Hai mắt Sở Tinh Châu đỏ ngầu, lạnh lùng nói với Tôn Tình Tình: “Đi ra ngoài.”
Tôn Tình Tình cúi đầu, trầm mặc vài giây, vẫn lui ra ngoài.
Sở Tinh Châu cười lạnh: “Dùng người phụ nữ này không còn uy hiếp được anh phải không.”
“Từ đầu tới cuối, tôi và cô ấy không có bất cứ quan hệ nào.” Dung Lan nhìn Sở Tinh Châu, ánh mắt lóe sáng lạnh lùng: “Nếu không có cô ấy, cậu cũng sẽ không làm ra chuyện đó sao? Cậu cùng lắm chỉ đang lấy cớ mà thôi. Lúc đó, cậu ỷ mình một tay che trời, tất cả đều phải thần phục cậu, tôi là kẻ yếu cần dựa vào cậu mới có thể sống tiếp, căn bản không có tư cách phản kháng… trong lòng cậu đã nghĩ như vậy phải không.”
Sở Tinh Châu siết chặt nắm đấm, không nói một tiếng.
Dung Lan mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Có lẽ bây giờ tôi vẫn không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu cũng tuyệt đối không thể giam cầm được tôi nữa. Tôi không muốn nhắc lại chuyện trước kia, cũng không muốn gặp lại cậu. Cậu đi đi.”
Sở Tinh Châu run giọng: “Những gì anh nói có thể đều đúng, nhưng có một điều, tôi thật sự… thật sự yêu anh, từ nhỏ đến lớn. Thứ tôi muốn không phải sự thần phục của anh mà chỉ muốn anh ở lại bên tôi mà thôi. Chuyện này, anh có gì muốn nói không.”
Dung Lan khàn giọng: “Cậu không xứng nói chữ này với tôi.”
Trong mắt Sở Tinh Châu chỉ toàn đau đớn, trong lòng khó chịu như bị xé nát. Hắn thật hối hận lúc ấy hắn đã dùng sai cách mới khiến Dung Lan hận hắn thế này. Nhưng Dung Lan không thích hắn, hắn phải dùng cách nào mới có được người này? Có một thứ bạn khát cầu non nửa đời người, đã gần đến vậy, đã có thể chạm tay đến, nhưng nó lại không thuộc về bạn. Sự tuyệt vọng này có thể khiến người ta trở nên điên cuồng bất chấp hậu quả. Vì thế hắn đã không thể chống lại sự mù quáng mà làm ra chuyện không thể cứu vãn. Bây giờ khoảng cách giữa hắn và Dung Lan đã càng ngày càng xa, hắn quả thật không biết còn phải làm những gì, khẽ nói: “Anh, anh có thể tha thứ cho em không.”
Cơ thể Dung Lan run lên, không nói gì hết, xoay người bỏ đi.
Sở Tinh Châu nhìn chằm chằm bóng lưng Dung Lan, cho đến lúc cuối cùng khi góc áo kia biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới đau đớn nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên không biết đời này hắn còn có thể theo đuổi cái gì.
Sau khi về phòng, Dung Lan không thể chống đỡ nổi nữa, run rẩy ngồi xuống ghế, hít sâu vài hơi. Hắn nhìn tay mình, chúng hãy còn đang hơi run rẩy. Hắn cảm nhận được Sở Tinh Châu vẫn ở phòng khách, dao động năng lượng kia quá mạnh, thậm chí áp sát nó quá sẽ khiến cho người ta có cảm giác áp bức mãnh liệt. Bây giờ, khi đối mặt với Sở Tinh Châu, Dung Lan cảm thấy áp lực từ tận đáy lòng, những ký ức từng bị người này ép buộc nhoáng cái nhồi đầy trí não khiến hắn cảm thấy mình như trần trụi trước mặt Sở Tinh Châu. Cảm giác xấu hổ này khiến hắn ê chề vô cùng.
Cũng không biết qua bao lâu, năng lượng của Sở Tinh Châu biến mất.
Lần này Sở Tinh Châu đến quả thật cũng vì Tôn tiên sinh. Dung Lan không biết hắn và Tôn tiên sinh đã nói gì, nhưng sau đó, Tôn tiên sinh đi cùng hắn đến phía Tây. Dung Lan không ngăn cản, bất cứ chuyện nào Tôn tiên sinh làm ra thì đều có ý nghĩa, hắn sẽ không vì tư tình mà làm ảnh hưởng đến chuyện gì đó liên quan đến dân sinh đại sự. Có điều Tôn tiên sinh đi rồi, hắn lại càng không có ai để trò chuyện. Thỉnh thoảng Dung Lan giật mình nhận ra có lẽ phải đến mười ngày nửa tháng hắn không nói chuyện với ai. Hắn không muốn tiếp xúc với ai, cũng không có ai dám chủ động bắt chuyện với hắn. Dung Lan cho rằng mình sẽ một đời như vậy, cứ mãi cô độc, không có ai có thể dựa vào, cho đến lúc chết.
Hắn nhắm nghiền hai mắt…
Ba năm sau.
“Minh Chủ, Minh Chủ.”
Bên tai có tiếng gọi nhẹ, Dung Lan mở mắt, nhìn quản gia của mình có chút hốt hoảng. Sao hắn lại mơ nhiều chuyện trước kia như vậy? Hơn nữa nó lại chân thật rõ nét đến thế, cứ như chuyện vừa xảy ra trước mắt. Chúng khiến Dung Lan cảm thấy trong lòng tràn ngập phiền muộn, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nếu ngài buồn ngủ thì về phòng đi, ngồi ghế không tốt cho cột sống.”
Dung Lan ngồi dậy, không biết mình ngủ từ lúc nào. Hắn nhìn căn phòng vừa được thiết kế trang hoàng lại này, cảm thấy có chút xa lạ. Hắn chuyển đến Vũ Hán đã gần một tháng, để phối hợp với kế hoạch tái kiến thiết của viện khoa học mà toàn bộ thành Quang Minh đã được dời đến đây, bắt đầu cuộc sống mới. Hiểm họa tận thế đã kết thúc, hắn lại có chút không thích ứng được với cuộc sống yên bình như vậy.
Quản gia nói tiếp: “Gần đây trông ngài như không được khỏe, là vì…”
Dung Lan nhìn ông: “Vì cái gì?”
Quản gia mím môi, không dám nói nữa, song Dung Lan lại có thể đoán được ông muốn nói gì. Hai ngày trước, Sở Tinh Châu đến đây, ở hoài lại Vũ Hán không chịu đi. Hắn không muốn gặp Sở Tinh Châu, thế nhưng người sống sờ sờ ra đó, lại ở ngay trên địa bàn của hắn, hắn không thể làm như hoàn toàn không thèm để ý. Huống chi còn có người cả ngày báo cáo hành tung của Sở Tinh Châu cho hắn biết. Nỗi phiền muộn của hắn leo thang từng ngày.
Quản gia nói: “Tóm lại, ngài vẫn nên về phòng nghỉ đi, ngài có đói không? Có muốn…”
“Không cần, ông đi làm việc của mình đi.”
Quản gia đi rồi, Dung Lan thở dài, đứng dậy, quả nhiên cảm thấy thắt lưng hơi tê mỏi. Hắn vươn vai một cái, đứng trong thư phòng, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nảy lên cảm giác cô đơn không thể hình dung.
Bây giờ hắn nên làm gì? Không có kẻ địch cần tranh đấu, công cuộc tái kiến thiết dưới sự chủ trì của dị nhân tiến hóa não bộ do Bắc Kinh phái tới mà được tiến hành đâu vào đó. Hắn giống như bức tượng Phật được thờ trên bàn thờ, chỉ là một vật trang trí. Sau khi tận thế kết thúc, rất nhiều người đều hướng đến mục đích xây dựng một cuộc sống mới, nỗ lực để có thể đạt được hạnh phúc trong thế giới mới. Còn hắn thì không biết mình có thể sống tiếp thế nào, hoặc là nói, hắn đã không biết phải làm sao mới có thể đạt được cái gọi là “hạnh phúc”. Dung Lan đã không còn cha mẹ, người thân, bạn bè… trên thế giới này, những vết tích chứng minh hắn từng là Dung Lan gần như đã bị xóa sổ sạch sẽ, giống như hắn sinh ra đã là “Minh Chủ” vậy, như thể hắn không thiếu gì hết nhưng thật ra lại chẳng có gì vậy.
Không, còn có một người, còn có một người biết quá khứ của Dung Lan, người đã tham gia vào cuộc sống trước kia của hắn. Họ có thể chứng minh đối phương cũng từng là một con người bình thường trong thời đại văn minh trước kia, một người sống sờ sờ chứ không phải “vị thần” trên cao vời vợi.
Nhưng người kia lại là bóng ma suốt đời của hắn.
Dung Lan nhớ tới từng khung cảnh khi họ giãy giụa sắp chết hồi ở Hoa Nam, nhớ tới nỗi sợ sâu thẳm trong linh hồn khi hắn nhìn thấy sinh mệnh của Sở Tinh Châu sắp biến mất, nhớ tới trong căn phòng nhỏ ở căn cứ, Sở Tinh Châu ôm thắt lưng hắn, sau vài năm xa cách lại một lần nữa gọi hắn là “anh”… Đầu óc hắn loạn lên, hắn không dám gặp Sở Tinh Châu chính là vì sợ tiếng gọi “anh” hết lần này đến lần khác đó sẽ khiến hắn nhớ lại quá nhiều, sẽ khiến hắn… càng ngày càng không biết mình nên làm gì.
Cửa thư phòng bị gõ, quản gia quay lại, mặt mũi khó xử.
Dung Lan hơi nhíu mi: “Có chuyện gì vậy?”
“Huyền… Sở Tinh Châu đã đến cửa nhà.”
Dung Lan nói: “Không gặp.”
“Chúng tôi cũng nói vậy, nhưng hôm nay cậu ta không chịu đi.” Quản gia lặng lẽ nhìn sắc mặt Dung Lan.
Sắc mặt Dung Lan sa sầm. Sau một lúc lâu, hắn đứng lên đi ra ngoài cửa. Đến phòng khách đã thấy Sở Tinh Châu một mình ngồi trên ghế, khóe môi hơi nhếch đã che giấu rất tốt cảm xúc của hắn, nhưng tư thế ngồi cứng đờ như thể vẫn tiết lộ một chút gì đó.
Nghe được tiếng bước chân, Sở Tinh Châu quay đầu lại, gọi nhẹ một tiếng: “Anh.”
Dung Lan lạnh nhạt: “Tôi đã sớm nói sẽ không gặp cậu rồi.”
Sở Tinh Châu đứng lên: “Em cũng sớm nói em sẽ vẫn đến rồi, hơn nữa không phải bây giờ anh đã gặp em rồi sao.”
“Cậu muốn thế nào?”
Sở Tinh Châu trầm mặc vài giây, như thể đang sắp xếp câu chữ: “Anh, em đã làm một chuyện khiến anh không thể tha thứ, nhưng em vẫn hy vọng có được sự tha thứ của anh. Mấy năm nay em cũng đã trưởng thành hơn, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau hay không.”
Dung Lan nói: “Tôi nói rồi, chuyện trước kia tôi không muốn nhắc lại, không có gì để tha thứ hay không tha thứ cả, tôi chỉ không muốn…”
“Không muốn gặp em nữa? Em biết, anh đã nói rất nhiều lần.” Sở Tinh Châu cúi đầu: “Năm đó là em mù quáng trước cường quyền đột nhiên có được, vừa ngạo mạn vừa điên cuồng. Mấy năm nay em vẫn rất hối hận, em vốn có thể dùng cách khác chậm rãi theo đuổi anh, nhưng em đã quá nóng vội. Anh, em xin lỗi, những năm qua em vẫn muốn giải thích với anh, thế nhưng càng kéo dài thời gian, em lại càng sợ nói ra. Em sợ nhìn thấy phản ứng của anh, sợ anh từ chối. Em… em đã làm sai rất nhiều chuyện, đi rất nhiều đường vòng, thế nhưng có một chuyện, lòng em với anh chưa từng thay đổi, đời này cũng không thể thay đổi.”
Dung Lan không ngờ Sở Tinh Châu đột nhiên cúi mình trước hắn như vậy, nhất thời có chút không biết phản ứng lại thế nào.
Sở Tinh Châu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Dung Lan: “Lần này em sẽ không trốn tránh nữa, dù anh có nói gì, dù anh có ghét em thế nào, em cũng sẽ không từ bỏ. Em có thể vụng trộm thích anh 20 năm, cũng có thể quang minh chính đại thích anh mấy chục năm nữa. Anh, người nhà của chúng ta đều đã bặt vô âm tín, gạt sang một bên không nhắc gì nữa, em chỉ còn anh, anh cũng chỉ còn em. Nể mặt chuyện đó, anh có thể đừng từ chối em ngoài cửa hay không.”
Môi Dung Lan hơi mấp máy: “Có phải cậu nghĩ xin lỗi xong là những chuyện trước kia đều có thể xóa bỏ hay không. Sở Tinh Châu, chúng ta đã sớm không còn liên quan gì với nhau nữa rồi. Từ ngày cậu làm chuyện đó, tình nghĩa huynh đệ đã không còn nữa, không còn nữa rồi cậu có hiểu không? Bây giờ cậu lại nói chuyện tình nghĩa với tôi, cậu dựa vào cái gì? Nếu tôi vẫn không biến dị, vẫn không có khả năng phản kháng, hôm nay tôi sẽ là cái gì? Cùng lắm chỉ là một món đồ chơi cậu có thể tùy tiện khống chế mà thôi, đến lúc đó cậu còn có thể thích tôi hay không? Chính vì lúc trước cậu đạt được sức mạnh còn tôi thì không nên cậu mới không nể nang gì ai. Nếu là trước tận thế, lúc cậu vẫn còn tôn trọng tôi thì có thể xảy ra chuyện đó không? Trong tình huống chênh lệch địa vị thì nói gì đến yêu thích và tôn trọng. Nếu tôi không biến dị, suối đời cậu sẽ không sám hối với tôi như vậy, tôi nói có đúng không.”
Sở Tinh Châu trầm giọng: “Không đúng, lúc trước em cũng đã hối hận, mỗi lần anh dùng… dùng ánh mắt ấy nhìn em, em đều rất hối hận. Một câu nói, một ánh mắt của anh còn đáng sợ hơn bất cứ kẻ địch nào. Lúc ấy là do em điên. Càng sợ anh hận em, em lại càng muốn nắm chặt anh, cho nên sai lại càng sai. Em đặt anh ở vị trí quan trọng nhất, em không hề nghĩ đến chuyện không tôn trọng anh, lúc ấy em…” Sở Tinh Châu hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy: “Anh, phải làm sao anh mới có thể tha thứ cho em, em sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì. Em xin anh, cho em một cơ hội.”
Thủy Thiên Thừa: Chương này viết mệt thật đấy, các loại đối thoại phiền phức… cứ thấy mình đang tiến vào một vòng tuần hoàn cẩu huyết. (:з”∠) Tình tiết phần này sẽ không rườm rà vì chuyện xảy ra ở Thanh Hải đã kể lại một lần từ góc nhìn của nhóm Tùng Hạ, viết lại cũng vô vị, thà để họ mau chạy về phía HE còn hơn