Chương 140
Chỉ cần cố thêm một chút… chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi, nhất định có thể lấy được ngọc Con Rối.
Hai tiểu đội cách nhau bởi nơi mà họ muốn tập hợp – tầng ba, đều đang ra sức chống chọi. Càng ngày càng nhiều sâu không ngừng ào ạt tràn đến từ tầng trên và tầng dưới, hòng dùng biển sâu cuồn cuộn nhấn chìm họ.
Gas đã dùng hết hoàn toàn, Đường Nhạn Khâu ném bình gas trên người mình về phía một tên dị chủng, bắn một mũi tên đâm thủng bình gas, số gas còn sót lại trong bình gặp lửa nổ tung, may mắn nổ chết tên dị chủng nọ. Mọi người cũng bị lực va chạm hất ngược ra ngoài, may mà dưới thân là lớp sâu rất dày nên không bị thương gì. Vừa thấy phương pháp này công hiệu, họ đã lần lượt tháo bình gas, giọng nói của Trang Nghiêu dồn dập truyền đến: “Được rồi, đừng cho nổ nữa, tầng trệt rất dễ sụp.”
Thẩm Trường Trạch ném bình gas xuống đất, hắn nhìn thấy mặt nạ bảo hộ của mình đã xuất hiện một vết nứt, rất có thể không thể chịu được cho đến lúc xuống tầng dưới, bèn cắn răng nói: “Còn dư một tên, giết!”
Đường Nhạn Khâu bắn trúng tên dị chủng kia, năm người đồng loạt xông lên đánh…
Dưới tầng hai, tình hình bên nhóm Thành Thiên Bích tốt hơn một chút vì họ có nhiều người, nhưng vì gas đã dùng hết nên không thể dùng súng phun lửa nữa, họ gặp phải sự tấn công của bầy sâu còn kịch liệt hơn nhóm Thẩm Trường Trạch, ai nấy cũng gần như vác tấm thân bám đầy sâu đánh về phía đám dị chủng này. Thành Thiên Bích không ngừng dùng sức gió cuốn bao trùm lũ sâu, nhưng chúng quá nhiều, tình hình lại hỗn loạn, hắn không thể nhắm được chính xác vào chúng, có đôi khi không chú ý sẽ cuốn bay cả ai đó theo.
Một Long Huyết nhân lớn tiếng kêu: “Trang phục phòng hộ không chịu được nữa!”
“Còn hai tên, mau giết!”
Đặng Tiêu dứt khoát ném bình gas xuống đất, cởi trang phục phòng hộ, chỉ để chừa lại mặt nạ che mặt, cậu trùm trang phục phòng hộ lên người Tùng Hạ: “Tùng ca, em không sợ chúng cắn, anh mau truy tìm bộ não của hai tên kia.”
Đặng Tiêu vừa cởi quần áo thì lớp da nhăn màu xanh thẫm trong nháy mắt đã bị sâu bọ bò đầy, da cậu tuy dày song cũng chẳng phải bất khả xâm phạm, không biết cậu có thể chống chịu được trong bao lâu?
Tùng Hạ khẽ cắn môi: “Tên bên trái!”
Vài người phân công hợp tác, có yểm trợ, có tấn công, sau khi thành công bắt được tên dị chủng kia, Thành Thiên Bích vung tay lên tước rớt nửa bên mặt của nó. Tùng Hạ bất chấp ghê tởm, trực tiếp thọc tay vào sâu bên trong từ nửa bên mặt ấy khi tên kia bắt đầu có ý định phân tán chạy trốn, cậu đưa rất nhiều năng lượng tập trung tới thần kinh trên cánh tay, chuẩn xác tóm được con sâu não kia.
Lại có thêm một bộ trang phục bảo hộ của một Long Huyết nhân bị cắn phá, người đó cũng cởi quần áo ra. Thân thể Long Huyết nhân có lớp vảy cứng rắn nhưng lại khác Đặng Tiêu, giữa các khe vảy của Long Huyết nhân có kẽ hở, chỉ cần là hướng nghịch vảy thì sâu có thể chui vào, hơn nữa đôi cánh của họ là cánh thịt đơn thuần, không có bất cứ phương tiện bảo vệ nào. Mấy Long Huyết nhân lập tức tựa lưng vào vách tường, bóp cò súng, điên cuồng bắn phá bầy sâu, kêu to: “Đến đây hút máu bố mày coi! Đến đê, thiêu chết chúng bây luôn!”
Theo những gì Tùng Chấn Trung đã nói, tùy theo nồng độ a-xít trong máu của Long Huyết nhân, nồng độ máu càng cao thì màu vảy càng nhạt, a-xít càng đậm đặc. Hơn nữa, nồng độ máu cũng quyết định khả năng tự chữa trị, khả năng bay và thể năng mạnh yếu bẩm sinh của Long Huyết nhân. Bởi vậy, Thẩm Trường Trạch với nồng độ máu 97% có thể là Long Huyết nhân lợi hại nhất, mà phần lớn Long Huyết nhân đều giống như những người trước mắt, nồng độ máu chỉ trong khoảng 15 đến 30%, vảy có màu xám tối, độ a-xít chắc hẳn cũng không mạnh, nhưng đối với đám sâu toàn thịt là thịt này thì tuyệt đối là trí mạng.
Quả nhiên, có rất nhiều con sâu muốn chui vào kẽ hở lớp vảy để cắn họ, song lại bị a-xít đốt thủng bụng. Bầy sâu lập tức thay đổi sách lược, dùng phương pháp hy sinh bản thân để tấn công cánh và mặt nạ bảo hộ của họ, Long Huyết nhân kia bị đau mà kêu to.
Thiện Minh la: “A Vũ, bây không chịu được nữa, nhảy khỏi cửa sổ đi!”
A Vũ giận dữ hét: “Mẹ nó bắn xong đã!”
Kiều Bá lao đến, xả đạn bắn nát cửa sổ, sau đó đoạt lấy vũ khí của A Vũ, khiêng gã lên, ném ra ngoài cửa sổ, cũng kêu: “Về báo cho họ biết tình hình bọn này!”
Cosky chửi: “Con mẹ nó quần áo này tốt thật, nếu mà may hàng loạt được, đây sẽ mặc mười bộ tới đây ngủ luôn!”
Tùng Hạ thầm cười khổ, số vải này đã tiêu tốn mười ngày của cậu, nếu muốn sản xuất hàng loạt, cậu sẽ mệt chết mất.
Thành Thiên Bích lại dùng gió thổi bay lũ sâu trên người Tùng Hạ, trầm giọng nói: “Còn một tên!”
Tên cuối cùng chính là người phụ nữ tiến hóa tốc độ kia, họ mãi mà vẫn chưa bắt được. Chỉ sợ trước khi bị dị chủng, người phụ nữ này cũng đã là một dị nhân thành thục, có thể hoàn toàn phát huy được thực lực của mình. Tốc độ của cô ta cực nhanh, động tác lại vô cùng linh hoạt, hiểu cách lợi dụng ưu thế tốc độ để trốn tránh và tấn công hơn bất cứ ai ở đây. Thành Thiên Bích bố trí lớp lớp chướng ngại trên lộ tuyến chuyển động của cô ta nhưng đa số đều để cô ta tránh thoát, cho dù không tránh được, nhưng chỉ cần không bị thương đến nơi hiểm yếu thì cơ thể cô ta sẽ lập tức phục hồi như cũ.
Tùng Hạ cắn răng nói: “Cô ta đang kéo dài thời gian, chờ đến khi trang phục phòng hộ của chúng ta hỏng hết.”
Thiện Minh nói: “Dùng A3.”
Nơi này ngoại trừ Tùng Hạ và Đặng Tiêu, những người còn lại không phải quân nhân thì là lính đánh thuê, tất cả đều nghe hiểu, bắt đầu tìm kiếm chính vị trí của mình, mà Tùng Hạ và Đặng Tiêu thì lại không biết làm sao.
Thành Thiên Bích mở miệng: “Trang Nghiêu, nói cho họ biết dùng trận hình tấn công 3 mặt.” Hắn không thể chỉ huy vì người phụ nữ này sẽ nghe hiểu được.
Giọng nói của Trang Nghiêu vang lên trong tai: “Mô tả tình hình.”
Tùng Hạ nhanh chóng thuật lại tình hình dị chủng cuối cùng cho Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu nói: “A3 và 3 mặt là một, đó là quy tắc hình chữ nhật trong hình học, đơn giản mà nói chính là lợi dụng ưu thế nhân số để hình thành hình chữ nhật vây quanh, dần dần thu nhỏ vòng vây, trong trận hình này tất yếu phải có một điểm, có thể sử dụng khi kẻ địch bị hỏa lực ba mặt kia hạn chế không thể thoát thân thì một kích giết chết. Tùng Hạ, điểm này chính là anh. Đặng Tiêu đi theo Thiện Minh làm một mặt, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích làm một mặt, những người khác tự do bố trí, tranh thủ giết chết mục tiêu trong một phút đồng hồ, lập tức lên tầng ba.”
Tất cả mọi người bắt đầu tìm kiếm vị trí, hình thành vòng vây, người phụ nữ kia bắt đầu không rõ họ đang làm gì, khi phản ứng lại thì đã bị vây trong trung tâm tứ giác, cô ta nhanh chóng chuyển động về một bên, ý định chạy trốn.
Thành Thiên Bích lập tức dựng một bức tường gió tại phía trước vị trí cô ta chuyển động, khiến cô ta va phải buộc phải quay lại.
Tùng Hạ thì âm thầm không ngừng đưa năng lượng vào trong cơ thể Thành Thiên Bích. Trong tất cả mọi người, sợ rằng cậu mới là người mệt nhất, không chỉ phải tham dự chiến đấu mà bất cứ lúc nào cậu cũng phải chú ý xem năng lượng của ai đã hạ thấp hơn độ an toàn, sau đó bổ sung, đồng thời lại phải không ngừng hấp thu năng lượng từ trong ngọc phù. Ngày trước chơi game, nhân vật cậu thích dùng nhất chính là nhân vật buff máu, cảm giác có người cần và gánh vác sự an toàn cho cả nhóm rất có cảm giác thành công, nhưng khi vào trong thực chiến, Tùng Hạ chỉ muốn khóc.
Những người khác không cố kỵ đến chuyện trên người mình bò đầy sâu, tập trung toàn bộ hỏa lực không ngừng tấn công người phụ nữ kia. Bởi vì hỏa lực rất mạnh nên tốc độ tái sinh của cô ta đã không theo kịp tốc độ tổn thương của thân thể, tốc độ di động cũng càng ngày càng chậm, cuối cùng họ đã thành công thu nhỏ vòng vây.
Chính là lúc này!
Mọi người ăn ý, tất cả đều dừng tấn công, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ nhào tới. Thành Thiên Bích dựng bốn bức tường gió bốn phía quanh cô ta, khóa chặt cô ta bên trong, Tùng Hạ nhảy bật lên, hai tay nắm chặt dao găm, bắp thịt bị cường hóa đột ngột trướng lớn gấp đôi có thừa. Cậu dùng sức lực toàn thân nhắm ngay vào vị trí bộ não mà cậu cảm giác được, đâm phập vào hộp sọ cô ta.
Người phụ nữ kia phát ra tiếng kêu thảm sắc nhọn, cơ thể bị tàn phá nửa người nửa sâu dần dần ngã quỵ.
Sau khi cô ta chết, bầy sâu chung quanh càng thêm điên cuồng, lấy khí thế dời núi lấp biển đồng loạt xông lên tấn công bộ trang phục phòng hộ đã tràn ngập nguy hiểm của họ.
“Lên tầng, mau lên, tập trung với họ!”
Mấy người tay nắm tay kéo nhau chạy lên tầng trên, bầy sâu đã nhiều đến nỗi khiến họ không nhìn rõ cảnh tượng chung quanh, cũng không nhìn rõ con đường dưới chân. Nếu không phải lúc vừa vào họ có ấn tượng chính xác về cầu thang thì chỉ sợ trong ngọn tháp nhồi đầy sâu bọ này, ngay cả cầu thang ở đâu họ cũng không tìm được.
Thành Thiên Bích không ngừng nổi những trận gió to cuốn bầy sâu lên không, dẹp đường cho họ. Do cách này hao tổn năng lượng rất nhanh nên Tùng Hạ gần như là truyền thêm năng lượng không gián đoạn cho Thành Thiên Bích, nhưng cách thức dọn dẹp bạo lực này quả thật có hiệu quả rất lớn, nếu không giẫm lên cầu thang được trải lớp sâu dày đến bảy, tám cm, họ căn bản không thể đi lên.
Họ dùng hết cái mạng để xông lên tầng ba, sau khi lên đến tầng ba, họ lập tức cảm thấy khác biệt. Sâu không giảm bớt nhưng cũng không điên cuồng nhao tới phía họ nữa, chúng đứng ở một bên, càng ngày càng có nhiều sâu bám trên trần nhà, trên tường, trên mặt đất thành tầng tầng lớp lớp, nhưng lại dần dần ngừng tấn công họ.
Dù chuyện gì xảy ra, ít nhất họ có thể có được cơ hội hoàn chỉnh thở ra một hơi, kể từ khi tiến vào tháp gần một tiếng đồng hồ đến giờ.
“Tiểu Đường? Các cậu có ở đây không?” Tùng Hạ khẽ gọi. Tầng này cũng rất lớn, ống nhòm hồng ngoại của họ chỉ có cự ly nhìn hữu hạn, vượt qua bảy, tám mét thì không nhìn được nữa, xung quanh tối đen.
Vừa kêu xong thì từ cầu thang dẫn lên tầng trên bên cạnh rầm rầm lăn xuống vài người, ai nấy cũng sâu bám đầy người, họ tập trung nhìn kỹ, chính là một đội năm người.
Tùng Hạ thở phào một hơi.
Năm người bò dậy từ dưới đất, cũng không thể thích ứng với chuyện không bị con sâu nào tấn công, tất cả đều ngẩn ra nhìn chung quanh.
“Ba!” Thẩm Trường Trạch chạy tới chỗ Thiện Minh: “Sao rồi? Ba không sao chứ?”
Thiện Minh nói: “Không sao, A Vũ hỏng trang phục phòng hộ, Kiều Bá ném hắn ra ngoài rồi.”
Giọng nói của Trang Nghiêu lại vang lên: “A Vũ về đến đây rồi, các anh tập trung ở tầng ba phải không?”
Thành Thiên Bích đáp: “Phải, nơi này rất kì quái, sâu không tấn công, tất cả chúng dừng lại bên cạnh chúng tôi.”
Tuy rằng bị lấp trong bầy sâu khá đáng sợ, song cảm giác bị nhìn như hổ rình mồi, không biết khi nào sẽ lại ập đến tấn công này càng khiến người ta thêm sởn tóc gáy.
Trang Nghiêu nói: “Dị tượng tất có dị nhân, cẩn thận gấp bội, lập tức tìm ngọc Con Rối.”
Tùng Hạ nói: “Nó ở tại tầng này, tôi cảm giác thấy, ở hướng kia.” Tùng Hạ chỉ vào phía trước.
Thẩm Trường Trạch gật đầu: “Vừa rồi ở trên lầu chúng tôi cũng kiểm tra thấy.”
Thành Thiên Bích nói: “Mọi người tháo bình gas rỗng với vũ khí hết đạn ra, sau đó kiểm tra một chút trang phục và mặt nạ bảo hộ.”
Có vài người sớm đã ném xuống bình gas vướng víu, có vài người thì không kịp cởi trong bối rối, lúc này có thể lấy hơi, tất cả đều ném bình gas xuống, bắt đầu kiểm tra trang bị trên người.
Gần như tất cả trang phục phòng hộ đều đã hỏng, có mấy bộ thậm chí đã rách ba tầng vải, chỉ còn lại lớp bông biến dị trong cùng, nếu còn bị tấn công nữa thì sâu có thể trực tiếp tiếp xúc với làn da của họ.
Họ thắt những chỗ rách vào, tuy tác dụng không lớn nhưng có thể ngăn cản thêm được bao nhiêu thì chịu bấy nhiêu.
Khi đã điều chỉnh hoàn tất, họ xếp thành ba cánh quân, cẩn thận tiến lại gần hướng có ngọc Con Rối.
Đối với chuyện bầy sâu đột nhiên không tấn công mà chỉ đứng nhìn chung quanh, trong lòng mỗi người đều vô cùng căng thẳng vì chuyện này có khả năng báo trước một cuộc tấn công mãnh liệt hơn đang chờ họ ở phía trước.
Đặng Tiêu đột nhiên khẽ nói: “Sâu chặn cửa sổ rồi.”
Mọi người hướng mắt nhìn về phía nơi chắc hẳn là cửa sổ trong ấn tượng, quả nhiên mặt tường bò đầy sâu, nơi vốn sẽ hắt vào một chút ánh sáng đã hoàn toàn không tìm thấy đâu. Tuy họ có thể miễn cưỡng nhận ra vị trí cửa sổ nhưng tòa tháp này lớn như vậy, căn bản không thể định vị chính xác, khi chạy trốn, họ rất dễ đâm đầu vào tường.
Cosky khẽ chửi: “Mẹ nó, ngay cả cửa sổ cũng không thấy đâu thì chạy thế nào.”
Trang Nghiêu nói: “Cứ kệ cửa sổ đấy đã, hãy chắc chắn lấy được ngọc Con Rối.”
Họ càng tới gần hướng có ngọc Con Rối thì nỗi bất an trong lòng càng thêm nặng nề, phía trước có cái gì đó phát ra dao động năng lượng khổng lồ. Do chung quanh có quá nhiều sâu nên nhiều người đã không thể nhận ra rốt cuộc thì đó là dao động năng lượng của cả quần thể hay là cá thể, nhưng Tùng Hạ có thể nhận ra được. Cậu run giọng nói: “Có một dao động năng lượng rất mạnh, nó ở cùng với ngọc Con Rối.”
“Chẳng lẽ là sâu khổng lồ?” Kiều Bá tuy nói đùa nhưng khẩu khí cũng có sự căng thẳng.
Thiện Minh nói: “Nhỡ là thật thì sao?”
“Có lựu đạn này, nổ chết nó luôn.”
“Thế cầu nguyện cho lựu đạn hữu hiệu đi.”
Đặng Tiêu “hừ” một tiếng: “Nếu đúng là sâu khổng lồ, em sẽ…”
“Suỵt…” Tùng Hạ ý bảo mọi người im lặng, thứ gì đó ở cùng ngọc Con Rối, nó tạo cho cậu một áp lực vô cùng lớn.
Loại áp lực không biết rốt cuộc thì phía trước có cái gì tra tấn ý chí con người, Thành Thiên Bích quyết định thật nhanh: “Đóng kín ống nhòm hồng ngoại, nổ pháo sáng.”
Tất cả mọi người đều đóng ống nhòm hồng ngoại, nếu không trăm phần trăm sẽ mù mắt.
Một Long Huyết nhân bắn một quả pháo sáng tới mặt bên phía trước. Để không làm kích thích lũ sâu nên ngay cả đèn pin họ cũng không mang, pháo sáng cũng chỉ có mấy quả, dùng để ứng phó với tình huống khẩn cấp. Nói thật, không ai muốn nhìn xem chung quanh mình rốt cuộc có bao nhiêu sâu, không biết sẽ làm trái tim họ chịu ít tra tấn hơn một chút.
Pháo sáng phát ra tiếng “chíuuuu” khó nghe, nổ ở một nơi cách đó không xa, không gian đen tối lập tức bừng sáng như ban ngày, rốt cuộc mọi người đã quan sát được toàn bộ không gian tầng ba. Họ nhìn thấy số sâu không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, điều càng khiến họ lạnh toát sống lưng là, họ cũng đồng thời nhìn thấy nơi phát ra dao động năng lượng khổng lồ. Đó là một con quái vật lớn, thể tích của nó có thể còn lớn hơn cả A Bố một chút, nhưng do hạn chế không gian nên lùn hơn A Bố rất nhiều. Vì nó quá lớn nên nhất thời họ căn bản không thể nhìn thấy toàn cảnh của nó, chỉ có thể phán đoán dựa vào kinh nghiệm: Đây là một con sâu khổng lồ, nó chiếm cứ hơn nửa không gian của cả tầng ba, ngọc Con Rối ở trong người nó!
Nhất thời không ai lên tiếng.
Qua sau một lúc lâu, Thẩm Trường Trạch hỏi: “Có phải miếng ngọc ở trong người nó không.”
Tùng Hạ đau khổ nói: “Phải.” Cậu đang tưởng tượng mấy cách mà con sâu này có thể giết họ, ví dụ như phát động tất cả lũ sâu trong tháp chôn sống họ, ví dụ như lăn tới đây đè chết họ, ví dụ như tự phát nổ, số chất lỏng trong cơ thể nó tuyệt đối có thể khiến họ chết đuối. Tóm lại, chỉ duy nhất một điều cậu không nghĩ ra được là làm thế nào để lấy ra được miếng ngọc Con Rối từ trong cơ thể con sâu khổng lồ này.
Thiện Minh nói: “Lấy ngọc ra thế nào giờ?”
Trang Nghiêu nói: “Tình hình như thế nào?”
Thành Thiên Bích: “Tầng ba có một con sâu khổng lồ, có thể còn lớn hơn cả A Bố, ngọc Con Rối ở trong thân thể nó, tất cả sâu đều tập trung đến tầng này, chung quanh chúng tôi toàn là sâu, chúng tôi vừa không thể tiếp cận sâu khổng lồ vừa không biết làm thế nào để lấy miếng ngọc ra được khỏi người nó.”
Trang Nghiêu nói: “Để tôi nghĩ một chút.”
Lúc này chung quanh đã trở về quang cảnh tối đen từ lâu, họ mở ống nhòm hồng ngoại nhưng do khoảng cách quá xa nên cũng không nhìn thấy sâu khổng lồ, cũng không có ai dám tùy tiện tiếp cận nó.
Đặng Tiêu lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ nhỉ, chui vào người nó à.”
Thiện Minh hỏi: “Nếu Thành Thiên Bích rạch nó ra thì sao?”
Tùng Hạ nói: “Nếu chúng ta thật sự có thể thuận lợi rạch nó ra, ít nhất sáu, bảy tấn chất dịch trong cơ thể nó sẽ trào ra, phủ ngập nơi này, mặt nạ bảo hộ của chúng ta sẽ ngập đầy chất dịch, cuối cùng không thể thở nữa.”
“Đệch, chết kiểu này tởm kinh.”
Giọng nói của Trang Nghiêu vang lên: “Có một cách.”
“Nói đi.”
“Thành Thiên Bích, Thẩm Trường Trạch, việc gió lửa kết hợp tấn công của hai anh đã được huấn luyện trong rất nhiều ngày, đây chính là lúc phát huy. Hãy đốt cháy con sâu khổng lồ, dùng tường gió cản trở chất dịch của nó, những người khác thì yểm trợ cho họ.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Tôi không chắc có thể đốt cháy được thứ lớn như vậy.”
Thành Thiên Bích cũng nói: “Chất dịch sáu, bảy tấn, tôi chưa chắc đã chống đỡ được.”
“Chỉ cần có năng lượng cung ứng liên tục, hai anh có thể làm được, Tùng Hạ, năng lượng của anh còn đủ không?”
Nhóm người Thẩm Trường Trạch đều kinh hãi nhìn Tùng Hạ.
Ngoại trừ nhóm Tùng Hạ, cậu chỉ nói phương pháp sử dụng năng lượng hoàn chỉnh cho Tùng Chấn Trung biết, tộc Long Huyết không biết Tùng Hạ có thể bổ sung năng lượng. Tuy những người đã vào tháp cùng họ đợt này, năng lượng trong thân thể đều dùng không cạn, nhất là Thành Thiên Bích đã vài lần ra chiêu mạnh nhưng vẫn chưa kiệt sức, ít nhiều họ đã đoán được một chút nhưng không ngờ Tùng Hạ thật sự có được khả năng nghịch thiên như thế.
Trên trán Tùng Hạ toát mồ hôi lạnh: “Tôi không biết, chắc là đủ.”
“Phải đủ, cơ hội chỉ có một lần.” Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Khả năng này của Tùng Hạ trước mắt vẫn là bí mật, nếu các anh có thể giữ bí mật, chuyện tốt này chúng ta có thể cùng hưởng. Nếu tin này bị lộ, sau này cho dù các anh trọng thương sắp chết, chúng tôi cũng tuyệt đối không lo.”
Thiện Minh nói: “Nói nhảm ít thôi, bọn này tự biết nặng nhẹ.”
Trang Nghiêu nói: “Con sâu kia lớn như vậy, nhất định không thể tấn công, còn chưa chắc là cử động được, nhưng là vật thể chứa đựng ngọc Con Rối, tất cả bầy sâu sẽ dốc toàn lực bảo vệ nó. Những người khác yểm trợ ba người họ, nhất định phải chống chọi được.”
Đặng Tiêu cắn răng: “Có chết anh cũng trụ lại, chúng ta đã vất vả trăm cay nghìn đắng vào đây một chuyến, tuyệt đối không thể tay không ra về, nhất định phải mang theo ngọc Con Rối!”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Hành động!”
Tất cả mọi người đều lao đến phía con sâu to béo kia, họ vừa chuyển động, bầy sâu chung quanh lập tức điên cuồng, ào ạt tràn đến phía họ bằng số lượng khổng lồ trước nay chưa từng có.
“Xông lên!!!” Có người điên cuồng hét to.
Trong một thời gian ngắn, âm thanh của các loại vũ khí vang lên rung trời, Đường Nhạn Khâu chạy lên trước đầu tiên, vừa chạy vừa không ngừng kéo cung bắn tên, dùng hỏa tiễn mở đường cho họ. Cánh tay hắn giống như người máy, động tác vô cùng nhanh nhẹn, nhanh đến nỗi dường như không nhìn rõ động tác lấy tên và bắn tên của hắn. Tuy không thể ngăn cản sự tấn công của bầy sâu nhưng ít nhất đã mở được một con đường tương đối sạch sẽ để họ có thể nhanh chóng chạy qua.
Họ nhanh chóng chạy tới trước mặt con sâu khổng lồ kia.
Thẩm Trường Trạch hô to một tiếng, cởi mặt nạ bảo hộ, toàn bộ thân thể trong nháy mắt phừng lửa, trang phục phòng hộ lập tức bị đốt cháy, toàn thân phủ kín màu vảy bạch kim, một Long Huyết nhân có cánh lập tức xuất hiện trước mắt mọi người. Trên người hắn bùng cháy ngọn lửa hừng hực, một chút lửa lan đến cả con sâu lớn, ngay sau đó, thế lửa lan từ người hắn sang người con sâu khổng lồ.
Thành Thiên Bích tạo ra cuồng phong đầy trời đuổi theo thế lửa của Thẩm Trường Trạch. Ngọn lửa lập tức bốc cao gấp bội có thừa, diện tích lửa cháy cũng nhanh chóng được mở rộng, cũng dùng khí thế rất mạnh bao trùm toàn thân con sâu.
Tùng Hạ có thể cảm giác năng lượng trong thân thể hai người họ đang điên cuồng xói mòn, cậu vừa không ngừng hấp thu năng lượng từ trong ngọc phù, vừa cung ứng bù vào số năng lượng đã tiêu hao cho hai người, mồ hôi đẫm người. Chưa bao giờ như bây giờ, trong lòng cậu có một ý chí vô cùng cứng cỏi và bất khuất, nhất định, cậu nhất định phải cung cấp đầy đủ năng lượng cho họ! Như lời Đặng Tiêu đã nói, họ đã trả giá bằng nhiều cố gắng như vậy, tuyệt đối không thể tay không ra về, loài người tuyệt đối không bại bởi đống sâu ghê tởm này!
Lớp da dày của con sâu khổng lồ nhanh chóng bị cháy tan, chất dịch màu vàng phun ra tung tóe, Thẩm Trường Trạch gian nan bay lên, lại bị chất dịch đè cho rơi xuống. Chất dịch của sâu vừa trơn vừa dính, hắn chật vật mấy lần cũng không đứng lên được, thân thể hắn bị chất dịch bao trùm, gần như không nhìn ra nguyên trạng.
Thiện Minh kêu lên: “Yểm trợ, tôi đi kéo nó lên!” Nói xong liền ra sức chạy đến chỗ Thẩm Trường Trạch, Al cũng vừa ngăn cản sự tấn công của bầy sâu vừa phóng đến chỗ Thẩm Trường Trạch.
Thành Thiên Bích hét lớn một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân điều khiển một bức tường gió khổng lồ, chất dịch phun ra ập vào tường gió rồi tẽ ra chảy ào sang hai bên.
Tùng Hạ điên cuồng đưa dòng năng lượng cuồn cuộn không dứt vào trong cơ thể Thành Thiên Bích, năng lượng hắn bị tiêu hao đã đạt tới mức độ trước nay chưa từng có. Điều khiển một bức tường gió lớn như vậy chống cự với chất lỏng vài tấn, gần như không đến mười giây đã có thể hao mòn hoàn toàn năng lượng toàn thân của hắn. Nếu không phải có Tùng Hạ tiếp sức, hắn đã sớm kiệt lực.
Thiện Minh và Al rốt cuộc đã kéo được Thẩm Trường Trạch ra khỏi chất lỏng, lúc này chất lỏng màu vàng quanh họ đã dâng tới phần eo. Ba người nín thở, ra sức bò ra ngoài, những Long Huyết nhân khác vừa yểm trợ vừa kéo họ ra. Họ nhào đến đứng phía sau Thành Thiên Bích, rốt cuộc có thể thở được một hơi, nghỉ ngơi chốc lát, rồi lại lập tức gia nhập vào trong hàng ngũ yểm trợ cho Thành Thiên Bích và Tùng Hạ.
Cánh tay Thành Thiên Bích đang run lên dữ dội, cắn răng đến bật máu.
Tùng Hạ cao giọng hô: “Thiên Bích, cậu cố lên, tôi chịu được, mẹ nó cậu cũng phải chịu được!”
Thành Thiên Bích hô to một tiếng, kiên quyết ngăn chặn chất dịch không ngừng trào ra kia.
Con sâu khổng lồ đang dần dần teo lại bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Chỉ cần cố thêm một chút… chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi, nhất định có thể lấy được ngọc Con Rối.
Thể xác và linh hồn của mỗi người đều đang cố gắng dựa vào thắng lợi sắp đến kia, trang phục phòng hộ của rất nhiều người đã hỏng từ lâu, họ không buồn đếm xỉa mọi thứ, giết đỏ cả đôi mắt, vô số xác sâu rơi xuống dưới chân họ!