Đoàn người đi đến xế chiều, sắc trời dần tối, đến tối rừng rậm hoàn toàn không nhìn thấy gì, họ sẽ hạ trại nghỉ ngơi trước thời gian ấy.
Tùng Hạ nhóm lửa, chuẩn bị nấu cơm.
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm, Thành Thiên Bích hỏi Trang Nghiêu: “Chúng ta đi đến đâu rồi?”
Trang Nghiêu nhìn bản đồ một chút: “Đại khái ở quanh Miên Dương, ngày mai đi một ngày đêm, sáng ngày hôm kia là có thể đến Quảng Nguyên [86], dựa theo tốc độ này mà nói, chừng một tuần lễ là chúng ta có thể đến Tây An. Đến lúc đó, chúng ta sẽ phải có quyết định.”
[86] Miên Dương, Quảng Nguyên: Hai địa cấp thị thuộc tỉnh Tứ Xuyên, TQ. Nhóm Tùng Hạ xuất phát từ điểm A (Thành Đô), hiện đang ở quanh B (Miên Dương), ngày kia tới C (Quảng Nguyên) và mục tiêu là E (Tây An – Thiểm Tây, TQ), trước khi đến Tây An họ sẽ đi qua D (Hán Trung – Thiểm Tây).
Mọi người ngẩng đầu nhìn nó.
Trang Nghiêu dùng bút khoanh một vòng tròn ở trên bản đồ, vị trí bị khoanh là Lạc Dương.
“Rốt cuộc là đến thẳng Bắc Kinh, hay đi qua Lạc Dương lấy mảnh ngọc Con Rối kia.”
Tất cả mọi người trầm mặc.
Trang Nghiêu nói: “Khi chúng ta đến Tây An… Không, khi đến Hán Trung sẽ quyết định chuyện này. Hán Trung là một thành phố lớn trước Tây An, nếu chúng ta muốn thay đổi lộ trình để đến Lạc Dương, tất cả phương án đều phải điều chỉnh, tất cả vật tư đều phải phân phối một lần nữa, còn phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị. Cho nên, chúng ta có bốn, năm ngày để suy nghĩ vấn đề này.” Nó nói xong câu này, rồi nhìn về phía Thành Thiên Bích.
Nhóm này của họ có cấu thành rất kỳ quái, mặc dù mình thuộc vai “quân sư”, thế nhưng người tổ chức và tâm hạt nhân của cả nhóm lại là Thành Thiên Bích và Tùng Hạ, mặc dù mình có thể dẫn dắt cả nhóm đi về hướng có kết quả mình mong muốn, thế nhưng hướng đi của cả nhóm lại dựa vào quyết định của hai người kia, mà quyết sách của hai người kia lại có chút ý “nam chủ ngoại nữ chủ nội [87]”. Phần lớn mọi chuyện đều do Tùng Hạ quyết định, tuy Tùng Hạ thông minh nhưng lại không phải người tự quyết đoán, anh ta sẽ thương lượng với người khác. Quyết định của anh ta rất dễ bị mình và người khác ảnh hưởng. Thành Thiên Bích thì khác, anh ta bình thường không nhiều lời, thế nhưng rất có chủ kiến, hơn nữa lại quả quyết, phàm là điều anh ta đã nói thì mọi người sẽ phục tùng theo bản năng. Bởi vậy, quyết định trọng đại như có đi Lạc Dương hay không, tuy mặt ngoài là mọi người cùng nhau thương lượng, nhưng trên thực tế lại do Thành Thiên Bích định đoạt.
[87] Câu này tương đương với một câu tiếng Anh là “The man goes out to work while the woman looks after the house” vậy, chỉ sự phân công công việc rõ ràng khác biệt giữa hai người.
Thành Thiên Bích trầm ngâm nói: “Tôi cần thời gian suy ngẫm, đến Hán Trung, tôi sẽ cho cậu đáp án.”
Trang Nghiêu nhún vai: “Được, phải nhanh chóng hết sức có thể. Nếu chúng ta muốn đến Lạc Dương thì phải liên tục dự trữ vật tư ở Hán Trung và Tây An, nhất là xăng.”
Tùng Hạ cúi đầu không nói gì. Tâm trạng của cậu rất phức tạp. Cùng một lúc, cậu có chút chống cự với việc chủ động khiêu chiến tổ chức kia, nói cậu nhát gan cũng được, cậu đúng là có chút sợ hãi. Còn mặt khác, ngọc Con Rối có sức mê hoặc to lớn, cảnh tượng tốt đẹp khi cả nhóm được nâng cao sức mạnh tổng thể đang dẫn đường để cậu có một quyết định to gan. Cậu cảm thấy rất may mắn khi Trang Nghiêu không hỏi ý kiến cậu, bởi vì lấy tính cách của cậu, cậu sẽ do dự, cậu không thể ra quyết định thay cả nhóm được. Một khi chọn đến Lạc Dương, chẳng khác nào cậu đang đưa cả nhóm vào trong nguy hiểm, nếu thất bại, cậu không thể hứng chịu nổi hậu quả.
Tùng Hạ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trang Nghiêu: “Ý của cậu thế nào?”
Trang Nghiêu nói: “Ý của tôi chưa bao giờ thay đổi kể từ ngày tôi biết có một thứ tên là ngọc Con Rối tồn tại. Ngọc Con Rối nhất định có thể giải đáp rất nhiều bí mật, tôi đối với nó là bắt buộc phải có, cho dù không cướp từ trong tay tổ chức ở Lạc Dương, sau khi đến Bắc Kinh, tôi cũng sẽ nghĩ cách khác. Chỉ có điều có các anh ở đây thì dễ dàng hơn một chút.”
Tùng Hạ gật đầu, lại nhìn về phía Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ, hai người họ vẫn như bình thường, không có ý kiến, từ trước đến nay Liễu Phong Vũ vẫn luôn lười trong việc phí thời gian dư thừa để suy nghĩ. Trong số những người đang suy nghĩ trong nhóm, Đường Nhạn Khâu lại là “trung thành đi theo”, coi việc đưa họ đến Bắc Kinh là nhiệm vụ của mình, suy cho cùng thì họ có đi con đường kia hay không, hắn cũng sẽ không phản đối.
Trang Nghiêu nói: “Nếu Thành Thiên Bích nói đến Hán Trung rồi quyết định, chúng ta cũng đến Hán Trung rồi thảo luận lại vấn đề này, hai ngày nay tôi đã làm ra bản đồ lộ tuyến tuần hoàn kinh mạch của năng lượng Thủy và năng lượng Hỏa.” Nó lấy ra một tờ giấy đưa cho Liễu Phong Vũ: “Hai chúng ta sẽ dựa theo ‘đường tắt’ này bắt đầu tu luyện, sau đó mỗi ngày ghi lại tiến trình tăng trưởng năng lượng. Mặt khác, bản đồ lộ tuyến của năng lượng Mộc tôi cũng đã làm ra trong mấy ngày nay, nếu có một ngày hai người quyết định dùng phương pháp này, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.”
Liễu Phong Vũ nhìn tờ giấy kia, nét mặt có một sự nghiêm túc, có thể tờ giấy này chính là bí tịch khiến năng lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, cũng có thể sẽ khiến hắn đi vào con đường tẩu hỏa nhập ma, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng muốn thử một lần.
Ngày hôm nay lúc ăn cơm, bầu không khí có chút áp lực, chẳng có ai nhiều lời, sau khi cơm nước xong xuôi thì đều tự giác chui vào túi ngủ.
Ba ngày sau, bằng một cột mốc đường đã vị vứt bỏ, họ phân biệt ra được dòng chữ viết loang lổ, nó cho thấy họ đã đến Quảng Nguyên, cách Hán Trung lộ trình không đến hai ngày nữa.
Mấy ngày này, Thành Thiên Bích càng trầm mặc ít nói, Tùng Hạ có thể hiểu được tâm trạng của hắn. Rất hiếm khi Thành Thiên Bích lại do dự như vậy, cậu luôn cảm thấy Thành Thiên Bích lo lắng chuyện này không chỉ vì họ mà còn vì nhiệm vụ của mình. Dù sao, nhiệm vụ của hắn có thể có liên quan trực tiếp đến lợi ích quốc gia, mà chuyện họ có đi cướp ngọc Con Rối hay không lại liên quan đến lợi ích cá nhân. Một khi họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thành Thiên Bích không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy là đồng nghĩa với chuyện hắn đã vì tư lợi mà làm trễ nải lợi ích quốc gia, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như họ bình an đến Bắc Kinh, tự nhiên là một chuyện vui mừng, nhưng nếu họ không thể đến được… Không biết Thành Thiên Bích có thể hứng chịu hậu quả đó hay không. Mặc dù căn bản sẽ chẳng có ai khiển trách hắn, bởi vì người đã phân công nhiệm vụ cho hắn thậm chí còn không biết là hắn còn sống, thế nhưng Thành Thiên Bích là một người có tính tự ràng buộc lấy mình, cậu sợ hắn sẽ tự trách.
Tùng Hạ nghĩ đến chuyện này thì càng lo cho Thành Thiên Bích.
Lúc Thành Thiên Bích lái xe, Tùng Hạ cũng chủ động ngồi vào trong xe. Bởi vì trong xe mùi xăng hơi nồng nên họ thay phiên nhau lái xe, mỗi người lái mấy tiếng, những lúc khác dù trời có lạnh, họ cũng tình nguyện ngồi trên người A Bố hứng gió, bởi vậy trong xe chỉ có hai người bọn họ.
Tùng Hạ nhẹ giọng hỏi: “Thiên Bích, cậu vẫn đang nghĩ đến chuyện có đi Lạc Dương hay không à?”
Thành Thiên Bích “ừ” một tiếng.
“Có phải cậu đang lo lắng đến nhiệm vụ của cậu?”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, không trả lời.
“Tôi có thể hiểu cậu, cậu có tâm chí kiên định hơn bất kì ai, quyết định này đối với cậu mà nói nhất định rất khó. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, dù cậu quyết định thế nào, tôi cũng sẽ đi theo cậu.”
Trái tim Thành Thiên Bích khẽ run lên, hắn trầm giọng nói: “Còn anh thì sao? Anh có ý tưởng gì?”
Tùng Hạ cười khổ: “Cậu cũng biết đấy, con người của tôi không có chủ kiến cho lắm, thành thật mà nói, nếu để tôi quyết định, tôi sẽ giao lại quyền lựa chọn cho mọi người, bởi vì chuyện này quá nặng nề, cho nên tôi không dám làm chủ.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Ngọc Con Rối… quả thật rất hấp dẫn.”
“Không sai, có thể đẩy nhanh tiến hóa, nâng cao sức mạnh của mỗi người, đây là cám dỗ to lớn nhường nào. Thế nhưng cũng có thể tưởng tượng, những người sống quanh ngọc Con Rối lâu sẽ mạnh đến thế này, nói thật, tôi không có tự tin cho lắm.”
“Anh có nghĩ tới chuyện ngọc Con Rối và ngọc cổ có thể có liên quan nào đó hay không?”
Tùng Hạ gật đầu: “Ngay từ đầu tôi đã nghĩ đến chuyện đó, thế nhưng hai thứ này có khác biệt rất lớn, chí ít là chúng ta đều sống quanh ngọc cổ, nhưng tốc độ tiến hóa của ai… À không, chỉ có cậu, chỉ có tốc độ tiến hóa của cậu là nhanh chóng, nhưng tôi nghĩ chuyện này và ngọc cổ không có liên quan, mà do thiên phú của cậu. Nếu không, tôi chắc là người tiến hóa nhanh nhất mới đúng, mặc dù tôi nắm ngọc cổ lúc tu luyện, tốc độ có nhanh hơn một chút, nhưng ngọc cổ rõ ràng cho thấy chỉ có tác dụng với một mình tôi. Còn ngọc Con Rối, quả thật giống như một cỗ máy phóng thích năng lượng, có thể phóng xạ năng lượng đến tất cả các sinh vật nằm trong phạm vi nhất định của nó. Có điều, có một điều mà hai thứ này có thể tương tự, đó chính là năng lượng vô thuộc tính, năng lượng mà ngọc Con Rối phóng xạ chắc là năng lượng vô thuộc tính, mà ngọc cổ ẩn chứa cũng có thể là năng lượng vô thuộc tính.”
Vẻ mặt Thành Thiên Bích có một chút cứng ngắc, vô thức mặc niệm: “Ngọc… Con Rối.”
Tùng Hạ thở dài nặng trịch: “Thứ ngọc này thật là đáng sợ, chúng ta chỉ mới nghe nói nhưng cũng đã sinh ra ham muốn chiếm hữu rất mãnh liệt với nó, những người nắm giữ nó trường kỳ, chỉ e dù chết cũng không muốn buông tha.”
Ánh mắt Thành Thiên Bích trở nên thâm trầm, hai tay vô thức dùng sức nắm chặt tay lái.
Tùng Hạ miễn cưỡng cười nói: “Tôi luôn cảm thấy khao khát mãnh liệt chỉ qua lời đồn thổi như vậy có chút nguy hiểm, nếu không coi như thôi, chúng ta đến thẳng Bắc Kinh, gặp chú tôi rồi mới quyết định có được không? Dù sao thì Bắc Kinh cũng không xa Lạc Dương lắm, nếu chỉ cưỡi A Bố, chẳng bao lâu là chúng ta có thể đến nơi…”
Thành Thiên Bích không nói gì.
Tùng Hạ môi khẽ run, bất an trong lòng cậu càng trở nên nặng hơn.
Lại thêm ba ngày trôi qua, rốt cuộc thì họ đã đến Hán Trung.
Từ khi rời khỏi Trùng Khánh đến bây giờ, lương thực của họ đã hao mất phân nửa, trên xe trống bớt rất nhiều, thứ mà họ cần nhất bây giờ trừ xăng ra thì chính là xăng. Mọi người dự định ở Hán Trung nghỉ ngơi và hồi phục vài ngày, một là xem có tìm được xăng hay không, hai là chờ Thành Thiên Bích quyết định, họ sẽ tiến hành công tác chuẩn bị.
Bọn họ an tĩnh vào thành. Hán Trung không có khác biệt quá lớn so với những thành phố khác, chỉ là một khung cảnh phế tích, trên đường không nhìn thấy ai. Khi họ tới nơi thì đã gần đến hoàng hôn, mọi người tìm được một căn biệt thự, định đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây.
Một con quạ đen từ khi họ tiến vào cao tốc thì vẫn đi theo họ, cho đến tận khi họ bước vào biệt thự, nó mới vỗ cánh bay đi. Nó bay đến phía Nam thành phố, bay vào trong một căn nhà, lúc rơi xuống thì con quạ đen to chừng nửa mét hóa thân thành một người đàn ông trần truồng.
“Về rồi đấy à.” Một người đàn ông trung niên lười nhác dựa vào ghế, trong lòng gã có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, đang nhẹ nhàng bóp vai cho gã.
“Lưu ca.” Người quạ cung kính gọi một tiếng: “Chúng đến rồi.”
“Có mấy thằng?”
“Vẫn như trước, năm người, một con mèo biến dị.”
Lão Lưu nhìn về phía người bên cạnh: “Mày từng tiếp xúc với chúng nó, có biết năng lực của chúng nó không?”
Từ trong bóng tối có một cậu thanh niên vóc dáng cỡ trung bước ra, thoạt nhìn giống như một cậu sinh viên vừa mới tốt nghiệp, nhưng ánh mắt lại vô cùng độc địa, người này chính là kẻ không bao lâu trước đây bị nhóm Thành Thiên Bích kèm hai bên – Trương Mậu.
Trương Mậu cười lạnh: “Biết, chúng vừa đến Thành Đô, em đã tiếp xúc với chúng, định bắt chúng để lại chút tiền mãi lộ, kết quả là chúng vô cùng kiêu ngạo, em lại phái đàn quạ đen đi thử sức mạnh của chúng.”
“Chúng có năng lực gì?”
“Người đàn ông đã trói em vốn là một quân nhân, lúc đó hắn không sử dụng bất kì năng lực gì, chỉ dùng súng máy bắn phá, nhưng hắn nhất định là dị nhân, chỉ là bây giờ vẫn chưa thể xác định là năng lực gì một người bắn cung, hắn là dị nhân tiến hóa ngược lớp chim, tài bắn cung rất chuẩn còn có một dị chủng thực vật, sẽ biến thành cánh hoa màu đỏ rất lớn, tỏa ra mùi thối, còn có thể tiết ra dịch tiêu hóa, không biết là thực vật gì. Dù sao thì đối phó với hắn cũng có chút phiền phức một đứa bé là dị nhân âm thanh, chính là nó đã nhận ra giọng em.” Trương Mậu nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không em cũng sẽ không bị chúng bắt được.”
Lão Lưu khinh thường hừ một tiếng: “Còn một thằng?”
“Người còn lại chính là sự kinh ngạc em giành cho Lưu ca.”
“Ồ? Rốt cuộc là lợi hại thế nào mà lại thần bí như vậy? Chẳng lẽ là người tiến hóa não bộ?”
“Chờ anh em đến rồi anh sẽ biết.”
Lão Lưu lạnh nhạt: “Tốt nhất là thằng đó thật sự đáng giá, nếu không chúng mày vì năm người này mà huy động nhân lực tới tìm tao hợp tác thế này, đúng là có chỗ mất mặt. Huống hồ, mạng của anh em tao cũng không phải cho không, chúng mày sức mạnh cũng không yếu, nếu như thằng kia không đáng cho tao hi sinh anh em, đến lúc đó cũng đừng trách tao trở mặt.”
Trương Mậu cung kính: “Lưu ca, anh cứ yên tâm, người kia có năng lực đặc biệt, tuyệt đối là thứ mà mọi người chen nhau vỡ đầu cũng muốn có, nếu để họ cứ như thế mà đến Bắc Kinh, bị người khác phát hiện ra năng lực của người kia, Bắc Kinh cao thủ như mây, chúng ta hầu như không có cơ hội chiếm được.”
Lão Lưu hung dữ nói: “Bắc Kinh là chỗ cho đám người này sống ư, còn có bao thằng SB cho rằng nơi đó là thiên đường, dù chết cũng phải đến được đó, chết ở trên đường là vận mệnh của chúng.” Lúc nói lời này, gã vô thức sờ sờ cánh tay trái của mình, nơi cổ tay của cánh tay tráng kiện đã bị chặt đứt, vốn là vị trí bàn tay thì đã được thay bằng một chiếc móc sắt to cứng.
Trương Mậu âm hiểm cười: “Cho nên, vì không để cho họ cảm nhận sự kinh khủng của Bắc Kinh, chúng ta nên tiễn họ lên đường cho sớm.”
Lão Lưu vẫy vẫy tay: “A Võ, đến đây.”
“Đại ca.” Một người đàn ông gầy yếu đi tới.
“Đi thăm dò năng lực của chúng một chút, không cần cố quá, bảo vệ tính mạng và chuyện đầu tiên.”
“Vâng, đại ca.”
Trương Mậu cười nhạt trong lòng, Lưu lão đại hiển nhiên không tin gã, nhất định phải tự phái người mình đi thăm dò, đi thế cũng là chết uổng. Nhớ tới khả năng chữa trị vết thương thần kỳ của Tùng Hạ, trong mắt gã lộ ra ánh sáng tham lam.