Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả tu sĩ trên dưới trong Thiên Đạo tông nội tâm lúc này vô cùng kích động, đều dùng ánh mắt khác thường ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm. Truyện "Tiên Nghịch "

Vị lão giả tóc trắng trong Thiên Đạo tông kia, lúc này đi ra khỏi đám người, cúi đầu thật sâu với Vương Lâm, cung kính nói:

- Vãn bối Thiên Đạo tông Trần Phong Khiếu, tham kiến thủy tổ.

- Tham kiến sư tổ!

Lão giả kia vừa dứt lời, lập tức tất cả tu sĩ của Triệu quốc đồng thời cùng cung kính nói, thanh âm này thật lớn, truyền ra xa xa. Truyện "Tiên Nghịch "

- Ta không phải thủy tổ của các ngươi.

Vương Lâm lắc đầu nói.

Lão giả hít sâu, cung kính nói:

- Lão nhân gia người chính là thủy tổ của tất cả người tu chân Triệu quốc. Điểm này, hai trăm năm trước khi người ở Thiên Đạo tông Hóa Thần thì đã tồn tại, còn xin thủy tổ không nên chối từ.

Vương Lâm than nhẹ, nhìn thoáng qua mặt đất của Triệu quốc. Nơi này, là nơi hắn sinh ra lớn lên, trong nháy mắt năm trăm năm trôi qua. Trong năm tháng trôi qua có đôi khi hắn nhớ lại chuyện xưa, nội tâm có loại cảm giác như nằm mơ.

- Thủy tổ đại nhân, nếu không vội vàng xin ở Thiên Đạo tông nghỉ ngơi mấy ngày, để bọn vãn bối thể hiện chút lòng thành.

Vẻ cuồng nhiệt sùng kính trong mắt lão giả cực đậm.

Vương Lâm hơi trầm ngâm. Lúc này, Vương Trác ở một bên than nhẹ, nói:

- Vương Lâm, ở lại Triệu quốc mấy ngày đi, ngươi không muốn đi xem hậu nhân của tứ thúc hiện nay sao…

Lão giả ngẩn người, đánh giá Vương Trác vài lần. Vương Trác là thiên tư đệ tử trong Thiên Đạo tông, hắn tự nhiên nhận ra. Nhưng lời nói lúc này của đối phương lại có chút kỳ dị. Lão giả vừa nhìn lập tức phát hiện chỗ không thích hợp, Vương Trác này mặc dù bộ dáng không có gì khác thường, nhưng trong hai mắt lại không còn chút cảm giác của đệ tử Thiên Đạo tông, mà có một vẻ tang thương.

Vương Trác hướng về phía lão giả cười cười, ở bên tai truyền âm mấy câu. Lão giả kia sau khi nghe xong thân mình đột nhiên run lên. Với vẻ mặt không dám tin nhìn Vương Lâm, cuối cùng nội tâm xác định. Vương Lâm theo như lời truyền âm của Vương Trác nhất định không thể là giả, vì thế cười khổ, cung kính nói:

- Tham kiến sư tổ…

- Trần Phong Khiếu, ngươi là đệ tử năm đó ta tự mình đưa đến Thiên Đạo tông. Ngươi năm đó vẫn còn là một thiếu niên, thoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, thế sự tang thương…

Vương Trác than nhẹ.

Trần Phong Khiếu gật đầu cười khổ, trong khoảng thời gian ngắn nội tâm vẫn có chút hoảng hốt.

Vương Lâm ở lại Thiên Đạo tông.

Tu sĩ của Triệu quốc, ngoại trừ một số thủ lĩnh của tông phái còn lại đều tản ra trở về tông phái của mình.

Ở Thiên Đạo tông, Vương Lâm vì tất cả tu sĩ Kết Đan kỳ của Triệu quốc giảng đạo một lần. Với cảm ngộ của hắn, lưu lại một hư ảnh của đạo cho tất cả tu sĩ Kết Đan kỳ, khiến cho khả năng kết anh của bọn họ tăng lên vô hạn.

Đồng dạng, đối với mấy người tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Vương Lâm cũng không chút keo kiệt đem kinh nghiệm Hóa Thần chỉ điểm cho bọn họ. Do đó khiến cho bọn họ đối với Hóa Thần không còn mê man, mà đã thấy rõ đường lối.

Ba ngày sau, Vương Lâm và Vương Trác ly khai Thiên Đạo tông. Trước khi đi, hắn vì Thiên Đạo tông bố trí một trận pháp cường đại. Dưới trận pháp này, có thể ngăn cản tất cả tu sĩ Hóa Thần kỳ, chỉ có tu vi Anh Biến kỳ mới có thể phá giải.

Đối với một tam cấp tu chân quốc mà nói, loại trận pháp này, có thể nói là có một không hai. Nói rõ hơn, chỉ có tông phái của ngũ cấp tu chân quốc mới xuất hiện hộ sơn chi trận mạnh hơn so với trận pháp này.

Vì Triệu quốc làm một việc cuối cùng, trong lòng Vương Lâm đối với nơi mình sinh ra lớn lên đã không còn chấp nhất. Vương Lâm đi kinh đô một chuyến, yên lặng nhìn qua hậu nhân của Vương gia.

Sau đó ở trong tổ trạch ngày xưa, bọn họ thấy được ba người nhà Ngọc nhi. Ngọc nhi đáng yêu khiến hắn tới Đại Ngưu và Chu Như khi bé, có chút cảm khái.

Vương Trác thu nhận Ngọc nhi, truyền cho nó thuật tu tiên.

Vương Lâm đi lên, lấy cực cảnh ngọc giản trong tổ trạch ra, cho vào một đạo thần thức.

Vương Trác không quay về Thiên Đạo tông mà ở lại Vương gia. Hai trăm năm trước hắn được Vương Lâm dùng thần thông chi thuật đánh vào trong cơ thể một phụ nữ có thai của Vương gia. Kiếp trước kiếp này cũng đều sinh ra ở Vương gia, cảm tình tự nhiên hơn xa Vương Lâm

Hắn chuẩn bị dùng cả cuộc đời này để thủ hộ hậu nhân của Vương gia.

Việc của Triệu quốc đến đây kết thúc.

Tuy nhiên trong lòng Vương Lâm còn có một đạo tạp niệm. Đó chính là Hằng Nhạc phái ngày xưa. Phái này dù sao cũng là chiếc nôi để hắn bước vào tu tiên trong cuộc đời này. Trước khi rời khỏi Triệu quốc, Vương Lâm chuẩn bị tìm hiểu một lần. Truyện "Tiên Nghịch "

Thần thức của hắn đảo qua, tất cả động phủ trong các dãy núi to nhỏ trên lãnh thổ Triệu quốc đều xuất hiện trong đầu. Thân hình hắn khẽ động liền biến mất tại chỗ.

Căn cứ trí nhớ, ở một chỗ trong Triệu quốc được gọi là Tượng Xà sơn xuất hiện bóng dáng của Vương Lâm.

Với ánh mắt phức tạp, Vương Lâm nhìn khắp bốn phía. Ở trong này có một trận pháp, hắn vung tay lên, cũng không phá giải trận pháp này mà trực tiếp xuyên qua, tiến vào bên trong Tượng Xà sơn.

Ở trong này, có một động phủ rất lớn. Vương Lâm tiến vào trong động phủ, đập vào tầm mắt là một mảnh tro bụi.

Nơi đây, đã rất lâu không có người ở.

Chỉ thấy trong đại sảnh của động phủ, trên một khối ngọc thạch lớn có khắc ba chữ đầy tang thương.

“Hằng Nhạc phái!”

Vương Lâm nhẹ than, tiến lên lau đi tro bụi trên ngọc thạch này, nhìn về phía vật này trầm mặc hồi lâu.

Lát sau, thần thức Vương Lâm đảo qua, thân mình đi về phía một thạch thất. Phá vỡ cấm chế ở cửa của thạch thất, bày ra trước mắt hắn là một hàng giá, mặt trên đặt một ít ngọc giản tản ra u quang mỏng manh.

Bên trong một góc còn có một bộ hài cốt.

Bộ hài cốt này ở trạng thái khoanh chân, trên đó không có vết nứt, càng không có vết thương khi còn sống lưu lại, rõ ràng là hết thọ nguyên chết già.

Ngón trỏ tay phải của hài cốt này điểm trên mặt đất.

Vương Lâm tiến lên, dọn sạch bụi bặm trên mặt đất, nhìn thấy một hàng chữ.

“Hằng Nhạc phái, ta chết đi, thẹn với tổ tiên… Thẹn với tổ tiên…”

Vương Lâm trầm mặc, lui lại phía sau mấy bước, cung kính cúi đầu với hài cốt, hạ giọng nói:

- Đệ tử Vương Lâm, tham kiến tiền bối…

Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm xoay người đi về phía những khối ngọc giản kia, cầm lên từng cái, dùng thần thức tham nhập. Cuối cùng, ở trên một khối ngọc giản trong đó, bước chân hắn dừng lại.

- Lão phu thiên tư ngu dốt, tu tiên không đủ. Cuộc đời này chỉ riêng đối với kiếm có mang ý niệm kỳ dị, giống như cả đời vì kiếm mà sống. Nhưng lại không biết vì sao, hễ thần thức tiếp xúc với kiếm sau một nhịp thở nhất định sẽ vỡ vụn, không có ngoại lệ…

Một từ phế nhân chính là nói lão phu. Không thể lấy thần thức khống chế kiếm thì không thể dùng kiếm chiến đấu, thẹn với ân sư.

Sau tám mươi tuổi, lão phu chợt có một giấc mộng. Trong mộng ta là một kiếm hồn, quét ngang thiên địa cửu châu, xem như kiếm trung tôn sư.

Sau khi tỉnh lại, kiếm ở trong mộng cứ quanh quẩn trong đầu lão phu. Thật lâu không tiêu tan, giống như nó chính là mục tiêu cả đời của lão phu. Đây chính là kiếp trước của lão phu… Ta dứt khoát từ bỏ việc tấn công Trúc Cơ, chuyển sang đúc kiếm. Ta muốn đúc ra thanh kiếm kia!

Ý nghĩ này rất nặng, nặng đến mức lão phu giống như nhập ma không còn là chính mình. Tất cả tâm thần đều đặt trên này, ta nhất định phải đúc ra thanh kiếm trong mộng kia!

Trải qua mười năm. Trong thời gian này, lão phu thậm chí không quản uốn gối cầu kỳ thạch dị thiết trong thiên hạ, thu thập vô số vật đúc kiếm, thành công đúc ra rất nhiều thanh, nhưng cũng không có cảm giác như trong mộng, toàn bộ bị lão phu chính tay hủy diệt.

Một năm ấy, Hằng Nhạc phái gặp phải đại kiếp nạn, cường địch đột kích, diệt môn sắp tới.

Cuộc đời này của lão phu, sinh ở Hằng Nhạc, tử, tự nhiên cũng phải chết ở Hằng Nhạc. Đang lúc lâm nguy, lão phu khai lò đúc một lần cuối cùng, thời gian có hạn. Lúc này, lão phu không dùng thời gian đi tìm kỳ vật, đơn thuần lấy sắt thường luyện chế, rất nhanh đã đúc ra một thanh đại kiếm.

Trong cõi u minh tự có thiên ý, kiếm này xuất lô, lão phu đột nhiên tâm có cảm giác, đem vật bằng vàng hòa tan, quét lên trên kiếm này, lập tức kim quang lấp lánh

Nhìn kiếm này, cảm giác trong mộng của lão phu đột nhiên giáng lâm. Thân thể giống như không thể khống chế, cầm lấy kiếm này, ở trong một khắc đó, ta giống như về tới trong mộng, trở thành kiếm trung chi hồn kia.

Chính là loại cảm giác này, ta ban cho kiếm này cái tên Cự Phú. Tên này mặc dù tục, nhưng lại là suy nghĩ trong lòng ta.

Cầm kiếm này, toàn bộ tâm thần lão phu giống như hoàn toàn biến mất, dung nhập vào trong kiếm, lao ra khỏi nơi đúc, giải đại kiếp nạn của Hằng Nhạc phái ta. Sau đó, lão phu mỉm cười mà chết, lưu lại một đạo kiếm quyết để trong Cự Phú, hy vọng đệ tử đời sau hữu duyên đối xử tử tế với kiếm này.

Vương Lâm buông ngọc giản, nhắm lại hai mắt, nội tâm không ngừng chấn động. Hắn sở dĩ đến chỗ này mục đích mặc dù là xem một chút Hằng Nhạc phái ngày xưa, nhưng mục đích tìm Cự Phú cũng là một trong số đó.

- Kiếp trước kiếm hồn… Cự Phú này cùng tiên kia giống hệt nhau. Chẳng lẽ trong hồn phách của vị tiền bối này ẩn chứa một tia kiếm hồn của kiếm tiên bị đánh tan nát năm xưa…

Vương Lâm mở hai mắt, ánh mắt chớp động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK