Nội dung ẩn:
Nam tử kia thần sắc bối rối, vội vàng thấp giọng vâng dạ, cùng với hai nữ tử kia hóa thành cầu vồng hướng về phía một ngọn núi đỏ rực bay đi.
Vương Lâm trong cơ thể nam tử này đang muốn rời đi thì đột nhiên nội tâm xao động, vẫn bảo trì trạng thái khí xoáy, đi theo hắn.
Bởi vì vừa có thần thức kia đảo qua nên ba người đi về phía trước không gặp phải thần thức này tra xét nữa, rất thuận lợi tiến vào ngọn núi đỏ rực kia.
Tốc độ chúng ta phải nhanh hơn nữa. Cần tới chỗ Viêm Loan lão tổ, sau đó tới cả chủ phong(l) khác nữa, không thể chậm trễ được. Tống Anh, chúng ta ở phía trước chờ ngươi, ngươi xong việc rồi thì đuổi theo nhé.
Giọng nói của nữ tử phía trước truyền tới. Một nữ tử khác bên cạnh nàng gật đầu thưa vâng.
(1): Ngọn núi cao nhất trong dãy núi.
Ba người phân tán ra. Nữ tử tên gọi Tống Anh kia tiến thẳng về phía ngọn núi đỏ rực kia. Một nữ tử khác và nam tử chỗ Vương Lâm thì thay đổi phương hướng, vòng qua ngọn núi đỏ rực kia, đi về phía xa xa.
Vương Lâm không chút do dự, hóa thành làn khói từ trong cơ thể nam tử đó lan ra, trong nháy mắt đã lượn quanh y phục của nữ tử tên Tống Anh kia, theo sau nàng bay về ngọn núi đỏ rực kia.
Nữ tử tên Tống Anh này tuổi không lớn, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, thân thể tỏa ra hương thơm xử nữ. Nàng hóa thành một đạo cầu vồng bay rất nhanh về phía ngọn núi đỏ rực xa xa.
Ở bên ngoài ngọn núi này, thân thể nàng dừng lại giữa không trung, ở trước người nàng mơ hồ có một tầng ánh sáng có tác dụng phòng hộ. Nữ tử này vung tay, một giọc giản liền xuất hiện, trong chớp mắt khi nàng đang định ẩn vào trong tầng sáng thì làn khói do Vương Lâm biến thành đang lượn lờ ngoài y phục này liền phân ra một bộ phận lao thẳng tới ngọc giản.
Trong quá trình khi nó bị ấn về phía trước liền triển khai toàn lực, nhanh chóng nghiên cứu cấm chế tồn tại trong ngọc giản này.
Những tiếng răng rắc truyền ra từ trong ngọc giản. Trong chốc lát, sau khi ngọc giản được đặt lên trên tầng sáng, thần thức của Vương Lâm trên đó cũng thu hồi.
Tầng sáng lóe lên một cái liền từ từ hóa thành dạng sóng gợn. Nữ tử kia thu hồi ngọc giản, tiến về phía trước, bước vào bên trong tầng sáng. Trong tích tắc khi thân thể nàng tiến vào, làn khói do Vương Lâm biến thành nhanh chóng vặn vẹo, lấy cấm chế bổn nguyên mô phỏng lại ngọc giản vừa rồi, vô thanh vô tức tiến vào bên trong.
Trong tích tắc tiến vào nơi này, trong lòng Vương Lâm tràn ngập vẻ hưng phấn. Bên trong này tràn ngập hỏa bổn nguyên lực, dường như chỉ hô hấp cũng có thể khiến bổn nguyên của bản thân lớn mạnh lên một chút.
Nhưng ở nơi này cũng có một nữ tu có tu vi Không Kiếp sơ kỳ. Người này đủ để khiến Vương Lâm kiêng kỵ. Hắn không lập tức rời khỏi y phục của nữ tử này mà tiếp tục ẩn trong đó.
Nữ tử này dường như hơi không thích ứng với hỏa diễm, vừa mới tiến vào một chút đã đổ mồ hôi đầm đìa. Nàng bay rất nhanh, hướng về phía từng động phủ trong ngọn núi đỏ rực này đưa tới một loại gọi là Giải Hồn tiên quả.
Vương Lâm quan sát thấy trong ngọn núi này có mười chín động phủ, trừ động phủ cao nhất là nữ tử này không đi, còn lại những động phủ khác nàng đều đưa tiên quả.
Trong mỗi một động phủ đều tràn ngập sinh cơ. Bên trong đều có một đệ tử Đại Hồn Môn.
Không bao lâu sau, nữ tử này tới bên ngoài động phủ cuối cùng. Nàng đứng ở nơi đó. Lúc này bị sóng nhiệt làm cho mồ hôi ướt đẫm toàn thân.
Sư tỷ, Giải Hồn Quả được đưa tới đây rồi.
Giọng nói của nữ tử này đã hơi suy yếu, cung kính truyền vào trong động phủ.
Để ở đó đi.
Một giọng nói êm ái truyền ra từ bên trong đại môn đóng kín của động phủ.
Giọng nói này rơi vào tai Vương Lâm khiến tâm thần hắn chấn động.
Là nàng!
Vương Lâm hơi trầm ngâm một chút, trong nháy mắt khi nữ tử mồ hôi đầy người kia đặt tiên quả lên mặt đất liền biến thành làn khói rời khỏi y phục nàng, lượn lờ quanh một chiếc lá trên tiên quả.
Nữ tử Tống Anh kia ôm quyền, cung kính rời đi. Bay ra khỏi tầng sáng, biến mất trong không trung.
Cùng lúc đó, đại môn của động phủ từ từ mở ra. Một luồng lực hút cuốn Giải Hồn Quả trên mặt đất bay qua khe hở của đại môn, tiến vào bên trong. Sau đó cánh cửa của động phủ liền đóng lại.
Bên trong động phủ tràn ngập huỳnh quang. Tiên quả bị hút vào động phủ xong liền bay tới trên một chiếc bàn đá.
Cách đó không xa, một nữ tử áo hồng đang ngồi khoanh chân, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, lại lờ mờ có một thứ khí chất hoa nhướng nguyệt thẹn.
Lúc này nàng đang cau mày, có vẻ trầm ngâm, không thổ nạp mà nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Vương Lâm biến thành làn khói ấn trên tiên quả, nhìn nữ tử áo hồng này, cũng trầm ngâm theo.
Hồi lâu, nữ tử áo hồng này than nhẹ, nhắm hai mắt lại, giống như muốn thổ nạp. Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên trong tâm thần nàng lại vang lên một giọng nói bình tĩnh.
Phàn San Lộ...
Trong tích tắc khi giọng nói này xuất hiện, nữ tử này mở bừng đôi mắt, hai tay đặt dưới y phục mơ hồ run lên, trực tiếp vung một cái về phía trước.
Một cái vung này khiến đột nhiên một vùng sương mù từ thắt lưng nàng bay ra, lượn lờ bốn phía, phong kín cả động phủ này.
Vương Lâm! Ngươi ở đâu?
Phàn San Lộ hít sâu một hơi, nhìn về bốn phía. Thần sắc nàng dù nhìn như bình tĩnh nhưng tay phải lại run rẩy, biếu lộ hoàn toàn nội tâm đang chấn động của nàng.
Vương Lâm không lập tức hiện thân mà nhìn thoáng qua đám sương mù mà Phàn San Lộ vừa phóng ra. Sương mù này rất huyền diệu, ngoài tác dụng phong bế toàn bộ khí tức ở nơi này còn khiến bên ngoài không thể cảm thụ được.
Điều này là Phàn San Lộ hành động theo tiềm thức. Vương Lâm đã có thói quen ti mi, lúc này hơi trầm ngâm, từ phiến lá trên tiên quả kia lan ra, ngưng tụ thân thể trước người Phàn San Lộ.
Đã lâu không gặp rồi!
Vương Lâm mỉm cười nhìn về phía Phàn San Lộ, trông có vẻ rất tùy ý đảo qua đám sương mù.
Thấy Vương Lâm, Phàn San Lộ ngơ ngân hồi lâu, sau đó trên mặt cũng hiện lên nụ cười.
Đúng là rất lâu không gặp rồi... Không ngờ ngươi lại đi tới nơi này... Sương mù này là thứ đệ tử trung tâm của Đại Hồn Môn chúng ta bế quan lan ra. Một khi sương mù xuất hiện thì dù là sư tôn trong thời gian ngắn cũng không dễ dàng đảo thần thức tới đâu. Nơi này an toàn rồi.
Nụ cười trên mặt Phàn San Lộ rất vui vẻ. Có thể ở nơi này gặp được Vương Lâm khiến nàng hoàn toàn bất ngờ. Trong nội tâm nàng đối với Vương Lâm rất cảm kích, theo thời gian không hề tiêu tán.
Cảnh tượng trong động phủ giới đã trở thành một phần trong đời này. Nếu không có Vương Lâm thì nàng cũng không thể trở về nhà. Đối với Vương Lâm, Phàn San Lộ còn vô cùng khâm phục.
Vương Lâm đơn giản ngồi khoanh chân một bên, nghe Phàn San Lộ giải thích, cũng quan sát thần sắc đối phương. Vương Lâm lúc này hơi yên tâm nhưng vẫn cẩn thận như trước. Nếu Phàn San Lộ này có điểm âm mưu gì thì Vương Lâm sẽ ra tay không chút lưu tình.
Ngươi vẫn cẩn thận như vậy... nhưng thế cũng tốt. Trên Tiên Cương đại lục này cần phải cần thận một chút mới có thể sinh tồn...
Phàn San Lộ mỉm cười nhìn Vương Lâm.
Ba năm trước ta đã gặp Vân Dật Phong ở Quy Nhất Tông, cũng nhắc tới ngươi. Theo lý mà
nói ngươi đúng ra đã phải sớm tiến vào Tiên Cương đại lục rồi mới phải nhưng lại không ai nghe thấy tin tức, còn tưởng rằng ngươi đã gặp biến cố hoặc là ở một nơi rất xa rồi.
Không ngờ hôm nay lại có thể gặp ngươi ở nơi này.
Phàn San Lộ mở to mắt, khẽ cười nói.
Trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên chậm một chút. Có thể nhìn thấy ngươi ta cũng rất vui mừng.
Vương Lâm cười. Tại Tiên Cương đại lục xa lạ này mà gặp được cố nhân đích thực là một chuyện khó có được, khiến Vương Lâm không khỏi cảm thấy thân thiết.
Trên thực tế Phàn San Lộ cũng vậy, sau khi nhìn thấy Vương Lâm lại cảm thấy thân thiết. Dù sao nàng cũng hơn nửa đời người sống trong động phủ, đối với Đại Hồn Môn ngoài quan hệ về danh nghĩa thì giờ đã rất xa lạ rồi.
Nói đi, ngươi tới Đại Hồn Môn này, lại đi tới động phủ của ta là vì nguyên nhân gì. Nếu ta có thể giúp gì thì ta sẽ cố hết sức.
Thần sắc Phàn San Lộ vừa còn trầm ngâm, lúc này sau khi nhìn thấy Vương Lâm liền bị quét sạch, thay vào đó là sự vui sướng hết sức chân thành.
Sự vui sướng của Phàn San Lộ khi Vương Lâm cảm nhận được, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, mỉm cười, hơi trầm ngâm một chút liền thấp giọng nói.
Ta muốn tới địa hỏa chủ mạch nơi này tu luyện một môn thần thông... Có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với chủ mạch.
Phàn San Lộ lộ vẻ suy tư, hồi lâu liền gật đầu.
Không sao, ta có thể mang ngươi tới chỗ bế quan tại địa hỏa mạch. Nơi đó gần địa hỏa mạch. Sư tôn cũng ở nơi đó trường kỳ bế quan, chỉ thỉnh thoảng tản thần thức ra mà thôi, mà trong thời gian ngắn sẽ không dò xét đệ tử bế quan, tránh tạo ảnh hưởng cho họ.
Chủ yếu là tỷ tỷ của ta... nàng ở trên viêm mạch sơn này... nhưng hiện tại nàng được sư tôn coi trọng, sẽ không dễ dàng đi ra đâu.
Như vậy đi, ta đi tới địa hỏa thất với ngươi, đối với người ngoài sẽ nói là bế quan nhưng thời gian không thể quá dài. nếu không sẽ khiến người khác dò xét!
Lời nói của Phàn San Lộ rất lưu loát, nhanh chóng quyết định.
Nói như vậy thì đối với ngươi sẽ bất lợi...
Vương Lâm trầm ngâm, chậm rãi mở miệng nói.
Phàn San Lộ nghe xong câu này, thần sắc lộ vẻ nhu hòa, lắc đầu nói.
Không sao đâu. Sư tôn rất bao che, ta lại biết chừng mực.
Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, đứng dậy ôm quyền hướng về phía Phàn San Lộ trầm giọng nói.
Đa tạ!
Không cần cám ơn đâu. Ta còn phải cảm ơn ngươi mới phải. Nếu không có ngươi thì ta cũng không thể quay về Tiên Cương đại lục.
Phàn San Lộ mỉm cười đứng dậy.
Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta đi luôn bây giờ thôi, còn phiền người ân trên người ta...
Phàn San Lộ nói, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.
Vương Lâm gật đầu, thân thể thoáng một cái liền hóa thành làn khói, dung nhập vào trong ổng tay áo nàng, lượn lờ trên làn da nàng. Do đó nếu nữ tử này có dị động gì thì Vương Lâm lập tức có thể phát hiện.
Tính cẩn thận của hắn sẽ không phải vì địa điểm hay con người mà thay đổi.
Phàn San Lộ sửa sang lại y phục một chút, sau khi sắc mặt khôi phục bình thường, ngọc thủ liền giơ lên hướng về phía trước vung lên. Lập tức sương mù mông lung liền tiêu tán. Thân thể nàng thoáng một cái liền rời khỏi động phủ.
Cả quãng đường nàng không dừng lại, không nhanh không chậm dần dần đi về phía ngọn núi đỏ rực. Nơi này có một động phủ cực kỳ khổng lồ, đã tới gần địa hỏa chủ mạch, do sư tôn của nàng mở ra để tạo thành chỗ bế quan cho đệ tử.