Nhưng lúc này hắn sau khi bình tĩnh trở lại thì lại không có phương pháp nào để quên đi.
-Lại một năm nữa lại tới ngày này...
Vương Lâm khổ sở cúi đầu ngồi xuống.
Giờ phút này, bên trong ngọn núi, Huyền La Đại Thiên Tôn đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn Vương Lâm.
Sau khi khoanh chân ngồi xuống, Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải giơ lên hướng về hư không chụp một cái. Lập tức tấm buồm mặt quỷ xuất hiện, bao phủ lấy toàn thân hắn.
Giống như hắn không muốn để ai thấy dáng vẻ của bản thân trong ngày này vậy. Hắn thầm muốn một mình vượt qua ngày hôm nay.
Bầu trời tiên giới xanh biếc, ánh mắt không biết từ nơi nào tới, từ bầu trời tỏa xuống bao phủ mặt đất. Ánh sáng này không nóng mà rất ấm áp.
Ngọn núi nơi Vương Lâm ngồi bốn phía đều an tĩnh. Hắn ở bên trong tấm buồm mặt quỷ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, rất lâu...rất lâu.
-Uyển Nhi...nhanh thôi, ta sẽ tới Tiên Cương đại lục...ở đó ta nhất định có biện pháp khiến nàng thức tỉnh...hãy tin ở ta, tin ở ta...giống như lời hứa của ta đối với nàng năm đó, cho dù là trời muốn nàng chết thì ta cũng sẽ cướp nàng trở lại!
Vương Lâm ngồi ở đó, bởi vì sự yên tĩnh bốn phía khiến trái tim hắn lại càng nhớ nhung và đau khổ.
Vương Lâm mơ hồ có cảm giác thời gian mình ở trong động phủ giới này không còn dài nữa. Hắn rất có khả năng sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này, tới Tiên Cương đại lục xa lạ kia.
Cả đời này Vương Lâm đã đi qua rất nhiều địa phương xa lạ, sự cô đơn làm bạn với hắn suốt cả đời. Nhưng hắn dù cô đơn nhưng vẫn có thể có Lý Mộ Uyển làm bạn. Có nàng ở bên cạnh,
hắn vẫn có thể chịu đựng được.
-Hôm nay là một ngày đặc biệt... Uyển Nhi, nàng còn nhớ không...
Vương Lâm không nhớ tuổi của mình, không nhớ ngày sinh của mình nhưng hắn lại nhớ rõ một ngày này cách đây cả ngàn năm.
Ngày này hắn sẽ không bao giờ quên. Hắn cũng muốn vượt qua, cũng muốn cho mình quên đi, hoặc chôn chặt dưới đáy lòng, hoặc bế quan cho thời gian mấy năm trôi qua.
Nhưng nhiều lúc hắn một mình ngồi uống rượu. Vị cay đắng của rượu chảy xuống cổ họng giống như thiêu đốt nhưng hắn lại không cảm thấy gì. bởi vì trong thể xác và tinh thần hắn, nỗi nhớ nhung, đau khổ, hiu quạnh đã thay thế toàn bộ mọi cảm giác. Cho dù là thứ rượu mạnh nhất thiên hạ thì cũng không thể làm tan đi chút nào!
-Uyển Nhi, ta đã tiếp nhận Lý Thiến Mai rồi, xin lỗi nàng...
Vương Lâm trầm mặc, ở bên trong tấm buồm mặt quỷ, tay phải cầm lấy một bầu rượu, ngửa mặt lên trời uống một ngụm.
-Loại ân tình này ta không có cách nào báo đáp nổi... Uyển Nhi...cả đời này ta không muốn dính tới bất cứ chuyện tình cảm nào nữa. Bởi vì nàng mất đi đã khiến cho ta cảm nhận được nỗi đau đớn của tình cảm...ta không chịu nổi.
Hơn hai ngàn năm trước, khi còn đang tu hành ở hải ngoại, một giọng nói cầu cứu truyền vào trong tai Vương Lâm, khiến trái tim hắn rung động. Giọng nói đó rất êm ái, rất bất lực, khiến cho trái tim người ta không chịu nổi...
Giọng nói đó khiến bước chân Vương Lâm dừng lại, khiến hắn quay đầu, thấy được một thân ảnh mà lúc đó hắn không biết rằng cả đời này hắn sẽ không quên nổi.
Thân ảnh đó chính là nữ nhân của hắn...
Trong lòng Vương Lâm đau đớn. Hắn uống hết tất cả bầu rượu mạnh trong tay, vất sang một bên rồi cầm lấy bầu rượu khác.
Hắn không biết là Huyền La Đại Thiên Tôn đang ngồi bên cạnh, nhìn bóng lưng Vương Lâm,
cảm nhận vẻ tịch mịch và cô đơn trong đó. Cảm giác này khiến Huyền La Đại Thiên Tôn cũng phải động dung.
-Uyển Nhi, chờ ta, chờ ta một thời gian nữa... Không bao lâu nữa ta nhất định có thể làm được!!
Vương Lâm uống một ngụm rượu lớn, để rượu tràn ra khóe miệng, rơi xuống y sam. Tay áo hắn vung lên, lập tức Tỵ Thiên Quan lóe lên u quang, rơi xuống trước người hắn.
Nhìn Lý Mộ Uyển như đang ngủ say trong quan tài, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ nhu hòa nhưng trái tim hắn đau đớn như bị kim đâm.
Nhìn Lý Mộ Uyển hồi lâu, Vương Lâm nhẹ nhàng mở nắp Tỵ Thiên Quan ra. Tay trái hắn run rẩy, chậm rãi đưa vào quan tài, chạm vào mặt Lý Mộ Uyển.
Hắn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Lý Mộ Uyển. Nỗi đau trong lòng Vương Lâm lúc này đã hóa thành Trường Giang, hoàn toàn bao phủ hắn.
-Uyển Nhi...
Nước mắt Vương Lâm chảy xuống, rơi lên trên người Lý Mộ Uyển, khiến y phục nàng ướt đẫm.
-Một phần hồn phách của nàng đã bị mất...trong thiên kiếp cũng không. Nhưng dù là phần hồn phách này đang ở nơi nào, trong tay người nào thì Vương Lâm ta cũng sẽ thu hồi, không cần biết phải trả giá ra sao!!!
Vương Lâm thì thào, tay phải cầm bầu rượu uống một hớp lớn. Nước mắt hắn chảy vào khóe miệng, dung hòa với rượu, tạo thành vị cay đắng, bị hắn nuốt xuống bụng!
Bỏ bầu rượu ra, tay phải Vương Lâm bỗng nhiên nâng lên đặt vào mi tâm. Cùng lúc đó tay trái hắn đặt vào mi tâm của Lý Mộ Uyển, sau đó nhắm hai mắt lại.
-Mặt quỷ nhập huyễn, mộng ảo ngàn năm!
Thân thể Vương Lâm trong tấm buồm mặt quỷ liền vặn vẹo. Mặt quỷ giống như đang gào thét vô thanh, từ trong tấm buồm mặt quỷ biến ảo ra, lao thẳng vào mi tâm của Vương Lâm,
hoàn toàn biến mất. Bên ngoài thân thể Vương Lâm lập tức xuất hiện sương mù dày đặc, che khuất mọi thứ, không còn nhìn thấy bên trong.
Ánh mắt Huyền La Đại Thiên Tôn lộ vẻ trầm mặc, thần sắc phức tạp. Hắn mơ hồ đã hiểu một chút, giờ phút này tay phải nhẹ nhàng giơ lên, điểm về đám sương mù một chỉ, thần thức phân ra một tia dung nhập vào bên trong sương mù.
-Vương Lâm, không phải lão phu muốn soi mói chuyện của ngươi mà muốn hiểu rõ mọi chuyện thôi. Bởi lẽ người ta tuyển chọn là đệ tử duy nhất của ta, cũng là người thủ hộ ta chuyển thế, bảo vệ Đạo cổ nhất mạch chúng ta, là người trọng yếu nhất!!
Huyền La Đại Thiên Tôn thì thào rồi nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt khi hắn nhắm mắt lại, tâm thần hắn lập tức dung nhập vào trong thế giới mộng ảo của Vương Lâm, cũng có thể cảm nhận rõ sự bi ai trong thế giới này!
Bầu trời đen tối, bị hỏa quang chiếu rọi, mơ hồ còn nghe thấy tiếng ầm ầm va chạm của thần thông của các tu sĩ.
Vương Lâm đứng trên bầu trời, vẻ mờ mịt trong mắt dần dần tiêu tán. Hắn quay đầu lại, nhìn về một phương hướng, chậm rãi chờ đợi.
Hồi lâu sau trong thiên địa đột nhiên xuất hiện hai đạo cầu vồng một nam một nữ. Nữ tử đi trước đôi mắt mở to, sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng lung lay như sắp đổ. Nữ tử này mày liễu như khói, vẻ đẹp như hoa, uyển chuyển như tiên tử, ôn nhu phiêu dật, chính là Lý Mộ Uyển.
Nam tử phía sau mặt mày trắng trẻo, vẻ mặt dâm tà, không nhanh không chậm đuổi theo nữ tử này.
-Tiểu nương tử, tiểu đội của các người có mười ba người đều đã bị ta giết cả, ngươi còn có thể chạy đi đâu đây.
Vừa nói, nam tử vừa giơ tay lên vung một cái. Y sam của Lý Mộ Uyển lập tức bị xé ra hơn một nửa.
Trong tiếng kêu kinh hoàng của Lý Mộ Uyển, tay phải nam tử này vung ra trước mặt, vẻ dâm
dật trong mắt càng đậm.
Đúng lúc này thì Lý Mộ Uyển nhìn thấy Vương Lâm. Nàng bây giờ đang lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, gặp nguy cơ bị làm nhục, sau khi thấy Vương Lâm liền thấy đối phương trông hơi quen.
-Là ngươi! Sư huynh xin cứu mạng!!
Vừa nói nàng vừa chuyển hướng, ngay lập tức tới bên cạnh Vương Lâm, vẻ mặt lo lắng cầu khẩn, cắn cắn môi, vội nói:
-Người này là trưởng lão của Tuyên Vũ Viên song tu môn. Hắn không biết vì sao lại biết ta có một viên Thiên Ly Đan lúc này mới bám sát không rời...
Nàng vốn là người thông minh hơn người, vừa nói vừa lộ ra Thiên Ly Đan đúng là muốn Vương Lâm ra tay cứu giúp.
Chẳng qua chưa đợi cho nàng nói xong thì liền sững người lại. Vương Lâm lúc này nở nụ cười nhu hòa, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, giống như nhìn người yêu cả ngàn năm này. Ánh mắt nọ khiến trái tim Lý Mộ Uyển không biết vì sao lại run rẩy.
-Ngươi....
Lý Mộ Uyển vừa định mở miệng thì thanh niên kia đã lộ nụ cười dâm dục. Hắn hiển nhiên là cũng nhìn thấy Vương Lâm nhưng căn bản không coi đối phương vào đâu, giờ phút này giơ tay điểm một chỉ về phía trước. Lập tức có tám thanh phi kiếm tỏa ra từ thân thể, vừa xoay tròn giống như một cơn lốc lao thẳng về phía Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, tay phải giơ lên ôm lấy một cách rất tự nhiên. Trong nháy mắt khi Lý Mộ Uyển mở to đôi mắt tỏ vẻ xấu hổ và phẫn nộ thì Vương Lâm đã ngẩng đầu nhìn tám thanh phi kiếm đang gào thét lao tới.
Một cái liếc mắt này khiến cho tám thanh phi kiếm lập tức vặn vẹo, ầm ầm sụp đổ. Cả người thanh niên này cũng bị một cái liếc mắt của Vương Lâm khiến tâm thần ầm vang, nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng, phun một ngụm máu tươi, thân thể bị một lực lượng vô hình cuốn đi, ầm
một tiếng vỡ tung ra trước mặt Vương Lâm.
Tất cả mọi vật trong phút chốc này liền yên tĩnh. Lý Mộ Uyển ngơ ngác nhìn tất cả, thậm chí quên mất cả dãy dụa, bị Vương Lâm ôm vào lồng ngực, bị ánh mắt nhớ nhung của Vương Lâm nhìn tới.
-Sư....sư huynh...người....
Rất lâu sau Lý Mộ Uyển mới có phần sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm mang vẻ sợ hãi vô cùng.
Thấy ánh mắt của Lý Mộ Uyển, trái tim Vương Lâm hơi đau đớn, nhẹ nhàng buông tay ra.
-Ta tên là Vương Lâm.
Vương Lâm thì thào. Lý Mộ Uyển lập tức lui lại phía sau, bay ra ngoài tới hơn một trăm trượng mới dừng lại, quay đầu mang theo ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Vương Lâm, hướng tới hắn cúi đầu tạ ơn rồi xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh Lý Mộ Uyển rõ ràng đã bị dọa cho sợ hãi, vẻ mặt Vương Lâm từ từ lộ nụ cười. Chẳng qua ẩn dưới đó là nỗi đau và sự nhớ nhung mà không ai có thể nhìn thấy.
Đến lúc này, Huyền La Đại Thiên Tôn đã thấy tất cả. Trong trái tim hắn lúc này dường như cũng đau đớn. Hắn nhìn Vương Lâm, nhìn nụ cười trên mặt Vương Lâm, trầm ngâm đứng đó.
-Đây là nỗi nhớ nhung và bi ai gì mà có thể khiến người ta phải đi vào mộng ảo để tìm hạnh phúc?
Huyền La Đại Thiên Tôn than nhẹ.
Vương Lâm đứng đó, mỉm cười cho tới khi thân ảnh Lý Mộ Uyển tiêu tan. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại. Vạn vật bốn phía từ từ sụp đổ. Khi hắn mở mắt một lần nữa thì hắn đã ở trên tiên giới, đang nhìn Lý Mộ Uyển ngủ say trong Tỵ Thiên Quan.
Bầu trời không còn là màu lam mà màn đêm đã buông xuống. Đêm đó mặt trăng tròn vành vạnh, cô đơn trên bầu trời, bên trong đó như có thân ảnh của hai người đang đi cùng nhau.
Thân ảnh đó là một nam một nữ.