Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Vương Lâm có chút quái dị. Ngón trỏ của hắn lại tiếp tục vẽ thêm một nét nữa. Nét vẽ vừa dứt, nhất thời xuất hiện ký tự trong mắt của Diêu Tích Tuyết.

Chuyện này phát sinh cực nhanh, khi Diêu Tích Tuyết còn đang trợn mắt há mồm, ba nét phù văn đã thành hình.

Tronh nháy mắt khi ký hiệu hình thành, tiên lực trong cơ thể Vương Lâm đã tự động vận chuyển, ngón tay hắn điểm vào trong ký hiệu.

Ba nét phù văn nếu chỉ là một nét thì cũng không có gì khác thường. Nhưng lúc này từng nét từng nét được vẽ ra rồi hiện lên trong mắt Vương Lâm lại làm hắn sinh ra một loại cảm giác hoàn mỹ, giống như ẩn chứa một loại ấn ký thiên đạo vậy.

Từng luồng kim quang giống như những luồng sáng từ trên cao vạn trượng lập tức lóe lên trên phù văn rồi chiếu sáng khắp bốn phía. Hắc khí đang xoay chuyển trên đài bị kim quang rọi xuống thì chậm rãi tiêu tán trong hư vô.

Trong mắt Diêu Tích Tuyết lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp và chấn động. Trước đây nàng đã đến chỗ này nhiều lần, nhưng đều biết nắm chắc thời gian và không muốn dây dưa với những tượng đá. Những lần đó nàng đều dùng Huyết Ngọc Phong Ấn do Phụ thân tặng, dùng một phương pháp cực kỳ khéo léo để vượt qua.

Tuy nàng cũng chú ý đến những ký hiệu màu vàng được vẽ ra từ trên hư không, nhưng vì chưa đập nát hoàn toàn tượng đá, nên nàng không hấp thu những ký hiệu trong tượng đá giống như Vương Lâm .

Khi tiên lực vừa dung nhập vào trong ký hiệu, ngón trỏ của Vương Lâm khựng lại. Lúc này mặc dù thần sắc hắn vẫn như thường, nhưng hắn lại biết nếu không vẽ ra được nét bút thứ tư thì những ký hiệu hoàn mỹ này sẽ lập tức bị đánh vỡ, thậm chí còn có thể sụp đổ.

Vương Lâm không thể vẽ ra được đệ tứ bút khi không có căn cứ. Ánh mắt hắn lóe lên, ngón trỏ tay phải điểm lên trên ký hiệu, cơ thể hắn khẽ xoay chuyển rồi đột nhiên búng ngón tay về phía trước. Ký hiệu lập tức bị Vương Lâm bắn ra rồi bay thẳng về phía Diêu Tích Tuyết.

Diêu Tích Tuyết biến sắc, nàng lập tức lui người về phía sau. Lúc này nàng lập tức vỗ vào túi trữ vật, liên tục lấy ra rất nhiều ngọc giản màu đỏ rồi bóp nát từng cái một trước người.

Chỉ thấy huyết quang cuồn cuộn, từng tầng mây huyết sắc lập tức bao trùm trên những ký hiệu. Tình huống xảy ra cực nhanh, huyết quang rơi trên ký hiệu thì đột nhiên tiêu tán, nhưng lại làm cho ký hiệu kim quang trở nên ảm đạm.

Diêu Tích Tuyết liên tục lui về phía sau, trán nàng đã đổ đầy mồ hôi. Từng khối từng khối ngọc giản huyết sắc liên tục được nàng ném ra, sau bảy lần hít thở, cuối cùng kim quang trên những ký hiệu cũng bị huyết sắc che phủ hoàn toàn rồi trở nên u ám.

Ký hiệu lập tức tiêu tán bên trong huyết quang.

Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết cực kỳ âm trầm, vừa rồi nàng đã ném ra một phần mười số huyết ngọc trăm năm có trong túi trữ vật. Nhưng trong khoảnh khắc khi ký hiệu kim sắc kia đến gần, nàng lại sinh ra cảm giác giống như đối mặt với những người đồng lứa với phụ thân vậy.

- Vương Lâm!

Diêu Tích Tuyết bóp nát huyết ngọc, đợi khi ký hiệu tiêu tán, cơ thể nàng lập tức lóe lên rồi xông thẳng lên đài, phóng thẳng về phía Vương Lâm.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, trong nháy mắt khi Diêu Tích Tuyết phóng đến, mắt hắn chợt lóe lên hàn quang. Tay phải hắn khẽ vuốt lên túi trữ vật, tiên kiếm lập tức xuất hiện trên tay. Hắn giơ kiếm lên trước người rồi bình thản nói:

- Diêu đạo hữu! Ký hiệu kim sắc xuất hiện quá đột ngột, tại hạ không thể kiểm soát được. Nếu ngươi vì điều đó mà muốn đấu pháp thì Vương mỗ xin phụng bồi!

Diêu Tích Tuyết âm trầm liếc mắt nhìn Vương Lâm, trong mắt nàng hiện lên một tia sát khí, nàng thầm nghĩ:

- Người này nếu đã đến đây thì trừ khi hắn có thể phá bỏ hoàn toàn phong ấn, nếu không sẽ không còn cơ hội sống. Ta động thủ với hắn chỉ lãng phí thời gian.

Nàng lạnh lùng nói:

- Không còn lần sau nữa đâu!

Nói xong, Diêu Tích Tuyết phóng thẳng về phía trước rồi trực tiếp bay qua người Vương Lâm. Nàng phóng đi trên đường Tôn Long để đến chỗ đệ tam phong ấn.

Vương Lâm thu hồi tiên kiếm rồi đi theo không nhanh không chậm ở phía sau. Hắn nhìn Diêu Tích Tuyết đang ở phía trước, trong lòng lại không thể giữ được bình tĩnh.

- Ba nét phù văn không ngờ lại có uy lực như vậy. Dựa theo những gì Diêu Tích Tuyết nói thì nơi đây tổng cộng có mười tám tầng. Nếu mỗi tầng đều có một cái ký hiệu thì sẽ có tổng cộng mười tám ký hiệu. Nếu những ký hiệu này đều được xuất ra thì uy lực của nó sẽ như thế nào, rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ là tiên thuật bất thành!

Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu. Tay phải hắn vẽ trên hư không, trong nháy mắt đã tạo ra ba cái phù văn. Nhưng lúc này tiên lực trong cơ thể hắn lại không có chút khác thường nào nên phù văn sau khi xuất hiện lại lập tức tiêu tán, cũng không xuất hiện uy lực giống như trước.

Vương Lâm nhíu mày rồi trở nên trầm ngâm.

Vài ngày sau, tầng thứ ba đã xuất hiện trước mắt. Lúc này Diêu Tích Tuyết lại trực tiếp phóng lên đài.

Lúc này trên đài cũng chỉ là tượng đá, nhưng những tượng đá ở đây ngoại trừ có ba con mắt thì trong tay còn có thêm một cây trường kiếm.

Diêu Tích Tuyết không làm giống như phong ấn trước, lần này nàng không chút do dự triển khai thần thông rồi đánh thẳng vào tượng đá.

Vương Lâm dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên đài, thuật thần thông của Diêu Tích Tuyết phần lớn đều lấy huyết công làm chủ. Khi nàng vung tay thì huyết sắc xuất hiện trước sau đó thần thông mới hiện ra.

Diêu Tích Tuyết đánh với tượng đá cũng không có gì phải lo lắng. Với tu vi của nàng thì sau một nén hương đã có kết quả. Tượng đá tuy đã sụp đổ nhưng kim phù lại không bay ra. Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết lại càng trở nên âm trầm, nàng giậm chân xuống thật mạnh rồi tay phải nhấn xuống dưới, những bức tượng vỡ bên dưới lập tức hóa thành từng mảnh nhỏ rồi tiêu tán.

Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ chỉ có cách phá giải cấm chế trên những tượng đá thì ký hiệu mới dung hợp vào bên trong sao?

Diêu Tích Tuyết cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn sang Vương Lâm, nàng lập tức bay qua đài, đi lên phía trước.

Thời gian vùn vụt trôi qua, nháy mắt đã qua một tháng. Khoảng thời gian này Vương Lâm cực kỳ nhàn rỗi, Diêu Tích Tuyết không cho hắn cơ hội xuất thủ. Sau khi nàng thử nghiệm hai lần đều không thấy ký hiệu kim sắc xuất hiện, thì cũng biết được phương pháp của mình không đúng. Nàng nhớ lại quá trình trước đó Vương Lâm thu được kim phù rồi chợt hiểu ra.

Diêu Tích Tuyết cực kỳ kiêng kỵ kim phù, lúc này vì đề phòng Vương Lâm thu được nó nàng đành phải tự mình ra tay. Nàng không phải đánh vỡ tượng đá mà dùng huyết ngọc phong ấn, phương pháp này nàng đã sử dụng khi đi vào đây ba lần trước đó.

Vào một ngày, khi Diêu Tích Tuyết vượt qua những tượng đá ở phong ấn thứ mười một trên đường Tôn Long, khi nàng nhìn thấy đài phong ấn thứ mười hai hiện ra trước mắt thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên, nàng nhìn về phía Vương Lâm, nói:

- Vương đạo hữu! Phong ấn thứ mười hai này mạnh hơn những cái trước rất nhiều. Hai người chúng ta cần phải đồng thời xuất thủ mới có thể phá nó được. Đây cũng chính là mục đích mà lần này Diêu mỗ mời đạo hữu tới đây.

Vương Lâm gật đầu, đài ở phía trước có sự khác biệt rất lớn và chỉ nhỏ bằng một nửa những cái trước, trên đài cũng không có tượng đá mà chỉ có một cánh cửa đá khổng lồ. Ngoài những cái đó ra chỉ còn con đường Tôn Long mà hai người bọn họ đang đứng.

Trên cửa đá có rất nhiều khe hở lớn nhỏ, chúng đan xen vào nhau…Tạo thành một thứ giống như…Một mặt người.

Diêu Tích Tuyết và Vương Lâm lặng lẽ đứng trên đài. Đúng lúc này, cánh cửa đá đột nhiên từ từ mở ra, một cơn gió lạnh từ bên trong lập tức phóng ra. Khi ngọn gió ào ra, toàn thân Diêu Tích Tuyết lập tức được huyết quang bao phủ.

Vương Lâm lui ra phía sau vài bước, hắn khẽ vuốt lên túi trữ vật, Cấm Phiên lập tức xuất hiện trên tay, nó quấn lại rồi lập tức bao phủ toàn bộ cơ thể Vương Lâm. Ngọn gió lạnh thổi qua, Cấm Phiên bọc bên ngoài cơ thể Vương Lâm lập tức vang lên những tiếng két két, chỉ thấy những tầng băng lạnh lập tức đóng ở bên ngoài. Hầu như chỉ trong nháy mắt, bên ngoài cơ thể Vương Lâm đã bị những tầng băng dày phong ấn lại.

Nhìn sang Diêu Tích Tuyết, ở bên ngoài cơ thể nàng cũng được tạo thành một bức tượng băng, nhưng bên trong lại có hồng quang lấp lánh.

Gió lạnh vừa thổi qua thì một làn sương mỏng từ trong cánh cửa bay ra rồi ngưng tụ lại tạo thành một bóng người. Người này khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lẽo, mặc đồ trắng, mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của hắn đều mang theo vẻ tiên phong đạo cốt.

Sau khi xuất hiện hắn lạnh lùng nhìn về phía hai bức tượng băng là Vương Lâm và Diêu Tích Tuyết. Hắn không mở miệng nhưng lại có âm thanh truyền ra.

- Lệnh của chủ nhân động phủ, nếu không có lệnh bài, không được đi vào!

Trong bức tượng băng của Diêu Tích Tuyết, hồng quang lập tức trở nên nồng đậm, giống như một cơn sóng nhiệt từ trong truyền ra ngoài. Từng làn sương trắng từ trên tượng băng bốc lên, trong nháy mắt tượng băng đã tan chảy, Diêu Tích Tuyết từ bên trong bước ra ngoài.

- Ngươi đã đến đây nhiều lần, lại thi triển công pháp của Huyết Quân năm xưa. Niệm tình ngươi là hậu nhân truyền thừa của hắn nên ta đã ba lần nương tay tha cho ngươi để công pháp đó còn người nối dõi. Nhưng ngươi lại không biết tốt xấu. Bây giờ lập tức thi triển Phục Hoạt Thần Thông rồi cút ngay cho ta, bằng không ngươi sẽ không còn cơ hội đó một lần nữa đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK