Năng lượng của Ngô Du yếu đến độ gần như không thể cảm nhận, cho đến tận lúc Tùng Hạ vội vàng trở về từ Hoa Nam, khẩn cấp chữa trị cho dị nhân bị trọng thương mới có thể kéo Ngô Du và mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác trở về từ cận kề cái chết.
Đợi đến khi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, màu da của Ngô Du đã trở về màu da con người. Trần thiếu chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, hai mắt cay xè. Hắn cảm thấy năng lượng của Ngô Du có ở khắp nơi, cho dù lúc này nó rất suy yếu nhưng vẫn là năng lượng khiến hắn yên tâm nhất trên thế giới này.
Họ sống tạm ở căn cứ quân sự, Ngô Du vẫn hôn mê bất tỉnh. Thời gian hôn mê lần này của hắn lâu hơn bất cứ lần nào trước kia, Trần thiếu vẫn trông chừng ở bên cạnh hắn.
Trần thiếu biết, sau khi chiến tranh kết thúc, kết cấu các vùng nhất định sẽ phát sinh thay đổi rất lớn. Nghe nói viện khoa học dự định bỏ lại các tỉnh thành xa xôi, di tản dân chúng về các thành phố lấy Bắc Kinh làm trung tâm, tập trung tiến hành công tác tái kiến thiết, những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên lãnh đạo các tổ chức ở Bắc Kinh sẽ được phân về các vùng. Họ là nơi duy nhất không cần dịch chuyển, thậm chí về mặt ý nghĩa to lớn, họ là “tự trị”, ít chịu giới hạn và kiểm soát nhất từ Bắc Kinh, đồng thời lại có thể có được các loại tài nguyên và giúp đỡ tri thức của phía Bắc Kinh. Đây đều là do Trùng Khánh có Ngô Du. Nếu không có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chèo chống, căn bản không thể có được ý thức độc lập. Cho nên hai năm qua, tâm tính của Trần thiếu với Ngô Du đã chuyển từ oán hận thành dựa dẫm, dựa dẫm vào kẻ mạnh. Chung quy nếu không có Ngô Du, Trùng Khánh cũng sớm không còn là của hắn, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn rồi cũng trăm sông đổ về một biển mà thôi. Ngược lại, vì có Ngô Du nên hắn mới có thể tiếp tục quản lý Trùng Khánh. Vận mệnh thật là một thứ hết sức đáng cười, đi loanh quanh một vòng lớn, cuối cùng lại có kết quả như vậy, thật là làm người ta phải cảm thán.
Trần thiếu nhìn Ngô Du hai mắt khép chặt, không nhịn được vươn tay, vuốt ve mặt hắn. Thật ra Trần thiếu thường xuyên ngắm nhìn người đàn ông này. Từ khi dị chủng biến thành chó Caucasian, năm giác quan của hắn sâu sắc hơn Ngô Du, bình thường trong lúc Ngô Du vẫn đang nghỉ ngơi, hắn đã thức tỉnh chỉ bởi một chút động tĩnh nào đó. Sau đó hắn sẽ suy nghĩ thâu đêm, nghĩ về chuyện quản lý Trùng Khánh, nghĩ về quan hệ của hai người, nghĩ về tương lai… Đồng thời, hắn sẽ nhìn ngắm Ngô Du. Chỉ trong những đêm khuya khoắt khi Ngô Du đã ngủ say, hắn mới có thể làm vậy vì vào ban ngày, thậm chí hắn còn không quen đối diện với Ngô Du. Bây giờ hắn đang chờ đợi đôi mắt này có thể mau mở ra, Ngô Du đã hôn mê hơn một tuần, thật làm người ta lo lắng.
Sau mười ngày hôn mê, rốt cuộc Ngô Du đã tỉnh lại. Hắn vừa tỉnh đã nhìn thấy Trần thiếu đang ngồi trên ghế, quay lưng về phía mình, một đôi chân dài gác lên bàn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió nhẹ phe phẩy mái tóc và áo sơmi trắng của hắn. Căn phòng này vừa đơn sơ vừa cũ nát nhưng nhìn bóng lưng Trần thiếu, Ngô Du như thể nhìn thấy một bức tranh. Hắn lặng lẽ vươn tay, nhẹ nhàng ấp lên ngón tay Trần thiếu đặt ở trên giường.
Trần thiếu kinh ngạc quay đầu lại. Trong giây phút đó, Ngô Du nhìn thấy ngạc nhiên, vui mừng và cả chờ mong trong mắt Trần thiếu. Ngô Du giật mình, cảm động đến độ hai mắt ửng đỏ. Tình cảm trong mắt Trần thiếu tuyệt đối không thể là giả, Ngô Du đã nhìn thấy hy vọng của mình.
Trần thiếu nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường: “Mày… mày tỉnh rồi?”
Ngô Du cười nhẹ: “Tôi hôn mê lâu lắm rồi à?”
“Tròn mười ngày.”
“Khiến anh lo lắng rồi.”
Trần thiếu giật mình, nhưng không phản bác như lúc bình thường: “Đây là lần hôn mê lâu nhất của mày… cũng không lạ, lần này mày xém thì chết.”
Ngô Du cười: “Vậy à, xém thế nào?”
“Lúc trở về căn cứ, mày chẳng còn chút sức sống nào, năng lượng yếu ớt tột độ, họ tiêm cho mày rất nhiều thuốc năng lượng, chờ đến lúc Tùng Hạ trở về.”
Ngô Du than nhẹ một tiếng: “Mạng tôi chưa tuyệt, tôi đã nói rồi mà, sẽ đưa mọi người về nhà.”
Trần thiếu lắc đầu: “Mạng mày đúng là dai.”
Ngô Du tóm tay hắn, dịu dàng: “Lại đây, cho tôi nhìn anh.”
“Nhìn tao làm gì?”
“Hình như anh gầy đi.” Ngô Du nhìn kỹ hắn: “Anh vẫn canh chừng tôi à? Anh lo cho tôi à?”
Trần thiếu hạ tầm mắt: “Tao với họ luân phiên túc trực.”
Ngô Du mỉm cười: “Tôi thật là may mắn mà, vừa tỉnh đã thấy anh, tôi cảm thấy mình đã ngủ thật lâu, đến độ còn thấy nhơ nhớ anh.”
Trần thiếu cười nhạo một tiếng: “Lúc mê man đâu thể cảm giác thời gian trôi qua.”
“Phải, nhưng có lẽ tôi lại cảm giác được.” Ngô Du vươn tay, ôm lấy cổ Trần thiếu. Cơ thể vài ngày không cử động sượng cứng, hắn cố sức kéo người Trần thiếu lại, ôm hắn vào lòng: “Tôi thật sự rất nhớ anh, từ lúc ngồi trên máy bay tôi đã bắt đầu thấy nhớ, lúc sắp chết lại càng nhớ, may mà tôi còn sống…”
Trần thiếu thở dài, nhắm hai mắt lại.
Ngô Du vuốt tóc hắn: “Anh có nhớ tôi không?”
Trần thiếu há miệng, song thế nào cũng nói không nên lời.
“Nói đi, anh có nhớ tôi không?”
Trần thiếu đấu tranh hồi lâu, ráng “ừ” một tiếng.
Ngô Du cười phụt: “Xem anh khó chịu kìa, thành thật nói mấy câu khó như vậy sao.”
Trần thiếu thả lỏng áp vào người Ngô Du, không nói nữa. Ngô Du cũng không hỏi gì nữa, chỉ vừa vuốt tóc, vuốt lưng Trần thiếu, vừa nhắm nghiền hai mắt. Không ai muốn đánh vỡ thời khắc yên tĩnh ấm áp này…
Ngô Du nhanh chóng sinh long hoạt hổ. Chuyện đầu tiên sau khi khôi phục thể lực của hắn chính là đè Trần thiếu xuống giường làm một đêm mãnh liệt. Trải qua cửu tử nhất sinh, con người sẽ đặc biệt quý trọng khoảng thời gian không dễ có được này. Ngô Du chính là ôm suy nghĩ ấy, vài ngày liên tục ở bên Trần thiếu không đi ra ngoài. Họ tận tình làm tình, thông qua chuyện không ngừng giữ lấy nhau làm cho sinh mệnh của nhau trở nên chân thật hơn nữa.
Vài ngày sau, tất cả mọi người của hội Băng Sương đã khỏi hẳn. Ngô Du dẫn họ quay về Trùng Khánh. Trùng Khánh tồn đọng rất nhiều công việc cần xử lý, xử lý xong còn phải đến Bắc Kinh họp hành, cuộc sống hậu chiến quả thật còn bận rộn hơn lúc tiền chiến.
Có kinh nghiệm Thanh Hải lần trước, trước khi đi Ngô Du đã ký thác Trùng Khánh cho người đáng tin quản lý. Lần này trở về, Trùng Khánh vẫn yên bình như cũ, chỉ là vợ chồng Trần Thanh Nham do quá lo lắng cho con trai của mình mà tóc bạc đi nhiều. Chuyện đầu tiên Ngô Du làm sau khi trở về Trùng Khánh chính là dẫn Trần thiếu về nhà. Hành động tri kỷ này của hắn khiến một nhà ba người họ Trần hết sức hưởng thụ, lúc ăn cơm trò chuyện, không khí vô cùng hòa hợp.
Đến tối, họ về tới nhà mình, không chút bất ngờ, lại là một đêm *** điên cuồng. Trần thiếu cảm thấy hắn đã hoàn toàn bị Ngô Du biến thành đồng tính luyến ái, cơ thể hắn đã quen với sự đụng chạm và tiến vào của Ngô Du, cao trào Ngô Du mang đến cho hắn là thứ trước đó hắn không thể cảm nhận trên cơ thể bất cứ ai. Thậm chí hắn còn không phân biệt được rõ, cơ thể và trái tim hắn, rốt cuộc bên nào trầm luân trước.
Trở về Trùng Khánh không được vài ngày, Ngô Du dẫn Đại Lâm đến Bắc Kinh họp, Trần thiếu thì ở lại Trùng Khánh tiếp tục xử lý chuyện công dồn đọng. Người của hội Băng Sương đã sớm coi Trần thiếu thành lão nhị, họ âm thầm nhưng không ai không biết quan hệ thật sự của Ngô Du và Trần thiếu. Tuy rằng hai người đàn ông ở bên nhau ít nhiều có chỗ mất tự nhiên, nhưng lấy thực lực của Trần thiếu, ở Trùng Khánh cũng chỉ khuất phục duy nhất dưới trướng Ngô Du mà thôi, không ai dám coi khinh. Vài năm trôi qua, cuối cùng Trần thiếu đã thực hiện được ý tưởng quản lý Trùng Khánh của hắn từ ngày tận thế bắt đầu, tuy rằng đổi thành một hình thức khác.
Khi Ngô Du quay về thì đã là nửa tháng sau. Lần này hắn mang về rất nhiều vật tư quý giá và kiến thức khoa học tiên tiến nhất, thậm chí còn đón về một dị nhân tiến hóa não bộ giúp họ tiến hành công tác tái kiến thiết.
Những ngày này là lúc họ bận rộn nhất, cũng là thời gian họ vui vẻ nhất. Mỗi ngày họ đi sớm về khuya, lập kế hoạch cho tương lai của Trùng Khánh, đi khắp nơi huy động vật tư và nhân tài hữu dụng, suy tính cẩn thận cho mỗi một quyết định, vui mừng trước mỗi một tiến bộ. Như thể họ đã thấy được một thành phố tươi mới, an toàn trong thời đại tận thế đang chờ họ ở tương lai không xa, chuyện này thật khiến người ta hưng phấn.
Một ngày, Trần thiếu đã bận rộn một thời gian nhớ ra đã lâu mình không đến thăm cha mẹ nên định thay quần áo rồi về nhà. Nhưng lúc chuẩn bị ra ngoài, hắn đột nhiên nghĩ, có cần gọi Ngô Du đi cùng hay không? Cùng lúc toát ra ý tưởng này, hắn cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ. Trước kia hoặc là một mình hắn về nhà, hoặc là Ngô Du sẽ đề nghị đưa hắn về nhà, hắn chưa bao giờ chủ động muốn dẫn Ngô Du về cả. Chuyện này với hắn mà nói thì có ý nghĩa hết sức đặc biệt, nó rất giống… giống như thừa nhận Ngô Du là một thành viên trong gia đình hắn vậy.
Trần thiếu lăn tăn hồi lâu, cuối cùng ngẫm lại Ngô Du giờ vẫn chưa về, thôi vậy. Kết quả hắn vừa đi đến phòng khách thì đúng lúc Ngô Du đẩy cửa bước vào, thấy hắn liền cười: “Anh đi đâu thế?”
Trần thiếu nói: “Tao về nhà xem có gì không.” Hắn dừng lại một chút, giọng nói đột nhiên nhỏ đi: “Mày có muốn đi không.”
Mắt Ngô Du sáng lên: “Đương nhiên, vì sao không đi.”
Hai má Trần thiếu hơi nóng lên: “Vậy mau đi thay quần áo đi, có muốn về kịp bữa tối không.”
Ngô Du lên lầu thay quần áo, chọn mấy món hoa quả, cùng xuất phát với hắn.
Hai người ngồi trên xe ngựa, Ngô Du ôm thắt lưng hắn, cười nói: “Đã một thời gian chúng ta không về rồi.”
Trần thiếu nói: “Phải, lần trước mẹ tao đến thăm tao, mày không có nhà.”
Ngô Du hôn vào cổ hắn: “Chúng ta thế này có giống tôi và anh về nhà mẹ đẻ không?”
Trần thiếu nóng mặt: “Nói bừa gì đó.”
“Có gì sai ư? Không giống nhau à?”
Trần thiếu bực bội: “Chỉ là đi ăn một bữa cơm.”
Ngô Du thân mật cọ vào hai má hắn: “Chúng ta đã về lâu như vậy, lúc nào cũng bận rộn chuyện tái kiến thiết, có một chuyện quan trọng khác, có phải anh quên rồi hay không?”
“Chuyện quan trọng gì?”
Ngô Du nói một cách đương nhiên: “Hôn lễ của chúng ta.”
Trần thiếu nhắm chặt mắt: “Mày… mày định làm thật?”
“Tôi vẫn luôn làm thật.” Ngô Du cười nói: “Tôi nhất định phải cử hành một hôn lễ chính thức với anh, để người dân toàn Trùng Khánh chúc mừng chúng ta, để mỗi nhà dán một chữ Hỉ cho chúng ta, để họ giăng đèn kết hoa, ăn uống linh đình trong ngày chúng ta kết hôn, để họ coi hôn lễ của chúng ta là một buổi lễ.”
Trần thiếu yên lặng nhìn hắn: “Mày… mày điên rồi sao, người khác sẽ thấy thế nào.”
“Trần thiếu, anh là người để ý người khác thấy thế nào ư? Hay là anh sợ?”
“Chuyện này liên quan gì với sợ hay không sợ?”
Ngô Du cười nhìn hắn: “Anh sợ thừa nhận với mọi người anh là người của tôi?”
Trái tim Trần thiếu run rẩy, nhất thời không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.