Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió qua đi, tấm áo bào đen hạ xuống, đem toàn thân người áo đen che lấp đi. Ánh mắt của hắn âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, đôi môi khẽ nhúc nhích, lập tức một đạo hắc quang từ mi tâm chợt lóe bay ra.

Hắc quang này vừa ra, lập tức trở thành một thanh đoản kiếm, mang theo tiếng rít gào, bay thẳng tới Vương Lâm.

Đôi môi người áo đen không có ngừng lại, liên tục niệm chú ngữ, từng đạo hắc quang không ngừng liên tục từ mi tâm bay ra, hóa thành từng thanh đoản kiếm, gần như trong phút chốc, liền có hơn mười thanh đoản kiếm xuất hiện, gào thét trong không gian, toàn bộ nhằm vào phía Vương Lâm.

Vương Lâm thân thể không hề di chuyển, cũng nhìn ra được tu vi của người áo đen này rất cao thâm, không giống như Âm Dương Hư Thực cảnh giới bình thường.

Chỉ có điều, hiển nhiên người này chỉ có đầu mà thôi, các địa phương khác đều là xương cốt, chắc chắc trước đây mặc dù tu vi có cường thịnh thế nào, thì bây giờ cũng không thể phát huy ra toàn bộ thực lực được.

Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, tu vi của người áo đen kia, lúc này có thể phát huy ra bên ngoài tuyệt không vượt qua được Khuy Niết sơ kỳ!

Trong thời gian hơn mười thanh đoản kiếm gào thét lao tới, Vương Lâm tâm niệm vừa động, phía sau hắn Tiên vệ Tháp Sơn nhảy ra một bước, thương thế lúc trước của hắn không tính là cái gì, lúc này hai mắt chợt lóe kim quang, thân thể tràn ngập ánh sáng, bước ra một bước, liền một quyền oanh kích ra tay.

Một quyền hạ xuống, lập tức có lốc xoáy xuất hiện, hơn mười thanh đoản kiếm kia lập tức bị lốc xoáy dẫn dắt. Nhưng đoản kiếm vẫn rít gào bên trong lao ra, giống như linh xà trực tiếp đâm vào người Tháp Sơn.

Ầm ầm ầm… vài tiếng động vang vọng, Tháp Sơn thần sắc vẫn như thường, hai đấm múa may, mỗi một lần dừng ở trên đoản kiếm đều làm cho đoản kiếm bị đẩy lùi lại, mặc dù có một vài đoản kiếm có thể đâm được tới thân thể hắn nhưng cũng không thể tạo thành thương tổn quá nặng cho hắn.

Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, thân mình xông ra phía trước, tay phải chỉ lên phía trước, Tử Mẫu Đạo Khô trang trí trên đầu ngón tay lập tức phát ra ánh sáng u quang, ở trước mặt Vương Lâm lập tức bay thẳng tới nam tử áo đen.

Cùng lúc đó, từ bốn phía trong thiên địa, hai mắt thú cốt cũng hóa thành u quang, sát khí nồng đậm vô cùng, điên cuồng tràn ngập ra bốn phía. Trong khoảnh khắc sát khí trở nên nồng đậm, quanh thân thể người áo đen kia lúc này cũng bắt đầu xuất hiện quầng sáng trắng mờ ảo.

Người áo đen hai mắt lộ ra vẻ phức tạp, thở dài một tiếng, dường như tự nói với mình nói:

-Đã nhiều năm rồi, không có nhìn thấy pháp bảo của sư tôn…

Áo bào đen hạ xuống, hắn nâng cánh tay đầy xương cốt của mình lên, xương trắng lúc này nhìn cực kỳ đáng sợ, xương ngón tay bóp ấn nhẹ, lập tức cả người tràn ngập quầng trắng mờ. Bỗng nhiên, chẳng những không tiếp tục lan tràn ra ngoài, ngược lại còn nhanh chóng co rút về sau, trong phút chốc biến mất không còn.

Trong khoảnh khắc quang mang tiêu tán, người áo đen đôi môi vừa động, lập tức hóa thành một đạo bạch quang biến ảo từ trong mi tâm lao ra ngoài, hình thành một một tấm bạch vũ chi phiến (quạt màu trắng), phiến vừa ra, liền lập tức vỗ vỗ.

Cuồng phong nhất thời nổi lên, ở trong này thậm chí còn nghe thấy tiếng ù ù như tiếng sấm. Trong khoảnh khắc, hình thành một cỗ gió lốc cuồng lôi, cuốn thẳng tới Vương Lâm.

Vương Lâm bất động thanh sắc, tay phải nâng lên chỉ khoảng không, lập tức Phong Tiên Ấn từ phía sau bay lên, ở phía trên cao hung hăng nện xuống, hình thành một cỗ phong ấn lực kỳ dị, bỗng nhiên, lao thẳng tới người áo đen.

Cùng lúc đó, Vương Lâm thân mình lui về phía sau, trong nháy mắt cơn cuồng lôi gió lốc vừa cuốn tới, nguyên thần Thái Cổ Lôi Long trực tiếp biến ảo hình thành ở mi tâm, mở to mồm, hung hăng nuốt lấy.

Trong tiếng sấm oanh oanh ầm ầm vang vọng bốn phía, Vương Lâm thân mình lùi về phía sau mấy bước, cuồng lôi gió lốc toàn bộ bị nguyên thần của hắn nuốt mất. Thân thể lui lại sau, sắc mắt của hắn có chút hồng nhuận, toàn thân có lôi quang chạy quanh, còn xuất hiện quang điện bắn ra bốn phía.

Lúc này người áo đen, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, phía trên hắn, Phong Tiên Ấn giống như thiên uy. Dường như muốn đem cả đại địa đạp vụn ra rồi hạ xuống dưới vậy, từng tiếng ầm ầm vang vọng bốn phía chung quanh người áo đen. Thần sắc của hắn lộ ra một chút dữ tợn, áo đen vừa động, hai xương tay nâng lên không, bấm niệm thần chú, hướng tới phía trên nhấc lên, trong miệng quát nhỏ:

-Đỉnh thiên!

Khoảnh khắc người áo đen nâng hai tay lên, trong phạm vi hư không ngàn dặm, lập tức có một lực đạo kỳ dị điên cuồng ngưng tụ mà tới, lực đạo kỳ dị này giống như những làn khói vô hình, nhưng tụ ở trên hai bàn tay của người áo đen, tạo thành một cỗ lốc xoáy. Gần như trong khoảnh khắc, liền ngưng tụ ở phía trên xương bàn tay người áo đen.

Người áo đen trên mặt càng ngày càng đậm vẻ dữ tợn, hung hằng đánh mạnh lên trên đỉnh đầu!

“Oanh” một tiếng nổ vang vọng cả thiên địa, dưới thanh âm nổ lớn này, đám tộc nhân Tiên Tuyển Tộc ở xa xa liền rùng mình dừng lại, thân thể run rẩy, dường như bị một cỗ sóng cuộn tấn công vậy, toàn bộ lui về phía sau. Người có tu vi thấp một chút, trực tiếp bị chấn nát thất khiếu mà đổi máu.

Phong Tiên Ấn chấn động, thế bị giảm xuống một chút.

Sắc mặt người áo đen lúc này có chút tái nhợt, Vương Lâm thân mình dừng lại, lập tức lao tới. Tay phải vỗ vào túi trữ vật , lập tức kiếm tiên tới tay, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp chém xuống một kiếm.

Trảm La Quyết!

Người áo đen ánh mắt ngưng trọng, hai mắt lập tức ngưng tụ hắc quang. Trong khoảnh khắc Trảm La quyến chém xuống, hai đạo hắc quang từ trong hai mắt hắn chợt lóe ra, trực tiếp dừng ở trên Trảm La Quyết đằng trước.

Phịch một tiếng, lực đạo của Trảm La quyết bị tiêu tan!

-Chỉ có một chút tu vi như vậy sao, ngay cả khiến bản tiên di động cũng không có làm được. Nếu đúng như vậy, ngươi không có tư cách cầm giữ pháp bảo của sư tôn ta!

Người áo đen thanh âm lạnh lẽo nói.

Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào người áo đen, tay phải lại chỉ lên khoảng không, trong miệng nói nhẹ:

-Giải ấn chi phong!

Trên bầu trời Phong Tiên Ấn lập tức truyền tới những tiếng động ca ca, một đạo kim quang bắn ra, lập tức lại xuất hiện thêm một đạo kim quang nữa. Trong phút chốc, kim quang không ngừng điên cuồng lóe ra trên Phong Tiên Ấn. Phong Tiên Ân vốn kim quang đã ảm đạm này, bỗng nhiên biến đổi, kim quang phát ra vạn trượng, thoạt nhìn, phảng phất như một mặt trời giữa hư không vậy.

Một áp lực lớn vô cùng, lúc này điên cuồng tràn ngập bốn phía, những phù văn trên Phong Tiên Ấn như ẩn như hiện, những phù văn này nhiều lắm, chi chít không dưới mười vạn.

-Lạc!~ Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, trong miệng nhẹ nhàng niệm.

Trong phút chốc, Phong Tiên Ấn ầm vang một tiếng, nện xuống. Lúc này, mặc kệ đối phương có thần thông gì, đều không thể ngăn cản được xu thế hạ xuống của nó. Phong Thiên Ấn lúc này phảng phất như tháp trời vậy!

Người áo đen sắc mặt đại biến, hai tây nâng lên không trung quát to một tiếng:

-Thập Long Đỉnh Thiên!

Theo tiếng hét lớn của hắn, từ trong mi tâm hắc quang nồng đậm, không ngờ biến ảo trở thành mười đầu hắc long. Mười đầu hắc long này liên tiếp chui ra khỏi mi tâm của người áo đen, đuôi vẫn nối với mi tâm. Trong khoảnh khắc liền phiêu tán trong không gian, một tiếng thanh long vang vọng. Mười đầu hắc long phảng phất như điên cuồng, trực tiếp đón nhận Phong Tiên Ân đang hạ xuống, không ngừng vang vọng những tiếng va chạm.

Ầm, ầm, ầm…

Một chuỗi thanh âm vang vọng ra bốn phía chung quanh, xuất hiện mãnh liệt, mặc dù mười đầu hắc long điên cuồng va chạm vào nhưng cũng không thể làm cho Phong Tiên Ấn tạm dừng dù chỉ một chút.

Mỗi lần va chạm, hắc long đều chịu lực phản chấn mạnh mẽ, thân mình rung động bị bắn ra ngoài, tới cuối cùng, mười đầu hắc long rít gào vô cùng dữ dội, thân mình lại liều lĩnh lao vào.

Chỉ có điều, như vậy vẫn không thể khiến cho Phong Tiên Ấn tạm dừng!

Mắt thấy ấn này sẽ hạ xuống hoàn toàn, khoảng cách tới người áo đen chỉ còn không đủ mười trượng cao, người áo đen sắc mặt bỗng âm trầm hơn trước, từ từ đứng dậy! Đây là lần đầu tên trong vô số vạn năm qua hắn phải đứng lên!

Áo đen tản ra, che lấp toàn thân thể của hắn, dường như cả người hắn, toàn bộ gắn vào trong áo bào đen vậy. Chỉ có đầu hiện ra bên ngoài, mái tóc đen tung bay, hai mắt lộ ra hàn quang.

Hắn hừ lạnh một tiếng, cả thân mình trôi nổi về phía trước, tránh khỏi nơi Phong Tiên Ấn nện xuống.

Vương Lâm trong mắt chợt lóe lên sát khí, trong khoảnh khắc người áo đen kia muốn rời khỏi chỗ, lạnh giọng quát:

-Phong!

Phong Tiên Ấn ở phía trên bỗng nhiên kim quang toàn bộ biến mất, toàn bộ đã co rút lại vào bên trong. Thiên địa lập tức tối sầm lại, nhưng trong nháy mắt, kim quang tỏa ra bên ngoài còn nồng đậm hơn so với trước đột nhiên lại xuất hiện.

Phong Tiên Ấn tới, một đám gần như vô hạn phù văn màu vàng xuất hiện, phảng phất như vô cùng vô hạn, lấy tốc độ cực nhanh tràn ngập khắp nơi, trong vòng nghìn trượng khắp nơi đều là những phù văn màu vàng.

Người áo đen thần sắc cực kỳ âm trầm, nâng xương chân lên hình như đang muốn bước ra, nhưng lập tức phù văn ở bốn phía, đột nhiên toàn bộ hướng tới người áo đen mà ngưng tụ lại.

Lúc này, kim quang nghìn trượng sáng ngời, một đám phù văn rất nhanh chóng ngưng tụ về phía người áo đen, gần như trong khoảng khắc ở ngoài thân thể người áo đen kia liền có một tầng kim phù, không ngừng co rút lại mà phong ấn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK