Mục lục
Kỷ Cambri Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Trần thiếu đỏ ngầu: “Ngô Du, rồi mày sẽ hối hận.”

Ngô Du vỗ mặt Trần thiếu: “Đừng dùng ánh mắt này trừng tôi, tôi cũng không định cưỡng gian anh lúc này, tôi cho anh chút thời gian làm quen với thân phận hiện tại. Có điều, tính tôi nhẫn nại không được tốt, cho nên sẽ không quá lâu, anh đã hiểu chưa.”

Trần thiếu nghiến răng: “Xéo ra ngoài.”

Ngô Du thu cùm băng trên cổ tay Trần thiếu lại, kéo hắn dậy khỏi nền đất, hết sức dịu dàng mềm mỏng nói: “Nghe nói mấy ngày qua anh chưa ăn uống gì, định tuyệt thực sao? Ngây thơ quá.”

Trần thiếu cúi đầu, không nói một lời.

Ngô Du đi đến bên cửa, gọi người đưa cơm nước vào, chỉ chốc lát sau đã có người bưng khay đến, Ngô Du nhận khay rồi cho người đi. Hắn đặt thức ăn xuống bàn, sau đó kéo Trần thiếu dậy khỏi đất. Trần thiếu còn đeo còng sắt 30 kg, hành động không tiện, căn bản không muốn cử động.

Ngô Du cười, gõ vào mũi hắn: “Giận dỗi gì nữa? Dậy ăn cơm.”

Trần thiếu trừng hắn: “Không dậy được, tháo cái của nợ này ra.”

“Như vậy sao được, tháo ra là anh biến thành Caucasian chạy liền. Trừ tôi, chẳng ai ở đây có thể ngăn anh được. Có điều không sao, chờ tôi bận rộn xong thời gian này là có thể thường xuyên ở bên anh, đến lúc đó tôi sẽ để anh thoải mái một chút.”

Trần thiếu đẩy hắn ra: “Thế thì cút ra.”

Ngô Du dứt khoát bưng cơm đến, cùng ngồi dưới đất với Trần thiếu. Hắn múc một thìa canh đưa đến môi Trần thiếu: “Nào, ăn canh.”

Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn.

Ngô Du cười: “Tôi nói trước, nếu anh không ăn, tôi sẽ khiến cho cả cha mẹ anh cùng tuyệt thực, xem họ không chịu nổi trước hay anh không chịu nổi trước.”

Trần thiếu giơ tay muốn cầm bát, Ngô Du nhẹ nhàng dời đi: “Tôi đút cho anh.”

Trần thiếu gầm lên: “Mày không thấy tởm à.”

Ngô Du mặt không đổi sắc: “Tôi muốn đút cho anh, anh ngoan ngoãn ăn là được.”

Trong lòng Trần thiếu đã ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Ngô Du một lần, nhưng hắn không thể làm gì, tính mạng cả nhà mình đều nằm trong tay người đàn ông này, trước mắt hắn chỉ có thể khuất phục. Hắn há miệng, ăn thìa canh thịt dê tươi ngon ấy.

Trông Ngô Du có vẻ rất vui, cứ như vậy ngồi khoanh chân dưới đất, đút hết thìa này đến thìa khác cho Trần thiếu, ánh mắt tràn đầy tươi cười. Hắn nói: “Mấy ngày nay ngẫm lại một chút chuyện trước kia đi. Nếu anh có thể nhớ ra tôi, tôi sẽ đối tốt với anh hơn một chút, tuy rằng trước đây anh chẳng đối xử tối với tôi chút nào, có điều tôi sẽ không ghi thù.”

Trần thiếu không chút do dự nói liền: “Không nhớ ra.”

“Cứ từ từ mà nhớ, anh không còn là Trần thiếu một ngày trăm ngàn việc bận nữa, từ giờ trở đi, anh có rất nhiều thời gian, hãy nhớ đến chuyện của tôi.” Đôi mắt sâu thẳm của Ngô Du nhìn hắn chằm chằm: “Phải nói rằng, từ nay về sau, anh chỉ cần nghĩ đến chuyện của tôi là được rồi, tôi sẽ khiến cả nhà anh không lo cơm áo.”

Trần thiếu cười mỉa: “Mày không giết tao, sớm muộn gì cũng có ngày tao sẽ giết mày.”

Ngô Du cười, không tỏ vẻ gì: “Không có ngày đó, lúc anh một tay che trời còn không đấu lại tôi, anh bây giờ, dựa vào cái gì? Tôi khuyên anh, bất luận có bất cứ suy nghĩ gây rối gì thì cũng sớm bỏ đi, nếu để tôi biết anh lén làm gì sau lưng tôi, tôi không nỡ giết anh, nhưng sẽ không khách khí với cha mẹ anh đâu.”

Trần thiếu nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Đút cơm xong, Ngô Du đột nhiên chú ý tới bộ còng sắt trên tay Trần thiếu, cổ tay đã bị mài rách một chút, chảy máu, hắn cau mày: “Sao anh không nói lời nào? Anh có biết cho dù là một vết thương nhỏ cũng có khả năng nhiễm trùng hay không.”

Trần thiếu hừ lạnh một tiếng.

Ngô Du lấy chìa khóa mở còng ra, dùng cồn cẩn thận sát trùng nơi trầy da. Sau khi sát trùng mấy lần mới bọc vải thưa lên, ở chân cũng đồng thời xử lý như vậy.

Còng sắt vừa rời khỏi cơ thể, Trần thiếu lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn nhìn Ngô Du cúi đầu băng bó mắt cá chân cho mình, cần cổ thon dài ở ngay trước mắt. Nếu hắn có thể biến thân là có thể một miếng cắn đứt cần cổ này, diệt trừ hậu hoạn. Ngô Du lại không buồn ngẩng đầu: “Đừng nghĩ đến chuyện biến thân lúc này, tôi sẽ đông đá anh ngay lập tức.”

Trần thiếu siết chặt nắm đấm.

Ngô Du vỗ nhẹ vào mắt cá chân đã băng bó xong: “Đeo còng không thoải mái phải không, nếu anh ngoan ngoãn, tôi có thể không còng anh lại, dù sao cha mẹ anh cũng nằm trong tay tôi, anh cũng không dám làm gì, nhưng cảm xúc của anh lúc này hiển nhiên chưa đủ ổn định…” Ngô Du cười: “Như vậy đi, nếu anh chủ động hôn tôi một chút, tôi có thể bỏ bớt một còng sắt cho anh.”

Trần thiếu nghiến răng: “Mẹ nó mày coi tao như nuôi chó à!”

Ngô Du đè tay hắn lại, áp sát chạm vào môi hắn: “Không phải anh vốn là chó sao, từ nay về sau cũng do tôi nuôi, cho nên nói như vậy cũng không sai. Có điều tôi muốn anh ý thức được chuyện anh là người của tôi hơn.”

Trần thiếu đẩy hắn ra: “Tao không thích đàn ông, dù thích thì cũng không phải mày.”

Ngô Du âm trầm cười một tiếng: “Đáng tiếc anh chỉ có thể là của tôi.”

Trần thiếu đứng lên, mấy ngày qua hắn không thể đi lại mà không có sức nặng như thế này, không nhịn được đi qua đi lại trong phòng. Ngô Du ở đằng sau yên lặng nhìn hắn.

Dưới tầng hầm chỉ có vài song cửa nhỏ để gió lùa, rỉ vào bên trong một chút ánh dương. Trần thiếu giơ tay sờ sờ vách tường bị nắng hắt đến hơi nóng lên, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại. Hắn lại thua như vậy, không chỉ bản thân bị giam lỏng mà còn làm liên lụy cha mẹ… Xưa nay Trần thiếu tâm cao khí ngạo, làm sao cũng không thể chấp nhận kết cục thất bại như thế này, oán hận của hắn với Ngô Du quả thật muốn phá tan ràng buộc cơ thể mà lao ra.

Lúc này, Ngô Du lại không nhanh không chậm nói đằng sau lưng hắn: “Thắng làm vua, thua làm giặc, Trần thiếu, anh vẫn nên nhanh chóng chấp nhận hiện thực đi thôi. Thay quần áo đi, tôi đưa anh đi gặp thuộc hạ trước kia, tài sản anh giấu ở quanh Trùng Khánh, bây giờ tất cả đều là của tôi, tôi muốn lập tức nhìn thấy chúng.”

Trần thiếu xoay người lại: “Tao muốn gặp cha mẹ trước.”

“Không thành vấn đề.” Ngô Du cười: “Anh không tin tôi sẽ đối xử tử tế với họ sao? Cho dù không nể mặt cha tôi thì nói thế nào họ cũng coi như nhạc phụ nhạc mẫu của tôi, anh còn lo lắng gì nữa.”

Trần thiếu nổi giận: “Mẹ nó đừng có nói lung tung.”

“Tôi không nói lung tung.” Ngô Du chậm rãi đi tới, dồn Trần thiếu lui đến sát tường, vây hắn giữa hai tay mình: “Rất nhanh thôi, cả Trùng Khánh này sẽ biết Trần thiếu anh là người của Ngô Du tôi.”

Trần thiếu trừng mắt: “Mày dám!”

“Không có gì là tôi không dám, thật ra tôi đã nói qua với hai bác.”

“Ngô Du, mày…” Trần thiếu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thanh danh một đời của hắn chẳng lẽ sẽ bị hủy đi như vậy sao!

“Anh đã nghe nói đến chuyện dị nhân mất khả năng sinh dục phải không? Tôi biết anh có muôi mấy cô tình nhân, trước kia anh không kết hôn, tự nhiên không khiến họ tùy tiện mang thai con mình, giờ đã hối hận chưa? Đáng tiếc đã muộn rồi, đối với dị nhân mà nói, đã không còn mục đích nối dõi tông đường thì đồng tính luyến ái hay dị tính luyến ái có gì khác biệt? Cho nên tôi tin hai bác sẽ hiểu.” Ngô Du lại gần hắn, ***g ngực dày rộng áp trước ngực Trần thiếu, gần như ấp cả người Trần thiếu vào trong bóng mình: “Cho dù không ai hiểu thì có làm sao, tôi muốn anh, ai dám nói ‘không’?”

“Mày là đồ biến thái…”

“Tôi chính là biến thái.” Ngô Du dùng miệng nhẹ nhàng ma sát đôi môi mỏng của Trần thiếu, khẽ cười: “Anh sẽ thích.”

Trần thiếu nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Ngô Du trong khoảng cách gần, cảm thấy nó giống như một cái ao sâu, còn hắn đang bị kéo xuống từng chút từng chút một, cuối cùng không thể thoát khỏi.

Trần thiếu thay quần áo, rời khỏi tầng hầm với Ngô Du. Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi tầng hầm, không khí bên ngoài tươi mát như thế, nhưng lúc này hắn lại không có quyền tự do hô hấp.

Trong phòng khách dinh thự của Ngô Du, hắn gặp lại một vài thuộc hạ cũ của bang Thanh Nham, họ đều bị Ngô Du khống chế, nhưng nhìn qua không bị thương gì. Lúc này Trần thiếu cũng không có đường phản kháng, trước mặt thuộc hạ cũ, hắn chuyển giao toàn bộ thế lực và của cải của bang Thanh Nham cho Ngô Du. Thành viên cũ của bang Thanh Nham, nếu muốn ở lại có thể ở lại, từ nay về sau nghe lệnh Ngô Du, nếu không muốn ở lại thì nhất định phải rời khỏi Trùng Khánh, vĩnh viễn không được quay về. Trần thiếu đoán rằng Ngô Du cũng đối phó với thuộc hạ cũ của ba hắn như vậy. Dần dà, toàn bộ quyền thế và vũ lực của Trùng Khánh sẽ được chuyển giao qua tay Ngô Du. Đến lúc đó, hắn càng không thể lay động Ngô Du dẫu chỉ là nửa phần. Trong lòng Trần thiếu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không biết làm gì.

Phần lớn những thuộc hạ cũ đều chọn ở lại, có người do có nhà cửa ở đây, thật sự không muốn đi, có người lại cảm động trước ân tình của Trần thiếu, muốn ở lại giúp hắn.

Ngô Du ngồi cạnh Trần thiếu, mỉm cười ung dung nói: “Các vị yên tâm, nếu muốn ở lại, tôi sẽ đối xử với các vị giống như trước kia, bản thân và người nhà đều sẽ được chăm lo thích đáng. Đương nhiên tôi cũng hy vọng các vị có thể an phận thủ thường, đừng làm những chuyện bất lợi với mình, không thì tôi đây sẽ không nể mặt.”

Một người đàn ông diện mạo cục mịch nói: “Ngô lão đại, tôi sống độc thân một mình, không có người thân chi hết, tôi ở lại là vì Trần thiếu đã cứu tôi một mạng, lúc ấy tôi đã thề cả đời đi theo cậu ấy, nay chúng tôi chỉ có một thỉnh cầu, hy vọng cậu có thể tuân thủ ước định, đối xử tử tế với Trần thiếu và lão gia, phu nhân. Về phía bên này, chúng tôi cũng có thể vào sinh ra tử cho cậu.”

Ngô Du cười: “Đương nhiên tôi sẽ lo cho họ thật tốt. Dù gì họ cũng là…”

Trái tim Trần thiếu run lên, có một dự cảm không hay.

Ngô Du đột nhiên nghiêng người qua, ép gáy Trần thiếu, không chút kiêng dè hôn vào mặt hắn một cái, sau đó liếc nhìn mọi người, tươi cười như gió xuân.

Khắp phòng lặng ngắt như tờ, tất cả đều sững sờ đến ngây người.

Nét mặt Trần thiếu đóng băng, ánh mắt lạnh lùng như sương giá tháng hai, nhưng hắn chỉ âm thầm siết chặt nắm đấm, không hề cử động.

Ngô Du chống cằm, chậm rãi nói: “Các vị đã hiểu chưa?”

Có mấy người phản ứng quá mức, ngơ ngác gật đầu.

Sau khi nhóm người kia ra về, Trần thiếu đứng vụt dậy khỏi sô pha, hung dữ vung ra một quyền, đấm thẳng vào mặt Ngô Du.

Ngô Du nắm chặt cổ tay hắn, lật tay vặn ngược lại, đẩy ngã Trần thiếu xuống ghế, trầm giọng nói: “Thỉnh thoảng anh có phản kháng một chút cũng là tình thú, nhưng đừng chọc tôi nổi giận.”

Ánh mắt Trần thiếu đỏ ngầu: “Ngô Du, rồi mày sẽ hối hận.”

Ngô Du nhìn nét mặt khuất nhục của Trần thiếu, trầm mặc hồi lâu, nói: “Sẽ không đâu.”

Thủy Thiên Thừa: Hai người này thật là khó mà HE, chủ yếu là do lòng tự trọng của Trần thiếu quá cao. ╮(╯╰)╭

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK