Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần thức của Vương Lâm đảo qua thì thấy trong cái túi trữ vật vẫn không hoàn toàn nguyên vẹn. Chỉ còn một nửa so với lúc đầu. Mà cái vỏ kiếm kia cũng không còn ở trong đó.

Hắn suy nghĩ một chút trong lòng thầm đoán rằng do thời gian quá lâu nên dù túi trữ vật có ngưng tụ lại nhưng những vật trong đó chắc chắn có một phần phân tán trong vết nứt.

Có điều, cái vỏ kiếm kia được hắn sử dụng hàn đan tế luyện qua. Vì vậy mà bây giờ sau khi nguyên thần thành tựu, tâm niệm thoáng động một cái liền có một chút cảm ứng với nó. Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liến bước thẳng vào trong vết nứt.

Sau khi hắn tiến vào bên trong, vết nứt không gian liền thu nhỏ lại, rồi biến mất. Quyết Minh cốc lại một lần nữa trở lại yên tĩnh.

Bên trong vết nứt không gian cũng không phải trống rỗng. Khắp nơi toàn là hơi thở bạo ngược của Diệt Sanh phong. Ngoài ra còn có vô số tia sáng lóe lên với đủ mọi loại màu sắc. Thậm chí còn có một số tảng đá màu đen, trôi nổi ở trong đó.

Vừa mới tiến vào bên trong, Vương Lâm liền có cảm giác giống như trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti. Chỉ có điều nơi đây không có tinh thần mà thôi.

Tay phải Vương Lâm vung lên, lưu lại tại chỗ một cái ký hiệu. Sau đó, hắn liền lao về phía trước với một tốc độ cực nhanh. Trong vết nứt không gian, hắn giống như một đạo lưu tinh lóe lên, lao về phía Nguyên Thần có cảm ứng.

Trên đường hắn phi hành, xung quanh thi thoảng lại giống như xuất hiện một cái miệng đầy răng hiện ra. Mỗi một lần chúng xuất hiện đều phát ra một lực hút. Chỉ có điều, lực hút đó đối với những thứ trong vết nứt không gian đều chẳng có một chút tác dụng.

Từ từ, tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh. Chẳng biết bao lâu, phía trước Vương Lâm liền xuất hiện một tảng đá đen rất to. Trên đó có cắm một cái vỏ kiếm. Cái vỏ kiếm đúng là vật năm đó của Vương Lâm. Nhưng xung quanh vỏ kiếm lại có bốn cái bóng đen. Bóng đen có hình dạng con người đang ngồi khoanh chân mà hấp thu đối với vỏ kiếm. Từng sợi ánh sáng từ vỏ kiếm lan ra rồi bị bốn cái bóng đen hấp thu.

Từ xa thấy được cảnh tượng đó, Vương Lâm chợt dừng lại. Ánh mắt của hắn bình tĩnh, vẫy tay một cái. Cái vỏ kiếm chợt run lên một chút. Phần vỏ cắm trong đó bắt đầu chầm chậm bay lên cao. Nhưng vào lúc này, bốn cái bóng đen chợt quay đầu nhìn về phía Vương Lâm. Trong đôi mắt của bốn bóng đen lóe lên một tia sáng màu lam.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, không nói một tiếng nào.

Mắt thấy vỏ kiếm càng lúc càng bay lên cao, thậm chí còn phát ra tiếng ngân trong trẻo. Lúc này, bốn bóng đen cùng mở miệng. Ngay sau đó, càng có nhiều sợi tơ từ vỏ kiếm bay ra rồi bị chúng nó hấp thu. Đồng thời, một cái bóng đen đứng thẳng dậy. Trong nháy mắt, thân thể nó đột nhiên tăng trưởng hóa thành một đám mây đen bao phủ về phía Vương Lâm.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cười lạnh nói:

- Mấy cái loại quỷ mị không biết tự lượng sức mình. - Vừa nói, tay trái của hắn điểm một cái, bắn ra một tia khí nhỏ bé.

Tuy tia khí không mạnh lắm nhưng bên trong lại ẩn chứa ý cảnh của Vương Lâm. Tia khí vừa xuất hiện liền tỏa ra một cái ý nghĩ tiêu diệt. Chỉ trong nháy mắt nó liền lao vào trong bóng đen. Sinh cơ trong bóng đen nhất thời bị ý cảnh tác động mà mất đi sức sống.

Bóng đen phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Thân thể của nó liền tỏa ra từng làn hắc khí. Nếu nhìn kỹ có thể thấy bên ngoài thân thể hắn có những tia sáng kỳ dị bao phủ. Dưới tác dụng của những tia sáng đó, thân thể nó càng lúc càng nhỏ. Chỉ sau vài lần hô hấp nó liền biến mất.

Trong nháy mắt khi nó biến mất, tay phải Vương Lâm lại điểm thêm một cái, bắn ra một đạo khí mỏng manh, chui vào chỗ bóng đen vừa biến mất. Nhất thời, khí đen tản ra xung quanh liền ngưng kết hình thành một pho tượng Ma thần thật lớn. Pho tượng Ma thần đó trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti nó có tên là Tố U Địch Nhân.

Ý cảnh Sinh Tử biến đổi từ sinh cảnh phát ra một sự biến hóa, nó gào lên một tiếng, mở hai tay nhằm về phía ba bóng đen còn lại.

Vương Lâm vẫn đứng im, Nguyên Thần chìm đắm vào trong ý cảnh Sinh Tử. Hắn khống chết ý cảnh Sinh Tử xuất ra một thứ lực lượng kỳ dị mà hóa thành vật.

Đây là lần đầu tiên, Vương Lâm sử dụng thần thông sau khi Hóa Thần để điều khiển lực lượng của Thiên Địa. Đối với tu sĩ Hóa Thần mà nói thì ngoại trừ một số thần thông có uy lực ra. Sự cố định pháp thuật đã là rất nhỏ. Tất cả các phương pháp công kích đều sử dụng ý cảnh Thiên đạo do mình lĩnh ngộ làm cơ sở mà sáng tạo ra.

Ba bóng đen bên cạnh vỏ kiếm liền hét lên một tiếng. Một cái bóng chợt nhào tới vỏ kiếm sau đó nhất thời chui vào bên trong. Sau đó, nó quấn lấy vỏ kiếm từ trong tảng đá đen lao ra nhanh chóng bay về phía xa.

Hai bóng đen khác quay đầu lại. Ánh mắt chúng lóe lên tia sáng máu lam, đánh về phía pho tượng Ma thần. Chỉ có điều, trong nháy mắt khi một bóng đen đánh về phía pho tượng Ma thần liền phát nổ, hóa thành ngàn vạn sợi tơ màu đen, từ bốn phương tám hướng chui vào trong pho tượng Ma thần.

Cái bóng đen còn lại nhân cơ hội này, lánh sang, đánh về phía Vương Lâm. Tia sáng màu lam trong mắt nó lóe lên mang tới một cảm giác yêu dị.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh. Tay phải hắn điểm nhẹ một cái, đặt vào mi tâm. Lập tức, Nguyên Thần chợt từ đỉnh đầu bay lên, liếc mắt nhìn bóng đen rồi giơ tay chộp vào khoảng không.

Bóng đen đó nhìn thấy Nguyên Thần xuất khiếu liền kêu lên một tiếng kinh hoàng. Nó không nói hai lời, xoay người bỏ chạy. Nhưng tốc độ của nó không thể sánh với Nguyên Thần nên không thể tránh thoát khỏi bàn tay đang chộp đến. Từng tiếng hét chói tai vang lên, nó bị Nguyên Thần của Vương Lâm bắt được rồi nuốt chửng.

Về phần vỏ kiếm đang bỏ chạy...nó không theo đường thẳng mà lóe lên liên tiếp sang hai bên. Hiển nhiên là đề phòng Vương Lâm thuấn di.

Vương Lâm nhếch mép cười lạnh. Nguyên Thần bất chợt biến mất, hóa thành một bộ phận của vết nứt không gian, giống như có thể thấy được vỏ kiếm đang phi hành.

Tại nơi vỏ kiếm đang phi hành, từ trong hư không chợt xuất hiện một bàn tay chộp lấy vỏ kiếm. Sau khi nắm chặt vỏ kiếm trong tay, Nguyên Thần liền quay về thân thể.

Thuật na di do Hóa Thần dung nhập vào với Thiên Địa không phải bất cứ tu sĩ Hóa Thần nào cũng có thể nắm giữ, mà phải căn cứ vào ý cảnh bản thân lĩnh ngộ. Nó so với thuấn di còn hơn gấp mấy lần.

Sau khi nuốt bóng đen, Vương Lâm liền có được ký ức của nó. Bóng đen đúng là chấp niệm của một vị tu sĩ có đại thân thông tách ra khỏi thân thể. Hơn nữa, chấp niệm đó được đưa vào trong vết nứt không gian, chịu đựng Diệt Sinh phong. Từ đó có thể hình thành nên một thân thể Tử Diệt, hóa thành pháp bảo chi hồn.

Chấp niệm cũng không có thần trí cao. Sau khi phiêu lãng trong vết nứt không gian, ngẫu nhiên lại gặp được vỏ kiếm. Cảm nhận từ trên vỏ kiếm có một thứ gì đó rất lạ đang dao động có tác dụng rất tốt đối với tâm linh nên nó liền thổ nạp.

Cầm lấy vỏ kiếm, tay phải Vương Lâm liền điểm về phía pho tượng Ma Thần. Nhất thời, bóng đen vừa mới dung nhập vào trong cơ thể Ma thần từ từ hóa thành một đạo linh lực rồi biến mất.

Về phần bóng đen đang trốn trong vỏ kiếm, khi tay phải của Vương Lâm run lên, nó liền bị bức cho văng ra ngoài. Khi nó vừa mới xuất hiện liền bị Vương Lâm nắm lấy. Linh lực trong tay hắn tỏa ra khiến cho bóng đen lập tức biến mất. Giết bốn cái chấp niệm mục đích không để cho chúng quay về khiến cho tu sĩ có đại thần thông biết được.

Thân thể Vương Lâm khẽ động liền biến mất. Khi xuất hiện đã ở bên chỗ để lại dấu hiệu. Hắn xé mở vết nứt rồi chui qua.

Sau khi xuất hiện lại ở Quyết Minh cốc, Vương Lâm cũng không dừng lại mà nhanh chóng bay đi.

Một tháng sau, Vương Lâm xuất hiện bên ngoài một cái cổ truyền tống trận rời khỏi Triệu quốc.

- Vũ đỉnh xuất hiện chứng tỏ ngày Thiên đạo mở ra cũng không còn xa. Bây giờ đã đạt tới Hóa Thần sơ kỳ, tuy nói khoảng cách tới Anh Biến vẫn còn quá xa xôi, nhưng không phải không có hy vọng. Một khi đạt tới Anh Biến kỳ, Tư Đồ Nam có thể thức tỉnh. Năm đó, gã nói với mình là đệ nhất cao thủ của Chu Tước quốc. Nếu gã thức tỉnh hiển nhiên là sẽ biết chuyện Tu Tinh chi tinh. Thậm chí đối với việc đoạt được bảo bối đó chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn. - Vương Lâm thì thào nói.

- Chẳng biết tới Anh Biến kỳ có thể làm cho cha mẹ sống lại được hay không? Nhưng ta cũng hiểu được Sinh Tử luân hồi của Thiên đạo. Càng hiểu được Luân Hồi lại cảng cảm thấy không thể nghịch lại Thiên đạo. Việc đó trước sau gì rồi cũng xảy ra, không thể tránh khỏi. Chỉ sợ là suy nghĩ làm sống lại rất khó thực hiện... - Vương Lâm thở dài nói.

- Thôi! Việc đó cứ để sau này hãy tính. Nếu thực sự không thể sống lại thì tìm được một chỗ của con người mà để cho cha mẹ có thể giải thoát....Ôi....

- Lúc này, chuyện tiếp theo cần phải làm là tế luyện Cấm phiên. Mặc Gian thạch cũng chỉ còn lại có một khối. Lần này, nhất định phải sử dụng một cách cẩn thận, tuyệt đối không thể để hư hỏng. Còn cái phôi kia, mấy ngày qua đã thử sửa chữa nhưng quá khó khăn, chắc chắn sẽ dẫn tới thiên kiếp. Mặt khác, tuy ta đã đạt tới Hóa Thần nhưng pháp bảo vẫn có quá ít. Chẳng biết khi nào Thiên đạo sẽ phủ xuống, nhưng cũng cần chuẩn bị sớm. Khí tiên giới, ta nhất định phải có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK