Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt khi mười nhịp thở trôi qua, lôi đồ bên ngoài thân thể Vương Lâm tỏa sáng vạn trượng, bên trong ẩn chứa cả ngọn lửa Chu Tước bốn lần tỉnh giấc của Vương Lâm.

- Viễn cổ tiên tôn và viễn cổ tiên hoàng có quan hệ thế nào!

- Ở thế giới của ngươi gọi là tiên hoàng, ở thời đại của ta gọi là tiên tôn...

Chu Tước đời đầu tiên chậm rãi mở miệng, trong tiếng nói không hề thể hiện chút tâm tình nào.

Nhưng trong nháy mắt khi lời nói này vừa dứt, ngọn lửa trên bàn tay nơi Vương Lâm đứng lại một lần nữa tăng mạnh. Ngọn lửa như gió lốc lập tức bị xé nát, ở bàn tay hình thành một con Chu Tước khổng lồ. Con Chu TƯớc này thoạt nhìn rất già nua, dường như đã trải qua vô số năm tháng. Ánh mắt Chu Tước này âm u, vừa xuất hiện liền kêu lên một tiếng kinh thiên động địa, sau đó thân thể liền lao thẳng tới Vương Lâm.

Mười một nhịp thở trôi qua, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ điên cuồng, hai tay bắt quyết, lôi đồ và ngọn lửa bên ngoài cơ thể bành trướng. Trong nháy mắt khi Chu Tước kia vọt tới, hắn đứng dậy, ầm ầm đẩy lên trên một cái.

Chu Tước già nua vừa biến ảo ra kia va chạm với lôi đồ. Tiếng ầm vang điên cuồng vọng khắp thiên địa, lại có một lực trùng kích tràn ra khắp bốn phương tám hướng.

Thân thể Vương Lâm kịch chấn. Thân thể hồn phách dưới lực trùng kích này liền bị nổ tung một nửa, hồn lực tiêu tán rất nhiều. Thân thể bên ngoài Đại đế tinh cũng rung động mạnh.

Thân thể hắn phun ra máu tươi, lung lay muốn ngã, sắc mặt xám như tro tàn, lại có một lượng lớn sương mù màu đỏ từ trong cơ thể tràn ra. Đó là máu huyết toàn thân hắn bị bốc hơi một lượng lớn mà thành.

Cảnh tượng này khiến tu sĩ đang xem xét bốn phía trợn mắt há mồm, mà đôi mắt lão Chu Tước cũng co rút lại, gầm nhẹ một tiếng liền bước về phía trước, trực tiếp đi tới dưới Thiên phương hương, tay phải giơ lên đặt lên đó, thần thức ầm ầm tràn vào trong Thiên phương giới.

Trong nháy mắt khi thần thức tiến vào, tiếng nói của hắn đã gầm thét trong giới này.

- Lão tổ!! ngươi có ý gì vậy. Chẳng lẽ hắn không phải là tộc nhân của Chu Tước tộc ta, chẳng lẽ hắn là do người khác tạo ra.

- ngươi lui ra!

Tiếng nói ong ong kia gầm nhẹ, hóa thành một lực lượng vô hình trực tiếp rơi lên thần thức của lão Chu Tước, đẩy thẳng thần thức của hắn ra khỏi Thiên phương hương.

- Bổn tước tự có tính toán!

Sau mười hai nhịp thở, lôi đồ sụp đổ, hóa thành nhiều mảnh bị cuốn về đồng tử trong mắt Vương Lâm. Ngọn lửa trên thân thể Chu Tước già nua kia hơi sững lại, thân thể sụp đổ lùi lại phía sau hơn mười trượng.

Tay phải Vương Lâm vung lên, trước người lại xuất hiện một cái khe trữ vật, bên trong lóe lên huyết quang. Huyết kiếm vọt ra. thần sắc Vương Lâm dữ tợn, điểm một cái, huyết kiếm lao thẳng về phía chân trời, đánh tới Chu Tước kia.

Cũng trong tích tắc này, theo sát huyết kiếm, hai tay Vương Lâm bắt quyết, điểm một chỉ lên bầu trời, quát:

- lấy danh nghĩa lôi đỉnh của ta, ngưng tụ vạn đạo lôi đồ, mở ra cổ lôi giới!!

Tiếng nói của hắn trong nhịp thở thứ mười ba vang lên càng ngày càng lớn, cũng trong nháy mắt khi ra khỏi miệng hắn, tay phải Vương Lâm giơ lên hư không phía trước kéo một cái.

Thiên địa ầm vang. Đột nhiên thiên không vặn vẹo. Một cái khe lớn cỡ ngàn trượng chợt mở ra, từ trong đó truyền ra những tiếng rít gào vô tận, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài thân thể khổng lồ của thái cổ Lôi Long đang uốn lượn.

Mở ra cổ lôi giới. Đây vốn là thần thông của đại trưởng lão Thiểm Lôi tộc. Nhưng Vương Lâm dưới thuật sưu hồn, hơn nữa lôi đình bổn nguyên đại thành vẫn có thể thi triển được lôi thuật cực cao này. lôi long rống giận, từ trong cái khe ngàn trượng kia liền chui ra một vài thái cổ lôi long. Nhưng đúng lúc này thì tiếng nói của Chu Tước đời đầu tiên liền vang khắp thiên địa.

- Chu Tước ấn, phong!

Tiếng nói lạnh lùng từ trên bầu trời vọng tới. Chu Tước kêu vang một tiếng, lao thẳng tới cái khe kia. Trong thời gian ngắn, ngọn lửa toàn thân nó lóe lên, trực tiếp phủ lên cái khe ngàn trượng kia.

Từ xa nhìn lại, Chu Tước kia như hóa thành một phong ấn khổng lồ, ầm ầm phong kín lôi giới thái cổ ngàn trượng kia lại. Vài con thái cổ Lôi Long ở trong đó đang gầm thét, muốn lao ra nhưng dù là tấn công thế nào cũng không thể phá vỡ được Chu Tước ấn này. Nhịp thở thứ mười bốn, thân thể Vương Lâm chấn động, không cần nghĩ ngợi, tay phải vung lên. Huyết kiếm trên bầu trời chuyển hướng, lao thẳng về phía pho tượng. Trong nháy mắt huyết quang đã tới gần. Nhưng đúng vào lúc này, pho tượng vẫn luôn nhắm mắt liền mở bừng đôi mắt.

Đây là một đôi mắt không có bất cứ sắc thái tình cảm gì. Trong nháy mắt khi nó mở ra, huyết kiếm đột nhiên bị một lực lượng vô hình bao phủ, dừng lại trước mi tâm pho tượng, không thể tiến về phía trước.

- Thanh kiếm này không ngờ lại nằm trong tay ngươi!

Tiếng nói của Chu Tước đời đầu tiên lần đầu lộ vẻ khiếp sợ.

Ở trên Đại đế tinh, sắc mặt lão Chu Tước âm trầm, tay phải bị hất văng ra, lui lại phía sau mấy bước, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Lâm. Hắn không đoán nổi lão tổ có ý gì, vì sao lại có hành động như vậy.

- Mười bốn nhịp thở... thiếu đế này không ngờ cũng vượt qua được mười bốn nhịp thở!

TU sĩ bốn phía nhất thời có người kinh hô. Bọn họ vẫn luôn tính thời gian. Giờ phút này khi thấy Vương Lâm đã đạt tới thời gian mười bốn nhịp thở, cả đám người hít sâu một hơi.

- Mười bốn nhịp thở đã là cực hạn của người này. Người thấy thân thể hắn hầu như đã sắp bị hủy diệt rồi kìa.

Tư Mặc Tử nheo mắt. lấy tu vi của hắn hiển nhiên nhìn ra được vẻ âm trầm của lão Chu Tước, trong lòng âm thầm cười lạnh.

- Xem ra lại vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiểu tạp chủng này lần này thí luyện có rất nhiều lắt léo, tốt nhất là chết trong thí luyện đi, tránh cho lão phu lại phải tốn công sức một phen.

Thiên phương hương bị thiêu đốt kịch liệt, lúc này bị đốt đã gần hết, khoảng cách tới đoạn cuối cùng chỉ còn không tới mười trượng, sóng nhiệt ầm ầm truyền xuống. Thời gian mười lăm nhịp thở đã qua, ở trong Thiên phương hương, trong nháy mắt khi qua nhịp thở thứ mười lăm, bàn tay Vương Lâm đang đứng ầm ầm chấn động! Bàn tay nọ nắm thành quyền, trong tiếng ầm vang, dưới ngọn lửa tràn ngập, chậm rãi bóp lấy Vương Lâm đang ở trong lòng bàn tay. Căn bản không để cho Vương Lâm hỏi tới vấn đề thứ ba, năm ngón tay đã ầm ầm đè xuống.

Một luồng lực lượng kỳ dị phủ xuống khiến cho Vương Lâm không thể thoát vây. Mắt thấy năm ngón tay nọ như núi đè xuống, Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, hai tay đẩy mạnh về phía trước, toàn thân lập tức truyền ra những tiếng bang bang. Năm đầu ngón tay đang hạ xuống kia liền av chạm với hai tay hắn.

Một lực lượng như khiến toàn thân hắn như muốn tan tành xuất hiện. thần sắc Vương Lâm dữ tợn, cất tiếng gầm nhẹ, nửa người dưới bị lực lượng quá mạnh mẽ khiến cho ầm ầm tan nát.

Mười sáu, mười bảy, mười tám nhịp thở, thân thể Vương Lâm không ngừng sụp đổ. Hắn đã không còn nhìn thấy bầu trời mà chỉ còn thấy năm ngón tay khổng lồ che hết thảy. Vương Lâm kiên trì tới nhịp thở thứ mười chín thì bàn tay kia đã nắm được lại. Trong nháy mắt khi bàn tay nắm lại, tiếng Chu Tước đột nhiên ầm ầm vang vọng tới kinh thiên, từ trong nắm tay truyền ra. Một đám hư hỏa từ trong khe hở của nắm tay lóe lên. Hồn phách của Vương Lâm đã hóa thành Chu Tước.

Hai mắt pho tượng Chu Tước đời đầu tiên lộ ánh sáng kỳ dị, nhìn vào nắm tay của mình, dường như có thể nhìn xuyên qua nó, thấy Chu Tước do hồn phách Vương Lâm hóa thành đang đau khổ giãy dụa trong lòng bàn tay.

Ngọn lửa chín màu trên mi tâm hắn lóe lên, từ trong đó lan ra một luồng lửa hư ảo, lao thẳng về phía nắm tay.

Luồng lửa hư ảo này vô hình nhưng trong nháy mắt khi nhập vào nắm tay thì bàn tay hắn lập tức tràn ngập ngọn lửa.

- Sinh tử của ngươi chỉ do một ý niệm của ta quyết định. Tới lúc này bổn tước nói thật. Ở trên tu chân tinh của Long Giáp tộc, bổn tước vốn đã nhận ra dấu vết trên người ngươi. Nếu không phải là muốn biết thân phận ngươi thì ta đã giết ngươi ngay lúc đó! Ta an bài cho người có thân phận thiếu đế chính là muốn đem người tới nơi này. Ta lại để cho Chu Tước đời thứ hai xuất hiện là muốn đưa ngươi vào trong thí luyện. Lúc này rốt cục ngươi đã tới trước mặt ta. Hiện giờ ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cục là ai! Vì sao lại giả mạo tộc nhân Chu Tước chúng ta! Tiểu bối nhìn không ra bí ẩn trên người ngươi nhưng đối với bổn tước, ngươi không dấu nổi đâu!

Trong nháy mắt lời nói này vừa dứt, hai mắt Chu Tước đời đầu tiên lộ ra ngọn lửa ngập trời, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang giãy dụa trong nắm tay, quan sát kỹ mọi ánh mắt của Vương Lâm.

Nghe lời nói này, Vương Lâm đang giãy dụa liền sửng sốt, sau đó cười rộ lên.

- Ngươi đã chấp mê bất ngộ thì bổn tước ban cho ngươi cái chết.

Ánh sáng kỳ dị trong mắt Chu Tước đời đầu tiên càng đậm, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Sau khi nói những lời này, ngọn lửa hư huyền trên cánh tay hắn mạnh hẳn lên, ầm ầm tràn vào trong cơ thể Chu Tước do Vương Lâm biến thành.

Trong tích tắc khi hư hỏa tiến vào Chu Tước do Vương Lâm biến thành, mắt Chu Tước đời đầu bỗng nhìn thấy một cảnh tượng hư ảo. Trong hình ảnh đó, hắn thấy được Chu Tước đời thứ năm để lại ấn ký Chu Tước trên mi tâm Vương Lâm, thấy được cảnh Vương Lâm lần đầu thức tỉnh Chu Tước, lần thứ hai tỉnh giấc, lần thứ ba tỉnh giấc.

Cảnh tượng này Chu Tước đời đầu không chỉ lướt qua mà trong nháy mắt cẩn thận xem đi xem lại mấy ngàn mấy vạn lần, cuối cùng thở dài một hơi, tia sáng kỳ dị trong mắt tiêu tan, lộ vẻ hiền lành chưa bao giờ xuất hiện.

Thưởng.

Năm tay hắn cũng chậm rãi buông ra.

- Còn có thể chịu đựng không?

Tiếng nói của hắn không còn lạnh lùng vô tình mà lại lộ ra một chút khen ngợi. Chu Tước do Vương Lâm biến thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão tổ đời đầu, không nói một câu.

- Lão phu năm đó chính là bởi vì nhìn nhầm một người, cho hắn trở thành tộc nhân cho nên mới rơi vào kết cục như ngày nay... Không thể rời khỏi Thiên phương giới nửa bước... ngươi đột nhiên xuất hiện, cho dù có tất cả đặc điểm phù hợp của tộc nhân thì lão phu cũng phải cẩn thận kiểm tra. Hy vọng là ngươi có thể hiểu được.

Vương Lâm trầm mặc, Chu Tước do hắn biến thành dần dần tiêu tán, lại một lần nữa hóa thành hình người, mở miệng nói:

- Chu Tước đời thứ ba?

- Không sai. Dù là sưu hồn cũng không tìm ra chút sơ hở. Mặc cho lão phu đã quan sát hết thảy nhưng cũng không nhìn ra chút dấu vết, cho tới cuối cùng mới biết là hắn được người ta tạo ra...

Giọng nói của Chu Tước đời đầu tiên lộ ra vẻ căm hận sâu sắc.

- Dưới tình huống không có hương hỏa, trong cơ thể của ngươi lại có năm đạo bổn nguyên, điểm này cực kỳ hiếm thấy. Cho dù năm đạo bổn nguyên chỉ mới thành hình nhưng đây cũng là điều rất khó có được. Chỉ có điều còn đường của ngươi lại nhầm rồi!

Chu Tước đời đầu tiên nhìn Vương Lâm, chậm rãi mở miệng.

- Sau khi lôi đình bổn nguyên đại thành, ứng với việc xuất hiện không môn, nhưng lại không mở ra... ngươi cho rằng lực lượng không đủ. Cũng đúng, nhưng cũng không đúng. Suy nghĩ trong lòng ngươi là đợi tới khi hỏa bổn nguyên đại thành thì lại một lần nữa đột phá không môn. Thậm chí ngươi còn nghĩ, đối với thiên nhân ngũ suy, căn bản là không cần coi trọng. Ngươi không muốn độ thiên nhân ngũ suy mà muốn từ cảnh giới Khuy Niết đại viên mãn trực tiếp một bước lên trời! Nếu ngươi nghĩ như vậy thì ngươi sai lầm lớn rồi!

Vương Lâm lẳng lặng không nói gì.

Chu Tước đời đầu tiên than nhẹ, hai mắt chậm rãi nhắm lại, tiếng nói vang vọng trong thiên địa.

- Ngươi có biết vì sao mỗi bàn tay lại có năm đầu ngón tay hay không? Ở thời đại của ta cũng có thiên nhân ngũ suy. Chẳng qua lúc đó gọi là phá không ngũ chỉ... tu hành, tu hành, trên thực tế dù là ngươi hay là ta thì cũng chỉ như một bàn tay mà thôi. Bước đầu tiên là bàn tay, bước thứ hai là vân tay, chính là quy tắc. Vân tay mỗi người cũng không giống nhau, quy tắc tất nhiên là bất đồng.

Phá không ngũ chỉ hay thiên nhân ngũ suy đó chính là ngón tay trên bàn tay. Ngươi nếu muốn một tay che trời thì năm ngón tay phải đầy đủ. Lời này ngươi hiểu thì tốt, nếu không hiểu thì sẽ không có khả năng phá không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK