Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Vương Lâm chớp động, tâm trí đặt trên sát khí dày đặc tỏa ra khắp bốn phía quanh thanh niên này, nếu lấy hắn làm ma đầu, không nghi ngờ, chắc chắn có thể trở thành một ma đầu uy lực vô cùng.

Thanh niên này không có hành động gì thiếu suy nghĩ, chỉ liếc mắt nhìn đống thi thể dày đặc sau lưng Vương Lâm một cái, không nói nửa lời xoay người bỏ chạy, tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt đã biến mất vô ảnh.

Khóe miệng Vương Lâm hiện lên một tia cười lạnh, hơi nhún thân về phía trước, bay nhanh đuổi theo sát phía sau.

Đằng Cửu chạy một hơi cả ngàn dặm, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn đuổi sau lưng thủy chung không biến mất. Cảm giác này khiến hắn hơi hoảng hốt lo sợ.

Cảm giác này ngày càng mãnh liệt, cuối cùng mắt Đằng Cừu lóe sáng, vỗ lên túi trữ vật, bỗng nhiên trên tay xuất hiện một hạt châu màu xám. Hắn nheo mắt nhìn hạt châu, ném về phía sau.

Vương Lâm gần như trong nháy mắt đối phương chụp túi trữ vật cũng xuất ra Cấm Phiên, tay khẽ phất lên, lập tức bay ra hơn mười đạo cấm khí, hình thành một vòng cung bảo vệ trước người hắn.

Cùng lúc đó, hạt châu bay đến dừng lại trên vòng bảo vệ. Một âm thanh ầm ầm oanh oanh vang lên, viên châu nổ tung.

Trên mặt Đằng Cửu không lộ ra nửa điểm vui mừng, ngược lại càng thêm ngưng trọng nặng nề, tăng tốc càng bay nhanh hơn. Cảm giác nguy hiển này, chẳng nhưng không giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm gấp bội đè ép hắn.

Khi hắn đang điên cuồng bỏ chạy, bỗng nhiên tất cả lông tơ trên người hắn dựng cả lên. Gần như không đến nửa điểm do dự, theo phản xạ hắn xoay người bay lách đi, chỉ thấy một tia chớp đỏ như máu gần như sạt qua sát bên người.

Ánh mắt Đằng Cửu ngập tràn sợ hãi nhìn theo tia chớp đỏ ấy, hắn cảm nhận rất rõ mùi của cái chết. Chắc chắn, hắn biết rõ hơn ai hết, lúc đó vào thời khắc mấu chốt, nếu hắn không theo phản xạ mà nhanh chân né tránh, một khi bị tia chớp này đánh trúng thì chỉ có một đường chết.

Nhưng hắn chưa kịp cảm thấy may mắn, hai mắt đã hoa lên, chỉ thấy liên tiếp hàng trăm tia chớp đỏ rực sáng từ từ phía xuất hiện bao vây quanh mình, trên, dưới, trái, phải, chặn toàn bộ đường lui của hắn.

Cả người Đằng Cửu cứng đờ không dám manh động, chỉ có thể chậm chậm cẩn thật hết sức xoay người, nhìn Vương Lâm lên tiếng:

- Tiền bối, tại hạ nguyện nhận ngài làm chủ nhân. Từ nay về sau cả đời vĩnh viễn không phản bội. Nguyện ý dâng lên hồn huyết làm bảo đảm.

Vương Lâm nhìn Đằng Cửu thật sâu, chậm chậm lắc đầu, không nói lời nào, thần thức vừa động, lập tức hàng trăm tia chớp quanh người Đằng Cửu từ từ co lại.

Tim Đằng Cửu lạnh ngắt, nhanh chóng từ túi trữ vật xuất ra một số kiện pháp bảo, đồng thời tế xuất, nhưng không có kiện nào có thể vượt qua tấm lưới chớp đỏ mà lao ra. Ngay khoảnh khắc đụng tới lưới tia chớp này, thần thức của hẳn ở trên pháp bảo liền tan nát, pháp bảo sau đó liền rơi xuống.

Mỗi khi một kiện pháp bảo chứa thần thức của hắn bị diệt, đầu hắn lại đau như búa bổ. Dần dần, vẻ hoảng sợ trên mặt hắn càng nồng đậm.

- Ngươi nhất định phải chết. Bởi vì ngươi họ Đằng!

Tiếng nói của Vương Lâm không nhanh không chậm truyền tới, cùng lúc đó, một tia sát khí như có như không từ Vương Lâm tỏa ra.

Cả thân mình Đằng Cửu run lên, hay mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào rống, điên cuồng lao đến, nhưng ngay tại thời khắc thân thể hắn chạm vào tia chớp, hắn kêu thảm một tiếng, vẫn chưa thể chết, chỉ có thân mình mềm oặt rơi xuống.

Vương Lâm làm sao có thể giết chết một đại ma đầu trong tương lai như vậy được. Khóe miệng hắn lại nhếch lên một tia mỉm cười, dùng người Đằng gia luyện chế ma đầu, nhất định là một việc rất thú vị.

Khi tấm lưới chớp đỏ không ngừng co lại tới gần, lòng Đằng Cửu sụp đổ, vào thời khắc cái chết đến gần tới mức dường như có thể sờ thấy được, hắn trở nên tuyệt vọng!

Loại cảm giác này càng lúc càng lớn, đè bẹp cả tâm trí của hắn, khiến cho hắn sắp sửa tự bạo. Lúc đó, hai mắt Vương Lâm lóe sáng, thân mình từ trên quái thú lao ra, không một chút khó khăn tiến vào trong tấm lưới tử thần, tay phải bóp lấy cổ họng Đằng Cửu, mạnh mẽ dùng sức.

Chỉ nghe hai tiếng “rắc rắc”, ánh mắt Đằng Cửu ảm đạm đầy tuyệt vọng cũng tắt, khí tuyệt bỏ mình, ngay tại sát na hắn bước một chân qua cửa địa ngục, tay trái Vương Lâm đánh một pháp quyết cổ quái, đặt trên giữa mày Đằng Cửu.

- Ta lấy danh nghĩa thôn hồn, thu hồn phách của ngươi!

Một tia sáng màu hồng từ chân mày Đằng Cửu phiêu linh bay ra. Hồng quang vừa xuất hiện, đang muốn chạy trốn, bị Vương Lâm với tay bắt lấy, hồn kỳ cũng xuất hiện trên tay.

Thuận tay ném thi thể Đằng Cửu về phía sau, Vương Lâm khá ưng ý liếc mắt nhìn linh hồn trong tay. Cũng nên nói là hắn từng có một giấc mộng, thì có thể gặp nơi như Vực ngoại chiến trường vậy. Hắn nếu nắm giữ được một đội quân ma đầu vô cùng lớn, như vậy, thì có thể hoàn toàn sống yên thân ở Tu Chân giới này, dù cho có gặp phải cường giả có tu vi cao hơn, cũng không đến nỗi phải sợ hãi.

Chỉ có điều, có thể gọi là ma đầu hồng phách, thật sự ít vô cùng. Bốn trăm năm nay Vương Lâm tìm kiếm khắp nơi, nếu không tính linh hồn Đằng Cửu mới bắt được, thì hắn mới tìm được có ba cái.

Hứa Lập Quốc là do người chế tạo ra, rất nhiều chỗ thiếu sót, nếu không vì Hứa Lập Quốc và các ma đầu khác có điểm khác nhau, đó là thần trí đã khai, Vương Lâm đã sớm thuận tay tiêu diệt, nuôi một ma đầu khác rồi.

Ma đầu thứ hai, lúc đầu Vương lâm cũng khá vừa lòng, hung tính của hắn rất mạnh, nhưng theo tu vi của hắn tăng dần, tuy tốc độ rất nhanh, nhưng uy lực lại không lớn, rất nhiều lúc không thể phát huy tác dụng.

Ma đầu thứ ba là từ hồn phách linh viên mà tế luyện thành, uy lực cực cao nhưng hung tính lại không đủ.

Cả ba ma đầu theo Vương Lâm nếu so với những du hồn dữ tợn vô cùng hoành hành trên Ngoại vực chiến trường kia thì có chênh lệch rất lớn, cũng không phải thứ Vương Lâm thực sự vừa lòng.

Nhưng bây giờ thì khác, nếu dùng hồn phách này luyện chế ma đầu, bất kể là hung tính hay thực lực, hết thảy đều hàng thượng đẳng là thượng đẳng. Mặc dù nếu so ra thì vẫn kém du hồn hoang dại thực sự, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

- Nếu mấy hạch tâm đệ tử kia cũng đều được như kẻ này, như vậy thì Đằng Hóa Nguyên, Vương mỗ ngược lại còn muốn cảm tạ ngươi, đã bồi dưỡng cho ta nhiều ma đầu tốt như vậy!

Vương Lâm thì thầm tự nhủ, hai mắt sáng ngời hướng về nơi các hạch tâm đệ tử khác bế quan tiếp tục chém giết.

Hắn dùng thần thức quan sát.

Các hạch tâm đệ tử, trừ một ở Triệu quốc và biên giới nước láng giềng vẫn không nhúc nhích, còn lại đều rời khỏi nơi bế quan, hiển nhiên là muốn quay về Đằng gia thành.

Nếu không thấy Đằng Cửu trước, Vương Lâm có lẽ sẽ xông thẳng vào Đằng gia thành, sau đó một đường giết sạch. Giờ thì đã biết chỗ tốt khó tìm của Đằng Cửu, Vương Lâm há có thể buông tay? Tốc độ bay của quái thú tuy mau, nhưng dĩ nhiên vẫn không thể thỏa mãn yêu cầu của Vương Lâm. Hắn xuất ra từ túi trữ vật một lọ đan dược, không chần chừ bỏ vào miệng. Sau khi nuốt xuống, hai mắt hắt bỗng sáng quắc, nhún thân nhảy lên mình quái thú, triển khai tốc độ cực hạn bay về phía điểm sáng gần nhất.

Đằng Bát không nhanh không chậm bay giữa không trung, ánh mắt bình tĩnh không mang một chút dáng vẻ khẩn trương. Thực tế, bản thân hắn cũng không nghĩ đến chuyện về Đằng gia thành, những ngày gần đây liên tục diễn ra thảm cảnh giết chóc, làm cho người Đằng gia ai nấy đều hoang mang sợ hãi.

Quan trọng nhất là, Đằng gia lão tổ không ngờ cũng chẳng thèm quan tâm đến việc này, từ đầu tới cuối không rời Đằng gia thành nửa bước, đâm ra sự việc lại càng có vẻ quỷ dị.

Lúc này Đằng Bát đang chuẩn bị quay về Đằng gia thành để xem nguyên nhân trọng yếu là gì.

Hắn vừa phi hành vừa tản ra thần thức quan sát xung quanh, chỉ cần một ngọn gió thổi qua, một ngọn cỏ khẽ động sẽ lập tức có phản ứng. Trên thực tế, Đằng Bát không cho rằng kẻ tu sĩ đã giết gần hết người Đằng gia có đủ dũng cảm và điên khùng để tới tìm mình chuốc lấy phiền toái. Dù sao kẻ hắn đã giết, tu vi cao nhất cũng chỉ là Kết Đan kỳ mà thôi.

Việc này, Đằng Bát nhận định, nếu là chính mình cũng dễ dàng làm được. Tu vi của hắn đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ cơ mà! Với tu vi này, hắn có thể thoải mái tùy ý đi lại khắp Triệu quốc.

Mặc dù có là những lão quái đã tu đến hậu kỳ, Đằng Bát còn kém hơn, nhưng cũng chẳng sợ hãi chút nào. Tìm trên khắp Triệu quốc, người mà có thể khiến hắn sợ hãi chỉ có hai.

Hai người ấy, người hắn sợ nhất không phải là Đằng Hóa Nguyên, mà là Đằng Nhất! Đằng Hóa Nguyên chỉ có thể đứng thứ hai. Trong lòng hắn, Đằng Nhất là một cơn ác mộng. Thậm chí chỉ cần thoáng nghĩ đến cả thân thể của hắn đã dâng lên từng trận hàn ý.

Ngoài hai người đó ra, hắn không sợ hãi bất cứ kẻ nào! Trong lòng hắn thậm chí còn phảng phất sự mong chờ kẻ sát nhân thần bí kia sẽ xuất hiện trước mặt mình.

Đằng Bát, cái tên này, hắn là người thứ năm được mang. Nói cách khác, gần như lâu nay, tất cả những kẻ điên rồ khiêu chiến với hắn, tất cả, không một ai thành công. Toàn bộ đều bị hắn giết chế!

Đang phi hành, đột nhiên ánh mắt của Đằng Bát ngưng lại, ngẩng đầu nhìn trời, khoảng không trên đầu hắn càng lúc càng biến thành màu đen. Thoáng chốc, Đằng Bát đã bị một tấm màn đen bao phủ. Nội tâm vừa động, hắn muốn gia tăng tốc độ phi hành, đột nhiên, đồng tử hai mắt co lại: trước mặt hắn vô thanh vô tức xuất hiện một nam tử tóc trắng.

---o0o---

Nội tâm Đằng Bát chấn động. Cần phải nói cho rõ, thần thức của hắn nãy giờ vẫn tản ra chưa từng thu lại, nhưng không hề phát hiện ra người này. Điều này đủ chứng minh, thần thức của đối phương còn vượt xa xa xa hắn cả vạn dặm.

Nhưng thần thức mạnh mẽ không có nghĩa là bản lãnh cũng kinh người. Đằng Bát gần như không chút do dự, vỗ túi trữ vật, từ bên trong bay nhanh ra một chuỗi phi kiếm màu đen chắn trước người hắn, càng lúc càng nhiều, dường như túi trữ vật của hắn là một cái động không đáy vậy.

Ngoài chuỗi phi kiếm vừa phóng ra ào ào, hắn không có một hành động nào đối với người thanh niên đầu bạc mới xuất hiện kia, chỉ có điều ánh mắt của gã khiến cho Đằng Bát cực kỳ chán ghét.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào con mồi trước mặt, hai mắt hắn càng lúc càng rực sáng. Sát khí của người này so với con mồi ban nãy còn đậm đặc hơn đến vài phần. Chẳng qua hắn đã học qua thuật ẩn tàng nên vẫn hiện lộ ra mà thôi.

Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười vừa ý, thân mình Vương Lâm chậm chậm bay về phía trước. Đằng Bát hừ nhẹ, hai mắt toát ra hàn ý sắc bén, tay phải bắt quyết, chỉ về phía Vương Lâm. Lập tức cả chuỗi phi kiếm đang bọc lấy thân thể của hắn đều phát ra kiếm minh (1), nhất tề lao ầm ầm về phía đối thủ.

(1): kiếm minh là âm thanh ong ong khi thanh kiếm rung động

Ánh mắt Vương Lâm không chút sợ hãi, lại còn mang vẻ châm chọc. Trong nháy mắt khi phi kiếm lao tới, thân mình hắn nhoáng lên một cái, thần thức thôn hồn ly thể mà ra, hóa thành một màn sương đen to lớn ngạnh tiếp lấy chuỗi phi kiếm. Đám kiếm vừa mới động vào tấm màn đen lập tức tắt rụi hào quang loảng xoảng thi nhau rơi xuống đất.

Hai mắt Đằng Bát lúc này đã lộ ra vẻ hoảng sợ, đang muốn chuyển thân lui về phía sau. Nhưng đã quá chậm, thần thức thôn hồn của Vương Lâm lao tới nuốt gọn cả hắn, màn sương đen gần như trong chớp mắt len lỏi vào toàn thân hắn.

Một tiếng kêu thảm thiết vô cùng vang lên, âm thanh này cực kỳ bi thảm, có thể khiến cho người ta biến sắc. Theo tiếng kêu thảm thiết của Đằng Bát, thân thể hắn không thể tự chủ co rúm lại, mặt mũi đen sì. Sở dĩ có màu đen đó là do trong cơ thể hắn lưu chuyển không chỉ có máu đỏ mà còn cả màn sương đen thôn hồn của Vương Lâm.

Không lâu sau, Đằng Bát thống khổ gào một tiếng thảm thiết thấu trời xanh, kéo dài một lúc lâu khiến cổ họng hắn khản đặc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một lát sau, cả thân hình run rẩy kịch liệt, rồi như một chiếc lá lìa cành phiêu phiêu từ không trung rơi xuống.

Khi hắn còn chưa rơi tới đất, thôn hồn mà Vương Lâm hóa ra mang theo Nguyên Anh cùng hồn phách từ trong cơ thể Đằng Bát chui ra. Thôn hồn quay về cơ thể, Nguyên Anh của kẻ bại trận đã bị nuốt, hồn phách bị bắt nhập vào hồn kỳ, còn thân thể bị long cân xuyên qua.

Tất cả những gì dài dòng ở trên, từ khi Vương Lâm xuất hiện cho đến khi mọi việc kết thúc, từ đầu đến cuối đại bộ phận âm thanh phát ra chỉ có tiếng kêu la thảm thiết của Đằng Bát. Thôn hồn trở về thân thể, Vương Lâm không dừng lại, thân mình lóe sáng bay về phía mục tiêu tiếp theo.

Đằng Lục.

Tuổi hắn không còn nhỏ, có thể nói, khoảng hai trăm năm trước, hắn chính là hạch tâm đệ tử, có điều trong một lần khiêu chiến bị một người đoạt mất ngai vàng. Nhưng hắn lại may mắn chưa chết, sau nhiều năm bế quan, hắn không cần đến sự đồng ý của Đằng Hòa Nguyên, cũng không thèm chờ đến “đại hội” khiêu chiến năm mươi năm một lần, lẳng lặng đi tìm chủ nhân cũ của cái tên Đằng Lục đang bế quan trong mật thất, tàn nhẫn giết chết hắn, một lần nữa đoạt lấy cái dang xưng Đằng Lục.

Sau đó, tuy cũng bị Đằng Hóa Nguyên nghiêm trị, nhưng cuối cùng, cái tên Đằng Lục này thủy chung vẫn nằm trong tay hắn, chưa một lần đổi chủ.

Tuy tu vi của hắn chỉ là Nguyên Anh kỳ

nhưng pháp thuật hắn tu hành có khả năng chuyển hóa sát khí, nên Đằng Hóa Nguyên năm ấy cũng vì điểm ấy cho nên không làm quá, vẫn để cho hắn giữ cái dang xưng Đằng Lục này.

Chỉ có điều, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cái dang xưng Đằng Lục còn được tồn tại. Từ nay về sau, thế gian không còn có một Đằng Lục nào khác nữa!

Đằng Lục liếm môi bay nhanh, suy nghĩ trong đầu hắn hoàn toàn trái ngược với Đằng Bát. Hắn rời khỏi mật thất của mình là do cảm giác thấy một sự nguy hiểm mãnh liệt.

Đem giấu kín sát khí của mình, Đằng Lục trước giờ vẫn vậy, hắn được ông trời phú cho khả năng này, thiên phú ấy đã từng nhiều lần cứu mạng hắn.

Cho nên, đối với cảm giác này, hắn cực kỳ tin tưởng, không chút do dự vội vàng rời khỏi mật thất bay nhanh về phía Đằng gia thành.

Nhưng hắn không cho rằng quãng đường sẽ gió êm sóng lặng thuận lợi mà tiến. Tuy chỉ cách Đằng gia không đến năm ngày đường, nhưng năm ngày này, linh cảm về sự nguy hiểm của hắn mỗi lúc lại mạnh hơn.

Thần thức của Vương Lâm đang tập trung hết lên một người. Người này tu vi cũng là Nguyên Anh trung kỳ, liếm liếm môi, rướn mình bay nhanh tới, dần dần khoảng cách được thu hẹp lại.

Đằng Lục đang phi hành đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí ập tới. Lòng hắn thầm than khổ, nếu không có cái linh cảm nguy hiểm kia thì hắn cũng có thể đứng lại mà giao đấu, nhưng lúc này hắn chỉ có thể cắn răng hai tay bắt quyết, nhất tề đặt lên ngực, lập tức dưới hai chân hắn nổ tung “Bang bang” hai tiếng, huyết nhục bay đầy trời như một cơn mưa bao kín lấy cả thân mình hắn.

Cắn răng chịu đau, tốc độ của hắn thoáng đó đã nhanh hơn gấp mấy lần, cả người biến thành một ngôi sao băng đỏ như máu nháy mắt biến mất.

Vương Lâm nhướn mày, người này làm việc cực kỳ quyết đoán, không ngờ sử dụng tới bí thuật, lấy thiêu đốt linh hồn tế hiến thân thể, đổi lấy mấy lần tốc độ. Nhưng Vương Lâm không hề gia tăng tốc độ.

Hắn đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn theo hướng người nọ bỏ chạy như con mèo vờn chuột, lặng lẽ trầm ngâm một chút, từ túi trữ vật xuất ra Cấm Phiên, đánh ra một đạo linh quang, Cấm Phiên lập tức mở ra, trong vòng phạm vi ngàn dặm bị bao phủ.

Ngay sau đó, Vương Lâm hơi nhíu mày, ma đầu Hứa Lập Quốc – ma đầu thứ ba chậm chậm bay ra, Vương Lâm ra hiệu hộ pháp cho hắn. Sau đó lại tế ra Thanh Đồng cổ kính nâng lên đỉnh đầu chậm rãi tảo động.

Xong đâu đó, Vương Lâm thở sâu, khoanh hai chân, nhắm mắt, lập tức một màn sương đen nồng đậm từ trong cơ thể hắn tràn ra, màn sương đen càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành nên một đám mây đen.

Đột nhiên, đám mây nhoáng lên, điên cuồng tản ra tứ phía, trùm phủ cả Triệu quốc. Đám mây đen này là thôn hồn của Vương Lâm, lần này thôn hồn của hắn đã hoàn toàn ly thể.

Đằng Ngũ, là một trung niên khá anh tuấn, rất đáng được nhắc tới. Người này cùng Đằng Lệ năm đó coi như cũng đến tám phần giống nhau, theo bên người hắn là hai nữ tu. Cả hai nàng đều xinh đẹp kiều mị, đang theo sát Đằng Ngũ, cả ba người bay rất nhanh về phía Đằng gia thành.

Mắt đã có thể nhìn thấy Đằng gia thành chỉ còn cách không đến ngàn dặm, Đằng Ngũ nhẹ thở ra một hơi. Đúng lúc này, đột nhiên cả đất trời tối sầm lại, một đám sương mù màu đen kịt lao ập đến.

Đằng Ngũ còn đang trợn mắt há mồm, màn sương đen này đột nhiên hạ xuống, với một tốc độ khó có thể tưởng tượng, nháy mắt bao trọn hắn, cũng chỉ gần như trong nháy mắt, mang theo Nguyên Anh và hồn phách của Đằng Ngũ từ trong cơ thể hắn bay ra.

Một tiếng gầm vang rần từ hướng Đằng gia thành truyền tới, cùng lúc đó Đằng Hóa Nguyên cả thân mình giống như tia chớp điên cuồng vọt tới. Vừa rồi lão còn cảm giác thấy hơi thở của Đằng Ngũ, nhưng rất nhanh, hơi thở này lập tức biến mất, cùng lúc đó, một thứ gì đó đè ép khiến nội tâm lão run rẩy.

Khi Đằng Hóa Nguyên tới, màn sương đen trên bầu trời đã rất nhanh tụ lại, sau đó dần dần hiện ra một người: Vương Lâm!

Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Đằng Hóa Nguyên, khóe miệng vừa mới nhếch lên thêm một nụ cười tàn nhẫn, ngay lập tức ý cười đã tiêu tan.

Đằng Tứ!

Tu vi của hắn cũng không cao, cũng chỉ gần Nguyên Anh sơ kỳ. Nhưng để đạt được tư cách làm hạch tâm tộc nhân, hắn không cần đến hai mươi năm.

Lúc này hắn đang dẫm lên phi kiếm rất nhanh phi hành. Nội tâm của hắn bi phẫn vô cùng, những ngày gần đây, tộc nhân liên tiếp tử vong, trong số đó còn có thân đệ đệ của hắn.

Đây là nguyên nhân hắn rời nơi bế quan, thực ra hắn không quay về Đằng gia thành mà đi tìm hunh thủ báo thù cho đệ đệ.

Đáng tiếc, thù này hận này hắn không thể báo. Bởi vì, lúc này, khi hắn không chú ý tới, giữa không trung có một đám mây đen đang dần dầy đặc hơn.

Sau một ngày, bảy hạch tâm đệ tử bên ngoài của Đằng gia đã chết mất năm, chỉ còn có hai, một ở biên giới không rời khỏi mật thất đến nửa bước, một người lúc này đang vội vàng bay thật nhanh.

Có điều hắn không bay một mình, bên cạnh hắn còn có một nam một nữ.

Hai người này, nếu Vương Lâm nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra một – chính là Vương Trác năm đó!

Lúc này Vương Trác không còn vẻ âm trầm của ngày xưa, ngược lại còn cảm thấy thích thú. Mấy ngày nay là thời gian hắn vui sướng nhất trong bốn trăm năm nay, bởi vì Đằng gia đang bị người ta diệt tộc.

Tuy hắn không biết việc này do ai gây nên, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng của hắn, thậm chí hắn còn kỳ vọng, người bí ẩn này sẽ còn tiếp tục giết nữa giết tiếp, cho đến khi toàn bộ Đằng gia bị giết sạch sẽ.

Nhìn người thê tử bên người, Vương Trác cũng hơi rối lòng, thật ra đối với nàng hắn chẳng có đến nửa điểm yêu thương. Nếu không phải năm đó ngại sức mạnh của Đằng Hóa Nguyên, thì hắn sẽ không vì để bảo vệ mình mà thu nàng.

Nhưng người cũng không phải cỏ cây gỗ đã, hàng trăm năm nay mỗi ngày đều ở chung sống chung, tuy lòng thù hận của hắn đối với Đằng gia không thay đổi, nhưng với người vợ này… lòng hắn cũng không đành…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK