Đến lúc này tầng thứ nhât của Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết đã được thành công. Huyệt đan điền đã được khai thông toàn bộ.
Vương Lâm bình tĩnh, điều động hàn khí từ bên ngoài đan điền bắt đầu trùng kích vào bên trong.
Khí âm hàn cũng không tiến vào trong đan điền mà bao vây xung quanh cái đan điền giống như hắc động, bắt đầu công phá liên tiếp.
Bao nhiêu lần công kích, cho dù tổn thất rất nhiều, nhưng khí âm hàn vẫn
kiên trì, không hề nhụt chí. Thậm chí càng lúc càng hăng, điên cuồng
tấn công đan điền.
Một lúc sau, hắc động đan điền có dấu hiệu không chịu nổi, sắp sửa bị
phá vỡ. Vương Lâm lập tức điều động thêm một phần ba khí âm hàn, nháy
mắt phá hủy đan điền.
Ngay lập tức, một cơn đau thấu tim gan bộc phát. Vào lúc đan điền bị phá
hủy, linh lực biến dị trong đan điền liền chảy ra, thấm vào trong từng
mảnh xương, thớ thịt trong cơ thể. Vương Lâm cũng không thèm để ý tới
việc đó. Hắn lại tiếp tục điều khiển khí âm hàn bắt đầu trùng khiếu.
Lần này, thời gian lâu hơn lần đầu rất nhiều. Thấy khí âm hàn có hiện
tượng không đủ, Vương Lâm lại điều động nốt lượng khí bên trong cơ thể.
Sau khi được bổ sung, khí âm hàn lập tức hình thành một cái dòng suối
lớn hơn hắc động lúc trước mấy lần.
Dòng suối xuay tròn càng lúc càng nhanh, biểu hiện cho việc trùng khiếu. Thời gian lặng lẽ trôi đi, màn đêm đã buông xuống.
Vương Lâm vẫn ngồi đó tiến hành giai đoạn cuối cùng của việc trùng
khiếu. Dòng suối âm hàn trong cơ thể hắn đang chuyển động với tốc độ cực
nhanh. Chỉ có thể nhìn thấy một đám tinh vân tại vị trí đan điền như
đang chuyển động một cách thong thả. Nhưng thực tế đã vượt quá sự theo
dõi của mắt thường.
Mãi cho đến nửa đêm, khi khí âm hàn trở ên đậm đặc, lúc này thân thể
Vương Lâm giống như một cái hắc động, hút hết tất cả khí âm hàn trong
phạm vi mười trượng xung quanh.
Bao nhiêu khí âm hàn bị hút vào trong cơ thể Vương Lâm, lập tức chảy tới
vị trí dòng suối nơi đan điền. Khiến cho dòng suối càng lúc càng lớn,
cuối cùng gần như đột phá sự hạn chế bởi cơ thể của Vương Lâm, tiếp tục
bành trướng. Hắn thấy thế hết sức kinh hãi, muốn dừng ngay lại. Nhưng
lúc này, hắn chợt phát hiện ra dòng suối đã không còn khống chế được
nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tiếp tục phình ra to hơn. Một chút lo
lắng xuất hiện trong lòng Vương Lâm. Hiện tượng đang xẩy ra trong cơ thể
hắn không hề được ghi lại trong Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết.
Vương Lâm không biết rằng Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết được gọi là quỷ
công cũng bởi vì nó có vô số sự biến hóa. Có những sự thay đổi mang tới
lợi ích cho người tu luyện, có những sự thay đổi làm cho người ta thất
bại.
Mà lúc này, Tư Đồ Nam đang ngủ say, nên tất cả đều phải dựa vào sự quyết định của bản thân Vương Lâm.
Theo mức độ tăng trưởng của dòng suối, hấp lực của nó càng lúc càng
mạnh. Phạm vi mười trượng nhanh chóng được mở rộng. Đây là đặc điểm có
tính chất tuần hoàn, phạm vi khuếch tán của nó càng rộng. Tốc độ hấp thu
về sau so với trước lại càng nhanh hơn.
Hai mươi trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng, bảy mươi trượng...một trăm trượng...
Phương viên trong vòng trăm trượng, khí âm hàn cuồn cuộn hút về phía
này. Sự biến đổi trong vòng trăm trượng khiến cho khí âm hàn lưu động
càng lúc càng mạnh. Trong vòng ngàn trượng, khí âm hàn như bị một bàn
tay vô hình đang khuấy động.
Vương Lâm đã hoàn toàn mất đi sự không chế đối với dòng suối. Cũng không
biết bao nhiêu lâu, đan điền của hắn đã có chút thông suốt.
Đây là lần thứ hai đan điền của hắn được đả thông. Trong nháy mắt sau
khi thông suốt, một cái hắc động lại xuất hiện. Dòng suối âm hàn lập tức
chảy vào bên trong hắc động. Dị biến trong cơ thể Vương Lâm khiến cho
khí âm hàn trong phạm vi trăm trượng đều phải thay đổi.
Nếu như vừa rồi, dòng suối chảy liên tục hấp thu khí âm hàn tứ bốn phía
thì lúc này, khi hắc động đan điền xuất hiện sự hấp thu liền biến thành
cắn nuốt.
Trong tích tắc, khí âm hàn trong phạm vi trăm trượng biến mất. Hiện
tượng đó bất ngờ xảy ra khiến cho sự thay đổi nảy sinh càng lúc càng
rộng...một trăm trượng, một trăm năm mươi trượng, hai trăm trượng...
Cuối cùng nó vượt quá cả ngàn trượng.
Lúc này, nếu từ trên bầu trời nhìn xuống, có thể thấy một khung cảnh hết
sức quỷ dị. Trong chu vi ngàn trượng, tất cả khí âm hàn như một cơn lốc
xoáy, cuốn về một điểm...
Sâu trong đống đổ nát, quái nhân có làn da màu lam đang cầm lấy thi thể
một con quái thú mà cắn nuốt. Hắn vừa mới nuốt một miếng thị còn đang
chảy máu ròng ròng, chợt quay đầu nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, ánh
mắt lộ vẻ sợ hãi. Hắn vội vàng ném miếng thịt trong tay, nhanh chóng
chạy về hướng Vương Lâm.
Mới đi được một đoạn, hắn cảm thấy khí âm hàn từ bốn phía đang nhanh
chóng chảy về phía trước. Hắn do dự một chút rồi tiếp tục bước đi. Đến
khi còn cách khoảng ba ngàn trượng, hắn liền dừng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ
sợ hãi.
Sau khi đan điền vừa mới được thông suốt, linh lực biến dị trong cơ thể
hắn nhanh chóng tụ tập về hắc động nơi đan điền. Sau đó chúng đồng hóa,
dung hợp lại một chỗ với nhau.
Trong nháy mắt, sau khi linh lực bị dung hợp, hắn bằng vào sự cảm ứng
với linh lực mà lại có thể nắm được sự khống chế đối với dòng suối. Tuy
nhiên, mức độ khống chế vẫn còn rất nhỏ. Nếu muốn đình chỉ sự vẫn chuyển
của khí âm hàn trong đan điền thì vẫn không thể làm được.
Vương Lâm cắn răng một cái nhưng không cố đình chỉ sự cắn nuốt khí âm
hàn. Hắn không chế khí âm hàn trong cơ thể đang gia tăng nhanh chóng bắt
đầu trùng khiếu lần thứ ba, mục đích làm cho Hoàng Tuyền thăng khiếu
quyết tới tầng thứ ba.
Dưới sự điều khiển của Vương Lâm, hơi thở âm hàn trong đan điền Vương
Lâm bắt đầu trùng khiếu. Trong nháy mắt, đan điền lại bị phá hủy, hóa
thành một tia sáng màu lam. Từ điểm sáng màu lam, từ từ xuất hiện một
cái tinh thể màu lam. Tinh thể đó dưới sự công kích của khí âm hàn màu
sắc càng lúc càng đậm, cuối cùng biến hẳn thành màu xanh.
Lần trùng khiếu thứ ba thành công một cách dễ dàng. Một viên hàn đan đã
xuất hiện trong đan điền của Vương Lâm. Trên viên hàn đan đó có vô số
xúc tua, khuếch tán đến các vị trí trong cơ thể Vương Lâm.
Linh lực biến dị trong cơ thể, sau khi hàn đan xuất hiện, nhanh chóng chuyển biến.
Lúc này, khí âm hàn vẫn nồng hậu như cũ. Vương Lâm có cảm giác, nếu cứ
tiếp tục cắn nuốt hàn khí thì chính hắn sẽ bị hàn khí nhiều quá mà bạo
thể. Cảm giác đó dần dần trở nên rất thật. Chút cảm giác căng căng từ
trong cơ thể xuất hiện.
Vương Lâm cắn răng, một lần nữa bắt động điều khiển khí âm hàn trùng
kích cho Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết tăng lên đến tầng thứ tư.
Tư Đồ Nam từng chỉ ra, trong công pháp này thì tầng thứ nhất, tầng thứ
tư và tầng thứ bảy rất khó luyện. Bởi vì ba tầng công pháp này lần lượt
đột phá vào Đan Điền, Khí Hải, Tổ Khiếu.
Nguyên bản yêu cầu của Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết là trước khi tiến
vào ba tầng đó thì phải củng cố tu vi thật vững chắc. Sau khi hàn đan
trở nên ổn định, hắn quyết định trùng khiếu lần nữa.
Nhưng lúc này, trong cơ thể Vương Lâm linh lực và khí âm hàn đã dung hợp
lại làm một, không thể không phát. Vì vậy mà hắn bắt đầu trùng khiếu
lên tầng thứ tư của Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết.
Tại ngực của mình đả thông huyệt Khí Hải.
Khí âm hàn từ đan điền chầm chậm dâng lên, một lúc sau đã tới vị trí của huyệt Khí Hải, liền chậm rãi xoay tròn.
Huyệt Khí Hải giống như một cái động không đáy, nhanh chóng hấp thu dòng
suối khí âm hàn. Trùng khiếu liên tiếp thất bại, thời gian chậm rãi
trôi đi. Sắc trời dần sáng rõ.
Khí âm hàn trong phạm vi ngàn trượng từ từ biến mất.
Huyệt Khí Hải trên ngực Vương Lâm vẫn như cũ. Lúc này, hắn đối với những
lời miêu tả về xác suất thành công của Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết
khi trùng khiếu đã hoàn toàn hiểu rõ. Hắn liên tục trùng kích một trăm
lần. Sau mỗi lần trùng khiếu thất bại, khí âm hàn lại hao tổn đi một ít.
Dòng suối khí âm hàn khổng lồ sau một trăm lần trùng khiếu thất bại dần
tiêu hao gần hết. Hơn nữa, sau khi trời hửng sáng, trong vòng ngàn
trượng khí âm hàn đã không còn một chút. Mà khí âm hàn trong cơ thể
Vương Lâm chậm rãi bị hàn đan hấp thu.
Một đêm qua, Vương Lâm hấp thu được rất nhiều khí âm hàn. Chúng cùng với
linh lực trong cơ thể hắn hoàn toàn dung hợp lại một chỗ, biến hành âm
hàn linh lực.
Bây giờ, Vương Lâm có thể cảm giác được rõ ràng, mức độ âm hàn linh lực
trong cơ thể nhiều đến mức độ nào. Gần như gấp đôi lúc trước, đạt tới
Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Hắn mở hai mắt, nhớ lại những chuyện đêm qua mà cảm thấy kinh hãi. Thầm rút ra những kinh nghiệm trong quá trình tu luyện.
Ban đêm, trong lúc vô ý, hắn đã mở ra một cách tu luyện khác lạ, đưa đến cho Vương Lâm một ý nghĩ mới.
Ưu điểm của phương pháp tu luyện này không cần nói cũng biết. Còn về
khuyết điểm thì đó là tính nguy hiểm của nó khá cao. Một người không cẩn
thận sẽ rất dễ bị bạo thể. Nhưng đã có được kinh nghiệm của lần này,
Vương Lâm tự tin lần sau hắn có thể từng bước hạ thấp sự nguy hiểm.
- Có lẽ phải thay đổi vị trí tu luyện. Đêm qua mặc dù hấp thu không ít
khí âm hàn. Nhưng chất lượng của nó cũng không cao, không thể thỏa mãn
được yêu cầu gia tăng xác suất thành công khi trùng khiếu. - Vương Lâm
thì thào nói. Bây giờ, xác suất thành công của hắn rất nhỏ. Dựa theo
những gì mà Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết ghi chép thì Cực Âm chi địa có
phẩm chất càng cao, xác suất trùng khiếu thành công càng lớn.
Vương Lâm nhớ tới mấy tháng trước khi kiểm tra phẩm chất của Cực Âm chi
địa, tại nơi có cụm kiến trúc hình tháp đạt tới được thượng giai nhất
phẩm. Vì vậy, trong lòng hắn liền đưa ra quyết định.
Cùng lúc đó, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Một lão nhân phát ra hơi
thở hủy thiên diệt địa vô thanh vô tức xuất hiện. Diện mạo của lão âm
trầm, nhìn chằm chằm vào đám cây cối dưới chân, ánh mắt lộ ra sát khí
mãnh liệt.
- Lệ nhi! Thái gia gia đến báo thù cho ngươi.
Người đó chính là lão tổ Đằng Hóa Nguyên của Đằng gia. Trên đường lão
cảm ứng theo trớ chú mà bám theo. Đáng tiếc, giống như một một mà sương
mù ngăn cản. Hắn vẫn không thể xác định được phương hướng cụ thể của đối
phương. Chỉ biết đối phương đang ở dưới đám cây cối này.
Nếu không vạn bất đắc dĩ, Đằng Hóa Nguyên cũng không muốn đi vào trong
đám cây cối đó. Với tu vi của hắn bây giờ có thể cảm nhận được rõ ràng
trong đám cây cối đó có một thứ gì đó rất mạnh đang tồn tại. Cho dù là
lão cũng không dám kinh động tới nó.
Nhưng Đằng Lệ chết, khiến cho lão bất chấp. Đằng Hóa Nguyên thầm cân
nhắc. Có lẽ mình đi vào trong đó tìm kiếm cừu nhân cũng không đến mức độ
khiến kẻ đó truy cứu.
Chần chừ một lúc, lão cắn răng vọt vào trong đám cây.
Sâu trong đống đổ nát có một cái quan tài bị hở một góc. Một bàn tay khô
héo lóe lên hắc quang, từ từ nhô lên, nắm chặt lại. Nhất thời một cái
lôi cầu màu tím ngưng tụ, tản mát ra hơi thở nguy hiểm.
- Kỳ hạn trăm năm sắp tới. Chủ nhân của ta! Ngươi đã một lần vất bỏ thân
thể tránh thoát. Lần này, ngươi không thể chạy thoát được đâu.