Tùng Hạ kinh ngạc: “A… ba… ba cậu.” Thế nhưng cậu vừa nghe thấy Tiểu Vương nói là tư lệnh Tào gì đó cơ mà?
Thành Thiên Bích nói: “Anh thay quần áo khác, đi theo tôi.”
“Hả? Sao tôi lại đi cùng?”
“Anh quên rồi sao?”
Tùng Hạ bỗng nhiên nhớ ra rằng vì quan hệ giữa ngọc cổ và ngọc Con Rối nên cậu và Thành Thiên Bích còn bị gắn với nhau trong phạm vi bốn mét.
Cậu nhanh chóng vào phòng thay quần áo sạch sẽ, vừa nghĩ tới chuyện lát nữa thôi sẽ gặp ba của Thành Thiên Bích, trái tim nhỏ bé của cậu lại nhảy dựng cả lên.
Không thể nào, vừa gì đó với Thiên Bích xong lại gặp ba của cậu ấy luôn… Mặc dù ba Thiên Bích không biết, nhưng cậu nhất định sẽ chột dạ.
Sau khi ra ngoài, ngồi trên xe của Tiểu Vương, hai người cố ý ngồi ở hàng cuối cùng, Tùng Hạ hỏi nhỏ Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, ba cậu là… tư lệnh? Quân khu Bắc Kinh?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Phó Tư lệnh.”
Tùng Hạ nháy mắt một cái: “Chẳng lẽ là tướng quân Tào Tri Hiền?”
“Phải.” Có vẻ Thành Thiên Bích không quá muốn tiếp tục đề tài này.
Tùng Hạ chẹp lưỡi một tiếng. Trước kia cậu cũng không quá chú ý đến thời sự chính trị, nhưng đàn ông đều có tình cảm với quân đội, nên thật ra cậu khá để ý đến quân đội, nhất là những nhân vật có cấp bậc lãnh đạo quân đội quốc gia cậu đều có ấn tượng. Tào Tri Hiền có quân hàm Thượng tướng, hơn nữa còn là Phó ủy viên cấp quốc gia của Ủy ban Quân sự Trung ương, Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh, chỉ huy tập đoàn quân [130] hạng nặng là quân khu 52 Bắc Kinh, tay cầm ít nhất mười vạn trọng binh. Nếu đặt ở cổ đại thì người này chính là nhân vật tầm cỡ mà hoàng đế phải luôn canh chừng xem ông ta có mưu phản hay không. Thảo nào Thành Thiên Bích không hề lo lắng đến ba mẹ mình như vậy. Sau khi tận thế, nhất định chính quyền sẽ sụp đổ, quân quyền độc chiếm, nắm giữ sức mạnh quân sự chính là nắm giữ quyền khống chế. Tào Tri Hiền là nhân vật đẳng cấp, sao có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng chứ.
[130] Tập đoàn quân: còn gọi là Tập đoàn quân Dã chiến hay Lộ quân, tiếng Anh là Field Army, gồm từ 2 đến 4 Quân đoàn (60.000 đến 200.000 binh sĩ), chỉ huy bởi Đại tướng cấp bậc 4 sao.
Không biết vì sao, trong lòng Tùng Hạ có chút mất mát: “Thiên Bích, hóa ra nhà cậu có địa vị như vậy à.”
Thành Thiên Bích mặt không thay đổi nói: “Không liên quan với tôi.”
“Hả?” Tùng Hạ chú ý tới chuyện Thành Thiên Bích không vui vẻ muốn gặp ba mình chút nào, hơn nữa còn không theo họ ba, chỉ e…
Tiểu Vương lái xe vào thang máy, thang máy một đường đi xuống, đưa họ tới tầng thứ hai, cũng là tầng mà hôm qua Tùng Chấn Trung nói chuyện với họ, có rất nhiều phòng họp.
Tiểu Vương lái xe đến trước cửa một phòng họp khép kín hoàn toàn: “Đồng chí Thành, hai người chờ ở đây một chút, tư lệnh sẽ đến ngay lập tức.”
Hai người ngồi vào phòng họp, Tùng Hạ có chút căng thẳng.
Một lát sau, cửa bị một cảnh vệ đẩy ra.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đều đứng lên, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn ngẩng đầu đi đến. Ông có gương mặt hao hao vài nét rất giống Thành Thiên Bích, và cũng như Thành Thiên Bích, ông ta có khí thế mạnh mẽ.
Thành Thiên Bích không chút sợ hãi nhìn ông ta, chào ông theo kiểu nhà binh: “Tướng quân Tào.”
Tùng Hạ hơi lắp bắp: “A… chào… chào tướng quân Tào.”
Ánh mắt sắc bén của Tào Tri Hiền đảo qua hai người, cuối cùng rơi vào Thành Thiên Bích, ánh mắt tối xuống: “Thiên Bích, con cần phải khách khí đến vậy với ba ư.”
Thành Thiên Bích để tay xuống, đứng thẳng không nói một lời.
Tào Tri Hiền nhìn Tùng Hạ một chút: “Đây là cậu bạn các con cùng nhau trở về sao? Cậu là cháu của giáo sư Tùng?”
Tùng Hạ gật đầu: “Hai người nói chuyện, cháu ra ngoài chờ trước.”
Tào Tri Hiền “ừ” một tiếng, tìm một cái ghế gần nhất ngồi xuống.
Sau khi ra ngoài, Tùng Hạ đóng cửa, bốn cảnh vệ đứng trông cửa đều nhìn cậu.
Tùng Hạ nói: “Tôi ở đây chờ.”
Một cảnh vệ nói: “Đồng chí, tôi dẫn đồng chí sang khu nghỉ ngơi bên kia.”
Tùng Hạ cười khổ: “Không được, tôi không thể rời khỏi phòng họp quá xa, dù các đồng chí có tin hay không, tôi và người bên trong đang bị một thứ cột lại.”
Cảnh vệ đều tỏ vẻ không hiểu.
“Các đồng chí cứ để tôi đứng ở đây là được.”
Nhóm cảnh vệ cũng không nói gì nữa, tiếp tục canh gác.
Tùng Hạ dựa vào vách tường một bên, nghĩ đến bề ngoài tương tự của Tào Tri Hiền và Thành Thiên Bích, đúng là rất giống nhau, ngay cả khí chất cũng y hệt nhau, thoạt nhìn đều là người nói năng thận trọng.
Thiên Bích và ba cậu ấy nhất định có cảm xúc giống nhau nhỉ, gặp mặt không gọi “ba” mà lại gọi tướng quân… Không biết ở bên trong họ đang nói gì.
Tùng Hạ giật mình, càng ngày càng tò mò với nội dung cuộc trò chuyện của hai người bên trong.
Nghe một chút được không nhỉ… Chỉ cần hơi cường hóa thính giác một chút là được, thế nhưng, làm thế không được tốt cho lắm… Thôi, cứ nghe một chút vậy.
Tùng Hạ thật sự không nhẫn nại được, tập trung năng lượng đến thần kinh thính giác, phòng họp vốn có hiệu quả cách âm cực tốt cũng thành thùng rỗng kêu to đối với tiến hóa thính lực, lập tức cậu đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bên trong.
Tào Tri Hiền nói: “Trong mười tháng con mất tích, ba vẫn luôn phái người tìm con, vì sao con quay về Bắc Kinh lại không báo cho ba biết trước?”
Thành Thiên Bích bình thản nói: “Còn có nhiệm vụ phải xử lý.”
“Không phải con muốn gặp Quách Thành Minh sao? Ba và ông ta gặp nhau thường xuyên, vậy mà con thà xin người ngoài giúp đỡ chứ không đến tìm ba mình?”
“Giáo sư Tùng đã sắp xếp xong xuôi.”
Tào Tri Hiền thở dài: “Thiên Bích, con có biết trong khoảng thời gian này, ba đã lo cho con nhiều thế nào không? Ba từng khuyên con bao nhiêu lần rồi, đừng gia nhập vào lính đặc chủng số 9, toàn chấp hành những nhiệm vụ khó khăn nhất nguy hiểm nhất, lại không tên không họ, hồ sơ vĩnh viễn bị niêm phong trong kho, thậm chí ngay cả quân hàm cũng không thể công bố, rốt cuộc con tính làm gì? Nếu trước đây con đến chỗ ba, bây giờ kiểu gì cũng đã lên tới sĩ quan cấp uý rồi.”
Thành Thiên Bích không nói gì.
Tào Tri Hiền trầm giọng: “Có điều con cũng không chịu thua kém ai, bây giờ con là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, quan trọng hơn bất cứ quân hàm gì, không hổ là con trai của Tào Tri Hiền này.”
Giọng nói không chút cảm xúc của Thành Thiên Bích vang lên: “Tướng quân Tào, ngài biết chuyện tất cả dị nhân đẳng cấp cao đều mất khả năng sinh sản chứ.”
Lần này đến phiên Tào Tri Hiền trầm mặc.
“Không ai có thể kéo dài huyết mạch cho ngài, xưa kia tôi không muốn, bây giờ cũng không thể.”
Tào Tri Hiền vỗ xuống bàn thật mạnh: “Vấn đề sinh sản sẽ do dị nhân tiến hóa não bộ ở viện khoa học giải quyết, đây không phải chuyện của một nhà chúng ta mà còn là vấn đề lớn liên quan đến sự sinh sản của toàn bộ nhân loại, nhất định họ sẽ tìm được biện pháp giải quyết.”
“Chuyện này không liên quan đến tôi.”
Tào Tri Hiền thở dài nặng trịch: “Thiên Bích, đã nhiều năm như vậy, con vẫn chưa thể từ bỏ chuyện cũ hay sao?”
Thành Thiên Bích trầm mặc.
Tùng Hạ có thể tưởng tượng biểu cảm bây giờ của hắn là những biểu cảm như lúc thường, thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng, như thể không có gì có thể chạm vào nội tâm của hắn vậy. Tùng Hạ không biết giữa Thành Thiên Bích và ba hắn đã xảy ra chuyện gì, có điều từ chuyện Thành Thiên Bích không theo họ ba mình đã có thể đoán được, chắc lại là một vở kịch luân lý gia đình.
Một lát sau, Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Người của số 9 còn sống không?”
Tào Tri Hiền thở dài: “Sau khi động đất, người của số 9 trở thành nhóm thứ ba được phái đến Thanh Hải trợ giúp, nhưng cũng giống hai nhóm người trước, bặt vô âm tín, bây giờ đã không còn số 9 nữa. Hai tháng đầu tiên sau tận thế, tất cả động thực vật đều điên cuồng tiến hóa, thức ăn bị hỏng hết, con người bị đánh đến trở tay không kịp. Hai tháng đó là thời gian Bắc Kinh người chết nhiều nhất. Động thực vật tấn công, đói khát, bệnh dịch, đột ngột hạ nhiệt độ, đã từng có lần trong vòng nửa tháng chết mất ba triệu nhân khẩu, nhân số quân đội cũng bị cắt giảm trên phạm vi lớn, quân đội đặc biệt từ chín khu sát nhập thành ba khu. Quân đội đặc biệt số 9 đã không còn tồn tại.”
Tùng Hạ nghe mà tâm trạng hết sức nặng nề. Hai tháng đầu tiên sau tận thế đúng là thời gian người chết nhiều nhất, ai nấy cũng tràn đầy cảm xúc. Bởi vì đại họa này đột ngột giáng xuống, không ai có bất cứ chuẩn bị gì, tất cả đều lâm vào khủng hoảng và tuyệt vọng tột cùng chỉ sau một đêm. Mất đi an toàn, ấm no, rất nhiều người nếu không phải bị động thực vật biến dị giết chết thì là chết đói, chết khát, chết rét. Thời gian tận thế vừa lúc là đầu hạ, thời tiết từ từ nóng bức, xác người không được xử lý hợp lý, bắt đầu bùng nổ thành bệnh dịch quy mô lớn trong thành phố, con người lại chết dần chết mòn. Đó là thời kì tăm tối nhất của loài người, rất nhiều người chưa thể điều chỉnh tâm tính của thời đại văn minh đã phải vội vã đối mặt với số phận tàn khốc, bởi vậy mà phần lớn mọi người đều không chống cự nổi.
Tùng Hạ hồi tưởng lại, đây cũng là thời kì gian nan nhất của cậu và Thành Thiên Bích. Lúc này năng lực biến dị của Thành Thiên Bích vừa mới thức tỉnh, hai người lẩn trốn khắp nơi, đã từng có lúc đói đến nỗi phải ăn chuột, ăn sâu đã từng bị mấy con chó hoang đuổi đến nỗi rơi xuống cống ngầm dưới đất, có điều cũng có duyên có được ngọc cổ. Sau khi sống qua thời kì ban đầu, sau đó vì có năng lực tự vệ nên tình hình mới chuyển tốt. Thế mới nói thử thách mà một người phải đối mặt có liên quan trực tiếp với khả năng của người đó, ít ra thì lúc này họ vẫn chưa thể coi là an toàn.
Tào Tri Hiền nói tiếp: “Ba tập đoàn quân ở Bắc Kinh nay cũng đã giảm bớt thành hai, một là tập đoàn quân 52 của ba, còn lại là tập đoàn quân 46 của Từ Ưng, lính đặc chủng số 9 đã từng chịu sự quản lý của tập đoàn quân 35 đã tổn thất nghiêm trọng sau dịch chuột quy mô lớn tháng đầu tiên sau trận động đất, cũng bị nhập vào khu khác.”
Thành Thiên Bích vẫn trầm mặc, Tùng Hạ có thể hiểu được tâm trạng của hắn bây giờ, trăm cay nghìn đắng quay về Bắc Kinh, nhưng tổ chức của mình đã hoàn toàn biến mất.
“Thiên Bích, tình thế bây giờ vô cùng tốt đối với hai cha con ta, Từ Ưng không có con trai là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, ta tin con cũng hiểu, con và giáo sư Tùng cũng có giao tình nhất định, chúng ta cùng liên thủ với giáo sư Tùng, nhất định có thể nắm được thế cục Bắc Kinh trong tay. Ta tuyệt đối không cho Từ Ưng và phái Cấp Tiến của Trang Du nắm quyền xã hội tương lai.”
“Tôi không hiểu ngài đang nói gì.”
“Con vừa về Bắc Kinh được một ngày, không tìm hiểu tình hình, chờ con biết, con sẽ hiểu ba đang nói gì. Mấy ngày tới con cứ ở lại trong viện khoa học trước, ở đấy rất an toàn, đi ra ngoài một chút cũng được, có điều phải dẫn theo bảo vệ. Chờ con suy nghĩ thấu đáo thì tới tìm ba.”
Sau đó, Tùng Hạ nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị đặt xuống bàn.
Thành Thiên Bích hỏi: “Đây là cái gì?”
Tào Tri Hiền: “Con cầm lấy dùng trước. Đây là loại tiền mới, có điều bây giờ thứ làm đồng giá lưu thông không phải vàng, mà là… năng lượng.”
Tùng Hạ kinh hãi, tất cả cảnh vệ đều chú ý tới nét mặt đột ngột thay đổi của cậu, đồng loạt nhìn về phía cậu.
Tùng Hạ che giấu sự kinh ngạc của mình hết sức sạch sẽ. Bắc Kinh đã xuất hiện tiền mới? Cái gì gọi là lấy năng lượng làm thứ đồng giá lưu thông? Ý của ông ta là quốc gia đã thay việc dự trữ vàng thành dự trữ năng lượng? Thế nhưng, năng lượng gì? Năng lượng lấy từ đâu ra? Dự trữ năng lượng có ý nghĩa gì?
Xem ra, cậu thật sự có quá ít hiểu biết về nơi này.
Một lát sau, cửa được mở ra, Tào Tri Hiền bước ra ngoài đầu tiên.
Tùng Hạ có chút hồi hộp nhìn ông ta, đối mặt với Tào Tri Hiền, ngoại trừ chột dạ thì cậu chỉ còn chột dạ, tối qua cậu vừa ngủ với con trai người ta, hôm nay lại nghe trộm hai cha con họ nói chuyện…
Tào Tri Hiền gật đầu với cậu: “Tiểu đồng chí, cậu tên là gì?”
“Tùng Hạ, Hạ trong mùa hạ.”
“Cám ơn cậu đã chăm sóc Thiên Bích ở trên đường.”
“Không, là cậu ấy chăm sóc chúng cháu.”
Tào Tri Hiền cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ vai cậu: “Hãy chăm sóc nhau.”
Tùng Hạ luống cuống cười cười.
“Hôm khác chúng ta tâm sự, mấy ngày tới các cháu hãy nghỉ ngơi trước đi.” Nét mặt Tào Tri Hiền đột nhiên trở lạnh: “Chuyện lệnh truy nã các cháu đừng lo lắng, nếu sớm biết người họ treo thưởng chính là con trai Tào mỗ… Hừ, hồ đồ.”
Tào Tri Hiền và cảnh vệ rời khỏi đó.
Tùng Hạ đi vào phòng họp, Thành Thiên Bích vẫn ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ gì, trước mặt hắn đặt một xấp tiền giấy rất dày. Tùng Hạ đi tới, cầm lên xem một chút, trên tiền giấy không có in hình người, lại in khung cảnh toàn bộ của viện khoa học quốc gia, trên mặt ghi trị giá một nghìn: “Đây là cái gì?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không phải anh nghe thấy hết rồi sao.”
Tùng Hạ xấu hổ: “Thiên Bích, sao mà cậu biết?”
Thành Thiên Bích nói: “Tôi biết anh nhất định sẽ nghe trộm.”
Tùng Hạ chột dạ nhìn hắn: “Thiên Bích, xin lỗi… tôi… thật ra bình thường tôi không phải là người như thế, nhưng tôi…”
“Không sao, về chuyện của tôi, nếu anh muốn biết, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Tùng Hạ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Quên đi, tuy tôi muốn biết, nhưng tôi không muốn hỏi, chờ cậu muốn nói thì hãy nói.”
“Ừ.”
Tùng Hạ hí hoáy xấp tiền trong tay: “Mỗi tờ trị giá một nghìn, xấp tiền dày như vậy phải đến một, hai trăm nghìn ấy nhỉ?” Tùng Hạ sinh ra tò mò mãnh liệt đối với số tiền này, tuy không biết số tiền này đích thực trị giá bao nhiêu, nhưng cho dù ở thời đại văn minh, tiền trong ngân hàng của cậu còn chưa đến một trăm nghìn.
“Không rõ lắm, đi hỏi giáo sư Tùng một chút.”
“Được, hôm qua chú còn nói sẽ tìm chúng ta đi ăn, hôm nay chưa thấy chú tới, chúng ta đi tìm chú nhé.”
Hai người đi ra khỏi phòng họp, Tiểu Vương ở đại sảnh chờ họ, thấy họ đi ra, cười nói: “Hai vị còn muốn làm gì nữa không?”
“Tôi muốn đi gặp ch… Giáo sư Tùng.” Tùng Hạ ý thức được gọi như trước không quá nghiêm túc, dù sao người ở đây nhìn thấy chú cậu đều hết mực cung kính.
“Sáng sớm hôm nay giáo sư Tùng đã đi họp với cấp trên, có thể lát nữa vẫn chưa về.”
“A, vậy chúng tôi làm gì được giờ nhỉ? Đúng rồi, chuyện Liễu ca thế nào rồi?”
“Đã cho người của quân đội đi tìm, nhân khẩu hiện tại của Bắc Kinh khoảng chừng một triệu bảy trăm ngàn, hơn một nửa số đó đã không sống ở địa chỉ cũ, muốn tìm người độ khó cũng khá lớn, chúng tôi sẽ tiếp tục đi tìm.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Hai người có muốn ra ngoài đi dạo không? Bây giờ tiểu tiến sĩ Trang đang chuẩn bị mang mèo đến thẩm mỹ viện.”
“Tiểu… tiểu tiến sĩ Trang?”
Tiểu Vương ngượng ngùng cười cười: “Để phân biệt với tiến sĩ Trang Du, cho nên…”
Tùng Hạ cười: “Cũng tốt, chúng tôi cứ như nhà quê lên tỉnh vậy, cái gì cũng thấy mới, tôi còn không biết thể tích lớn như A Bố thì phải tắm thế nào nữa, cậu dẫn chúng tôi ra ngoài đi.”
Mười phút sau, bốn người còn lại cũng đều xuống lầu, ai nấy cũng đã thay toàn bộ quần áo mới, Liễu Phong Vũ lại xịt thứ nước hoa mà hắn tha thiết ước mơ. Vừa nhìn thấy Tùng Hạ, hắn đã hớn hở nói: “Tiểu Hạ, nhà anh không bị hỏng, nghe người có kinh nghiệm nói, bình thường nếu nhà cửa không bị phá hỏng thì tỉ lệ sinh tồn của chủ nhân căn nhà đó rất cao, nói không chừng ba mẹ anh đang ở góc nào ngay trong thành phố này đó.”
Tùng Hạ cười nói: “Vậy thì tốt quá, Liễu ca, mọi người nhất định có thể tìm được ba mẹ anh.”
Tiểu Vương dẫn mọi người xuống lầu dưới, gã vừa đi vừa nói: “Bây giờ vấn đề lớn nhất là không thể công khai đi tìm vì Liễu tiên sinh có thân phận tương đối đặc biệt, có rất nhiều người biết, chúng tôi sợ kẻ có mưu đồ sẽ lợi dụng chuyện này để… Cho nên, bây giờ chỉ có thể bí mật điều tra.”
Tùng Hạ gật đầu: “Chúng tôi hiểu.”
Trang Nghiêu nhìn xấp tiền trong tay Thành Thiên Bích: “Đây là cái gì?”
Thành Thiên Bích đưa cho nó: “Tiền.”
“Tiền kiểu mới sao, thú vị.” Nó hỏi Tiểu Vương: “Giá trị của loại tiền này tính thế nào?”
“Giá trị của tờ tiền một nghìn ngang bằng với mười miligam năng lượng có thuộc tính bất kỳ.”
“Anh nói như vậy chúng tôi vẫn chưa hiểu, năng lượng lấy từ đâu?”
Tiểu Vương sờ sờ đầu: “Tinh luyện ra từ động thực vật tử vong.”
Trong lòng mọi người đều cả kinh, suy đoán trước đây của Trang Nghiêu đã trở thành sự thật, Bắc Kinh đã nghiên cứu ra công cụ để hấp thu năng lượng của động thực vật tử vong, tương đương với “công năng sơ cấp” của Tùng Hạ.
Thế nhưng, năng lượng cũng có thể bị cụ thể hóa?
Tùng Hạ cau mày: “Năng lượng được tinh luyện? Như vậy năng lượng có dạng gì? Lỏng? Rắn? Thể khí? Tinh luyện ra có thể làm gì? Tại sao phải dùng năng lượng làm vật giá lưu thông thay tiền?”
Tiểu Vương hơi choáng, ấp úng trả lời: “A, chuyện đó… năng lượng tinh luyện ra không biết là dạng gì, có điều được các nhà khoa học chuyển hóa thành thể lỏng, loại chất lỏng này có thể tiêm thẳng vào người dị nhân, sau khi tiêm xong nó sẽ trở thành năng lượng của dị nhân, thế nhưng năng lượng này không phải vĩnh cửu, chỉ thích hợp để tạm thời bổ sung năng lượng, chủ yếu là thứ cứu mạng khi cạn kiệt sức lực, vô cùng đắt tiền.”
Tùng Hạ trầm tư: “Phương thức này chẳng phải sẽ tạo thành tàn sát hay sao.”
Tiểu Vương cười khổ: “Giết người chiếm năng lượng bị cấm, nhưng mà, trước đây săn trộm cũng bị cấm…”
Trang Nghiêu nói: “Muốn khôi phục trật tự xã hội thì nhất định phải thành lập hệ thống tiền tệ, mà muốn thành lập hệ thống tiền tệ thì phải có một vật lưu thông đồng giá thích hợp nhất, trước kia là dự trữ vàng, bây giờ năng lượng quý giá nhất. Phương pháp này thật ra rất hợp lý, thế nhưng đến khi hệ thống tiền tệ này phổ biến, tất nhiên sẽ xuất hiện ‘thợ săn trộm’ đi săn sinh vật mang năng lượng, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Theo gót những kẻ giết người vì tiền ở thời đại văn minh, thật ra không có bản chất khác nhau.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Thảo nào người của tộc Long Huyết nói người thường mới an toàn.”
Tiểu Vương thở dài: “Người thường được nhận lương thực cứu tế định kỳ, vĩnh viễn ăn không đủ no, làm những công việc thấp hèn nhất, phải chịu ức hiếp, an toàn của họ dùng tôn nghiêm đánh đổi, hơn nữa an toàn của họ rất yếu đuối. Tuy nơi này ban bố mệnh lệnh cấm con người đánh nhau nhưng chuyện dị nhân giết người thường không có ai quản. Tôi cũng chỉ là một người thường, bởi vì anh trai là một dị nhân làm cảnh vệ ở đây nên tôi mới được phụ trách công việc hậu cần ở đây, nhưng thế này đã là công việc được vô số người thèm muốn rồi. Thật ra ở thời đại này, căn bản không ai là an toàn.”
Mọi người nghe mà cảm thấy trong lòng nặng nề.
Bọn họ rời khỏi khu thí nghiệm, đi vào trong sân, A Bố từ xa đã ngửi thấy mùi, nhấp nhổm muốn đi tìm họ. Nhưng thể tích nó quá lớn, không chui vào bên trong được, chỉ có thể thò cái đầu lớn vào trong cửa. Đoàn người đi xuống từ trên lầu lập tức nhìn thấy một cái đầu mèo to lớn lấp kín cửa chính, đang lom lom nhìn họ.
Tiểu Vương vỗ ngực: “Má ơi, nửa đêm mà nhìn thấy chắc bị hù chết.”
Mọi người đi tới, Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố: “A Bố, tao dẫn mày đi tắm, đi sửa lông.”
A Bố hớn hở kêu “meo” một tiếng.
Sau khi đi ra khỏi viện khoa học, Tiểu Vương dẫn họ đến thẩm mỹ viện, họ để Tiểu Vương ngồi trên người A Bố, như vậy có thể đi nhanh hơn một chút, thế nhưng Tiểu Vương đánh chết cũng không lên, lúc thì nói mình sợ độ cao, lúc lại nói mình dị ứng với lông mèo.
Đi thẳng một đường, mọi người đi trên đường đều nhìn họ, không nhịn được bàn tán xôn xao.
May là thẩm mỹ viện cho thú cưng kia cách viện khoa học không xa, đi hơn mười phút là đã đến, có điều đó là A Bố chậm rãi đi hơn mười phút, còn Tiểu Vương thì chạy một đường hổn hển mới theo kịp.
Đi qua góc đường, Tiểu Vương chỉ vào phía trước: “Đến rồi, chính là chỗ này.”
Trước mắt xuất hiện một khoảng sân rộng trống trải, trên quảng trường đứng một con Poodle [131] màu đen cao ba mét và một con Husky cao bốn mét. Dưới chân chúng có một thùng nhiên liệu giống như trạm xăng dầu, một thùng nhiên liệu có thể nối với vài ống nước, ống nước rất dài, có thể kéo lên độ cao rất cao, có sáu cái như vậy ở trên quảng trường. Bình quân một con thú cưng biến dị cần đồng thời mười người tắm rửa cho nó. Quanh người con Poodle cao ba mét dựng vài cái thang, quanh con Husky cao bốn mét ít thang hơn, nhưng trên lưng nó đứng ba người có cánh, đang dùng súng bắn nước phun nước.
[131] Poodle: Được coi là dòng chó “siêu mẫu”, bộ lông xù dễ tạo hình và thường được cắt tỉa, có 3 kích thước chính thức là: Toy, Miniature và Standard, tính cách nhanh nhẹn, có khả năng quan sát, thông minh và vâng lời.
Poodle-dog-cute-hd-wallpapers
Đặng Tiêu vô cùng hứng thú: “Wow, tắm như thế này à.”
Trang Nghiêu nói: “Không biết ống nước của họ có kéo được lên đến độ cao của A Bố hay không.”
Tiểu Vương nói: “Mọi người yên tâm, hôm qua khi hẹn trước, tôi đã nói tình hình của A Bố cho họ, họ nói trước nay chưa từng nhận vị khách nào có thể tích lớn như vậy, nhưng sẽ chuẩn bị tốt.”
Họ dẫn A Bố đi tới, hai con Poodle và Husky vốn ngoan ngoãn tắm đều có chút bối rối, đề phòng nhìn A Bố, thể tích của chúng đã lớn kinh người, nhưng đứng bên cạnh A Bố lại lùn hơn một nửa, quả thật thoáng cái đã biến thành chó nhỏ.
A Bố không phản ứng lại với chúng, cứ đi thẳng về phía trước.
Một người đàn ông sau lưng mọc cánh bươm bướm từ đằng xa bay tới, hắn có bề ngoài khá bảnh bao, tóc khá dài, da trắng nõn, hơi giống con gái, vừa nhìn thấy họ đã cười sáng lạn: “Chào các vị, xem nào xem nào mèo Ragdoll 7.7 mét hôm qua đã hẹn trước phải không? Rồi nhớ rồi nhớ rồi đã sớm chuẩn bị tốt cho các vị Ôi con mèo này đẹp quá, hơi bẩn một chút, bảo đảm sẽ tắm rửa thật là sạch sẽ cho bảo bối của các vị.” Nói xong như gió cuốn bay đến phía xa, vui sướng vẫy gọi họ: “Các vị sang đây đi.”
Mọi người không nói tiếng nào, nhìn về phía trước.
Tiểu Vương cười gượng: “Anh ta là ông chủ của thẩm mỹ viện, cứ như vậy đó, ngoại trừ tham tài và hơi ưỡn ẹo thì những thứ khác coi như bình thường, mọi người đừng để ý.”
Mọi người dẫn A Bố đi tới chỗ ông chủ đứng, trên mặt đất quả nhiên có một bộ trang bị như thùng nhiên liệu.
Ông chủ bươm bướm bay vòng quanh A Bố một vòng: “Ôi chao, bảo bối đẹp quá, có điều thể tích khá lớn, cũng không dễ tắm.”
Tùng Hạ ngửa đầu nhìn ông chủ: “Hết bao nhiêu tiền ạ?”
Ông chủ bươm bướm bay xuống, cười hì hì nhìn họ: “Lần đầu tới đây, tính rẻ cho các vị chút, hai nghìn là được rồi.”
Tiểu Vương chép miệng: “Hai nghìn? A Thanh, anh cũng dám lấy cơ à.”
A Thanh lườm gã một cái: “Chỗ này của tôi là thẩm mỹ viện cho thú cưng biến dị duy nhất trong cả Bắc Kinh, là dịch vụ cung cấp cho khách hàng cao cấp, cậu có hiểu không? Xin cậu đừng lấy tiền lương hai trăm một tháng của cậu áp vào tôi chứ.”
Tiểu Vương buồn bực nói: “Tôi có hai trăm bảy mà.”
“Hơn nữa, cậu nhìn vị khách này mà xem, vị khách có thể tích lớn nhất mà tôi từng tiếp đãi cũng không đến sáu mét, bảo bối này còn gần tám mét, cậu có biết độ khó công việc lớn thế nào không, có biết nhân công và chi phí vật liệu bây giờ cao thế nào không hả?”
Tiểu Vương quay mặt sang chỗ khác, không nói gì.
Trang Nghiêu nói: “Hai nghìn thì hai nghìn, tắm nhanh lên một chút.”
A Thanh vui vẻ ném một cái hôn gió cho Trang Nghiêu: “Tiểu mỹ nam này thiệt là sảng khoái.” Ánh mắt hắn liếc qua những người còn lại ở đây: “Ôi ôi chết mất sao các vị ai nấy cũng đẹp trai thế này, sao lại đi cùng nhau được thế? Khó trách họ muốn truy nã các vị mà.”
Sắc mặt mọi người hơi biến.
A Thanh cười cười: “Gì chứ, đây cũng không phải bí mật gì, ngày đầu tiên các vị vào thành, toàn bộ người của thành Bắc Kinh đều biết rồi, nào, các vị, trả tiền trước đã.”
Tùng Hạ móc ra hai tờ tiền giấy đưa cho hắn, A Thanh mặt mày hớn hở nhét vào trong túi, hắn bay lên người A Bố, vỗ tay một cái với công nhân: “Bên này thêm mười người!”
Mọi người đứng sang một bên, nhìn hơn mười người mặc áo mưa rút ống nước từ thùng nhiên liệu, có người dùng thang, có người bay lên cao, nước phun ra từ trong ống nước, phun lên người A Bố.
Lúc đầu A Bố hơi không quen, khó chịu lắc lắc lông, vung vẩy khiến sáu cái thang bắc trên người nó tất cả đều bị văng ra ngoài. May là những người này sớm có kinh nghiệm, thoáng cái đã túm được lông A Bố, ổn định thân thể.
Trang Nghiêu hô: “A Bố, mày đừng cử động.”
A Bố vô tội nhìn Trang Nghiêu, cũng không nhúc nhích nữa.
Tùng Hạ cười nói: “A Thanh thông minh thật, nghĩ được cái nghề này.”
“Đúng vậy, có điều thông minh cũng chưa đủ, cũng phải có chỗ dựa nữa, anh đừng chỉ thấy A Thanh thế thôi, anh ta là anh trai của một trong Tam thiết vệ của Lục Đạo Hoàng Tuyền đấy. A Thanh có khả năng tấn công bình thường, hơn nữa tính cách cũng không hợp cho chiến đấu, có điều ở đây không ai dám chọc đến anh ta đâu, em trai anh ta rất lợi hại.”
“Lục Đạo Hoàng Tuyền… Lão đại của họ là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Đất.”
Tiểu Vương nói: “Không sai, người kia rất ít lộ diện, năng lực của hắn chỉ mới được biểu diễn một lần, có điều đã rất khiến người ta rung động.”
“A, nó như thế nào?”
“Đại khái bốn tháng trước, bên phía Lang Phường [132] đột nhiên xuất hiện một đàn kiến biến dị lớn, mỗi con to chừng nắm tay người, lúc đó số lượng vẫn chưa nhiều, có điều nếu mặc chúng phát triển tiếp thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Sau đó quân đội cắt cử chuyện này cho lão đại của Lục Đạo Hoàng Tuyền là Lý Đạo Ái đi giải quyết, nghe nói sau khi hắn đi thì có một tiếng vang rất lớn, nơi quảng trường xảy ra nạn kiến, mặt đất bị sụp mười cm, sau đó nơi đó lại thái bình.”
[132] Lang Phường: Một địa cấp thị của tỉnh Hà Bắc, cách trung tâm Bắc Kinh gần 60 km.
Đặng Tiêu kinh ngạc: “Wow, lợi hại thế cơ á? Những người khác thì sao? Những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác thì sao?”
Đến đây hình như Tiểu Vương cũng lên gân: “Những người khác ấy à, cũng đều là nhân vật cỡ khủng cả. Ví dụ như lão đại của quận Cửu Giang là Diêu Tiềm Giang, đúng là giết người trong vô hình, hết sức kinh hãi, tôi từng tận mắt chứng kiến. Khi đó có một con bò xui xẻo cao hơn năm mét, hình như là gia súc người ta thuần dưỡng để ăn thịt, không biết làm thế nào mà chạy được vào trung tâm thành phố. Lúc đó lão đại của quận Cửu Giang và đàn em đi qua, không biết làm thế nào mà con bò lao vào Diêu Tiềm Giang, kết quả mọi người đoán thế nào.”
Tùng Hạ có chút buồn cười, biểu cảm của Tiểu Vương giống như đang kể Bình thư [133] vậy.
[133] Bình thư: Một hình thức văn nghệ dân gian của TQ, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ ý nói vừa kể chuyện vừa hoa chân múa tay diễn đạt.
Ngoại trừ Đặng Tiêu, tất cả mọi người đều mặt không thay đổi nhìn gã, vẫn là Đặng Tiêu chờ mong hỏi: “Thế nào thế nào.”
Tiểu Vương kích động nói: “Hắn ngay cả một ngón tay cũng không động, khi con bò cách hắn chỉ còn vài mét thì rầm một tiếng ngã xuống đất, nhìn vào mới thấy nó đã biến thành thịt bò khô, tất cả nước trong thân thể đều bị rút ra. Má ơi, thật là đáng sợ, mọi người có tưởng tượng được không, nếu tôi đi bên cạnh hắn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể biến thành xác khô.”
Tùng Hạ gật đầu: “Phương thức tấn công này quả là đáng sợ.”
“Thế còn lão đại của tộc Long Huyết thì sao?” Trang Nghiêu khá hứng thú hỏi.
“Lão đại của tộc Long Huyết ấy là người trẻ tuổi nhất trong số họ, hình như mới tuổi chừng hai mươi, hắn là người cải tạo gene, từ thời đại văn minh đã là một con quái vật, nghe nói là vũ khí bí mật quốc gia, nếu không có tận thế, chỉ sợ cả đời chúng ta cũng không biết trên thế giới còn có quái vật này. Không ngờ quái vật này còn tiến hóa thành dị nhân sức mạnh thiên nhiên, nhất định là vô cùng lợi hại, nghe nói hắn có thể khiến một tòa nhà hóa thành tro bụi trong chớp mắt. Đáng sợ hơn là hắn còn cầm đầu một nhóm quái vật Long Huyết mà trước tận thế cũng đã có đầy đủ sức tấn công của dị nhân. Tộc Long Huyết có nhân số ít nhất trong bốn bang phái, hình như chỉ có hơn chục người, thế nhưng quý hồ tinh bất quý hồ đa.” Tiểu Vương sờ sờ cằm: “Có điều lão đại của tộc Long Huyết có một nhược điểm trí mạng mà rất nhiều người biết.”
“Nhược điểm gì?”
“Có thể do còn nhỏ tuổi nên hắn vô cùng nghe lời ba nói, suốt ngày dính với ba như hình với bóng, mọi người nói xem, như thế còn có tiền đồ sao?”
Tùng Hạ nghĩ đến đứa trẻ mà Thiện Minh ôm trong lòng, mặc dù chú cậu nói thật ra nó là người trưởng thành, thế nhưng hình tượng của cậu đối với lão đại tộc Long Huyết đã tạm thời cố định ở một đứa con nít trần truồng mới một, hai tuổi, toàn thân phủ kín vảy vàng rồi. Nay lại nghe Tiểu Vương nói người đó rất dính lấy ba mình thì hình tượng một đứa con nít nũng nịu nhào vào lòng ba càng kiên cố trong nhận thức của cậu, khiến ấn tượng của cậu về tộc Long Huyết này có chút buồn cười.
Trang Nghiêu hỏi tiếp: “Lão đại của hội Phụng Lam thì sao? Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Sấm Sét ấy.”
Sắc mặt Tiểu Vương trầm xuống: “Lão đại Phụng Lam là một tên điên, vô cùng huênh hoang, gây nhiều thù hằn ở Bắc Kinh, nhưng vì hắn rất lợi hại nên không ai dám chọc. Một tia sét cao áp đánh xuống, thần tiên cũng phải nhượng bộ.”
“Xem ra bốn bang phái này, mỗi người một vẻ, đúng là không thể nói rõ ai lợi hại hơn ai.”
Tiểu Vương gật đầu, nhìn Thành Thiên Bích: “Bây giờ là năm rồi.”
“Cái gì?”
“Bởi vì đồng chí Thành đã đến nên số dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh bây giờ biến thành năm, cho nên thế cục phải đổi.” Tiểu Vương thâm trầm nói: “Bắc Kinh cũng sẽ thay đổi.”