Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội dung ẩn:

Hắn giờ phút này đang cắn nuốt địa hỏa. Địa hỏa nơi này bất đồng với những nơi khác, hắn muốn cắn nuốt cũng không dễ dàng. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để giết hắn!

Hai mắt Đỗ Thanh lộ vẻ quyết đoán. Hắn không cần nghĩ ngợi, thân thể nhoáng lên liền lao thẳng vào ngọn lửa.

Đỗ Thanh nhìn thấy Vương Lâm ở trong đám mây lửa cũng cảm nhận được Đỗ Thanh ở bên ngoài.

Một luồng khí tức cực gần với tu vi Không Kiếp từ trên người Đỗ Thanh bộc phát ra. Nhất là trong tích tắc khi hắn biến thành khôi lỗi gỗ. Loại cảm giác này Vương Lâm cảm nhận rất rõ.

Thần sắc Vương Lâm như thường. Hắn sớm đã biết Đỗ Thanh truy kích phía sau, lúc này đuổi theo tới nơi cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu. Giờ phút này hắn không hoảng loạn chút nào, thậm chí cũng không để ý tới Đỗ Thanh mà Chu Tước dưới thân kêu vang, cùng mười sáu con hỏa long lao thẳng về phía long hồn do địa hỏa mạch biến thành.

Khoảng cách song phương vốn không xa, giờ phút này nhanh chóng xông vào, chỉ trong tích tắc đã va chạm với nhau, cho dù Đỗ Thanh ở bên ngoài muốn cất bước xông tới cũng đã chậm.

Mười sáu con hỏa long tiếp xúc với long hồn do địa hỏa mạch biến thành trước, ầm ầm nổ vang, kinh thiên động địa. Trong nháy mắt khi song phương va chạm, Vương Lâm đứng trên đỉnh đầu Chu Tước liền bắt quyết điểm về phía trước.

Chỉ thấy mười sáu con hỏa long kia lập tức gầm thét, thân thể giống như xích sắt. nhanh chóng quấn quanh long hồn do địa hỏa mạch biến thành. Từ xa nhìn lại, mười sáu con hỏa long đã quấn chặt lấy long hồn do địa hỏa mạch biến thành, khiến cho nó vừa giãy giụa vừa phát ra tiếng gầm thét đỉnh tai nhức óc.

Cùng lúc đó, Chu Tước dưới chân Vương Lâm kêu vang leo tới, trong nháy mắt đã tiến tới long hồn do địa hỏa mạch biến thành đang bị vây khốn kia, thân thể khổng lồ điên cuồng cắn nuốt và dung hợp.

Tất cả mọi chuyện đều phát sinh chỉ trong phút chốc. Khi Đỗ Thanh nhìn lại thì tất cả đã như nước chảy mây trôi, vô cùng dứt khoát, không còn chỗ cho hắn xen vào. Thân thể long hồn do địa hỏa mạch biến thành không ngừng giãy giụa rít gào, thần sắc không còn dữ tợn nữa mà lộ vẻ thống khổ. Trong thân thể nó mơ hồ có thể thấy Chu Tước đang tồn tại. Trên sừng rồng của nó lúc này, Vương Lâm với mái tóc bạc tung bay đang đứng đó.

Tay trái hắn giơ lên, xuyên qua nắm lấy những sợi xích sắt do mười sáu con hỏa long biến thành. Giờ phút này từ xa nhìn lại, Vương Lâm nhưng đang bắt được long hồn do địa hỏa mạch biến thành vậy.

Cảnh tượng này cực kỳ rung động, đủ khiến tất cả tu sĩ chứng kiến chấn động tâm thần.

Toàn thân Vương Lâm bị ngọn lửa bao phủ, giống như đế vương của hỏa diễm. Dưới chân hắn, hỏa long giống như đã khuất phục, trở thành ngựa cho hắn cười!

Tiếng rồng gầm thét kinh thiên động địa. Cho tới lúc này, thân thể Đỗ Thanh mới như một mũi tên vọt vào bên trong biển lửa, nhanh chóng tiến lại gần Vương Lâm.

Trong nháy mắt khi Đỗ Thanh tới gần, Vương Lâm ngẩng phắt đầu, long hồn do địa hỏa mạch biến thành khổng lồ dưới thân hắn lập tức bị tay trái Vương Lâm khống chế, ngửa mặt lên trời gầm thét. Tiếng gầm kịch liệt đó như muốn xé tan thiên địa, hóa thành tầng tầng sóng lửa tràn về bốn phương tám hướng.

Cùng lúc đó, một luồng hỏa diễm lực vô tận từ trong những sợi xích trong tay trái của Vương Lâm bộc phát, lập tức dung nhập vào trong cơ thể hắn. Cùng lúc này, hỏa long dưới thân Vương Lâm truyền ra tiếng Chu Tước kêu vang.

Tiếng Chu Tước kêu này khiến cho lực lượng hỏa diễm mênh mông từ trong long hồn do địa hỏa mạch biến thành truyền vào thân thể Vương Lâm. Bất ngờ, hỏa diễm lực trên người Vương Lâm trở nên kinh thiên động địa!

Giơ tay phải lên, Vương Lâm hướng về phía trước bỗng nhiên đánh một chưởng!

Một chưởng này ngưng tụ hỏa bổn nguyên đã tăng mạnh gấp mấy lần lúc này của Vương Lâm. Sự cường đại của hỏa bổn nguyên lúc này có thể so với toàn bộ bổn nguyên của Vương Lâm khi còn ở trong động phủ giới bộc phát cùng một lúc!

Một đạo bổn nguyên lại có thể tương đương với bảy đạo!

Sự lớn mạnh của hỏa bổn nguyên cũng chính là chuyện khiến Vương Lâm phấn chấn suốt dọc đường!

Một chưởng này khiến thiên địa ầm vang, biển lửa bốn phía nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt liền ngưng tụ trước người Vương Lâm, dung hợp với hỏa diễm lực bộc phát từ trong cơ thể hắn, hình thành một chưởng ấn cực lớn.

Chưởng ấn này hiện rõ vân tay. Đúng là bàn tay phải của Vương Lâm! Bàn tay này gào thét lao đi. Lớn tới trăm trượng, đánh thẳng về phía trước, đốt cháy tất cả tính mạng, đánh thẳng về phía Đỗ Thanh!

Đồng tử Đỗ Thanh co rút lại, tay phải bắt quyết, bất ngờ bốn phía trên bầu trời xuất hiện một vùng vặn vẹo lớn. Trong nháy mắt nó hóa thành một dòng xoáy, ầm ầm xoay tròn. Một cánh tay bằng gỗ khổng lồ từ trong dòng xoáy đột nhiên thò ra, chụp thẳng tới chưởng ấn của Vương Lâm.

Chuyện này nói thì thong thả nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt. Chưởng ấn nọ va chạm với cánh tay kia, thiên địa ầm ầm chấn động. Một luồng lực trùng kích kinh khủng điên cuồng bộc phát ra bốn phía.

Chưởng ấn của Vương Lâm sụp đổ nhưng cánh tay gỗ do thần thông của Đỗ Thanh Biến thành cũng tan nát. Chưởng ấn sụp đổ liền hóa thành biển lửa. Bùng cháy lên.

Đỗ Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lùi lại phía sau ba bước, ngẩng phắt đầu lên.

Chỉ thấy thần sắc Vương Lâm như thường, đứng trên đầu của long hồn do địa hỏa mạch biến thành, chẳng hề di động chút nào. Nhưng thân thể hỏa long lại run mạnh, sụp đổ trong phạm vi lớn, giống như da thịt tróc ra một vùng vậy.

Đây là do Vương Lâm đem toàn bộ lực lượng của Đỗ Thanh truyền xuống cơ thể hỏa long phía dưới, mượn lực lượng của Đỗ Thanh để khiến hỏa long này bị thương nặng, có thể cắn nuốt hoàn toàn.

Hỏa long phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể vội vàng lui lại phía sau, không ngừng sụp đổ. Cứ mỗi một phần sụp đổ là hư ảnh Chu Tước bên trong thân thể nó lại càng rõ ràng hơn.

Sắc mặt Đỗ Thanh Biến đổi, ánh mắt lộ vẻ âm trầm. Hắn giờ phút này đã nhìn ra, tu sĩ tóc bạc trước mắt này đã mượn lực lượng của mình để cắn nuốt địa hỏa.

Trong nháy mắt khi hắn ngẩng đầu. Hai mắt lạnh như băng của Vương Lâm lần đầu va chạm với ánh mắt của hắn!

Một kích này Vương Lâm đã nhìn ra, Đỗ Thanh tuyệt đối không có tu vi đạt tới Không Kiếp sơ kỳ, vẫn đang ở trong Huyền Kiếp. Mà xem ra, uy lực một kích này mạnh hơn so với Chu Tước nhưng không thể sánh bằng Chiến lão quỷ hoặc Thất Thải đạo nhân được!

Vương Lâm nhìn ra nông sâu của Đỗ Thanh nhưng Đỗ Thanh lại không thể nhìn ra hư thực của Vương Lâm.

Từ khí tức mà phán đoán thì người này nhiều nhất chỉ là Không Linh đỉnh phong, còn không tới Không Huyền... nhưng tu sĩ như vậy tuyệt đối không thể tiếp được thần thông của ta. Càng không thể cắn nuốt địa hỏa!

Thân thể hắn thậm chí trong thần thông vừa rồi của ta còn phải tan nát mới đúng. Nhưng thần sắc của hắn lại không chút biến hóa, hơn nữa đại bộ phận lực lượng đều bị hắn chuyển dời vào long hồn dưới thân, không thể nhìn ra tu vi chính thức của hắn!

Nhưng ta tuyệt đối không tin hắn chỉ có tu vi Không Linh đỉnh phong! Người này nhất định là che dấu tu vi, nếu không thì ở Thương Long Tông hắn tuyệt đối không thể đào tẩu!

Trong tích tắc ánh mắt hai người giao nhau, song phương đều có những suy đoán bất đồng.

Đỗ Thanh là người cẩn thận, hơn nữa cả đoạn đường đuổi theo hắn đã do dự mấy lần. Giờ phút này sau khi một kích bị đây lui, ánh mắt liền lóe lên, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, không dám coi thường vọng động nữa.

Ngươi là người phương nào, vì sao phá hủy tông mông Thương Long Tông ta! Việc này nếu không cho Đỗ mỗ một lời giải thích thì người hôm nay lưu lại đây đi!

Giọng nói của Đỗ Thanh lạnh như băng, ánh mắt lóe lên hàn quang.

Đệ tử Thương Long Tông ngươi dám đêm Vương Lâm ta luyện chế thành khôi lỗi, ta chỉ hủy sơn môn của ngươi, không giết một người đã là lưu tay rồi.

Tay trái Vương Lâm nắm xích sắt do mười sáu con hỏa long biến thành, nhất thời khiến long hồn do địa hỏa mạch biến thành gào thét thê lương, thân thể sụp đổ càng nhiều. Hư ảnh Chu Tước trong thân thể nó càng ngày càng không ngừng hiện lên, giống như tùy lúc có thể cắn nuốt mà huyễn hóa ra vậy.

Cảnh tượng này Đỗ Thanh nhìn thấy, thân thể liền xuất hiện sự vặn vẹo, giống như lại sắp hóa thành rối gồi. Tiếng gầm thét của long hồn do địa hỏa mạch biến thành làm cho hỏa bổn nguyên trong thân thể hắn xuất hiện sự xao động.

Buồn cười, giết mấy ngàn đệ tử của Thương Long Tông ta mà lại còn nói là không giết một người!

Đỗ Thanh cười lạnh, nhìn chằm chằm vào long hồn dưới chân Vương Lâm, trong lòng lại nổi lên do dự.

Vương Lâm cho hắn cảm giác rất thần bí, mà cảnh tượng suốt đường đi khiến cho Đỗ Thanh hắn không nắm chắc mười phần.

Nghe lời Đỗ Thanh, Vương Lâm không nói gì thêm nữa, đứng trên đầu hỏa long, không ngừng điều khiển hỏa bổn nguyên trong cơ thể, cắn nuốt hỏa long này.

Trong thời gian ngắn ngủi, tiếng gầm thét thê lương của hỏa long lại vang lên khiến ngọn lửa toàn thân Đỗ Thanh ầm ầm bốc lên, có dấu hiệu không thể khống chế, làm hàn quang trong mắt Đỗ Thanh càng đậm. Lúc này địa hỏa kêu gọi, nếu không vẫn không ra tay thì sợ rằng hỏa bổn nguyên trong cơ thể hắn sẽ xuất hiện cảm giác bài xích.

Không còn gì để nói rồi sao, vậy thì chịu trừng phạt đi!

Không do dự chút nào nữa, thân thể Đỗ Thanh nhoáng lên, lao thẳng về phía Vương Lâm. Trong nháy mắt khi tới gần, Vương Lâm cười lạnh, tay phải giơ lên điểm một chỉ lên bầu trời.

Chỉ thấy bầu trời ầm ầm chấn động, tầng mây cuồn cuộn. Một bàn tay khổng lồ đột nhiên xuất hiện. Đó là Dịch Linh Ấn!

Ấn này vừa hiện ra, thiên địa biến sắc. Dịch Linh Ấn ầm ầm đánh thẳng về phía Đỗ Thanh.

Trong tích tắc khi Đỗ Thanh nhìn thấy bàn tay kia, sắc mặt đột nhiên đại biến!

Đại thủ ấn của Thế Giới Tông, Dịch Linh Ấn! Ngươi là người của Thế Giới Tông ở Vân Châu!

Nghe lời nói của Đỗ Thanh, tâm thần Vương Lâm chấn động, ánh mắt lóe lên, trong tích tắc khi thi triển Dịch Linh Ấn, tay phải lại bắt quyết điểm một chỉ lên bầu trời.

Chỉ thấy một vùng ánh sáng bảy màu gào thét hiện ra, ngưng tụ trong thiên địa trước người Vương Lâm, bao phủ bốn phía, trong nháy mắt hóa thành một cây trường thương bảy màu!

Cây trường thương này khiến đồng tử trong mắt Đỗ Thanh co rút lại, thân thể không tiến tới nữa mà liên tục lui lại phía sau mấy bước.

Thất thải thuật của Đông Lâm Tông... ngươi rốt cục là người của của Thế Giới Tông hay là đệ tử của Đông Lâm Tông!

Ngươi nói xem...

Sau khi liên tục thi triển hai thần thông bất đồng, tay phải Vương Lâm nắm thành quyền, mở ra khiến trăm vạn cấm chế gào thét hiện ra. Đồng loạt đánh thẳng lên bầu trời. Chỉ thấy thiên địa biến đổi, một Cổ Tán khổng lồ hiện ra trước mắt Đỗ Thanh.

Đỗ Thanh chấn động toàn thân, lộ vẻ không thể tin nổi. Hắn theo tiềm thức lùi lại phía sau vài bước, ánh mắt nhìn Vương Lâm đã lộ vẻ kiêng kỵ sâu sắc.

Một trong ba đạo tông tối cường trong bảy mươi hai châu trên Tiên Cương, được tiên hoàng khâm điểm,... Đạo thuật bất truyền của Tùng Vân Đạo... Phần Giới Cổ Tán...

Sắc mặt Đỗ Thanh tái nhợt. Mỗi thần thông của Vương Lâm càng lúc càng khiến hắn rung động hơn. Cho tới lúc này, da đầu hắn đã tê dại. Hắn cũng không cho rằng Vương Lâm học trộm được. Các loại thần thông này nhìn đã biết cực kỳ chánh tông, không thể học trộm mà được!

Ngươi rốt cục là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK