Đôi mắt Vương Lâm tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm vào Thác Sâm đang gầm thét vung quyền ầm ầm đánh tới, muốn đột phá tấm lưới hư ảo, tiến vào trong cung điện!
Ánh mắt Vương Lâm như điện rơi vào tấm lưới hư ảo kia, chậm rãi gắng gượng đợi thời gian trôi qua.
Mười một nhịp thở mười hai...mười ba nhịp thở!
Thời gian mười ba nhịp thở nhìn thì như chỉ trong chớp mắt nhưng trên thực tế đối với Vương Lâm mà nói thì mỗi nhịp thở lại như nhiều năm tháng không khác gì ba trăm năm dài đằng đẵng.
Lực lượng bài xích từ phía cái ghế bên dưới ầm ầm tăng lên. Cứ mỗi một nhịp thở nó lại tăng lên một lần, giống như muốn phá tan thân thể Vương Lâm. Khóe miệng hắn lại trào máu tươi gân xanh trên mặt nổi lên càng nhiều không ngừng cố gắng, trái tim đập thình thịch, càng ngày càng mạnh.
Một tiếng gầm nhẹ truyền ra từ miệng Vương Lâm. Nguyên lực trong cơ thể hắn đã vận chuyển tới cực hạn kinh mạch trong cơ thể dù là thân thể của Cổ Thần cũng đã truyền ra những tiếng bùng bùng truyền tới những cơn đau không thể chịu đựng nổi.
Dường như nếu tiếp tục thế này, kinh mạch của hắn sẽ nổ tung thậm chí cả máu thịt xương khớp, nội tạng cũng sẽ ầm ầm tan vỡ toàn bộ, trở thành một bãi thịt nát!
Cất những tiếng gầm nhẹ, trong đầu Vương Lâm chỉ còn có một ý niệm, đó là không thể để cho khí thế đã mượn được này rời đi, quyết không thể ! Dù thế nào hắn cũng phải hợp lại một lần!
Một khi hắn bỏ cuộc, một khi hắn bị lực bài xích ở nơi này đẩy đi thì hắn đã đánh mất cơ hội ngàn năm có một. Loại chuyện này Vương Lâm quyết không cho phép xảy ra!
Sáu tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm hắn nhanh chóng xoay tròn, tinh điểm thứ bảy cũng chầm chậm hình thành càng ngày càng rõ ràng, tỏa ra ánh sáng càng ngày càng chói mắt!
Trong mắt trái của hắn có một dòng xoáy ma khí, ầm ầm xoay tròn, bên trong mơ hồ lóe ra ma tinh. Trong phút chốc, nhịp thở thứ mười ba đã trôi qua. trong mắt trái bất ngờ xuất hiện một viên ma tinh mơ hồ!
Đây chính là ma tinh của cổ Ma đầu tiên. Cho dù là nó còn mơ hồ nhưng nó xuất hiện chính là biểu hiện rằng Vương Lâm đối kháng với sự bài xích ở nơi này khiến cho khí tức trong cơ thể không tiêu tan là hoàn toàn chính xác!
Chẳng qua cái giá của nhịp thở thứ mười ba này quá lớn. Cơ thể Vương Lâm truyền ra tiếng lùng bùng vang trời, phần thân thể dưới eo không chịu nổi lực ép này đã ầm ầm nổ tung. Một lượng lớn máu tươi bắn ra ghế, lộ ra dưới máu thịt mơ hồ là xương trắng dày đặc!
Loại thống khổ này vô cùng khủng khiếp, tuyệt đối người thường không thể chịu nổi. thậm chí chỉ cần nghĩ tới cũng có thể khiến tâm thần chấn động!
- Chút đau nhức này đã là gì, còn kém xa so với nhất tổn kiếp năm xưa!
Vương Lâm vừa cắn răng, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Mà giờ phút này, ánh mắt Vương Lâm nhìn về tấm lưới lớn hư ảo giữa không trung trên cung điện. Thác Sâm càng ngày càng gầm thét rõ ràng hơn. Tiếng ầm ầm vang lên, như một thanh kiếm sắc bén lao về phía đãi đá chỗ Vương Lâm càng ngày càng gần
Vương Lâm ngồi ở nơi này có thể thấy rõ ràng Thác Sâm bên trong tấm lưới. Thần sắc hắn dữ tợn gầm thét kinh thiên, tám tinh điểm trên mi tâm nhanh chóng xoay tròn, tỏa ra khí tức như từ thời vạn cổ!
Nắm tay hắn đánh tới như gió, không ngừng vung lên, mỗi một lần hạ xuống đều khiến tấm lưới hư ảo chấn động kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ!
Mười bốn nhịp thở mười lăm nhịp thở!
Hai nhịp thở này trôi qua, lực lượng bài xích từ trên ghế lại tăng mạnh một lần nữa, giống như có một đôi tay khổng lồ vô hình từ phía dưới đẩy lên, muốn hất hắn ra khỏi ghế!
Nhịp thở thứ mười sáu, trong nháy mắt này, lực phản chấn ở chỗ hắn ngồi dường như đã đạt tới đỉnh điểm, bỗng nhiên thay đổi, trong nháy mắt tiêu tán. lại lập tức hóa thành lực hút!
Lực đẩy phía dưới thân Vương Lâm tán đi nhưng lại không có chút thư giãn nào, ngược lại đồng tử trong mắt hắn co rút lại. Đây chính là sự yên lặng trước cơn bão. Sự yên tĩnh trôi qua sẽ là lúc hủy thiên diệt địa!
- Linh Động. Chu Cẩn, toàn lực chống cự!
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, lập tức rống lên!
Lực hút ở chỗ ngồi của hắn không chỉ tác động lên Vương Lâm mà cùng theo một phương pháp kỳ dị tác động cả lên tầng thứ ba. Chấn động cả trái tim khổng lồ kia. Trong một tiếng nổ
lớn bất ngờ một khí tức cường đại từ trái tim đó phá vỡ hư không tràn vào trong chiếc ghế này.
Trong nháy mắt khí tức này tràn tới, lực hút trên chiếc ghế tản ra. bị thay thế bởi lực phản chấn gấp trước cả trăm lần ầm ầm bộc phát!
Dù lực lượng phản chấn gấp trăm lần này chỉ trong nháy mắt nhưng trong khoảnh khắc khi nó bộc phát liền phá tan thân dưới của Vương Lâm, huyết nhục mơ hồ, xương khớp lộ ra.
Những tiếng ầm ầm vang vọng. Hai chân Vương Lâm liền tan nát, hóa thành một đám máu thịt mơ hồ. cùng lúc đó, Linh Động Thượng Nhân chia sẻ lực phản chấn thân thể cũng chấn động kịch liệt, tay trái ầm một tiếng sụp đổ, trực tiếp tan nát.
Hắn bị lực lượng này đẩy một cái, thân thể phịch phịch phịch lùi lại phía sau mấy bước, phun một ngụm máu tươi lại tiếp tục bị cuốn về phía sau! Nhưng dù bị lui về phía sau hắn vẫn nghiêm chỉnh tuân theo lời nói của Vương Lâm hai tay bắt quyết, một pho tượng màu đen khổng lồ ầm ầm biến ảo ra phía sau thân thể.
Pho tượng màu đen này chính là ma thần của tộc lạc của Linh Động Thượng Nhân, song chưởng ầm ầm vung ra. ở trên không trung đặt lên thân thể Vương Lâm.
Đại hán Chu cẩn của Phụng Thiên Lang tộc sắc mặt cũng lập tức trắng bệch, cánh tay phải phát ra tiếng răng rắc, xương cốt ầm ầm tan nát thành bột phấn huyết nhục bay tứ phía thân thể lui lại phía sau mấy bước, máu tươi phun ra. Hắn gầm nhẹ một tiếng đột nhiên phía sau có một hư ảnh huyết lang biến ảo ra.
Huyết lang này rít gào, lướt qua Chu cẩn, thay thế thân thể hắn chia sẻ lực lượng sụp đổ từ thân thể Vương Lâm truyền tới.
Linh Động Thượng Nhân và Chu cẩn cũng chia sẻ bảy phần lực lượng bộc phát từ chiếc ghế, truyền lên người Vương Lâm chỉ còn ba phần. cũng nhờ có sự tồn tại của hai người chứ nếu không Vương Lâm rất khó có thể duy trì được tới nhịp thở thứ mười sáu!
Dù lực lượng từ chiếc ghế bộc phát ra lớn gấp trăm lần nhưng khí tức truyền thừa ẩn chứa trong đó cũng nồng đậm hơn gấp trăm lần, va chạm với thân thể Vương Lâm có một phần trực tiếp truyền vào cơ thể hắn.
Bị khí tức này truyền tới, cơ thể Vương Lâm ầm vang, tinh điểm mơ hồ hình thành bên ngoài mi tâm tỏa sáng vạn trượng với tốc độ cực nhanh dần dần hiện ra hoàn toàn.
Nhìn biểu hiện này thì trong thời gian ba nhịp thở nữa, tinh điểm thứ ba này sẽ hoàn toàn thành hình!
Cổ Thần Thất Tinh sắp xuất hiện!
Tiếng gầm thét của Thác Sâm càng thêm rõ ràng, hư ảnh khổng lồ muốn đột phá tấm lưới giờ phút này đã giống như tới cực hạn khoảng cách tới Vương Lâm vào lúc này không ngờ không còn tới ngàn trượng!
Thân thể Thác Sâm trong tấm lưới lao về phía trước không ngừng lớn lên, trở thành cao tới mấy ngàn trượng quyền đánh như mưa ầm ầm giáng xuống. Tấm lưới hư ảo khổng lồ rốt cục không chịu nổi, xuất hiện những khe nứt nhỏ!
- Vỡ cho bổn thần!!! Vỡ!! Vỡ!!
Thác Sâm giống như không nhận thấy sự tồn tại của Vương Lâm, vừa gầm thét vừa vung tay nhanh hơn thần sắc tràn ngập hưng phấn.
- Đạo Cổ đáng chết, truyền thừa này nên thuộc về bổn thần. Đưa mắt khắp tinh không, trừ bổn thần ra còn có tộc nhân nào cứ tư cách này. Ngươi lại năm lần bảy lượt chuẩn bị những thứ ngăn cản bổn thần. Ngươi đúng là hồ đồ rồi!!
Hai mắt Vương Lâm đỏ bừng. Giờ phút này nửa người dưới của hắn đã tan nát, dù vẫn ngồi sừng sững ở đó nhưng nỗi thống khổ này dù có lớn hơn hắn cũng không để ý. Vương Lâm chỉ cần có thể lưu lại khí tức này trong cơ thể, chỉ cần có thể khiến bản thân trở thành Cổ Thần Thất Tinh thì mọi thương tích trong nháy mắt có thể khôi phục!
Khả năng khôi phục của Cổ Thần Thất Tinh vượt xa Cổ Thần lục tinh!
Nhịp thở thứ mười bảy!
Lực phản chấn gấp trăm lần ầm ầm gia tăng. Dù hiện giờ nó chỉ tăng so với vừa rồi mấy lần nhưng đã có lực lượng gấp trăm lần lúc đầu làm cơ sở, sự mạnh mẽ của lực phản chấn này dù là Thác Sâm ngồi ở đây cũng sẽ tan nát toàn thân mà chết!
Lực phản chấn mênh mông này trực tiếp xuất hiện khiến thân thể Vương Lâm run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi thần sắc dữ tợn gần như trở nên điên cuồng!
- Cái ghế này, Đạo cổ Diệp Mịch có thể, Vương Lâm ta sao lại không thể chứ!! Ta cứ tiếp tục, để xem ngươi làm sao mới ngăn cản được ta!!
Lực phản chấn như biển động ầm ầm tràn tới, xuyên thấu qua thân thể Vương Lâm, truyền tới thần thông Linh Động Thượng Nhân và Chu cẩn biến ảo ra để chia lực lượng với hắn. Pho tượng ma thần dưới lực phản chấn này cường đại không thể nào hình dung nổi, ầm ầm sụp đổ, hóa thành vô số những mảnh nhỏ bị cuốn đi. Linh Động Thượng Nhân phun ra một ngụm máu tươi bị đánh bay khỏi đài đá, rơi xuống mặt đất của cung điện!
Huyết lang của Chu cẩn rên lên một tiếng, toàn thân như bị gió cuốn tan thành mây khói. Thân thể Chu cẩn vang lên những tiếng bang bang trong lúc lùi lại phía sau cũng bị cuốn đi mấy trăm trượng ầm một tiếng rơi xuống mặt đất.
Hai người bọn hắn vì Vương Lâm mà chia sẻ hơn phân nửa lực lượng phản chấn, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục trợ giúp. Lúc này tất cả mọi chuyện phải nhìn vào bản thân Vương Lâm!
Nhịp thở thứ mười bảy!
Một nhịp thở nói thì dài như như vậy nhưng trên thực tế lại rất nhanh. Ngay lúc Linh Động Thượng Nhân và Chu cẩn vừa bị cuốn đi thì nhịp thở thứ mười bảy đã tới!
Mà giờ phút này tiếng gầm thét động trời của Thác Sâm đã áp sát. Cái lưới khổng lồ hư ảo
không còn có thể tiếp tục chống đỡ, bắt đầu sụp đổ trong phạm vi lớn. Thân thể Thác Sâm bên trong lúc này sắp sửa lao ra, mà khoảng cách giữa hắn và Vương Lâm giờ còn không tới trăm trượng!
Nhịp thở thứ mười bảy đã tới. Lực phản chấn gấp trăm lần kia lại tăng thêm vài lần nữa. Với trạng thái của Vương Lâm hiện giờ thì căn bản không thể chống cự. Tinh điểm thứ bảy trên mi tâm của hắn lúc này đã nhanh chóng xoay tròn, hình thành được một nửa, chỉ cần hai nhịp thở nữa sẽ hoàn toàn xuất hiện!
Ngay trong tích tắc này, tay phải Vương Lâm chợt giơ về phía trước chụp vào hư không một cái. Tiếng ầm ầm vang lên. Chỉ thấy từ đằng xa có một thân thể Cổ Thần đã hóa đá lớn tới mấy trăm trượng ầm ầm bay lên, trong nháy mắt bị Vương Lâm chụp một cái, trực tiếp ném thẳng về phía Thác Sâm sắp sửa lao ra khỏi tấm lưới!
Một tiếng ầm vang kinh thiên nổ ra. Lực lượng phản chấn đã tăng lên mấy lần tràn vào thân thể Vương Lâm cũng là lúc hắn nắm lấy khối thân thể Cổ Thần đã hóa đá kia ném thẳng vào Thác Sâm vừa thò đầu ra khỏi tấm lưới hư ảo kia, mang theo vẻ hưng phấn không thể hình dung, chuẩn bị lao ra!
Cùng lúc đó trong nháy mắt khi Vương Lâm vung tay ra ném lực phản chấn dũng mãnh tiến vào cơ thể hắn khiến hắn gần như sụp đổ cũng truyền vào thân thể Cổ Thần đã hóa đá kia, đập mạnh vào Thác Sâm!
Luồng lực phản chấn này quá lớn cánh tay phải của Vương Lâm không thể thừa nhận trong nháy mắt khi vung thi thể của Cổ Thần kia, cánh tay hắn liền tan nát. Tuy vậy như thi thể Cổ Thần kia cũng như một ngọn côn phá thiên, đem lực phản chấn điên cuồng đánh lên đầu Thác Sâm!
Một tiếng kêu thảm thiết từ miệng Thác Sâm truyền ra. Thân thể hắn phát ra tiếng động vang trời, phun một ngụm máu tươi bị cuốn bay đi!
- Vương Lâm!!!