Loại suy nghĩ “cả đời không qua lại với nhau” này của Dung Lan không kéo dài được bao lâu thì Sở Tinh Châu đã tìm đến cửa. Khi thuộc hạ báo cho Dung Lan, Sở Tinh Châu đã vào đến thành phố, Dung Lan có chút trở tay không kịp.
Quản gia của hắn lo lắng: “Minh Chủ, chỉ e người đến không có ý tốt, tôi đã tăng thêm số người trông coi nhà kho, tuy họ có không nhiều người nhưng nghe nói Sở Tinh Châu rất lợi hại, có phải chúng ta nên triệu hồi cả các anh em ở phía Tây đến hay không?”
Dung Lan biết quản gia đang lo Sở Tinh Châu quay về đoạt lại địa bàn, chung quy Tây Ninh là tỉnh lị, điều kiện tốt hơn phía Tây rất nhiều. Dung Lan lắc đầu: “Không cần, tôi ra ứng phó.” Nếu Sở Tinh Châu thật sự muốn thì hắn sẽ đưa. Dung Lan vốn không quá để ý mấy thứ này, sẽ không vì chút của cải mà khiến thuộc hạ tranh đấu đổ máu vô vị. Dần dà vô thức, hắn đã bị Tôn tiên sinh nâng lên vị trí “chúa cứu thế”, chờ đến khi nhận ra, hắn đã đâm lao đành phải theo lao, nếu có người muốn tiếp quản thì cớ sao hắn lại không làm cơ chứ. Lấy thực lực bây giờ của Dung Lan thì hoàn toàn đã có thể một mình rời khỏi Thanh Hải. Về nhà mới là mục đích cuối cùng của hắn.
Sở Tinh Châu đã đi tới bên ngoài tường Quang Minh. Bức tường để phòng chống động vật biến dị mà xây cao lên này cung cấp cho những người sống trong nó một vùng đất có hệ số an toàn cực cao. Sự tồn tại của tường Quang Minh cũng khiến địa vị của Dung Lan và Tôn tiên lên đến trình độ thần thánh trong lòng dân chúng.
Ngẩng đầu nhìn lên bức tường cao ngất trước mắt, Sở Tinh Châu nghĩ đến người kia chỉ cách mình một bức tường, cơ thể run lên khe khẽ. Hắn sẽ lập tức gặp được Dung Lan, Dung Lan có muốn gặp hắn không? Không sao, nhất định hắn sẽ gặp Dung Lan, bằng bất cứ cách nào. Hắn muốn xem khi Dung Lan thấy mình còn sống thì sẽ có biểu cảm gì, có hối hận nhát dao lúc ấy không đâm sâu thêm một chút hay không? Trong mắt Sở Tinh Châu chợt lóe chút âm u, cơ thể của hắn và những người đi theo đột nhiên nhẹ hẫng bay lên như không có trọng lực, ung dung “bước” qua bức tường thành.
Dân chúng trong tường Quang Minh đều rất sợ hãi, quân bảo vệ dẫn đến mấy con chim biến dị chạy tới, lớn tiếng hô: “Đứng lại.”
Ánh mắt thâm trầm của Sở Tinh Châu đảo qua đám người hoảng sợ, lạnh lùng nói: “Gọi Dung Lan ra gặp tôi.”
“Dám gọi thẳng tên Minh Chủ đại nhân, không muốn sống nữa sao!”
“Lui hết ra đi.” Một giọng nam trung niên xuất hiện phía sau đám người. Nghe thấy giọng nói này, quần chúng vây quanh đều tự động nhường ra một con đường. Quản gia ung dung đi tới, không chút e dè nhìn nhóm Sở Tinh Châu, làm tư thế mời: “Huyền Chủ đại nhân, mời theo tôi đến phủ Quang Minh.”
“Huyền Chủ! Hắn là…”
“Trời ơi…”
Đoàn người phát ra những tiếng kinh hô sợ hãi, dân gian vẫn lưu truyền rất nhiều lời đồn đẫm máu đáng sợ về thành chủ thành Huyền Minh, nói người này lạnh lùng khát máu, giết người không chớp mắt. Lúc này, đại nhân vật trong truyền thuyết ở ngay trước mắt, tất cả đều sợ đến ngây người, cũng không biết có nên lập tức bỏ trốn hay không, nhưng họ lại muốn ở lại xem thêm vài lần. Không ai có thể dễ dàng tin rằng người đàn ông tuổi trẻ anh tuấn trước mắt chính là thành chủ thành Huyền Minh – người bị khắc họa thành yêu ma quỷ quái.
Sở Tinh Châu và quản gia đi về hướng trung tâm thành Quang Minh.
Con phố này hắn từng rất quen thuộc, là con đường tất phải đi qua nếu muốn rời khỏi khách sạn. Bây giờ hiển nhiên khách sạn đã bị bỏ hoang, loại nhà cao tầng như thế rất hao điện và hệ thống sưởi, căn bản không phù hợp để con người sinh sống. Khi đi qua khách sạn, Sở Tinh Châu dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên căn phòng nơi hắn và Dung Lan từng cùng sống. Có lẽ đối với Dung Lan mà nói, những ngày đó chỉ là hồi ức nhục nhã. Nhưng với hắn mà nói, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời này của hắn, là ký ức đáng hồi tưởng nhất. Trong thời gian bị thương nặng, bị thuộc hạ phản bội, bị đuổi khỏi Tây Ninh, bị sống đầu đường xó chợ… ở trong mộng, hắn luôn nhớ tới từng chi tiết nhỏ ngày mình và Dung Lan vẫn sống bên nhau. Hắn bắt đầu nhớ từ lúc cả hai còn mặc quần thủng đít hồi nhỏ xíu đến cảnh hắn ôm Dung Lan, cơ thể trần trụi tận tình quyến luyến. Những giấc mộng ấy thật là chân thật, như thể hắn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Dung Lan vậy. Có điều giấc mộng lại luôn kết thúc bằng một dao lạnh giá của Dung Lan và hình bóng quay lưng bước đi không chút lưu tình của hắn. Loại tra tấn này đã thành một phần trong cuộc sống của hắn, hắn không biết nó sẽ chấm dứt lúc nào.
Sở Tinh Châu vừa bước một bước vào Minh phủ, Dung Lan đã cảm giác được dao động năng lượng của hắn. Phóng mắt ra khắp thành phố, không ai có được dao động năng lượng mạnh như vậy, mà trên người Dung Lan mang theo thiết bị che chắn năng lượng do Tôn tiên sinh chế tạo nên có thể che giấu năng lượng của mình. Hắn tĩnh tọa trong phòng một lát, cho đến lúc cảm thấy mình đã chuẩn bị xong thì mới đứng dậy ra ngoài.
Vừa bước vào phòng khách, Dung Lan đã nhìn thấy Sở Tinh Châu mặc đồ đen từ trên xuống dưới. Hai người đứng cách nhau chừng bốn, năm mét, ánh mắt chạm vào nhau. Trong khoảnh khắc ấy, vô số hồi ức hoặc tốt đẹp hoặc đau đớn cuồn cuộn ập tới, như sóng đánh vào tim khiến họ nhất thời không phát ra tiếng nào.
Tôn tiên sinh đứng tại một góc, dùng ánh mắt nhìn kỹ họ vài giây, tỏ vẻ đã hiểu.
Trong nháy mắt nhìn thấy Dung Lan, Tôn Tình Tình đứng đằng sau Sở Tinh Châu hơi đỏ ửng hai mắt, cô khó chịu cúi đầu.
Sở Tinh Châu quan sát Dung Lan thật kỹ, nhìn gương mặt khiến hắn mong mỏi nhớ thương, gương mặt mà hắn vừa yêu vừa hận. Dung Lan để tóc dài, thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng. Giữa hai người họ giống như cách nhau một bức tường vô hình ngăn họ tiến lại gần nhau dẫu chỉ một bước. Sở Tinh Châu siết chặt nắm đấm sau lưng, ép mình duy trì bình tĩnh. Môi hắn mấp máy, dùng chất giọng khàn khàn nói: “Minh Chủ đại nhân, đã lâu không gặp.”
Một tiếng “Minh Chủ đại nhân” kia gọi lên cũng phải hao tổn sức lực.
Trái tim Dung Lan cũng nhói lên một chút. Khi nhìn Sở Tinh Châu, hắn vô thức nhớ đến ngày ngày đêm đêm bị Sở Tinh Châu giam cầm. Làn da bất giác nóng lên, hắn gắng kiềm chế, mở miệng, giọng nói bình tĩnh thần kỳ: “Phải, đã lâu không gặp.”
Sở Tinh Châu nhìn sâu vào hắn: “Tôi còn sống tốt có phải khiến anh thất vọng hay không.”
Dung Lan lạnh nhạt: “Không. Cậu tới đây làm gì.”
“Đây vốn là địa bàn của tôi, tôi không thể quay về thăm nó hay sao.”
“Giờ nó không phải của cậu nữa.” Dung Lan nhìn Sở Tinh Châu, khuôn mặt kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Từ thân mật khăng khít đến thù hận lẫn nhau, con đường này được tạo nên từ biết bao đau đớn.
Sở Tinh Châu cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi muốn thì sao.”
Dung Lan trầm mặc vài giây, nói với quản gia: “Mời khách ra ngoài đi, chỗ này chỉ để lại tôi, Huyền Chủ và Tôn tiên sinh.”
Tôn Tình Tình không nhịn được gọi khẽ: “Dung đại ca.”
Dung Lan thản nhiên nhìn cô một cái, hòa hoãn giọng xuống: “Cô cũng ra ngoài đi.”
Ánh mắt Tôn Tình Tình hơi u ám, song cũng ra ngoài với những người khác.
Dung Lan nói: “Sở Tinh Châu, Tôn tiên sinh đây, không cần phải giới thiệu chứ.”
Sở Tinh Châu nhìn về phía Tôn tiên sinh: “Lần này tôi đến chủ yếu là vì Tôn tiên sinh.”
Tôn tiên sinh cười nói: “Vinh hạnh, vinh hạnh.”
“Trước mặt Tôn tiên sinh, chúng ta cứ nói rõ ràng.” Dung Lan điềm tĩnh: “Cậu muốn thành Quang Minh, tôi có thể cho cậu, nhưng cậu phải hứa sẽ đối xử tử tế với người dân ở đây, tiếp tục tái kiến thiết dựa theo đề nghị của Tôn tiên sinh.”
Sở Tinh Châu nheo mắt: “Vậy còn anh?”
Dung Lan nói:“Tôi sẽ về nhà.”
“Về nhà? Chẳng lẽ anh còn không biết căn bản không ai có thể rời khỏi Thanh Hải hay sao, tôi đã tự mình kiểm nghiệm rất nhiều lần, lần nào cũng lạc lối trong sương mù dày đặc.”
“Cậu không ra được không có nghĩa tôi cũng không ra được.”
Sở Tinh Châu nhìn Dung Lan, đột nhiên nhẹ giọng: “Chúng ta từng nói sẽ cùng nhau về nhà.”
Ánh mắt Dung Lan trở nên lạnh lùng: “Đừng nói những lời vô nghĩa này với tôi. Tôn tiên sinh, về sau thành Quang Minh giao cho hai người, tôi sẽ…”
“Khoan đã, tôi chưa nói muốn tiếp quản nơi này. Ngọc Thụ cách nơi này quá xa, lặn lội đường xa đối với người thường mà nói là một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Ở thành Huyền Minh tôi cũng có tùy tùng phải quản lý, không rảnh để lo cho nơi này.”
Dung Lan nhăn mi: “Vậy cậu đến Tây Ninh làm gì.”
“Tôi nói, tôi vì Tôn tiên sinh mà đến, thành Huyền Minh cũng cần ông.” Sở Tinh Châu dừng một chút, ánh mắt trở nên thâm sâu lạ thường: “Nhân tiện, tôi cũng muốn xem anh sống có tốt không, rời khỏi tôi có phải thật sự có thể khiến anh tỏa sáng, khiến anh có được một cuộc sống mới hay không.”
Dung Lan nguy hiểm nheo mắt lại: “Câm miệng.”
Sở Tinh Châu cười mỉa: “Sao vậy, tôi không nên quan tâm tình hình gần đây của anh một chút hay sao?”
Dung Lan lạnh nhạt: “Tôi chỉ nói việc công, nếu không có chuyện gì khác, cậu có thể đi được rồi.”
Tôn tiên sinh cười mà không nói, cúi đầu uống trà.
Sở Tinh Châu đứng lên: “Tôi có lời muốn nói riêng với anh.”
Dung Lan quay đầu đi: “Tôi không có, cậu có thể đi.”
“Dung Lan!”
Tôn tiên sinh đứng lên: “Hay là tôi ra ngoài vậy, nếu hai người động thủ có thể sẽ lan đến gần tôi, tôi già rồi, không chịu được sức ép.” Nói xong chắp tay sau lưng rồi bỏ đi.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí căng thẳng áp lực lạ thường.
Hai người nhìn nhau không nói gì. Trầm mặc hồi lâu, Sở Tinh Châu mới lên tiếng: “Anh có biết vì sao tôi không chết không?”
Dung Lan thấy nhói trong tim, không nói gì.
“Sau khi bị anh đâm, không đến hai tiếng sau, miệng vết thương đã thối rữa, máu chảy làm sao cũng không cầm được, cũng không thể đánh đấm được gì nữa, tôi được họ dẫn đi chạy trốn. Gần như không ai thương nặng như vậy mà còn có thể sống sót, thế nhưng tôi vẫn sống, anh có biết vì sao không.” Lúc nói những lời này, khẩu khí của Sở Tinh Châu không hề biến điệu, giống như đã chết tâm.
Dung Lan ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn, dưới nét mặt bình tĩnh che giấu cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
Sở Tinh Châu vươn tay, ngón tay thon dài đột nhiên biến thành nguyên tố màu đen, giống như một làn sương đen bay lượn trong không khí. Sương đen lan từ đầu ngón tay đến toàn bộ bàn tay, rồi đến toàn bộ cánh tay. Cuối cùng toàn thân Sở Tinh Châu đều biến thành nguyên tố đen sì, những nguyên tố đó di chuyển nhập nhòe trong không khí, vẫn bao trong hình dạng quần áo nhưng dường như có thể phân tán bất cứ lúc nào.
Dung Lan mở to hai mắt nhìn: “Cậu…”
Giây tiếp theo, những nguyên tố kia một lần nữa gom thành cơ thể Sở Tinh Châu, hắn nói: “Anh có thấy không? Nguyên tố hóa. Nếu không phải trước khi chết năng lượng của tôi đột ngột thăng cấp đến một cảnh giới mới, đạt được khả năng này thì tôi đã sớm chết rồi. Dung Lan, tôi vẫn rất tò mò. Nếu tôi chết, anh sẽ nghĩ gì? Sẽ có chút đau đớn nào không.”
Sắc mặt Dung Lan tái đi, hạ giọng: “Không. Cậu có thể đi.”
Ánh mắt Sở Tinh Châu biến đổi, toàn bộ căn phòng đột nhiên hứng chịu trọng lực khổng lồ, Dung Lan lập tức cảm thấy cơ thể đang bị đè ép dưới sức ép cả trăm cân. Hắn gắng chống đỡ cơ thể, bàn tay hóa ra chiếc lưới laser khổng lồ đánh vào Sở Tinh Châu.
Tuy vì động tác nên Dung Lan tấn công chậm hơn một chút, song chiếc lưới laser này vốn có tốc độ không chậm. Khi nó đi qua sô pha, chiếc sô pha lập tức bị gọt rớt mất một miếng, quả thật chém sắt như chém bùn. Sở Tinh Châu không muốn làm hỏng quần áo, xoay người chạy sang một bên. Lưới laser lướt đến cửa sổ, tấm thủy tinh lập tức lên tiếng trả lời bằng tiếng vỡ toang. Sở Tinh Châu cả giận: “Có phải anh nhất định phải giết tôi thì mới cam tâm hay không?” Toàn bộ đồ đạc trong phòng lập tức nổi lên không trung, sau đó đột nhiên nện vào Dung Lan. Dung Lan dùng hai tay tạo ra một quả cầu laser khổng lồ bảo vệ bốn phía quanh thân, liên tiếp cắt những đồ đạc bị ném tới phía mình ra thành từng mảnh!
Hai người mới chỉ qua tay vài chiêu mà trong phòng đã không còn món đồ lành lặn nào nữa.
“Dừng tay!”
Hai người đồng thời quay đầu, Tôn Tình Tình đứng ngoài cửa, vừa khóc vừa nói: “Dung đại ca, Sở đại ca, không phải hai anh là bạn thân hay sao, vì sao lại trở nên thế này!”
Trong lòng hai người đều run lên.
Bạn thân? Phải, đâu chỉ là bạn thân, họ còn từng là anh em thân mật khăng khít nhất của nhau. Vì sao lại trở nên như vậy? Vì sao lại trở nên như vậy!
Dung Lan hung dữ trừng Sở Tinh Châu: “Cút đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa.”