Mọi người nhất tề đều ném đến những ánh mắt hiếu kỳ, nhưng thứ trước mắt lại khiến họ hết sức kinh ngạc, bởi vì trong hộp đặt 13 miếng ngọc lớn cỡ móng tay, tổng cộng có bốn loại ngọc, hai miếng ngọc mỡ dê, ba miếng ngọc phỉ thúy, ba miếng ngọc mã não đỏ, năm miếng còn lại đá Cyanite [216].
[216] Lần lượt bốn loại ngọc:
Thiện Minh tiện tay cầm lấy một miếng ngọc mỡ dê: “Đây chính là công cụ phòng thủ của chúng ta? Màu sắc chia theo thuộc tính năng lượng à?”
Tùng Hạ đáp: “Phải, thứ anh đang cầm trong tay chính là công cụ phòng thủ dùng năng lượng Cambri làm môi giới, là hai người chúng ta. Phỉ Thúy đại diện cho năng lượng Mộc, là Thiên Bích, Tiểu Đường và A Bố mã não đỏ đại diện cho năng lượng Hỏa, là Liễu ca, thiếu tá Thẩm và Al, đá Cyanite đại diện cho năng lượng Thủy, là những người còn lại.”
“Đây đều do cậu làm?”
Tùng Hạ cười nói: “Vâng, để tiện cho phân chia nên em chọn những loại ngọc này chia ra đưa vào năng lượng thuộc tính khác nhau.”
“Làm công cụ phòng thủ thế nào?”
Tùng Hạ cầm lấy một miếng ngọc mỡ dê nắm trong tay, cậu có thể rõ ràng nhìn thấy năng lượng phát động dưới sự thúc dục của cậu, lập tức bao trùm toàn thân cậu. Cậu nói với Thiện Minh: “Thiện Minh, anh bắn một phát súng vào em đi.”
Thiện Minh không chút do dự rút từ trong người ra một khẩu súng, nã đạn vào cánh tay cậu.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì viên đạn đã rời nòng mà ra, nổ đoàng một tiếng, Tùng Hạ bị giật ngược về sau ba bước, nhưng nhìn kỹ thì viên đạn lại trôi nổi trước người cậu 2 cm, giống như bị một thứ vô hình làm mắc kẹt lại, cuối cùng rè rè một tiếng rơi xuống đất, Tùng Hạ không hề bị thương.
Thiện Minh hai mắt tỏa sáng: “Đờ mờ, lợi hại vậy sao.”
Tùng Hạ thở ra một hơi, xoa xoa cánh tay: “Lực xung kích vẫn rất mạnh.” Cậu muốn làm bộ như không có việc gì, đáng tiếc không giả bộ nổi, công cụ phòng thủ đã chặn viên đạn, nhưng không chặn được lực xung kích từ viên đạn, cánh tay cậu và nội tạng gần đó đều bị chấn động đến đau nhức.
Thành Thiên Bích cau mày: “Sao anh lại dùng cách này để thí nghiệm?”
Tùng Hạ cười he he: “Như vậy trực quan nhất, không sao mà.”
“Cái đồ chơi này lợi hại quá, ‘mặc’ nó thế nào vậy, nắm miếng ngọc trong tay là được à?” Al cầm lấy một miếng mã não đỏ, nghịch trong lòng bàn tay.
“Chỉ có tôi mới giúp mọi người mặc được.” Tùng Hạ giải thích: “Tôi nói một chút về nguyên lý của loại công cụ phòng thủ này. Tôi đưa năng lượng phòng thủ vào trong ngọc, khi miếng ngọc tiếp xúc với thân thể mọi người, tôi sẽ giúp mọi người kích hoạt năng lượng phòng thủ, để nó hòa làm một thể với cơ thể. Mọi người có thể cảm giác được chính mình, nhưng không thể cảm giác được người khác. Công cụ phòng thủ dùng năng lượng bản thân của mọi người làm nguồn năng lượng, một khi năng lượng của mọi người quá yếu, công cụ sẽ không phát huy được tác dụng. Chỉ cần duy trì thân thể có năng lượng là có thể tiếp tục sử dụng nó, trừ phi miếng ngọc chia lìa khỏi thân thể. Mặt khác phải chú ý đến chuyện nếu năng lượng của mọi người còn rất ít thì khi chịu tấn công, công cụ phòng thủ sẽ hoàn toàn tổn hại.”
Tùng Chấn Trung tán thưởng: “Đúng là thứ tốt, có cái này rồi, chúng ta có thể tránh được ít nhiều đạn lạc.”
Tùng Hạ ít nhiều có vài phần đắc ý: “Và những tấn công trí mạng nữa chú ạ. Có điều nó cũng có khuyết điểm là tiêu hao khá nhiều năng lượng, nhất là mỗi lần khi giúp mọi người ngăn cản công kích thì sẽ rút đi năng lượng từ hạt nhân của mọi người.”
Thẩm Trường Trạch nghịch miếng mã não: “Nhưng chỉ cần có anh ở đây là năng lượng của chúng tôi có thể ở mãi trạng thái cân bằng, đúng chứ.”
Tùng Hạ nói: “Sau khi thăng cấp, số người tôi có thể đồng thời cung ứng năng lượng trở nên nhiều hơn, nhưng một khi dưới trạng thái chiến đấu, chỉ sợ tôi không tiếp sức được cho nhiều người như vậy, cho nên mọi người cũng phải nghĩ mọi cách để tiết kiệm năng lượng và tránh bị tấn công.”
“Nhất định rồi.” Thẩm Trường Trạch nói: “Giúp chúng tôi ‘mặc’ đi.”
“Về miếng ngọc.” Trang Nghiêu lấy từ trong hộp ra một lọ chất lỏng màu trắng ngà: “Đây là keo siêu dính, sau khi sử dụng phải dùng dung môi hóa chất đặc biệt mới có thể phân giải, chống nước chống cháy, nếu dính vào da thì vĩnh viễn không bóc được. Các anh có thể dùng cái này dính miếng ngọc vào người. Đương nhiên, tôi cho rằng cứ nhét thẳng miếng ngọc vào da thì tốt hơn vì loại keo dính cao su này hễ dùng quá một tháng thì nhất định phải bóc ra, nếu không da sẽ thối rữa.”
“Thế nhét vào da đi, bớt việc.” Thiện Minh nói.
Tùng Hạ nói: “Em cũng nghĩ thế.” Cậu rút mã tấu ra: “Thiện ca, anh muốn để ở chỗ nào?”
“Cậu thấy chỗ nào thuận mắt là được.”
Tùng Hạ kéo tay Thiện Minh, rạch trên cánh tay hắn một lỗ hổng rất nhỏ, sau đó nhét miếng ngọc vào trong da, nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương, lỗ hổng tựa như chưa từng xuất hiện, hoàn toàn không để lại dấu vết. Tùng Hạ phóng thích năng lượng từ công cụ phòng thủ của Thiện Minh, sau đó dùng đao đâm vào người Thiện Minh một cái, lúc này không tạo thành bất cứ thương tổn nào với hắn, cậu nói: “Đã phát huy tác dụng.”
Thiện Minh cười: “Tôi không phải dị nhân, công cụ của tôi dùng gì để cung cấp năng lượng?”
“Thể năng của anh.” Tùng Hạ nói: “Thật ra cho dù là dị nhân thì mức độ năng lượng cũng biểu hiện ở thể năng, một khi năng lượng kiệt quệ thì dị nhân cũng sẽ mất sức chiến đấu. Trong cơ thể anh cũng chứa năng lượng Ngũ hành, vạn vật trên thế gian đều không ngoại lệ, chỉ có điều số lượng tương đối ít nên công cụ phòng thủ là gánh nặng rất lớn với anh.”
Thiện Minh cau mày: “Ý cậu là tôi thể năng thấp?”
Tùng Hạ gãi gãi đầu: “Không phải ý này, thể năng của anh nhất định tốt hơn Trang Nghiêu hay đại tá Đường, nhưng họ có năng lượng chống đỡ, anh không có, hao tổn thể lực suông, cho nên anh vất vả hơn họ.”
Thiện Minh hừ một tiếng: “Thể năng của tôi dùng bền hơn năng lượng của họ.”
Đường Đinh Chi nói: “Tùng Hạ, đây là sự thật. Chúng ta thì năng lượng nói hao hết là lập tức có thể hao hết, hơn nữa không phải cắn răng kiên trì là có thể tiếp tục sử dụng, thể năng của Thiện Minh thì khác, cậu ta có thể liên tục tác chiến hai mươi mấy tiếng, hơn nữa hồi phục sức lực nhanh hơn hồi phục năng lượng. Nếu không có cậu bổ sung năng lượng, rốt cuộc ai không thể tiếp tục sử dụng công cụ phòng thủ cũng khó nói.”
Thiện Minh dáng vẻ chẳng buồn nghe.
Tùng Hạ cười nói: “Cũng phải, tôi không suy xét sâu như vậy, đây là chuyện tốt. Thiện ca, anh yên tâm, cho dù là thể năng thì em cũng có thể bổ sung cho anh.”
…
Mọi người lần lượt tự giác rạch da mình, nhét ngọc vào, Tùng Hạ kích hoạt năng lượng phòng thủ cho họ.
Cuối cùng, Tùng Hạ cầm từ trong túi ra một mẩu đá Cyanite, đi đến bên cạnh Tùng Chấn Trung: “Chú, mấy ngày nay cháu chế tạo gấp gáp, đây là của chú.”
Tùng Chấn Trung cười: “Chú? Chắc là không cần đâu.”
“Để ngừa chuyện bất ngờ, lần này chúng cháu đi Thanh Hải, không biết lúc nào mới có thể trở về, có cái này bảo vệ chú, cháu có thể an tâm một chút.” Tùng Hạ giơ giơ mã tấu, chớp mắt: “Hay là chú sợ đau?”
Tùng Chấn Trung vươn tay ta, cười: “Đâu có.”
Tùng Hạ kích hoạt công cụ phòng thủ cho Tùng Chấn Trung, cũng dùng mũi đao đâm mấy nhát vào cánh tay anh, hoàn hảo không chút tổn hao, lúc này mới yên tâm: “Chú nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.”
Tùng Chấn Trung vỗ vai cậu: “Đây cũng là lời chú muốn nói với cháu.”
Mọi người thí nghiệm hoàn tất công cụ phòng thủ, họ có thể cảm giác bên ngoài thân thể có một “làn da” đươc hình thành từ năng lượng bao lấy thân thể họ, cảm giác này thật kỳ diệu, khiến họ ngập tràn cảm giác an toàn.
Tùng Chấn Trung mở một chiếc tủ sắt, bên trong là những ống thuốc năng lượng được xếp ngay ngắn chỉnh tề: “Số thuốc năng lượng này được chuẩn bị cho mọi người, mỗi người mang theo một ít để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, nhớ dùng tiết kiệm một chút.”
Al cười: “Chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhiều thuốc năng lượng trong một lần thế này đâu.”
“Mọi người sắp chấp hành nhiệm vụ gian nan nhất từ trước tới nay, cho nên số thuốc này đều là thứ mọi người nên được.”
“Mau cho mọi người xem vũ khí đi.” Đặng Tiêu xoa tay nhìn hộp kim loại to lớn kia, đã không thể chờ đợi thêm nữa.
“Được, xem của anh trước.” Trang Nghiêu mở ra một hộp kim loại, một khẩu Gatling màu đen thuần được cải tạo thành súng máy lẳng lặng treo trên giá. Súng máy dài chừng một mét, từ mười nòng vốn có đổi lại thành sáu nòng, nhưng tổng thể tích lại lớn hơn, đường kính mỗi nòng to hơn ít nhất gấp bội, thoạt nhìn vô cùng bá đạo.
Đặng Tiêu hưng phấn nhào tới: “Đây là năng nguyên vô hạn ư? Ngầu quá!”
“Là năng nguyên vô hạn. Không cần tiếp đạn mà dùng năng nguyên kiểu mới thay thế viên đạn, bên trong lòng đạn chính là năng nguyên kiểu mới.” Trang Nghiêu chỉ vào ống thép màu đen thô như cánh tay người phía dưới tay cầm của súng máy: “Sau khi được Tùng Hạ cải tạo là có thể cung ứng năng nguyên vô hạn, năng lượng Cambri thông qua thiết bị chuyển hóa đặt trong súng máy sẽ được chuyển hoá thành năng nguyên kiểu mới.” Trang Nghiêu lại mở ra một chỗ lõm nơi tay cầm, bên trong đặt song song ba miếng ngọc lớn cỡ tiền xu.
“Nói cách khác số ngọc này có thể cung ứng năng nguyên cho súng máy?”
Tùng Hạ nói: “Phải, nói là năng nguyên vô hạn, thật ra chỉ tương đối mà thôi. Nếu năng lượng Cambri trong ba miếng ngọc phù này đều hết sạch thì súng cũng hết đạn, có điều so với đạn truyền thống thì súng máy này có thể bắn liên tục trong 25 phút, hơn nữa chỉ cần đổ đầy năng lượng vào ngọc phù là có thể dùng tiếp. Đương nhiên cũng có nhiều khuyết điểm: Khuyết điểm thứ nhất là giống đại bác không khí của Thiên Bích, nòng súng sẽ có giới hạn, cho nên một lần bắn không được vượt quá 25 phút, nhất định phải chờ nó phục hồi ít nhất mười phút. Có điều cho dù là Tiểu Đặng thì cũng không thể bắn liên tục trong 25 phút, nếu không nội tạng sẽ bầm dập hết. Cho nên trong lúc sử dụng, cậu nhất định phải chú ý đường giới hạn màu đỏ này, nó sẽ nhắc cậu nhiệt độ của nòng súng đã vượt quá giới hạn. Khuyết điểm thứ hai là không còn không gian để cải tạo nòng súng nên nòng súng không thể điều chỉnh góc độ, chỉ có thể bắn thẳng Thứ ba là uy lực của viên đạn yếu hơn đạn truyền thống rất nhiều, một khi tiến vào cơ thể sẽ tự tan chứ không giày xéo xương thịt tạo thành thương tổn lớn hơn giống như đạn truyền thống. Có điều chỉ cần số lượng đạn đầy đủ thì vẫn có thể tạo thành thương tổn rất lớn.”
Đặng Tiêu hưng phấn nói: “Ngầu quá, rốt cuộc không cần khiêng hộp đạn nặng trình trịch ấy rồi, em khiêng một hộp đạn cao hơn một người, lượng đạn bên trong cũng không đủ cho em liên tục bắn được mấy phút, còn khẩu súng này chỉ nặng hơn lúc trước 1 kg mà có thể bắn liên tục 25 phút, hơn nữa năng lượng còn có thể bổ sung, có cái này em cóc sợ gì nữa.”
Trang Nghiêu nói: “Lấy năng nguyên kiểu mới thay thế đạn dược truyền thống là một đột phá nhảy vọt trong lịch sử vũ khí, mà sự tồn tại của Tùng Hạ đã nâng tầm đột phá này. Vũ khí lần này các anh sẽ sử dụng là những thứ không có khả năng xuất hiện trong vòng ba trăm năm trong thời đại văn minh, một trong những ưu điểm của tận thế.” Trang Nghiêu nói, mở ra hòm kim loại lớn nhất ở đây, bên trong treo đầy các loại vũ khí.
Thiện Minh cầm lấy một khẩu tiểu liên MP [217]: “Đây là MP đã cải tạo? Cũng là năng nguyên vô hạn à?”
[217] Tiểu liên MP:
“Tất cả vũ khí trong hộp đều là năng nguyên vô hạn, chúng đều được chế tạo riêng dựa theo thói quen sử dụng của các anh, các anh có thể tùy ý lựa chọn.” Trang Nghiêu cầm lấy một khẩu súng lục FN57 [218] đã cải tạo đưa cho Tùng Hạ: “Đây là của anh, anh dùng khá thuận tay, nó ở trong tay anh sẽ là súng đạn vô hạn thật sự.”
[218] Súng lục FN57:
Tùng Hạ vuốt ve nòng súng màu đen: “Rốt cuộc đã làm được, bây giờ tôi bắn súng tiến bộ hơn rồi, đến lúc đó tôi sẽ núp trên người A Bố bắn lén, ha ha ha.”
Bốn người của tộc Long Huyết lần lượt cầm lấy khẩu súng mình quen dùng xem xét, trong mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn.
“Đại bác không khí của Thành Thiên Bích cũng đã được nâng cấp, sau khi vật liệu được Tùng Hạ gia công thì tính năng chịu nhiệt nâng cao một nửa, số lần sử dụng an toàn cũng nâng cao đến lần thứ 22, lần này làm thêm cho anh hai cái, bây giờ anh có sáu cái, đủ để ứng phó đa số tình huống.” Trang Nghiêu mở ra hòm tiếp theo, lấy ra ống pháo nặng trịch, đưa cho Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích vuốt ve ống pháo bóng loáng, hết sức hài lòng với hiệu quả nâng cấp.
“Tiếp theo là tên của Đường Nhạn Khâu. Ngoại trừ tiến hành tăng cường tính năng và tăng gia sản xuất với ba loại tên trước kia thì lần này còn nghiên cứu tạo ra một loại tên mới – tên năng lượng.” Trang Nghiêu đưa bốn mũi tên mẫu và bốn bao đựng tên mới hình cánh hoa triển lãm cho mọi người xem.
Khóe môi Đường Nhạn Khâu mang theo nụ cười nhạt, nâng cao ba loại tên cũ và tên năng lượng ra đời do hắn, Tùng Hạ, Trang Nghiêu và vài kỹ sư cùng cố gắng hoàn thành, là vũ khí kiểu mới khiến hắn chờ mong.
Liễu Phong Vũ ngạc nhiên: “Tên năng lượng? Có chỗ nào đặc biệt?”
“Loại tên năng lượng này nghiêm khắc mà nói thì không thuộc về vũ khí lạnh, mà nên xem như đạn tên lửa loại nhỏ, phần đuôi của nó dùng năng nguyên kiểu mới làm nhiên liệu. Trong khoảnh khắc được bắn ra, năng nguyên sẽ được đốt lên, trợ lực cho tên năng lượng, làm chậm lại trọng lực và trói buộc của sức gió, khoảng cách bắn trúng dài đến 200 mét, đây là khoảng cách xa nhất trước mắt có thể đạt tới. Song khuyết điểm là sản lượng quá ít, trước khi lên đường, chúng tôi chỉ có thể làm ra mười mũi tên, có điều có ba loại tên khác trợ giúp cũng đủ rồi.”
Đường Nhạn Khâu cười nói: “Bây giờ thứ tôi thiếu nhất chính là tên bắn được khoảng cách dài, khoảng cách 200 mét có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.”
Trang Nghiêu nói: “Tiếp theo chính là Liễu Phong Vũ.” Nó nhìn về phía Liễu Phong Vũ, nở nụ cười ranh mãnh.
Liễu Phong Vũ đã dửng dưng trước vũ khí của mình, hơn nữa đã chuẩn bị tốt mười phần tâm lí, nhưng hắn vẫn không muốn thấy nét mặt đắc ý của Trang Nghiêu, hắn đốt một điếu thuốc: “Lấy ra mau đi, trông thế nào tôi cũng chấp nhận.”
Trang Nghiêu cười mở ra hộp tiếp theo, một khẩu súng kinh hồn bạt vía xuất hiện trước mắt mọi người. Khẩu súng được nâng cấp này còn kinh người hơn cả trước kia, nòng súng dài 10 cm, dưới nòng súng treo hai túi dịch tiêu hóa lớn như ống đồng, vòi phun vốn có hình đài sen hé mở đã đổi thành hình nụ hoa cụp lại, cũng vì vậy khiến nhìn toàn bộ thì khẩu súng càng giống…
“Đờ mờ, cái món này sao nhìn giống kê kê thế.” Thiện Minh chỉ vào khẩu súng cười lớn, những người khác cũng cười theo.
Bàn tay Liễu Phong Vũ run lên, điếu thuốc rơi xuống đất, cho dù hắn đã chuẩn bị tốt mười phần tâm lí song vẫn bị dọa bởi tạo hình của khẩu súng đã cải tạo này, hắn tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Trang Nghiêu hả hê giải thích: “Sau khi nòng súng dài thêm, sức bắn được tăng cường, cho nên cự ly cũng xa hơn trước kia 100 mét. Mặt khác về vòi phun đổi thành hình này là vì bây giờ nó có thể mở ra toàn bộ, bắn nhiều góc độ như trước, nhưng không chiếm diện tích như đài sen cũ, chứ tuyệt đối không phải vì khiến nó càng giống dương – vật – đâu.”
“Cái đồ thỏ nhép ông sẽ giết màyyyyy!” Liễu Phong Vũ hét lớn một tiếng, lao đến chỗ Trang Nghiêu.
Đường Nhạn Khâu một tay kéo lấy Liễu Phong Vũ, Trang Nghiêu cười thong thả đi về phía cửa: “Vũ khí giới thiệu đến đây thôi, các anh tự cầm vũ khí thích ứng đi.” Nó mở cửa rời đi, bỏ lại tiếng rống giận dữ của Liễu Phong Vũ ở phía sau.
Mọi người lần lượt cầm vũ khí của mình, tìm nơi tập luyện.
Tùng Hạ gài hai khẩu súng lục lên người, Thành Thiên Bích đi tới, cũng chọn mấy khẩu súng, nói: “Chiều nay tôi đứng lớp dạy anh một khóa bắn súng nhé.”
Tùng Hạ cười: “Được.”
Hai người cùng vào phòng bắn, Tùng Hạ rút súng ra: “Dùng năng nguyên làm viên đạn, thật là phát minh vĩ đại.”
“Phải.” Thành Thiên Bích lấy ra một khẩu súng, bóp cò, trúng giữa hồng tâm.
Tùng Hạ cũng giơ súng lên, nhắm ngay bia ngắm xa xa.
Thành Thiên Bích đi đến phía sau cậu: “Còn nhớ những gì tôi dạy anh không, cánh tay hướng lên trên một chút, hai chân phải vững, ba điểm một đường, nếu không chắc chắn thì dùng tay trái nâng tay phải, như vậy sẽ không run tay.” Hắn cầm tay trái Tùng Hạ, đặt trên tay phải.
Tùng Hạ cảm thấy tay hơn run run, không phải do súng nặng mà tại cậu ngắm mục tiêu lâu nên hơi bất ổn. Cậu bóp cò súng, viên đạn ghim vào vòng số 7.
Thành Thiên Bích đồng thời ôm lấy hông cậu từ sau lưng, khẽ nói: “Không sao, tập luyện nhiều là được.”
Tùng Hạ buông súng xuống, tựa vào người hắn, cười nói: “Muốn luyện được như cậu thì phải mất bao lâu?”
“Một vạn phát, tỉ lệ bắn trúng bia ngắm cố định của anh có thể đạt tới 95%.”
“Di động thì sao?”
“Ít nhất hai năm.” Đôi môi của Thành Thiên Bích chạm vào cổ cậu: “Không phải nghĩ những chuyện này, nổ súng không phải tác dụng chủ yếu của anh.”
Tùng Hạ cười ha ha: “Tôi còn định khi mọi người chiến đấu, tôi sẽ trốn một bên bắn lén ấy chứ, hiệu quả nhất định không tồi.”
“Cho anh súng không phải để anh chiến đấu, mà là để anh bảo vệ mình trong trường hợp cần thiết. Anh sống sót không chút tổn hao chính là giúp đỡ lớn nhất khi chúng tôi chiến đấu, anh hiểu chưa?”
“Tôi hiểu.”
Thành Thiên Bích khẽ thở dài, cánh tay vô thức siết chặt.
“Thiên Bích, cậu cũng thấy hơi căng thẳng? Chúng ta sắp phải đi rồi.”
“Có một chút.”
“May mà đi đến đâu thì chúng ta cũng ở bên nhau.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Nếu chúng ta không thể rời khỏi Thanh Hải thì sống cả đời ở trong đó đi, dù sao thì tôi sẽ không rời khỏi anh.”
Tùng Hạ vỗ vỗ tay hắn, lại cười nói: “Tôi tin chúng ta sẽ thoát được, sứ mệnh của chúng ta còn chưa hoàn thành, Thanh Hải không nhốt được chúng ta.” Cậu xoay người, ôm cổ Thành Thiên Bích: “Tôi cũng sẽ không rời khỏi cậu.”
Ngày xuất phát rốt cuộc đã đến, xuất phát từ Bắc Kinh tổng cộng có ba mươi tư người, nhóm Thành Thiên Bích có sáu người, tộc Long Huyết có mười hai người, quận Cửu Giang có mười sáu người, đến Vân Nam rồi còn tập trung với mười bốn người của hội Băng Sương. Chuyến này đi tổng cộng có bốn mươi tám người, tổng chỉ huy của hành động lần này là Đường Đinh Chi, phó chỉ huy là Trang Nghiêu. Ngoại trừ những người này ra thì còn có một số vật nuôi đi theo, A Bố là con vật chiếm nhiều diện tích nhất trong số đó. Mỗi lần đi xa nhà, Tùng Hạ đều có thể hiểu tâm trạng muốn nhét A Bố vào trong túi áo của Đặng Tiêu.
Tùng Chấn Trung tiễn họ đến trước máy bay vận tải, nét mặt có chút ưu sầu, nhưng miễn cưỡng vực dậy tinh thần chào tạm biệt và dặn họ một vài công việc cần chú ý, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn Tùng Hạ từng bước bước lên phi cơ. Tùng Hạ không dám quay đầu, đây là lần ly biệt khiến cậu khó chịu nhất, bởi vì chuyến đi này rất nguy hiểm đáng sợ, nói không chừng lúc này chính là vĩnh biệt. Cậu chỉ dám sau khi ngồi trên phi cơ, nhìn chú mình thông qua cửa sổ.
Ngoại trừ A Bố, số không gian còn lại trong máy bay vận tải đều nhét vũ khí và vật tư, đa số mọi người chỉ có một ghế nhỏ để ngồi. May mà từ Bắc Kinh đến Vân Nam cũng không xa, sau khi phi cơ cất cánh, sáu người dứt khoát bò lên người A Bố để ngủ.
Trên phi cơ, Tùng Hạ giúp A Bố gắn ngọc phù vào người, kích hoạt năng lượng phòng thủ, công cụ của A Bố hao phí nhiều tinh lực nhất do nó quá lớn. Khi Tùng Hạ tay cầm dao vừa ra hiệu vừa giải thích cho A Bố, cậu có thể nhìn thấy từ trong mắt của A Bố một chút do dự. Cậu biết ngôn ngữ phức tạp thì A Bố nghe không hiểu, nhưng xuất phát từ niềm tin với cậu, A Bố vẫn vươn một chân ra, cho Tùng Hạ rạch da mình. Đợi Tùng Hạ chữa thương cho nó, nó liếm một đường vào chỗ đã nhét ngọc phù vào, đại khái mãi mà vẫn không thể hiểu nổi vết thương biến đi đâu mất tiêu rồi.
Hai tiếng sau, phi cơ đến Côn Minh.
Nhìn thành phố hoang tàn khắp nơi dần dần phóng đại phía dưới, Thành Thiên Bích, Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ đều vô cùng cảm khái. Hai năm trước, họ quen biết ở đây, xuất phát từ đây, mạo hiểm tính mạng bước trên hành trình đi đến Bắc Kinh, con đường đó đi mất chừng một năm. Hai năm sau, họ đã trở về, mang theo khả năng lớn mạnh và sứ mệnh nhất định phải hoàn thành. Cùng một khoảng cách, song chỉ tốn hai tiếng. Gần hai năm thời gian, mọi thứ đều đã thay đổi, nơi này với họ mà nói là nơi mọi chuyện bắt đầu. Nghĩ đến chuyện lúc trước chạy nạn trong thành phố này để cầu sinh, lại cân nhắc mọi thứ họ đang gánh vác bây giờ, chỉ có thể khiến người ta cảm thán vận mệnh vô thường.
Phi cơ hạ xuống. Mọi người bước ra khỏi cabin, hít sâu một hơi không khí trong lòng rét mướt buổi sáng.
Liễu Phong Vũ nhìn bốn phía chung quanh, thở dài: “Côn Minh, chúng ta thật sự đã quay về rồi.”
Tùng Hạ: “Đúng vậy, quay về thật rồi, lúc trước khi rời khỏi đây, em cứ mãi cho rằng mình sẽ chết ở trên đường, còn tưởng rằng đời này không còn cơ hội quay về đây nữa.”
Thành Thiên Bích cũng nói: “Thế mà đã gần hai năm.” Hắn nhìn Tùng Hạ: “Có muốn về thăm nhà cũ của anh không?”
Tùng Hạ cười nói: “Được, nếu nơi đó vẫn còn.”
“Còn tìm được không?”
“Chắc là được, dù sao thì tôi cũng sống ở đó 4, 5 năm rồi mà.”
Vài chiếc xe quân dụng chạy từ đằng xa tới đây, dừng lại trước mặt họ, mấy sĩ quan và Ngô Du, Trần thiếu nhảy xuống từ trên xe.
Ngô Du nói: “Các vị thật đúng giờ, đã lâu không gặp.”
Diêu Tiềm Giang nói: “Đã lâu không gặp, hội trưởng Ngô.”
“Tôi đã chuẩn bị chốn nghỉ cho mọi người, ăn trưa xong, chúng tôi sẽ lái xe đi tìm căn biệt thự như lời mọi người nói, có điều mọi người phải chuẩn bị tâm lí thật tốt.”
“Có khả năng biệt thự đã không còn?”
“Chuyện này không rõ do không thể tra xét.”
“Vì sao?”
“Khu vực đó đã bị quần thể bọ ngựa chiếm lĩnh.”
“Quần thể bọ ngựa?”
“Đúng.” Ngô Du khẽ cười: “Những con bọ ngựa cao tương đương con người, mỗi con đều là cao thủ ẩn nấp và ám sát.”
Tùng Hạ không khỏi nhớ tới con bọ ngựa bị Thành Thiên Bích một kích tuyệt sát ở ngã tư đường Côn Minh năm nào. Con bọ ngựa đó là đối tượng đầu tiên mà Thành Thiên Bích sử dụng lưỡi đao gió để tấn công, cũng là đối tượng đầu tiên mà cậu hấp thu năng lượng. Họ quả là có duyên với bọ ngựa, không ngờ đám bọ ngựa trước kia hoành hành trong những bụi cỏ, mai phục tấn công cả người lẫn vật nay đã lớn mạnh lợi hại như vậy.
Diêu Tiềm Giang nheo mắt cười nói: “Đúng lúc, chúng ta có thể thử dùng vũ khí.”