Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vị huynh đệ kia không thích mỹ sắc, phỏng chừng ngươi không thể có khả năng nhận biết được.

Tư Đồ Nam cười ha hả nói, nói xong bàn tay hắn vô thanh vô tức đặt ở phía trên eo thon nữ dùng sức nhéo một cái.

Nàng kia không thuận theo vùng ra đang muốn chống lại, lại bị Tư Đồ Nam dùng sức lôi kéo ôm trực tiếp vào trong ngực, hắn cười dài hướng thân mình về phía trước nhoáng một cái thẳng đến Thiên Vận Tinh mà đi tới.

- Tiểu nương tử chớ sốt ruột, dọc đường đi lão tử đã cho ngươi no say đến mấy lần, nhưng ngươi nói tỷ muội trong Phấn Hồng Cung đều là mỹ nhân, chúng ta trước tiên tới nơi đó nhìn xem rốt cuộc có hay không tuyệt diễm như người nói.

Nàng kia che miệng cười, ánh mắt quyến rũ dịu dàng nói:

- Chắc chắn sẽ khiến cho Tư Đồ tiền bối vừa lòng, nhưng đến lúc đó đừng quên tỷ muội Phấn Hồng Cung chúng ta!

Tư Đồ Nam nghe những lời này trong lòng ngứa ngáy không khỏi nghĩ tới mấy người tuyệt sắc trên Phượng Loan Tinh kia thầm nhủ nếu có một ngày có thể xưng bá Phượng Loan tinh cùng với Vương Lâm huynh đệ trái ôm phải ấp nhất định là việc khoái hoạt nhất.

- Đáng tiếc tiểu tử họ Lâm là một tên đầu gỗ, uổng phí ta lúc trước mất mấy trăm năm dạy bảo.

Tạm thời không nói đến Tư Đồ Nam đang tiêu dao khoái hoạt nơi này. Lúc này đây, bên trong Thủy Linh Tinh cách xa Thiên Vận Tinh này, mắt phải Vương Lâm loé ra lam mang, tay áo phất lên liền trực tiếp trở về lại trong cung điện, tiếp tục bế quan.

Mọi người bên ngoài lần lượt tản đi, Thuỷ Linh Tinh khôi phục lại màn đêm yên lặng.

Một đêm này nhất định sẽ có nhiều người không thể ngủ được, thậm chí ngay cả ngồi tĩnh toạ cũng vô pháp tĩnh tâm, Trần Đạo Tam Tử như thế, Phù Phong Tử như thế, còn có thiếu nữ tên Linh nhi kia cũng là như vậy.

Nàng như thế nào cũng không thể quên bóng dáng bán ngồi xổm đã đầu đội trời chân đạp đất kia, vô pháp định tâm tĩnh toạ, chỉ có thể nằm trên giường trằn trọc qua lại không có cách nào tĩnh hạ tâm lai.

- Vì sao ta nhìn thấy bóng dáng thật lớn kia lại có một loại cảm giác như mộng nhập Luân Hồi, giống như tại một khắc kia trong lòng nổi lên sự sùng kính.

Linh nhi nghĩ mãi mà không hiểu, mãi cho đến khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Nàng ngủ không lâu, nhưng ở trong mơ lại giống như đã trải qua cả một đời.

Ở trong mơ nàng giống như đã hoá thành một người khác, mặc quần áo xa lạ, ở một thế giới vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, giữa không trung có một mảnh xanh thẳm giống như tơ lụa làm cho người ta nhìn đến mê mẩn.

Mà nàng lại đứng ở trên tế đàn cao nhất trong mây, ở dưới tề đàn đứng đầy một đám cả trai lẫn gái ăn mặc quần áo kì dị, lúc này toàn bộ những người này quỳ trên mặt đất miệng phát ra ngôn ngữ kì quái vang khắp trời đất.

Nàng duỗi hai tay ra thần sắc một mảnh tôn kính nhìn vào không trung giống như đang kêu gọi câu thông thiên địa.

Một hồi lâu, giữa không trung đột nhiên phong vân biến hoá, những tầng mây hiện ra cuồn cuộn bay đến đem toần bộ không trung xanh thẳm che phủ, mọi người dưới tế đàn tiếng niệm chú ngữ càng lớn, toàn bộ một đám thần sắc lộ ra vẻ kích động và qủa nhiên cực kì cung kính.

Trừ nàng ra còn lại tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, hai tay nàng đặt ở trước ngực đầu nâng lên làm lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, làm ra một động tác cổ quái sau đó giống như có một âm thanh từ trong miệng nàng truyền ra.

Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên trong thiên không tầng mây kịch liệt quay cuồng dâng lên, dần dần lại có hai đạo cường quang theo tầng mây phía trên lộ ra trực tiếp xuyên qua tầng mây dừng ở mặt đất.

Tầng mây chứa một cỗ lực lượng kì dị tràn ngập dần dần hướng bốn phía tản ra, nhưng tại phía sau tầng mây kia trong nháy mắt này cũng là lộ ra một bóng dáng khổng lồ.

Đó là một Cổ Thần.

Thân mình khổng lồ này lộ ra từ phần eo trở lên mà đã choán hết cả thiên địa, tại mi tâm Cổ Thần lại có tám tinh điểm cấp tốc xoay tròn.

Tại khoảnh khắc Cổ Thần xuất hiện, dưới tế đàn mọi người lập tức hoan hô đứng lên thấn sắc lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Mơ đến nơi đây đột nhiên kết thúc.

Linh nhi mở hai mắt kinh ngạc về giấc mơ vừa rồi, nó cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện, mà từ khi nàng bắt đầu có nhận thức thì nó cứ thường xuyên quanh quẩn.

Đây là một bí mật trong lòng nàng mà chính nàng ta cũng không biết vì sao. Theo bản năng không muốn đem giấc mơ kì quái này nói cho bất cứ ai. Cho đến bây giờ ngay cả tỷ muội tốt nhất của nàng là Triệu Tuyết cũng không biết được, ngay cả tiền bối Nhất Trần Tử cũng không biết việc này.

Nguyên là Linh nhi vẫn cảm thấy đây chỉ là một ảo tưởng kì quái của chính mình mà thôi, tuy nói đều là một cảnh tượng giống nhau được thấy rất nhiều lần ở trong mộng, nhưng toàn bộ đều bị ngăn cách bởi một màn che không thể nhìn thấy một cách chân thực.

Lần đầu tiên thấy rõ ràng chính là buổi đêm sau khi gặp vị Vương tiền bối kia. Mặc dù ở bên ngoài kia xảy ra biến đổi kinh thiên nhưng nàng lại ở trong mộng chưa hề tỉnh lại.

Một ngày kia ở trong mơ nàng đã thấy được rõ ràng hết thảy.

Thậm chí ngay cả nàng ta cũng có chút kì quái, vì sao khi lần đầu tiên gặp vị Vương tiền bối kia lại không tự chủ được mà trong lòng lại có một tia thân thiết, điều này làm cho nàng cảm thấy rất kì quái.

Mặc dù là như thế nhưng nàng cũng không có quá mức để ý, dù sao từ trong lòng nàng vẫn thuỷ chung cho rằng giấc mơ kia chỉ là điều hư ảo tưởng tượng mà thôi, nhưng sau buổi tối nay tất cả giờ phút này đều ầm ầm vỡ vụn.

Nàng ta thấy được bóng dáng vô biên trên bầu trời kia, thân ảnh ấy tuy nói cùng với người khổng lồ trong mơ không phải là một, nhưng tinh điểm trên mi tâm cái hình ảnh này truyền vào chỗ rất sâu trong linh hồn, cảm giác rất là giống nhau.

Nàng không nghĩ rằng cảnh người khổng lồ giữa không trung trong mơ của mình không ngờ thật sự tồn tại, tất cả những điều này khiến cho lòng nàng hoàn toàn rối bời.

Sáng sớm ngoài phòng Linh nhi truyền đến một hồi tiếng đập cửa rất nhỏ, hồi lâu trong phòng không có tiếng động, đứng ở ở ngoài một lúc Triệu Tuyết khẽ a một tiếng, thần thức vẫn chưa tản ra, mà đẩy cửa. Bên trong phòng không có một bóng người.

- Vừa mới sáng sớm không biết nha đầu kia đã đi đâu?

Đôi mi thanh tú của Triệu Tuyết nhíu lại, xoay người làm nổi bật dáng người quyến rũ rời đi.

Một đêm nay Vương Lâm ngồi ở trong cung điện, lam quang loé ra ở mắt phải dần dần bình tĩnh trở lại khiến cho người ngoài không thể nhìn ra sự khác thường.

- Muốn mở ra thần thông bảo mệnh Cổ Thần cần rất nhiều sức mạnh của thiên địa, chỉ dựa vào phương pháp hấp thu là chưa đủ.

Trầm ngâm một lát trong lòng Vương Lâm thầm có tính toán.

Hắn điều tức một lát rồi vỗ vào túi trữ vật, lập tức một đạo tinh quang loé ra dừng ở trên tay hắn, tinh quang dần dần tiêu tan, bên trong lộ ra một vương miện cực kì hoa mỹ.

Trong vòng vương miện này có ẩn chứa một tia hồng ảnh, lộ ra ngạo ý hiếm thấy, phía ngoài hồng ảnh kia còn có một sợi tơ vàng lượn lờ, nếu nhìn kĩ có thể phát hiện sợi tơ vàng chính là kim long chi hồn đã thu nhỏ vô số lần!

Tơ vàng này lượn lờ ngoài hồng ảnh phảng phất đối với nó cực kì e ngại, hoàn toàn theo hồng ảnh mà di động.

Vương Lâm kinh ngạc nhìn vương miện, đồng tử trong mắt dần dần cũng xuất hiện một sợi đỏ bừng chi ảnh ngày xưa.

- Hồng điệp!

Năm đó lúc Hồng Điệp sắp chết từng khiến cho Vương Lâm đi xem xem quê hương của nàng ở nơi nào, tìm được rồi Vương Lâm thấy hoa hồng màu lam lộ ra ngạo khí cùng Hồng Điệp rất giống nhau.

Rồi sau đó khi Vương Lâm đoạt được vương miện này, dung hợp lại nhưng lúc đó Vương Lâm cũng không biết được tác dụng của vương miện này. Hắn chỉ có điều mơ hồ cảm giác được giống như trong đó có một tia khác thường nhưng lại không biết rốt cuộc là cái gì.

Mãi cho đến khi ở Hư Vô lúc trước kim long kia rít gào thi triển phép thần thông hùng mạnh nhất, không ngờ lại ảo hoá ra một vương miện, khoảnh khắc nhìn đến vương miện kia trong đầu Vương Lâm chợt sáng lên hắn không chút do dự đưa ra vương miện chân chính.

Kế tiếp xuất hiện một cảnh tượng mà cho đến bây giờ Vương Lâm vẫn không thể quên được, vương miện kia loé ra một màn hồng sắc thân ảnh, giống như Hồng Điệp vậy, thậm chí ngay cả khí tức cao ngạo kia cũng nhất nhất giống nhau.

- Hồng Điệp là ngươi sao?

Vương Lâm nhẹ giọng nói.

Đối với Hồng Điệp, người phụ nữ này có thể nói là cả đời Vương Lâm là người đầu tiên hắn kính nể, lại khó có thể quên năm đó tại Tuyết Vực quốc, thiên chi kiêu nữ có thể khiến cho Chu Tước ngoại lệ thu nhận làm đồ đệ. Lại vì nâng cao cấp bậc cho Tuyết Vực quốc tạo nên một hồi phong ba, thậm chí còn kết phu phụ với Đại Ngưu khiến cho phàm nhân bên trong đều bị liên luỵ đến cuộc đại chiến giữa hai nước.

Lời nói Vương Lâm vừa tắt, nháy mắt hồng ảnh trong vương miện run lên, nhưng không có đáp lại mà dần dần tiêu tan, phảng phất nghe nhưng coi như không thấy.

Vương Lâm thầm than, liếc mắt nhìn kĩ vương miện một lát sau đó thu vào trong túi trữ vật, ánh mắt hắn chợt loé lên vẻ mặt lộ ra sự ngưng trọng.

- Đem vật ấy ra nếu có thể tế luyện khống chế thành công, đến lúc đi đến Yêu Linh chi địa thì sẽ nắm chắc hơn một chút!

Vương Lâm thở sâu vỗ vào túi trữ vật lập tức một cỗ âm khí tràn ngập chỉ thấy một cỗ thi thể nữ tử phát ra ngân quang chậm rãi xuất hiện ở trước mặt Vương Lâm.

Ngày đó La Thiên và Liên Minh đại chiến, bên phía Liên Minh lấy được Luyện Thi của Hài Ngục Giới. Nữ tử này là một trong ba cái Luyện Thi cao nhất kia, lúc đó sau khi bị thương bị Vương Lâm cướp được trong tay.

Nử tử này mặc áo màu bạc, thân thể yêu kiều lộ ra bên ngoài, nếu không phải là một thi thể tất nhiên đây sẽ là một báu vật thiên kiều bá mị, chỉ có điều hiện giờ mặt nữ tử này xám như tro tàn, tái nhợt đáng sợ, từng trận âm khí từ trên người tràn ra trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.

Tại trên người nữ tử còn có hai cái thiết liên, một cái khoá trụ xương tỳ bà, một cái khoá trụ bồn cốt. Toàn bộ cây thiết liên đều màu đen, cũng có mùi tanh tưởi nhe nhẹ truyền ra, nếu có phàm nhân ngửi thấy thì ngay lập tức sẽ bất đắc kì tử mà chết.

Mặc dù là tu sĩ nhưng nếu tu vi không cao ngửi thấy cũng lập tức sẽ trúng độc, nhẹ thì trọng thương, nếu hít nhiều vào một chút cũng sẽ bị mất mạng.

- Nếu có thể khống chế khối luyện thi này liền có thể có thêm một trợ lực Tinh Niêt sơ kì.

Ánh mắt Vương Lâm loé ra, năm đó hắn mạo hiểm cướp được vật ấy bây giờ cũng là đã đến lúc thu hoạch.

Quan sát một hồi bỗng nhiên thần sắc Vương Lâm vừa động, tay phải ở trươc người vung lên lập tức liền đem luyện thi này thu hồi, tay áo vẫy ra, trong cung điện âm khí và độc tố nháy mắt tiêu tan.

Không lâu sau ngoài cung điện truyền tới một âm thanh dịu dàng hơi do dự.

- Vương… Vương tiền bối, ta là Linh nhi.

Giờ phút này bên ngoài sắc trời mới tờ mờ sáng nhưng vẫn còn gió đêm thổi phảng phất. Sáng sớm trên Thuỷ Linh Tinh gió thổi rất lạnh, thổi tới trên người Linh nhi, mặc dù với tu vi của nàng sẽ không có cảm giác gì nhưng không biết vì sao lại cảm thấy có chút hơi lạnh.

Nàng sợ hãi nhìn phía trước cách đó không xa một thanh niên khoanh chân ngồi dưới đất, nàng còn nhớ rõ mấy ngày trước đã thấy người đàn ông vạm vỡ này đi theo phía sau Vương Lâm, giờ phút này bị người đàn ông vạm vỡ này nhìn thẳng vào với ánh mắt lanh lùng khiến nàng rất là sợ hãi.

Nàng chu môi thấp giọng nói:

- Ta… Ta muốn gặp Vương tiền bối, ngươi… ngươi có thể cho ta đi vào không?

Tháp Sơn không hề nói một câu, chỉ lạnh lùng ngồi trước thiếu nữ này suy nghĩ, nếu thiếu nữ này bước tới trước một bước hắn liền sẽ ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK