Thẩm Trường Trạch kêu lên: “Có ai đó đang điều khiển chúng, chúng căn cứ theo chúng ta để thay đổi sách lược.”
Nhiệt độ ấm trong tháp Đại Nhạn rõ ràng cao hơn bên ngoài, họ mặc tầng tầng lớp lớp trang phục phòng hộ, đã nóng đến mức mồ hôi mồ kê ròng ròng. Họ nắm súng phun lửa trong tay, cẩn thận bước từng bước một đi vào trong tháp.
Kéo ống nhòm hồng ngoại, trong phạm vi cự ly ngắn không xuất hiện cái gì hết, sự tĩnh lặng trước cơn bão táp này khiến người ta càng thêm căng thẳng.
Thiện Minh hạ giọng nói: “Xếp thành hai cánh quân, cầu thang ở bên kia, đi mau.”
Mười mấy người xếp đội hình xong, nhẹ nhàng nhón chân chạy về hướng cầu thang, cho dù họ đều đã biết lũ sâu không tạo ra âm thanh có thể đã phát hiện ra họ vì mỗi một dị nhân đều cảm giác được dao động năng lượng từng đợt từng đợt nhiều như sao trời đang ở quanh mình.
Ngay trước lúc họ sắp chạy đến cửa cầu thang, Tùng Hạ đột nhiên la to một tiếng: “Trên đầu!”
Cảm nhận năng lượng của cậu nhạy cảm hơn bất cứ ai, trước khi lũ sâu chung quanh kịp có hành động đầu tiên, cậu đã vội ngẩng đầu, từ trên trần nhà sâu bọ ào ào rơi xuống, Tùng Hạ giơ súng nhắm ngay trên đầu, điên cuồng phun lửa.
Thành Thiên Bích bình tĩnh hô: “Phía trên bên trái, dưới đất bên phải, cố gắng tiết kiệm gas.”
Dưới mặt đất cũng bắt đầu lao tới từng đợt sóng triều màu đen, nhất là sâu lồm ngồm tràn xuống từ trên cầu thang khiến cầu thang ước chừng phải cao lên mấy cm.
Cho dù họ đã mặc trang phục phòng hộ nhưng vẫn có thể cảm thấy sâu đang rơi lộp bộp xuống mũ trùm đầu và bò lên trên theo quần áo của họ.
Tất cả đều chạy, nếu động tác quá chậm thì sẽ nhanh chóng bị sâu bò kín toàn thân.
Ánh lửa nhả ra từ súng chiếu sáng toàn bộ không gian, trên trần nhà, trên vách tường, trên mặt đất, trên cầu thang, nơi nào cũng đầy sâu, giống như toàn bộ ngọn tháp này được xây bằng sâu vậy. Uy lực của súng phun lửa quả thật rất cao, lại phối hợp với sức gió của Thành Thiên Bích nên phạm vi công kích càng lớn. Lũ sâu này thì sợ lửa nên cho dù vẫn cứ xông lên, song khi thấy lửa, động tác của chúng sẽ chậm hơn một chút, một chút chậm chạp cũng cho họ cơ hội lớn cho việc lấy hơi.
Họ kiên quyết dùng súng phun lửa tạo ra một con đường phủ kín xác sâu cháy đen, khi họ đạp lên số xác vàng giòn này để đi qua, xúc cảm nhũn nhũn dính dớp khiến mỗi người đều cảm thấy ghê tởm tự đáy lòng.
Đặng Tiêu kêu lên: “Mọi người cẩn thận đừng để trượt chân.”
Tùng Hạ đã nâng cao thể năng của mình trên diện rộng, tốc độ và động tác không hề chậm hơn mọi người, điều đó khiến vài Long Huyết nhân bảo vệ chung quanh cậu có chút bất ngờ.
Thiện Minh quát: “Lên lầu, lên lầu!”
Mọi người vừa dọn dẹp chướng ngại vừa dốc sức chen lên cầu thang, đúng lúc họ thấy sắp lên được tầng hai thì một bóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện phía trên, như một quả cầu tuyết màu đen lăn về phía họ, tập trung nhìn vào, đó là một quả cầu sâu!
Hai Long Huyết nhân vội kéo Thiện Minh và Thành Thiên Bích đi ở phía trước quay lại, nhưng phía sau còn vướng người, muốn tách rời đã không thể, Thành Thiên Bích tập hợp toàn lực, hình thành một lốc xoáy khổng lồ ở trước mặt mọi người, bao bọc toàn bộ trái cầu vào trong. Sức gió giảm xóc đã hóa giải lực va chạm tổng hợp của lũ sâu, trái cầu sâu vỡ tan tác trong lốc xoáy nhưng dư lực vẫn va vào người Thành Thiên Bích. Hắn bị va đến nỗi nghiêng về phía sau, ngay cả những người đứng sau hắn cũng một lượt lăn xuống cầu thang.
Song lúc ngã xuống lại không đau lắm vì phía dưới đã được phủ kín lớp sâu rất dày, mọi người luống cuống tay chân bò dậy, Thiện Minh kéo Thành Thiên Bích từ dưới đất lên, nói với Tùng Hạ: “Cậu ta bị thương rồi.”
Tùng Hạ vội chạy đến, quả nhiên thấy khóe miệng Thành Thiên Bích chảy ra tơ máu, nhất định là nội tạng đã chịu lực va chạm quá lớn. Tùng Hạ nắm lấy cánh tay Thành Thiên Bích, năng lượng điên cuồng và mạnh mẽ tràn vào thân thể hắn, cậu kiên định nói: “Không sao, em có thể chữa khỏi cho cậu ấy, anh mau nghĩ cách trèo lên.”
Đặng Tiêu nói: “Để em!” Cậu lập tức biến thân, trang phục phòng hộ đã được bổ sung tính co giãn đầy đủ cho vóc dáng của cậu. Mọi người đều thấy cơ thể Đặng Tiêu lập tức biến thành quái vật cao lớn cường tráng cao ba mét, cậu hào hùng nói với hai Long Huyết nhân: “Chúng ta hợp sức đẩy quả cầu kia trở lại!”
Thành Thiên Bích nói: “Đừng xúc động, trái cầu vừa rồi chỉ sợ có người khống chế.”
Giọng nói của Trang Nghiêu truyền đến từ trong vô tuyến điện: “Cái gì có người khống chế, thuật lại tình hình cho tôi.”
Tùng Hạ vội vàng thuật lại chuyện vừa xảy ra một cách ngắn gọn.
Trang Nghiêu không chút do dự: “Đối phó với nó rất đơn giản, nằm sấp bò lên trên, để thân thể và cầu thang duy trì góc độ song song, trái cầu chỉ có thể lăn qua người các anh, dưới thân các anh còn có lớp sâu rất dày giảm xóc, thể tích trái cầu kia không đè chết được các anh đâu.”
Một lính đánh thuê mắng: “Dị nhân tiến hóa não bộ thật là quá đáng ghét.”
Một người khác cười mắng: “Làm lúc nào cũng thấy mình ngu phải không, ha ha ha.”
Thiện Minh mắng: “Mẹ nó còn thời giờ cho nói nhảm à, mau hành động.”
Tất cả đều nằm sấp bò lên cầu thang, dùng bàn tay xuyên qua sâu bọ bắt lấy cầu thang, bò lên trên từng chút một.
Tùng Hạ cảm giác đời này cậu thật sự sẽ không bao giờ sợ hãi cái gì nữa. Khi một người được thể nghiệm kiểu nằm bò lên trên trong một lớp sâu nhớp nháp dày sáu, bảy cm lũ sâu thì dán lên mặt bạn qua lớp trang phục bảo hộ trong suốt, còn trên người bạn là một tầng sâu rất dày thì thứ gì đó đáng sợ nhất trên thế giới này, nếu so ra thì cũng chẳng có gì là ghê gớm. Tùng Hạ thậm chí đã sụp đổ đến độ thiếu chút nữa thì bật cười, có điều cuối cùng cậu đã nhịn được, cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm, nó chiến thắng nỗi sợ, chữa thương cho Thành Thiên Bích.
Khi sắp lên tầng hai thì quả cầu sâu lại hình thành, rầm một tiếng lăn xuống dưới, quả nhiên như lời Trang Nghiêu đã nói, quả cầu kia trượt qua lưng họ, tuy quả thật hơi nặng nhưng bất cứ ai ở đây đều có thể năng cực tốt, hoàn toàn có thể chịu đựng. Khi lăn được một nửa, quả cầu kia tự vỡ tan ra.
“Xông lên!” Thành Thiên Bích quát to một tiếng, đứng vọt dậy nhảy khỏi cầu thang.
Những người còn lại cũng ùa lên, thuận lợi lên đến tầng hai.
Tầng hai cũng giống như trong tưởng tượng của họ, ngoại trừ sâu thì chỉ có sâu.
Kế hoạch của họ là nhóm Thẩm Trường Trạch từ tầng bốn bắt đầu lần tìm xuống dưới, còn họ thì từ tầng một đi lên trên, cuối cùng tập trung ở tầng ba, lấy được ngọc Con Rối thì lập tức bay đi. Tuy rằng không phải tất cả Long Huyết nhân đều bay được, nhưng bằng cánh của Long Huyết nhân, muốn nhảy xuống đấy từ tầng ba tầng bốn thì hoàn toàn không thành vấn đề, Đặng Tiêu và Thành Thiên Bích có quăng cũng không chết ba người Đường Nhạn Khâu, Thẩm Trường Trạch và Al thì biết bay, cũng đủ dẫn số người còn lại đi Đương nhiên, nếu họ không lấy được ngọc Con Rối mà trang phục phòng hộ đã hỏng thì cũng phải rút lui ngay lập tức.
Thành Thiên Bích nói: “Tùng Hạ, anh có cảm giác được ngọc Con Rối ở đâu không?”
“Có thể ở trên tầng ba, cách chúng ta rất gần.”
Giọng nói của Thẩm Trường Trạch vang lên trong vô tuyến điện: “Chúng tôi cũng cảm giác nó ở tầng ba, tầng bốn không có.”
“Vậy xuống dưới mau, bọn này lên giờ đây.” Thiện Minh vừa nói xong câu đó thì ngẩn cả ra, lũ sâu chung quanh họ đột nhiên tự dưng lui ra, nói là lui ra, chi bằng nói là co lại thì đúng hơn.
Tất cả lũ sâu đều co về một hướng, đó chính là cầu thang lên tầng ba, chỗ đó dần dần hiện ra hình dáng mấy người, một, hai, ba… tổng cộng sáu người. Hình dáng của những người đó càng ngày càng rõ, lũ sâu đang lúc nhúc, bò trườn trên thân thể họ, giống như một bộ phận trên người họ vậy.
Tất cả mọi người đều trầm mặc nhìn đám “người” này, trong ánh mắt những người đó, họ nhìn thấy con ngươi màu vàng sáng quen thuộc.
Lúc này, giọng nói nặng nề của Thẩm Trường Trạch từ truyền đến từ trong vô tuyến điện lực: “Chúng tôi… còn cần một chút thời gian.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Cũng đúng lúc, bên này cũng thế.”
Nhóm Thẩm Trường Trạch phá cửa sổ, bay vào trong tháp Đại Nhạn.
Ánh sáng hắt vào trong từ cửa sổ rất nhiều, họ không mất chút sức để nhìn thấy tầng tháp đầy sâu. Bật súng phun lửa trong tay, mấy người điên cuồng phun vào lũ sâu này.
Đường Nhạn Khâu không dùng súng phun lửa mà cầm mũi tên lửa, cứ cách hai mét thì bắn một mũi. Sâu nhìn thấy lửa thì lui lại theo bản năng, nhường cho họ một cơ hội nghỉ lấy hơi. Dẫm chân lên con đường ngắn ngủi trải lửa, họ lần tìm trong tầng bốn rộng mở.
Vừa chịu đựng sự ghê tởm khi giết sâu, Al vừa sốt ruột hỏi: “Trường Trạch, thế nào rồi? Ngọc Con Rối ở đâu?”
“Quanh đây.”
“Có thể chuẩn đến mức nào?”
“Nếu nó nằm trong phạm vi ba mét thì máy sẽ phát ra âm thanh cảnh báo.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tầng này quá lớn, trang phục phòng hộ của chúng ta không thể chịu đựng để tìm hết từng góc một.”
Al nói: “Không thì Trường Trạch, cậu bay lên kiểm tra đi, tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, sâu bọ dưới đất cũng không cắn được cậu.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Được.”
Tạo hình của họ có hơi quái dị, vì toàn thân đều được bọc trong trang phục phòng hộ nên sau lưng Đường Nhạn Khâu và tất cả Long Huyết nhân đều được trang bị thêm lớp bảo vệ đôi cánh, mà bởi vì có mấy người trong họ có đôi cánh rất lớn nên khi mở cánh, thoạt nhìn có vài phần buồn cười. Lúc này Thẩm Trường Trạch đã mở cánh bay là là, đôi cách được bảo vệ trong quần áo vô cùng không linh hoạt, phát ra tiếng ma sát sột soạt với vải.
Mấy người đi theo đằng sau Thẩm Trường Trạch, căn cứ theo bản đồ kết cấu tháp Đại Nhạn, họ vừa xử lý sâu bọ dưới đất vừa gian nan tiếp cận cầu thang.
Cứ như vậy đi được vài mét, toàn thân họ đã bị đầy sâu bám, thậm chí lỗ thoát khí trên mũ trùm đầu cũng bị sâu bu vào, họ chỉ có thể không ngừng gạt sâu trên đó xuống.
Thẩm Trường Trạch đột nhiên kêu lên: “Mau tới đây!”
Al bị sâu bám đến độ lửa giận công tâm: “Mau thế đ’ nào được!”
Đường Nhạn Khâu nắm lấy Hoàng Oanh cách hắn gần nhất: “Bay qua đi.”
Trong năm người, Hoàng Oanh và Ô Nha mặc dù có cánh nhưng không bay được, bị Đường Nhạn Khâu và Al ôm dậy bay lên không trung. Từ trên trần nhà liên tiếp có sâu rơi xuống, nhưng so với đại quân dày đặc dưới đất, số sâu lúc này đối với họ mà nói đã quá thoải mái rồi.
Càng bay vào sâu trong thì ánh sáng càng mờ nhạt, họ dùng ống nhòm hồng ngoại, Thẩm Trường Trạch đưa lưng về phía họ đang đứng giữa không trung.
Mọi người bay qua, vừa trông thấy, nhất thời đều bị cảnh tượng trước mắt khiến cho rung động.
Thông qua ánh sáng màu xanh lờ mờ của ống nhòm hồng ngoại, họ nhìn thấy trên một mặt tường trước mắt ngang dọc dán hơn hai mươi người. Những người này tất cả đều có thân thể trần trụi, tứ chi bị bao bọc trong chất nhầy màu vàng, dính trên tường, ai nấy cũng da tróc thịt bong, trong làn da rách nát bò đầy ấu trùng lúc nhúc, chất lỏng màu vàng chảy ra ngoài từ miệng vết thương của họ. Đám ấu trùng ấy dường như đã vét sạch con người, đang bò tới bò lui trong tứ chi và xương cốt của họ. Chuyện đáng sợ nhất là trong đó có mấy người hình như còn sống, có lẽ họ đã mất đi ý thức, đôi mắt trống rỗng tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng đang nhìn chằm chằm vào họ, khiến người ta không rét mà run.
Hoàng Oanh và Ô Nha không đành lòng cúi đầu, Al mắng: “Mẹ nó.”
Đường Nhạn Khâu hít một hơi thật sâu, khi thở ra có chút run rẩy: “Giết họ đi.”
Thẩm Trường Trạch và Al nắm súng, đánh nát đầu mấy người còn đang thở.
Đường Nhạn Khâu kéo cung bắn tên lửa, đốt cháy tất cả xác những người đó, trong không khí bốc mùi vị tanh tưởi khó lòng chịu đựng.
Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Chúng bắt người vì chuyện này phải không, sinh sản.”
Al lắc đầu, cắn răng nói: “Ai bị bắt vào đây, nếu không phải bị dị chủng thì là để biến thành cái ổ và lương thực cho lũ sâu sinh sản.”
Đường Nhạn Khâu đột nhiên ngẩng đầu: “Không ổn, sâu trên trần nhà nhiều hơn.”
Tất cả đều ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng thì tầng sâu thật dày đã trút xuống từ trên trần nhà, nhìn từ góc độ thị giác thì quả thật giống như trần nhà sụp xuống.
Cả năm người đều bị đè ngã xuống đất dưới áp lực cực lớn.
Thẩm Trường Trạch kêu lên: “Có ai đó đang điều khiển chúng, chúng căn cứ theo chúng ta để thay đổi sách lược.”
Vừa dứt lời, lũ sâu dần dần tập trung đến một hướng, họ nhìn theo hướng đó, cách đó không xa lần lượt có những tập hợp sâu dần dần thành hình người, chậm rãi hiện ra diện mạo chân chính của chúng.
Lúc này, Thiện Minh đang thảo luận bằng vô tuyến điện, nói tập trung ở tầng ba.
Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Chúng tôi… còn cần chút thời gian.”
Sáu con người trần truồng dần dần thành hình trước mặt nhóm Thành Thiên Bích, có bốn nam và hai nữ, tất cả đều là người trưởng thành, ánh mắt lóe ra màu vàng sáng, như cái xác không hồn mà nhìn họ.
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu, nói với mấy người kia: “Các người có nói được không?”
Giọng nói của Trang Nghiêu lại vang lên trong tai: “Các anh đang nói chuyện với ai đấy?”
Đặng Tiêu nói: “Dị chủng, dị chủng sâu, chỗ này có sáu người.”
Một người phụ nữ vặn vẹo nghiêng cổ, há miệng, phát ra âm thanh khàn khàn dị dạng: “Con người… ngọc Con Rối…”
“Cô muốn ngọc Con Rối sao? Nó không có trên người chúng tôi.”
“Ngọc Con Rối…” Người phụ nữ kia lẩm bẩm bước từng bước tới phía họ, đôi chân của cô ta không hóa thành chân con người mà là hai cột sâu tụ thành, mỗi một bước đi của cô ta như thể một đống sâu đang tiến về phía họ.
Cosky quơ lấy khẩu Shotgun [168], xả súng vào bụng cô ta.
[168] Shotgun: Hay còn gọi súng bắn đạn hoa cải, súng bắn đạn ghém…, nó là loại súng được thiết kế thường dùng để bắn khi tựa vào vai, bắn ra loại đạn là một tập hợp các viên đạn nhỏ như hạt tiêu. Các mảnh của đạn shotgun sẽ tỏa ra các hướng sau khi ra khỏi nòng súng và sức bắn được chia đều cho từng mảnh đạn, điều đó có nghĩa là sức sát thương của từng mảnh đạn sẽ rất thấp nếu bắn ở khoảng cách xa, nhưng nếu bắn tầm gần và các mảnh đạn điều trúng mục tiêu thì mức sát thương rất cao do các mảnh đạn sẽ sát thương mục tiêu ở nhiều vị trí khác nhau. Ảnh: Một viên đạn shotgun với tốc độ chụp 1/1.000.000.000 giây cho thấy cách tách ra của đạn.
Shotgun-shot-sequence-1g
Người phụ nữ kia không kêu một tiếng, trong chớp mắt, thân thể cô ta vỡ tung tóe, vô số xác sâu bắn ra ngoài theo chất dịch màu vàng nhưng rất nhanh, vô số những con sâu khác nhào lên bổ sung cái lỗ lớn do súng bắn trên bụng cô ta, cơ thể cô ta dần dần khôi phục thành nguyên hình.
Cosky khẽ chửi: “Đm…”
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, vẫn giữ ý đồ nói chuyện: “Các người muốn gì, nếu chúng tôi đưa cho các người ngọc Con Rối, các người có thể rời khỏi nơi này hay không.”
Người phụ nữ kia vừa nghe thấy ngọc Con Rối, vẻ mặt liền trở nên điên cuồng: “Ngọc Con Rối…” Cô ta đột nhiên lao đến, năm dị chủng sâu còn lại phía sau cũng đồng loạt lao đến phía họ.
Hơn mười khẩu súng phun lửa được khai hỏa, trong chớp mắt đã bọc người phụ nữ xông đến trước mắt họ đầu tiên trong màn lửa dữ. Người phụ nữ kia ngã xuống đất, không kêu không gào, sau khi lăn vài vòng trên mặt đất thì càng có nhiều sâu hơn ập lên người cô ta, làn da cháy đen hồi phục như lúc đầu, cô ta lại đánh tới.
Đặng Tiêu hét lớn: “Mẹ, biến thái, Tùng ca, chúng nó chữa thương còn lợi hại hơn anh!” Vừa la, cậu vừa vung đấm đánh bay một người đàn ông ra ngoài.
Tùng Hạ âm thầm kêu khổ, thế này thì đánh làm sao, tuy sức tấn công của chúng không mạnh, nhưng chỉ cần bầy sâu bất diệt, thân thể của chúng vẫn có thể tái sinh, bầy sâu này làm sao mà giết hết được đây.
Cậu vừa cảm giác được sức tấn công của những người này không mạnh thì phát hiện một người phụ nữ khác đang lao đến đây bằng tốc độ cực nhanh, tốc độ kia hoàn toàn là tốc độ đã tiến hóa, chỉ sợ cô ta cũng là dị nhân tiến hóa lần thứ hai.
“Cẩn thận người phụ nữ kia!”
Cô ta lập tức nhảy lên trên người Kiều Bá, giơ tay muốn lột mặt nạ bảo hộ của Kiều Bá ra.
Thiện Minh lao đến, túm tóc ném cô ta ra.
Kiều Bá cầm lấy súng máy điên cuồng xả súng vào đám người kia, vừa bắn vừa chửi: “Có một ả trần truồng vừa nhảy lên người tôi, mẹ nó chứ lại là loại quái vật này!”
Họ dần dần phát hiện, trong sáu người này có hai người đã biến dị lần thứ hai, một người phụ nữ tiến hóa tốc độ, còn có một người đàn ông tiến hóa sức mạnh. Người đàn ông kia cực kỳ lợi hại, có kĩ năng chiến đấu, khống chế thân thể không ngừng chuyển đổi giữa hai loại hình thái con người và sâu bọ, tấn công hơn mười người nhóm họ đến tan đàn xẻ nghé, sau đó gã đánh về phía một trong số những người có vóc dáng thấp nhất trong nhóm – Tùng Hạ.
Đại khái là gã nhận thức, Tùng Hạ có thể là người yếu nhất.
Da đầu Tùng Hạ run lên, giơ súng phun lửa điên cuồng phun vào gã. Người đàn ông này thông minh hơn người phụ nữ đánh họ đầu tiên, gã biết né tránh. Cơ thể đã tiến hóa của gã có thể phối hợp với tốc độ phản ứng thần kinh để thực hiện các động tác linh hoạt như chạy trốn cấp tốc, tránh né, bật nhảy. Trong nháy mắt, gã đã chạy tới trước mặt Tùng Hạ, giơ nắm đấm lên muốn đấm vào mặt nạ bảo hộ của Tùng Hạ.
Thành Thiên Bích nhanh chóng ngưng tụ một số lưỡi đao gió trên không trung, bổ liên hoàn vào người đàn ông kia. Người đàn ông kia còn chưa kịp với tới Tùng Hạ thì đã bị lưỡi đao gió xé rách. Gã hóa thành những cục thịt rơi xuống đất, giữa những cục thịt nhanh chóng có sâu bọ lấp đầy rồi khép lại.
Thoạt nhìn, thân thể của những người này đã hoàn toàn bị sâu đồng hóa, màu máu mà họ chảy ra có màu vàng, họ đã không còn xương cốt và da thịt, tất cả bộ phận trên cơ thể họ đều do lũ sâu tạo thành, có thể tùy ý phân tán và tổ hợp.
Nhưng, chuyện này không đúng! Nếu họ có thể hình thành hình dáng loài người lại có thể nói chuyện và suy nghĩ thì tất nhiên có bộ phận ngôn ngữ và tư duy của con người, Tùng Hạ không tin một đống thịt do sâu bọ hợp lại mà thành cũng có thể có hành vi khả năng của con người được!
Tùng Hạ đưa năng lượng vào trong thân thể gã, đảo qua cơ thể gần như đã được chữa trị hoàn tất của gã, tìm kiếm khí quan hoặc thần kinh thuộc về con người, nhất định sẽ có, nhất định là có, nhất định phải có!
Đột nhiên, tại vị trí cứng trên đầu người đàn ông này, cậu cảm giác thấy một bộ não hoạt động! Tuy không nhìn thấy bộ não đó trông như thế nào nhưng cậu thường xuyên chữa thương cho người ta, mỗi một bộ phận trên thân thể con người, với cậu mà nói thì đều có cảm giác không quá giống nhau, cậu biết đó là cảm giác bộ não!
Sọ là một trong những phần xương cứng nhất trên thân thể con người, các dụng cụ trong giải phẫu ngoại khoa xương cốt chẳng khác cơ khí là mấy, búa rìu cái gì cũng có, muốn phá vỡ hộp sọ là một chuyện rất không dễ dàng, lũ sâu giấu bộ não xuống dưới hộp sọ, quả thật đó là nơi dễ bảo vệ nhất. Tùng Hạ đoán rằng, xương cốt, máu thịt, làn da… của những dị nhân này, tất cả đều có thể dùng sâu để thay thế và tái tạo, nhưng duy nhất có bộ phận tinh vi nhất là não bộ không thể mô phỏng, bởi vậy chỉ có bộ não của họ là không thể tái sinh!
Tùng Hạ hô lớn: “Bộ não của chúng ở dưới hộp sọ, đó là nhược điểm của chúng.”
Tất cả dị nhân đều nghe được lời cậu nói, nhất thời, một đống sâu bò đến trên đầu đám dị chủng, tạo thành một chiếc mũ rất dày che trên đầu chúng, bảo vệ đầu rất chặt.
Trong mắt Thành Thiên Bích chợt lóe ánh sáng kiên quyết, mũi đao gió sắc nhọn thành hình trong không khí, bổ phập vào cổ một gã đàn ông.
Người đàn ông kia vốn có phòng bị với Thành Thiên Bích, gã duỗi tay vung ra một đống sâu làm suy yếu tốc độ và độ chính xác lưỡi đao của hắn. Lưỡi đao rạch một vết thương rất lớn trên cổ người đàn ông kia, nếu là người thì đã sớm không thể sống nữa, nhưng gã nhanh chóng khép lại miệng vết thương.
Thành Thiên Bích nhất quyết không tha, hình thành chung quanh gã một chiếc lưới bằng đao gió, đâm xuyên qua thân thể gã, cũng cố định gã tại giữa không trung. Người đàn ông kia đột nhiên phân tán thành vô số sâu bọ, phá bỏ sự kiềm chế của Thành Thiên Bích.
Thiện Minh hét lớn: “Rốt cuộc cậu có nói đúng không đấy, nó rã ra thế kia, đâu có não đâu!”
Tùng Hạ nói: “Bộ não của nó chưa chắc đã giống chúng ta, có lẽ…”
Giọng nói của Trang Nghiêu đột nhiên vang lên bên tai họ: “Có lẽ bộ não của chúng chính là một con sâu.”
“Cái đệch, cái đống này tìm thế nào được.”
“Để Tùng Hạ tìm, đập tan từng tên.”
Tiếng thở hổn hển của Đường Nhạn Khâu truyền đến bên trong vô tuyến điện: “Chúng tôi cũng gặp phải tình huống tương tự…”
Trang Nghiêu nói: “Các anh không có cách khác, chỉ có thể để Thẩm Trường Trạch dùng lửa tập trung đốt cháy đầu chúng, đốt bằng sạch, nhất định phải giết chết bộ não của chúng.”
Thành Thiên Bích nhanh chóng bố trí kế hoạch tác chiến, nhân số bên này của họ gấp đôi mấy dị chủng kia, tập trung diệt gọn từng tên dị chủng một. Một nửa nhân số chế ngự một dị chủng cho Tùng Hạ tìm bộ não nó, những người khác thì yểm trợ.
Sau khi bố trí xong, họ liền lao đến phía người phụ nữ đã tấn công họ đầu tiên.
Thành Thiên Bích dùng sức gió dệt thành một chiếc lưới khóa chặt cô ta, khi cô ta muốn phân tán chạy trốn thì những người khác xông lên, dùng súng phun lửa tấn công thân thể và đầu cô ta, khiến trong một khoảng thời gian ngắn, cô ta không thể khôi phục, Tùng Hạ thì dùng năng lượng kiểm tra toàn thân cô ta, cuối cùng tập trung đến vị trí đầu, dưới sự yểm trợ của những người khác, Tùng Hạ nhanh chóng tiến lại gần người phụ nữ kia, cho dù trang phục phòng hộ có thể phòng cháy nhưng hơi nóng vừa bị đốt trụi của cô ta vẫn đâm vào da cậu đến phát đau.
Cậu rút mã tấu ra, đâm mạnh vào hộp sọ cứng rắn của người phụ nữ kia, rót năng lượng đến cánh tay, banh hộp sọ kia ra.
Người phụ nữ kia đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, Tùng Hạ kiên quyết sục tay vào trong, bắt được một con sâu nhũn nhũn, nhổ phứt ra.
Bề ngoài của con sâu kia không có bất cứ chỗ nào khác con bình thường, chỉ có Tùng Hạ là cảm giác được trên người nó có mùi của bộ phận não bộ, cậu không chút do dự một tay bóp nát con sâu đó.
Thân thể người phụ nữ kia mềm oặt rồi ngã sấp xuống, trên mặt đất lưu lại một cái xác nửa người nửa sâu, không còn khả năng tái sinh.
Tùng Hạ hưng phấn kêu to: “Thành công! Thành công giết một tên!”
“Mau yểm trợ!” Thiện Minh kêu lên.
Mấy tên dị chủng còn lại như phát điên, lao đến tấn công họ, bầy sâu đông nghìn nghịt che khuất tầm mắt của họ.
Quá nhiều – nếu cứ tiếp tục như vậy, trang phục phòng hộ của họ không thể chống đỡ thêm được bao lâu.
Thành Thiên Bích kêu lên: “Tập trung hỏa lực, tên tiếp theo!”
Bên kia, tình hình càng thêm phiền toái.
Họ chỉ có năm người, dị chủng thì có bốn, sau khi nghe thấy Tùng Hạ phân tích nhược điểm của chúng, Thẩm Trường Trạch đưa tay ra khỏi trang phục phòng hộ, dấy lên ngọn lửa hừng hực, tấn công một tên trong số đó.
Những người khác dùng súng phun lửa bắn yểm trợ cho hắn.
Sau khi Thẩm Trường Trạch nhào vào trên người một tên thì lập tức ôm lấy đầu gã, trong nháy mắt, ánh mắt thiêu cháy hoàn toàn đầu của dị chủng kia, gã kêu la thảm thiết, thân thể và đầu bắt đầu phân tán hòng chạy trốn, những người khác thì đối phó với sâu, không thể tách ra, thấy gã kia hoàn toàn phân tán trước mặt Thẩm Trường Trạch.
“Chết chưa!” Thẩm Trường Trạch hét lớn.
“Không biết!” Mấy người khác cũng rống to.
Tất cả họ đều bứt dứt phát điên rồi, một thân bản lĩnh lại không thể sử dụng ở đây, thậm chí ngay cả làn da cũng không dám lộ ra, cơn giận áp lực xông thẳng lên đầu.
“Không chết, bên kia lại sống dậy!”
Cách đó không xa quả nhiên phồng lên một ngọn núi nhỏ, xem ra lại muốn ngưng kết thành hình.
Thẩm Trường Trạch khẽ chửi một câu, mặt đất lập tức bốc lên ngọn lửa hừng hực bao quanh nơi tên dị chủng kia tụ tập và chung quanh đấy trong biển lửa, từ trong đống lửa phát ra tiếng gào thét chói tai, rồi gã ta không thể đứng lên nữa.
Ô Nha la lên: “Chết, chết rồi!”
Al nói: “Thẩm, chiêu này của cậu rất tiêu hao năng lượng.”
“Hết cách rồi, nếu không được thì tiêm ống năng lượng của các anh cho tôi, một lượt giết hết đám này đi.”
Đường Nhạn Khâu bắn ra một tên, bắn thủng thân thể một dị chủng khác, cũng ghim kẻ đó lên trên tường.
Trong lúc dị chủng kia ý đồ phân tán thành sâu bỏ chạy thì năm người một lượt xông lên, có người yểm trợ, có người dùng súng phun lửa đốt cháy thân thể gã, Thẩm Trường Trạch thì dùng cầu lửa bao bọc đầu gã.
Hai dị chủng khác thì điên cuồng đánh tới phía họ, một tên trong đó không biết kiếm được ở đâu một tấm ván gỗ rất dài, đập đến phía Al.
Al nhảy lên, đạp lên tấm ván gỗ kia mượn sức, một đá thật mạnh đá lệch mặt tên kia. Một tên khác cũng mang theo bầy sâu ngùn ngụt đánh tới, Hoàng Oanh bất đắc dĩ phải xoay người nghênh chiến, gã và Al chắn trước người ba người, ngăn cản hai tên dị chủng tiếp cận họ.
Đường Nhạn Khâu kêu lên: “Cố gắng, tên này sắp chết rồi!” Hắn dùng súng phun lửa tiếp tục đốt cháy thân thể tên dị chủng kia.
Thẩm Trường Trạch dấy lên ngọn lửa lớn, không chỉ có đầu mà bọc toàn bộ cơ thể tên đó vào trong quả cầu lửa, cuối cùng, họ đã được nghe thấy tiếng kêu thảm khiến người ta sởn tóc gáy như ý nguyện, bầy sâu hình người dần dần bị đốt thành cái xác cháy đen, không thể phục hồi như cũ.
Thẩm Trường Trạch xoay người, cùng những người khác nghênh chiến hai tên dị chủng cuối cùng.
Đường Nhạn Khâu cắn răng nói: “Trang phục phòng hộ… không thể chống đỡ bao lâu nữa.”