Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Lang to lớn cả vạn trượng, cho dù ở trong tinh không không thể hiện rõ sự to lớn của nó nhưng cũng khiến những người chứng kiến chấn động tâm thần.

Phía sau sáu tu chân tinh của Phụng Thiên Lang tộc, sương mù màu đỏ ngập trời tỏa ra. Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện. Hai mắt hắn lóe lên hồng quang, thương thế của nguyên thần đã hơi khôi phục, lạnh lùng nhìn lại, hai tay không dừng lại chút nào, vừa lùi lại phía sau vừa hướng về sáu tu chân tinh kia cách không vỗ một cái. Sáu khối tu chân tinh đi trứoc vừa ầm ầm bộc phát. Một tu chân tinh trong số đó dưới chấn động kịch liệt ầm ầm sụp đổ. Lực lượng sụp đổ này cực kỳ kinh thiên. Tu chân tinh này không phải là một phế tinh mà lại là một tu chân tinh mà Phụng Thiên lang tộc vất vả lắm mới có được, tràn ngập linh khí. Lực lượng sụp đổ của nó tu chân tinh hoang phế không thể so sánh nổi. Trên đó không chỉ có núi non đại địa mà còn có linh khí nồng đậm tràn ra. Tiếng động ầm ầm vang lên chấn động thiên địa. Tu chân tinh này tứ phân ngũ liệt, vô số đá vụn bị cuốn ra, hình thành một cơn lốc thổi tới.

Trong nháy mắt khi tu chân tinh này nổ tung, Vương Lâm nắm chắc cơ hội. Hắn đã sớm tính rằng đối phương sẽ đuổi theo, sau khi thôn phệ để khôi phục nguyên thần thì lại lưu lại nơi này phục kích đại hán của Phụng Thiên lang tộc, đợi tới khi hắn tới đây liền đánh tan tu chân tinh này. Nếu chỉ là một tu chân tinh thì không thể thể hiện hết sự quyết đoán và sát khí của Vương Lâm. Trong nháy mắt khi tu chân tinh đầu tiên nổ tung, năm tu chân tinh còn lại cũng đồng thời ầm ầm bùng nổ. Vô số đá vụn bay ra, không ngừng sụp đổ, hóa thành một lực lượng kinh khủng ầm ầm khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này như là trời sụp, như ngày tận thế đã tới. Sáu tu chân tinh đồng thời nổ tung, hình thành một cơn lốc, bùng lên như một cái miệng khổng lồ lao thẳng về phía đại hán mà cắn nuốt, trong nháy mắt đã nuốt trọn hắn.

Những tiếng chấn động ầm ầm kịch liệt điên cuồng vang lên trong sao trời. Nhưng đúng lúc này, một tiếng Thiên Lang gầm rú kinh thiên vang lên. Chỉ thấy trong cơn lốc do sáu tu chân tinh, Thanh Lang vạn trượng kia dữ tợn lao ra, bên ngoài tuy không nhỏ đi chút nào nhưng đã trở nên hư ảo hơn phân nửa, ngay cả thần thái cũng ảm đạm đi không ít.

Lúc này khi lao ra, vừa rống giận, nó vừa lao thẳng về phía Vương Lâm như Thiên Lang thôn nguyệt, há to miệng sói, trực tiếp cắn tới. Thấy cái miệng sói kia đã tới gần, sắp nuốt trọng Vương Lâm thì Vương Lâm vừa lui lại vừa cười lạnh, tay phải bỗng nhiên vung lên. Lập tức một cái mai rùa xuất hiện trước người hắn. Cái mai rùa này tỏa ra u quang vạn trượng, như những luồng kiếm quang chiếu về bốn phía, điên cuồng xuyên thấu ra. Ánh sáng lóe lên, cái mai rùa đó lại trở nên hư ảo, điên cuồng bành trướng, bất ngờ hóa thành một con rùa khổng lồ. Con rùa này chính là lão Chu Tước tặng cho Vương Lâm, vốn là Cổ Hồn cấm trên đấu trường của Đại đế tinh biến ảo ra. Nó che chở Vương Lâm, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng kinh thiên. Thanh Lang kia lao tới ầm một tiếng liền cắn vào mai rùa.

Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này trông vô cùng đồ sộ. Sáu tu chân tinh sụp đổ, gió lốc quét ngang, bên ngoài gió lốc là Thanh Lang hư ảo vạn trượng vô cùng dữ tợn, va chạm mạnh mẽ với cự quy khổng lồ đang gầm thét. Tiếng chấn động ầm ầm lan khắp tinh không, hóa thành vô số gợn sóng không ngừng khuếch tán như sóng dữ trên mặt biển rộng. Mai rùa kia chấn động, nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi vào tay Vương Lâm. Hắn cũng nhanh chóng lui lại phía sau.

Còn về Thanh Lang kia, đầu tiên đã bị cơn lốc do tu chân tinh nổ tung, tạo thành gây thương tích, lại bị phản chấn do Cổ Hồn cấm biến thành cự quy gây ra, thân thể đã sụp đổ một nửa, bị cuốn về phía sau vạn trượng.

Thân ảnh đại hán của Phụng Thiên Lang tộc từ trong cơn lốc do tu chân tinh nổ tung đi ra, tay phải vung lên, Thanh Lang vừa mới sụp đổ hơn phân nửa liền trở lại phía sau hắn.

Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, khóe miệng tràn ra rất nhiều máu tươi, thân thể không ngừng lùi lại phía sau, sóng gợn quanh quẩn dưới chân nhưng ngay trong nháy mắt hắn chuẩn bị rời đi bằng Súc địa thành thốn thì ánh mắt hắn lại mơ hồ nhìn thấy thiếu nữ trên vai đại hán. Đồng tử trong mắt hắn co rụt lại, lộ ra tia sáng không thể phát hiện ra.

Thiếu nữ đó cũng thật không ngờ trong lúc Vương Lâm chuẩn bị bỏ chạy ánh mắt lại rơi lên người mình. Nếu nàng hiểu được Vương Lâm thì giờ phút này tâm thần ắt sẽ chấn động, có cảm giác không ổn nổi lên.

Ánh mắt đại hán Phụng THiên lang tộc kia lộ ra sát khí, đang cất bước muốn đuổi theo thì đột nhiên sắc mặt biến đổi, đã thấy trong cơ thể tràn ngập một ngọn lửa hư ảo. Ngọn lửa này hung hăng thiêu đốt, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân hắn, thậm chí còn bao phủ cả thanh Lang đã suy yếu phía sau hắn, khiến nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- Tu sĩ hư hỏa!! Đáng chết!!

Sắc mặt đại hán nọ lập tức tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ. Thiếu nữ trên lưng hắn cũng nhíu đôi mi thanh tú, lui lại phía sau xa xa, lại thấy Vương Lâm đang chuẩn bị bỏ chạy, ngọc thủ giơ lên vuốt vào mi tâm một cái, nhẹ giọng nói:

- Hậu nhân Phong diệt tộc, gọi về đại thần thông phong ấn của tộc ta, phong ấn đường lui của người này...

Chú ngữ của nàng vừa mới đọc tới đây thì đột nhiên Vương Lâm đang lùi lại ở phía sau, hai mắt bừng sáng. Trong nháy mắt khi đôi mắt hắn sáng lên, cơn lốc tạo thành do sau tu chân tinh nổ tung đang lan tràn về bốn phía đột nhiên tỏa ra huyết quang ngập trời!

Huyết kiếm kia sớm đã bị Vương Lâm giấu trên một tu chân tinh. Dù là khi tu chân tinh nổ tung thì nó vẫn ẩn sâu trong vùng hỗn loạn, mãi không hiện thân.

Nhưng lúc này nó đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt huyết quang tỏa sáng tinh không, lao thẳng tới thiếu nữ kia, chớp mắt đã tới sát nàng ta, đâm thẳng tới mi tâm, xuyên thẳng vào. Đột biến này khiến cho thiếu nữ sững sờ đứng đó.

Huyết quang lóe lên, dùng tốc độ không thể tưởng tượng xuyên thấu qua mi tâm của thiếu nữ, từ phía sau đầu lao ra, lóe lên bay thẳng về phía Vương Lâm, theo thân ảnh Vương Lâm dùng Súc địa thành thốn nhanh chóng biến mất. Cảnh tượng này khiến đồng tử trong mắt đại hán Phụng Thiên Lang tộc co rụt lại, tâm thần chấn động ầm ầm, trong lòng cũng dần nổi lên một cảm giác sợ hãi sâu sắc.

- Rõ ràng là tu sĩ có hư hỏa mà vẫn luôn ẩn nhẫn, đợi cho tới vừa rồi mới đột nhiên thôi động tâm tình của ta, trong lúc ta toàn lực áp chế hư hỏa thì không ngờ hắn đã sớm ẩn chứa bảo kiếm trong tu chân tinh, lóe lên một cái liền lấy mạng thị nữ của Diệu Âm đạo tôn, đúng là tâm cơ thật quá thâm trầm!

- Bảo kiếm nọ không ngờ lại là một thứ dị vật, có tốc độ nhanh như vậy, lại sắc bén tới cực điểm. Người này biết ta là tu sĩ bước thứ ba, có lẽ có thủ đoạn chống được huyết kiếm đó, vì vậy để đảm bảo sát thương, hắn bỏ qua không đánh lén ta mà lại hủy diệt nữ tử này...

Trong mắt đại hán lộ vẻ kiêng kỵ. Hắn kiêng kỵ không phải là tu vi của đối phương, mà là tầng tầng lớp lớp thủ đoạn được che dấu của đối phương và tâm cơ thâm trầm như biển của Vương Lâm. Hắn không biết là Vương Lâm ngoài việc biết bản thân không thể giết đại hán thì còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất, đó là Vương Lâm nhận ra ấn ký trên mi tâm của thiếu nữ. Ấn ký này đại biểu cho sự cường đại và đáng sợ khắc sâu trong trí nhớ của hắn, chính là Phong diệt tộc! Đây là một trong những chủng tộc hiếm thấy của thái cổ, số lượng lại cực kỳ thưa thớt! Sự có mặt của nữ tử này khiến cho hết thảy thần thông của Vương Lâm có thể bị phong ấn! Mà một khi bị phong ấn thì hậu quả không thể đoán trước. Thậm chí Vương Lâm cho rằng, nữ tử này tuy tu vi không cao nhưng sự uy hiếp của nàng đối với hắn không kém so với đại hán có tu vi bước thứ ba Không Niết kia.

- Thật là một kẻ nhẫn tâm...

Một tiếng thở dài sâu kín từ trên vai đại hán Phụng Thiên Lang tộc truyền ra. THiếu nữ mà mi tâm bị xuyên thấu, máu chảy ra khiến người khác nhìn mà giật mình, đôi mắt vừa rồi còn ảm đạm vô thần giờ lại long lanh đầy sức sống.

Vết thương trên mi tâm nàng đang khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cuối cùng hoàn toàn khôi phục, nhưng để lại một vết sẹo vĩnh viễn nằm ở đó.

Vết thương ở phía sau đầu nàng cũng khép lại như vậy.

Thiếu nữ giơ tay vuốt lên máu tươi ở vết sẹo trên mi tâm, đưa vào miệng mút mút.

- Tâm cơ và tính toán rất kinh người... hắn đã sớm tính ra lộ tuyến chúng ta đuổi theo. Đầu tiên là sáu tu chân tinh này đã lưu lại cấm chế. Trong nháy mắt chúng ta tới nơi này thì nương theo sự hỗn loạn khi tu chân tinh nổ tung mà không lưu ý đến phi kiếm ẩn trong đó... đây mới đúng là mục đích của hắn...

Ánh mắt thiếu nữ lóe sáng.

- Hắn hẳn là biết ta là tộc nhân của Phong diệt tộc.. bố cục này chính là.. để giết ta!

Khóe miệng nữ tử lộ ra một nụ cười động lòng người nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kiêng kỵ không thể che dấu.

- Tâm cơ thật là thâm trầm, một khi đã coi là địch nhân thì quyết đoán tàn nhẫn. Nhân vật như vậy không dễ chọc... chúng ta đã xem thường hắn rồi... ngay cả chủ nhân cũng đã xem thường hắn... nếu không phải Phong diệt tộc ta có mệnh ba hồn thì vừa rồi.. ta đã chết rồi.

Thiếu nữ cắn răng, thần sắc tuy trấn định nhưng tâm thần lại tràn ngập sợ hãi. Trong nháy mắt vừa rồi căn bản nàng ngay cả cơ hội suy nghĩ cũng không có, trong nháy mắt đã chết một lần.

Loại chuyện này cả đời này nàng mới lần đầu gặp phải.

- Đuổi theo. Dù là chân trời góc biển cũng phải giết chết hắn. Phía Đông Bắc, trong một trăm bảy mươi ba vạn, bốn ngàn năm trăm ba mươi hai dặm! Người này tâm cơ quá sâu, hết thảy đều phải đề phòng. Sợ là lộ tuyến bỏ chạy của hắn cũng có hàm nghĩa khác... phương hướng... này...

Nữ tử nhẹ giọng nói. Bàn tay nàng cầm la bàn nhẹ nhàng run rẩy. Nàng ngẩng phắt đầu, nhìn về phía Đông Bắc.

- Nơi đó là hướng cổ mộ! Hắn vì sao lại trốn vào trong đó!

Đại hán Phụng Thiên Lang tộc trầm mặc, từng bước đi về phía trước. Tinh không ầm ầm chấn động, bị hắn mở ra một cái khe để hắn rời đi. Cái khe đó sau khi thu lại, tinh không bình tĩnh trở lại, chỉ còn cơn lốc do tu chân tinh nổ tung biến thành kia còn đang lan tràn ra... Bên ngoài cái khe cổ một tràn ngập sương mù dày đặc. Sương mù này vẫn quay cuồng cuồn cuộn, bên trong ẩn chứa lực lượng đáng sợ, cho dù là tu sĩ bước thứ ba thì dưới lực lượng này nếu không cẩn thận cũng sẽ bị cuốn vào trong sương mù.

Đám sương mù này dày đặc, tràn ngập trong vòng mười vạn dặm. Ở bên ngoài có rất nhiều tu sĩ của Thái Cổ Tinh Thần đang đứng.

Chưa người nào chú ý tới giờ phút này ở sâu bên trong sương mù, trong cổ mộ có kịch biến đang xảy ra. Một lát sau, một luồng khí tức khiến cả thái cổ ầm ầm chấn động bộc phát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK