Họ chờ đợi tại chỗ chừng hơn hai mươi phút, Đường Nhạn Khâu bay về.
“Thế nào?”
“Bên kia có hai phe dị nhân đánh nhau, đôi bên đều có không ít vũ khí.” Hắn vừa nói xong thì từ hướng kia lại truyền tới một tiếng nổ mạnh, vang vọng khắp thành Tây An.
“Đúng là đi đến đâu cũng không được yên.” Trang Nghiêu bĩu môi: “Đừng động vào họ, chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi, ngày mai còn nhiều chuyện phải làm.”
Liễu Phong Vũ ngáp một cái: “Ở đây có chỗ nào tắm được không nhỉ.”
Trang Nghiêu giội cho hắn một thùng nước lạnh: “Anh cứ mơ đi.”
Họ đi vào trong thành phố nửa tiếng, nhìn vài kiến trúc đổ nát, không hề muốn chui vào đó chút nào. Thời tiết quá lạnh, đã không thích hợp ở ngoài trời, lẽ nào ngay cả một ngôi nhà có phòng cho người ở được cũng không có hay sao.
Lúc này, ở một vị trí cách đó không xa hắt tới một ánh sáng gì đó, tia sáng đó rất mờ nhạt, càng ngày càng gần, cuối cùng, một cô bé chừng mười sáu mười bảy tuổi có một đôi cánh tỏa sáng bay đến phía trước họ rồi dừng lại, nhìn đôi cánh kia thì hình như là đom đóm.
Cô bé kia nhìn thấy họ, nét mặt không hề sợ hãi, thoải mái nói: “Các vị từ bên ngoài tới phải không? Thời tiết lạnh thế này, có muốn đến khách sạn của chúng tôi không, khách sạn của chúng tôi có hệ thống sưởi ấm đó nha.”
“Ở đây có khách sạn?”
“Có, có điều khách sạn của chúng tôi tốt nhất chỗ này, có hệ thống sưởi ấm, có nước nóng, có thức ăn, hơn nữa hoàn toàn trung lập, không phải lo đến vấn đề an toàn.”
Liễu Phong Vũ huýt sáo một tiếng, đắc ý nói: “Mơ thành sự thật rồi đó.”
Tùng Hạ hỏi: “Hoàn toàn trung lập là có ý gì?”
Cô gái chỉ về hướng vừa phát ra tiếng nổ: “Mọi người không nghe thấy sao? Những người đó đang đánh nhau. Ở Tây An có vài thế lực, nếu anh kinh doanh khách sạn bên phe nào, rồi bị kẻ địch của phe ấy đánh chết thì là không may. Chúng tôi trung lập, không tồn tại vấn đề lập trường.” Cô bé bay tới, lượn quanh A Bố một vòng, cười hì hì nói: “Tôi thích con mèo này nên mới giúp các anh đó, giá cả cũng có thể chiết khấu cho mọi người nữa.”
“Cô bé muốn cái gì? Thức ăn?”
Cô bé đom đóm lắc đầu: “Chúng tôi không thiếu thức ăn, trừ phi các anh có thể lấy ra những thức ăn mà chúng tôi không có, bình thường chúng tôi muốn vật tư như vũ khí, nhiên liệu hoặc những vật có giá trị khác, chỉ cần là thứ hữu dụng thì đều có thể lấy làm tiền thuê.”
Thành Thiên Bích lấy từ trong xe ra một khẩu tiểu liên MK14 [95]: “Cái này trị giá bao nhiêu?”
[95] Tiểu liên MK14:
17164377
Cô bé cười nói: “Nếu anh cho tôi hai khẩu cộng thêm 20 viên đạn, chúng tôi sẽ cung cấp cho các anh ba gian phòng, có cơm tối và cung ứng mỗi phòng nửa tiếng đồng hồ nước nóng, còn miễn phí cho chú mèo này một ổ thú cưng biến dị.”
“Đồng ý.”
Cô bé vỗ tay một tiếng: “OK, mọi người đi theo tôi.”
“Tôi là Ái Giai, năm nay mười bảy tuổi, nửa năm trước bị một đàn đom đóm biến dị ăn nên biến thành như vậy.” Cô bé vung tay lên, một đàn đom đóm bay tới trước mắt A Bố, A Bố tò mò giơ chân lên chụp, đom đóm lại tản ra tứ tung như rắc những ngôi sao vào giữa màn đêm đen nhánh, trông rất đẹp mắt.
Đàn đom đóm lượn lờ ở xung quanh họ, như một ngọn đèn nho nhỏ chiếu sáng con đường phía trước.
Ái Giai nhìn dáng vẻ tò mò của A Bố, vui vẻ đến cười không ngừng: “Thế nào, có phải sáng hơn rất nhiều không?”
Tùng Hạ thật lòng ca ngợi: “Đẹp quá.” Được những con đom đóm xinh đẹp vờn quanh, dưới bầu trời đêm này, đúng là một quang cảnh mĩ lệ.
Trang Nghiêu hỏi: “Khách sạn của chị do ai mở? Ở đây có nhiều người dựa vào cái này mà sống ư?”
“Khách sạn nhà tôi do ba và các chú các bác mở, trước kia ba tôi là lính, sau khi xuất ngũ thì về nhà buôn bán, sau này ăn nên làm ra thì gọi các chú các bác hồi xưa đi lính với ba đến. Sau khi tận thế, chúng tôi vẫn có thể tự cung tự cấp như cũ, sau này lại phát hiện Tây An thường xuyên có người ngoài đến làm chỗ trung chuyển, hầu như ai muốn đến Bắc Kinh thì đều phải đi qua đây, rồi chúng tôi là người đầu tiên mở khách sạn. Có điều chúng tôi không dựa vào cái này để ăn, chỉ thuận tiện trao đổi vật tư và tình báo với dị nhân qua đường mà thôi.”
Từ quần áo sạch sẽ và mặt đỏ má hồng của Ái Giai là có thể đoán rằng cuộc sống của cô bé này quả thật rất tốt, còn có một sự ngây thơ hoàn toàn không tương xứng với thời đại này.
Nếu ở đây còn có thể mở khách sạn, vậy chứng minh tình trạng ở Tây An coi như không tệ, hơn nữa muốn có hệ thống sưởi hơi và nước đều cần tiêu hao nhiên liệu. Trong số những thành phố mà họ đã đi qua, điều kiện sống của nơi này có lẽ gần với Trùng Khánh nhất. Có điều, mức độ đấu tranh kịch liệt còn dữ dội hơn cả Trùng Khánh. Chí ít trước khi họ rời khỏi đó, Trùng Khánh vẫn chưa đến nỗi đánh bom trong thành phố.
Đi gần mười phút, trước mắt họ xuất hiện một khách sạn, nhìn bề ngoài có thể thấy trước đây nơi này chí ít là một khách sạn bốn sao, bây giờ cũng có thể nhìn ra vài vết tích sửa chữa, cửa chính trước khách sạn còn xa xỉ treo một ngọn đèn trắng thắp bằng dầu hoả.
Trước cửa khách sạn có hai người cầm súng đứng gác, thấy Ái Giai thì liền kêu lên: “Ái Giai, cháu chạy đi đâu đấy, ông chủ đang tìm đấy.”
“Cháu đi tiếp vài vị khách đến.” Ái Giai giơ khẩu súng trong tay lên như khoe của báu: “Hai chú xem, hai khẩu MK14 nhé, còn có 20 viên đạn.”
“Ái chà, đồ tốt, mau vào trong, ôi chao, con mèo đẹp quá.” Một người đàn ông thấp bé hơn ba mươi tuổi chạy tới, cười híp mắt: “Chào các vị.”
Chỉ có Tùng Hạ và Đường Nhạn Khâu lễ phép đáp lễ.
Người nọ cũng không thèm để ý, dị nhân thì chẳng có mấy người bình thường, thói đời này chẳng có chuyện gì là lạ.
Ái Giai nói: “Mọi người đi theo chú Vương đến phòng khách, tôi dẫn A Bố đi nghỉ ngơi nha.”
Trang Nghiêu chưa vội trèo xuống, lại nói: “Dẫn chúng tôi đến xem chỗ ở của A Bố trước.”
“Được.” Ái Giai dẫn họ đến bãi đỗ xe ở đằng sau, có vẻ nơi này cũng thường xuyên có thú cưng biến dị đi theo chủ nhân đến đây, vốn phòng ngừa xe cộ bị phơi nắng mà bãi đỗ xe đã dựng mái che nắng, bây giờ đã được cải tạo thành ổ nằm rộng lớn cho thú cưng, phía dưới mái hiên có đào hai cái hố, bên trong được trải lớp chăn bông dày, không khác bể bơi trong biệt thự Quý Dương dùng làm nơi cho A Bố ngủ lắm.
Trang Nghiêu để A Bố vào đó, đại khái cũng đã lâu A Bố không được ngủ nơi nào mềm mại như thế, nó duỗi người một cái, nằm vào trong ổ rồi bất động.
Lúc này mọi người mới đi theo Ái Giai vào khách sạn.
Mới đi vào đại sảnh, một người đàn ông trung niên khỏe mạnh đã dẫn vài người đi ra, thấy đoàn người thì cao giọng quát: “Ái Giai, tối mịt thế này mà con còn chạy đi đâu, bên đang ngoài đánh nhau, ai cho con chạy loạn!”
“Ba.” Ái Giai biến trở về hình dáng loài người, đi tới: “Con đi dạo quanh đây, đúng lúc thấy khách nên dẫn họ về.”
Ông chủ không chút kiêng kỵ quan sát họ một lượt, ánh mắt rất không khách khí: “Xin hỏi các vị từ đâu tới đây?”
Tùng Hạ nói: “Trùng Khánh.”
“Trùng Khánh tốt thế không ở lại, lại chạy đến đây làm chi?”
“Chúng tôi muốn đi đến phía Bắc, tìm người thân.”
Ông chủ nheo mắt lại: “Vương Nhạc, dẫn họ về phòng đi.”
Sau khi họ đi, ông chủ nói với người bên cạnh: “Chú cảm thấy mấy người này thế nào, hình như không giống…”
Người đàn ông kia nói: “Phi ca, em hiểu ý anh, để em đi điều tra.”
“Đi nhanh.”
Họ đi theo Vương Nhạc lên tầng ba khách sạn, Vương Nhạc nói: “Ba căn phòng chúng tôi đã chuẩn bị cho các vị đều cạnh bãi đỗ xe. Từ cửa sổ, các vị có thể nhìn thấy mèo của mình. Trong phòng có thức ăn nước uống được đóng gói chân không.” Gã nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Mười phút sau, bắt đầu từ tám giờ, tôi cung cấp nửa tiếng nước nóng cho các vị, xà phòng sữa tắm gì đó trong phòng tắm đều có, muốn tắm thì phải tranh thủ.”
Vương Nhạc mở cửa phòng, dùng đèn pin chiếu vào bên trong. Phòng rất sạch sẽ, chăn đệm được gập gọn gàng, mặc dù không chu đáo như khách sạn trước kia nhưng ở thời đại này đã rất khó nhìn thấy dịch vụ thoải mái như vậy.
Vương Nhạc đắc ý: “Không tệ phải không, rất sạch sẽ, chăn được giặt định kỳ.” Sau khi vào phòng, gã cắm đèn pin vào cạnh giường, tìm hệ thống sưởi hơi. Sau khi mở hệ thống sưởi hơi, gã nói: “Hệ thống sưởi hơi này đã được chúng tôi cải tạo, độ ấm không cao, sau khi bật nửa tiếng, nhiệt độ trong phòng có thể đạt tới hai mươi hai độ, có điều so với bên ngoài thì đây đã là thiên đường rồi. Hệ thống sưởi hơi chỉ bật sáu tiếng, cơ bản đến sáng ngày mai cũng không lạnh. Công tắc nguồn điện do chúng tôi thống nhất quản lý, các vị không cần quan tâm đóng mở thế nào. À còn nữa, ổ điện hệ thống sưởi hơi ở đây đã được khóa lại, các vị cũng đừng nghĩ đến chuyện dùng điện ở đây làm chuyện gì khác.” Vương Nhạc cầm đèn pin giơ đến ổ điện bên cạnh hệ thống sưởi hơi, ổ điện kia đã bị khóa lại bởi một ***g sắt, các khe của ***g sắt chỉ đủ cho dây điện đi qua để đề phòng khách tắt hệ thống sưởi hơi và dùng điện cho những thứ khác.
Tùng Hạ gật đầu: “Cám ơn, ở đây thật sự không tệ.”
Vương Nhạc nói: “Cơ bản còn gì nữa không, các vị có cần đèn pin hay pin không? Nếu cần thì phải thu lệ phí khác.”
Tùng Hạ nói: “Không cần, chúng tôi cũng mang theo.” Tuy họ có mang theo một ít pin hiệu năng cao và nhiều loại đèn pin, đèn pha dân dụng, quân dụng nhưng bình thường đều không nỡ dùng. Hồi ở Quý Châu, Trang Nghiêu dùng dầu hoả và nguyên liệu đặc biệt chế tạo ra vài hộp quẹt hiện đại, dùng diêm hoặc bật lửa là có thể đốt rất lâu, dùng hết rồi thổi tắt, lần sau còn có thể dùng lại, tiết kiệm hơn đèn pin nhiều, trên người mỗi người trong họ đều mang theo vài cái.
Vương Nhạc nhún nhún vai, đi đến hai phòng còn lại mở hệ thống sưởi hơi, nhóm Trang Nghiêu cũng đi theo gã.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Thành Thiên Bích và Tùng Hạ. Thành Thiên Bích trầm mặc nhìn cậu một cái, ánh mắt thâm trầm khó hiểu. Tùng Hạ có chút xấu hổ, làm bộ như không xảy ra chuyện gì hết: “Được tắm nửa tiếng nhỉ, tôi còn có rất nhiều quần áo muốn giặt, lát nữa cậu tắm trước, nhớ hứng nước.” Nói xong, cậu bắt đầu lục lọi hành lý hai người, định giặt cả quần áo lót của họ rồi đặt quanh hệ thống sưởi hơi, cả đêm là có thể khô, bình thường giặt xong sẽ phơi trên đống lửa, nhiều lần quần áo đều bị đốt trụi.
Thành Thiên Bích cũng không nói gì, cởi quần áo rồi tiến vào phòng tắm.
Trong phòng ánh sáng rất tối, chỉ có ánh trăng hắt vào từ ngoài cửa sổ cung cấp một chút ánh sáng. Lúc Thành Thiên Bích trần truồng đi qua Tùng Hạ, Tùng Hạ ngồi xổm dưới đất không dám ngẩng đầu, chỉ thấy bắp chân thon dài thẳng tắp thoáng qua trước mắt cậu. Cơ thể tráng kiện do được luyện tập theo sự chuyển động của Thành Thiên Bích mà có vẻ gợi cảm không gì sánh được, Tùng Hạ có cảm giác trái tim nhỏ bé của mình đang nhảy lên thình thịch.
Thành Thiên Bích bước vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Tùng Hạ đặt mông ngồi dưới đất, xoa xoa buồng tim mình, cảnh cáo mình đừng nghĩ nhiều, mất mặt quá.
Năm phút đồng hồ sau, Thành Thiên Bích quấn khăn tắm bước ra: “Anh đi tắm đi.”
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Cậu tắm nhanh thế á? Cậu đừng quấn khăn tắm, mau mặc quần áo vào đi, hệ thống sưởi hơi còn chưa bật, trong phòng lạnh lắm.”
“Tôi tắm nhanh.”
Tùng Hạ biết Thành Thiên Bích cố ý cho cậu nhiều thời gian tắm rửa hơn. Có thể tắm nước nóng sau một thời gian dài bôn ba là khát vọng trong lòng mỗi người bọn họ. Trước đây mỗi lần đến những nơi được tắm, Thành Thiên Bích đều tắm rất lâu, có điều nơi này cung ứng có hạn, Thành Thiên Bích liền lấy tốc độ tắm rửa của bộ đội, vèo cái đã tắm xong.
Tùng Hạ cũng không nỡ lãng phí thời gian, ôm quần áo bước vào phòng tắm, còn không quên dặn Thành Thiên Bích: “Cậu mau mặc đồ lót giữ ấm, đừng để lạnh.”
Trong phòng tắm rất tối, thế nhưng những người trường kỳ sinh tồn trong hoàn cảnh không có điện thì đã quen với bóng tối. Tùng Hạ lần mò mở vòi nước, khi dòng nước ấm áp chảy xuống da, cậu thoải mái thở ra một hơi. Cậu cũng không dám tắm lâu, vội vã gội sạch đầu và tắm rửa trong vòng mười phút, sau đó thay quần áo, dùng chậu hứng nước giặt đồ lót của hai người, rốt cuộc trước khi tắt nước, cậu đã giặt sạch tất cả đồ lót.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, nhiệt độ trong phòng đã đạt đến hơn hai mươi độ, so với cảnh trời băng đất tuyết bên ngoài, đây đúng là nơi ấm áp như thiên đường.
Thành Thiên Bích mặc áo bó, ngồi xếp bằng trên giường. Bình thường trước khi ngủ hắn đều tu luyện một chút, Tùng Hạ đã quen với chuyện này. Đối lập với Thành Thiên Bích chăm chỉ, cậu thường cảm thấy xấu hổ vì sự lười biếng của mình. Có điều, gần đây vì có ngọc Con Rối duy trì đầy đủ năng lượng nên cậu đã bắt đầu nghiên cứu phương pháp dùng năng lượng để cụ thể hóa ra vật chất, định trên đường sau khi rời khỏi Tây An và trước khi đến Lạc Dương, cậu sẽ bắt đầu chính thức thực tiễn.
Tùng Hạ đặt đồ lót quanh hệ thống sưởi hơi, sau đó rón ra rón rén bò lên giường, sợ quấy rối đến Thành Thiên Bích.
Cậu vừa chui vào trong chăn, Thành Thiên Bích đã mở mắt, nhìn cậu một cái.
Tùng Hạ cũng hồi hộp nhìn hắn.
Sẽ… sẽ xảy ra chuyện gì không… Dù gì thì hai người họ cũng có quan hệ đôi bên cùng có tình ý… chắc là… chắc là coi như là vậy đi. Trong những lúc đơn độc chung đụng thế này, có phải hay không sẽ…
Tùng Hạ mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn Thành Thiên Bích, ánh mắt kia có chút giống con thỏ bị hoảng sợ.
Thành Thiên Bích cũng chui vào trong chăn, nhìn cậu một lát, trầm giọng nói: “Qua đây.”
Qua đây? Qua… qua đó á… Má ơi, chuyện gì đây, mặt Tùng Hạ như sắp thiêu cháy, trong lòng cậu đang gào thét.
Mặc dù khá bối rối song Tùng Hạ vẫn ôm tâm trạng chờ mong không gì sánh được hân hoan chậm rãi dịch qua đó.
Thành Thiên Bích đưa tay ôm lấy cậu, lòng bàn tay dày rộng đặt sau gáy cậu, ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng vuốt ve da đầu cậu, động tác rất dịu dàng.
Tùng Hạ đánh bạo vươn tay, ôm lấy hông Thành Thiên Bích, hai người thân mật ôm nhau, tận tình cảm nhận sự ấm áp của đối phương.
Bờ môi Thành Thiên Bích như có như không thoáng chạm vào trán Tùng Hạ, cánh tay ôm hông cậu vô thức siết chặt lại.
Khát vọng muốn gần kề Thành Thiên Bích trong lòng Tùng Hạ lại bùng cháy, cậu khẽ ngẩng đầu lên, đôi môi chậm rãi để sát vào môi Thành Thiên Bích, nhẹ nhàng hôn hắn một cái.
Cậu biết Thành Thiên Bích không phải người chủ động, bình thường hắn chủ động nói chuyện với cậu cũng chỉ toàn những chuyện đứng đắn, không giống cậu, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm cũng muốn được nghe giọng nói của hắn. Nếu muốn thu được chút hạnh phúc yêu đương từ trên người một người giống như Thành Thiên Bích, cậu chỉ có thể tự mình nỗ lực. Dù sao thì cậu cũng là đàn ông, đàn ông chủ động là đúng rồi, tuy rằng đối tượng mà cậu chủ động không phải là nữ, nhưng từ góc độ của cậu mà nói thì bản chất đều giống nhau.
Thành Thiên Bích cảm nhận được đôi môi như lửa nóng, không kìm lòng được ép gáy cậu, làm sâu thêm nụ hôn này.
Bốn cánh môi mềm mại dán chặt vào nhau, hơi thở ấm áp thuần nam tính quanh quẩn giữa răng môi, Tùng Hạ đánh bạo há miệng ra, lè lưỡi liếm môi Thành Thiên Bích. Thành Thiên Bích cũng há miệng ra, lưỡi hắn có chút thô bạo đưa vào trong miệng Tùng Hạ. Hai chiếc lưỡi linh hoạt quấn lấy nhau trong khoang miệng, nhiệt độ trong không khí không ngừng ấm lên, sự thân mật không còn khoảng cách này vẫn khiến đại não của con người có chút thiếu dưỡng khí, cảm giác với những sự vật xung quanh của họ xuống đến mức yếu nhất, chỉ có lẫn nhau… chỉ có cảm giác lẫn nhau của họ là mãnh liệt nhất.
Tùng Hạ có chút kích động nắm lấy quần áo của Thành Thiên Bích, vuốt ve cơ hông rắn chắc mềm dẻo của hắn, hết lòng cảm nhận nụ hôn khiến cậu đầu váng mắt hoa này.
Không biết từ khi nào, Thành Thiên Bích đã đè nửa người lên người cậu. Hôn sâu khiến Tùng Hạ hầu như không thở nổi, nước bọt trong suốt chảy xuống theo khóe miệng hé mở của cậu, trong đôi mắt ướt át của cậu hiện ra một sự mê man.
Một lúc lâu sau, Thành Thiên Bích mới buông cậu ra, Tùng Hạ ra sức thở phì phò, căng thẳng nhìn Thành Thiên Bích.
Lông mi cong dài của Thành Thiên Bích nhẹ nhàng rung lên, ánh mắt hắn lướt qua mỗi một tấc da trên mặt Tùng Hạ.
Hai thân thể con người gần kề vào nhau, sự biến đổi ở thân dưới căn bản không thể giấu diếm đối phương, đều là những người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh, hai người đều hiểu khát vọng khó tả này.
Thế nhưng không ai dám động đậy.
Giọng nói Thành Thiên Bích khàn khàn: “Tùng Hạ, anh muốn làm không?”
Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Tùng Hạ có chút run rẩy, vấn đề này, cậu cũng không biết trả lời thế nào.
Đầu ngón tay Thành Thiên Bích nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tùng Hạ, động tác rất nhẹ nhàng, ánh mắt như một cái đầm nước, mặt ngoài bình tĩnh, sâu trong đó lại ẩn chứa mạch nước ngầm khiến người khác không nhìn thấu.
Thành Thiên Bích dùng âm lượng rất thấp nói bên tai Tùng Hạ: “Nếu anh gật đầu… anh không thể hối hận.”
Thân thể Tùng Hạ run lên, toàn thân như bị đóng đinh, hoàn toàn không thể nhúc nhích, đầu óc cậu trống rỗng, ngay cả động tác rất đơn giản như hô hấp cũng vì quá căng thẳng mà khiến cậu cảm thấy khó khăn lạ thường.
Thành Thiên Bích thâm trầm nhìn cậu một hồi, in một nụ hôn xuống trán cậu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng lo, ngủ đi.” Hắn kéo cả người Tùng Hạ vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.
Qua thật lâu, Tùng Hạ mới run rẩy thở ra một hơi, cậu xoay người ôm lấy hông Thành Thiên Bích, vùi mặt vào trong ***g ngực rộng rãi ấm áp.
Cậu hạnh phúc đến nỗi thiếu chút nữa bật khóc.