Mục lục
Kỷ Cambri Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tộc Long Huyết

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Thể loại: hiện đại, tận thế, cường cường, 1×1.

Biên tập: Nana

Beta: Fiery

Chương 16

(309)

Sau khi dị chủng, thị lực của Thiện Minh trở nên tốt vô cùng, hơn nữa còn có ánh lửa, hắn nhìn một cái là thấy ngay ánh mắt của Thẩm Trường Trạch đang bọc trong một ngọn lửa. Đó là cặp ánh mắt pha lẫn giữa tuyệt vọng và căm hận khôn tả, con ngươi đỏ rực lấp lóe một loại tàn độc chói lọi đậm màu máu, dưới sự phụ trợ của ngọn lửa phừng phực, quả thật cứ như La Sát đến từ địa ngục, khiến người ta sởn hết gai ốc.

Vào khoảnh khắc trông thấy hắn, Thẩm Trường Trạch đã biến thành một ngọn lửa mang tính hủy diệt, tàn bạo xông về phía hắn, chỉ nghe Tùng Hạ ở phía sau khàn giọng kêu: “Thiếu tá Thẩm, đừng——”

Thiện Minh lập tức kịp phản ứng, hắn cũng không muốn vừa mới hồi sinh lại chết dưới lửa nóng 1500 độ. Hắn từng chứng kiến kết cục sau khi bị ngọn lửa kia thiêu cháy là như thế nào, lửa lan đến đâu, gần như hài cốt không còn đến đó. Hắn dốc hết sức lực toàn thân, định bụng lớn tiếng ngăn cản Thẩm Trường Trạch, kết quả chỉ có thể yếu ớt thốt một câu: “Đứng lại cho bố.”

Âm lượng của câu nói kia rất nhỏ, chí ít Thiện Minh nghe cũng thấy yếu kinh khủng, nhưng vẫn thành công khiến Thẩm Trường Trạch dừng lại.

Giọng nói của Tùng Hạ cũng phải thay đổi, cậu bật khóc: “Thiện ca…”

Ngọn lửa quanh thân Thẩm Trường Trạch nhất thời tắt ngúm, ầm một tiếng quỳ sụp xuống đất, như bị trúng định thân chú, một cử động nhỏ cũng không dám làm, nước mắt nóng hổi tràn khỏi khóe mi. Thẩm Trường Trạch nhìn Thiện Minh, dường như không dám tin vào hai mắt của mình.

Thiện Minh cũng biết hình tượng hiện giờ của mình khiến người ta khó mà chấp nhận, nhưng hắn thật sự không có thời gian giải thích, hắn thở dốc, thô giọng nói: “Còn không mau đến giúp ông đây, mẹ nó… lòng ruột sắp chảy ra hết ráo.”

Thẩm Trường Trạch như thoáng cái bừng tỉnh, như thể lập tức hồi hồn, gần như quỳ bò đến trước mặt Thiện Minh, giang tay ôm chặt cái cổ xù lông của Thiện Minh. Một Thẩm Trường Trạch xưa nay lạnh lùng ít lời trước mặt người ngoài, nay lại không chút để ý hình tượng mà bật khóc: “Ba ơi——”

Hắn không thể tin vào mắt mình, hắn không thể tin được động vật họ Mèo có bộ lông dày thô cứng mà bây giờ mình đang ôm chính là ba của mình, nhưng giọng nói đó có chết hắn cũng không nghe nhầm. Hắn biết Thiện Minh đã dị chủng, đây là lời giải thích hợp lý duy nhất, bây giờ hắn rất muốn rống lên, muốn nói cho cả thế giới biết mình cảm ơn ông trời, bất luận với hình thức nào, chỉ cần ba hắn còn sống, chỉ cần ba hắn còn sống!

Thiện Minh cảm thấy mũi mình cay xè, trước mắt là một mảnh mờ mịt. Từ lâu hắn đã lường trước Thẩm Trường Trạch sẽ đau lòng cỡ nào, nhưng khi thật sự nếm trải cảm giác đau lòng đó, hắn mới phát hiện mình gần như không tài nào chịu nổi. Đổi góc độ khác mà nghĩ, nếu Thẩm Trường Trạch ra đi, người bị bỏ lại là hắn… Chỉ cần có thể chạm vào làn da ấm áp của Thẩm Trường Trạch, nghe giọng nói quen thuộc ấy lần nữa, Thiện Minh thật sự bằng lòng đánh đổi tất cả! Thiện Minh dùng đầu cạ cạ vào mặt Thẩm Trường Trạch, nghẹn ngào nói: “Được rồi được rồi, mạng ông đây rắn lắm, đâu có chuyện dễ chết vậy được.”

Thẩm Trường Trạch mắt điếc tai ngơ, liên tục gọi “ba ơi ba ơi”. Tuy hắn sở hữu vóc dáng cao lớn tầm một mét chín, nhưng dáng vẻ ỷ lại đó hệt như một đứa trẻ, sợ hãi và mừng rỡ khi mất mà lại được không ngừng trào dâng theo nước mắt.

Thiện Minh cố sức duỗi chân vỗ vỗ lưng Thẩm Trường Trạch, cảm giác có thể bao bọc lưng Thẩm Trường Trạch chỉ với một tay khiến hắn thoáng chốc cảm thấy như đã quay về lúc con trai mình còn bé.

Tùng Hạ cảm động đến độ nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, cậu dùng tay áo quệt lên mặt, chạy qua: “Thiếu tá Thẩm, cậu buông ra trước, cậu bóp nghẹn Thiện ca đấy, để tôi chữa cho anh ấy.”

Bấy giờ Thẩm Trường Trạch mới lấy lại tinh thần, buông Thiện Minh ra.

Thiện Minh chỉ cảm thấy hoa mắt. Cơ thể có một sự thay đổi kỳ lạ, không hẳn là đau nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, tóm lại chính là khung xương và bắp thịt vặn vẹo trong phút chốc, hắn trơ mắt nhìn mình từ một con linh miêu to tướng biến trở về hình người. Vừa thấy mình còn có thể biến về hình người, Thiện Minh mới thở phào nhẹ nhõm, giờ đây hắn bị rách bụng lòi ruột, thương tích rất nặng, chỉ có thể miễn cưỡng vươn tay vỗ mặt Thẩm Trường Trạch: “Đừng khóc… ba mày ngủ một giấc là ổn thôi.” Nói xong trước mắt bỗng nhiên tối đen, hôn mê bất tỉnh.

Thiện Minh có cảm giác mình ngủ rất lâu, bởi vì khi hắn tỉnh lại, bắp thịt trên người đã cứng ngắc, đây là triệu chứng của việc nằm lâu trên giường.

Lọt vào mắt là trần nhà trắng xóa, đèn treo đã được lau sạch bóng, còn có rèm cửa sổ màu sắc thanh nhã. Hắn không biết mình đang ở đâu, đây là một nơi xa lạ.

Thiện Minh siết nắm tay, phát hiện cả người mình không có chút sức lực nào, ký ức trước khi hôn mê lũ lượt dâng lên, hắn nhìn tay mình, nghĩ thầm, mình biến thành linh miêu thật sao? Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa dám tin.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng ngủ mở ra, Thẩm Trường Trạch xách một phích nước nóng bước vào, vừa nhìn thấy Thiện Minh đã tỉnh, Thẩm Trường Trạch lập tức chạy đến trước giường, nắm chặt tay hắn: “Ba, ba, ba tỉnh rồi!”

Thiện Minh cười cười: “Có phải ba ngủ lâu lắm không?”

“Ngủ bốn ngày.”

“Đây là đâu?”

“Tây Ninh, chúng ta đang ở trong phủ Quang Minh của Dung Lan.”

“Ồ.” Thiện Minh hít sâu một hơi: “Đỡ ba dậy.”

Thẩm Trường Trạch bế Thiện Minh lên, đỡ hắn tựa vào giường, sau đó nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt lướt qua mỗi một tấc trên mặt hắn.

Thiện Minh cười nói: “Mày nhìn ba như vậy làm gì.”

Thẩm Trường Trạch nắm chặt tay Thiện Minh, giọng bỗng có chút nghẹn ngào: “Ba có biết ba đã chết rồi không.”

Ánh mắt Thiện Minh tối sầm: “Biết.”

“Nếu không phải ba tình cờ có một phần gien khớp với con linh miêu đó, ba đã chết luôn rồi, ba có biết không? Đây là tỷ lệ một phần ngàn, ba có 99.99% khả năng chết rồi đấy!”

Thiện Minh nhẹ giọng nói: “Ba biết.”

Vành mắt Thẩm Trường Trạch đỏ lên: “Lúc đó, con cũng định ở lại địa cung đi với ba.”

“Ba biết.” Thiện Minh đưa tay ôm đầu Thẩm Trường Trạch: “Con trai, xin lỗi, ba đấu một mình không thắng được con linh miêu đó.”

Thẩm Trường Trạch ôm siết lấy hông hắn, nói bằng giọng khàn khàn: “Suýt nữa ba đã chết rồi! Ba chết con biết tính sao đây! Con không thể sống ở nơi không có ba, ba à, ba là mạng của con đấy, ba hiểu không? Ba hiểu không?”

Thiện Minh hôn thật mạnh lên tóc Thẩm Trường Trạch: “Ba hiểu.” Hắn đau lòng Thẩm Trường Trạch, đau đến mức thở không ra hơi. Hắn không thích mình chết trước Thẩm Trường Trạch, bởi vì Thẩm Trường Trạch nhất định sẽ rất đau khổ, nhưng hắn cũng không dám chết sau Thẩm Trường Trạch, như vậy hắn không chịu nổi. Bây giờ cuối cùng hắn đã hiểu quyết tâm muốn chết chung với mình của Thẩm Trường Trạch, bởi vì người bị bỏ lại còn đau đớn hơn cả chết.

Thẩm Trường Trạch ôm Thiện Minh run rẩy hồi lâu, dường như đang xác nhận người trong lòng mình thật sự tồn tại.

Thiện Minh cười an ủi con trai: “Mày nghĩ sang hướng tốt đi, ba mày còn sống sờ sờ đây mà lại còn dị chủng, lợi hại hơn xưa nhiều, sau này càng không dễ chết, đúng không nào.”

Thẩm Trường Trạch nhìn hắn: “Tùng Hạ chữa trị cơ thể cho ba rồi, nhưng ba vẫn ngủ mấy ngày liền, bây giờ ba có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Thiện Minh nói: “Không có, chỉ là hơi uể oải, khi nào tỉnh là ổn thôi.”

Thẩm Trường Trạch gãi tóc: “Vậy là tốt rồi. Ba có thể dị chủng đúng là chuyện tốt, bản thân con linh miêu này đã là động vật biến dị cấp ba, ba thật sự rất may mắn.”

Thiện Minh cười đắc ý: “Đúng thế, nếu không may mắn thì ba mày đâu thể nào sống bình yên đến bây giờ, ba đã bảo mạng ba rắn lắm, Diêm Vương không thu nổi.”

Thẩm Trường Trạch vuốt ve mặt hắn: “Sau này con tuyệt đối sẽ không để ba rời khỏi tầm mắt của con, trải nghiệm này chỉ một lần là đủ làm con tổn thọ mấy năm rồi.”

Thiện Minh thở dài: “Mẹ nó, ai biết lại xui thế, mục tiêu của tên quái vật to đầu kia là Tôn tiên sinh, ai ngờ ba người bọn này đứng trên cùng một bản đá với Tôn tiên sinh nên bị kéo theo luôn.”

Thẩm Trường Trạch mỉm cười: “Vậy cũng là trong cái rủi có cái may nhỉ.”

Thiện Minh siết nắm tay: “Phải rồi, ha ha, ba muốn thử năng lực sau khi dị chủng quá.”

Thẩm Trường Trạch cầm tay hắn ấn lên giường: “Mấy ngày tới ba nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Biết rồi. À phải, sau đó thế nào? Mọi người đều sống sót ra ngoài chứ?”

Sắc mặt Thẩm Trường Trạch sa sầm, kể lại những chuyện hôm đó ở Thanh Hải…

Sau mấy ngày ở lại Thanh Hải, họ ngồi máy bay trở về Bắc Kinh. Chuyến đi Thanh Hải có thể nói là chiến thắng bi thảm, vì thế chẳng ai có niềm vui khải hoàn, tất cả chỉ im lặng quay về nơi ở của mình, lặng lẽ tu luyện, chữa thương.

Sau khi quay về Bắc Kinh, Đường Đinh Chi mở họp ở ngoài từ sáng đến tối. Với tư cách là thủ lĩnh tộc Long Huyết, Thẩm Trường Trạch cũng thường xuyên phải dự thính. Sau khi thể lực hồi phục, Thiện Minh ở trong viện khoa học rảnh rỗi không có gì làm nên muốn thử khai phá năng lực mới của mình.

Hắn trần truồng ngồi dưới sàn nhà, nhắm mắt lại, quyết định tiến hành lần đầu tiên tự mình làm chủ việc biến thân sau khi dị chủng. Ban đầu hắn không biết làm thế nào, cứ tưởng cũng phải trải qua huấn luyện, ngờ đâu lúc hắn muốn biến thân, cơ thể lập tức tự chủ xuất hiện thay đổi, hành vi này đã hoàn toàn trở thành bản năng của hắn, thông thuận cứ như hắn muốn mở mắt hay muốn vung nắm đấm vậy. Gần như trong chớp mắt, hắn đã biến thành một con linh miêu màu vàng kim to lớn cao hơn năm mét, đồ đạc xung quanh mà mắt nhìn thấy được đều trở nên nhỏ bé.

Thiện Minh hưng phấn nhìn tứ chi của mình. Hắn lắc lắc đuôi, vặn vặn cổ, cảm giác bốn chân chạm đất vô cùng kỳ diệu, song dường như hắn có khả năng thích ứng bẩm sinh, đi đường không hề gặp trở ngại. Giờ đây hắn cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, cảm giác này quá thần kỳ, giống như hắn có thể dùng bốn chân vượt nóc băng tường phi từ phòng khách ra tới cửa vậy. Khoảng cách là năm mét, Thiện Minh nhảy tới, đệm thịt nặng trịch dưới chân giúp hắn rơi xuống đất lặng yên không phát ra tiếng động nào, có điều thể tích khổng lồ vẫn làm cho sàn nhà chấn động.

Thiện Minh lại xông về phía phòng tắm, kết quả cửa phòng tắm hơi hẹp, cơ thể của hắn vào không được, chỉ đành thò đầu vào trước, nhìn cái đầu to đùng trong gương. Con linh miêu vốn dĩ mặt mày đáng ghét, bây giờ nhìn sao cũng thấy xinh đẹp oai phong, duy chỉ có hai nhúm lông dựng thẳng trên lỗ tai khiến hắn không hài lòng cho lắm, bởi vì trông quá ngu xuẩn.

sd7

Cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Trường Trạch đẩy cửa bước vào, vừa nhìn đã thấy quái vật lớn trong phòng, hắn sửng sốt gọi “Ba ơi?”, giọng nói chứa đầy nghi vấn.

Thiện Minh cười ha ha: “Mày thấy ba thế này có đẹp trai không.”

Thẩm Trường Trạch cười cười: “Không tệ. Sao đột nhiên lại biến thành như vậy.”

“Ba mày đã muốn biến thành như vậy từ lâu rồi, tại mấy ngày nay mày cứ trông chừng ba mãi.”

“Con sợ cơ thể của ba vẫn chưa hồi phục…”

“Có gì to tát đâu, vết thương cũng chữa khỏi rồi, đâu còn gì phải khôi phục nữa.” Thiện Minh hưng phấn nhào qua, gác chân lên vai Thẩm Trường Trạch. Cơ thể đồ sộ của hắn căn bản không đứng được trong phòng, đành phải ngồi chồm hổm, nhưng dù vậy cũng đủ bao trùm Thẩm Trường Trạch dưới bóng mình, hắn đắc ý nói: “Mày lại biến nhỏ rồi.”

Thẩm Trường Trạch nhíu mày: “Ba nói ai ‘nhỏ’?”

Thiện Minh dùng chân xoa mặt Thẩm Trường Trạch, cười sằng sặc: “Bây giờ mà mày không ‘nhỏ’ à, lẽ nào mày muốn so lớn nhỏ với một động vật họ Mèo cỡ lớn? Tới đây đi?” Thiện Minh giang rộng chân, cố ý để Thẩm Trường Trạch nhìn quái vật lớn ngủ đông giữa hai chân mình.

Thứ đó của loài người vốn không thể so sánh với động vật, huống chi bây giờ hình thể của con linh miêu này lại khổng lồ như thế, dĩ nhiên bộ phận đó cũng rất dọa người. Thẩm Trường Trạch có chút khó chịu, nhưng lại thật sự không so nổi, hắn hừ một tiếng: “Cái đó của ba có lớn hơn nữa cũng chỉ chơi linh miêu cái được thôi, đắc ý cái gì chứ.”

Thiện Minh cười ha ha: “Nếu là linh miêu cái thì mày kệ ba phải không.”

Thẩm Trường Trạch trừng mắt: “Ba muốn vậy thật hả?”

Mắt Thiện Minh trừng còn lớn hơn Thẩm Trường Trạch: “Mày điên à, ba mày chỉ dị chủng với linh miêu chứ đâu có biến thành súc sinh luôn.”

Thẩm Trường Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Cũng có khác gì đâu.”

Thiện Minh dùng chân lớn vỗ mặt Thẩm Trường Trạch: “Thằng quỷ, ngứa da đúng không, bây giờ ba dùng một cái móng chân là có thể khoét một lỗ máu trên người mày.”

Thẩm Trường Trạch ôm cái chân lông xù nọ, dùng sức xoa một cái: “Ba không nỡ đâu.”

Thiện Minh hừ một tiếng: “Vào mau đi, có mang cơm không?”

“Đương nhiên có rồi, nhưng nếu ba muốn giữ hình dạng này thì không đủ ăn đâu.”

Thiện Minh hí hửng nhảy vào phòng, biến thành người, mặc áo tắm, ăn cơm.

Ăn xong, Thẩm Trường Trạch muốn nghỉ ngơi một lát, hắn vừa mới nằm lên giường, Thiện Minh lại biến thành linh miêu bò lên.

Thẩm Trường Trạch thở dài: “Giường này không đủ cho ba nằm đâu, ba không sợ đè sập giường sao.”

“Đâu ra giường dễ sập thế.” Thiện Minh có vẻ hơi nghiện, mặc dù không thể nào đặt hết người lên giường, nhưng nửa người trên vẫn đủ, hắn gác đầu bên cạnh Thẩm Trường Trạch, dùng chân ôm hông Thẩm Trường Trạch, cười tủm tỉm: “Chơi vui ghê, mùa đông chắc chắn không sợ lạnh.”

Thẩm Trường Trạch tựa vào cơ thể chắc nịch của Thiện Minh, đưa tay vuốt ve nhúm lông trên lỗ tai: “Phải, chơi vui lắm.” Nào ngờ Thẩm Trường Trạch vừa sờ, lỗ tai của Thiện Minh rung mạnh một cái, nói bằng giọng cáu gắt: “Mày làm gì thế.”

Thẩm Trường Trạch cười nói: “Sao vậy, khó chịu hả?”

“Khó chịu.”

Thẩm Trường Trạch thoáng cái nhảy lên cổ Thiện Minh, túm lấy lỗ tai của hắn: “Ai bảo ba suốt ngày chơi sừng của con…”

Thiện Minh gầm một tiếng, ôm lấy Thẩm Trường Trạch, một người một thú “rầm” một tiếng lăn xuống đất, lớn tiếng cười đùa ầm ĩ.

Chương 17

(310)

Sau khi dị chủng, cuộc sống của Thiện Minh thay đổi khá nhiều. Thị lực, tốc độ, sức mạnh, khứu giác này nọ của hắn, cho dù ở trạng thái con người đã mạnh hơn gấp mấy lần, nếu biến thành linh miêu thì còn tăng gấp bội nữa, điều này khiến hắn cảm thấy mạnh mẽ và tràn trề sinh lực trước nay chưa từng có. Vốn dĩ hắn đã sành sỏi các kỹ thuật cận chiến và thao tác sử dụng dao súng, nay có thêm loại năng lượng, tốc độ và độ nhạy cảm này, thực lực của hắn nhanh chóng bành trướng trong thời gian ngắn, có thể so tài với cả Long Huyết nhân.

Một ngày, Thiện Minh và Al ẩu đả trong phòng đấu võ. Có lẽ đã quen với sự “nhỏ yếu” của Thiện Minh khi là con người, ban đầu Al vô cùng khinh địch, sau khi ăn vài cú đấm nặng tay, cuối cùng Al mới bắt đầu chú tâm. Hai người quyền qua cước lại, động tác nhanh nhạy vượt khỏi cực hạn mà cơ thể loài người có thể đạt đến, tốc độ càng nhanh ngoài sức tưởng tượng, nhóm Hoàng Oanh và Lily đứng bên cạnh vây xem liên tục vỗ tay, vội vàng vào góp vui bằng cách cá cược.

Bọn họ cứ đánh như thế hơn hai chục phút, thể lực đôi bên bắt đầu suy giảm, kiểu thi đấu tập trung cao độ dốc hết toàn lực thế này có thể tiêu hao khá nhiều năng lượng, thường không kiên trì được bao lâu. Bấy giờ ưu thế của Long Huyết nhân mới hiện rõ một lần nữa. Lúc Thiện Minh tung chân tấn công, Al túm lấy mắt cá chân của hắn, linh hoạt ném xuống đất. Trước khi Thiện Minh đứng dậy, Al nhún người nhảy qua, đặt mông ngồi trên lưng Thiện Minh, một tay đè đầu hắn, một tay cầm cánh tay của hắn, cười ha ha nói: “Thế nào, phục chưa.”

Thiện Minh mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc nói: “Không phục, vẫn chưa xong đâu.” Nói đoạn, Thiện Minh dùng sức vặn hông một cái, hất Al xuống khỏi lưng mình, cả người bật khỏi mặt đất như mũi tên, ra chiều muốn tấn công.

Al khoát tay: “Được rồi được rồi, làm anh đổ đầy mồ hôi này, đừng đánh nữa.”

Thiện Minh mất hứng liếc hắn một cái: “Sao hả, còn dám coi thường tôi nữa không?”

Al cười nói: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng coi thường chú.”

Thiện Minh nhếch miệng, có chút hài lòng. Hắn cởi áo ba lỗ ướt sũng trên người ra ném xuống đất, nhận khăn lông mà Ô Nha ném cho mình, dùng sức lau mồ hôi trên đầu và trên mặt. Giọt mồ hôi trong suốt chảy dài men theo ***g ngực rắn chắc của hắn, chảy qua vết sẹo dữ tợn, chảy qua cơ bụng căng đầy như tấm gạch, cuối cùng trượt vào trong quần, khiến người ta mơ màng không thôi.

Đường Đinh Chi chẳng biết ngồi trong góc phòng đấu võ từ bao giờ, hí hoáy viết viết vẽ vẽ gì đó trên sổ tay.

Thiện Minh tu ừng ực cạn sạch một bình nước, chỉ vào Đường Đinh Chi nói: “Robot Đường, anh làm gì thế?”

Đường Đinh Chi nói: “Cho dù có giải thích cậu cũng không hiểu đâu, đừng hỏi.”

Thiện Minh ném bình nước trong tay về phía Đường Đinh Chi.

Đường Đinh Chi lắc mình né tránh, mặt không đổi sắc tiếp tục ghi chép gì đó.

Al nói: “Đi tắm không?”

“Được, đi tắm.” Thiện Minh nhe răng cười: “Tôi muốn cho anh xem thứ tốt này.”

Al ngạc nhiên hỏi: “Thứ gì thế?”

Thiện Minh bá cổ Al, kề sát tai Al nói: “Người anh em, anh có biết sau khi biến thành linh miêu sau, thứ đó của tôi lớn thêm bao nhiêu không.”

Al mở to mắt: “Má, vậy thì có gì mà đắc ý, chú có cần dùng đâu!”

Thiện Minh vỗ vỗ sau gáy Al: “Liên quan gì, chỉ cần lớn hơn anh là được.” Nhớ đến sau khi Al biến thành Long Huyết nhân đắc ý khoe khoang bảo bối của mình lớn cỡ nào, Thiện Minh lại mỏi mắt chờ mong ngày nào đó mình cũng có thể hạ gục Al.

Al buồn bực nhìn Thiện Minh: “Ấu trĩ.”

Thiện Minh cười hả hê: “Đi thôi đi thôi, tắm nào.”

Al hất cánh tay hắn ra: “Không đi, anh về phòng tắm.”

“Không được, đi phòng tắm công cộng.”

“Không đi.”

“Phải đi.”

“Mẹ nó, ai mà muốn xem…”

Thiện Minh huýt sáo đi vào phòng.

Vừa vào phòng đã thấy Thẩm Trường Trạch đang thay quần áo: “Ba, ba về rồi.”

“Ừ, mày mới vừa về hả?”

“Mới vừa đến chỗ giáo sư Tùng, ông ấy muốn hiểu thêm nhiều phương diện về tình hình ở Thanh Hải, còn ba thì sao?”

“Ba đến sân huấn luyện dưới lòng đất.” Thiện Minh vui vẻ nói: “Hôm nay đánh hòa với tên Al kia.”

Thẩm Trường Trạch cười nói: “Bây giờ ba thích ứng toàn diện rồi à?”

“Ừ.” Thiện Minh siết nắm tay: “Cảm giác như hồi sinh vậy.”

“Thì ba hồi sinh thật mà.” Thẩm Trường Trạch đi tới, nắm tay hắn: “Nhưng có vài lời con phải nói trước. Mặc dù ba đã lợi hại hơn trước đây nhưng vẫn là thân xác máu thịt, dị nhân cấp ba không có nghĩa là ba có thể đấu đá lung tung bất chấp hậu quả, đây là sinh mạng cuối cùng của ba, ba càng phải quý trọng hơn gấp bội, biết không?”

Thiện Minh cười nhạt: “Mày có biết trước khi ‘chết’, ba nghĩ đến điều gì nhiều nhất không?”

Thẩm Trường Trạch thật sự không muốn hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm đó, quả thật chẳng khác gì một cơn ác mộng: “Điều gì?”

“Ba nghĩ rằng ba không muốn chết, ba không yên lòng bỏ lại nhóc mày.” Thiện Minh vỗ mặt Thẩm Trường Trạch: “Trước đây ba luôn cảm thấy mình có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, bởi vì với ba mà nói, chuyện này có thể xảy ra bất cứ lúc nào, ba nhất định phải không sợ cái chết mới có thể thỏa sức phát huy khả năng lớn nhất của mình trên chiến trường, nhưng vào giờ khắc thật sự sắp chết, ba mới phát hiện mình không thản nhiên được. Vậy nên mày yên tâm, ba không muốn chết, vì… mày.”

Trái tim Thẩm Trường Trạch bỗng nảy lên một cái, trong nháy mắt đó, cảm xúc mà hắn cảm nhận được dường như đã vượt khỏi phạm vi chấp nhận của hắn. Đây là lời yêu thương êm tai nhất mà trước giờ Thiện Minh từng nói, nếu như câu này có thể được kết luận là lời yêu thương. Thẩm Trường Trạch thật sự mừng đến sắp phát điên, hắn ôm chầm lấy Thiện Minh, kích động nói: “Ba à, lặp lại lần nữa đi.”

“Hả?”

“Mau, lặp lại lần nữa.”

Thiện Minh cười nhạo: “Rốt cuộc mày có chịu lớn không thế.”

“Nói đi.”

“Vì mày, ba không muốn chết, ba sẽ dốc hết tất cả, cố gắng sống sót.”

Viền mắt Thẩm Trường Trạch cay xè, suýt nữa bật khóc vì mừng rỡ. Thiện Minh là một người vừa không am hiểu vừa khinh thường việc bày tỏ tình cảm, có thể nghe được một lời yêu thương từ miệng Thiện Minh, quả thật đủ cho Thẩm Trường Trạch nhớ mãi suốt nửa đời người.

Thiện Minh xoa tóc Thẩm Trường Trạch, mất tự nhiên nói: “Mày mà còn sến sẩm như vậy nữa là ba đánh mày đấy.”

Thẩm Trường Trạch hôn lỗ tai, gò má, cuối cùng đến môi của Thiện Minh, dùng toàn bộ nhiệt tình để hôn, và cũng nhận được sự đáp trả nồng nhiệt.

Nguyện vọng duy nhất và lớn nhất của bọn họ cũng tương tự mỗi một người đang khổ sở vùng vẫy giữa tận thế, đó chính là — Sống sót.

Sau khi chiến dịch Thanh Hải kết thúc, họ nghỉ ngơi phục hồi một thời gian ngắn, sau đó bị đóng gói tập thể chở về Thanh Hải lần nữa.

Vì phải liên tục nghênh chiến động vật biển Hoa Nam đổ bộ lên đất liền, họ cần môi trường ẩn chứa năng lượng Cambri khổng lồ trong Cấm khu để tu luyện và thăng cấp. Thành Thiên Bích, Thẩm Trường Trạch và những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều bị yêu cầu đột phá cấp bốn trước khi khai chiến ở Hoa Nam.

Đó là một quãng thời gian sinh hoạt tuy khô khan nhưng vô cùng giản dị và an nhàn. Họ đóng quân dưới núi tuyết trong Cấm khu, một lần hạ trại hơn nửa năm, trong phạm vi trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, yên tĩnh đến mức tựa như cả thế giới đều biến mất. Họ sống nhờ vật dụng sinh hoạt mà máy bay trực thăng vận chuyển từ Tây Ninh, thức ăn nước uống thì đa phần là tự tìm trên núi, lúc thời tiết rét lạnh thì trần truồng dùng nước đá tắm gội, mỗi ngày tốn rất nhiều thời gian tu luyện, gần như ngoại trừ ăn và ngủ, thời gian của họ đều bị xếp kín lịch.

Mặc dù điều kiện sinh hoạt kém xa viện khoa học mấy bậc, nhưng cuộc sống không tranh quyền đoạt thế này khiến tất cả mọi người đều có phần say mê.

Ngày Thẩm Trường Trạch đột phá cấp bốn, vì có Thành Thiên Bích bộc phát năng lượng hủy thiên diệt địa làm tiền lệ nên Thẩm Trường Trạch chỉ lên núi một mình, những người khác chỉ có thể chờ trong doanh trại. Mỗi lần thăng cấp đều đi kèm với nguy cơ rất lớn, Thiện Minh không sao chợp mắt được, gần như không nhúc nhích nhìn chằm chằm đỉnh núi. Mãi đến khi ánh lửa ngút trời bốc trên núi tuyết, hệt như lửa trời phủ xuống đốt trời diệt đất, trái tim Thiện Minh đập thình thịch, mỗi lần Thẩm Trường Trạch tiến bộ đều khiến hắn cảm thấy tự hào từ tận đáy lòng, đó là cảm giác thành tựu với tư cách là người làm cha.

Với việc càng ngày càng có nhiều dị nhân thăng cấp, chiến dịch Hoa Nam cũng đẩy nhanh lịch trình.

Sau khi rời khỏi Thanh Hải, Thiện Minh vẫn chưa thể đột phá cấp bốn, có điều hắn đã tiến gần lắm rồi. Hắn có thể làm cho một phần nào đó trên cơ thể biến dị theo ý mình, thậm chí có thể phát huy 80% năng lực khi biến dị trong trạng thái loài người, như thế đã tăng gần gấp đôi so với lúc mới dị chủng, vậy là hắn hài lòng lắm rồi.

Họ lục tục bay về Bắc Kinh, đợi chưa được mấy ngày, cả tập thể lại lên đường đến căn cứ quân sự Trạm Giang, nơi đó là tổng bộ chỉ huy của chiến dịch Hoa Nam, mà chiến trường của họ được thiết lập tại đảo Hải Nam.

Sau khi đến Trạm Giang, họ được sắp xếp ở trong ký túc xá. Không gian của ký túc xá rất rộng, nhưng cơ sở thiết bị rất đơn sơ, ngoại trừ giường thì chẳng còn đồ vật nào khác.

Thiện Minh thả hành lý xuống, ngắm nhìn bốn phía, cười cười: “Chỗ này đúng là kém xa viện khoa học, cũng chẳng biết còn về đó được không.” Trận chiến Hoa Nam, mức độ nguy hiểm so với Thanh Hải chỉ có hơn chứ không kém.

Thẩm Trường Trạch nói: “Có chứ. Lần trước con đã nói với ba rồi, sau khi trận chiến lần này kết thúc, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ bắt đầu ra ở riêng, chúng ta cũng sẽ không tiếp tục ở lại viện khoa học nữa.”

“Ồ? Vậy đi đâu?”

“Có Đường Đinh Chi ở đây, chúng ta hẳn sẽ không đi nơi nào quá xa. Nếu có thể, con rất muốn quay về nhà cũ của chúng ta.”

Thiện Minh nhớ tới căn biệt thự ở vùng ngoại ô của họ. Biệt thự đó tốn hơn mười triệu bạc, kết quả chỉ ở được mấy tháng thì tận thế ập xuống, nghĩ lại đúng là lỗ nặng, đó toàn là tiền mồ hôi nước mắt của họ mà. Lúc ấy nhận được điện thoại của Al, Thiện Minh rời khỏi biệt thự mà không mang theo vật gì, hắn nào biết mình sẽ một đi không trở lại nữa chứ. Hắn thở dài: “Ba mày thích căn nhà đó lắm, sau khi vụ lần này kết thúc, chúng ta về xem thử đi, không biết giờ nó ra sao rồi.”

“Chắc chắn đã sớm bị cỏ dại bò đầy. Con cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tư lệnh Tào sẽ không để chúng ta ở gần như thế, suy cho cùng ông ta còn phải lo ngại những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác mà.” Thẩm Trường Trạch ôm hông Thiện Minh: “Đi đâu cũng được, chúng ta xây nhà mới theo ý kiến của ba.”

Thiện Minh bật cười: “Ba mày thì có ý kiến gì? Có một nơi che gió che mưa thì ba mày cũng không kén chọn đâu.”

“Lẽ nào ba không muốn có một mái nhà ấm áp?”

Thiện Minh nhún vai: “Chẳng sao cả, nếu vật tư cho phép, tùy mày muốn làm gì thì làm.”

Thẩm Trường Trạch gác cằm lên vai Thiện Minh: “Ba à, nếu mọi thứ thật sự có thể kết thúc, chúng ta sẽ phải bắt đầu một cuộc sống mới, con nhất định phải làm cho cuộc sống của chúng ta… thật sự giống như đang sống, ba hiểu không? Con muốn có một ngôi nhà đẹp đẽ, điện nước, thức ăn, tất cả những gì trước đây chúng ta từng có, con cũng phải có. Chắc ba đã quên chúng ta phải trả giá bao nhiêu mới đổi được vài tháng sống yên bình ở căn biệt thự đó, lần này chúng ta trả giá nhiều hơn, vì vậy chúng ta nhất định phải hưởng thụ tốt hơn.”

Thiện Minh vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Trường Trạch, nói đùa: “Làm sao ba mày quên được. Nhắc đến thì, cuộc đời của hai chúng ta cũng đủ gian truân rồi.” Thiện Minh hiếm khi cảm thán thế này. Không phải hắn đang oán trách gì, chẳng qua hắn thấy buồn cười thôi, buồn cười vì cuộc sống của vài người rất đơn giản, mà họ nhất định phải làm bạn với hiểm nguy, đồng hành với cái chết: “Mày nói đúng, chỉ cần bắt được cơ hội, chúng ta nên hưởng thụ thỏa thích.”

Thẩm Trường Trạch cười hôn lên má hắn: “Đúng vậy, tận hưởng lạc thú trước mắt.”

Hắn hôn một rồi dời môi xuống cổ Thiện Minh, nhẹ nhàng mút xương quai xanh của Thiện Minh. Thiện Minh tựa vào ngực Thẩm Trường Trạch, đưa tay nắm lấy bảo bối đang rục rịch ngóc đầu của Thẩm Trường Trạch, trêu chọc: “Thằng nhóc mày đúng là cố gắng thực hành, tự mình thể nghiệm nhỉ.”

Ngửi mùi hương ấm áp nơi cổ Thiện Minh, Thẩm Trường Trạch thầm thì: “Ba à, sắp ra chiến trường rồi, ba đồng ý với con chuyện này được không.”

“Biết rồi, ba sẽ bảo vệ mình, ba sẽ…”

“Không phải, không phải cái này.”

“Chứ là cái gì?”

“Ba có thể biến ra đuôi và lỗ tai làm tình với con không?”

Chòi oi Trạch thẳng thắn quá, thích nha =))))

Nói chứ mọi người nên qua xem Kỷ Cambri chương 226 để rõ hơn về cảm xúc của Trạch lúc tưởng tình yêu đời ẻm đã ngỏm củ tỏi.

Chương 18

Tagged: thủy thiên thừa (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK