Mục lục
Kỷ Cambri Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không biết hình dung thế nào, toàn bộ đáy hồ đều là thân hình của nó, ít nhất trong phạm vi tôi có thể nhìn thấy đều bị nó lấp đầy.”

Họ để lại năm, sáu người giữ nhà, những người khác tập trung ở trước cửa Minh phủ. Đường phố bên ngoài cửa Minh phủ có rất nhiều người đứng vây quanh, chỉ sợ tất cả mọi người trong tường Quang Minh đều xuất động vì một lần được thấy phong thái của Minh chủ.

Dung Lan và Tôn tiên sinh đã chờ ở đó từ trước, họ cùng cưỡi một con tuấn mã màu trắng khổng lồ cao năm mét. Bạch mã vô cùng oai phong bắt mắt, da lông trắng đến phản quang, không có bất kỳ tạp chất nào, gần như hòa làm một thể với nền tuyết, bờm ngựa tung bay theo gió, đôi mắt sáng ngời hữu thần. Họ chưa từng thấy con ngựa nào có thể cao quý, đẹp đẽ như vậy.

Liễu Phong Vũ chậc chậc ca ngợi: “Hoàn hảo hơn hai con ngựa tôi nuôi trước kia, này, so với ngựa Đường gia nhà cậu thì thế nào?”

Đường Nhạn Khâu cũng hai mắt tỏa sáng, từ nhỏ hắn đã thích ngựa, Đường gia quanh năm nuôi mấy chục con ngựa thuần huyết, cho dù như thế, bạch mã trước mắt cũng đẹp một cách hiếm thấy: “Năm chúng ta về Đường gia, nhà tôi đã có mấy con ngựa bắt đầu biến dị, con ngựa này không chỉ đẹp mà còn cường tráng, nếu ngựa nhà tôi cũng lớn được như vậy, nhất định cũng rất đẹp.”

Liễu Phong Vũ cười: “Cậu chỉ nói nhiều khi nhắc những chuyện mình cảm thấy hứng thú.”

Đường Nhạn Khâu cười cười.

A Bố cũng sinh ra hứng thú rất lớn đối với con ngựa này, nó thật cẩn thận bước tới, chậm rãi giơ chân muốn chạm vào, bạch mã quay đầu lại, đôi mắt to như đá vỏ chai[228] nhìn nó không chớp mắt. A Bố chậm rãi hạ chân xuống, đặt lên lưng ngựa, sau đó vẫn không nhúc nhích nhìn phản ứng của con ngựa kia. Bạch mã bình tĩnh nhìn nó hồi lâu, phất phất đuôi, cuối cùng quay đầu sang chỗ khác. Trong mắt A Bố lóe lên ánh sáng hưng phấn, lại dùng móng vuốt đi ghẹo đuôi ngựa, con ngựa kia giống như đang chơi đùa với A Bố, cái đuôi nhẹ nhàng lắc trái lắc phải, A Bố như thể nhìn thấy dây chơi với mèo [229], chăm chú tóm bắt.

[228] Đá vỏ chai (Hắc diệu thạch): Một loại đá giống khoáng vật nhưng không phải khoáng vật thật sự bởi nó là là một dạng thủy tinh tự nhiên được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh.

[229] Dây chơi với mèo: Đồ chơi cho chó mèo, được quấn dây dù hay phụ kiện bắt mắt thu hút sự chú ý của mèo.

Mạnh Khánh ở bên cạnh ho khan một tiếng.

Tùng Hạ cười vỗ vỗ đầu A Bố: “A Bố, không nghịch nữa.”

Trang Nghiêu nói: “Tôn tiên sinh, chúng tôi đã đến đông đủ, xuất phát thôi.”

Tôn tiên sinh toàn thân bọc như cái bánh chưng, nhìn có vẻ muốn xoay người thôi cũng tốn công: “Được được, xuất phát thôi.”

Dung Lan hô: “Xuất phát.” Giọng hắn không lớn, nhưng vừa mở miệng thì xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, đề nghị ngoại hình của Tôn tiên sinh đối với hắn hiển nhiên hết sức hữu hiệu, dân chúng trong tường Quang Minh hễ nhìn thấy hắn, trong mắt đều lóe ra sự tín ngưỡng, sùng bái như thần linh. Diêu Tiềm Giang nói đúng, so với vị “thần” mà Tôn tiên sinh đã tạo ra, sự tâng bốc của viện khoa học đối với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên căn bản không tính là quá đáng.

Đội ngũ một hàng hơn sáu mươi người cứ như vậy xuất phát về phía hồ Thanh Hải, dân chúng trong tường Quang Minh nghe nói Minh chủ sẽ dẫn theo đại quân đi tiêu diệt rồng Thanh Hải, kiến tạo nguồn nước cho họ, ai nấy cũng xếp hàng tiễn đưa, nhất thời cảnh tượng này rất có hương vị anh hùng xuất chinh.

Từ Tây Ninh đi đến hồ Thanh Hải chỉ hơn 100 km, họ đi một buổi đã đến, mà ba chiếc máy bay chiến đấu phụ trách thả bom xuống nước đã sớm chờ ở ven hồ.

Nhìn mặt hồ xanh biếc bao la khôn cùng phía xa, vẫn mĩ lệ như năm nào, chỉ có ai tận mắt chứng kiến mới biết dưới mặt hồ êm ả kia ẩn núp bao nhiêu quái thú dữ tợn.

Đặng Tiêu kêu lên: “Wow, hồ lớn quá, như biển vậy.”

Tùng Hạ cảm thán: “Hơn 4.000 km2 mà, hơn nữa nó từng là biển thật.”

Liễu Phong Vũ nói: “Hồ lớn thế này, có nhiều thủy quái hơn nữa anh cũng không thấy lạ.”

A Bố ngửi thấy mùi hồ nước mặn, hưng phấn cả lên.



Họ dừng lại cách bờ hồ hơn 100 mét. Tất cả động vật biến dị đều bất an muốn bỏ chạy tại chỗ. Khi xuất hiện sinh vật biến dị lớn mạnh, chúng còn mẫn cảm hơn cả con người.

Tôn tiên sinh dùng máy khuếch âm hô: “Tất cả động vật biến dị lùi ra ngoài 100 mét, những ai tham gia chiến đấu đi bộ vào trong, nếu người nào bị thủy quái kéo xuống nước còn có thể cứu trợ, động vật biến dị quá nặng, rơi xuống không kéo lên được.”

Ngô Du nhảy xuống khỏi người Trần thiếu, sờ phần lông vừa dày vừa mềm sau gáy hắn: “Anh ở lại đây đi, trông chừng đám động vật này, đừng để chúng nó lộn xộn.”

Trần thiếu dùng cằm hất tay hắn ra, lắc lắc bộ bờm thật dày: “Mày tưởng tao muốn đi chịu chết chắc.”

Ngô Du cười cười, vỗ vỗ cằm hắn rồi đi.

Mọi người cũng lần lượt nhảy xuống khỏi người tọa kỵ, sinh vật trên đất liền cho dù có mạnh hơn đi chăng nữa, chung quy vẫn không thể đối phó dưới nước. Tôn tiên sinh nói đúng, nếu có ai rơi xuống nước thì còn cứu được, thứ nhất là mục tiêu nhỏ, chưa chắc sẽ bị nuốt, thứ hai là có thể kéo lên còn động vật một khi rơi xuống nước, cơ bản nhất định phải chết.

Trần thiếu và dị chủng gấu tập trung tất cả động vật biến dị ra phía sau, phòng chuyện chúng vì muốn bảo vệ chủ mà chạy tới bên hồ. A Bố cũng bị đuổi đi, lần này nó không kháng nghị, lại chạy đến bên cạnh con bạch mã xinh đẹp kia. Bạch mã nằm xuống nghỉ ngơi, nó cũng nằm xuống bên cạnh, hiếu kỳ dùng chân hất hất lông ngựa, dùng mũi cọ cọ vào cần cổ thon dài của con ngựa. Bạch mã thảnh thơi nhắm mắt lại, vừa không phản kháng, cũng không cố ý phản ứng.

Tùng Hạ cười: “Minh chủ, con ngựa này của anh chẳng những đẹp mà tính cách còn rất tốt.”

Dung Lan quay đầu nhìn thoáng qua: “Nó là ngựa già, tính tình rất điềm đạm.” Nói xong hắn nhíu nhíu mày: “Sao Tống Kỳ còn chưa đến?”

Tôn tiên sinh cười: “Cậu ta có hơi không đúng giờ, chờ một lát đi.”

Dung Lan hừ một tiếng: “Đâu chỉ là một lát.”



Trong lúc đợi Tống Kỳ, họ ăn một chút lót dạ, sau đó nghiên cứu phương án tác chiến một lát: Đầu tiên Diêu Tiềm Giang sẽ lặn xuống nước chứng thực xem rồng Thanh Hải có phải vật sống hay không và tìm hiểu hoàn cảnh dưới nước, nếu có thể lấy được tin về ngọc Con Rối thì càng tốt, có điều đây hiển nhiên là hy vọng xa vời. Thứ quan trọng nhất là họ nhất định phải xác định rồng Thanh Hải có thật, nếu không họ phải thay đổi chiến lược, tìm ra ngọc Con Rối trước.

Đợi hơn một tiếng, từ phía chân trời đột nhiên bay đến một con chim lớn màu sắc rực rỡ, chim lớn không có gì đáng kỳ quái, nhưng phía dưới con chim còn treo thứ gì đó, nhìn từ xa thì là một vệt đen, lại gần mới phát hiện là người. Điều ngạc nhiên nhất là người kia có vẻ như đang “ngồi” giữa không trung, giống như có cái gì đó trong suốt đang nâng đỡ gã, khiến gã cùng con chim lớn kia bay đến phía họ.

Dung Lan nheo mắt lại: “Tống Kỳ đến rồi.”

“A, cậu ta đến rồi.” Tôn tiên sinh muốn đứng dậy khỏi mặt đất, song ông sợ lạnh, mặc đồ quá dày, quả thật không đứng lên nổi: “Mau, nhắc cậu ta đừng bay quá gần mặt hồ, bay cao lên một chút.”

Tôn tiên sinh còn chưa nói xong, người bay trên trời đã đứng lên, gân họng hét toáng về phía họ: “Êêê, tôi tới rồi—” Nói xong còn khoa trương vẫy tay.

Cằm của Tôn tiên sinh thiếu điều rớt xuống: “Không được kêu.”

Lúc này, mặt hồ yên ả sinh ra biến hóa rất nhỏ, Tùng Hạ cả kinh, vội hô: “Mau bay cao lên!”

Tống Kỳ dùng âm lượng lớn hơn gào lại: “Anh nói gì cơ?”

Mặt hồ đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy, ngay sau đó, một con cá vảy đen khổng lồ nhảy ra khỏi mặt hồ, há miệng phóng tới Tống Kỳ và con chim lớn kia.

“Má ơiiii!” Tống Kỳ hoảng sợ la lớn, ra sức vung tay lên, cành cây cách họ không xa rung động xào xạc, mọi người quay đầu nhìn lại, tơ nhện trong suốt quấn chặt quanh cành cây, tuy trong suốt nhưng từ dấu vết cành cây bị quấn có thể thấy được nó mảnh hơn tơ nhện họ thấy trong rừng nhền nhện rất nhiều, đại khái chỉ to cỡ ngón tay. Miệng cá đã gần ngay trước mắt, Tống Kỳ cứ như vậy bay sát qua miệng cá, cơ thể nhanh chóng lao vụt đến cây đại thụ kia. Gã vừa thoát hiểm, con chim kia thì không may mắn như vậy, vừa vặn kẹt ở miệng cá. Con chim đó có thể tích rất lớn, miệng cá không nuốt được, bèn ngậm nửa thân dưới của con chim, nhanh chóng kéo nó xuống hồ, con chim tru lên giãy dụa.

Tống Kỳ bên này lại phun tơ nhện ra, quấn quanh con chim lớn, dùng sức kéo về theo quán tính, con chim lớn cũng ra sức vỗ cánh, may mà con cá kia không có răng, do đôi bên cùng to nên con cá không cắn được sâu, khi con chim suýt bị kéo xuống nước, nó đã được Tống Kỳ kéo về. Tống Kỳ đắc ý cười ha ha, còn chưa cười được hai tiếng thì nghe rầm một tiếng, gã bị đập cả người vào thân cây, con chim lớn cũng chật vật rơi xuống tuyết.

Hiện trường tĩnh lặng.

Tống Kỳ vẫn duy trì tư thế va chạm, cứ như vậy dính trên thân cây, hồi lâu không có động tĩnh.

Con chim kia chui vào trong tuyết, mãi mới giãy dụa bò lên được, lúc này mọi người mới thấy rõ, đây là một con vẹt kim cương [230] màu sắc sặc sỡ, cánh dài ít nhất tám mét, lớn đến kinh người, màu lông rất đẹp, giống như một đóa hoa tươi thắm nở rộ trong tuyết, vô cùng diễm lệ. Nó lắc lắc cổ, đột nhiên rú lên: “Ngã chết ông mất, ngã chết ông mất!”

[230] Vẹt kim cương: Một loại vẹt châu Mỹ kích thước lớn có màu sắc sặc sỡ.

Tôn tiên sinh cười, nói: “Tiểu Ngũ, chào mày.”

Con vẹt kia vẫn thét lên: “Ngã chết ngã chết!” Âm thanh kia quái dị chói tai, thật sự không giống tiếng nói của con người, tuy nó nói tiếng Trung, không, còn có chút âm điệu Quảng Đông…

Con vẹt đi trong tuyết vài bước mới quay đầu nhìn về phía cái cây đại thụ kia, nó bay lên, ngậm cổ áo Tống Kỳ kéo gã xuống, Tống Kỳ cắm đầu xuống nền tuyết, kêu thảm: “Đậu xanh, đau muốn chết.” Nói xong bò dậy: “Xin… xin chào mọi người.” Đó là một chàng trai trẻ tuổi trông khá đẹp trai, tầm 25 – 26 tuổi, cho dù mặt bị va đến đỏ bừng, chóp mũi và trán còn trầy da, song vẫn cười tươi rói.

Dung Lan có nét mặt không thể chịu nổi: “Bị ngốc à, chẳng những đến muộn, còn suýt thì bị cá ăn.”

Tống Kỳ cười khà khà: “Con cá quèn ấy đâu có lộc ăn tôi, tôi đã nghĩ rồi, nếu có ngày nhất định bị cái gì ăn, tôi sắp xếp thế này, đầu tiên là…”

Tôn tiên sinh mỉm cười chặn lời gã: “Tiểu Tống, sau này hãy nói những chuyện đó, nào, giới thiệu cho mọi người biết một chút đi.”

“Vâng.” Tống Kỳ nhìn về phía mọi người: “Xin chào, tôi là Tống Kỳ, chính là Spider-Man đó, ha ha ha ha, đúng rồi, đây là thú nuôi của tôi, nó tên Tiểu Ngũ, tuy nó nói được tiếng người, nhưng nó không phải người, nó là vẹt tiến hóa ngôn ngữ.”

Tiểu Ngũ lạch bà lạch bạch bước tới, nhại lời: “Tiến hóa, tiến hóa.”

Ánh mắt Trang Nghiêu sáng lên: “Tiến hóa ngôn ngữ? Ngôn ngữ là một loại của tiến hóa não bộ, bây giờ nó cũng có thể độc lập suy nghĩ ư?”

Tôn tiên sinh nói: “Tôi cũng từng nghiên cứu Tiểu Ngũ, khi mới tiến hóa, nó chỉ phát âm thêm rõ, khả năng học tập lời nói của con người được tăng cường, gần như giống hệt bản thể nhưng mấy tháng gần đây, bộ não của nó cũng tiến hóa. Nói cách khác, nó không chỉ là ‘nói như vẹt’, bây giờ nó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt suy nghĩ đơn giản, chỉ cần con người từng làm là nó có thể bắt chước, nhất là chuyện tái diễn với tần suất rất cao.”

Đặng Tiêu không khách khí cười to: “Ha ha ha, tái diễn với tần suất rất cao, đại ca, anh nhất định là cả ngày đập đầu vào cây phải không.”

Tống Kỳ có chút xấu hổ: “Thứ này cũng không dễ điều khiển như vậy.”

Tiểu Ngũ đi đến sau lưng Tống Kỳ, vung cánh tát gã một cái thật mạnh, đồng thời cao giọng rít lên: “Ngã chết ông.”

Tống Kỳ lập tức bị vả ngã lăn vào tuyết, gã bật dậy: “Còn nói… còn nói tao dính miệng mày vào!”

Tiểu Ngũ lắc lắc cổ, lui sang một bên.

Tống Kỳ xoa xoa mũi: “Á á, sống mũi mình không gãy đấy chứ? Đúng rồi, không phải mọi người muốn đánh thủy quái à? Nào nào, chúng ta đi đánh thủy quái.”

Thẩm Trường Trạch hiếu kỳ hỏi: “Tơ nhện anh phun ra có thu hồi lại được không? Cho dù tơ đã dính vào thứ gì đó.”

“Đương nhiên có thể.” Tống Kỳ cười: “Mọi người chính là nhóm người đã thoát khỏi rừng nhền nhện phải không, chúc mừng, có điều mọi người không biến thành nhện quả là rất đáng tiếc, biến thành nhện thú vị chết đi được.”

Những người khác cũng không cảm thấy chuyện đó có gì thú vị, người này có vẻ thần kinh bất ổn, sống được đến giờ quả là không dễ, Tùng Hạ giới thiệu sơ qua nhóm họ cho Tống Kỳ, hiển nhiên mọi người không tin tưởng người này cho lắm, nếu không phải vừa rồi Tống Kỳ biểu hiện thực lực, thật sự rất khó nhìn ra người đàn ông miệng cười xoen xoét này có chỗ nào lợi hại.

Tống Kỳ xoa xoa tay: “Đi thôi, tôi cũng rất muốn được gặp đại thủy quái.”

Đường Đinh Chi nhìn đồng hồ: “Hành động thôi.”

Do đa số bộ phận cơ thể của Diêu Tiềm Giang đều để lại trên bờ nên để cam đoan sự an toàn cho cơ thể anh, họ quyết định để Thành Thiên Bích và Diêu Tiềm Giang cùng tới gần bờ hồ, một khi có sinh vật thủy sinh tấn công, Thành Thiên Bích có thể nhanh chóng đưa Diêu Tiềm Giang đi. Hai người tuy vẫn chẳng ưa gì nhau, nhưng trong thời khắc mấu chốt, họ vẫn lấy chính sự làm trọng.

Tùng Hạ vỗ vỗ bả vai Thành Thiên Bích: “Cậu cẩn thận một chút.”

Diêu Tiềm Giang cười: “Tùng Hạ, tôi thì sao? Cậu không lo lắng cho tôi chút gì à?”

Tùng Hạ cười: “Đương nhiên có lo, nhưng tôi tin Quận vương nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Diêu Tiềm Giang nhìn hồ Thanh Hải, cười nhạt: “Mặc cho số phận vậy.”



Hai người cùng đi tới bờ hồ, những người khác cũng cùng tiến lại gần, có điều vẫn duy trì khoảng cách an toàn hơn mười mét.

Chỉ thấy các bộ phận từ mũi trở lên của Diêu Tiềm Giang đột nhiên biến thành dòng nước trong suốt, sau đó dòng nước ấy rời khỏi cơ thể anh, ùm một tiếng nhập vào hồ Thanh Hải, mà các bộ phận từ mũi trở xuống của anh vẫn ở bên bờ, tình hình này quả thật hết sức kỳ lạ, điều kỳ lạ hơn là anh vẫn có thể mở miệng nói chuyện: “Nước biển rất lạnh, tôi nhìn thấy một con cá rất lớn, tôi không biết tên loài cá này, phần lớn đều có màu đậm.”

Tôn tiên sinh hỏi: “Cậu có cảm thấy sức ép dưới nước không?”

Diêu Tiềm Giang đáp: “Không có cảm giác gì, nhưng càng ngày càng tối.”

“Lúc nào nhìn không thấy thì nói một tiếng, Dung Lan sẽ giúp cậu.”

“Được.”

Dừng một chút, Diêu Tiềm Giang sợ hãi than lên: “Một… một đàn sinh vật thủy sinh rất lớn, lớn như máy bay Dưới có bèo rong, chúng rất lợi hại, cuốn lấy rất nhiều cá lớn.”

“Còn thấy gì nữa?”

“… Thuyền bị đắm, dưới đáy hồ hình như có vài chiếc thuyền bị đắm, nhìn đại khái thì giống vậy, tôi sắp xuống đến đáy, không thấy rõ nữa.”

Một bên tay áo của Dung Lan đột nhiên trống không, một ánh sáng lóe ra vọt tới bên hồ, Dung Lan hô: “Ai ở bên bờ nhắm mắt lại.”

Thành Thiên Bích lập tức nhắm mắt lại, những người đứng cách khá xa cũng chuẩn bị phòng hộ.

Sau khi luồng sáng ấy đi tới mặt hồ thì đột nhiên bùng lên sáng ngời, càng ngày càng sáng, cuối cùng trở nên chói mắt vô cùng, Thành Thiên Bích dùng tay áo rất dày che mắt, những người đứng xa lúc mới bắt đầu còn có thể chứng kiến kỳ quan ấy, lúc sau mắt cũng không chịu nổi, lần lượt che mắt lại, nhưng ánh sáng kia thật sự rất sáng, cho dù có che song mắt họ vẫn có thể cảm giác được. Nếu ngay từ đầu Dung Lan phóng ra ánh sáng mạnh như vậy, có thể lập tức làm mù mắt người khác, căn bản không có cơ hội phòng bị.

Bị ánh sáng kích thích, tôm cá dưới nước xao động, mặt hồ vô cùng nhốn nháo. Thành Thiên Bích không thể mở to mắt, chỉ có thể hình thành quanh người mình và Diêu Tiềm Giang một luồng gió xoáy, nếu có thứ gì tới gần, hắn có thể cảm giác được.

Tôn tiên sinh che mắt lại kêu to: “Đã thấy chưa?”

Song Diêu Tiềm Giang không đáp lại.

Tôn tiên sinh lại hô: “Tiểu Diêu? Có nhìn thấy gì không?”

Diêu Tiềm Giang rốt cuộc mở miệng, giọng nói hơi run lên: “Có…”

“Thấy gì?”

“Một… một con…” Anh nuốt nước bọt một cái: “Tôi không biết hình dung thế nào, toàn bộ đáy hồ đều là thân hình của nó, ít nhất trong phạm vi tôi có thể nhìn thấy đều bị nó lấp đầy.”

“Rốt cuộc là cái gì?”

“Tôi nghĩ là rắn hay gì đó, có lẽ là rắn biển, da màu xanh đen, lốm đốm đỏ, uốn lượn từng vòng một, tại vị trí của tôi, đường kính thân thể nó chừng 20 – 30 mét, tôi không thể hình dung thứ này lớn thế nào, thật sự quá lớn, con cá trồi lên mặt nước chúng ta nhìn thấy, so với nó chỉ như con tôm.”

Mọi người hít sâu một hơi, rồng Thanh Hải thật sự tồn tại, hơn nữa thể tích quả nhiên vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Trang Nghiêu thở dài: “Còn nhìn thấy gì không?”

“Không thể, phạm vi nguyên tố hóa của tôi đã đến cực hạn.”

“Vậy về đi, năng lượng của anh tiêu hao quá nhanh.”

Dung Lan thu hồi ánh sáng lại, đồng thời, tay áo trống rỗng cũng hồi phục nguyên trạng, mọi người mở mắt ra, đợi một lát thì thấy cơ thể Diêu Tiềm Giang khôi phục nguyên dạng, sắc mặt anh tái nhợt, quay về với Thành Thiên Bích.



Tùng Hạ hỏi: “Quận vương, năng lượng anh không đủ à?”

Diêu Tiềm Giang lắc đầu: “Vẫn ổn, chỉ là thế giới dưới nước rất áp lực, dưới đáy nước tối đen như mực không ngừng có cá khổng lồ bơi qua bơi lại, có rong bèo săn mồi uốn lượn theo dòng nước, có thuyền đắm mục nát. Nói thật, cảnh tượng đó, so với tháp Đại Nhạn phủ đầy sâu bọ, còn khiến người ta không rét mà run hơn.”

Tùng Hạ trầm giọng nói: “Tôi có thể tưởng tượng.”

Trang Nghiêu nói: “Nếu rồng đã xác định, như vậy cũng có thể xác định ngọc Con Rối ở trên người rồng Thanh Hải, không có ngọc Con Rối không thể tạo ra sinh vật biến thái như vậy.”

“Hẳn là vậy, có điều đến bây giờ tôi vẫn chưa cảm giác được ngọc Con Rối, có thể nó nằm ở bộ phận khác trên thân thể nó.”

“Nhất định, cơ thể nó lớn như vậy, đầu đuôi gặp nhau cũng mất mấy cây số, có điều đợi đến khi nó xuất hiện, anh chắc hẳn có thể cảm giác được.”

Thành Thiên Bích nhìn máy bay chiến đấu phía xa: “Hành động theo kế hoạch đi.”

Tùng Hạ thở sâu: “… Hành động thật à?” Đối với chuyện khiêu chiến sinh vật lớn như vậy, cậu có một chút do dự. Không lâu trước đây, họ nhìn thấy con chó vừa tiến hóa cũng phải chạy giữ mạng, bây giờ lại muốn cướp thứ gì đó từ trên người một sinh mệnh siêu cấp, từ lúc nào mà họ trở nên to gan… trở nên mạnh như vậy?

Thành Thiên Bích đặt tay lên vai cậu: “Phải, hành động.”

Tùng Hạ siết chặt nắm đấm, phải, họ đã đủ mạnh, mạnh đến độ có thể khiêu chiến sinh vật như thế, họ còn có thể mạnh hơn nữa, cho đến khi trên thế giới này không còn thứ gì có thể uy hiếp đến họ và những người họ coi trọng.

Tôn tiên sinh và Dung Lan liếc nhau, Dung Lan gật đầu, Tôn tiên sinh gọi hai người điều khiển máy bay chiến đấu tới đây: “Rải bom như những gì ngày đó tôi dặn. Bằng độ cao của các cậu, đa số tôm cá đều không thể với tới, cho dù có thể thì tốc độ của chúng cũng không nhanh hơn máy bay chiến đấu được. Có điều, vẫn phải lấy an toàn là trên hết.”

Hai người gật đầu, tiến hành quân lễ với Tôn tiên sinh, sau đó đi về hướng phi cơ của mình.

Tôn tiên sinh thở dài: “Quân đội của chúng ta có lẽ đã tan rã, nhưng chỉ cần quân nhân còn sống, tinh thần quân nhân vẫn sống, sớm muộn gì cũng có một ngày, họ sẽ lập công cho công cuộc trùng kiến loài người.”

Hai chiếc máy bay chiến đấu màu đen bay lên, bay vòng quanh trên bầu trời hồ Thanh Hải, sau khi nhận lệnh, họ bắt đầu rải bom xuống hồ, mọi người đứng cách hồ khá xa, căng thẳng chờ tiếng bom nổ.

Không quá vài giây, họ cảm thấy đất rung núi chuyển, một tiếng trầm vang truyền đến từ dưới nước, mặt hồ gợn sóng dữ, vô số cá lớn bị hất tung lên mặt nước, bọt nước cao chừng hơn sáu mươi mét, bắn lên bờ lập tức kết thành băng, mà cơn rung chấn dưới chân họ vẫn chưa ngừng lại.

Đợi đến khi chấn động qua đi, mặt hồ đã trôi nổi một đống xác cá lớn, nước hồ xanh biếc bị pha thành màu máu, có vài xác cá thậm chí bị hất lên bờ, A Bố lớn tiếng kêu lên, nôn nóng đi lại tại chỗ, nhưng Trần thiếu không cho nó đi.

Mọi người nhìn chằm chằm mặt hồ không chớp mắt, uy lực bom nổ không nhỏ, rồng Thanh Hải cho dù tường đồng vách sắt cũng nhất định bị bom nổ bị thương, ngủ đông cũng phải kết thúc sớm rồi chứ. Họ cứ như vậy đợi chừng năm phút đồng hồ, mặt hồ ngoại trừ rải đầy xác cá thì không có động tĩnh gì khác.

Tôn tiên sinh nói vào bộ đàm: “Đợt hai.”

Một chiếc máy bay chiến đấu lượn về, thả bom đợt thứ hai, số bom này nổ sau vài giây, hồ Thanh Hải lại sôi trào một lần nữa.

Lúc này, dư chấn của vụ nổ còn chưa chấm dứt, hồ nước đột nhiên cuộn xoáy mãnh liệt, hồ Thanh Hải to như vậy tựa như bị rút mất nút ở dưới đáy hồ, tạo ra một xoáy nước khổng lồ ở trung tâm mặt hồ, trái tim mọi người nảy lên đến cổ họng.

Giây tiếp theo, một con quái vật khổng lồ kinh khủng màu xanh đen phá nước chui ra, thân thể rướn thẳng trời cao, nó phát ra tiếng tru xa xăm, âm thanh chấn động khiến màng nhĩ rung lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK