Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Lâm hít một hơi thật sâu, tay phải nắm lại thành quyền nhẹ nhàng đánh ra một kích. Động tác của hắn rất nhỏ nhưng hư ảnh Cổ Thần sau lưng lại biến chuyển thật lớn. Chỉ thấy hư ảnh cũng giơ nắm tay lên cao, cùng với động tác của Vương Lâm mà đánh ra. Trong nháy mắt, nắm tay của Cự Ma lão tổ đã tới, cách không va chạm với Vương Lâm.

"Ầm...ầm...ầm".

Sắc mặt Cự Ma lão tổ tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể có phần ủ rũ. Lão không nói hai lời, vỗ vào túi trữ vật, xuất ra kiếm tiên cầm trong tay. Nét mặt hung dữ, quát:

- Vương Lâm! Nhận lấy cái chết. - Vừa nói, lão vừa ném tiên kiếm trong tay, vừa điểm một cái vào hư không.

Thân thể Vương Lâm giống như một đạo lưu tinh, văng ra xa. Toàn bộ cánh tay của hắn hoàn toàn tê dại, mất đi cảm giác. Tiên lực cùng với lực lượng thân thể của đối phương khiến cho thân thể hắn bị thương. Thân hình của hắn đang cao mười trượng liền thu lại giống như một người bình thường. Tuy nhiên, trong ánh mắt hắn vẫn lóe lên những tia sáng.

Kiếm tiên vừa bay ra, lập tức tỏa ra vô số làn khí màu đen. Những luồng khí màu đen nhanh chóng tụ lại hóa thành thân ảnh của Hứa Lập Quốc. Sắc mặt của Cự Ma lão tổ dữ tợn, quát:

- Trảm.

Vừa dứt lời, tiên kiếm liền tỏa ra kiếm khí mãnh liệt, khí thế như khai thiên tích địa, chém thẳng về phía Vương Lâm. Hứa Lập Quốc trên kiếm tiên lập tức hét lên một tiếng:

- Vương Lâm! Lão tử tới báo thù.

Vào lúc này, Cự Ma lão tổ nhe răng cười, quát:

- Vương Lâm! Xem lão phu lấy pháp bảo của ngươi tới giết ngươi đây.

Vương Lâm nhếch miệng cười mỉa mai. Hắn cũng chẳng né tránh, ngón tay điểm về phía tiên kiếm. Nhất thời, tiên kiếm đang chém xuống như sét đánh chợt chuyển hướng, lại với thế sét đánh không kịp bưng tai mà chém về phía Cự Ma lão tỏ.

Cự Ma lão tổ ngẩn người, biến sắc. Nhưng lúc này kiếm quang đã tới rất gần, khiến cho lão chỉ kịp dịch chuyển thân thể một chút. Kiếm quang lóe lên làm cho một màn máu tươi bắn tung lên không trung. Cánh tay trái của Cự Ma lão tổ bị tách ra khỏi cơ thể. Hắn hừ lên một tiếng bi thảm, thân thể hóa thành một vầng sáng đỏ như máu, nhanh chóng lui lại phía sau.

- Hứa Lập Quốc! Lão phu nhất định phải đem ngươi luyện hồn, trừu phách. Sau đó đem ngươi phong ấn tại nơi dương hỏa sinh sôi mà luyện hóa.

Vào lúc này, mối hận trong lòng lão không thể tưởng tượng nổi. Cơn giận trong lòng có thể nhấn chìm cả mặt đất. Lão gầm rú điên cuồng, nhanh chóng lui ra xa. Lão không thể không lui lại. Thân thể vẫn chưa hoàn toàn dung hợp mà lại cố gắng sử dụng tiên lực cộng thêm với một kích của Vương Lâm khiến cho bị thương. Một quyền của đối phương có uy lực không kém gì so với lão sử dụng tiên lực khiến cho hắn đã bị thương lại càng nặng thêm.

Nhưng trong suy nghĩ của lão thì vào lúc này, đối phương cũng phải bị thương như mình. Vì vậy mà lão chẳng hề do dự xuất ra tiên kiếm, chuẩn bị nhân cơ hội chém chết đối thủ. Nhưng vào đúng thời điểm quan trọng, Hứa Lập Quốc lại quay ngược một trăm tám mươi độ khiến cho lão không thể tránh kịp mà mất đi một tay.

Hứa Lập Quốc trên tiên kiếm lập tức cười ha hả. Hắn cất cái giọng the thé, nói:

- Thằng cháu kia! Cho dù ngươi có lợi hại đến mấy thì cũng không thể so sánh với Hứa gia gia của ngươi. Lão tử Hứa Lập Quốc vốn là người trung thành làm sao có thể dễ dàng để cho ngươi thu phục.

Hứa Lập Quốc nói xong vội vàng xoay người nịnh bợ Vương Lâm, nói:

- Chủ nhân! Ngài thấy thế nào? Lần này ta lại lập công phải không?

Vương Lâm điểm một nụ cười. Thân hình hắn khẽ động, ôm kiếm tiên vào ngực mà đuổi theo Cự Ma lão tổ. Trong miệng hắn nói:

- Lập công. Chờ sau khi giết được kẻ này, ta sẽ đưa tới chiến trường ngoại vực cho ngươi hấp thu du hồn để gia tăng hồn lực.

Hứa Lập Quốc nghe thấy thế mà mừng rỡ. Trên thực tế thì hai năm qua hắn cũng đã nhiều lần dao động. Dù sao thì Cự Ma lão tổ đối với hắn cũng không tệ lắm. Nhưng mỗi lần nghĩ tới thủ đoạn Vương Lâm đối phó với du hồn cùng với lão Nhị và lão Tam, hắn liền cảm thấy e ngại, nhanh chóng ổn định lại lý trí.

Những gì hắn biết đó là trên suốt chặng đường của Vương Lâm chỉ có giết chóc và giết chóc. Tất cả những kẻ chọc vào hắn đều không có một người nào may mắn thoát khỏi. Toàn bộ đều bị hắn giết chết. Hắn có một cảm giác đó là Cự Ma lão tổ cũng không thể tránh khỏi điều đó. Vì vậy mà bản thân cho dù thế nào cũng không thể chọn sai vị trí. Nếu không sẽ có ngày gặp phải đại họa.

Vào lúc này, trong lòng hắn vô cùng đắc ý. Hắn thầm nghĩ Hứa gia ta đúng là thông minh. Lần này lập công, sau này chủ nhân sát tinh sẽ có một chút kính trọng đối với mình.

Nghĩ tới trong hai năm qua, Cự Ma lão tổ đối với hắn cũng thật tốt mà trong lòng có phần khổ sở. Hắn thầm nghĩ tại sao chủ nhân lại không tới chậm thêm mấy năm để cho mình được hưởng thụ một phen. Thật là đáng tiếc.

Nhất là khi nghĩ tới tiểu muội muội tiên tử kia, trong lòng hắn lại cảm thấy ngứa ngày. Hắn thầm nghĩ:

- Tiểu muội muội tiên tử cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ đưa ngươi ra khỏi biển lửa.

Trên thực tế, nguyên nhân mà Hứa Lập Quốc không hề do dự phản bội lại Cự Ma lão tổ ngoại trừ việc trong lòng hắn luôn có một sự e ngại đối với Vương Lâm ra thì còn có một phần đó chính là pháp hồn Phượng Loan. Khi hắn bị pháp hồn đó quyến rũ bản thân đã đồng ý nhất định sẽ cứu nàng ra khỏi tay của Cự Ma lão tổ. Nghĩ tới đây, hắn vội vàng quay sang Vương Lâm, nói:

- Chủ nhân! Cự Ma lão tổ có một thứ pháp bảo trong túi trữ vật. Bên trong pháp bảo có một phong ấn một cái hồn phách. Sau khi chủ nhân giết chết lão thất phu thì cứu hồn phách đó ra có được không?

Vương Lâm gật đầu. Thân hình hắn giống như một tia chớp, cầm theo tiên kiếm đuổi theo không rời.

Ở phía trước, Cự Ma lão tổ rít lên liên tục. Sự phẫn nộ trong lòng lão phần lớn là do Hứa Lập Quốc. Trong khoảng thời gian qua, lão đã đối xử hết sức tốt với Hứa Lập Quốc, thậm chí ngay cả dâm hồn cũng xuất ra. Không ngờ được Hứa Lập Quốc lại phản bội.

- Hứa Lập Quốc! Lão phu nhất định phải đem ngươi tế luyện. - Cự Ma lão tổ gầm rú đồng thời tốc độ tăng lên nhanh hơn.

Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn không nói hai lời, nhấc tiên kiếm chém về phía trước. Nhất thời một đạo kiếm khí rít lên mà bay ra.

Cự Ma lão tổ chợt hạ xuống thấp sau đó lại tiếp tục lao đi. Rất nhanh, lão đã tới cực Đông của tộc Cự Ma. Ở đây, hắn chợt quay phắt lại rồi vỗ vào túi trữ vật. Lập tức, một cây mộc côn màu đen xuất hiện trong tay. Lão quát khẽ một tiếng, trên mộc côn chợt xuất hiện một ngọn lửa màu đen. Thoáng cái mộc côn đã bốc chày phừng phừng giống như một cây đuốc.

- Vương Lâm! Hôm nay, nơi đây sẽ là chỗ chôn thây của ngươi. Thân thể ngươi sẽ bị lão phu đoạt xá. - Cự Ma lão tổ hét lớn một tiếng, cây đuốc trong tay vung về phía trước.

Nhất thời trong phạm vi ngàn trượng bao quanh Vương Lâm liền biến thành một biển lửa màu đen.

- Hắc Viêm thú. - Cự Ma lão tổ rống to một tiếng. Cây đuốc trong tay cắm mạnh xuống đất. Đồng thời tay kia bắt quyết, xuất ra tiên lực. Sau đó, lão đánh từng đạo tiên quyết vào trên cây đuốc màu đen.

Cây đuốc màu đen chợt lóe lên một tia sáng yêu dị. Ngay sau đó, tất cả ngọn lửa xung quanh giống như bị một con gió thổi qua, nhanh chóng ngưng tụ trên cây đuốc. Trong chớp mắt, bên trên cây đuốc, tất cả ngọn lửa nhanh chóng biến thành một con thú thật lớn.

Con thú đó có đầu to như cái đấu, trên thân đầy gai nhọn. Trên mỗi một cây gai đều có ngọn lửa chợp chờn. Nhìn toàn thể nó giống như một con gấu lớn, nhưng cũng lại chẳng giống.

Hắc Viêm thú rít lên một tiếng. Hai mắt đỏ như lửa của nó nhìn Vương Lâm chăm chú. Thân hình nó vừa động liền gầm lên mà lao tới.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh. Tiên kiếm trong tay chợt chém xuống. Nhất thời một đạo kiếm quang lóe lên, bay thẳng vào người con thú. Một tiếng động vang lên, con thú lập tức lui lại mấy bước. Trên ngực nó xuất hiện một vết thương rất sâu. Nhưng ngay tức khắc, vết thương đó liền khép lại.

Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, xuất ra cấm phiên cầm trong tay. Cánh tay hắn rung nhẹ một cái liền có vô số đạo cấm khí bay ra từ cấm phiên. Hắn quát nhỏ một tiếng:

- Phong.

Từng đạo cấm khí lại hóa thành ngọn trường thương màu đen. Trên bầu trời giống như xuất hiện một cơn mưa trường thương, điên cuồng lao tới.

Vô số những tiếng động vang lên, từng cây trường thương nhanh chóng gắn về bốn phía xung quanh Hắc Viêm thú, nhốt nó lại.

- Bạo! - Tay phải Vương Lâm điểm một cái, đồng thời quát khẽ.

"Ầm".

Một tiếng nổ vang lên, tất cả trường thương do cấm khí biến ảo thành cùng phát nổ. Nhất thời, một làn sóng nhiệt tản ra bốn phương tám hướng.

Trong nháy mắt khi làn sóng nhiệt chạm vào mặt, từ trong túi trữ vật của Vương Lâm lại bay ra một cây hồn phiên. Chỉ có điều đó cũng không phải là Thập ức hồn phiên mà chính là cây hồn phiên do Vương Lâm luyện chế Thập vạn hồn phiên. Nhưng trên hồn phiên có hồn phách của Lý Nguyên Phong làm chủ hồn nên uy lực của nó cũng trở nên rất mạnh.

Hồn phiên run lên một cái lập tức từ bên trong bay ra mấy ngàn hồn phách. Hồn phách dẫn đầu đúng là Lý Nguyên Phong. Nhưng giờ phút này, thần trí của hắn đã bị Vương Lâm xóa đi nên chỉ có thể hành động theo bản năng.

- Diệt! - Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Vương Lâm. Nhất thời, mấy ngàn hồn phiên liền phát ra những tiếng kêu khóc. Dưới sự dẫn dắt của Lý Nguyên Phong, tất cả hồn phách đều hướng về phía Hắc Viêm thú đang lao ra khỏi vùng cấm khí tự bạo.

Làm xong tất cả những việc này, Vương Lâm nhìn về phía Cự Ma lão tổ. Với thần thông của Anh Biến sơ kỳ, Vương Lâm không hề tin đối phương chỉ có bằng này thủ đoạn. Chắc chắn lão vẫn còn đòn sát thủ chưa sử dụng. Hơn nữa, đối phương chạy tới đây chắc chắn là có dụng ý.

Vào lúc này, Cự Ma lão tổ hít một hơi thật sâu. Hai tay lão bắt quyết, tạo ra một cái pháp ấn to lớn trước người. Lão gầm nhẹ một tiếng, hai tay đẩy mạnh lên trên. Nhất thời, pháp ấn bay lên trời, hóa thành vô số đạo pháp quyết nho nhỏ mà biến mất trong trời đất.

Cùng lúc đó, thân hình lão tổ cũng động. Lão bay lên giữa không trung rồi quỳ xuống, ngẩng mặt lên trời bái hạ. Sau đó, lão quát lớn một tiếng:

- Đệ tử đời thứ sáu mươi bảy của Cự Ma tộc thay mặt tộc nhân lấy di vật của tổ tiên để hóa giải hạo kiếp của tộc.

Lời nói của lão vừa dứt, bầu trời đột nhiên ảm đảm. Khắp tộc Cự Ma vào lúc này đột nhiên xuất hiện những âm thanh chấn động của mặt đất.

Tại cực Đông của tộc Cự Ma có một ngọn núi cực cao. Đây chính là ngọn núi cao nhất của tộc Cự Ma. Từ xa nhìn lại, có thể thấy nó xuyên thẳng vào trong mây. Vào lúc này, trên ngọn núi chợt có những tiếng động ầm ầm rồi đột nhiên tách ra làm hai. Một cây cự phủ phát ra ánh sáng màu hồng, chầm chậm bay lên.

Ánh mắt Cự Ma lão tổ biểu hiện một sự sùng kính. Bay tay to của lão duỗi ra. Nhất thời cây cự phủ đang tỏa ra ánh sáng màu hồng chợt lóe lên rồi được lão nắm trong tay.

Trong nháy mắt, từng tia chớp màu đỏ từ trên thân phủ lan ra khắp toàn thân Cự Ma lão tổ. Mái tóc của lão không có gió tự động tung bay. Toàn thân từ từ xuất hiện một luồng hơi thở khổng lồ từ trước đến nay chưa bao giờ có.

- Vương Lâm! Năm đó, khi tộc Cự Ma của ta di chuyển tới Chu Tước tinh thì tổ tiên đã lợi dụng cây cự phủ này để khai phá trời đất. Sau đó tới Tiên Di tộc chém giết hai Cửu Diệp thuật chú sư để đổi lấy mảnh đất và quyền lợi đời đời của Cự Ma tộc ở đây. Hôm nay, tuy tổ tiên đã không còn, nhưng cự phủ vẫn còn trên đời.

Vương Lâm nhìn cây cự phủ màu đỏ trong tay Cự Ma lão tổ. Trong đầu không biết tại sao chợt nghĩ tới khi ở Thi Âm tông Triệu quốc từng nhìn thấy một cái thân thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK