Quyển 7: Ác chiến Hoa Nam
Chương 231
Tùng Hạ mỉm cười: “Nhạn Khâu nói cũng không sai, trước trận Hoa Nam, có tâm nguyện gì chưa làm xong thì nhất định phải đi thực hiện.”
Tùng Hạ hỏi: “Thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?”
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi bước ra từ trong phòng thí nghiệm, Tùng Chấn Trung gỡ kính mắt xuống, xoa xoa ấn đường: “Cháu hỏi ai?”
“Trang Nghiêu ạ.”
Tùng Chấn Trung thở dài: “Đâu thể đơn giản như vậy? Bọn chú mới chỉ kiểm tra mức độ tổn thương trí óc đã thấy phiền hơn tưởng tượng rồi.”
Đặng Tiêu vội la lên: “Giáo sư, mọi người có cách chứ?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Chữa trị trí óc cho dị nhân tiến hóa não bộ là lĩnh vực chúng tôi chưa từng đề cập tới. Đừng nói là dị nhân tiến hóa não bộ, cho dù là trí óc của người thường thì cũng là lĩnh vực cho đến ngày nay, loài người chưa thể hoàn toàn thấu hiểu, trí óc của dị nhân tiến hóa não bộ thì càng không cần phải nói. Nói thật, chúng tôi không quá chắc chắn.”
Tất cả đều phải nhíu mày.
Tùng Chấn Trung nói: “Công cuộc tách ký ức của Tôn tiên sinh lại càng phức tạp. Bộ não của ông ấy đã chết, không có bất cứ phản ứng gì với kích thích từ bên ngoài, chúng tôi muốn tiến hành nối thông sóng não với ông ấy song đã không thể làm được, chỉ có thể xâm nhập vào thần kinh trong não, cưỡng chế tiến hành phân tích tháo gỡ ký ức chủ quản tại trung khu thần kinh. Nhưng chuyện này rất khó thực thi, nếu thất bại thì chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Thành Thiên Bích khoanh tay đứng một bên, trầm giọng nói: “Như vậy… Triệu Diệc thì sao? Phải có một tin tốt chứ.”
Đường Đinh Chi nhìn về phía hắn: “Đại đội trưởng đội đặc chiến số 9 trực thuộc nguyên tập đoàn quân 35 quân khu Bắc Kinh – Triệu Diệc đã tỉnh, cậu có thể vào thăm.”
Thành Thiên Bích hít một hơi thật sâu, cho dù có thể đã kiềm chế song mọi người vẫn có thể nhìn ra trong mắt hắn chứa một sự lo lắng: “Anh ấy… có ý thức con người không?”
Đường Đinh Chi lạnh nhạt trả lời: “Cậu vẫn nên tự mình vào xem.”
Tùng Hạ vỗ vỗ bả vai Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, tôi vào thăm với cậu.”
Hai người cùng đi vào một gian phòng thí nghiệm, trong căn phòng trắng tinh lạnh lẽo đặt đầy các loại thiết bị tiên tiến, trên chiếc giường thí nghiệm [261] đơn giản có một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi đang ngồi, dáng người vạm vỡ, gương mặt cương nghị, cho dù sắc mặt nhợt nhạt, vừa nhìn đã biết ốm yếu, nhưng sống lưng lại rất thẳng.
[261] Giường thí nghiệm:
1-15012G54552S1Thành Thiên Bích mở miệng, giọng nói hơi run run: “Đội trưởng.”
Triệu Diệc quay mặt lại, con ngươi bỗng co lại: “Thiên Bích?”
“Đội trưởng.” Ánh mắt Thành Thiên Bích lóe lên ngời sáng, cất bước qua: “Đội trưởng, anh vẫn nhớ tôi!”
Triệu Diệc đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, tốc độ nhanh đến nỗi Tùng Hạ chỉ thấy mắt hoa một cái, khi cậu lại thấy rõ hình ảnh trước mắt, không biết từ lúc nào mà Triệu Diệc đã áp sát Thành Thiên Bích, bóp chặt cổ hắn, mà Thành Thiên Bích thì không nhúc nhích chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Diệc.
Triệu Diệc lạnh lùng nói: “Đây là đâu, cậu và những người đó là một phe ư? Anh còn phải đi cứu nhóm Tiểu Bắc, nhốt anh ở đây là có ý gì!”
Thành Thiên Bích ngẩn ra hồi lâu, trầm giọng nói: “Đội trưởng, trí nhớ của anh dừng lại ở đâu?”
Triệu Diệc sửng sốt: “Cậu đang nói gì?”
Tùng Hạ khẽ hỏi: “Đại ca, hôm nay là ngày nào tháng nào năm nào?”
Triệu Diệc cau mày: “27 tháng 5 năm 2012.” Hắn nói xong câu đó, nhìn thấy vẻ mặt khác thường của hai người, lập tức nhận ra có chuyện không đúng: “Sao vậy? Hai cậu muốn nói gì?”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, ánh mắt hiện sự đau đớn: “Đội trưởng, giờ là năm 2015 rồi, Tiểu Bắc, lão Mạc, Vương Bảo… tất cả thành viên của đội số 9, nay chỉ còn lại hai người chúng ta, thậm chí ngay cả tập đoàn quân 35 cũng không còn tồn tại.”
Triệu Diệc cứng đờ nhìn hắn, ánh mắt tức thì giật lên tơ máu, nét mặt đôi chút vặn vẹo. Hắn đột nhiên giơ tay lên, vỗ mạnh vào đầu vài cái, trên trán gân xanh lồi ra hết cả.
Thành Thiên Bích hạ tầm mắt, siết chặt nắm đấm.
Triệu Diệc suy sụp ngồi phịch xuống giường, giọng nói khàn khàn: “Bốn ngày trước, địa khu Golmud Thanh Hải xảy ra động đất, tiếp theo khắp nơi trên toàn quốc bắt đầu xuất hiện hiện tượng động thực vật biến dị kỳ quái, thức ăn không thể giữ lâu, chó mèo hoang bắt đầu tấn công con người, địa khu Thanh Hải chìm trong hỗn loạn. Anh nhận được lệnh từ cấp trên, chỉ huy đội số 9 đến Thanh Hải tìm kiếm đoàn thám hiểm mất liên lạc sau động đất. Đúng rồi, chính là đoàn thám hiểm mà cậu và Lục Tử cùng đi chấp hành nhiệm vụ bảo vệ họ.” Hắn ôm đầu: “Sau khi trực thăng đáp xuống Golmud, bọn anh gặp… một đàn quái vật. Bốn ngày ngắn ngủi, chuột cao bằng nửa người, chó hoang dài đến ba mét, thực vật biết ăn người… Mọi thứ đều rối loạn. Trực thăng của nhóm bị phá hủy, chỉ có thể đi bộ vào trung tâm động đất. Bọn anh mang theo không đủ thiết bị, càng ngày càng có nhiều người ngã xuống, A Dương, Vương Bảo, Cao Thành… họ chết… từng người từng người một… chết hết cả…” Người đàn ông bốn mươi tuổi không thể kiềm chế bật khóc: “Thiên Bích, Lục Tử cũng chết rồi ư? Chỉ còn hai người chúng ta ư? Mười sáu huynh đệ mà chỉ còn lại hai người chúng ta thôi ư? A Dương mới mười bảy tuổi, mới mười bảy tuổi mà…”
Thành Thiên Bích cúi đầu, bả vai run lên bần bật.
Tùng Hạ có chút xót xa quay mặt sang chỗ khác.
Triệu Diệc khóc rất lâu, cảm xúc mới ổn định lại: “Vì sao anh lại ở đây? Anh nhớ anh chiến đấu với một con rắn rồi bị nó nuốt chửng, cậu thì sao? Sao cậu sống sót được?”
Thành Thiên Bích chua xót nói: “Đội trưởng, anh thử cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đi.”
Triệu Diệc trầm ngâm hồi lâu, cúi đầu nhìn tay mình, bàn tay to lớn thô ráp đột nhiên mọc ra lớp vảy ram ráp cứng rắn. Hắn siết chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Anh nhớ ra rồi, con rắn đó nuốt anh, nhưng hình như… hình như anh đã biến thành rắn. Anh chưa quên nhiệm vụ của mình, anh còn phải đi tìm đoàn thám hiểm, vì thế anh đến núi tuyết. Sau này, anh đụng phải nhiều quái vật hơn, có lúc anh ăn chúng, có lúc chúng ăn anh, sau đó anh không nhớ ra nữa… không nhớ ra gì nữa.” Triệu Diệc ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị như xưa: “Ba năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Kể ra thì dài…”
Tùng Hạ để lại không gian cho hai người, còn mình thì ra khỏi phòng. Cậu còn tính đi thăm Trang Nghiêu, sau đó lại thăm Thiện Minh, nghe nói Thiện Minh cũng đã tỉnh. Cậu cũng không cần lo lắng Thiện Minh sẽ nói gì, dù sao thì xưa nay đại tá Đường luôn đáng tin, cậu chỉ cảm thấy mình nên nói một tiếng cảm ơn với Thiện Minh, xét thấy… xét thấy hắn là người duy nhất còn tỉnh táo.
Đặng Tiêu, Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu đều đang trong phòng bệnh của Trang Nghiêu. Trang Nghiêu dậy thì muộn hơn bạn cùng trang lứa, năm nay cũng sắp 14 tuổi mà nhìn qua nhìn lại vẫn chẳng khác hai năm trước là bao, cơ thể gầy gầy nằm trên giường bệnh trắng tinh, mảnh dẻ như có thể bóp nát tức thì.
Liễu Phong Vũ thở dài: “Không có cái IQ ngất ngưởng suốt ngày làm ba cái chuyện kỳ quái của nó đúng là không quen.”
Tùng Hạ ngồi xuống mép giường, cười gượng: “Quả là hiếm khi thấy Trang Nghiêu hiền lành thế này, không mở miệng nói chuyện thì muốn bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu.”
Đặng Tiêu khó chịu gãi đầu: “Tiểu Trang Nghiêu không tỉnh là A Bố cũng chưa gượng dậy nổi, hôm qua em ép nó ăn được một chút, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách hay.”
“Trang Nghiêu nhất định sẽ tỉnh.” Đường Nhạn Khâu nói: “Nhiều nguy hiểm như vậy chúng ta đều xử lý được, không có chuyện ngay trên giường nhà mình mà lại không giữ nổi một người.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, Bắc Kinh có hơn hai mươi dị nhân tiến hóa não bộ, nhất định sẽ có cách.” Cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Tiểu Đặng, cậu đã liên lạc với mẹ chưa?”
Đặng Tiêu gật đầu: “Hôm qua em liên lạc thông qua quân đội Vân Nam rồi, mẹ em suýt thì vào Thanh Hải tìm em, có điều giờ là đầu xuân, thời gian bọ ngựa sinh sản, bọ ngựa cái là sức chiến đấu chủ yếu thì khá yếu ớt, bà sợ đi tìm em thì sinh vật khác sẽ nhân cơ hội cướp mất địa bàn nên vẫn bị trì hoàn không đi được.”
Liễu Phong Vũ cười: “Mẹ cậu ngầu thật, cứ như đại tỷ xã hội đen ấy.”
Đặng Tiêu cũng cười: “Thời trẻ bà ấy là côn đồ thật mà, tuy sinh em rồi có bớt phóng túng đôi chút, có điều tính cách không thay đổi tẹo nào, dữ như bà chằn á.”
“Mẹ cậu định đến Bắc Kinh tìm cậu? Hay cậu đi Vân Nam?”
“Đợi Trang Nghiêu tỉnh, em sẽ đi Vân Nam tìm bà, cho dù không giúp được gì thì em cũng phải đi thăm một cái.” Đặng Tiêu thở dài: “Tuy nghĩ đến chuyện mẹ em sẽ sinh ra một con bọ ngựa, em thấy hơi khó chấp nhận, nhưng nếu mãi mà không sinh được thì mẹ lại không chịu đi theo em, đúng là phiền toái.”
“Vấn đề sinh sản của dị nhân vẫn là một trong những đề tài nghiên cứu quan trọng nhất của dị nhân tiến hóa não bộ, anh tin nhất định sẽ có cách.”
Đặng Tiêu gãi gãi đầu: “He he, thật ra chỉ cần mẹ còn sống là em đã tạ ơn trời đất rồi.”
Liễu Phong Vũ nói: “Thế thì đợi Trang Nghiêu tỉnh lại, anh với Nhạn Khâu cũng định về Tứ Xuyên một chuyến.”
Tùng Hạ cười: “Ái chà chà, đi gặp cha mẹ chồng đấy ạ.”
Liễu Phong Vũ thoáng nhướng mi: “Thằng ranh này, rốt cuộc đến phiên cậu giỡn anh đấy à, đắc ý lắm ha?”
Tùng Hạ cười ha ha: “Thời cơ hiếm có mà anh.”
Đường Nhạn Khâu đỏ mặt, lí nhí: “Không làm lớn như vậy, chỉ là… chỉ là về thăm người nhà một chuyến, sau đó…” Hắn liếc nhìn Liễu Phong Vũ, nét mặt hết sức mất tự nhiên.
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ mặt mắt: “Đừng sợ, trong nhận thức của con người thế kỉ 21, này gọi là come out.”
Đường Nhạn Khâu hơi nghiêm mặt, nói: “Tôi nghĩ rằng, trận chiến Hoa Nam này, nếu chúng ta không thể trở về, ít nhất để ba mẹ tôi biết đời này tôi đã có nơi có chốn [262], khi hạ táng, hy vọng anh ấy cũng có thể…”
[262] Nguyên văn “sở thác”, từ cổ, nghĩa tìm được nơi gửi gắm điều quan trọng.
Liễu Phong Vũ vỗ xuống đầu hắn: “Đồ ngốc, miệng cậu có thể nói được câu nào may mắn chút không, ai muốn chôn trong mộ nhà các cậu chứ.”
Đường Nhạn Khâu sửa lại tóc: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật.”
Tùng Hạ mỉm cười: “Nhạn Khâu nói cũng không sai, trước trận Hoa Nam, có tâm nguyện gì chưa làm xong thì nhất định phải đi thực hiện.”
Liễu Phong Vũ cười nhẹ: “Biết rồi, có điều nguyện vọng cá nhân của anh trong thời đại này đều đã được thực hiện.” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vẫn tuyết phủ trắng xóa, ánh mắt ngời sáng kiên định.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Trang Nghiêu, Tùng Hạ đi đến khu 6. Ở viện khoa học, cậu là gương mặt quen thuộc, rất ung dung tìm đến nơi cư trú của tộc Long Huyết, cũng gõ cửa phòng Thiện Minh.
“Ai đấy?” Trong phòng vang đến giọng nói trầm thấp, là của Thẩm Trường Trạch.
Tùng Hạ nói: “Tôi, Tùng Hạ.”
Cửa mở từ bên trong, Thẩm Trường Trạch đang thắt dây lưng áo choàng tắm, có vẻ như vừa mới khoác nó lên người, Tùng Hạ kinh ngạc nghĩ rằng cha con nhà này còn ở chung ư?
Thẩm Trường Trạch từ trên cao nhìn xuống: “Có chuyện gì không?”
“Tôi muốn thăm Thiện ca, nghe nói anh ấy tỉnh rồi.”
Thẩm Trường Trạch do dự một chút, cho cậu vào.
Tùng Hạ đi vào phòng, chỉ thấy trên bàn cơm có người ngồi xoay lưng lại phía mình, đang ngấu nghiến một bàn đầy đồ ăn. Cậu đi qua: “Thiện ca.”
Thiện ca quay đầu: “Này, có phải biến thành quái vật là sức ăn tăng lên không? Sao mấy bữa nay tôi cứ như ma đói ấy.”
Tùng Hạ nói: “Lúc đầu thì vậy, do cơ thể anh tạm thời còn chưa thể thích ứng với nguồn năng lượng khổng lồ đột ngột sinh ra nên mới cảm thấy rỗng ruột, chỉ có thể dùng thức ăn nhồi vào. Chờ anh chậm rãi thích ứng là có thể trở về sức ăn bình thường.”
Thiện Minh quăng đũa đi, ngáp một cái: “Có điều, lâu rồi chưa được ngon miệng thế này.”
“Thiện ca, anh thấy cơ thể thế nào?”
Thiện Minh cười khà khà, nắm chặt tay mình: “Tốt lắm, toàn thân đầy sức mạnh, cảm giác lập tức có thể nhảy cao chục mét, loại sảng khoái ấy đúng là trước nay chưa từng có.”
Thẩm Trường Trạch kéo khăn tay ra, rất tự nhiên giữ cằm xoa miệng cho hắn: “Ba vừa dị chủng, đại tá nói ý thức bản thân chưa ổn định, ba phải học cách điều khiển năng lượng của mình, nếu không có khả năng sẽ bị ý thức linh miêu cắn trả.”
“Biết rồi, bây cứ yên tâm, ý thức của một con súc sinh sao có thể so với ba mày được.”
Tùng Hạ cười: “Thiện ca, anh không sao là tốt rồi, hôm nay em đến là cố ý muốn nói lời cảm ơn anh, thay mặt cho… Tôn tiên sinh và Trang Nghiêu.” Nghĩ đến tình trạng của hai người kia, trong lòng Tùng Hạ lại thấy khó chịu.
Thiện Minh cau mày: “Cậu cám ơn gì tôi, nếu không có mấy người, tôi cũng không thể sống mà thoát được, suy cho cùng chỉ là hợp tác mà thôi. Nếu mà truy đến cùng thì lúc chống lại kẻ địch, khả năng mấy người phát huy còn lớn hơn tôi, có điều trong từ điển của người như tôi đây không có cảm ơn cũng không có giải thích, coi như tôi nợ mấy người một lần đi.”
Tùng Hạ cảm thấy hâm mộ khí phách và sự phóng khoáng từ xương của Thiện Minh từ tận đáy lòng, rõ ràng trước đây hắn cũng chỉ là người thường không biến dị nhưng lá gan và tính cách còn cuồng ngạo hơn cả dị nhân đẳng cấp cao. Xem ra cho dù sau tận thế, thể lực của dị nhân tăng mạnh, nhưng tâm trí không tỉ lệ thuận với sức mạnh. Dù sao thì đa số mọi người trước kia đều là người thường không có tiếng tăm gì. So với họ, lính đánh thuê tám tuổi đã gia nhập tổ chức, có hơn hai mươi năm kinh nghiệm sống mái trên chiến trường như Thiện Minh, nếu xét kiên định ngoan cường thì tuyệt đối chiến thắng phần lớn mọi người. Chẳng trách Thiện Minh không hề sợ hãi ý thức linh miêu chút nào, như những gì hắn nói vậy, một con súc sinh mà thôi, căn bản không thể so với hắn. Tuy nhìn kiểu gì cũng thấy Thiện Minh không phải người dễ ở chung, nhưng chỉ cần hơi chút thăm dò tính cách hắn, bạn sẽ thấy hắn là một đồng đội đáng tin cậy.
Tùng Hạ thành thật nói: “Dù thế nào thì chúng ta có thể sống mà thoát ra cũng có một phần công lao của anh, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp lực tác chiến.”
Thiện Minh nhếch miệng cười: “Thằng nhóc này, so với lúc thấy sâu mà chân run bần bật hồi ở tháp Đại Nhạn, nay trông ra dáng hơn rồi đấy.”
Tùng Hạ cũng cười.
..
Thiện Minh hỏi: “Nghe nói Tôn tiên sinh đã chết não, đứa trẻ cũng hôn mê bất tỉnh, thật à?”
Tùng Hạ sa sầm mặt, gật đầu.
“Nói như vậy, chuyện lúc trước xảy ra dưới lòng đất, giờ chỉ có vài người chúng ta biết?”
Tùng Hạ gật đầu. Cậu biết “vài người” trong ý của Thiện Minh là chỉ người bên cậu và ba cốt cán còn lại của tộc Long Huyết. Trước mắt, quả thật chuyện này chỉ có thể cho vài người như vậy biết, hơn nữa nhất định phải khống chế trong vòng vài người này.
“Cũng tốt, miễn cho đám vô dụng sợ hãi lùi bước. Ông đây chưa bao giờ tin vào số mệnh, cũng không chấp nhận hy sinh mình cứu vớt người khác gì gì đó. Chúng ta cũng đã đi đến hôm nay, không thể uổng phí nỗ lực được, dù thế nào thì cũng phải xem kết quả cuối cùng đã.”
Tùng Hạ nói: “Phải, chúng ta nhất định phải đi đến bước cuối cùng, cố gắng đến thời khắc cuối cùng, bằng không quyết không bỏ qua.”
Thiện Minh nhảy dựng lên: “Ha ha, no rồi, con giai, ta ra ngoài đi dạo thôi, giờ ba mày muốn tận tình chạy nhất.”
Thẩm Trường Trạch cười nhẹ, trong mắt Tùng Hạ, nụ cười đó mang một phong vị dịu dàng đặc biệt.
Sau khi tạm biệt họ, Tùng Hạ nhìn thời gian, cuộc nói chuyện của Thiên Bích và Triệu Diệc chắc cũng đã kết thúc. Cậu từng giả thiết tình hình tệ nhất sau khi tỉnh lại là Triệu Diệc vẫn không còn ý thức bản thân, không ngờ lại có kết quả bất ngờ là mất trí nhớ. Có điều nếu có thể thông qua một vài gợi ý dẫn dắt Triệu Diệc nhớ lại vài chuyện thì cũng có hy vọng từng bước nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong gần ba năm hắn ta ở cấm khu. Cậu cứ mãi cho rằng có lẽ Triệu Diệc cũng có thể giúp họ gì đó.
Khi Tùng Hạ quay về căn tin khu 3, cậu phát hiện Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi và những người khác đều đang chuẩn bị ăn cơm. Thành Thiên Bích vẫn không có biểu cảm gì, nhưng Tùng Hạ quen thuộc với cảm xúc của hắn, biết bây giờ hắn cũng không thấy tốt cho lắm.
Tùng Hạ đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn: “Nói chuyện xong với đội trưởng Triệu rồi?”
Thành Thiên Bích gật đầu.
“Anh ấy vẫn chưa xuống giường được à?”
“Được, nhưng đội trưởng muốn yên tĩnh một lát.” Thành Thiên Bích nói: “Ngày mai, tôi và anh ấy sẽ đi gặp tư lệnh Trương – nguyên tư lệnh tập đoàn quân 35, đây là yêu cầu của đội trưởng.”
Tùng Chấn Trung hỏi: “Anh ấy có dự định gì không?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Tạm thời chưa nói, hình như anh ấy rất muốn mau chóng khôi phục ký ức, nói rằng trong lúc thật thật ảo ảo, hình như anh ấy từng có tiếp xúc với Giang Doanh. Anh ấy hy vọng có thể nhớ lại, điều đó có lẽ sẽ giúp được chúng ta.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Nhớ được là tốt nhất, chúng ta bây giờ, aiz, đúng là khó khăn đủ điều.”
Họ quay về từ Thanh Hải, không chỉ mang về rất nhiều tin tức hoàn toàn mới mà còn mang về hai dị nhân tiến hóa não bộ, một thì chết não, một thì đầu óc bị tổn thương nghiêm trọng. Trọng trách trên vai nhóm Tùng Chấn Trung nhất định là càng ngày càng nặng nề.
Đường Đinh Chi nói: “Ngày kia đoàn người Thanh Hải sẽ đến, công tác tiếp đãi họ giao cho mọi người phụ trách.”
Tùng Hạ ngẩn ra: “A, vâng.”
Thành Thiên Bích nói: “Tiếp theo chúng ta có tính toán gì không? Tình hình Hoa Nam thế nào?”
Tùng Chấn Trung nói: “Càng ngày càng không lạc quan. Bây giờ đã qua mùa đông, thời tiết đang chuyển ấm, rất có khả năng nhân lúc này chúng sẽ cố gắng tiến hóa ra hệ thống lưỡng cư có thể sinh tồn trên đất liền, không thì đợi đến mùa đông năm nay, chúng còn không lên bờ thì sẽ bị chết cóng.”
Tùng Hạ nghiêm trọng nói: “Nói vậy là cũng cách ngày chúng ta động thủ không xa?”
Tùng Chấn Trung trầm giọng: “Bên chú còn đang quan sát. Chuyện mấu chốt nhất lúc này là thức tỉnh Trang Nghiêu và đọc được ký ức của Tôn tiên sinh. Hai người họ có tác dụng chủ chốt tới hành động kế tiếp của chúng ta. Nhất định chúng ta phải có được những thứ trong đầu Giang Doanh, không thì sau khi phân tích tình báo mọi người mang về từ Thanh Hải, chú cứ luôn có cảm giác chúng ta đang chiến đấu trong mù quáng.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Ít nhất chống lại sinh vật biển muốn đổ bộ không phải chuyện mù quáng, chúng ta không thể nhìn chúng xâm chiếm đất liền được, huống chi chúng còn có ngọc Con Rối.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Đương nhiên sớm muộn gì chúng ta cũng phải giải quyết chúng. Thật ra việc chúng lên bờ đối với chúng ta mà nói thì đúng là chuyện tốt, không thì tác chiến dưới nước, chúng ta sẽ rất thiệt thòi. Cho nên chúng ta nhất định phải đợi, chí ít phải đợi đến khi có thể xác định vị trí của ngọc Con Rối, tốt nhất là sinh vật biển nào đó có thể đưa miếng ngọc ra khỏi đại dương, như vậy cơ hội thắng lợi của chúng ta mới có thể tăng nhiều.”
Tùng Hạ lẩm bẩm: “Cuộc chiến Hoa Nam… ngày mai Dung Lan và Sở Tinh Châu sẽ đến, tạm thời hình như Ngô Du và Jacqueline cũng không định về nhà, Chu Phụng Lam và Myron Babbott đã quay về từ Siberia chưa?”
Tùng Chấn Trung nói: “Chuyện này chú đang muốn nói với mọi người. Hôm qua, hai dị nhân nguyên tố Kim đã quay về Bắc Kinh, cũng thành công mang về ngọc Con Rối. Ngoại trừ miếng ngọc ở Hoa Nam, miếng ở Siberia là miếng cuối cùng thất lạc bên ngoài, số ngọc Con Rối còn lại lần lượt nằm trong tay một vài quốc gia, họ đều đã kí kết công ước, khi đến lúc sẽ giao chúng lại cho chúng ta. Nói cách khác, trên nguyên tắc, trừ Hoa Nam, chúng ta đã nắm chắc trong tay tất cả ngọc Con Rối.”
Tùng Hạ trịnh trọng nói: “Cũng có thể nói đây là lần đầu tiên trong lịch sử, mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên quy tụ tại một nơi, cùng nhau thảo phạt sinh vật biển Hoa Nam, đoạt lại miếng ngọc Con Rối cuối cùng.”
Tùng Chấn Trung nói: “Không sai, thứ chúng ta đối mặt là đại dương rộng lớn, đây sẽ là cuộc chiến xưa nay chưa từng có.”
Đặng Tiêu cười một tiếng: “Em sẽ bắt thật nhiều cá tươi cho A Bố.”
Đường Đinh Chi nói: “Chuyện không thể chậm trễ là thức tỉnh Trang Nghiêu. Trận Hoa Nam này nếu thiếu cậu ta thì mọi người sẽ vô cùng bất lợi. Cho nên có một việc, tôi muốn nói thay cho giáo sư Tùng.”
Mọi người nhìn Đường Đinh Chi, trong lòng đều có vài dự cảm không tốt.
Nét mặt Tùng Chấn Trung có chút phức tạp, nét mặt Đường Đinh Chi lại không chút thay đổi, anh nói: “Muốn thức tỉnh Trang Nghiêu, chúng ta cần Trang Du trợ giúp.”
“Cái gì?” Đặng Tiêu là người đầu tiên nhảy dựng lên khỏi ghế: “Đồ biến thái đó, tìm hắn trợ giúp? Hắn không nhân cơ hội giở trò đã là tốt lắm rồi, các anh còn muốn trông mong vào chuyện hắn có thể trợ giúp?”
Tùng Hạ giữ cổ tay Đặng Tiêu lại, trầm giọng nói: “Cậu bình tĩnh một chút, nghe đại tá nói xong đã.”
Đường Đinh Chi nói: “Tôi sẽ nói đơn giản. So sánh đầu óc một người với một tòa nhà. Tòa nhà này vô cùng vô cùng phức tạp, bản thiết kế chỉ có Thượng Đế nắm giữ. Bên trong ngôi nhà xuất hiện tổn hại, rõ ràng chúng ta nhìn thấy, cũng có vật liệu và năng lực sửa chữa nhưng lại không biết phải sửa thế nào. Trong quá trình tu sửa, một khi xuất hiện sơ suất cỏn con nào là toàn bộ ngôi nhà có thể bị hủy trong nháy mắt. Song trong cái rủi có cái may, ngôi nhà này có một bản sao giống nó như đúc cho chúng ta tham khảo hình dáng tòa nhà khi nó hoàn hảo, từ đó đối chiếu sửa chữa. Tôi nói vậy mọi người đã hiểu chưa?” Đường Đinh Chi bình tĩnh nhìn họ: “Trang Du, người có bộ não giống Trang Nghiêu như đúc, là hy vọng duy nhất của chúng ta.”
Đặng Tiêu đấm mạnh xuống bàn một cái, nét mặt không cam tâm. Liễu Phong Vũ thì hừ một tiếng nặng trịch, quay mặt qua chỗ khác.
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu: “Sẽ có hậu quả gì?”
Tùng Chấn Trung nói: “Đây chính là điều chú muốn thương lượng với mọi người. Khi chữa trị trí óc cho Trang Nghiêu, Trang Du – bản thể của Trang Nghiêu, còn là dị nhân tiến hóa não bộ – sẽ trở thành bác sĩ ‘mổ chính’, còn cháu là người cầm dao phẫu thuật. Đơn giản mà nói, hắn sẽ chỉ cho cháu biết phải làm thế nào, cháu sẽ tiến hành công tác chữa trị, bọn chú sẽ ở bên cạnh trợ giúp. Khi làm vậy, Trang Du có cơ hội do thám mọi ký ức của Trang Nghiêu, sẽ biết mọi điều Trang Nghiêu biết.”
Mọi người kinh hãi.
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Không sai, đây chính là cái giá chúng ta phải trả.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Làm sao chúng ta có thể tin tưởng Trang Du sẽ không nhân cơ hội động tay động chân.”
“Khi Trang Du tiến vào trí não Trang Nghiêu, chúng tôi cũng sẽ đồng thời tiến vào, nếu Trang Du động tay động chân, chúng tôi sẽ là người đầu tiên phát hiện. Nếu hắn ta dám xằng bậy, kết quả sẽ giống Tôn tiên sinh.”
Tùng Hạ nói: “Biết mọi điều Trang Nghiêu biết là hắn sẽ nắm giữ mọi bí mật của chúng ta.”
Đường Đinh Chi: “Không sai, nhưng trừ cách đó ra, chúng tôi không nghĩ được phương pháp nào có xác suất thành công cao hơn.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Làm đi, sau khi xong chuyện, tôi sẽ lập tức giết hắn.”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Có được nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cấp ba như vậy là thế lực của chúng ta đã vượt xa Trang Du rồi, hắn nhất định sẽ để lại đường lui cho mình. Mỗi một bước đi của chúng ta đều là bước sau nguy hiểm hơn bước trước, hy vọng mọi người sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Tùng Hạ nói: “Cho chúng cháu… nói chuyện với hắn.”
Fi: Sau khi trải qua N lần đọc, không thể vẫn có cảm xúc như xưa, nhưng đến đoạn này mình vẫn thấy Thủy Thiên Thừa đã làm rất tốt việc thắt nút và mở nút. Dù có thiên vị, có bàn tay vàng nhân vật hay nhóm nhân vật thế nào thì khi đến lúc, tác giả cũng phải đặt mọi thứ lên cán cân công bằng. Nghĩa là sau rất rất nhiều chương, rất rất nhiều cuộc chiến – nhiều đến độ mong là đến giờ không ai ngớ ra hỏi Trang Du là ai – nhóm Tùng Hạ tìm hiểu và nắm giữ quá nhiều bí mật, nhưng dù có tâm lý muốn ém nhẹm, muốn giữ bí mật trong tầm an toàn không ai biết thế nào thì khi thời cơ đến, tất cả đều sẽ biết. Vì việc chia sẻ thông tin tối mật cho cả (tạm gọi là) địch cả ta là một chuyện không dễ dàng và nếu xử lý sơ sài qua loa sẽ làm độc giả thấy rất tùy tiện, nhưng nếu đặt vào tình huống hợp tình hợp lý và bất khả kháng thì lại khác. Vậy nên Tôn tiên sinh chết não, vậy nên Trang Nghiêu đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, vậy nên Trang Du có cơ hội nắm giữ mọi bí mật mà Trang Nghiêu biết, sự tình diễn ra thế nào, hãy chờ các chương tiếp theo nhé. ^^