Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi cấm chế kia bị kích động, Vương Lâm liền vung tay phải lên, huyết kiếm xuất hiện. Huyết quang này ở bên trong đám bọt khí nhanh chóng lóe lên, chém về phía trước tốc độ ầm ầm nhanh như thiểm điện, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ầm một tiếng, đám bọt khí kia đột nhiên tan vỡ, Vương Lâm tùng bước tiến lên! Hắn vốn đã nhìn ra bên trong thông đạo này vẫn còn có vấn đề, cho dù Linh Động Thượng Nhân bắt hắn tiến vào, hắn cũng có biện pháp hóa giải ám toán của đối phương. Lúc này trong khi bước vào, bên trong đám sương mù ở sâu bên trong thông đạo, Linh Động Thượng Nhân phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân thể chợt lui ra phía sau. Đôi mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, huyết kiếm lao thẳng tới đám sương mù chỗ Linh Động Thượng Nhân.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Linh Động Thượng Nhân kia vung tay phải lên, nhưng không ngờ huyết kiếm không có gì cản được, trục tiếp xuyên qua tay phải hắn. Trong tiếng rên rỉ, thân thể Linh Động Thượng Nhân không thể không dừng lại. Vương Lâm vẫn còn một chút do dự, hắn biết được đối phương vừa mới đạt tới bước thứ ba, quyết sẽ không có chút nhẹ tay với mình, muốn giết, nhát định phải quyết đoán. Cùng với sự xuất hiện của huyết kiếm, lôi đình trong mắt phải lóe lên, thiên địa ầm vang, lôi đồ trực tiếp biến ảo hiện ra. Chín đạo lôi đình theo đó vờn quanh bên ngoài, trong tiếng ầm ầm trực tiếp xông vào trong đám sương mù, hướng về thân thể Linh Động Thượng Nhân đang dừng lại ầm ầm lao tới.

- Lôi đình bổn nguyên!!!

Linh Động Thượng Nhân kia đầu tiên bị cấm chế làm cho bị trọng thương, vừa rồi lại bị huyết kiếm gây thương tích, trong lúc lo lắng lại bị lôi đò của Vương Lâm tấn công, ánh mắt lộ ra vẻ rung động.

Lôi đồ này tốc độ quá nhanh, khoảng cách giữa hai người lại quá gần, trong nháy mắt đã lao tới. Sắc mặt Linh Động Thượng Nhân tái nhợt, song chưởng chợt vung lên tới. Sắc mặt Linh Động Thượng Nhân tái nhợt, song chưởng chợt vung lên, toàn thân ầm ầm bộc phát ra một lượng hư hỏa lực không nhiêu lắm, hóa thành một pho tượng rất lớn chắn ngang ở trước người.

Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, lôi đồ rơi lên thân thể của pho tượng này, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa. Pho tượng kia toàn thân đen kịt, song chưởng vờn quanh ngực, thiên địa lôi đình bên trong lôi đồ kia điên cuồng lộ ra, khiến cho pho tượng này phát ra những tiếng rắc rắc kịch liệt, lập tức xuất hiện vô số những vết nứt. Trong tiếng ầm ầm, pho tượng này vỡ tan, lôi đồ lại lộn lại, quay trở về mắt phải của Vương Lâm. Linh Động Thượng Nhân kia phun ra máu tươi, thần sắc dữ tợn từng bước tiến tới, đang muốn xông ra khỏi đám sương mù này. Ở phía sau hắn còn có tiếng rít gào truyền ra, vật bị phong ấn bên trong đám sương mù kia dường như đang nhanh chóng lao tới. Trong nháy mắt, chỉ thấy ở sâu bên trong thông đạo sương đỏ cuồn cuộn, bên trong đám sương mù, một con thú màu đỏ trông như một con kì lân đang rít gào lao tới.

- Quả nhiên là tứ phẩm hỏa đạo linh!

Linh Động Thượng Nhân tâm thần chấn động, nhưng giờ phút này hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Hắn đang bị vây bên trong đám sương mù này, ở phía trước có Vương Lâm, ở phía sau có tứ phẩm đạo linh cuồng bạo, chưa qua luyện hóa, mà đạo linh này đã là tứ phẩm! Quan trọng hơn, cấm chế bên trong đám sương mù này dường như đang thức tỉnh, nếu hắn không nhanh chóng đi ra, một khi cấm chế này hoàn toàn mở ra, hắn bị vây ở chỗ này sẽ cực kì nguy hiểm. Hơn nữa hắn ở bên trong thông đạo, bị trúng kế của Vương Lâm, bị một đạo cấm chế quỷ dị đánh lên người, còn dung nhập vào trong nguyên thần, khiến cho hắn bị trọng thương. Cấm chế này vốn đã bị hắn áp chế, nhưng huyết kiếm của Vương Lâm cũng làm cho cấm chế kia được nới lỏng ra, sau đó còn có lôi đình bổn nguyên, đã phá hỏng hoàn toàn sự áp chế của hắn, khiến cho cấm chế kia ở bên trong nguyên thần dần dần bộc phát.

Loại nguy cơ sinh tử này, Linh Động Thượng nhân đã mấy vạn năm qua chưa từng gặp phải, hắn thế nào cũng không ngờ mình lại ở trong tay một tiểu bối mà rơi vào một tình cảnh thê thảm thế này.

Nhưng dù sao hắn cũng vừa mới tiến vào bước thứ ba, giờ phút này mặc dù nguy hiểm, nhưng vẫn quyết định bỏ qua đạo linh kia, cất bước lao thẳng tới Vương Lâm. Ánh mắt hắn lộ ra sát khí ngột trời, đối với Vương Lâm hận tới tận sương tủy.

- Ngươi cho rằng có thể vây khốn được lão phu sao, đợi sau khi tar a khỏi đây, sẽ đem ngươi luyện hồn diệt thần!!

Trong tiếng gầm nhẹ, Linh Động Thượng nhân này với một tốc độ không thể nào hình dung được lao ra khỏi thông đạo. Mắt thấy hắn sắp đi ra khỏi sương mù, Vương Lâm sao có thể để cho hắn đi ra, ngay sau khi thi triển lôi đình, mắt trái của hắn lập tức có hư hỏa chín màu hừng hực thiêu đốt, chợt từ bên trong mắt trái bộc phát ra, hóa thành một cơn lốc lửa chín màu, lao thẳng tới Linh Động Thượng Nhân bên trong đám sương mù.

- Lại còn có hỏa bổn nguyên!!! Rốt cuộc ngươi là ai!!

Linh Động Thượng Nhân kia trong tiếng rít gào hai tay bấm quyết, phun ra một ngụm nguyên thần khí, hóa thành một bức sơn hải đồ. Bên trong bức tranh kia là biển rộng vô biên, ở tận cùng của mặt biển mơ hồ có một ngọn núi. Ngay khi va chạm với cơn lốc lửa, Linh Động Thượng Nhân gầm nhẹ lên một tiếng:

- Hải khiếu!!

Đồng thời với thanh âm của hắn truyền ra, biển rộng bên trong bức sơn hải đồ của hắn lập tức điên cuồng trào ra, hình thành một cơn sóng biển điên cuồng cao trăm trượng vô biên vô hạn lao thẳng tới cơn lốc lửa kia.

Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, rất nhiều bạch khí bay lên trời, cơn lốc chín màu của Vương Lâm ầm ầm tan vỡ, hóa thành chín màu cuộn đi. Nhưng biển rộng này cũng bị bốc hơi, bên trong bức Sơn hải đò không còn một chút nước biển nào, chỉ còn một ngọn núi kia! Vương Lâm phun ra máu tươi, thân thể vội vàng lùi lại phía sau vài bước, nhưng thần sắc lại trở lên hung dữ tợn, trong mắt hắn lộ ra vẻ điên cuồng.

Tuyệt đối không thể để cho đối phương lao ra! Hắn muốn giết cao thủ vừa mới đạt tới bước thứ ba này.

- Sơn lâm!

Linh Động Thượng Nhân trong lúc tiến tới, khoảng cách rời khỏi đám sương mù chỉ còn chưa tới ba trượng, tứ phẩm hỏa linh ở phía sau trong tiếng rít gào đang tới ngày càng gần. Ngay khi hắn vung tay phải lên, Ngọn núi ở bên trong Son hải đồ ầm ầm xuất hiện, lao thẳng tới Vương Lâm.

- Lui lại cho ta!!

Mắt trái Vương Lâm có ngọn lửa thiêu đốt, mắt phải có lôi đình lóe lên, giờ phút này nhất tề xông ra. Ở trên mi tâm xủa hắn, lôi hòa dung hợp, trong nháy mắt hóa thành một đạo thiểm điện bốc cháy, trong tiếng ầm ầm giống như lưu tinh phóng thẳng tới phía trước.

- Sức mạnh thiên địa lôi đình, hết thảy lôi đình bổn nguyên ngưng tụ lại cho ta. Sức mạnh thiên địa hỏa diễm, hết thảy ngọn lửa bổn nguyên, ngưng tụ lại cho ta. Lôi hỏa giao hòa, vạn pháp đại phá!!

Lôi hòa lóe lên như lưu tinh, trong tiếng ầm ầm lao thẳng tới ngọn núi kia, trong nháy mắt điên cuồng va chạm vào nhau. Ầm ầm ầm ầm, tiếng vang vô biên vô hạn kia giống như muốn phá tan thiên địa, còn cuốn theo sương mù hóa thành một lực tấn công rất lớn.

Ngọn núi vỡ tan, Linh Động Thượng Nhân kia trong mắt lộ ra vẻ không thể tin, thân thể hắn đã bị lực tấn công kia ngăn cản! Thân thể Vương Lâm cũng không lùi lại, mà cố trụ vững, thần sắc dữ tợn giơ tay phải lên tung một chỉ vào Ling Động Thượng Nhân ở bên trong đám sương mù.

- Hư hỏa, đốt!!

Linh Động Thượng Nhân kia trong lúc khiếp sợ, trong cơ thể dột nhiên có hư hỏa ầm ầm thiêu đốt. Hư hỏa này tới quá mức đột ngột, hắn chưa có bất cứ một sự chuẩn bị nào, thậm chí không có một chút phản kháng nào, trong lúc lao tới, hư hỏa điên cuồng bốc cháy lên.

Trong tiếng kêu thảm thiết, Linh Động Thượng Nhân bị ngọn lửa tràn ngập, máu tươi lập tức bị bốc hơi, sự đau nhức truyền đến, cấm chế quỷ dị ở trong cơ thể lại bộc phát ra, khiến cho hắn bị thương rất nặng.

- Hư hỏa tu sĩ đáng chết!!

Linh động thượng nhân trong tiếng rống giận chịu đựng sự thống khổ toàn thân thiêu đốt, vật vã hướng về phía trước bước tới, khoảng cách ra khỏi đám sương mù chỉ còn hai trượng. Hắn giống như phát điên, từng bước tiến tới đồng thời hai tay kéo mạnh, rít gào nói:

- Mở ra Linh Động Đại Ma Giới, lấy hương hỏa của lão phu, gọi ra Thủy Động Ma Thần của Linh Động Tộc ta!

Đột nhiên, bên ngoài đám sương mù ở phía trước hắn chợt xuất hiện một cái khe rất lớn, từng trận ma khí từ bên trong truyền ra vô tận. Ngay khi cái khe này xuất hiện, Vương Lâm liền vung tay phải lên, lập tức Cổ Tức Diệp nhanh chóng hiện ra, chuẩn bị phong ấn lên trên đó.

Nhưng vào lúc này, một Cổ Tức Diệp thứ hai từ trong tay Linh Động Thượng Nhân vung ra. Hai chiếc lá này đụng vào nhau, phong ấn lẫn nhau, trong tiếng ầm ầm cuốn về một bên. Không bị Cổ Tức Diệp phong ấn, bên trong cái khe lớn kia, dưới ma khí tung hoành, lập tức có một pho tượng màu đen rất lớn ầm ầm đi ra. Phong tượng này so với pho tượng Linh Động Thượng Nhân vừa biến ảo ra giống y hệt nhau, nhưng ngưng thật hơn, hai tay ôm trước ngực, ngay khi xuất hiện giữa thiên địa, pho tượng này đột nhiên chấn động.

Lập tức hai tay ôm trước ngực chợt buông ra, có một sức mạnh hủy diệt ngay sau khi hai tay hạ xuống trong nháy mắt ầm ầm quét ngang thiên địa, bức thẳng tới Vương Lâm. Sức mạnh hủy diệt này khiến cho Vương Lâm cảm thấy một nguy cơ cực kì mãnh liệt, thậm chí ngay cả thân thể Cổ Thần của hắn, còn có cảm giác xương thịt như muốn rời ra. Trong lúc hung hiểm, Vương Lâm không chút do dự, tay phải đột nhiên giơ lên, Cổ Thần hộ tí trên đó nhanh chóng biến ảo hiện ra.

- Cổ chi tí hữu!

Trong phút chốc, hư ảnh Cổ Thần cao chọc trời kia biến ảo hiện ra ở trước Vương Lâm, thân hình khổng lồ đầy vết thương, lấy lưng ngăn cảm hết những đòn tấn công cho Vương Lâm, hai tay ôm lấy Vương Lâm, che chở vào trong ngực.

Trong tiếng ầm ầm, sức manh hủy diệt đến từ pho tượng kia đánh vào lưng của Cổ Thần hư ảo này. Cổ Thần này vốn chưa hề động đậy, ngay khi kháng cự lại sức mạnh hủy diệt thiên địa này, thân thể khổng lồ mạnh mẽ chuyển động, tay phải lắm lại, có thể so sánh với một thiên thạch khổng lồ, giống như quay đầu lại, xoay người ầm ầm vung tới một quyền. Mặc dù lần thứ hai chứng kiến cảnh tượng này, nhưng phong thái của Cổ Thần này cùng với sự ấm áp cũng khiến cho Vương Lâm rung động. Chỉ thấy một quyền kia đánh tới, trực tiếp đánh lên trên thân thể pho tượng khổng lồ kia. Pho tượng này chấn động kịch liệt, ầm một tiếng vỡ thành từng mảnh, một luồng đại lực cuồn cuộn, mang theo những mảnh vỡ của pho tượng, mang theo lực tand dư của một quyền của Cổ Thần sau khi đánh lên pho tượng, liền đánh lên thân thể Linh Động Thượng Nhân vừa bước ra khỏi đám sương mù.

Trong tiếng ầm ầm vang lên, Linh Động Thượng Nhân phun ra mọt ngụm máu tươi, thân thể hắn lại bị đấy vào trong đám sương mù, Hư ảnh Cổ Thần tiêu tan, Vương Lâm trong lúc dữ tợn đã biết đối phương đã bị thương tới mức độ nhất định, vì vậy không chờ đợi nữa, tay trái bấm quyết hướng về đám sương mù vung lên. Ba ngọc giản văn sĩ trung niên lưu lại bên trong đám sương mù lập tức lóe lên u quang, bị vương Lâm cách không nắm lấy, kéo mạnh ra ngoài.

Ngọc giản lóe lên, đám sương đỏ đang dừng vận chuyển trong khoảnh khắc này hoàn toàn khôi phục, điên cuồng nhúc nhích, lỗ hổng lúc trước nhanh chóng khép lại.

- Không!!

Linh Động Thượng Nhân rống giận thân thể lóe lên, tứ phẩm đạo linh kia đã tới gần. Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang lạnh như băng, tay phải vung về phía Linh Động Thượng Nhân ở bên trong đám sương mù, một nửa thân thể vẫn chưa bị nuốt, đang muốn lao ra ngoài cách không trung một chỉ

- Định!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK