“Lão đại, lão đại.”
Hai anh em Dịch Đông, Dịch Nam đang đàm phán với thủ lĩnh của một bang phái nhỏ, một gã đàn em liều lĩnh gõ cửa bước vào.
Dịch Đông lạnh lùng liếc mắt nhìn gã.
“Đông ca, chuyện rất quan trọng.”
Dịch Đông đứng dậy, đi ra ngoài theo người nọ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhóm người trong lệnh truy nã rốt cuộc đã rời khỏi nhà, hơn nữa đang đi về phía thành Nam của chúng ta, hình như là hướng về phía chúng ta.”
“Nói người ở tháp chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ qua ngay.” Dịch Đông theo người nọ đi xuống lầu, đi về phía trước cửa.
“Chuyên nghiệp ghê ta.” Liễu Phong Vũ nhìn khu biệt thự trước mắt một lượt. Bốn góc biệt thự chồi lên bốn tháp tuần tra, phía trên đặt kính viễn vọng và súng máy, có người luân phiên canh gác 24/7, thoạt nhìn giống như một căn cứ quân sự loại nhỏ, canh phòng nghiêm ngặt, ở một đẳng cấp trên mà những tổ chức dị nhân trước kia không có.
Thành Thiên Bích nhìn lướt qua, hừ lạnh: “Còn nhiều sơ hở, một mình Đường Nhạn Khâu là có thể đối phó.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Tỉnh lại đi, chúng ta không phải định công thành đâu, chạy đến sào huyệt kẻ địch đánh nhau là hạ sách trong hạ sách.”
Khi họ tới gần, trong biệt thự chạy ra hơn mười dị nhân đeo súng, đứng chắn ở cửa, đang căng thẳng nhìn A Bố.
A Bố đứng vững ở cửa, thân hình cao gần tám mét giống như một tòa nhà lớn che khuất bầu trời, nhét hết nhân loại nhỏ bé đứng giữ cửa dưới bóng tối của mình.
Một người đàn ông lạnh lùng nói: “Mấy người muốn làm gì?”
Trang Nghiêu thò đầu ra, từ trên cao nhìn xuống gã: “Chúng tôi muốn gặp Dịch Đông và Dịch Nam.”
“Lão đại của chúng tôi không phải người mà mấy người muốn gặp là gặp được.”
Trang Nghiêu nói: “Hắn nhất định sẽ gặp.”
“Mau cút đi, nếu không cút chúng tôi không khách khí.”
Người trên lầu đã nhắm súng máy vào ngay họ.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Nếu dám nổ súng, kẻ chết trước nhất định là mấy người.”
Những tên giữ cửa toát mồ hôi lạnh. Lời đồn về những người này, từ khoảnh khắc họ tiến vào thành Lạc Dương đã bị truyền đi sôi sùng sục, mặc dù sự miêu tả năng lực của họ nhất định thêm phần khoa trương. Nhưng chỉ bằng chuyện mấy người này đã gần như tận diệt gần một ngàn chim chóc biến dị của Trương Thiển và hàng chục dã thú biến dị của Lưu lão đại, sức mạnh như vậy thật khiến người ta e sợ. Hơn nữa còn nghe nói trong nhóm họ có một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Từ xưa tới nay, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã bị thần thánh hóa khiến phần lớn mọi người cho rằng dị nhân loại này có thần lực. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên kết hợp với lời đồn của họ, hơn nữa cùng “thù lao” giá trên trời trong lệnh truy nã làm cho ai nấy cũng tràn ngập tò mò và sợ hãi với đội ngũ này.
Bởi vậy như lời Thành Thiên Bích nói, họ hoàn toàn không cho là đó chỉ là câu đe dọa, nhất thời, không ai dám có hành động tùy tiện.
Một lát sau, tại một chỗ sâu trong khu biệt thự quét tới một trận gió xoáy màu đen, nhìn kỹ lại, đó là một đám dơi hút máu màu đen. Đàn dơi bay tới, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mắt, đứng ở vị trí cửa chính. Đàn dơi này chậm rãi cụ thể hóa thành một người đàn ông cao lớn, chính là cao thủ đứng đầu Ngụy Tử — Dịch Đông.
“Đông ca…”
Dịch Đông giơ tay lên: “Lui xuống.”
Những người đó nghe lời, cầm theo vũ khí lui ra xa, đứng canh giữ phía sau Dịch Đông ước chừng 100 mét.
Dịch Đông không ngẩng đầu lên nhìn A Bố, chỉ lạnh lùng nói: “Xuống đây.”
Trang Nghiêu là người đầu tiên tuột xuống khỏi người A Bố, mấy người còn lại cũng lục tục tuột xuống, Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu vẫn chưa tới, chỉ có bốn người tới, chính là bốn người mà hơn nửa năm trước đã gặp hai anh em Dịch Đông Dịch Nam ở Quý Dương.
Tùng Hạ lần thứ hai quan sát người đàn ông này ở khoảng cách gần, vẫn bị khí thế lạnh lùng nghiêm nghị mạnh mẽ của hắn làm chấn động như xưa. Dù cậu chưa thể đánh giá chính xác mỗi người có bao nhiêu năng lượng nhưng đối với người mang năng lượng mạnh mẽ, ai cũng có bản năng sinh vật phát hiện nguy hiểm, căn bản không cần Tùng Hạ thăm dò năng lượng của Dịch Đông, trực giác đã nói cho cậu biết, người đàn ông này rất mạnh.
Dịch Đông quan sát họ một phen: “Hai người còn lại không tới sao?”
Trang Nghiêu cười lạnh một tiếng: “Để lại giữ nhà, em trai anh cũng không tới sao?”
Dịch Đông dựa vào tay vịn, lạnh nhạt nói: “Giữ nhà.”
“Không ngờ có thể gặp lại nhau, từ Quý Dương đến Lạc Dương, hơn một ngàn km, chúng ta vẫn là có duyên với nhau, đúng không.”
Dịch Đông lạnh nhạt nói: “Mấy người tới đây vì ngọc Con Rối phải không.”
Trang Nghiêu cười nói: “Không sai, vượt qua thử thách hơn một ngàn km, chúng tôi cũng biết ngọc Con Rối là đồ tốt, cũng muốn có một miếng, phải xem mấy người có đồng ý tác thành cho chúng tôi hay không thôi.”
“Tác thành?” Dịch Đông cười lạnh một tiếng: “Muốn ngọc Con Rối, mấy người đứng xếp hàng chờ mất mạng đi.”
“Hai anh làm thí nghiệm cải tạo gene khiến oán hận chất chồng, lại tay cầm ngọc Con Rối không buông, bây giờ tất cả mọi người trong thành Lạc Dương đều đang chờ để vây quét Ngụy Tử. Kẻ chết cuối cùng là ai, hai anh không chuẩn bị tâm lý chút nào ư.”
Dịch Đông dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó: “Đương nhiên là có, mấy người cũng giống như những kẻ không biết trời cao đất rộng trước đây, chết không có chỗ chôn thây.”
Trang Nghiêu cười khẽ: “Khẩu khí không nhỏ.”
Dịch Đông lạnh giọng: “Mục đích mấy người tới đây không phải là ôn lại chuyện cũ chứ, có chuyện gì thì nói mau, tôi không có thời gian vô nghĩa với mấy người.”
Trang Nghiêu móc từ trong ngực ra một tờ giấy, mở ra trước mặt Dịch Đông: “Chắc hẳn anh từng nhìn thấy thứ này phải không.”
Chính là lệnh truy nã.
Dịch Đông: “Tôi không có hứng thú với cái này, người không phạm ta, ta không phạm người.”
Trang Nghiêu cười nhạt: “Đừng nói dễ nghe như vậy chứ, hai anh chỉ là không ‘phạm’ nổi vào chúng tôi thôi. Những bang phái nhỏ yếu và dị nhân trong thành Lạc Dương này cũng không có vận may tốt như chúng tôi, đều bị hai anh ép ra chiến trường làm cờ thí, nếu những người có khả năng này không có năng lực tự vệ, hai anh sẽ án binh bất động lâu như vậy chắc.”
“Vậy có làm sao? Chí ít thì bây giờ, chúng tôi không có hứng thú với giải thưởng ngọc Con Rối.”
“Không phải anh không có hứng thú, chỉ là anh thiếu phương pháp mà thôi, bây giờ anh là ‘Nê Bồ Tát qua sông, bản thân khó giữ nổi [112]’, sao lại nhàn rỗi tấn công chúng tôi được.”
[112] Nê Bồ Tát qua sông, bản thân khó giữ nổi: Bồ Tát vốn là vị Phật cứu khổ cứu nạn, nhưng lại là Bồ Tát bằng đất (Nê Bồ Tát), rơi xuống nước cả mình cũng không giữ được, sao còn cứu được ai. Nhân vật này xuất xứ từ nhân vật Nê Bồ Tát trong Phong Vân, người đã tiên đoán “Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long” (Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng) cho Hùng Bá, mở ra câu chuyện Phong Vân, nhưng mới chỉ tiết lộ nửa thiên cơ. Cũng vì tiết lộ thiên cơ nên Nê Bồ Tát bị mọc mụn độc trên mặt, phải dùng hỏa hầu hấp thụ độc, kéo dài hơi tàn, cuối cùng vì từ chối yêu cầu tiết lộ thiên cơ của Hùng Bá và vì giữ bí mật nên bị Hùng Bá giết hạ, “giang hồ đệ nhất tương sĩ” Nê Bồ Tát có thể nhìn thấu thiên cơ, lại không nhìn thấy vận mệnh của mình.
Dịch Đông lạnh giọng nói: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì.”
Trang Nghiêu nhét tờ giấy vào trong lòng: “Hai anh tuy không có hứng thú nhưng chúng tôi lại cảm thấy hứng thú, tôi nói rồi, mục tiêu của chúng tôi luôn là ngọc Con Rối chứ không phải hai anh, chỉ cần có được ngọc Con Rối, của ai cũng như nhau.”
“Cậu muốn mảnh ngọc treo thưởng kia?”
“Không sai, như vậy cũng tránh khỏi xung đột với hai anh, không phải sao?”
“Vậy cậu hãy đến Bắc Kinh, nói với tôi cũng vô dụng.”
“Không cần đến Bắc Kinh, nhóm người tới từ Bắc Kinh sẽ mang theo một miếng trên người.”
Dịch Đông nhíu mày: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin tưởng lời của cậu?”
“Hai anh có máy đo năng lượng ngọc Con Rối chứ?”
Dịch Đông: “Có.”
“Phạm vi kiểm tra là bao nhiêu?”
“Không quá 70 mét.”
“Nếu anh muốn xác định thì mang nó theo đến chỗ đóng quân của nhóm người kia thử xem, anh biết bay, chuyện này không làm khó được anh.”
“Sao mấy người biết?”
“Yến Hội Dương nói cho chúng tôi biết, nhóm người kia mới thu được một miếng ngọc Con Rối ở gần Trương Gia Giới [113], trên đường về Bắc Kinh thì nhận được mệnh lệnh, vì vậy đến Lạc Dương cướp miếng ngọc của anh, mấy ngày nữa sẽ có người của Bắc Kinh tới trợ giúp họ, thuận tiện tiếp ứng cho ngọc Con Rối.”
[113] Trương Gia Giới: “Viên ngọc của miền sơn cước” – một địa cấp thị ở phía tây bắc tỉnh Hồ Nam, TQ, có thiên nhiên hoang dã và phong cảnh độc đáo.
Dịch Đông lạnh nhạt nói: “Tôi cũng nhận được tin tức không khác thế lắm, con đường rất tin cậy, nhưng tin tức kia nói, Trương Gia Giới không có ngọc Con Rối, những người đó không lấy được gì hết.”
“Ha ha.” Trang Nghiêu cười to: “Lẽ nào họ lại nói cho toàn thế giới biết rằng trong tay mình có một miếng ngọc Con Rối hay sao?”
“Vậy mấy người dựa vào cái gì để xác định? Yến Hội Dương thì dựa vào cái gì để xác định?”
“Tin tức Yến Hội Dương lấy được không khác hai anh cho lắm, nhưng chúng tôi thấy sự tình khác thường nên cố ý đi điều tra, kết quả phát hiện họ mang theo một miếng ngọc Con Rối, về phần chúng tôi xác định thế nào, anh không cần biết.”
“Cho dù họ có thật sự mang theo một miếng ngọc Con Rối thì sao chứ?”
“So với việc để một đám người ngoài ly gián, làm suy yếu các thế lực lớn ở Lạc Dương, cướp đoạt ngọc Con Rối, làm ngư ông đắc lợi, vì sao chúng ta không liên thủ lại với nhau cướp miếng ngọc Con Rối của họ. Đến lúc đó, anh cũng an toàn, tôi cũng lấy được thứ tôi mong muốn, chẳng phải hai bên đều được lợi hay sao.”
Dịch Đông nghi ngờ nhìn họ: “Không phải mấy người đã liên thủ với Lục Vân ư?.”
“Lục Vân sức mạnh quá yếu, chúng tôi không thấy khả quan.”
Dịch Đông hạ tầm mắt, suy nghĩ một lát: “Rốt cuộc mấy người đang giở trò gì, nếu thật sự muốn hợp tác, chờ tôi xác định họ có thật sự mang theo ngọc Con Rối hay không đã.”
“Được, khoảng giờ này ngày mai, chúng ta gặp lại, tôi nghĩ đến lúc đó anh đã có đáp án.”
Mấy người nhảy lên lưng A Bố, xoay người rời đi.
Sau khi trở lại thẩm mỹ viện, Thành Thiên Bích hỏi Tùng Hạ trước tiên: “Anh có cảm giác được ngọc Con Rối không?”
Tùng Hạ gật đầu: “Ở vị trí Tây Nam của khu biệt thự, có thể là ở giữa hàng áp chót của biệt thự, tòa nhà thứ ba.”
Trang Nghiêu nói: “Tốt, nếu có thể dẫn dụ hàng loạt vũ lực của họ rời khỏi biệt thự, chúng ta có thể đi vào trong lấy ngọc Con Rối. Sau khi lấy được ngọc Con Rối, chúng ta lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi đó, cho dù phải bỏ lại Lộ Bá.”
Lúc này, Đường Nhạn Khâu ra ngoài đã trở về, mọi người nhìn về phía hắn, Tùng Hạ hỏi: “Tiểu Đường, thế nào rồi?”
“Dựa theo những gì anh nói, ném mấy miếng mã não vào nơi đóng quân của dị nhân Bắc Kinh.”
“Làm tốt lắm.”
Tin tức nhóm người Bắc Kinh mang theo ngọc Con Rối tất nhiên là do Trang Nghiêu bịa ra, kế hoạch của họ chính thức triển khai bước một, chuyện cực kỳ quan trọng chính là đầu tiên phải khiến Ngụy Tử tin chuyện nhóm Bắc Kinh quả thật có ngọc Con Rối, chuyện thứ hai là phải làm cho tất cả mọi người trong thành Lạc Dương đều biết đám người kia mang theo ngọc Con Rối. Mấy miếng mã não vỡ chính là ngọc phù có thể tích trữ năng lượng do Tùng Hạ chế tạo ra, thứ chứa đựng bên trong chính là năng lượng vô thuộc tính giống ngọc Con Rối, dị nhân không thể cảm giác, nhưng máy móc thì có thể. Họ không xác định cái máy đó có thể kiểm nghiệm ra năng lượng thua kém cực lớn giữa ngọc Con Rối và ngọc phù mã não hay không, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì ngọc phù có thể tích trữ năng lượng cũng đủ khiến mọi người mê hoặc rồi, thậm chí nhóm người Bắc Kinh cũng sẽ phải rối loạn.
Tổ chức dị nhân Bắc Kinh kia xuất hiện làm rối loạn sự cân bằng ở Lạc Dương, có thể khiến mấy thế lực lớn đối đầu gay gắt, kẻ xui xẻo cuối cùng chính là dị nhân năng lực thông thường và người thường. Họ mong rằng đồng thời với chuyện cướp được ngọc Con Rối, họ cũng có thể đuổi nhóm thổ phỉ ngoại lai này đi, đây cũng là kỳ vọng của Yến Hội Dương.
Về phần Ngụy Tử, mất đi ngọc Con Rối, họ sẽ tổn thất to lớn, Triệu Phấn, Diêu Hoàng đều sẽ suy yếu trong trận chiến này, không thể tái chiến, đến lúc đó cũng có thể đổi lấy cho Lạc Dương một đoạn thời gian yên bình rất dài.
Chậm nhất là ngày mai, Dịch Đông nhất định sẽ mang theo máy móc tự mình đi kiểm nghiệm ngọc Con Rối thật giả, khi đó, thời gian hành động cũng đã đến.
Trang Nghiêu nói: “Hôm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, những thứ không thể bỏ lại thì đều đặt lên người A Bố, dùng dây cột chắc, giấu ở dưới đuôi nó, nơi đó tương đối an toàn. Nếu tình huống khó đối phó hơn chúng ta nghĩ, không thể mang theo Lộ Bá đi, như vậy cũng tốt, Lạc Dương cách Bắc Kinh không quá 800 km, vài ngày là A Bố có thể đến nơi. Chuẩn bị sẵn sàng, đây là trận chiến cực kỳ quan trọng của chúng ta. Người ta đã dán lệnh truy nã lên trán chúng ta rồi, nếu ngay cả ngọc Con Rối mà chúng ta cũng không cướp được thì đến Bắc Kinh cũng lành ít dữ nhiều.”
Tùng Hạ siết chặt nắm đấm, trong lòng có một cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, không biết do sợ hay do kích động.
Thời gian ước chừng đã sắp tới một năm, rốt cuộc họ đã sắp tới Bắc Kinh, phải lấy cho bằng được một miếng ngọc Con Rối, rồi sau đó đến Bắc Kinh, họ có thể đảm bảo an toàn cho mình. Cho nên, đây đúng là trận chiến cực kỳ quan trọng, họ tuyệt đối phải lấy được ngọc Con Rối, còn sống mà rời khỏi đây!
Thủy Thiên Thừa: Lúc này cách Bắc Kinh thật sự không còn xa.