Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau mười lần hít thở, cơn lốc lập tức tiêu tán giống như chưa từng xuất hiện, tia chớp màu đen cũng tiêu tan theo. Cơ thể Vương Lâm lóe lên rồi trực tiếp tiến vào trong bàn đá. Hắn chỉ đi qua một khoảng cách khá ngắn, nhưng trán lại vã đầy mồ hôi.

Trong nháy mắt khi hắn bước vào trong, trong chu vi mười trượng quanh bàn trà lập tức lấp lánh những chùm ánh sáng rực rỡ, chùm sáng này cao vạn trượng, khi nó chiếu xuống bên dưới thì tất cả cảnh vật bốn phía lập tức thay đổi.

Chỉ thấy mây mù ở phía sau bàn đá tản ra để lộ một ngọn giả sơn, trên mặt đất có rất nhiều cỏ xanh. Ngoại trừ những thứ đó, sau khi mây mù bay lên còn lộ ra một rừng trúc nối liền với rừng trúc ở bốn phía.

Cảnh vật bốn phía đột nhiên có những thay đổi lớn, giống như tuyệt cảnh phùng sinh, xuất hiện một vùng trời khác.

Đúng lúc này, một âm thanh bình thản từ trong hư vô truyền vào trong tai Vương Lâm:

- Phá vỡ cấm chế thì có thể nhận được tư cách để có được động phủ này. Chỉ cần ngươi không chết thì sẽ không còn người nào có thể tiến vào chỗ này được nữa!

Khoảnh khắc khi âm thanh này truyền đến, một đạo tinh quang từ phương xa bay tới rồi dừng lại trước người Vương Lâm.

Đây là một khối lệnh bài bằng thủy tinh chỉ bằng một ngón tay, nó đang lơ lửng trên không rồi phát ra từng luồng sáng bảy màu. Đây là Động Phủ Lệnh, cầm lệnh bài này có thể đi vào động phủ.

Vương Lâm cầm lấy lệnh bài thủy tinh rồi hít vào một hơi thật sâu. Hằn nhìn vào trong bàn đá, dù là bàn đá hay ghế đá đều có cấm chế bảo vệ, không thể đơn giản chạm tay vào được.

Nhưng nếu so sánh với cấm chế ở bên ngoài khu vườn, thì uy lực của những cấm chế này yếu hơn rất nhiều.

Vương Lâm không nhìn đến những vật khác mà chỉ chăm chăm vào bầu rượu trên bàn.

Cấm chế trên bầu rượu tuy khá tinh diệu nhưng cũng không làm khó được Vương Lâm. Sau một lần thôi diễn, hắn điểm tay phải về phía bầu rượu, ở bên ngoài bầu rượu ba trượng lập tức có một con sóng lan ra.

Ngón tay Vương Lâm điểm lên trên con sóng, khi con sóng bùng lên thì hắn thu ngón tay lại. Trong khoảnh khắc đó có một đạo cấm chế tàn ảnh từ trên ngón tay hắn lao ra rồi phóng thẳng vào con sóng.

Trong nháy mắt, con sóng kia lập tức cuộn trào, ở vị trí trung tâm xuất hiện một vòng nước xoáy xoay chuyển với tốc độ càng lúc càng nhanh, nó khuếch tán về bốn phía tạo thành một lỗ hổng hình tròn.

Tay phải Vương Lâm trực tiếp luồn vào trong lổ hổng kia như chớp, hắn nhanh chóng chụp lấy bầu rượu rồi lấy ra bên ngoài.

Dòng nước lập tức tiêu tan, bốn phía khôi phục lại bình thường.

Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hưng phấn, hồ rượu trong tay hơi nặng, rõ ràng bên trong có thứ gì đó. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mở nắp bình ra, một mùi hương thơm ngát lập tức phả thẳng vào mũi. Vương Lâm chỉ cần liếc mắt qua đã nhìn thấy bên trong bầu rượu có khoảng mười giọt mỹ tửu.

- Bầu rượu này hơi nặng nhưng lại chỉ có mười giọt rượu. Hơn nữa đặt ở chỗ này chắc cũng không phải vật phàm.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào số rượu ít ỏi trong bình. Sau một lúc lâu, hắn cắn chặt răng đổ ra một giọt rồi uống vào, giọt rượu này lập tức rơi vào trong miệng.

Trong nháy mắt khi giọt rượu rơi vào trong miệng, Vương Lâm cảm thấy toàn thân trở nên đỏ bừng, trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện một luồng tiên lực điên cuồng rồi lưu chuyển khắp toàn thân.

Một cảm giác say từ trên đạo tiên lực trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng bốc ra.

Tiên lực trong cơ thể Vương Lâm đột nhiên tăng tốc rồi xoay chuyển giống như dòng nước lũ bên trong kinh mạch. Một luồng khí nóng hừng hực từ trong đan điền bốc lên, trong nháy mắt đã bốc lên đỉnh đầu.

Cùng lúc đó, tiên lực vận chuyển mạnh mẽ làm cơn say bốc lên cuồn cuộn, mắt Vương Lâm đã không còn tỉnh táo mà chỉ còn lại sự điên đảo.

Cơ thể Vương Lâm bắt đầu lắc lư rồi dựa hẳn sang một bên, đầu hắn trở nên nặng nề rồi chìm vào trong giấc ngủ.

Thời gian chậm rãi trôi qua ba tháng, sáu tháng, chín tháng rồi một năm.

Trải qua một năm, Vương Lâm vẫn chìm vào trong giấc ngủ, những tiếng ngáy đều đều vang lên rồi truyền ra xa. Từ khi tu đạo đến giờ, Vương Lâm rất ít khi ngủ, đây là giấc ngủ dài nhất của hắn trong mấy trăm năm qua.

Tuy hắn đang ngủ nhưng tiên lực trong cơ thể vẫn điên cuồng tăng trưởng. Tốc độ vận chuyển của tiên lực kinh khủng đến mức nếu Thiên Vận Tử đứng bên cạnh nhìn cũng phải cảm thấy cả kinh.

Khi tiên lực trong cơ thể hắn đạt đến một mức độ nhất định thì Yêu Tinh trong đan điền vỡ vụn không một tiếng động rồi tan ra, yêu lực trở nên dày đặc nhưng lại lập tức bị thôn phệ rồi trở thành một bộ phận của tiên lực.

Trong phạm vi mười trượng quanh cơ thể Vương Lâm, từ khi hắn bắt đầu ngủ say, từng tia tiên khí từ trong cơ thể hắn bay ra bao phủ khắp bốn phía. Một năm trôi qua, trong phạm vi này tiên khí đã trở nên cực kỳ nồng đậm.

Vương Lâm vẫn đang ngủ nhưng tay phải hắn vẫn cầm chắc bầu rượu.

Vào một ngày, Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt ra, hắn ợ lên một tiếng, trong mắt lại hiện lên một tia mê man. Hắn theo bản năng mà nhìn khắp bốn phía, lúc này vẻ mê man trong mắt hắn lập tức biến mất rồi được thay thế bằng vẻ thanh tỉnh.

Vương Lâm lập tức đứng thẳng người lên, trong mắt hắn lộ ra vẻ tỉnh táo. Sau khi cẩn thận quan sát bốn phía, hắn nhíu mày rồi cúi đầu nhìn bầu rượu đang cầm trên tay. Hắn chỉ nhớ sau khi uống một giọt rượu thì tiên lực trong cơ thể đột nhiên trở nên gia tăng, sau đó không tự chủ được phải chìm vào giấc ngủ.

Vương Lâm nghĩ đến tiên lực thì lập tức kiểm tra trong cơ thể, đột nhiên trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh hoàng khó có thể tưởng tượng nổi.

- Ta rốt cuộc đã ngủ được bao lâu rồi?

Từ khi Vương Lâm bắt đầu tu đạo đến giờ, những tình cảnh làm hắn phải kinh hoàng giống như bây giờ rất ít khi xảy ra. Lúc này tiên lực trong cơ thể hắn đã vượt qua rất xa mức độ Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Chỉ cần cảm ngộ thành công ý cảnh là có thể đạt đến cảnh giới sinh tử tiến lên Vấn Đỉnh. Vương Lâm lại dùng ánh mắt khó tin nhìn vào bình rượu trong tay.

- Rốt cuộc đây là loại rượu gì?

Vương Lâm cực kỳ cẩn thận đặt bầu rượu vào trong túi trữ vật. Sau đó hắn còn cảm thấy chưa yên tâm, lại lấy bầu rượu ra rồi đánh lên trên nó vài đạo cấm chế phong ấn mạnh mẽ. Lúc này hắn mới bỏ vào trong túi trữ vật.

- Chỗ này ta phải kiểm tra thật triệt để mới được!

Trong nháy mắt, hứng thú của Vương Lâm đối với chỗ này đã lên đến đỉnh điểm.

Sau khi sự hưng phấn qua đi, Vương Lâm nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi.

- May mà cảm ngộ ý cảnh còn chưa đạt đến Vấn Đỉnh. Nếu không lúc này tiên lực không đủ mà đánh lên Vấn Đỉnh đến ranh giới của sinh tử, mà lúc này ta lại đang ngủ không thể lấy ra Vấn Đỉnh Chi Tinh của Chu Dật được. Như vậy nếu không may Vấn Đỉnh thất bại ta sẽ chết một cách oan uổng.

Vẻ mặt Vương Lâm lại trở nên âm trầm, nhưng ánh mắt hắn lại lập tức lóe lên.

- Với tu vi của ta bây giờ, đã không còn đối thủ trong Anh Biến kỳ. Lúc này chỉ cần ý cảnh của ta đạt tới mức cần thiết sẽ đi tìm một nơi bí mật để trùng kích lên Vấn Đỉnh. Nhưng nếu nói về thần bí thì ở đây là nhất, đợi đến khi ý cảnh của ta đạt đủ sẽ lại đây tiến lên Vấn Đỉnh!

- Những chuyện trên thế gian thật sự không thể biết được là họa hay phúc. Cơ duyên xảo hợp ta tiến vào nơi đây, nếu không cho dù có đủ tiên ngọc và đạt đến trình độ như bây giờ cũng phải trải qua rất nhiều năm tháng. Đây chẳng phải là câu nói họa phúc khôn lường trong miệng phàm nhân sao?

Vương Lâm tâm tình vui sướng khi cảm thấy mình đạt đến một cảnh giới mới. Lúc này hắn nhìn về khắp bốn phía, đanh định tiếp tục phá giải phong ấn thì trong lòng khẽ động.

- Rốt cuộc ta đã ngũ được bao lâu rồi? Nếu hơn mười năm hoặc một trăm năm thì tất cả mọi chuyện bên ngoài sẽ có những biến hóa khó mà lường được. Nếu là như vậy còn không bằng ta tự mình tu luyện.

Vương Lâm trầm ngâm trong giây lát, hắn đi vào trong khu vườn vài bước, đột nhiên ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng rồi chuyển lên trên rừng khúc ở phương xa.

Trong rừng trúc lộ ra một góc lan can, tuy phần lớn đều bị trúc che đi nhưng khi Vương Lâm nhìn kỹ lại thấy được một vài manh mối.

- Trước đó ta không phát hiện được phía trước còn có một căn lầu, nhưng nếu nhìn kỹ lại thấy nó giống như một từ đường trong đình viện của phàm nhân!

Sau khi nhìn kỹ lại, Vương Lâm không đi đến từ đường đó để kiểm tra. Hắn lấy lệnh bài thủy tinh ra rồi dung nhập tâm thần vào bên trong, từng luồng sáng tỏa ra lấp lánh, hình bóng Vương Lâm đột nhiên biến mất trong động phủ.

Trong động phủ là một kho báu lớn chứa rất nhiều bí mật, Vương Lâm sau khi đi ra ngoài một thời gian nhất định sẽ quay trở lại khai thác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK