Tùng Hạ tỉnh lại vào sáng hôm sau, đúng là tinh thần sảng khoái, mặt mày hồng hào, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy tâm trạng không tệ, cho dù Đặng Tiêu ăn trộm trứng gà luộc của hai người, cậu cũng làm bộ như không biết.
Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu từ sớm đã dậy luyện tập, Đặng Tiêu ngửi thấy mùi bữa sáng thì mơ mơ màng màng xuống lầu, Liễu Phong Vũ theo thường lệ vẫn còn ở trên giường, Trang Nghiêu thái độ khác thường, cho đến lúc ăn sáng thì vẫn chưa thấy bước ra.
“Tiểu Đặng, Trang Nghiêu đâu?”
Đặng Tiêu buồn bực nói: “Em không biết, nó cả đêm không ngủ, nhiều lần xem đoạn video kia, hơn nửa đêm, nếu không phải em to gan thì nhất định đã bị thằng nhóc đó dọa chết luôn.”
“Bây giờ cậu ấy vẫn đang ở trong phòng à?”
“Vâng.”
“Tiểu Đường, cậu đi gọi Liễu ca dậy, Tiểu Đặng, cậu cũng đi gọi Trang Nghiêu ra ăn sáng, còn xem nữa sẽ hỏng mắt đấy.” Cậu cũng rất tò mò, rốt cuộc trong video cất giấu tin tức gì.
“Vâng.” Đặng Tiêu nghe lời về phòng gọi Trang Nghiêu, Đường Nhạn Khâu cũng về phòng mình.
Thành Thiên Bích vừa vặn luyện tập về, khi đi ngang qua Tùng Hạ, mặc dù cậu không quay người lại cũng cảm thấy hơi thở của hắn. Cậu quay đầu lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Thành Thiên Bích.
Trong mắt Thành Thiên Bích lóe lên một sự bối rối, nét mặt có chút cứng ngắc.
Tùng Hạ cười nói: “Chào buổi sáng.”
Thành Thiên Bích khẽ gật đầu, nhanh chóng đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống.
Xấu hổ này…
Tùng Hạ thấy xung quanh không có ai, đi tới cạnh hắn, đặt một bát nấm tuyết xuống, cười nói: “Nhân lúc còn nóng cậu mau uống đi, mấy ngày nữa tôi tìm người tìm chút nguyên liệu làm một chiếc bánh mousse cho cậu.”
Thành Thiên Bích hạ giọng nói: “Tôi chưa nói tôi thích ăn ngọt.”
Tùng Hạ vò vò vành tai hắn, dịu dàng nói: “Nhưng tôi nhìn ra được.”
Thành Thiên Bích chỉ cảm thấy tai nóng lên, nhìn vòng eo nhỏ nhắn của Tùng Hạ thoáng qua trước mắt mình, có một xúc động muốn ôm chặt lấy nó.
Tùng Hạ vừa bưng một lượt thức ăn lên bàn thì chợt nghe Trang Nghiêu tức giận kêu: “Thả tôi xuống!”
Cậu nhìn lại, chỉ thấy Đặng Tiêu kẹp Trang Nghiêu như kẹp con gà con ở dưới nách xốc tới, tay kia còn cầm máy tính theo.
Đặng Tiêu đặt Trang Nghiêu xuống ghế, chỉ vào Tùng Hạ rồi nói: “Tùng ca bảo anh gọi em ra.”
Trang Nghiêu lườm cậu ta một cái, tức giận sửa sang lại quần áo, nói với Tùng Hạ: “Tôi còn đang nghiên cứu video, tôi không muốn ăn.”
“Cậu cả đêm qua xem bao nhiêu lần rồi, Thiên Bích nói mấy đoạn video có nội dung cộng lại cũng được chừng có mười phút.”
“Nhìn nhiều sẽ có thu hoạch mới.”
“Vậy bây giờ cậu có thu hoạch gì, tất cả mọi người đều muốn biết đấy.” Tùng Hạ đặt một chén canh nấm tuyết đến trước mặt nó: “Uống cái này lót dạ trước.”
Mọi người cũng đều ngồi xuống, ăn bữa sáng.
Trang Nghiêu ăn vài miếng thì để xuống: “Trong mười mấy đoạn video, chỉ có ba đoạn có hình ảnh, thế nhưng lượng tin tức rất lớn. Nói tóm lại, người đang cầu cứu mà chúng ta hoài nghi kia quả thật bị dị chủng, hơn nữa theo biểu hiện trong video thì hắn đang bị sâu cướp đoạt ý thức của mình. Chúng ta đều biết, khi con người và giống loài khác dị chủng, nhất là dị chủng với giống loài có tư duy như động vật thì sẽ có một cuộc chiến đấu ý thức tranh đoạt quyền điều khiển thân thể vật chủ. Dù sao thì cũng là hai ý thức độc lập dung hợp trong một thân thể, phải có một ý thức làm chủ đạo dẫn dắt thì thân thể mới có hành vi bình thường. Như Liễu Phong Vũ chẳng hạn, lúc đầu anh ta có một đoạn thời gian muốn tiêu hóa các loại động vật, đó chính là do ý thức của hoa đại vương tạo thành. Có điều, ý thức của thực vật thì yếu nhược, Liễu Phong Vũ nhanh chóng chiến thắng ý thức này. Giống như vậy, những người dị chủng với động vật ăn thịt, tôi đoán rằng muốn chiến thắng ý thức của động vật, có thể còn khó khăn hơn Liễu Phong Vũ. Có điều bộ não của động vật thua kém loài người, cuối cùng con người vẫn còn có cơ hội thắng. Chí ít tất cả những dị chủng động vật mà chúng ta đã được tiếp xúc cho đến bây giờ thì vẫn giữ được ý thức của con người, thế nhưng tính cách của những người này có bị động thực vật ảnh hưởng hay không, tôi vẫn chưa làm thí nghiệm so sánh nên khó mà nói. Ý thức của những con sâu này vốn rất yếu, động vật thân mềm có kết cấu tương đối đơn giản, nhưng chúng có số lượng nhiều, ý thức của một hai con thì không tính vào đâu, thế nhưng của ngàn vạn con, thậm chí của hàng tỷ con sâu thì vô cùng khổng lồ, khổng lồ đến nỗi người kia không thể chống đỡ.”
Tùng Hạ nói xen vào: “Phương diện này liên quan đến một khái niệm, tôi nghĩ nên thảo luận về nó trước một chút. Rốt cuộc thì dị chủng chỉ có thể dị chủng giữa một giống loài và một giống loài hay có thể dị chủng giữa một giống loài và nhiều giống loài? Dựa theo cách nói của cậu, người kia chắc là bị vô số sâu đồng thời dị chủng, nếu không hắn chỉ cần đối mặt với ý thức của một con sâu là đủ rồi.”
“Vấn đề này tôi cũng từng suy nghĩ đến. Trong tất cả dị chủng động vật mà chúng ta đã gặp đến nay, đều là dị chủng đơn, thế nhưng có một ngoại lệ, chính là dị chủng người dơi Dịch Đông, thân thể hắn ta khi hoàn toàn hóa thành dơi thì không phải một con dơi, mà là nhiều con, kết hợp với ví dụ của người đàn ông này, có thể xác định căn bản, dị chủng không nhất thiết phải là một với một.”
“Không sai, tôi cũng nghĩ tới dị chủng người dơi cho nên có suy đoán này. Hiểu biết của chúng ta về động thực vật và sự biến dị của nhân loại còn vô cùng hữu hạn, trên cơ bản chỉ dừng lại ở tin tức từ Bắc Kinh mà cậu chặn được từ vệ tinh trước khi rời khỏi Quý Dương và tin tức dọc đường những người khác nói cho chúng ta biết. Tôi nghĩ rằng, hiểu biết của chúng ta đối với các sinh vật dị chủng vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp.”
“Không sai, chúng ta còn có rất nhiều điều phải biết, nói không chừng sự tiến hóa của sinh vật cũng không giới hạn ở vài phương pháp này, chỉ là chúng ta còn chưa biết mà thôi. Bởi vậy, đám sâu kia có thể dị chủng tập thể cũng không phải chuyện kỳ quái, cho nên tôi đoán, dị chủng, có thể cũng chưa chắc chỉ giới hạn ở hai giống loài.”
Tùng Hạ cả kinh: “Ý của cậu là, một sinh vật có khả năng bị hai sinh vật hoặc từ hai sinh vật trở lên dị chủng?”
“Đúng, bởi vì phản ứng trong đoạn video kia đã nói cho chúng ta biết như thế.”
“Trong video còn có cái gì?”
Trang Nghiêu dừng một chút, bắt đầu uống nước cho trơn miệng.
Thành Thiên Bích tiếp lời: “Người đàn ông có con ngươi màu vàng mà hai chúng ta đã nhìn thấy không phải là người duy nhất xuất hiện trong video, đám sâu này sợ rằng… hấp thu tất cả mọi người tiến vào trong tháp.”
Nghe thấy từ “hấp thu”, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Hấp… hấp thu?”
Đường Nhạn Khâu nói: “Không sai, dùng từ ‘hấp thu’ bởi vì đây là cảm giác trực quan nhất khi chúng tôi xem những đoạn video này. Tuy cảnh quay trong video rất mờ nhạt nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một số người, dưới da họ bò đầy sâu, có nhiều chỗ tứ chi hoặc làn da đã bị nứt ra, máu chảy ra đều có màu vàng nhạt như máu sâu, chúng tôi đã không thể phân biệt được những người đó có còn sống hay không vì họ đều vẫn động đậy, nhưng động tác rất quái dị, không giống cử động của loài người, cho dù còn sống cũng không tính là con người nữa.” Nói đến đây, sắc mặt Đường Nhạn Khâu cũng rất khó coi, dù sao hình ảnh giống như ở địa ngục này cũng không phải chuyện người thường có thể chấp nhận.
Mọi người lắng nghe mà phải hít một hơi, nét mặt đều có chút cứng ngắc.
Liễu Phong Vũ nói: “Thế nhưng, cũng có khả năng họ bị sâu ký sinh hoặc đang bị sâu ăn, vì sao mọi người có thể xác định là họ đang bị dị chủng.”
“Vì một hình ảnh chỉ bảy, tám giây.”
“Hình ảnh gì?”
Trang Nghiêu mở máy tính ra, mở video, kéo thanh cuốn, đẩy máy tính sang cho họ xem.
Liễu Phong Vũ phàn nàn: “Mẹ nó, không xem lúc khác được à? Đang ăn đấy.”
“Sợ thì đừng xem.”
“Đây không sợ, chỉ thấy kinh thôi.”
Trang Nghiêu không để ý đến hắn, click nút play.
Tùng Hạ nhìn chằm chằm vào ngay chính giữa màn hình, đầu tiên là một màn đen kịt, thế nhưng nhạc nền khiến người ta vô cùng sợ hãi, hình như có cái gì đó đang quằn quoại, hoạt động, hợp với hình ảnh đen sì kia không khác tiếng kéo lê xác chết cho lắm. Tiếp theo hình ảnh chuyển động, trên màn ảnh đen kịt đột ngột xuất hiện mấy cái bóng trắng. Tùng Hạ nhìn kỹ, là hai người mặc áo trắng đang đứng, quần áo trên người họ chính là trang phục bảo hộ mà người của đợt thứ ba mặc đi vào trong, chỉ có điều đã rách nát, bẩn thỉu, miễn cưỡng có thể nhận ra mà thôi. Trên mặt đất còn mấy cái bóng đen sì sì đang điên cuồng giãy dụa. Tùng Hạ tập trung nhìn vào, đúng là có vài người, toàn thân họ đều bị sâu bao trùm, nhưng thỉnh thoảng có thể thấy một ít tay chân và da người, giống như Đường Nhạn Khâu đã miêu tả, lớp da rạn nứt, chảy xuống nền đất đầy thứ dịch màu vàng, nhưng còn đang ngọ nguậy, hơn nữa động tác rất kịch liệt, như ai đó đang giãy chết vậy, Tùng Hạ chịu đựng sự ghê tởm, tiếp tục xem.
Thế nhưng thoáng cái video đã kết thúc.
Tùng Hạ thở phào một hơi: “Trời ạ…”
Sắc mặt Liễu Phong Vũ tương đối khó coi: “Xong rồi? Hết rồi hả? Cái này có thể nhìn ra cái gì?”
Trang Nghiêu tua lại, phát lại, nó chỉ vào hai người đang đứng trên màn ảnh: “Các anh nhìn họ xem.”
Ánh mắt mọi người lại bị ép chịu đựng sự sợ hãi dày vò, một lần nữa nhìn chằm chằm hai người đang đứng, hình ảnh quá mờ, không nhìn thấy rõ nét mặt của hai người kia, nhưng quan sát tỉ mỉ, ***g ngực họ đang chậm rãi phập phồng chứng minh họ còn sống, hơn nữa trên người không có con sâu nào. Họ cúi gục đầu, cứ cúi gục như vậy nhìn đồng nghiệp giãy dụa trên mặt đất, không có bất kỳ phản ứng nào.
Video dừng lại, bàn cơm lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, Trang Nghiêu nói: “Đã hiểu chưa, hai người kia còn sống, nhưng sợ rằng đã không còn là con người nữa.”
“Video này… do ai quay?”
“Không biết. Người quay đoạn video này, bây giờ hoặc là đã chết, hoặc là cũng biến thành loại vật này.”
Tùng Hạ cười khổ: “Tôi cảm thấy rất may mắn vì chúng ta chưa vào sâu trong.”
Liễu Phong Vũ đập máy tính bộp một cái: “May mà tôi chưa vào, cái chỗ tởm lợm này, có chết tôi cũng không vào.”
Ngay cả Trang Nghiêu cũng lòng còn sợ hãi: “Tháp Đại Nhạn thật sự quá nguy hiểm, nguy hiểm hơn tất cả những chốn nguy hiểm chúng ta đã từng trải qua cộng lại, may mà chúng ta chỉ vào tới cửa nên còn trốn ra được, nếu không thì kết cục cũng giống những người này.”
“Có điều, khi chúng ta đi vào trong, những… thứ đó, vì sao không tới tấn công chúng ta?” Tùng Hạ thật sự không biết hình dung thế nào về những “người” cậu đã nhìn thấy.
“Tôi cũng không rõ, điều khiến người ta tò mò hơn là vì sao họ không rời khỏi tháp Đại Nhạn. Lần trước chúng ta mang theo ngọc Con Rối vào trong, đám sâu này đuổi theo ra ngoài hơn ba trăm mét, sau đó cũng không đuổi theo nữa, nếu chúng muốn thì hoàn toàn có thể phủ kín sâu toàn bộ thành Tây An. Theo tốc độ sinh sản này thì muốn chiếm lĩnh một thành phố không chút khó khăn, nhưng chúng lại không thể rời khỏi tháp Đại Nhạn quá xa. Khả năng tôi có thể nghĩ tới là chúng không phải là không thể rời khỏi tháp Đại Nhạn, mà là không thể rời khỏi ngọc Con Rối, nói không chừng căn bản là chúng không cần ăn, chỉ cần hấp thu năng lượng là sống được.”
Tùng Hạ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ tới khả năng này, chúng rất điên cuồng với ngọc Con Rối. Thế nhưng, ngọc Con Rối là một thứ rất nhẹ, cầm lấy là mang đi được. Trừ phi, ở tháp Đại Nhạn có thứ gì đó đang trói buộc ngọc Con Rối.”
“Có thứ gì đó có thể trói buộc ngọc Con Rối sao…” Trang Nghiêu như có điều suy nghĩ.
“Dù thế nào đi chăng nữa thì một thứ có thể giam cầm chúng ở tháp Đại Nhạn là chuyện tốt, nếu không số sâu và số “người” này đi ra ngoài, Tây An xong rồi.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Chỉ sợ sự trói buộc này chỉ là tạm thời, số sâu này sẽ tiếp tục bành trướng, sớm muộn gì tháp Đại Nhạn cũng không thể chứa nổi chúng, hơn nữa, bây giờ chúng lại có thêm cả ‘người’…”
Liễu Phong Vũ nói: “Đừng lo đến nó nữa, dù sao thì chúng ta không có khả năng sẽ quay lại đó, tháp Đại Nhạn có thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, còn không bằng ngẫm lại phiền phức bây giờ của chúng ta đi.”
Đặng Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đã rời khỏi đó xa như vậy, số sâu này sẽ không đuổi theo chúng ta đến tận Bắc Kinh đâu, tự mình dọa mình làm gì.”
Tùng Hạ thở dài: “Mọi người nói rất đúng, chúng ta tạm gác chuyện tháp Đại Nhạn sang một bên đã. Sau khi đến Bắc Kinh, có thể giao nó cho chú tôi, tôi nghĩ họ sẽ không bỏ qua ngọc Con Rối ở tháp Đại Nhạn, đối với chính phủ mà nói thì cũng có thể lấy nó làm tham khảo.”
Trang Nghiêu nói: “Tạm thời nó đúng là không có liên quan gì với chúng ta, có điều những thứ này… thật khiến người ta khó chịu, nếu chúng thoát khỏi tháp Đại Nhạn, lấy hình dáng loài người, chẳng phải là muốn đi đâu cũng được hay sao? Cho nên, đối với những con sâu này, chúng ta có thể tạm thời không nghiên cứu, nhưng tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác, cho rằng nó không tồn tại.”
Xem những đoạn video này khiến tâm trạng mọi người đều rất nặng nề, bữa sáng chưa ăn được bao nhiêu. Tùng Hạ tiếc của nhìn số thức ăn còn dư lại, để Đặng Tiêu xử lý sạch sẽ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người tập trung lại, thương lượng chiến lược và công tác chuẩn bị.
Trang Nghiêu vỗ bàn: “Đầu tiên tôi phải nhắc nhở các vị một chuyện quan trọng nhất, chính là không nên tin bất luận kẻ nào ở Lạc Dương. Mặc dù Yến Hội Dương muốn hợp tác với chúng ta nhưng tôi thấy ông ta vẫn có điều giữ lại. Chuyện này cũng là bình thường, chúng ta cũng phải thận trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể căn cứ theo tình thế để thay đổi chiến lược.”
Mọi người gật đầu.
Trang Nghiêu nói: “Bây giờ tôi bắt đầu phân tích tình hình của chúng ta. Căn cứ theo những gì Yến Hội Dương đã nói, một tổ chức dị nhân ở Bắc Kinh liên kết với Triệu Phấn và Diêu Hoàng, dự định triệt để tiêu diệt Ngụy Tử. Để chống lại cuộc tấn công lần này, Ngụy Tử cần thu nhận thêm nhiều dị nhân. Bây giờ chúng muốn tiến hành thí nghiệm cải tạo gene đã không kịp nữa, bởi vậy Ngụy Tử đang thu thập các bang phái nhỏ ở khắp nơi tại Lạc Dương, cuối cùng rất có thể sẽ có ý đồ với cả Lục Vân. Có điều xét thấy hai nhà khác như hổ rình mồi, tạm thời chúng sẽ chưa đụng vào Lục Vân, nhưng một khi lần này chúng quyết chiến với tổ chức dị nhân ở Bắc Kinh, Lục Vân nhất định sẽ là mục tiêu phá huỷ kế tiếp. Mà cho dù Ngụy Tử bị tiêu diệt, hai thế lực lớn là Triệu Phấn và Diêu Hoàng nhất định cũng không tha cho Lục Vân. Cho nên bây giờ nhân dịp hai phe quyết chiến, Lục Vân bảo toàn thời cơ tốt nhất của mình, cho nên họ sẽ hợp tác với chúng ta bởi mục tiêu cuối cùng của chúng ta là ngọc Con Rối, sẽ đồng thời là kẻ địch với hai phe này. Chỉ khi đồng thời làm suy yếu sức mạnh của hai phe này, Lục Vân mới có thể thuận lợi sống sót qua khỏi trận chiến.”
Liễu Phong Vũ lười biếng nói: “Quan hệ lợi dụng lẫn nhau.”
“Không sai. Ngụy Tử và những bang phái nhỏ là một thế lực chúng ta và Lục Vân là một thế lực tổ chức dị nhân ở Bắc Kinh, Triệu Phấn, Diêu Hoàng là một thế lực. Trong thời gian thế chân vạc, quan hệ vững vàng nhất, nhưng khi đổ vỡ thì cũng triệt để nhất. Sở dĩ Lạc Dương bây giờ còn yên bình như vậy cũng bởi vì không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, họ đều đang chờ hai nhà khác đánh nhau trước, làm ngư ông đắc lợi.”
Tùng Hạ nói: “Nhưng bây giờ đã sinh ra một nhân tố bất định, đó chính là lệnh truy nã nhằm vào chúng ta, lệnh truy nã này biến chúng ta từ kẻ đi săn thành con mồi.”
Trang Nghiêu nói: “Không sai, nó trực tiếp lôi chúng ta từ góc khuất ra dưới ánh mặt trời. Có điều, chuyện này chưa hẳn đã là chuyện xấu hết, chí ít chúng ta có thể lợi dụng chuyện này khơi mào cuộc chiến giữa Ngụy Tử và Triệu Phấn – Diêu Hoàng.”
“Cậu muốn làm gì?”
Trang Nghiêu cười thần bí.