Trong thời gian chờ đợi Tùng Chấn Trung thu thập tài liệu, họ cùng nhau đến sân huấn luyện ngầm dưới đất của khu 6. Phần lớn thành viên của tộc Long Huyết cũng ở đây, tuy họ có sân huấn luyện riêng của mình nhưng nhóm Đặng Tiêu cần nhận được huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp, mà Long Huyết nhân và lính đánh thuê vừa vặn rất sẵn lòng giúp đỡ, cho nên rất nhiều lúc đôi bên huấn luyện hỗn hợp.
Lúc này Đường Nhạn Khâu đang ở một góc loay hoay với một chiếc nỏ được thiết kế rất tốt. Tuy hắn mạnh nhất là ở tiễn thuật nhưng hễ là vũ khí lạnh thì gần như không có món nào hắn không biết dùng. Loại chuyện đi đánh lén này tất nhiên không thể mang theo cây cung lớn như vậy được. Chỉ cần có cái này, trong vòng trăm mét hắn vẫn là sát thủ mà kẻ địch khó lòng phòng bị. Chẳng qua, đã lâu không dùng nỏ, hắn cần thích ứng một lúc.
Hắn nâng nỏ lên, nhắm ngay bia ngắm, bắn một mũi tên, hơi lệch khỏi hồng tâm một đoạn nửa cm. Bất cứ độ lệch nào dù rằng rất nhỏ đều có khả năng tạo thành ảnh hưởng rất lớn trong thực chiến. Đường Nhạn Khâu cau mày, rất không hài lòng.
Hắn liếc thấy Liễu Phong Vũ đã đi tới, bèn đặt nỏ xuống, quay đầu nhìn Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ cầm trong tay hai lon nước lạnh, là nước tăng lực do chính tay nhà bếp làm, hương vị thơm ngon, Đặng Tiêu dù là lúc không vận động thì một ngày cũng muốn uống vài lon.
Liễu Phong Vũ ném lon nước cho hắn, Đường Nhạn Khâu bắt được, đặt ở một bên: “Tôi không uống nước tăng lực.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Biết rồi, cậu chỉ uống nước lọc với trà, đồ cổ nhà cậu khai quật năm nào thế?”
Đường Nhạn Khâu không biết trả lời như thế nào.
Từ sau khi lần trước say rượu xảy ra vài chuyện xấu hổ, hai người vẫn không lạnh không nóng, cố ý lảng tránh đối phương, rất ít khi nói chuyện. Vì có phòng riêng nên họ không cần mắt to trừng mắt nhỏ, mấy ngày nay cũng không có tiếp xúc gì. Chỉ có điều cứ thế này mãi thì cũng không phải cách hay, chí ít Liễu Phong Vũ không muốn chiến tranh lạnh gì, đó là trò hề của con nít. Hắn nhanh mồm nhanh miệng, trong bụng tuy không có trăm ngàn suy nghĩ nhưng thật sự muốn phá vỡ cục diện bế tắc như giờ, song lại nhất thời không biết nói gì với Đường Nhạn Khâu, đành nói đến đâu nghĩ đến đấy: “Đêm nay, mấy đứa cẩn thận một chút.”
“Được.”
Liễu Phong Vũ nhìn chiếc nỏ tạo hình rất cool trong tay hắn, hỏi: “Cái thứ đó cậu dùng quen chưa?”
“Cũng tạm, đã nhiều năm không dùng, cần thích ứng một lúc.”
Liễu Phong Vũ xưa nay là người nhanh mồm nhanh miệng, lúc này lại không biết nên nói gì tiếp theo.
Đường Nhạn Khâu trầm mặc một lát, nhìn hắn nói: “Cha mẹ anh, nhất định sẽ an toàn trở về, đừng lo lắng.”
Liễu Phong Vũ bất ngờ ngẩng đầu, cười nói: “Đường đại hiệp cũng biết an ủi người ta cơ đấy.”
Nét mặt Đường Nhạn Khâu có chút mất tự nhiên.
“Video sáng hôm nay cậu xem chưa?” Liễu Phong Vũ nói.
Đường Nhạn Khâu gật đầu.
Liễu Phong Vũ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu: “Cậu biết không, lúc đầu tôi căn bản không nhận ra họ là ba mẹ tôi. Nhà tôi xưa nay khá giả, ba tôi luôn sống rất tốt, mẹ tôi sắp năm mươi mà bảo dưỡng như mới ba mươi, rất thích làm đẹp, nhưng tôi nhìn hai người trong đoạn video, hoàn toàn chính là… hoàn toàn chính là hai ông bà già hơn sáu mươi tuổi, tiều tụy đến không giống ngày trước chỗ nào.”
Đường Nhạn Khâu nhìn đôi mắt ửng đỏ của Liễu Phong Vũ, cảm giác trái tim hơi nghẹn lại, hơi thở cũng nặng nề.
“Tôi không biết một năm qua họ đã phải chịu bao nhiêu tội… tôi hối hận lắm, ngày trước bận rộn sự nghiệp, lại không ngừng bay tới bay lui nơi này nơi khác, thời gian ở nhà không đến vài ngày. Hồi tôi đi Vân Nam cũng là sinh nhật mẹ tôi, tôi ngại phiền toái nên không về. Nếu lúc ấy tôi về, sau khi động đất tôi có thể sống cùng họ, họ sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.” Bàn tay cầm đồ uống của Liễu Phong Vũ hơi run lên nhè nhẹ, thoạt nhìn vô cùng hối hận.
Đường Nhạn Khâu nhìn dáng vẻ khó chịu của Liễu Phong Vũ, hắn cũng thấy khó chịu theo. Do dự hồi lâu, Đường Nhạn Khâu chậm rãi giơ tay lên, nếu không có gì khác thì chắc hẳn là muốn vỗ vai Liễu Phong Vũ, nhưng lại không hạ được quyết tâm.
Liễu Phong Vũ lại đột nhiên ngẩng đầu, bắt được tay hắn, thân thể Đường Nhạn Khâu cứng đờ, bắt đầu giần giật.
Trong ấn tượng, hình như hắn chưa từng nắm tay Liễu Phong Vũ. Hắn không thể tưởng tượng bàn tay của một người đàn ông sao có thể bóng loáng mịn màng như vậy. Bàn tay đàn ông hắn từng chạm vào đều là tay của những người trường kỳ luyện võ, chai sần những vết kén, không ai có đôi tay như vậy.
Liễu Phong Vũ dùng sức cầm tay hắn: “Mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Đường Nhạn Khâu quay mặt đi, gật đầu.
Liễu Phong Vũ cười nói: “Nếu ba mẹ tôi có thể bình an trở về, tôi lấy thân báo đáp thế nào?”
Đường Nhạn Khâu xấu hổ rút tay về, nhỏ giọng nói: “Đừng nói bậy.”
Liễu Phong Vũ ra vẻ thoải mái mà cười mấy tiếng: “Được rồi, cậu luyện tiếp đi.” Nói xong chậm rãi bước đi.
Đường Nhạn Khâu nhìn thoáng qua bóng dáng của hắn, trong lòng có chút khác thường. Hắn nâng nỏ lên, nhắm ngay bia ngắm, lúc này, một tên găm trúng chính giữa hồng tâm!
Cái ổ của A Bố được chuyển qua khoảng sân trong tòa nhà thực nghiệm của khu 3, nơi này canh phòng nghiêm ngặt, 24/24 đều có giám sát, cách chỗ ở của họ cũng rất gần, nhìn qua cửa sổ phòng là có thể thấy A Bố. A Bố rất hài lòng về chỗ ở mới này, chỉ là lúc đầu có rất nhiều nghiên cứu viên không quen vì mỗi lần bước ra khỏi cửa thì A Bố đều sẽ vươn cái đầu lớn tới đây, hiếu kỳ nhìn họ, thường thường khiến người ta sợ tới mức hồn phi phách tán.
Thức ăn của A Bố cũng không do quận Cửu Giang cung ứng nữa vì họ lo trên đường vận chuyển nguyên liệu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thức ăn của nó do họ bỏ tiền ra mua, cũng là thuỷ sản tươi sống, mỗi lần trước khi cho nó ăn thì đều phải trải qua hai lần kiểm nghiệm, dù sao thứ họ không thiếu nhất chính là tiền.
Họ thì không sao vì ai cũng có khả năng phòng ngự, hơn nữa lại sống trong viện khoa học, hết sức an toàn, nên nếu Từ Ưng muốn trả thù thì dễ xuống tay nhất lại là A Bố. Họ tuyệt đối không cho phép A Bố xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai giờ rạng sáng, Tùng Chấn Trung đưa tới tất cả tư liệu, bao gồm vị trí hiện giờ của Từ Hàng và thông tin về mấy vệ sĩ là dị nhân đẳng cấp cao bên cạnh hắn ta.
Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đọc tư liệu một lần, trong lòng đều có tính toán. Hai người mang theo vũ khí, Đặng Tiêu cũng thay quần áo đặc biệt, âm thầm rời khỏi viện khoa học.
Sau khi họ đi, những người khác cũng không ngủ được, có chút nóng lòng chờ đợi trong phòng hội nghị.
Ba người trầm mặc một hồi, Tùng Hạ đột nhiên hỏi: “Liễu ca, có phải anh sắp đến cấp hai hay không?”
Liễu Phong Vũ gãi đầu: “Ừ, vốn định sau khi trở về từ Tây An anh sẽ chuyên tâm vào chuyện này, nhưng bây giờ…”
Trang Nghiêu nói: “Nếu anh sắp đến thì chắc hẳn Đường Nhạn Khâu cũng sắp đến, tuy bắt đầu chậm hơn anh mấy tháng nhưng anh ta vẫn luôn khắc khổ tu luyện. Chuyện tới giới hạn đột phá cấp hai là chuyện lớn, trước khi các anh thành công lên tới cấp hai, chúng ta sẽ không đi đâu, không thể lại để xuất hiện tình hình mạo hiểm như Thành Thiên Bích.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không biết sau khi Liễu ca và Tiểu Đường đột phá cấp hai thì sẽ có biến hóa rõ ràng gì.”
Liễu Phong Vũ siết chặt nắm đấm: “Đương nhiên là sức mạnh còn mạnh hơn nữa.”
Trang Nghiêu bĩu môi: “Nhất định sẽ trở nên càng thối.”
Liễu Phong Vũ vỗ xuống đầu nó: “Ăn đập bây giờ.”
Tùng Hạ cười nói: “Tiến triển của em cũng không nhanh, bây giờ mới chỉ hoàn thành chừng tám phần. Trang Nghiêu, cậu thì sao?”
“Tôi còn chậm hơn, đại khái chỉ đến sáu hoặc bảy phần, tôi có rất nhiều chuyện phải làm.”
Trang Nghiêu quả thật là người chậm nhất trong số họ, ngay cả người gia nhập cuối cùng lại quen nhàn hạ là Đặng Tiêu chỉ e cũng đã ngang hàng với nó. Đa số tinh lực của Trang Nghiêu đều đặt vào nghiên cứu khoa học, thời gian tu luyện tất nhiên cũng ít đi.
Tùng Hạ nói: “Tôi cảm thấy cậu nên để dành ra thêm một chút thời gian để tu luyện, dị nhân tiến hóa não bộ đột phá cấp hai nhất định sẽ bá đạo hơn, ít nhất điều ấy cậu có thể siêu việt hơn Trang Du.”
Trang Nghiêu hừ lạnh: “Cho dù không đột phá cấp hai thì tôi cũng không thua ông ta.”
Ba người hàn huyên một lát rồi quyết định tự mình nhắm mắt tu luyện, thời gian từng phút từng giây trôi qua, chỉ có phương pháp này là có thể khiến họ bình tĩnh trở lại.
Ba người Thành Thiên Bích đi một lượt là hết ba tiếng. Khi họ trở về là lúc trước khi tảng sáng, thời điểm đen tối nhất trong ngày. Người của Tùng Chấn Trung dẫn họ từ địa đạo về đến bên trong viện khoa học, giống như lúc đi vậy, không khiến bất cứ ai chú ý.
Tùng Chấn Trung tránh đi tai mắt, dẫn ba người vào phòng họp, ba người đang chờ đợi đều đứng lên, nét mặt đều có chút căng thẳng.
Ba người đi đều có vài vết thương nhẹ, trên người có vết máu nhưng thoạt nhìn cũng không lo ngại. Đặng Tiêu đặt mông xuống ghế, giơ tay chữ V với họ, bật cười ha ha.
Tùng Hạ và Trang Nghiêu đều thở phào.
Liễu Phong Vũ vội la lên: “Mau nói cụ thể.”
Thành Thiên Bích mặt không chút thay đổi: “Chúng tôi núp vào chỗ ở của Từ Hàng, giết hai vệ sĩ của hắn, dùng kim châm gây tê khiến hắn hôn mê. Sau đó, vệ sĩ gác đêm hẳn là đã phát hiện ra Từ Hàng thiếu một chân một tay.”
Đặng Tiêu hả giận: “Thành ca xuống tay quá lợi hại, lão già Từ Ưng kia nếu không đến xin chúng ta thì dù tên kia có sống được thì nửa đời còn lại cũng là tàn phế, em xem họ còn có gan làm khó xử ba mẹ Liễu ca hay không.”
Trang Nghiêu cười lạnh: “Rất tốt, một lần cho Từ Ưng một bài học, sau này ông ta mà muốn giở trò xấu thì nghĩ xem con trai mình có mấy cái mạng.”
Tùng Chấn Trung nói: “Mọi người về phòng rửa mặt nghỉ ngơi một lát trước, giao lại quần áo dính máu cho trợ lý của tôi. Chỉ sợ trời vừa sáng Từ Ưng sẽ lập tức đến tìm, nghỉ ngơi hồi sức một chút.”
Tùng Hạ nói: “Chú, chú cũng một đêm không ngủ, chú cũng đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Chú muốn xác nhận lại xem hành tung của họ có phải không chút sơ hở hay không, không sao đâu, mọi người cứ nghỉ đi.”
Ba người cũng không có tâm trạng đi ngủ nên về phòng tắm rửa, Liễu Phong Vũ vẫn không thể bình tĩnh, đứng ngồi không yên trong phòng họp, những người khác ngồi cùng hắn đến hừng đông.
Khoảng hơn sáu giờ sáng, Tiểu Vương mang bữa sáng đến phòng họp cho họ. Lúc này, Thành Thiên Bích đã thay quần áo sạch sẽ, thần sắc như thường ngồi vào bàn ăn.
Trang Nghiêu nói: “Lần này đi có phát hiện chuyện gì đặc biệt không?”
Thành Thiên Bích nói: “Có, cấp dưới của Từ Ưng có một dị nhân tiến hóa ngược lớp ruột khoang, tứ chi có thể tái sinh vô hạn, nếu không phải gã giữ chân thì chúng tôi có thể trở về sớm hơn một chút.”
Trang Nghiêu nhíu mày: “Ồ? Lớp thú, lớp chim và lớp bò sát lưỡng cư là các phương hướng tiến hóa ngược phổ biến nhất, lớp ruột khoang là lần đầu tiên tôi nghe nói đến, bọn anh đã giết gã chưa?”
“Chưa, gã không dễ giết.”
“Ừm, giữ lại cũng tốt, trường hợp hiếm lạ.” Khẩu khí của nó nghe có vẻ có vài phần hiếu kỳ khiến người ta có cảm giác không được tự nhiên.
Tùng Hạ nói: “Xem ra Từ Ưng cũng chỉ như thế, chỗ ở của con trai lại khinh địch dễ xâm nhập như vậy.”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Cũng không phải dễ xâm nhập, là do khả năng của Thiên Bích quá mạnh.”
Trang Nghiêu nói: “Có ý gì?”
Thành Thiên Bích nói: “Bây giờ tứ chi của tôi đã có thể nguyên tố hóa, nghĩa là tứ chi của tôi có thể tiến vào bất cứ không gian nào có khe hở, khả năng này rất thích hợp với đánh lén và ẩn nấp.”
Trang Nghiêu ngạc nhiên mở to đôi mắt: “Dựa theo tốc độ này, đến khi anh đột phá cấp ba, cơ thể của anh nhất định có thể nguyên tố hóa toàn bộ, đến lúc đó anh có thể hòa làm một thể với gió.”
Tùng Hạ tán thưởng: “Kỳ diệu quá.”
Đường Nhạn Khâu nhìn bàn tay mình: “Không biết sau khi đột phá cấp hai, tôi sẽ có biến hóa gì.”
Trang Nghiêu thuật lại chuyện thảo luận sau khi đột phá cấp hai của nó và Liễu Phong Vũ vừa rồi cho hắn nghe. Xét thấy sau khi lên cấp, sức mạnh của Thành Thiên Bích tăng lên rõ ràng như vậy, họ càng đặt chuyện thăng cấp của Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ tới vị trí quan trọng.
Mọi người nói chuyện thêm một lát, điện thoại phòng họp đổ chuông, Tùng Hạ nhận điện, là Tùng Chấn Trung gọi đến, nói cho họ biết Từ Ưng, Trang Du và Chu Phụng Lam tự mình đến khu 3, hơn nữa còn dẫn theo rất nhiều người.
Sau khi cúp máy, Tùng Hạ siết chặt nắm đấm: “Họ đến rồi, giờ chúng ta đi xuống thôi.”
Đặng Tiêu nhếch miệng cười: “Các cháu, để ông đây chiêu đãi mấy đứa thật tốt.”
Sáu người rời khỏi phòng họp, đi thang máy xuống lầu.
Cửa thang máy đối diện với đại sảnh tiếp đãi của khu 3, cửa thang máy vừa mở, họ đã cảm giác được từng nguồn dao động năng lượng khổng lồ ập vào mặt.
Tất cả đều cảnh giác. Ở Bắc Kinh, họ rất ít khi có thể cảm nhận được dao động năng lượng lớn mạnh vì có thiết bị che chắn, dị nhân đẳng cấp cao đều biết sử dụng loại thiết bị này để khiến mình không lúc nào cũng đằng đằng sát khí. Thế này rõ ràng là cố ý gỡ bỏ trang bị che chắn, dùng năng lượng thị uy với họ.
Quả nhiên, tại một nơi cách thang máy không xa, Từ Ưng, Trang Du và Chu Phụng Lam dẫn theo mười mấy dị nhân đẳng cấp cao xuất hiện ở đại sảnh. Tùng Chấn Trung một thân một mình đứng trước mặt họ, khí thế rõ ràng yếu hơn rất nhiều nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, đẩy đẩy kính mắt, dáng vẻ thanh nhã.
Họ đi qua, phát hiện trợ lý của Tùng Chấn Trung và vệ sĩ khu 3 đều đứng chờ lệnh cách đó rất xa, ai nấy đều mang nét mặt căng thẳng như đang đối đầu với địch mạnh, hình thành đối lập rõ ràng với dáng vẻ bình tĩnh của Tùng Chấn Trung.
Vừa thấy họ đến, nét mặt của Từ Ưng quả thực là muốn ăn thịt người. Vị tướng quân dáng vẻ thấp bé này có một gương mặt nghiêm nghị và khí thế cực kỳ cương quyết khiến người nào đứng trước mặt ông ta đều cảm thấy áp lực trong vô thức. Ông ta rõ ràng chỉ là người thường nhưng lại có thể sử dụng một ánh mắt khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Đây là một người quân nhân rắn rỏi thật sự, một bề trên lạnh lùng vô tình.
Tùng Chấn Trung nói: “Tư lệnh Từ, họ đã đến rồi, người này chính là cháu tôi, Tùng Hạ.”
Ánh mắt như chim ưng của Từ Ưng đảo qua trên người Tùng Hạ. Tùng Hạ cảm thấy hơi căng thẳng, nếu một mình đối mặt với Từ Ưng, rất có khả năng cậu sẽ không ứng phó được, người này có khí thế quá mạnh.
Từ Ưng cất cao giọng nói: “Rạng sáng ba giờ hôm nay, con tôi bị kẻ xấu tập kích, nay đã trọng thương, có người xác nhận do mấy người trong các cậu làm, mấy người dám nhận không?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tư lệnh Từ, chuyện chúng tôi không làm, không thể nhận.”
Chu Phụng Lam tức giận đến lớn tiếng chửi mắng: “Mẹ nó nhất định là đám oắt chúng mày!”
Từ Ưng lạnh giọng nói: “Vậy vì sao có người nhận ra là mấy người?”
Trang Nghiêu châm chọc: “Chắc mắt có tật chăng.”
Từ Ưng nheo mắt lại, nắm tay kêu lên răng rắc.
Trang Du nói: “Rốt cuộc là ai làm bị thương cậu Từ, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ điều tra ra. Lần này đến đây, chúng tôi muốn Tùng Hạ tiên sinh đi theo chúng tôi một chuyến, chữa thương cho cậu Từ.”
Tùng Hạ cố gắng điềm tĩnh: “Cậu Từ là người thường phải không? Tôi chưa từng chữa trị cho người thường, cũng không chắc chắn. Huống chi gần đây vì phải thu gom tiền chuộc cho hội trưởng Chu mà chúng tôi đã hối hả ngược xuôi, tiêu hao rất nhiều năng lượng, vẫn nên để tôi nghỉ ngơi vài ngày, nghiên cứu phương pháp trị thương cho người thường rồi nói sau.”
Tùng Hạ đương nhiên từng chữa trị cho người thường, hơn nữa chữa trị cho người thường nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với chữa trị cho dị nhân do trong thân thể người thường cũng có năng lượng Ngũ Hành, mà dị nhân chỉ là có một loại năng lượng nhiều hơn các loại khác gấp trăm lần, ngàn lần mà thôi. Đương nhiên, chưa nhìn thấy cha mẹ Liễu Phong Vũ, cậu tuyệt đối sẽ không bước khỏi cánh cửa này.
Từ Ưng nheo mắt lại: “Tôi muốn cậu đi ngay bây giờ.”
Thành Thiên Bích không khách khí nói: “Vậy bảo hội Phụng Lam thả cha mẹ bạn tôi ra trước, nếu không không bàn nữa.”
Chu Phụng Lam cả giận: “Chúng mày giỏi lắm, mày có tin tao làm thịt hai ông bà già kia rồi cho chó ăn không!”
Thành Thiên Bích hung hăng nhìn hắn: “Mày có thể thử, tao sẽ bắt cả hội Phụng Lam phải chôn cùng.”
Chu Phụng Lam không chịu yếu thế: “Tao sẽ khiến bọn này chết cùng trước.”
Trang Du lạnh nhạt nói: “Phụng Lam, đừng nói nữa, tư lệnh tự có chủ trương.”
Từ Ưng nhìn Thành Thiên Bích, nở nụ cười độc ác: “Không hổ là con trai Tào Tri Hiền, cũng có vài phần giống cha, đáng tiếc lão Tào đến đời này sẽ phải tuyệt hậu.”
Thành Thiên Bích thờ ơ nói: “Quý công tử nếu không chữa khỏi thì đến đời này cũng sẽ tuyệt hậu.”
Từ Ưng trợn mắt như sắp nứt ra, trong mắt phủ đầy tơ máu, giống như ngay lúc này đây muốn nhào lên cắn chết Thành Thiên Bích vậy.
Tùng Chấn Trung ra hiệu cho cảnh vệ để họ chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Từ Ưng chỉ vào Tùng Hạ, nói từng từ: “Người này, hôm nay tất phải theo tôi.”
Đặng Tiêu quát: “Ông thả người trước!”
Đôi bên quyết không nhượng bộ.
Dị nhân phía sau Từ Ưng bắt đầu rục rịch, Chu Phụng Lam cũng đã hai tay thành đấm, năng lượng sấm sét vang lên tanh tách, ai nghe thấy cũng có chút kinh hồn bạt vía.
Trong thời điểm giương cung bạt kiếm này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên phía sau họ: “Từ lão ca, sáng sớm đã chạy đến khu 3, còn giận dữ như vậy là có ý gì thế.”
Mọi người quay đầu lại, Tào Tri Hiền dẫn theo một nhóm người bước vào, phía sau là nhóm người Đường Đinh Chi và Thẩm Trường Trạch, cục diện không thua Từ Ưng nửa phần.
Từ Ưng siết nắm đấm, cười nụ giấu dao: “Tào lão đệ, không phải ông cũng đến sớm sao.”
“Tôi nghe nói lúc trước con tôi có vài chuyện hiểu lầm với ông nên đến đây xem sao, đừng làm tổn thương hòa khí, chẳng ai được lợi.”
Từ Ưng nói: “Tối qua con tôi bị kẻ xấu làm bị thương, bây giờ cần cậu bạn kia đi chữa trị cho nó, nhưng họ không chịu phối hợp, chi bằng ông giúp tôi khuyên nhủ?”
Tào Tri Hiền nhìn về phía họ, cười nói: “Vậy à?”
Liễu Phong Vũ nói: “Hội Phụng Lam bắt ba mẹ tôi, muốn Tùng Hạ đi chữa thương thì kêu Chu Phụng Lam thả người.”
Đặng Tiêu quát: “Thả người!”
Tào Tri Hiền nói: “Có chuyện này à. Vậy không phải vừa lúc sao, bên này thả người, bên kia chữa thương, đôi bên cùng vui, có phải hay không?”
Từ Ưng sắc mặt âm trầm, rõ ràng vô cùng tức giận. Họ đã coi thường khả năng của những người này, ai có thể ngờ rằng những người này có thể âm thầm đánh người bị thương qua lớp lớp bảo vệ? Đừng nói Chu Phụng Lam, cho dù là Diêu Tiềm Giang, Lý Đạo Ái cũng chưa chắc đã có sức mạnh ấy.
Trang Du cười nhẹ, nói: “Tư lệnh, vậy thả người đi, để cậu Từ sớm được chữa trị.” Hắn nhìn Trang Nghiêu, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc.
Từ Ưng nói: “Được, giờ cậu đi theo tôi, chúng tôi sẽ thả người.”
Tùng Hạ nói: “Xin tư lệnh dẫn hai bác và cậu nhà cùng đưa đến viện khoa học, năng lượng của tôi đã tiêu hao quá lớn, vẫn nên tiết kiệm một chút để chữa thương cho cậu nhà đi.”
Từ Ưng nhìn cậu một cái hết sức dữ tợn, ánh mắt thâm độc khiến người ta không rét mà run.
Cuối cùng, Từ Ưng vẫn chịu thỏa hiệp, dù sao con mình cũng đã không thể chịu đựng hơn nữa. Trong thời đại vi khuẩn biến dị quá nhanh chóng này, vết thương của Từ Hàng đã bắt đầu nhiễm trùng thối rữa.
Từ Ưng phái người về đón người, Tùng Chấn Trung chuẩn bị một phòng bệnh cho họ.
Liễu Phong Vũ mòn mỏi nhìn ra ngoài cửa, nôn nóng chờ đợi.