Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nắm lấy cánh tay Lý Nguyên, ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, tiến tới. Thân ảnh của hắn và Lý Nguyên cùng biến mất, chính thức dung nhập vào hư vô.

Trong màn sương trắng tràn ngập, bị năm đại tu sĩ Dương Thực và hơn mười tu sĩ Âm Hư công kích, lại có rất nhiều tu sĩ Vấn Đỉnh vây công, quái nhân tóc bạc cười điên cuồng, hai tay bắt quyết, lập tức bên ngoài thân thể hắn xuất hiện một tấm màn màu đỏ.

Tất cả mọi thần thông nguyên lực và pháp bảo đánh lên tấm màn này đều không ảnh hưởng, căn bản không thể đánh nát nó. Phi kiếm của Thân Công Hổ mang theo lôi quang nồng đậm rơi trên tấm màn này liền lập tức chấn động, dần dần tan vỡ. Lực phản chấn khổng lồ khiến cho Thân Công Hổ phun một ngụm máu tươi, thân thể lui lại phía sau.

Không chỉ có hắn, Chiến Không Liệt, Đường Ngôn Phong, cả hai tu sĩ Dương Thực còn lại cũng đều phun máu tươi, thân thể bị đẩy lùi.

Về phần tu sĩ Âm Hư thì ngay cả nguyên thần cũng bị chấn động run rẩy, thân thể như bị một lực lớn lao vào, đánh bay về phía sau.

Quái nhân tóc bạc trong màn sáng cười khát máu, khàn khàn nói:

- Được, thế này mới có vẻ là chiến đấu chứ. Chẳng qua đám tiểu bối các người so với năm đại tiên quân của tiên giới năm đó thì quá yêu, quá yếu ! Ngay cả tư cách để bổn quân sử dụng Cực Cảnh cũng không có !

Hắn vừa nói, hai tay vừa hướng về bốn phía đẩy ra. Lập tức tấm màn sáng nhanh chóng rộng, lấy tốc độ cực nhanh trong nháy mắt liền đẩy bật toàn bộ sương trắng đang tràn ngập bốn phía ra ngoài.

Tu sĩ bốn phía phải vội vã nhanh chóng lui lại phía sau. Thậm chí có một số người lui lại hơi chậm, ngay khi chạm phải quang mạc đó liền lập tức kêu thảm một tiếng, thân thể lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy bị khô quắt lại, trở thành một cái thây khô, ngay cả nguyên thần cũng tan nát, hóa thành nguyên lực bị tấm màn sáng này hấp thu.

Từ bên ngoài nhìn lại, chỉ thấy đám tu sĩ trong mắt lộ vẻ hoảng sợ lao ra, chỉ sợ tốc độ của mình quá chậm.

Quái nhân tóc bạc cười khằng khặc, thân ảnh nhoáng lên một cái đã xuất hiện phía sau một tu sĩ Âm Hư, bóp nát thân thể hắn, trong nháy mắt khi nguyên thần tự bạo liền định thôn phệ. Nhưng đột nhiên hắn quay phắt đầu, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc và nhưng trọng.

- Đạo dung thiên địa !

Trong lúc hắn chuyển người, đồng thời nguyên thần của tu sĩ mất đi thân thể kia tự bạo. Quái nhân tóc bạc này căn bản chẳng thèm để ý, thân thể nhoáng lên một cái không ngờ cũng dung nhập vào trong thiên địa, từng bước bước tới, gợn sóng hiện ra dưới chân hắn, sau đó thân thể hắn lập tức biến mất.

- Có thể đạt tới đạo dung thiên địa, dù là tiên giới năm đó cũng không có mấy người ! Chẳng qua người này vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được !

Thân thể quái nhân tóc bạc xuất hiện trước đại môn tiên giới ngoài trăm trượng, ánh mắt lộ ra những tia sáng kỳ dị, tay phải bỗng nhiên hướng về phía hư không chụp một cái.

- Đi ra cho bổn quân !

Năm khe hở thật lớn trong nháy mắt xuất hiện trong thiên địa. Những cái khe này rất sâu, mang theo âm thanh rít gào bén nhọn dường như vạch ra năm khe hở để tìm tòi trong thiên địa.

Một cỗ lực lượng hoàn toàn khác tiên lực và nguyên lực từ trong cơ thể quái nhân tóc bạc bộc phát ra, theo những cái khe kia điên cuồng lao vào trong thiên địa. Trong nháy mắt này, tu sĩ bốn phía đều cảm thấy như long trời lở đất, thiên địa dường như đang kịch liệt lóe lên.

Sắc mặt Thân Công Hổ tái nhợt. Bên cạnh hắn, Chiến Không Liệt cũng trở nên âm trầm. Còn Đường Ngôn Phong thì đang nắm chặt bàn tay. Ba người nhìn nhau, cũng đều thấy trong ánh mắt đối phương vẻ hoảng sợ sâu đậm.

Một tiếng rên khẽ truyền ra từ trong hư vô trước người quái nhân tóc bạc. Ngay sau đó ở nơi cách đại môn tiên giới hơn năm mươi trượng, thân hình Vương Lâm xuất hiên. Tay phải hắn đẩy Lý Nguyên ra. Lúc này Lý Nguyên thất khiếu chảy máu, hai mắt ảm đạm vô quang, trong đó lộ ra vẻ hoảng hốt mê mang.

Trong nháy mắt khi xuất hiện, thân thể Lý Nguyên phun ra một đám sương máu lớn, hiển nhiên là do thần thông mà Vương Lâm thi triển hắn không thể thừa nhận.

Trong nháy mắt Vương Lâm hiện thân liền không hề do dự một chút mà ném Lý Nguyên trong tay về phía trước. Một cỗ nguyên lực khổng lồ tràn ngập trong thân thể Lý Nguyên, khiến cho tốc độ của hắn như tia chớp lao thẳng tới cửa đại môn tiên giới đã nhỏ như nắm tay, sắp sửa tan biến.

Quái nhân tóc bạc cười lạnh, thân thể bước về phía trước một bước, thân ảnh lập tức biến mất. Trong nháy mắt hắn biến mất, ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn mang, không chút do dự bộc phát nguyên lực toàn thân, bên ngoài thân thể hình thành một dòng chảy nguyên lực. Nguyên thần trong cơ thể lại càng phát ra lôi uy mạnh mẽ, lập tức vô số tia chớp từ trong cơ thể lao ra dung nhập vào trong dòng chảy nguyên lực.

- Bạo !

Vương Lâm không suy nghĩ chút nào, trong nháy mắt khi quái nhân tóc bạc biến mất liền quát to.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp không trung. Âm thanh này lớn tới kinh người, trong nháy mắt liền khiến tu sĩ khắp bốn phía phải hít sâu một hơi.

Hai mắt Thân Công Hổ sững lại, nhìn thằng vào Vương Lâm, trong mắt lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.

Không chỉ có hắn, Chiến Không Liệt cũng như vậy.

- Là hắn !

Đường Ngôn Phong nhướng mày. Hắn nhận ra Vương Lâm chính là Hứa Mộc mà trước đây mình không nắm chắc có thể chiến thắng. Dòng chảy bên ngoài thân thể Vương Lâm vỡ tan, thân ảnh quái nhân tóc bạc kia lại xuất hiện nhưng lập tức bị sự sụp đổ này lan tới bên người. Ánh mắt hắn lộ ra những tia sáng kỳ dị, cười to, hung hăng hút mạnh một cái. Lập tức dòng chảy nguyên lực nọ bị hút vào trong miệng hắn.

Thân thể Vương Lâm mau chóng lui lại, đuổi theo Lý Nguyên, vừa đẩy thân thể hắn, miệng vừa quát to:

- Lý Nguyên, còn không mau mở Lôi Đỉnh !

Thanh âm này giống như tiếng sét đánh thẳng vào trong đầu Lý Nguyên, khiến cho hắn tỉnh lại từ trong mê man, theo tiềm thức liền xuất Lôi Đỉnh ra. Trong nháy mắt khi Lôi Đỉnh xuất hiện, thân thể hắn đã tới đại môn tiên giới đang nhỏ chỉ còn bằng nắm tay kia.

Một đạo ánh sáng từ trong Lôi Đỉnh lóe lên, bao vây lấy thân thể của Lý Nguyên, sau đó biến mất.

Cùng lúc đó, Vương Lâm cũng xuất ra Lôi Đỉnh, đang định rời đi. Đúng lúc này, hai mắt quái nhân tóc bạc lóe lên, miệng nói khẽ:

- Đóng cửa !

Lời này vừa dứt, cánh cửa tiên giới vốn đã nhỏ bằng nắm tay lập tức biến mất hoàn toàn.

Vương Lâm cầm Lôi Đỉnh, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng thuấn di ra xa xa trong hư vô. Quái nhân tóc bạc cười khằng khặc, bước từng bước đuổi theo.

- Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là luyện khí sĩ cẩn thận kia !

Tốc độ của quái nhân tóc bạc thật sự quá nhanh, chỉ vài bước là đã đuổi theo được Vương Lâm. Bàn tay của hắn chụp về phía Vương Lâm một cái.

- Ta không thích người cẩn thận ! Cực Cảnh cũng không giết nổi ngươi, ta muốn thử xem lần này làm sao ngươi có thể chạy thoát !

Ánh mắt quái nhân tóc bạc lộ hồng mang, tay phải chụp một cái liền phát ra tiếng gió rít chói tai, chỉ trong phút chốc phong kín toàn bộ đường lui của Vương Lâm. Thân Công Hổ mở to mắt chờ mong.

- Tôn chủ, ra tay đi ! !

Chiến Không Liệt cũng có tâm trạng như vậy, nhìn không chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ:

- Quái nhân nọ quá mạnh mẽ, không biết so với tiền bối thì ai mạnh hơn?

Đường Ngôn Phong trong lòng thầm cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, đáy lòng thầm châm chọc:

- Người này tuy mạnh nhưng quái nhân tóc bạc này năm người bọn ta và bao nhiêu tu sĩ Âm Hư cũng không địch nổi. Chỉ bằng hắn có tu vi Dương Thực như ta thì hẳn phải chết rồi ! Ta muốn xem hắn chết thế nào, đỡ tốn công ta phải ra tay !

Giờ phút này Vương Lâm được vạn người để ý. Không chỉ có hai người Thân Công Hổ, Chiến Không Liệt có tu vi Dương Thực vốn đã bị hắn hù dọa từ trước, lúc này các tu sĩ tới từ các gia tộc nam bắc tứ đại vực của La Thiên Tinh Vực lúc này cũng đều tập trung vào Vương Lâm.

Tất cả là vì Vương Lâm xuất hiện cách đại môn của tiên giới năm mươi trượng. Trọng yếu hắn là hắn lại thành công đưa Lý Nguyên vào trong đại môn của tiên giới, trở thành người đầu tiên của thể thoát khỏi nơi này. Trong khoảng khắc này, Vương Lâm đã trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Thần sắc Vương Lâm âm trầm. Hắn có thể nhận ra toàn bộ đường lui đã bị quái nhân đầu bạc vừa đuổi theo vây kín.

Thứ vây kín này không phải nhìn bằng mắt thường thấy được mà là do thần thức cảm nhận thấy bên ngoài cơ thể như có vô số lưỡi dao sắc bén, dù có đi tới hướng nào thì cũng đều bị mũi dao chĩa vào, thậm chí cho dù thuấn di thì cũng không thể thi triển, hoàn toàn bị vây khốn.

Quái nhân tóc bạc kia nhe răng cười, tay phải chụp một cái, tốc độ nhanh như chớp, trong phút chốc liền phóng tới phía sau Vương Lâm, hung hắn hướng về phía trái tim hắn đánh tới. Năm khe nứt không gian hiện lên, trong tiếng rít gào xé gió lao thẳng tới Vương Lâm.

Lông tóc toàn thân Vương Lâm dựng đứng, trong nguy cấp không do dự chỉ tay về phía trước vội quát khẽ:

- Phong!

Trong phút chốc, một luồng hắc phong đột nhiên từ tay phải Vương Lâm xuất hiện, dường như ngay lập tức liền hóa thành khổng lồ, tràn ngập khắp thiên địa, dường như che phủ toàn bộ thế gian.

Hắc phong này sau khi xuất hiện lập tức thổi quét ngang tới. Lúc này Vương Lâm đứng trong hắc phong đột nhiên xoay người, hai mắt phát ra u quang dày đặc, mái tóc bay phấp phới phía sau người, thoạt nhìn trông chẳng giống tiên nhân, ngược lại không khác gì ma tôn. Ánh mắt như lợi kiếm của hắn rơi trên người quái nhân tóc bạc.

Ngay trong nháy mắt này, hắc phong gào thét, từ bên ngoài cơ thể Vương Lâm hóa thành một con hắc long. Thân thể con hắc long này hơi hư ảo, có vẻ không ổn định nhưng sau khi biến ảo ra lại lập tức hướng về phía quái nhân tóc bạc mở to miệng, gầm thét phun ra một luồng gió.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK