Mục lục
Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử trầm mặc, đôi tay run rẩy đặt lên dây đàn. Tiếng đàn biến đổi, nghe như tháng ba mùa xuân, tràn đầy niềm vui, từ trên dây đàn vang lên, từ từ bay khắp hoa thuyền trên sông nhỏ.

- Tốt lắm, từ nay về sau cứ đàn như vậy đi.

Tiếng nói vừa rồi lại truyền tới. Tiếng đàn này thoạt nghe có vẻ vui tươi nhưng nghe kỹ mới thấy đó chỉ là bề ngoài, bên trong đó ẩn chứa tiếng khóc vô thanh....

Trong tiếng khóc này như ẩn chứa vết thương lòng, nếu dùng từ ngữ để hình dung chỉ có thể là: Miệng cười nhưng nước mắt chảy vào trong.

Tiếng đàn phiêu đãng, trong hoa thuyền truyền ra những tiếng cười vui vẻ vang lên cùng với tiếng đàn, nhưng thủy chung vẫn không tài nào dung hợp được với nó.

Miệng tuy cười nhưng nước mắt chảy ngược vào trong, mang theo đắng cay vô cùng. Nỗi cay đắng ẩn sâu trong tiếng đàn, nỗi bi thương này không người nào thấu hiểu.

Tiếng đàn nọ theo hoa thuyền đi xa, dần dần khuất bóng, chỉ để lại mặt sông vài gợn sóng lăn tăn, chậm rãi lan về đôi bờ.

Khúc nhạc vui vẻ nhưng ẩn chứa bi thương truyền vào trong tai Vương Lâm. Cước bộ hắn sững lại nhưng không quay đầu, vẫn bước tiếp về phía trước.

Nửa đêm, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời. Ánh trăng bao phủ mặt đất như một tầng áo lụa màu bạc, trải khắp núi sông.

Từ Mạc phủ có thân ảnh hai người nhoáng lên, như hai làn khói lao thẳng về phía Hồng thành. Tốc độ bọn họ cực nhanh, phóng vọt qua vài lầu các, ngã tư đường đã tới đại lao Hồng thành!

Hồng lao này từ xa nhìn lại âm u và tràn ngập sát khí, oán khí, hình thành nên một ngọn lửa yêu dị, thiêu đốt cả bầu trời đêm.

Bên ngoài Hồng lao, hai thân ảnh từ Mạc phủ dừng lại, hóa thành hai người. Đó chính là Mạc Lệ Hải và Vương Lâm!

Hai người vừa mới xuất hiện, cánh cửa cực lớn bằng sắt của Hồng lao đột nhiên hé ra. Một nam tử sắc mặt âm trầm, dáng người to béo từ bên trong đi ra, liếc nhìn hai người, không nói lời nào, chỉ vẫy tay một cái, sau đó liền lùi lại.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Nam tử sắc mặt âm trầm này không ngờ giống như Mạc Lệ Hải, đều có tu vi Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn.

Mạc Lệ Hải bước về phía trước một bước, lách người qua khe hở trên cánh cửa sắt. Vương Lâm cũng không nhanh không chậm theo sau.

Trong cửa sắt, nam tử sắc mặt âm trầm kia nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói:

- Người mà Mạc huynh nói đây ư?

Mạc Lệ Hải gật đầu, nói:

- Đúng thế, mọi sự đều nhờ cả vào Hứa huynh.

Nam tử họ Hứa khẽ gật đầu nói:

- Ngươi đi đi, ta dẫn hắn vào trong!

Mạc Lệ Hải đi tới bên cạnh Vương Lâm, nhẹ giọng nói:

- Vương lão đệ, hy vọng ngươi có thể tu luyện thành!

Vừa nói thân thể hắn liền bước một bước, đột nhiên biến mất.

- Ngươi tên là gì?

Nam tử họ Hứa nhìn Vương Lâm nói.

- Vương Lâm!

Tiếng nói Vương Lâm bình thản vang lên.

Nam tử họ Hứa cũng không nói gì thêm, xoay người đi vào phía trong Hồng lao. Vương Lâm trầm ổn đi theo, không hề chớp mắt. Càng đi vào sâu, oán khí và sát khí nơi này càng đậm.

Nam tử áo xám kia tựa hồ rất thích thứ khí tức này. Hắn âm thầm đánh giá Vương Lâm, phát hiện đối phương sắc mặt chẳng hề thay đổi, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Sau đó hắn lại nghĩ, người này là do Mạc Lệ Hải không tiếc vốn liếng mời tới, tất nhiên có chỗ hơn người.

Hồng lao chia làm hai phần, phần trên mặt đất chỉ là lớp vỏ, phần lớn đều nằm dưới lòng đất.

Nam tử họ Hứa này làm việc rất dứt khoát, trực tiếp đem Vương Lâm tiến nhập vào Hồng lao dưới lòng đất. Hai người đi xuống một cái cầu thang âm u, chui sâu xuống.

Trên vách tường bốn phía có chút ít lửa cháy lập lòe, quang cảnh chỗ sáng chỗ tối càng khiến nơi này thêm u ám.

Lúc mới bước xuống cái cầu thang này, bốn phía đều yên tĩnh, nhưng không ngừng đi xuống, những tiếng gào thét dần dần từ sâu trong lòng đất truyền tới. Những âm thanh này lộ ra sát khí và oán hận nồng đậm. Thứ khí tức này so với bên ngoài đã nhiều gấp mấy lần.

Nam tử họ Hứa cố tình bước chậm lại, âm thầm quan sát Vương Lâm. Hắn biết rõ khí tức trong Hồng lao này gần như đã sắp hóa thành thực chất, mặc dù là người có tu vi tương đương với hắn cũng sẽ không cảm thấy thoải mái, trừ khi là người như hắn, sống ở nơi này mấy trăm năm, mỗi ngày thổ nạp khí tức này đã thành thói quen.

Nhưng càng quan sát hắn càng kinh hãi. Sắc mặt đối phương thủy chung vẫn bình thản. Người này chẳng những không có vẻ giả vờ mà người lại dường như muốn dung nhập làm một thể với nơi này.

Thấy vậy, nam tử họ Hứa vội thu hồi sự khinh thường trong lòng. Hắn hiểu rõ, người này đã lựa chọn tiến vào nơi này tu luyện, tất nhiên có chỗ hơn người, nếu tiếp tục dò xét hắn thì khó tránh khỏi có chút quá phận.

Cầu thang này rất dài, một lúc lâu sau hai người mới tới tận cùng. Chỗ này âm u tối tăm, là một cái lồng giam thật lớn, bị chia ra thành hơn một nghìn ô nhỏ.

Từng đợt tiếng gào thét rống giận vang lên hỗn loạn, ầm ầm khắp nơi này. Âm thanh này quá lớn, nếu là người tầm thường sợ rằng lập tức rách cả màng nhĩ.

Nam tử họ Hứa đã quá quen với việc này. Hắn âm trầm nói:

- Yên lặng một chút!

Lời này vừa nói ra, âm thanh trong lồng giam lập tức dừng lại. Thứ khí tức gây áp lực kia từ từ ngưng tụ lại.

Tại chỗ tận cùng có một gian phòng màu đen. Nam tử họ Hứa đứng trước cửa phòng này, lại liếc nhìn Vương Lâm một lần nữa, khóe miệng mỉm cười. Nụ cười này hiện lên trên mặt hắn khiến vẻ âm trầm càng đậm.

- Vương Lâm lão đệ. Nơi này chính là phòng giam ta phụ trách. Người ở nơi này mỗi một người đều là do ta chọn lựa kỹ càng. Trong một tháng ngươi tu luyện có thể thoải mái ra tay, dù có giết sạch cũng không thành vấn đề!

Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức phát hiện nơi này có rất nhiều cấm chế.

- Đa tạ!

Vương Lâm ôm quyền nói.

Nam tử họ Hứa cười khàn khàn, nói:

- Không cần cám ơn ta. Muốn tạ ơn thì ngươi cứ tạ ơn Mạc Lệ Hải đi. Hắn tặng ta công pháp ba tầng của Thập Băng Quyền Ý, ta mới cho ngươi vào nơi này!

Vừa nói hắn vừa nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, sau đó xoay người đi vào trong phòng.

- Ba tầng đầu của Thập Băng Quyền Ý. Mạc Lệ Hải trả giá cũng lớn thật.

Vương Lâm trầm ngâm chốc lát, bước vào trong lồng giam khổng lồ kia.

Nơi này có dạng chữ "tỉnh"(1), phòng giam được sắp xếp rất chỉnh tề. Vương Lâm vừa bước vào trong, áp lực vừa rồi liền bộc phát, tiếng gào thét như thần thông âm ba điên cuồng truyền tới.

(1) : chữ tỉnh 井

Thần sắc Vương Lâm như thường, đi qua một loạt lồng giam. Vô số những cánh tay to lớn từ trong song sắt vươn ra, dường như muốn bắt hắn. Đồng thời những tiếng cười như ác thú truyền tới.

- Người mới tới kia, lại đây cho lão tử sờ một cái. Lão tử đã hơn mười năm nay chưa từng thấy da thịt mịn màng như vậy.

- Trông bộ dạng ngươi giống hệt ả gái điếm ta giết năm đó.

- Người mới tới, năm đó lão tử thích nhất là giết những kẻ từ bên ngoài tới!

Trong song sắt, những đôi mắt đỏ bừng nhìn trừng trừng vào Vương Lâm, lộ ra những tia sáng âm u, ẩn chứa đủ loại tâm tình, đủ loại dục vọng.

Vương Lâm lạnh lùng nhìn những kẻ này. Những kẻ này nhiều năm trước cũng không điên điên khùng khùng như vậy nhưng ở nơi này quá lâu, bị oán khí nơi đây xâm nhập, trái tim nếu không kiên định sẽ bị đồng hóa.

Cũng không phải tất cả phạm nhân đều rít gào. Có một số vẫn ở trong lồng giam, giữ im lặng.

- Người mới tới, ngươi lại đây!

Trong một phòng giam tối đen bên cạnh Vương Lâm, một đôi tay vươn qua song sắt thò ra vẫy Vương Lâm. Ngay lúc Vương Lâm nhìn về phía đó, yết hầu hắn cử động, phun một cục đờm thẳng vào người Vương Lâm.

Vương Lâm lui lại một bước, né cục đờm này.

Người trong phòng giam cười ha hả, trong mắt lộ vẻ trào phúng.

Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nhìn thoáng qua một cái, khóe miệng mỉm cười, đang định bước đi bỗng dừng lại.

Phạm nhân thân hình đen xì, khi thấy nụ cười của Vương Lâm trong lòng run rẩy. Nét tươi cười này hắn không biết vì sao vừa nhìn thấy đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vẻ trào phúng trong mắt biến mất, nhưng ngay sau đó liền bị thay thế bởi vẻ hung ác.

Vương Lâm vươn tay phải đặt vào vị trí của người này, bình thản nói:

- Tới đây.

Người nọ ngẩn ra, theo tiềm thức lui lại vài bước, trên mặt lộ vẻ âm trầm.

- Tới đây!

Vương Lâm lại nói.

Lúc này tiếng gào thét bốn xung quanh càng thêm kịch liệt. Dưới tiếng gào thét này, phạm nhân kia cắn răng tiến tới, tay phải chụp vào cánh tay Vương Lâm.

Trong nháy mắt khi bàn tay đó xuất hiện, hai ngón tay phải Vương Lâm như mũi kiếm, điểm trên bàn tay của người này. Một đạo sát lục khí theo ngón tay Vương Lâm bay nhanh, chui vào trong người hắn.

Thân thể phạm nhân nọ run lên, lui lại vài bước, toàn thân co quắp, thất khiếu chảy máu đen. Bộ mặt hắn vặn vẹo, dường như chịu nỗi đau đớn vô cùng.

Lúc này tiếng gầm thét của phạm nhân bốn phía càng kịch liệt.

Nhưng trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong phòng giam truyền ra, như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua tiếng la hét bốn phía, áp đảo hoàn toàn tiếng ồn này.

Chỉ trong tích tắc, phạm nhân bốn phía ngừng gào thét.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn không dừng lại, duy trì liên tục. Trong tiếng kêu này lộ ra sự sợ hãi khôn cùng. Thần sắc Vương Lâm vẫn lạnh lùng, nhìn phạm nhân trong lồng giam ngã lăn ra đất, toàn thân co quắp. Dần dần thân thể vốn đã gầy gõ nhanh chóng héo rũ, cuối cùng trở thành một cái thây khô!

Cái thây khô đó mở miệng ra, đôi mắt màu xám. Một tia khí xám từ trong miệng hắn tỏa ra, quay trở lại chỗ Vương Lâm. Chẳng qua tia khí xám này đã nồng đậm hơn vừa rồi một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK