Cảm giác ngồi trên tảng băng trong suốt mà nhìn xuống dưới không lãng mạn chút nào hết mà lại khiến lòng người kinh sợ. Trần thiếu mất kiên nhẫn muốn đứng lên, Ngô Du lại ôm hông hắn không buông, tư thế kia cứ như Trần thiếu là vật sở hữu của hắn vậy, thật khiến người ta khó chịu.
Ngô Du cười ha ha nói: “Mấy thuộc hạ cũ của anh, chỉ cần không phản kháng, tôi đều sẽ an bài thích đáng, nhưng ba cô nhân ngãi của anh nên làm gì bây giờ?”
Sắc mặt Trần thiếu khẽ thay đổi: “Nếu mày là đàn ông thì đừng có động vào phụ nữ.”
“Chà, còn biết đau lòng cơ à?” Ngô Du cười khẽ: “Vậy mà còn phái một cô đến quyến rũ tôi.”
“Cô ấy vốn thuộc phe chiến đấu của bang Thanh Nham.”
Ngô Du cười: “Thật không biết thương hương tiếc ngọc, nếu cô ta không đến chọc tôi, có lẽ tôi sẽ không giết người, nhưng vừa nghĩ đến chuyện cô ta muốn giết tôi, còn từng ngủ với anh, tôi lại thấy hơi tức giận.”
Trần thiếu liếc xéo hắn: “Rốt cuộc mày tính xử lý họ thế nào.”
“Anh lo à?” Ngô Du nhìn hắn thật sâu: “Tôi sẽ ghen đấy.”
Trần thiếu mím môi, quay mặt đi: “Tùy.”
Hai tay Ngô Du ôm hông hắn, cười nhẹ: “Yên tâm, tôi không thích giết người như vậy, đợi đến ngày chúng ta kết hôn, tôi sẽ mời mấy cô ấy tới tham gia.”
Trần thiếu quay đầu nhìn hắn: “Mày nói gì?”
Ngô Du mỉm cười trêu chọc: “Anh không cảm thấy thú vị lắm sao.”
Trần thiếu nghiến răng: “Mày…”
“Tôi dám, tôi có thể, hơn nữa tôi nhất định sẽ làm vậy.” Ánh mắt Ngô Du sáng ngời: “Tôi sẽ khiến cả Trùng Khánh này đều biết anh sẽ trở thành người của Ngô Du tôi.”
Trần thiếu cười lạnh: “Không phải muốn thông qua tao thao túng Trùng Khánh à, có cần phí công phí sức vậy không.”
“Cần, vì tôi muốn Trùng Khánh, cũng muốn anh.”
Trần thiếu cảm thấy nói nhiều thêm một câu với hắn thôi cũng có thể nổi khùng thành bệnh tim.
Ngô Du kéo hắn: “Vào thôi, bên ngoài hơi lạnh.”
Hai người quay về phòng ngủ, Ngô Du nói: “Anh có tắm không?”
Trần thiếu đề phòng nhìn hắn: “Mày tính làm gì?”
Ngô Du khoanh tay nhìn hắn: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho anh mấy ngày để thích ứng, sẽ không chạm vào anh, anh đi tắm đi.” Nói xong mở tủ, tìm cho hắn mấy bộ quần áo: “Quần áo của anh ngày mai tôi sẽ kêu người đưa tới.”
Trần thiếu nắm quần áo, bước vào phòng tắm, không buồn quay đầu lại.
Một lát sau, Trần thiếu tắm xong bước ra, đi chân trần, quần áo rộng rãi mặc trên người vẫn tôn lên cơ thể cao lớn, mái tóc ướt sũng ép sát vào má, giọt nước trong suốt từ cổ trượt xuống áo. Toàn thân Trần thiếu đều toát ra hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa, Ngô Du nhìn vào mà phải tròn mắt, thật muốn cứ như vậy nhào lên ăn sạch người ta vào bụng.
Ánh mắt như lang như hổ này, chỉ cần là đàn ông thì đều không lạ. Sau khi chạm phải ánh mắt ấy, cơ thể Trần thiếu hơi run lên một chút. Có một gã đàn ông lúc nào cũng tơ tưởng đến mông mình, cảm giác này thật là có chút dọa người, song hắn lại không thể phản kháng, điều này khiến hắn vừa nghẹn khuất, vừa nhục nhã.
Ngô Du cười: “Tôi đi tắm đây, có cần khóa anh vào không nhỉ.”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn: “Bên ngoài nhiều người canh chừng như vậy, cha mẹ tao còn trong tay mày, mày sợ cái gì.”
“Nói cũng phải.” Ngô Du nói: “Anh đứng ngoài cửa, tôi muốn nói chuyện với anh.”
Trần thiếu trợn mắt: “Thà mày còng tay chân tao vào còn hơn.”
Ngô Du kéo hắn đến cửa: “Đứng ở đây thôi, nếu anh không muốn, chúng ta cùng vào phòng tắm cùng tắm lại vậy.”
Trần thiếu trợn mắt: “Vào mà tắm của mày đi.”
Trong lúc tắm rửa, Ngô Du thường hỏi Trần thiếu một vài câu hỏi không đầu không đuôi, đều là chuyện trước tận thế như chuyện đi học đi làm, cứ như hai người là bạn bè đã lâu không gặp đang trò chuyện vậy. Trần thiếu vừa trả lời vừa nghĩ, nếu không có đại họa này, ngày hắn gặp lại Ngô Du không phải chính là bạn thời thơ ấu đã lâu không gặp hay sao? Họ sẽ thân thiết cùng ngồi uống rượu ăn cơm, kể chuyện quá khứ, nói chuyện gần đây, không chừng còn có thể hợp tác với nhau. Cho dù Ngô Du là đồng tính luyến ái hay có nhìn trúng hắn thì cũng không dám làm càn như thế, thế nhưng đại họa này đã thay đổi số phận mọi người.
Sau khi tắm xong, Ngô Du đẩy cửa ra nhìn thấy Trần thiếu, nở một nụ cười đặc biệt sáng lạn, Trần thiếu nhìn vào còn ngẩn ra một chút. Không thể không nói người đàn ông này thật sự rất có mị lực, khí chất trưởng thành mê hoặc lòng người như hoa anh túc.
Ngô Du vươn vai một chút rồi nhào lên trên giường: “Mấy ngày qua thật là mệt mỏi, tôi phải đánh một giấc thật đã mới được.”
Trần thiếu nhìn chiếc giường lớn kia, tràn ngập cảm xúc mâu thuẫn.
Ngô Du mỉm cười vươn tay với hắn: “Đến nào, bảo bối.”
Trần thiếu bất đắc dĩ đi qua, trèo lên giường.
Ngô Du nâng người ôm lấy hắn, đặt hắn dưới thân.
Hai mắt Trần thiếu chợt lóe sự kinh ngạc, trầm giọng: “Mày nói…”
Ngô Du cười: “Tôi biết, tôi chỉ muốn hôn anh.” Hắn dùng chóp mũi cọ cọ vào hai má Trần thiếu: “Anh thơm quá.”
Thân mật mờ ám thế này với một người đàn ông chỉ khiến Trần thiếu cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Từ xưa đến nay, với Trần thiếu mà nói, đàn ông chỉ có thể là anh em, bạn bè, trợ thủ, kẻ địch, nhưng chưa bao giờ có thể là tình nhân. Hắn là trai thẳng ba mươi năm, thật sự không thể dễ dàng chấp nhận sự đụng chạm của Ngô Du với hắn.
Trần thiếu nén cơn ghê tởm, trầm giọng nói: “Buổi tối mày để tao ngủ chỗ này?”
“Phải.”
“Mày không sợ nửa đêm tao giết mày à?”
Ngô Du cười: “Anh dám? Tôi chết rồi, ba mẹ anh cũng đừng hòng sống.”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn: “Không dám.”
Ngô Du híp mắt: “Vậy là đúng rồi.”
Trần thiếu nhắm mắt lại chui vào trong chăn, không muốn dây dưa với Ngô Du nữa.
Ngô Du bá đạo gác tay qua hông Trần thiếu, ghé đầu vào hõm gáy hắn, hiển nhiên định ngủ thế này.
Dù rất buồn ngủ nhưng trong đầu Trần thiếu cứ loạn như ma, thế nào cũng không ngủ được. Hắn nhịn, rồi lại nhịn, song vẫn nói: “Tao sẽ không thích đàn ông.”
Ngô Du nhếch môi cười cười: “Anh sẽ… anh sẽ thích tôi.”
“Đừng có nằm mơ.”
“Tôi thích anh, cho nên dù có thế nào, tôi cũng sẽ khiến anh ở lại bên tôi. Nếu anh cũng có thể thích tôi không phải thoải mái hơn nhiều hay sao.”
Trần thiếu hừ lạnh một tiếng.
Ngô Du siết chặt vòng tay, gần như ôm cả Trần thiếu vào trong lòng, khẽ ấn một nụ hôn lên trán Trần thiếu: “Dù sao chăng nữa, anh cũng không có quyền từ chối.”
Hai người đều mang tâm sự riêng của mình, cứ như vậy tiến vào giấc ngủ.
Trần thiếu không biết xuất phát từ tâm trạng gì mà Ngô Du lại đi sắm vai nhân tình lãng mạn, biến đổi đa dạng nấu cơm cho hắn, tặng quà cho hắn, dẫn hắn đi câu cá trong phạm vi hữu hạn, ăn uống dã ngoại, cùng đi cưỡi ngựa… Nếu hắn có thể yên phận để Ngô Du làm tất cả những chuyện này thì hai người bình an vô sự, song nếu hắn có một chút diễn xuất không phối hợp, Ngô Du nói mặt mũi biến sắc là có thể biến sắc, hỉ nộ vô thường. Cứ thế vài lần, bất luận là về mặt thân thể hay ngôn ngữ, phản kháng của Trần thiếu đều ít đi rất nhiều. Dần dà, hắn nghi ngờ Ngô Du đang cố ý tấn công phòng tuyến tâm lý của hắn. Trần thiếu nuôi chó từ nhỏ, cũng tự tay huấn luyện mấy con chó dữ, điều quan trọng nhất trong huấn luyện chó chính là thưởng phạt phân minh, làm tốt thì thưởng, làm không tốt thì đánh, chuyện Ngô Du đang làm giống như đang huấn luyện một con chó. Trần thiếu biết rõ như thế, song càng ngày càng không thể chống cự.
Trong khoảng thời gian này, khi tâm trạng của Ngô Du không tệ, Trần thiếu lại được gặp cha mẹ mình. Hai người quả thật không bị ngược đãi, chỉ là cũng không biết có phải ảo giác hay không song hắn cứ thấy ánh mắt cha mẹ nhìn hắn có điều là lạ, điều này khiến hắn vô cùng xấu hổ.
Một ngày, Ngô Du đang uống trà đọc sách, Tiểu Huy đột nhiên xông vào, sắc mặt có chút cổ quái.
Ánh mắt Ngô Du vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn tiểu thuyết: “Tiểu Huy, có chuyện gì vậy?”
Tiểu Huy liếc nhìn Trần thiếu: “Lão đại, có người muốn gặp Trần thiếu.”
“Gặp Trần thiếu?” Ngô Du ngẩng đầu: “Ai?”
“Một người phụ nữ, cô ta nói mình là bạn gái của Trần thiếu, còn nói…”
Trần thiếu biến sắc.
Ngô Du nheo mắt, trong mắt hiện ra tinh quang: “Nói gì?”
“Nói… cô ta mang thai con của Trần thiếu, bây giờ không đủ cơm ăn…”
Ngô Du ném cuốn sách trong tay đi, cười lạnh: “Vậy à, cô ta mang thai con của Trần thiếu? Vậy phải tiếp đãi chu toàn mới được.”
Trần thiếu cũng đầy mặt khiếp sợ. Họ vẫn nghe nói rằng dị nhân đánh mất khả năng sinh dục, thế nhưng chung quy chỉ mới biến dị không đến một năm, chẳng ai có thể chứng thực chuyện này có chính xác trăm phần trăm hay không, chỉ biết là tỷ lệ sinh sản cực thấp mà thôi. Cho dù có dị nhân thật sự có con thì cũng không phải chuyện gì kỳ quái, chung quy họ vốn đều là người thường. Nếu cô gái kia thật sự mang thai thì đó có thể là hậu thế duy nhất đời này của hắn. Nhưng nhìn vào biểu cảm của Ngô Du, hắn không biết đây là chuyện vui hay chuyện buồn nữa.
Ngô Du liếc nhìn Trần thiếu, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Không đi xem mẹ của con anh sao.”
Trần thiếu bình tĩnh: “Chưa chắc đã là của tao.” Trong khoảnh khắc này không nên hy vọng, hắn không biết Ngô Du sẽ làm ra chuyện gì.
Ngô Du kéo hắn dậy từ trên sô pha, hai người đến sảnh trước.
Vừa vào phòng khách, một người phụ nữ tiều tụy co quắp đứng ở đó. Cô có diện mạo thanh tú, có thể nhìn ra là rất xinh đẹp, có điều giờ nhếch nhác quá nên khiến người ta chẳng có tâm trạng thưởng thức dung mạo của cô.
Trần thiếu liếc mắt nhìn đã nhận ra cô, quả thật là tình nhân cũ của mình. Có điều khác với Vương Tâm, cô gái này vừa không phải dị nhân cũng không có gia cảnh to tát gì, lúc trước do thấy cô xinh đẹp nên hắn mới thu nhận, không thì cả nhà cô đều sẽ chết đói. Sau khi Trần thiếu thất thế, Ngô Du tự nhiên không thể giúp hắn nuôi tình nhân nữa, cả nhà cô gái tự nhiên không thể bảo đảm ấm no.
Vừa thấy Trần thiếu, cô gái đã bật khóc, lắp bắp nói mình mang thai, lại không được ăn uống tử tế.
Nét mặt Ngô Du u ám thâm trần, nhìn Trần thiếu hoảng hốt lại cố gắng ra vẻ cứng rắn nói rằng: “Dù trong bụng cô có phải con tôi hay không thì giờ tôi cũng không thể lo được, cô đi tìm Đại Toàn, họ sẽ giúp cô.”
Cô gái khóc lóc: “Em đi tìm rồi, họ đều nói dị nhân không thể mang thai nên không tin em…”
“Vậy dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô?” Ngô Du cười lạnh nhìn cô, băng giá trong mắt bắn ra bốn phía: “Bây giờ cô có hai kết cục. Thứ nhất, tôi cho cô một công việc, bất cứ ai trong nhà cô làm cũng được, cam đoan cả nhà đều có cơm ăn. Thứ hai, tôi sẽ giết cô.”
Cô gái sợ tới mức run lên.
“Mà hai kết cục này tất cả đều được quyết định bởi cô có nói thật hay không.” Ngô Du lạnh giọng: “Bây giờ, nói thật!”
Cô gái sợ tới mức gần như quỳ sụp xuống đất, bả vai gầy yếu run lên nhè nhẹ, cuối cùng nhỏ giọng bật khóc: “Không, không phải anh ấy.”
Trần thiếu chỉ thấy nhẹ nhõm, bây giờ căn bản không phải là lúc nên có con cái.
Ngô Du lạnh lùng nhìn cô gái.
Trần thiếu giữ vai hắn lại: “Tha cho cô ta đi.”
Ngô Du quay sang, nở nụ cười thâm trầm: “Vì sao?”
Trần thiếu hai mắt trừng trừng: “Ngô Du, mày làm khó cô ta thì có gì tốt, để cô ta đi đi.”
Ngô Du mỉm cười, để lộ một chiếc răng trắng: “Cô ta dám gạt tôi nói có con của anh, chuyện này thôi đã đủ để cô ta phải chết rồi.”
Trái khế cổ Trần thiếu trượt lên trượt xuống, hắn bình tâm, trầm giọng nói: “Ngô Du, tha cho cô ta, coi như tao xin mày.”
“Anh xin tôi?” Ngô Du tức giận chưa giảm, bóp chặt cằm Trần thiếu, khàn giọng: “Vì ả đàn bà này mà anh xin tôi?”
Trần thiếu mím môi, căng thẳng đến mức bàn tay cũng toát mồ hôi.
Ngô Du nhếch miệng cười: “Ra vẻ giống như đang xin xỏ chút đi.”