Tùng Hạ cầm lấy dải lụa, lẩm bẩm: “Chữ viết này thật là đẹp mắt.” Ba chữ kia được viết bằng lối chữ Khải cực kỳ tinh tế, viết bằng bút lông, bút pháp chuẩn mực, cứng nhắc như rìu đục, thoạt nhìn thì vừa hào hùng vừa bảo thủ, trong đó còn có một khí thế nào đó khiến ai dù mới nhìn ba chữ này thì đã có cảm giác kính nể tôn trọng. Tùng Hạ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào: “Mực còn chưa khô.”
Liễu Phong Vũ nhìn về phía ngoài một màu xanh lá mênh mông, cau mày nói: “Muốn đuổi chúng ta đi à, lẽ nào xăng dầu nơi này đều đã có chủ?”
Thành Thiên Bích cầm lấy mũi tên, dùng sức nhổ ra, thân mũi tên bị gãy cong, hắn lạnh lùng nhìn mũi tên gỗ có chút thô ráp này, nghĩ đến chuyện vừa rồi mũi tên này có thể dưới tình huống hắn không kịp phản ứng mà… ghim vào đầu Tùng Hạ, hắn lại không khống chế nổi toàn thân run rẩy.
Hắn là lính bắn tỉa, cũng thuộc loại tấn công tầm xa, không ai rõ ràng hơn hắn chuyện trên chiến trường, lính bắn tỉa và cung tiễn thủ có sức uy hiếp lớn thế nào với kẻ địch, chỉ cần có một người tấn công tầm xa là có thể khống chế phạm vi hành động của quân địch trong một trình độ rất lớn, suy cho cùng viên đạn và mũi tên được bắn ra ở tốc độ cao, không ai có thể tránh thoát được.
Một mũi tên này, sự chính xác này, lực bắn này, quả thật khiến họ chấn động, rốt cuộc thì người đó là ai.
Bốn người và một con mèo lui đến trạm xăng, trốn ở phía sau xe chiếc xe titec chở xăng, Trang Nghiêu cau mày nói: “Nếu người này không tấn công chúng ta, chỉ có ý cảnh cáo, chúng ta sẽ còn đường sống. Chúng ta đã đến được đây, không thể tay không ra về được.”
Tùng Hạ suy nghĩ một lát, nói: “Nếu bỏ qua ở đây, điểm tiếp tế kế tiếp còn xa lắm không?”
“Điểm tiếp tế kế tiếp là Trùng Khánh, ít nhất phải đi hai, ba ngày nữa mới tới. Hơn nữa, chỉ khi chúng ta có thể thuận lợi đi qua nơi này. Khu công nghiệp này vừa lúc có mặt trên lộ tuyến tôi đã quy hoạch, nếu chúng ta không đi qua đây thì sẽ mất phương hướng. Các anh có biết mất phương hướng trong khu rừng rậm mênh mông này thì có nghĩa là gì không?”
Nghĩa là lạc đường, nghĩa là địa hình phức tạp nhiều thay đổi, nghĩa có sẽ gặp phải vô số nguy hiểm, còn nghĩa là hao hết nhiên liệu.
Nói tới nói lui, họ căn bản không thể để mất phương hướng, phải đi qua được khu công nghiệp này, đến được Trùng Khánh.
Tùng Hạ lo lắng nói: “Nhưng cung tiễn thủ này có uy hiếp quá lớn đối với chúng ta, không chừng đang núp ở đâu đó bắn trộm, nếu chúng ta tiếp tục, chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?”
“Vừa rồi do chúng ta không đề phòng, bây giờ chúng ta đã có chuẩn bị, dù người đó có giỏi nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy, lát nữa bốn người chúng ta tất cả chui vào trong xe, Lộ Bá có khả năng chống đạn, mũi tên thông thường không làm chúng ta bị thương được.”
“Vậy A Bố thì làm sao bây giờ?”
Trang Nghiêu nhìn A Bố một chút, sắc mặt có chút âm trầm: “Thành Thiên Bích, anh hình thành một luồng khí xoáy loại nhỏ ở quanh đầu A Bố, khi mũi tên tiến vào trong luồng khí xoáy, không chỉ khiến tốc độ giảm bớt, cũng sẽ làm nó lệch khỏi quỹ đạo vốn có. A Bố có trực giác nhạy cảm, hơn nữa phản ứng nhanh hơn chúng ta, nó có thể tránh thoát. Cho dù không tránh khỏi cũng chỉ cần bảo vệ bộ não và mắt, mũi tên nhỏ như vậy bắn vào người nó cũng không tạo thành vết thương quá lớn gì, cho dù bị thương, cũng còn có anh mà. Bây giờ chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, phải tiến về phía trước.”
Tùng Hạ thở dài: “Cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Trang Nghiêu ôm lấy chân A Bố, nhẹ nhàng an ủi nó, thấp giọng nói: “Nhất định phải cẩn thận, nếu cảm giác được nguy hiểm, lập tức né tránh.”
A Bố giơ chân trước lên, nhẹ nhàng xoa lưng Trang Nghiêu, móng vuốt sắc bén dài hơn mười cm thụt hết vào trong lông, Trang Nghiêu chỉ cảm nhận được lớp thịt dày mềm mại của nó.
Tùng Hạ vuốt A Bố, hâm mộ nói: “Nó nghe lời quá.”
Trang Nghiêu hít một hơi thật sâu: “Đi ra đằng sau kiểm tra xem ống dẫn dầu có bị chặn không.”
Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ lách ra phía sau, Trang Nghiêu và Tùng Hạ thì muốn thử xem nếu đóng điện thông với bể chứa xăng thì nó còn hoạt động được không.
Một lát sau, Liễu Phong Vũ đã trở về: “Ống dẫn dầu hỏng rồi, có thể kho xăng này đã trống trơn.”
Trang Nghiêu chưa từ bỏ ý định, đi sát theo xem. Một lát sau, ba người đều trở về, Trang Nghiêu thất vọng nói: “Ở đây quả thật đã trống trơn, chúng ta đến kho xăng kế tiếp.”
Tùng Hạ nhìn bản đồ: ” Hơn mười dặm [67] đường, khá xa.”
[67] Dặm: 1 dặm theo đơn vị tính của TQ bằng ½ km, khác với dặm Anh nên ở đây tầm 5 km.
Ai biết trên đoạn đường dài như vậy sẽ xảy ra chuyện gì.
Bình thường, Trang Nghiêu đều ngồi trên người A Bố, chẳng bao giờ ngồi xe, lần này cũng bị ép phải ngồi lên Lộ Bá, bốn người lái xe đến kho xăng kế tiếp.
Ở đây bởi vì đã từng có rất nhiều kiến trúc của con người nên tỉ lệ thảm thực vật bao trùm thưa thớt hơn bên ngoài không ít, trên mặt đất vẫn còn từng khối đường xi măng, rất dễ đi, hơn nữa họ đã biết được sự nguy hiểm của cung tiễn thủ nên càng đi nhanh.
Sau khi đi được tầm bốn, năm dặm, A Bố đột nhiên dừng lại, cao giọng kêu lên, đồng thời, toàn thân nó xù lông lên, chân trước duỗi thẳng, lưng cũng cong lên, tư thế tấn công.
Thành Thiên Bích giẫm mạnh vào phanh.
Gần như đồng thời lúc đó, một mũi tên mang theo đốm lửa xé gió lao đến từ phía trước, ghim phập vào một chỗ trước chiếc hai mét, phụt một tiếng, một vách tường lửa đột ngột bùng lên từ mặt đất xung quanh xe, ngọn lửa kia đi theo một lộ tuyến trên trên đất, lan ra hơn mười mét, hoàn toàn lấp kín con đường phía trước của họ.
Thành Thiên Bích không chút do dự lách sang một bên chừng sáu, bảy mét mới dừng lại.
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Trên mặt đất có một đường xăng.”
Đây là một chiếc bẫy đơn giản, đào một cái rãnh nhỏ trên mặt đất, đổ xăng vào trong rãnh, chỉ cần có một ngọn lửa nhỏ là có thể lập tức bùng lửa, hình thành một lá chắn bằng lửa. Kiểu bẫy này thường dùng trong chiến tranh của người xưa, chỉ có điều lúc đó nhất định không phải là dùng xăng, đường xăng cũng không chỉ đào một bên, mà chắc là từ bốn phương tám hướng. Rãnh xăng này không quá mười cm, hơn nữa dễ ngụy trang, bình thường sẽ không dễ phát hiện ra. Rãnh xăng trước mắt này chỉ đào rất nông, thoạt nhìn thì không phải cạm bẫy quá nguy hiểm mà chỉ vì muốn ngăn cản đường đi của họ mà thôi, độ rộng của rãnh xăng có thể chỉ có ba, bốn cm, bởi vậy tiễn thuật chuẩn xác của cung tiễn thủ càng khiến họ thêm chấn động.
A Bố không ngừng rít gừ với một cái cây đại thụ cao vút tầm mây, nó đè thấp thân thể, vận sức chờ phát động, dường như muốn nhảy tới. Trang Nghiêu hét lớn: “A Bố, đừng nhúc nhích!”
Trang Nghiêu mở cửa xe, định đi xuống.
Tùng Hạ níu nó lại: “Cậu định làm gì!”
“Không sao, người đó nếu không muốn làm người khác bị thương, tuyệt đối không làm bị thương một đứa bé.” Trang Nghiêu mở cửa xe phía sau, nắm lấy giá hành lý trèo lên nóc xe, nhìn về phía cái cây kia hét lớn: “Ai đấy, đừng trốn trốn tránh tránh, có chuyện gì thì bước ra nói!”
Cái cây cành lá rậm rạp kia rung động, nhưng không ai hiện thân, chỉ có một giọng nam nghiêm túc vang lên: “Tôi đã cảnh cáo mấy người, hãy rời khỏi đây, nếu còn tiến lên trước một bước thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Anh là ai? Chúng tôi chỉ cần xăng để đi tiếp.”
“Ai tới đây cũng cần xăng. Tôi thấy mấy người không giống kẻ xấu, cho mấy người một con ngựa, đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
“Dù không lấy xăng, chúng tôi cũng phải đi qua đây, chúng tôi muốn tới Trùng Khánh.”
“Từ đây không đến được Trùng Khánh.”
“Vì sao?”
Còn chưa chờ người đàn ông nói chuyện, từ phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh, rừng cây phía Tây Nam có khói đặc tỏa ra, toàn bộ cánh rừng đều hơi rung động.
Người đàn ông kia đứng trên cành lá rung bần bật, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại.
“Này? Anh còn ở đấy không?”
Không ai trả lời.
“Hắn ta đi rồi à?”
“Ừm, đi rồi.”
“Vụ nổ vừa rồi…”
Tùng Hạ trầm ngâm: “Nhất định do vụ nổ mà hắn ta mới bỏ đi, xem ra ở đây không chỉ có mình hắn, chính xác hơn là không chỉ có những người như hắn, cũng không thiếu những người tới đây tìm xăng, ở đây phức tạp hơn chúng ta đã tưởng.”
Thành Thiên Bích nói: “Bây giờ hắn không rảnh để quản chúng ta, chúng ta đi nhanh lên.”
Liễu Phong Vũ chỉ chỉ tường lửa trước mặt: “Vậy đi qua kiểu gì?”
Trang Nghiêu khinh thường nói: “Cứ lái thẳng qua?”
“Nhóc xác định Lộ Bá có thể đi qua?”
“Ngọn lửa cỏn con hơn ba mươi cm, còn chưa cao bằng lốp xe Lộ Bá, có là gì cơ chứ. Lốp xe Lộ Bá dùng chất liệu hàng không, còn được tôi xử lý đặc biệt, chống cháy chống nước chống a-xít chống đóng băng chống cháy nổ, không thành vấn đề, cứ nhấn ga lái qua đi.”
Thành Thiên Bích lui về một khoảng cách, sau đó nhấn mạnh cần ga, trực tiếp lao qua tường lửa, còn A Bố thì dễ dàng nhảy qua.
Trang Nghiêu ngồi lại vào trong xe, phân tích: “Nếu có không ít kẻ đến đây tìm xăng, hơn nữa xem xét thái độ người vừa rồi, những kẻ muốn lấy xăng nhất định không quá hữu nghị. Như vậy chúng ta đừng trông mong vào chuyện kho xăng này còn thừa lại cái gì, hoặc bị cướp sạch, hoặc bị góp nhặt.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Không sai, nghe khẩu khí người đàn ông kia, hình như hắn thường trú ở đây.”
Liễu Phong Vũ lười biếng nằm phơi nắng trên ghế dựa: “Cho nên, trong tay hắn nhất định có xăng.”
Trang Nghiêu nở nụ cười giảo hoạt: “Vừa lúc hướng phát ra vụ nổ không khác lộ tuyến của chúng ta là mấy, hay là đến đó xem đi, có khi lại lợi dụng được lúc hỗn loạn. Nếu không, chỗ này lớn như vậy, đúng là khó tìm.”
Tùng Hạ cau mày nói: “Chỉ sợ người vừa rồi không dễ đối phó giống như chúng ta nghĩ. Vừa rồi hắn đứng trên cái cây kia, cao ít nhất hơn hai mươi mét, hắn trèo lên trên đó kiểu gì? Sau đó đột nhiên biến mất thế nào? Ngoại trừ tiễn thuật chính xác, người đó nhất định còn là dị nhân có khả năng nào đó.”
Liễu Phong Vũ chế nhạo: “Hoặc là biết bay, hoặc là Ninja.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Hơn nửa là bay được, có điều, tôi không tin bốn người chúng ta lại không đối phó được hắn.”
“Sẽ không chỉ có một người.” Thành Thiên Bích nói: “Mình hắn trông coi một đống xăng này thì có ý nghĩa gì, hắn nhất định sẽ còn đồng bọn.”
Tùng Hạ thở dài: “Đúng, đây mới là chuyện tôi lo lắng nhất.”
“Đi xem là biết, tôi vừa tính toán một chút, nơi xảy ra vụ nổ cách chúng ta không quá năm km phía trước, khi tới gần hai km, chúng ta sẽ giấu Lộ Bá, ngồi lên lưng A Bố đi qua xem một cái, tránh để vụ nổ lan vào xe của chúng ta.”
“Được!”
Đến gần nơi phát nổ, từ rất xa họ đã có thể ngửi thấy mùi cháy khét bay tới từ sâu trong cánh rừng, họ chặt vài cành cây to lớn, che lên Lộ Bá, sau đó bốn người trèo lên người A Bố, chạy tới chỗ có khói đặc.
Tốc độ của A Bố nhanh hơn Lộ Bá rất nhiều, trong nháy mắt, họ đã chạy ra khỏi rừng rậm, trước mắt rộng mở sáng tỏ, một thôn xóm của loài người xuất hiện trước mắt họ.
Nói là thôn xóm, nhưng thật ra dùng từ chỗ tập trung tạm thời thì phù hợp với việc hình dung nơi này hơn, trên mặt đất trống dựng lên hơn mười gian nhà như nhà kho để ở. Nếu là mấy tháng trước, bất luận ai nhìn thấy nhiều nhà kho như vậy, sẽ tưởng đây là công trường đang thi công, nhưng sâu trong cánh rừng rậm rạp này, còn có một mảnh đất không bị thảm thực vật bao trùm như thế này, thậm chí mặt đất đã được con người diệt cỏ, nó làm cho người ta vô cùng kinh ngạc và cảm động.
Chỉ có điều bây giờ ở đây khói đặc tỏa ra bốn phía, có hơn trăm người đang kịch liệt chiến đấu, trong đó có cả dị nhân và động vật, cục diện vô cùng hỗn loạn.
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Đây là…”
Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố: “Lui về phía sau.”
A Bố nghe lời lui về phía sau mấy bước, bởi vì sự xuất hiện của họ mà những người tràn đầy địch ý kia, lúc này mới dời lực chú ý từ trên người họ xuống, tiếp tục lao vào cuộc chiến.