Mọi người ngẩng cổ, nhìn con quái vật lớn sừng sững giữa hồ. Đó là một con rắn biển vô cùng khổng lồ, phần thô nhất trên cơ thể có đường kính hơn ba mươi mét, bộ da của nó có màu xanh đen lốm đốm đỏ, vừa nhìn đã biết hết sức kiên cố, phần gáy có vết thương do bom nổ, đang chảy máu thành dòng, mặt hồ xa xa đều bị nhuộm thành màu đỏ, nhưng miệng vết thương so với cơ thể nó quả thật nhỏ bé không đáng kể. Nó chỉ mới ló nửa người trên khỏi nước mà gần như đã cao tận mây xanh, còn không biết nửa người dưới chôn dưới nước rốt cuộc dài bao nhiêu. Rắn biển do rắn hổ mang cổ đại tiến hóa ra, song độc tính lại gấp rắn hổ mang mấy chục lần, thậm chí là gấp cả trăm lần. Con rắn biển lớn như vậy, chỉ sợ có thể độc chết toàn bộ sinh vật trong hồ Thanh Hải.
Đây là động vật lớn nhất họ từng gặp cho đến thời điểm hiện tại, chiều dài của rồng Thanh Hải tuyệt đối vượt qua Thông Ma, thậm chí họ không tìm thấy thứ gì có thể tương tự rồng Thanh Hải, cũng không thể hình dung rung động trong lòng họ khi nhìn thấy sinh mệnh siêu cấp này.
Rồng Thanh Hải đứng ở trung tâm hồ Thanh Hải, cách họ ít nhất 4, 5 km nhưng với khoảng cách này, chỉ cần nó duỗi cổ xuống dưới là có thể đến nơi. Không ai phát ra bất cứ âm thanh nào, bởi vì nếu không phát ra tiếng, bằng hình thể nhỏ bé của họ cộng thêm cây cối phía sau che phủ, rất có khả năng rồng Thanh Hải căn bản không nhìn thấy họ.
Đường Đinh Chi nhỏ giọng hỏi Tùng Hạ: “Có cảm giác được gì không?”
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái: “Không thể, xa quá.”
“Dùng thiết bị kiểm tra một lần đi.” Tôn tiên sinh hạ lệnh cho một phi công lái máy bay chiến đấu qua bộ đàm: “Mở thiết bị dò ngọc, bay chung quanh rắn biển dò thử một lần, chú ý duy trì khoảng cách an toàn ít nhất 500 mét.”
Bên kia bộ đàm nhận lệnh, rất nhanh, họ đã nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu bay về phía rồng Thanh Hải, chiếc máy bay đó còn không lớn bằng một con mắt của rồng Thanh Hải, nhưng con rồng vẫn chú ý tới nó, hơi nghiêng đầu một chút.
Phi công có kinh nghiệm phong phú, vẫn duy trì khoảng cách nhất định bay nhanh xung quanh rồng, không đến một lát, bộ đàm truyền đến giọng nói phi công: “Báo cáo, máy dò có phản ứng.”
“Chỗ nào có tín hiệu mạnh nhất?”
“Tôi sẽ xác nhận lại.”
“Không, đừng bay quá gần nó.”
Phi công không đáp lại, mà chậm rãi thu nhỏ vòng bay, nói: “Chính là trước mặt… tín hiệu trước mặt mạnh hơn một chút.”
“Rất tốt, bây giờ…” Tôn tiên sinh nói còn chưa nói hết câu, khi chiếc máy bay chiến đấu kia vừa lúc bay đến trước mặt rồng Thanh Hải, nó đột nhiên há miệng, từ bên trong khoang miệng khổng lồ phun ra một cột nước lớn! Máy bay chiến đấu lập tức bị bao phủ.
Tôn tiên sinh vội kêu lên: “Tiểu Trương!”
Máy bay bị cột nước đập mạnh vào, bị đẩy ra ngoài như một món đồ chơi, thân máy bay hoàn toàn không thể khống chế, không có sức phản kháng rơi xuống rừng cây phía xa, mấy trái bom được lắp quanh thân máy bay đồng thời phát nổ, nhất thời đất rung núi chuyển, ánh lửa tận trời.
Tôn tiên sinh thở dài một hơi, khổ sở cúi đầu.
Toàn bộ mọi chuyện chỉ xảy ra trong một vài giây, mọi người còn chưa kịp phản ứng, một máy bay chiến đấu đã bị rồng Thanh Hải tiêu diệt, khói đặc cuồn cuộn phía xa khiến mọi người cảm nhận trực quan được sự khủng bố của sinh mệnh siêu cấp này.
Sau khi phun nước xong, rồng Thanh Hải đột nhiên kịch liệt rung lắc cơ thể, từ chỗ rất xa, một cái đuôi khổng lồ chồi ra, quật mạnh xuống mặt hồ, nó đang dùng thân thể khuấy động hồ nước! Dưới sự vẫy vùng của nó, có vô số cá khổng lồ hoảng sợ nhảy khỏi mặt nước, rồng Thanh Hải há miệng, đớp được ba con cá lớn, ngẩng cổ nuốt chúng xuống bụng.
“Nó đang ăn…”
Trang Nghiêu nói: “Thức dậy sau khi ngủ đông sẽ khiến loài rắn vô cùng đói khát, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là ăn, lúc này tính tình của nó sẽ rất tệ.”
Không cần Trang Nghiêu nói, mọi người cũng nhìn ra tâm trạng của rồng Thanh Hải kém đến mức nào, nó vừa khuấy động hồ nước đến nghiêng trời lệch đất, làm cho không ít cá lớn liên tục nhảy khỏi mặt nước, vừa tận tình hưởng thụ bữa đại tiệc đầu tiên sau khi ngủ đông của mình. Những con cá khổng lồ trong mắt họ, trong mắt rồng Thanh Hải cùng lắm là con tôm con tép, đều bị nó nuốt vào bụng. Rồng Thanh Hải tạo nên cục diện này không chỉ cho mình ăn đủ, trong hỗn loạn, đám cá cũng ăn lẫn nhau. Xem ra mặt hồ Thanh Hải có diện tích hữu hạn, chúng lại quá lớn, cạnh tranh hết sức khốc liệt.
Thành Thiên Bích nói: “Hành động thôi, đợi nó ăn no, hoặc sẽ đối phó chúng ta, hoặc sẽ ngủ tiếp.”
Dung Lan gật đầu: “Hành động thôi.”
Tôn tiên sinh nói: “Dung Lan, nhân lúc con rắn đang ăn, cậu dẫn Tùng Hạ qua đó xác định vị trí ngọc Con Rối trước, chỉ có cậu mới có thể hoàn toàn nguyên tố hóa, hai người phải mạo hiểm, ngoại trừ thế ra thì không có cách nào khác.”
“Thiết bị đâu? Trên một máy bay khác cũng có phải không?”
“Phi cơ còn lại chỉ mang theo máy dò phạm vi lớn, khoảng cách hữu hiệu từ bảy trăm mét đến một km, nhưng không phải thiết bị tinh vi, không thể xác định chính xác vị trí ngọc Con Rối, mang đi cũng vô dụng, thiết bị tinh vi đã bị hủy hoại theo chiếc phi cơ kia.”
Liễu Phong Vũ cau mày: “Vậy quay về lấy cái tinh vi, để Tùng Hạ mạo hiểm như vậy có cần thiết không?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Từ đây quay về Tây Ninh mất bốn tiếng, chúng ta không có bốn tiếng để chậm trễ, phải mau chóng phát động tấn công, nếu không rồng Thanh Hải hoặc sẽ lặn xuống đáy hồ, hoặc sẽ trả thù chúng ta trước. Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, không thể bỏ qua.”
Thành Thiên Bích nói: “Tôi đi cùng.” Hắn không yên lòng về Tùng Hạ, vừa rồi chiếc máy bay chiến đấu kia đã rơi thế nào, mọi người đều nhìn thấy rõ.
“Không cần, bằng tốc độ của tôi, nó không thể bắt được.” Dung Lan nói xong, quần áo không còn, nháy mắt hóa thành một luồng ánh sáng, Tùng Hạ còn chưa phản ứng lại thì đã bị luồng sáng bao trùm, bay về phía con rồng Thanh Hải như một mũi tên.
Tùng Hạ hét to một tiếng, đời này cậu chưa bao giờ được trải nghiệm tốc độ nhanh như vậy, cảnh vật chung quanh trở nên mờ ảo hoàn toàn, cậu không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lòa, thân thể bay giữa không trung, vô cùng nhẹ nhàng. Tim cậu đập rất nhanh, nhanh đến độ làm người ta khủng hoảng, giống như giây tiếp theo trái tim sẽ nhảy ra ngoài từ cổ họng vậy.
Khi lại có thể thấy rõ cảnh tượng chung quanh, cậu phát hiện mình đã đứng trên thứ gì đó. Tùng Hạ cúi đầu, “mặt đất” dưới chân có vân xanh đen, cậu kinh hãi, mình đang đứng trên đầu rồng Thanh Hải!
“Ngọc Con Rối ở đâu?”
Tùng Hạ nhìn luồng sáng vòng quanh người mình: “Tôi cảm giác thấy rồi, miếng ngọc ở gần đây, ở bên dưới, chỗ nào đó trên đầu rồng Thanh Hải.”
“Chỗ nào trên đầu? Đầu nó lớn như vậy, ngọc Con Rối chỉ lớn bằng cái móng tay, anh phải chính xác hơn nữa.” Dung Lan lại cuốn cậu lên, thân thể Tùng Hạ tiếp tục rơi xuống, một quả cầu thủy tinh khổng lồ màu vàng kim chợt lóe qua trước mắt cậu, khi ý thức được đó là mắt rồng Thanh Hải, cậu sợ tới mức co rúm lại.
“Cảm giác được không! Mau!”
“Ở gần đây, chính là chỗ này.”
Rồng Thanh Hải đứng yên nửa giây, đột nhiên mở miệng rộng, lao đến cắn về phía Tùng Hạ.
Tùng Hạ mắt mở trừng trừng, cái miệng kia to đến che trời, ngoại trừ cấu tạo khoang miệng phức tạp của rồng Thanh Hải thì cậu không nhìn thấy gì hết. Mùi tanh tưởi đậm đặc xông vào mũi, cái lưỡi màu đỏ tươi của rồng Thanh Hải phun ra, trong miệng nó còn giữ lại vảy và vây cá khi nó nuốt chúng, toàn bộ khoang miệng tựa như một chiến trường hung tàn, một nấm mồ đẫm máu. Mà đồng thời khi rồng Thanh Hải há miệng, Tùng Hạ cảm thấy dao động năng lượng mãnh liệt của ngọc Con Rối!
Dung Lan dùng tốc độ nhanh hơn kéo Tùng Hạ lập tức bay ra ngoài mấy chục mét, tránh cho bị rồng Thanh Hải nuốt phải, rồng Thanh Hải lập tức giở trò cũ, phun mạnh ra một đống từ miệng. Nhưng lần này không phải nước mà là xác cá bị tiêu hóa đến bảy, tám phần. Mấy tấn xác cá phun từ trong miệng nó ra, do diện tích quá lớn, Dung Lan không có chỗ trốn, bèn biến ra một bàn tay che kín mắt Tùng Hạ, sau đó toàn thân bùng phát ánh sáng, một chùm laser chữ thập xuất hiện giữa hai người họ và rồng Thanh Hải, khi mới sinh ra nó vô cùng bé nhỏ, rồi càng ngày càng lớn, khi đụng vào xác cá, nó đã khuếch đại ra gấp cả trăm lần, chém từ giữa đống xác cá kia thành bốn phần đồng thời, rồng Thanh Hải cũng nhắm hai mắt lại.
Cảnh tượng kinh tâm động phách này khiến những người đứng nhìn đều hết sức lo lắng.
Họ tránh được một kích, Tùng Hạ có thể cảm giác thấy năng lượng trong cơ thể Dung Lan trong nháy mắt đã tiêu hao ¼, cậu bất chấp xác cá, hô lớn: “Miếng ngọc ở trong miệng nó, ngay trong miệng nó!”
Dung Lan kêu lên: “Anh xác định?”
“Xác định!”
Dung Lan khẽ mắng: “Ở miệng cơ đấy…” rồi cuộn Tùng Hạ lên, chạy trốn đến bên bờ.
Rồng Thanh Hải rướn cổ đuổi theo họ, nhưng khi nó vươn cổ đến bờ hồ thì bỗng nhiên do dự, dừng lại tại chỗ.
…
Hai người về tới bên bờ, Dung Lan mặc lại quần áo, Tùng Hạ cũng bị thả xuống đất, trong giây phút đó đầu óc cậu giống như bị thứ gì đó xoay lắc rất chóng mặt, ọe một tiếng nôn ra.
Dung Lan nhìn cậu: “Tôi đã cố gắng khống chế tốc độ.”
Tùng Hạ ho khan: “Khống chế…”
Tôn tiên sinh nói: “Dung Lan quả thật đã khống chế tốc độ, nếu dùng tốc độ tối đa, cậu đã chết từ lâu rồi, hơn nữa ngũ quan và khí quan đều sẽ hoặc lệch khỏi vị trí, hoặc rời khỏi cơ thể, tử trạng vô cùng đáng sợ.”
Thành Thiên Bích nâng Tùng Hạ dậy, cho cậu uống một ngụm nước, vỗ lưng cậu: “Đỡ hơn chút nào không?”
Sắc mặt Tùng Hạ tái nhợt: “Tôi không sao, chỉ thấy choáng đầu.” Cậu run giọng nói: “Miếng ngọc ở trong miệng rồng Thanh Hải, nhưng miệng nó cũng rất lớn, tôi thật sự không thể xác định chính xác hơn.”
Trang Nghiêu nhìn nhìn rồng Thanh Hải phía xa, nó còn đang không ngừng ăn, xem ra muốn bù lại thiếu hụt năng lượng trong mấy tháng qua, cho dù sau khi ăn no nó có đối phó với họ hay không thì họ đều không thể bỏ qua nó. Trang Nghiêu nói: “Nói như vậy, anh nhất định phải chui vào miệng nó, tìm cho được miếng ngọc lớn bằng cái móng tay kia.”
Tùng Hạ cả kinh, cúi đầu không nói gì, sau một lúc lâu, khẽ nói: “Được.”
Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm, hắn kiềm chế mình không lên tiếng, lý trí nói cho hắn biết Tùng Hạ nhất định phải mạo hiểm lần này, cho dù hắn vạn lần không muốn, song để hoàn thành nhiệm vụ, hắn không thể ngăn cản.
Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Chúng tôi phân tán lực chú ý của rồng Thanh Hải, anh phụ trách đưa Tùng Hạ vào miệng nó.”
Dung Lan nói: “Hay cứ để tôi đi.”
Tôn tiên sinh lắc đầu: “Tiểu Trang Nghiêu sắp xếp như vậy là có lý, vừa rồi chú để cháu đưa Tùng Hạ đi là vì cháu có tốc độ nhanh, có thể tránh né công kích, nhưng muốn chui vào miệng rồng không làm nó chú ý thì Tiểu Thành thích hợp hơn. Mắt rắn vốn không chịu nổi ánh sáng mạnh, đặc biệt nó còn trường kỳ sống dưới đáy hồ tối om, kích thích từ một chút ánh sáng thôi nó cũng rất mẫn cảm. Gió thì khác, vô sắc vô hình, cộng thêm con người là mục tiêu nhỏ, chỉ cần chúng ta có thể hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của rồng Thanh Hải thì hai người họ có thể âm thầm chui vào miệng nó.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Tôi nhất định đưa Tùng Hạ an toàn đi vào.”
Tôn tiên sinh nói: “Bây giờ tôi sẽ bố trí kế hoạch tác chiến, hai người các cậu cũng chuẩn bị cho tốt, tôi sẽ phát tín hiệu cho hai cậu, chờ đến khi chúng tôi hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của nó, hai người lập tức hành động.”
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ trăm miệng một lời: “Được.”
Ngoại trừ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, Dung Lan và Đường Đinh Chi tự mình chọn lựa tổng cộng mười hai người có thể bay lượn trên không, bao gồm cả Tống Kỳ. Tống Kỳ muốn gọi con vẹt kia đi cùng, nhưng con vẹt nhìn thấy rồng Thanh Hải một cái đã rú lên bỏ chạy, chọc tức Tống Kỳ.
…
Tốc độ ăn của rồng Thanh Hải càng ngày càng chậm, xem ra là sắp ăn no rồi, khi sắp ăn no, động vật có tính cảnh giác thấp nhất, chính là thời cơ tốt nhất để hành động.
Trang Nghiêu nhắc nhở Thành Thiên Bích và Tùng Hạ: “Rắn biển có độc tính rất mạnh, độc tố giấu trong răng nanh, các anh nhất định phải cẩn thận, nếu nó có ý định nuốt người hoặc lẩn xuống nước, nhất định phải lập tức rời đi, một khi bị nó lôi xuống nước, hai anh sẽ lành ít dữ nhiều.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôn tiên sinh và mọi người thảo luận xong kế hoạch tác chiến, trầm giọng nói: “Cứ dựa theo bố trí này, hành động thôi. Mọi người cẩn thận một chút, họ lấy được ngọc Con Rối thì mọi người lập tức lui lại, nó sẽ không chạy lên bờ ăn chúng ta, không cần thiết phải liều chết với nó, hiểu chưa? Nếu thật sự đến tình huống nguy cấp, Dung Lan, Tiểu Thẩm, hai người sẽ là lá bài cuối cùng. Tôi không biết sự phối hợp của hai người sẽ tạo ra hậu quả gì, cho nên tốt nhất là đừng tùy tiện làm thử.”
Dung Lan và Thẩm Trường Trạch liếc nhau, mọi người đồng loạt gật đầu.
Dung Lan hóa thành một luồng ánh sáng, không chút do dự nhằm về phía rồng Thanh Hải. Thẩm Trường Trạch và Al giang cánh, cũng bay đến bờ hồ. Diêu Tiềm Giang ngồi trên người Tiểu Chu, Ngô Du ngồi trên người dị chủng đại bàng đen, họ dẫn theo hơn mười dị chủng có thể tác chiến trên không bay lên. Tống Kỳ phun tơ nhện ra từ kẽ tay, quấn vào đùi Tiểu Chu, cùng bay qua đó.
Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ bay đến một hướng khác.
Rồng Thanh Hải chú ý tới chuyện bị một nhóm người tiếp cận, nó ngừng ăn, đôi mắt vàng kim khổng lồ thâm trầm nhìn chằm chằm vào họ.
Dung Lan là người đầu tiên tiến gần đến nó, phát ra ánh sáng kịch liệt, đâm thẳng vào mắt rồng. Nó rú lên, lại nhắm hai mắt lại, Dung Lan lại vẽ ra chùm laser chữ thập trên không trung, đánh vào đầu rồng Thanh Hải. Rồng Thanh Hải vẫy vùng cơ thể, mặt hồ cuộn sóng trào dâng, vô số cá lớn nhảy ra khỏi mặt nước, há miệng muốn nuốt đám người bay trên không vào bụng.
Chùm laser kia đánh chuẩn xác vào cơ thể rồng Thanh Hải, thân thể nó bị phá mở một vết thương có hình chữ thập, diện tích vết thương còn lớn hơn một người, làn da rắn chắc bị xé toạc, da thịt lòi ra ngoài, nhưng nó quả thật quá khổng lồ, vết thương này không mang đến ảnh hưởng gì quá lớn cho nó cả, đau đớn lại hoàn toàn chọc giận nó. Rồng Thanh Hải mở miệng máu, phun ra cái lưỡi rất dài, tốc độ thè lưỡi cực nhanh, Dung Lan vất vả tránh thoát, những người khác thì không có được tốc độ như vậy, cái lưỡi phi thẳng đến hướng Ngô Du.
Ngô Du hô to một tiếng, dựng lên trước mặt mình một bức tường băng, cái rưỡi đánh rầm một tiếng vào mặt tường, chẳng những đập nát tường băng mà còn lao theo quán tính, quật Ngô Du và đại bàng đen xuống nước. Khoảnh khắc Ngô Du rơi xuống, một vùng nước đóng băng, hắn không dám chậm trễ, trèo lên lưng đại bàng đen bay vọt lên, một con cá khổng lồ nhào đến phía hắn, hắn hất ra một mũi giáo khổng lồ bằng băng, cắm vào miệng cá lớn.
Thẩm Trường Trạch không ngừng tung cầu lửa khổng lồ, ném vào rồng Thanh Hải, hắn vừa ném vừa tiến lại gần con rồng, định trèo lên người nó. Al thì dẫn rất nhiều người quét sạch thủy quái khổng lồ không ngừng nhảy ra khỏi mặt nước chung quanh. Đám thủy quái này tuy không tạo thành uy hiếp gì đối với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhưng sẽ cản trở cuộc tấn công của họ.
Dung Lan lại tỏa ra chùm laser chữ thập, rồng Thanh Hải tuy linh hoạt, nhưng thể tích quá lớn, không thể né tránh, lại bị đánh trúng. Nó nổi giận không thôi, khuấy động hồ Thanh Hải đến long trời lở đất, thân thể vặn vẹo mãnh liệt, phun ra một đống xác cá nhiều hơn nữa về phía Dung Lan. Khác biệt là đợt xác cá này ngoại trừ trộn thêm dịch dạ dày màu vàng nâu thì còn có nọc độc màu xanh đen, xem ra trong giây phút nôn xác cá, răng nanh của nó đã đồng thời tiết nọc độc. Mấy tấn xác cá bay cả về phía Dung Lan, hắn nhanh chóng trốn tránh. Diêu Tiềm Giang ở bên cạnh Dung Lan, không có tốc độ để trốn, anh vội hấp thu nước từ trong hồ, hình thành một mặt mặt tường lớn bằng nước, tráng lệ phi phàm giống như thác nước. Đống hỗn độn trong bụng rồng Thanh Hải đập cả vào mặt tường nước này, nhưng không hoàn toàn ngăn cản được, vẫn có rất nhiều xác cá pha thêm nọc độc bay tới phía Diêu Tiềm Giang, nếu dính phải số nọc độc này, anh nhất định cũng sẽ mười phần chết chín.
Dung Lan đã sớm trốn ra xa, lúc này đành phải lại quay lại cứu Diêu Tiềm Giang, Ngô Du tới trước một bước bay đến bên cạnh anh, bắt lấy cánh tay anh, hai người lập tức phóng thích năng lượng Thủy khổng lồ. Nguồn năng lượng kia mạnh đến mức khiến Dung Lan cũng phải hết sức kinh ngạc. Bức tường nước khổng lồ trước mặt họ trong nháy mắt đã đông cứng thành băng, hóa đá tất cả dịch dạ dày và nọc độc, thậm chí hàn băng còn lan xuống hồ nước, lan lên cả người rồng Thanh Hải, con rồng rú lên rồi lui về phía sau.
Trang Nghiêu hô lớn: “Giữ lại năng lượng! Thành Thiên Bích, Tùng Hạ, chính là lúc này!”
Hơn phân nửa thân thể Thành Thiên Bích đã hóa thành nguyên tố gió, cuốn Tùng Hạ vào giữa, lặng lẽ bay lên từ phía sau rồng Thanh Hải, ý đồ tìm kiếm cơ hội chui vào miệng nó. Lúc này, tất cả lực chú ý của rồng Thanh Hải đều bị tường băng hấp dẫn, căn bản không để ý đến chuyện đã có những con người bé nhỏ như con kiến bay về phía mình.
Phía trước rồng Thanh Hải, bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đang dốc toàn lực tấn công nó, con rồng quá khổng lồ, rất nhiều sự tấn công mạnh mẽ có thể dễ dàng phá hủy một con phố nay lại không thể tạo thành vết thương trí mệnh với nó. Máu tươi của nó nhuộm đỏ hồ Thanh Hải, nọc độc phun ra đã giết chết hai dị nhân và vô số tôm cá. Vì tránh né sự tấn công của nó, mọi người gần như đã sức cùng lực kiệt.
Dung Lan kêu lên: “Yểm hộ cho tôi, tôi tạo cho họ một cơ hội.”
“Được.”
Dung Lan cắn răng nói: “Tất cả… nhắm mắt lại.” Một luồng ánh sáng một lần nữa bay về phía rồng Thanh Hải, luồng sáng kia càng ngày càng sáng, cho đến khi độ sáng vượt qua phạm vi mắt động vật có khả năng thừa nhận. Đừng nói là rồng Thanh Hải và những người khác gần ngay trước mắt, ngay cả những người đứng trên bờ cách đó hơn một cây số cũng không chịu được phải quay đầu đi. Dung Lan hét lớn: “Tôi không giữ được bao lâu, nhanh lên!”
Thành Thiên Bích nhắm mắt lại, dựa theo ký ức tìm đúng phương hướng, khi rồng Thanh Hải nhắm mắt há miệng rú lên thì chui vào miệng nó.
Ánh sáng chợt tắt, Dung Lan bay lên đầu rồng, hiện về hình người, hắn toàn thân trần trụi, sắc mặt tái nhợt, xem ra năng lượng tiêu hao quá nhiều, đã không thể tấn công mãnh liệt như vậy được nữa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Sau khi Thành Thiên Bích và Tùng Hạ chui vào miệng rồng Thanh Hải, cảm giác đầu tiên là buồn nôn, thật sự rất ghê tởm. So với thứ mùi trộn lẫn giữa máu thịt với mùi tôm cá này, quả thật mùi hoa đại vương của Liễu Phong Vũ dễ dịu hơn bao nhiêu. Ít nhất họ đã quen với mùi hoa của Liễu Phong Vũ, hơn nữa chưa bao giờ trải nghiệm trong không gian tương đối bịt kín như thế này. Chỉ cần rồng Thanh Hải ngậm miệng, họ chẳng khác gì đang bị nhốt trong một cái hang hôi hám.
Dưới chân là khoang miệng mềm mềm, một bên là răng nanh kịch độc sắc bén, họ thật cẩn thận tránh khỏi lưỡi rồng, dựa vào thành miệng đi vào bên trong.
Tùng Hạ lấy đèn pin ra, chịu đựng ghê tởm nhìn quét chung quanh: “Ở bên kia, chúng qua qua đó xem.”
Lúc này, rồng Thanh Hải vẫy vùng lần hai, mở miệng, hai người không đứng vững ngã xuống, nửa người ngâm cả trong máu loãng. Tệ nhất là họ nghe thấy từ trong bụng rồng Thanh Hải truyền đến tiếng sùng sục rất lớn, họ biết rằng nó chuẩn bị tiếp tục tấn công, cũng chính là nôn mửa.
Hai người biến sắc, Thành Thiên Bích nâng Tùng Hạ lên, đặt trên vách khoang miệng: “Đừng lo, dựa vào đây, đừng động đậy.”
Tùng Hạ gật đầu, run giọng nói: “Chúng ta cách ngọc Con Rối không xa.”
Đúng lúc này, thân thể rồng Thanh Hải vặn vẹo kịch liệt, hai người đồng thời cảm thấy một áp lực truyền đến từ sâu trong khoang miệng, lập tức, một cơn tanh tưởi đậm đặc hơn vừa rồi gấp mười lần ập vào hơi thở của họ. Tùng Hạ suýt thì sụp đổ. Rồng Thanh Hải mở miệng, ánh sáng lọt vào trong, họ trơ mắt nhìn một đống xác cá trộn với dịch dạ dày phun từ sâu trong khoang miệng ra.
Thành Thiên Bích đặt Tùng Hạ trên vách khoang miệng, dùng người mình bảo vệ cậu, đồng thời hình thành chung quanh cơ thể hai người một bức tường gió, mấy tấn thức ăn phun ra tạo ra áp lực rất lớn, may mà họ núp trong góc miệng, bằng không nhất định sẽ bị phun ra ngoài với đống ghê tởm chưa tiêu hóa hết đó. Cho dù như thế, họ cũng phải chịu đựng lực va đập rất mạnh, bị đẩy về phía răng nanh của rồng Thanh Hải. Thành Thiên Bích ôm chặt Tùng Hạ, dùng tường gió vây quanh hai người, hơn nữa trên người họ có công cụ phòng thủ bằng năng lượng bảo vệ nên không bị thương, nhưng bị đống nôn này va cho điên đảo, hồi lâu không đứng dậy nổi.
Đợt nôn mửa này vất vả lắm mới qua đi, cũng không biết những người bị tấn công bên ngoài thế nào, dù sao họ cũng không dễ chịu. Thành Thiên Bích nâng Tùng Hạ bị va đập đến choáng váng dậy: “Mau, tranh thủ tìm được ngọc trước khi nó nôn tiếp.”
Hai người nhanh chóng chạy tới hướng có ngọc Con Rối.