nhiều màu sắc này, khi vỗ cánh, phấn năm màu hạ xuống, ở bên cạnh còn có một con huyết yến, con huyết yến này đúng là vật năm đó của Huyết Thần Tử, bị con bướm nhiều màu sắc này cướp đi.

Con bướm nhiều màu bay tới phía trước, cánh bên trái nhẹ nhàng phất một cái, lập tức lực tấn công tự bạo ở phía trước đang quét tới run lên kịch liệt.

Con bướm nhiều màu lại đập cánh trái một lần nữa.

Lập tức một lực tràn ngập quy tắc, chỉ thấy lực tấn công tự bạo kia bị cuộn lại, như có một đôi bàn tay to lớn vô hình bóp chặt khiến cho nó rút lui.

Khi con bướm nhiều màu vỗ cánh lần thứ ba, lập tức trước mặt xuất hiện ba con bướm. Ba con bướm này đồng thời chớp động lập tức lấy tự bạo tiến hành thế công. Tốc độ của nó nhanh không thể tin nổi, làm cho lực cuốn tới cấp tốc nhằm vào lốc xoáy đang co rút lại kia.

Khoảnh khắc trước khi lốc xoáy sắp sửa biến mất, lực tự bạo của con bướm nhiều màu kia làm quy tắc thay đổi, hoàn toàn triệt để nhảy vào trong vòng lốc xoáy.

Một tiếng hét thảm thiết, từ trong lốc xoáy truyền ra bên ngoài, lốc xoáy biến mất…

Trong Liên Minh Tinh Vực, một hồn hải không người ngoài biết tới. Tại sâu trong hồn hải này có một mảng lục địa lớn trôi nổi lơ lửng. Trên một mảnh đất bằng trong đó, lầu các nổi lên bốn phía, ở chính giữa có một lầu các màu đen thật lớn, đột nhiên từ trong hư vô xuất hiện một cơn lốc xoáy.

Trong khoảnh khắc lốc xoáy xuất hiện liền có tiếng ầm ầm truyền từ trong ra ngoài. Trong tảng lớn sương máu, thanh niên áo lam nguyên thần hai mắt nhắm nghiền, dường như lúc nào cũng có thể tan vỡ tới nơi vậy, từ trong lốc xoáy bay ra ngoài.

Ngay lập tức, cửa lớn lầu các bỗng nhiên mở ra, một lão nhân sắc mặt cực kỳ âm trầm một bước đi ra, tốc độ của hắn quá nhanh trực tiếp đi tới bên cạnh nguyên thần ôm lấy.

-Ông nội, cứu cháu!

Thanh niên áo lam miễn cưỡng mở hai mắt, vừa nó được lời này thì hôn mê đi, nguyên thần dần dần tiên tan, cuối cùng tuy nói không có tan vỡ nhưng đã suy yếu tới cực kỳ rồi.

Vương Lâm cau mày, hắn có thể cảm nhận được, thanh niên trong cơn lốc xoáy kia trong khoảnh khắc bị con bướm nhiều màu tấn công, trên người lập tức toát ra một đạo ô quang. Không ngờ đạo ô quang này đã hóa giải một nửa lực tấn công, tuy nói cuối cùng ô quang này cũng tan vỡ, nhưng thanh niên áo lam chỉ có bị trọng thương mà chưa chết.

“Bảo mệnh pháp bảo?” Vương Lâm trầm ngâm, xoay người hướng tới Lôi Cát. Nhìn thoáng qua những lỗ thủng trên người hắn, nâng tay phải nhấn xuống một cái.

Mỗi lần hai ngón tay hạ xuống, lập tức một lục mang hóa thành tàn hồn tiêu tan đi.

Một lát sau, trên người Lôi Cát không còn xuất hiện lục mang gì nữa. Lôi Cát thở dài, nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt đầy cung kính.

Giữa tinh không, thân mình khổng lồ của Lôi Cát hóa thành vật cưỡi, chạy về phía trước. Vương Lâm ngồi khoanh chân bên trên, bên cạnh hắn là Đại Đầu vẫn còn đang chữa thương.

Khoảnh cách tới Thiên Vận tinh ngày càng gần.

Mười ngày sau, Vương Lâm nhìn thấy tinh không quen thuộc, hắn biết, trước mặt không xa, đó là phạm vi của thất cấp tu chân quốc Thiên Vận tinh. Trong mười ngày này, Vương Lâm ngoại trừ việc suy nghĩ làm thế nào với Thiên Vận tinh, nhiều hơn nữa là tự hỏi ngày đó thời gian chiến tranh giữa La Thiên và Liên Minh, nhìn thấy Huyền Bảo thượng nhân thi triển thủ quyết Tứ Thải Hồ Điệp.

Ngày đó ánh mắt hắn không rời, đem toàn bộ thủ quyết đó ghi nhớ. Chỉ có điều trong mười ngày năm thử đi thử lại vẫn không có cảm giác gì cả.

Lúc này, Vương Lâm đứng lên, nhìn trước mặt, trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói:

-Đại Đầu ngươi và Lôi Cát tìm một tu chân tinh gần đây ẩn nấp đợi ta. Nếu lần này ta đi bình an, chắc chắn sẽ đi kiếm hai người! nếu không có tin tức của ta, hai người tức tốc rời khỏi đây đi!

Dứt lời, Vương Lâm thân mình nhoáng lên một cái, rời khỏi lưng Lôi Cát, giậm chân về phía trước mà đi. Hắn một thân áo trắng, tóc đen phiêu dật, thoạt nhìn rất có tiên phong đạo cốt.

Vương Lâm cuối cùng lại một lần nữa tiến vào phạm vi thế lực của Thiên vận tinh.

“Việc này… phúc hay là họa không rõ, chỉ là có một số việc nhất định phải làm! Hơn nữa nguy cơ, sợ là không phải như ta suy nghĩ, khó có thể hóa giải hết được! Hết thảy, kỳ thật chỉ bởi vì lệnh bài tiên phủ kia!”

Vương Lâm trầm mặc, chậm rãi bước đi.

“Bọn họ đều muốn, chính là khối lệnh bài tiên phủ năm đó, năm đó cũng bởi vì vật này, hơn nữa còn có Huyết Tổ, còn có Thiên Vận Tử tính kế, đủ loại nguyên nhâ, ta không thể không rời đi.

Năm đó tu vi của ta quá yếu, căn bản không có lực bảo vệ mình, đối mặt với Thiên Vận Tử, lại càng không thể chống cự…Chỉ có hiện giờ, tuy nói là không thể chống cự, nhưng muốn giết ta lại không thể đơn giản được!” Vương Lâm sờ sờ mi tâm, đòn sát thủ chân chính của hắn, cũng không phải là pháp bảo hay thần thông, mà là tam nhãn trên mi tâm.

“Xem ra sau lần thứ hai phúc chiến, căn nguyên lực của ta nhiều hơn một chút, đây mới là thuật bảo mệnh của ta!”

“Hơn nữa ta cùng Thiên Vận Tử vẫn chưa xé rách da mặt, lại nói ta vẫn còn là đệ tử của Thiên Vận Tông. Trọng yếu nhất là, Hoàng Long kia đã từng nói, ta là người Chu Tước tinh, là đệ tử một mạch của Tứ Thánh Tông… Điểm này, rất đáng để cân nhắc…” Vương Lâm khóe miệng lộ ra cười lạnh, tay phải đặt lên mi tâm một chút.

Lập tức phía trên mi tâm của hắn, lóe ra năm tinh điểm Cổ Thần, sau đó biến hóa, xuất hiện một hạt châu hư ảo, cuối cùng toàn bộ biến mất, chỉ còn một tia lửa nóng chậm rãi ẩn dấu bên trong.

“Nếu không có công lớn lúc trước, đạt được nguyên lực của Viêm Lôi tử, chỉ cần ý cảnh của ta đạt tới được liền trở thành Khuy Niết trung kỳ tu sĩ, hơn nữa còn đạt được lực truyền thừa năm tinh vương tộc Cổ Thần. Ta thật không không thể ngờ lại có một ấn ký lớn như vậy!”

“Ấn ký này có thiên địa viêm lực, ở trong thần thức ngưng tụ lại, mơ hồ có tiếng phượng hót quanh quẩn trong tâm thần, vật này…và chu tước có liên quan, vả lại ta khi quay về Chu Tước tinh năm đó còn không có, như vậy, nhất định là có quan hệ rất lớn với Hoàng Long chưởng môn rồi.”

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, chu tước ấn ký phía trên mi tâm lập lòe sáng tối, thân mình hắn nhoáng lên một cái, đi thẳng tới phía trước.

Xa xa. Thiên Vận tinh xuất hiện trong tầm mắt Vương Lâm, nhìn tu chân tinh quen thuộc này, Vương Lâm thầm than. Hắn thủy chung không thể quên được năm đó từ sau khi rời khỏi Chu Tước tinh, liền thẳng tới nơi đây, bị Thiên Vận Tử thu làm đệ tử.

“Nhoáng một cái đã mấy trăm năm rồi…” Vương Lâm lắc đầu, đi về phía trước.

“Năm đó lần đầu tới nơi này ta chỉ là một tu sĩ Anh Biến kỳ, lúc này tới lần thứ hai, ta đã có thể đánh một trận với Tịnh Niết tu sĩ rồi!” Vương Lâm đi trước khẽ a một tiếng, cũng lập tức dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tinh phía trước, hai mắt sáng như đuốc.

Chỉ thấy ở trên Thiên Vận Tinh lúc này kim quang lóe ra, cũng có một đạo kiếm quang lần lượt thay đổi chiếu rọi khắp nới. Nhìn thật kỹ, kiếm quang này toàn bộ ngưng tụ ở Thiên Vận tông trên Thiên Vận tinh, khắp nơi đều có số lượng rất nhiều.

“Lăng Thiên Hậu!” Vương Lâm thần sắc vừa động, từ trong đạo kiếm quang, hắn cảm nhận được khí tức của Lăng Thiên Hậu.

Trầm ngâm một lát, Vương Lâm không dừng lại, tiếp tục bay về trước.

Ngoài thiên Vận Tông, vô số kiếm quang lần lượt đan xen nhau đi qua, phảng phất như một cơn gió lốc khắp trời, mỗi một đạo kiếm quang đều có một tu sĩ đứng bên trên, những người này toàn bộ đều là đệ tử của Đại la Kiếm tông.

Phía trước bọn họ có một đầu Hỏa Hồng Kỳ Lân, Kỳ Lân này cực kỳ thần võ, hai mắt sáng như điện, toàn thân phát ra lửa vô tận, còn có hai đạo bạch khí từ trong mũi phun ra. Ở trên lưng nó, có một lão nhân cực kỳ gầy gò, sắc mặt âm trầm mà ngồi khoanh chân.

Sau lưng lão nhân này có bốn thanh kiếm hư ảo, sáng tối lập lòe, khí tức rất mạnh. Hắn chính là Lăng Thiên Hậu.

Chung quanh, ngoại trừ lão nhân này, còn có bốn tu sĩ đại thần thông, bốn người này ba nam một nữ, ba nam kia cũng đều là các lão nhân, tóc trắng xóa, hai mắt như trăng sao.

Trong đó một người mặc y phục đen trắng, vẽ lên đồ án âm dương, thần sắc không nhìn ra được gì, chỉ có điều bình tĩnh ngồi trên một hồ lô thật lớn. Phía sau hắn, có chín người theo sau, chín người này hiển nhiên là đệ tử, cung kinh bay nhẹ nhàng ở một bên.

Một lão nhân, thân thể cực kỳ lớn, phảng phất như một núi thịt, ngồi trên cái ghế lớn, được bốn đại hán khỏe mạnh hai mắt tinh quang nâng đỡ.

Người lão nhân thứ ba mặc hoàng bào, gầy như thi thể, nhưng trên người hắn lại có một sức sống nồng đậm mãnh liệt. Bên người hắn không một tùy tùng, một mình vẻ mặt lạnh lùng lẳng lặng đứng giữa tinh không.

Nữ nhân cuối cùng, ngược lại trông rất trẻ, là một mỹ phụ trung niên, trung niên mỹ phục cũng không mặc trang phục lộng lẫy, mà là mặc cực kỳ tầm thường, phảng phất như một thôn nữ vậy.

Nhưng còn có một cỗ khí tức xuất trần biểu lộ từ trên người ra, ở phía sau cô nương này, có bốn nữ nhân tướng mạo tuyệt đẹp, có thể nói là tuyệt luân! Nhất là nữ nhân mặc phấn y bên trái, càng kinh diễm hơn! Hấp dẫn ánh mắt của phần đông đệ tử Đại la kiếm phái chung quanh. Nhưng bốn nữ nhân này cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ bình tĩnh nhìn ra phía trước.

-Thiên Vận Tử, năm đó đệ tử ngươi Vương Lâm lấy đi lệnh bài, sau đó ngươi nói hôm nay sẽ có thiên cơ hiển lộ, lão phu muốn nhìn xem, cái ngươi gọi là thiên cơ, rốt cuộc là cái gì!

Lăng Thiên Hậu trầm giọng nói.

Năm đó vài lão quái bọn họ phái Tham Lang đi tìm Vương Lâm, nhưng cuối cùng không có tin tức gì truyền tới, thậm chí ấn ký trên người Tham Lang kia cũng bị tiêu tan đi hơn phân nửa.

Tiên phủ ở Triều Tịch Chi Địa là chuyện quan trọng, mấy lão quái lo lắng hợp lực tìm Thiên Vận Tử, dù sao Vương Lâm cũng là người của Thiên Vận tông.

Thiên Vận Tử lúc này sắc mặt bình tĩnh chỉ nói một câu.

-Tử thanh song hà mạn thiên chi nhật, ngươi chờ ở Thiên Vận tông ta, đợi thiên cơ!

Sáng hôm nay, bầu trời Thiên Vận tinh tràn đầy sóng ánh sáng, nhưng trong giây lát, đã bị “thanh” “tử” song hà tràn ngập, nhìn có vẻ rực rỡ nhiều màu, giống như chiếu rọi khắp mặt đất vậy.

Theo đó, Lăng Thiên Hậu lập tức mang đệ tử tiến tới, đồng thời mấy lão quái năm đó biết chuyện cũng đuổi cả tới Thiên Vận tông.

Dù sao Thiên Vân Tử thuật tính toán mặc dù chỉ ở trong Liên Minh Tinh Vực nhưng uy danh cũng cực kỳ hiển hách.

Thiên Vận Tử một thân áo trắng, bình tĩnh đứng ở trên quảng trường Thiên Vận Tông. Bên người hắn, đệ tử Thiên vận tông một đám mặt mũi lạnh tanh, nhìn lên những tu sĩ trên bầu trời, ánh mắt bọn họ đương nhiên dừng lại nhiều trên mặt bốn nữ nhân tuyệt luân kia.

-Tới đây! ~ Thiên Vận Tử thần sắc bình tĩnh, khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng ở chân trời xa xa.

Thiên Vận Tử vừa nói lời đó xong, Lăng Thiên Hậu cùng ba lão quái tu vi cao thâm kia, còn có mỹ phụ thôn nữ, lập tức phát hiện ra có chuyện.

Trong nháy mắt, tất cả tu sĩ trên bầu trời toàn bộ ngưng tụ ánh mắt ở phía chân trời. Bốn nữ nhân xinh đẹp phía sau thôn nữ đôi mắt đẹp không nháy mắt.

-Không biết năm đó Vương Lâm danh chấn triều tịch, khiến cho tất cả các tu sĩ đại thần thông của Thiên Vận tinh chú ý, có bộ dạng gì nữa…

Phấn y tiên tử ánh mắt lộ ra tò mò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK