Mục lục
Kỷ Cambri Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, trong một góc khuất tư duy của Diêu Tiềm Giang, Tùng Hạ phát hiện thứ gì đó kỳ quái.

Khi xuất hiện tại viện khoa học, thoạt nhìn thì Diêu Tiềm Giang vẫn kiểu cách đâu ra đó như trước, anh cười nói: “Lúc các vị vừa về tôi vốn đã định đến thăm hỏi, nhưng mấy ngày trước trên đường toàn gián, đi lại ở ngoài thật là rất bẩn thỉu.”

Trang Nghiêu không mặn không nhạt nói: “Quận vương sốt ruột rồi chứ.”

Diêu Tiềm Giang nhướng mày cười nói: “Đương nhiên sốt ruột, hôm qua tôi gặp cảnh sát Lý rồi, anh ta có vẻ sung sức hơn trước nhiều, nói thế nào nhỉ, chính là… dáng vẻ còn có thể sống thật lâu nữa, xem ra đột phá cấp hai có ý nghĩa trọng đại thật.”

“Ồ? Chẳng lẽ trước kia cảnh sát Lý có bệnh nan y?”

“Chắc là không, nhưng hơn một năm trước, anh ta chỉ nhận được chút tiền lương ấy mà ngày nào cũng phải tăng ca đến tận đêm khuya, hở ra là lại phải bôn ba khắp nơi, cũng khá chuyên nghiệp. Tôi và anh ta tuy không đồng hành, nhưng trong công tác lại tiếp xúc rất nhiều lần, tôi cứ luôn lo lắng vị đầy tớ của nhân dân này sẽ chết vì lao lực.” Diêu Tiềm Giang cười cười: “Nhìn thấy anh ta sống tốt, tôi rất vui mừng.”

Tùng Hạ cảm thấy quan hệ giữa Diêu Tiềm Giang và Lý Đạo Ái có hơi không hợp, cũng khó trách, luật sư và cảnh sát, nhìn kiểu gì cũng không giống hai ngành nghề có thể hòa bình ở chung, cho dù hiện tại khái niệm “ngành nghề” gần như đã không còn tồn tại song địch ý tinh tế giữa hai người họ vẫn không giảm đi chút nào, nhất là Diêu Tiềm Giang, mỗi khi nhắc tới Lý Đạo Ái, anh luôn nói những câu ẩn ý, có điều anh lại làm được chuyện cho dù châm chọc người khác song vẫn có vẻ vô cùng tao nhã.

Diêu Tiềm Giang nhìn về phía Tùng Hạ: “Tùng Hạ, khi giúp Chu Phụng Lam và Trang Du đột phá cấp hai, cậu không xuất hiện nguy hiểm gì chứ?”

Tùng Hạ nói: “Nguy hiểm vẫn luôn có, có điều có kinh nghiệm rồi thì nguy hiểm cũng hạn chế được rất nhiều, cho nên Quận vương có thể không cần quá lo lắng.”

Diêu Tiềm Giang nhếch môi cười cười: “Tôi không lo lắng, tôi rất tin cậu.”

“Quận vương muốn bắt đầu lúc nào?”

“Lúc nào cũng được, tôi cũng không muốn đến lần nữa, trên đường toàn xác gián, ảnh hưởng đến ngon miệng.”

Tùng Hạ nói: “Vậy thì hôm nay?”

“Được, sau khi chấm dứt, tôi có thể ở lại đây vài ngày chờ khôi phục thể lực không? Tôi không muốn trong lúc tương đối suy yếu lại bị gián bò lên người.” Diêu Tiềm Giang mỉm cười nhìn Tùng Hạ, sau đó hướng ánh mắt về phía người có thể làm chủ là Tùng Chấn Trung: “Giáo sư Tùng, tôi không mời đã tự đến, không gây thêm phiền toái cho giáo sư chứ?”

Tùng Chấn Trung nói: “Không có gì, nơi này có rất nhiều phòng cho khách.”

Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc nhìn Diêu Tiềm Giang, mũi hừ nhẹ một tiếng.

“Như vậy bây giờ tôi cần chuẩn bị những gì? Trước tiên xả sạch năng lượng phải không?”

“Phải, anh tìm cách gì đó an toàn xả hết năng lượng, tôi cho người đi chuẩn bị.”

Tùng Hạ âm thầm thở dài, lại bận bịu rồi, mỗi lần giúp người ta đột phá cấp hai, cậu đều phải tiêu hao rất nhiều thể lực, cần ít nhất một ngày mới có thể khôi phục tinh thần, về mặt tâm lý, cậu không phải quá muốn làm chuyện này.

Diêu Tiềm Giang đứng lên, hình như đang suy nghĩ làm thế nào để hao hết năng lượng, anh không thể để lũ lụt tràn ngập nơi này ha.

“Quận vương, tôi có cách nè.” Đặng Tiêu cười hì hì nhìn anh.

“Ồ? Cách gì.”

“Qua đây qua đây qua đây, bên cửa sổ.” Đặng Tiêu kéo Diều Tiền Giang đến bên cửa sổ, gồng mình đẩy cửa sổ ra, hô lớn: “A Bố.”

Kêu hai tiếng, A Bố chui từ trong nhà ra sân, ngẩng đầu nhìn Đặng Tiêu, kêu meo meo.

Đặng Tiêu hôn gió với nó: “Lát nữa anh xuống chơi với em nhá.”

A Bố nôn nóng đến độ nhảy chồm lên, có điều dù sao thì bây giờ họ cũng đang ở tầng mười, A Bố cao không đến tầng ba, có với kiểu gì cũng không tới, ngược lại trọng lượng gần sáu tấn của nó nhảy lên nhảy xuống khiến mặt đất rung lên bần bật, người không biết chuyện còn tưởng động đất.

Đặng Tiêu vội kêu nó đừng nhảy nữa, cậu nói với Diêu Tiềm Giang: “Quận vương, trời nóng nực, ngài tắm rửa cho mèo nhà bọn tôi đi.”

Diêu Tiềm Giang cười: “Được.” Anh vỗ tay một cái, khoảng không trên đầu A Bố xuất hiện một lượng nước lớn, rào rào đổ xuống, khiến nó sợ tới mức kêu meo một tiếng rồi né sang một bên.

Đặng Tiêu cười ha ha.

Diêu Tiềm Giang đuổi theo A Bố xả nước vào nó, lúc đầu A Bố còn đề phòng trốn đông trốn tây, sau khi phát hiện nước rất mát thì không tránh nữa, thoải mái tắm nước lạnh.

Đặng Tiêu không nhịn được bèn cởi phăng quần áo rồi nhảy thẳng từ tầng mười xuống, khi lao qua cửa sổ thì cậu lập tức biến thân, các chi bám vào vách tường, nhanh chóng bò xuống dưới, sau đó nhảy lên người A Bố.

A Bố vui thích kêu lên.

Trang Nghiêu đi đến bên cửa sổ, cả giận: “Đồ ngốc, tắm như thế nó lăn một vòng dưới đất rồi người lại toàn bùn đất.”

Đặng Tiêu cười nói: “Không sao, tẹo anh tắm lại cho nó.”

“Tắm cả anh nữa, không thì đừng có lên đây.”

Diêu Tiềm Giang cười nhẹ: “Không hổ là thanh niên, thật giàu sức sống.”

Trang Nghiêu ngạo mạn hất cằm: “Thanh niên với ngu ngốc là hai chuyện khác nhau.”



Diêu Tiềm Giang nhanh chóng hao sạch năng lượng, thản nhiên bước vào trong phòng thí nghiệm, quản gia Lưu mặt mày lo lắng nhìn anh: “Quận vương, ngài nhất định phải cẩn thận, hơn một ngàn anh em quận Cửu Giang đều dựa vào ngài mà sống.”

Diêu Tiềm Giang cười vỗ vỗ bờ vai ông: “Không sao đâu, ông không nói cho mẹ tôi biết chứ?”

“Thưa không.”

“Ừm, cứ nói tôi đi công tác, đừng để bà lo lắng.” Diêu Tiềm Giang hít sâu một hơi, nhìn về phía phòng thí nghiệm, lần này vẫn do Đường Nhạn Khâu dẫn đường cho Diêu Tiềm Giang do Thành Thiên Bích không muốn làm. Diêu Tiềm Giang nhìn thoáng qua Tùng Hạ đứng ở ngoài cửa, chớp mắt: “Cậu không vào giúp tôi sao?”

Tùng Hạ giải thích: “À, hai mươi giờ đầu căn bản không cần đến tôi, ngài gặp phải vấn đề gì sẽ có Tiểu Đường nói cho ngài phải giải quyết như thế nào, mấy tiếng sau đó mới là mấu chốt, tôi sẽ luôn chú ý đến ngài.”

Diêu Tiềm Giang cười nói: “Nếu cậu theo tôi ngồi trong một gian phòng, tôi sẽ an tâm hơn một chút.”

Tùng Hạ do dự: “Tôi…”

“Không được.” Thành Thiên Bích không khách khí nhìn Diêu Tiềm Giang: “Anh ta không có nghĩa vụ phải không ăn không uống không ngủ cùng anh trong hai mươi mấy tiếng.”

Diêu Tiềm Giang hơi nheo mắt lại, “ồ” một tiếng ngâm dài: “Được rồi, vậy gặp lại sau khi tôi thành công.” Nói xong, anh bước vào phòng thí nghiệm, không quay đầu lại.

Quản gia Lưu đứng bên cạnh, hai tay tạo thành chữ thập, miệng thì lẩm bẩm, nhất định là đang cầu Phật tổ phù hộ cho Quận vương nhà mình.

Thành Thiên Bích vỗ vỗ lưng Tùng Hạ: “Đi thôi, ở đây có người trông rồi, chúng ta mau đi làm việc của mình, ngày mai hẵng đến.”

Trong lúc chờ Diêu Tiềm Giang đột phá cấp hai, những người khác cũng không nhàn rỗi, tranh thủ thời gian để tu luyện.



Tùng Hạ cảm thấy hạt nhân năng lượng của mình càng ngày càng đầy, cứ theo tốc độ này thì trong vòng một tháng tới cậu có thể đạt tới điểm giới hạn cấp hai. Nói thật, cậu có chút căng thẳng, dù sao thì tình hình của cậu khác biệt với bất cứ dị nhân nào trên thế giới, trong cơ thể cậu là năng lượng Cambri an toàn thuần túy, nhìn qua thì giống như chắc chắn an toàn, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút bất an, dù sao thì kinh nghiệm của những người khác chưa chắc đã có thể sử dụng lên người cậu, mà khi cậu xuất hiện phiền toái thì không ai có thể giúp cậu.

Cho nên cậu nghiên cứu đến thuộc lòng phương pháp đột phá cấp hai và những điều cần chú ý trong ngọc cổ, tập luyện cho năng lượng di chuyển trong cơ thể vô số lần. Cậu tưởng tượng rất nhiều biến hóa sau khi đột phá cấp hai, đến lúc đứng mũi chịu sào, cậu muốn thử xem có thể dùng năng lượng để cường hóa đầu óc hay không. Bây giờ cậu có thể cường hóa đại bộ phận thân thể như tứ chi và các cơ quan khác, có thể biến thành siêu nhân thật sự trong một thời gian ngắn, nhưng chuyện duy nhất cậu không thể là cường hóa khả năng tư duy của đầu óc, không biết là do đầu óc có cấu tạo quá phức tạp hay do năng lượng của cậu không đủ nên đối với cường hóa đầu óc, cậu mới chỉ dừng lại ở tăng cường năm giác quan như thần kinh thị giác, thần kinh khứu giác… Mà thứ cậu muốn là khiến mình trở nên thông minh hơn, ít nhất là lúc cậu tiến vào ngọc cổ có thể khiến mình có một bộ não IQ cao, có thể xử lí thông tin nhanh hơn, thu hoạch được nhiều thứ có giá trị hơn từ ngọc cổ.

Cậu từng nghiên cứu sâu với Trang Nghiêu, thậm chí Trang Nghiêu đã tay cầm tay dạy cậu phải xúc tiến sự phát triển của tế bào ở vị trí nào thì mới có thể nâng cao trí lực, cậu cũng từng làm thử, nhưng nâng cao trí lực cần rất nhiều bộ phận trong trí óc đồng thời vận hành, cậu không thể đồng thời cường hóa nhiều bộ phận như vậy, cho nên thường thất bại, chuyện này cũng liên quan đến chuyện năng lượng không đủ. Sau khi thăng cấp, có lẽ cậu có thể thay đổi chuyện này.

Một ngày bận rộn nhanh chóng trôi qua. Tùng Hạ ngủ một giấc, sau khi ăn cơm thì đến khu thí nghiệm, tính thời gian thì Diêu Tiềm Giang cũng đã đến thời khắc mấu chốt.

Quả nhiên, cậu vừa đến nơi liền nhìn thấy quản gia Lưu mặt mày lo lắng đi qua đi lại quanh phòng thí nghiệm, Tùng Chấn Trung và Trang Nghiêu ôm ngực đứng ngoài phòng thí nghiệm quan sát, hai nghiên cứu viên đang ghi chép số liệu.

Quản gia Lưu vừa thấy cậu thì vội chạy tới đây: “Tùng tiên sinh, ngài mau đi xem Quận vương nhà tôi một chút, trạng thái của ngài ấy có vẻ không được tốt cho lắm.”

Tùng Hạ trấn an: “Tiến hành đến lúc này, trạng thái của dị nhân sẽ không tốt, ông đừng lo lắng.” Cậu đến gần phòng thí nghiệm, nhìn thấy Đường Nhạn Khâu đứng bên cạnh Diêu Tiềm Giang, dùng âm lượng cực thấp giục anh kiên trì.

Diêu Tiềm Giang người đầy mồ hôi, cả người bọc trong một lớp hơi nước trong suốt, khiến anh như thể đang ngâm mình trong nước vậy, làn da hơi tái đi, và cũng giống như những người khác, gương mặt anh hiện nét đau đớn.

Tùng Hạ bước vào phòng thí nghiệm, nhẹ giọng nói: “Quận vương, tôi đến rồi, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì tôi đã nói qua với ngài, ngài phải cùng cố gắng với tôi, cố gắng đẩy nguồn năng lượng Thủy khổng lồ này vào trong hạt nhân năng lượng của ngài, trên đường dù thế nào cũng không được lơ là.”

Diêu Tiềm Giang gật đầu nhè nhẹ.

Tùng Hạ đưa năng lượng Thủy vào trong cơ thể Diêu Tiềm Giang, hội hợp với năng lượng Cambri an toàn trong cơ thể anh, mãnh liệt trấn áp lại năng lượng Cambri mang tính hủy diệt. Khi Tùng Hạ làm mọi chuyện này, cậu đột nhiên sinh ra một ý tưởng, cậu muốn thử xem mình có phải cũng có thể nhìn thấy thông tin trong não Diêu Tiềm Giang hay không.

Mấy ngày trước khi giúp Trang Du đột phá cấp hai, cậu không biết thông tin trong não Trang Du chủ động truyền sang cho cậu hay là bị động, có lẽ vào thời khắc mấu chốt từ cấp một đột phá lên cấp hai, bản thân người thăng cấp hết sức yếu ớt, dễ dàng bị các loại năng lượng xâm nhập vào trong cơ thể, thậm chí xâm nhập vào cả đầu óc. Nói không chừng do trí óc của Trang Du quá phát triển, tập trung quá nhiều năng lượng nên năng lượng của cậu vừa tiến vào cơ thể Trang Du thì lập tức cảm nhận được trí óc của hắn, mà năng lượng của những người khác lại tập trung phân bố ra bộ phận khác của thân thể, ví dụ như cơ bắp, nội tạng… cho nên trước kia cậu không cảm nhận được gì, nhưng chuyện này không có nghĩa là cậu không thể cảm nhận chúng.

Sau khi có ý tưởng này, trong lúc thong thả trấn áp năng lượng Cambri hủy diệt, Tùng Hạ còn đồng thời thử thăm dò bằng cách đưa một luồng năng lượng vào trong trí óc của Diêu Tiềm Giang. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, những bức ảnh của tri thức và ký ức trong não Diêu Tiềm Giang ào ạt ập tới. Có điều, bộ não của Diêu Tiềm Giang chỉ là bộ não của người thường nên cùng lắm là thông minh hơn người thường một ít mà thôi, không thể sánh với lượng thông tin khổng lồ trong não Trang Du, cho nên không bị rối mắt đến độ khiến Tùng Hạ buồn nôn. Hơn nữa, cậu nhanh chóng bắt giữ được một vài thông tin quen mắt từ trong số hình ảnh và văn tự ấy, ví dụ như chuyện thăng cấp, mẹ của Diêu Tiềm Giang, một vài hình ảnh huy hoàng trong công việc và cuộc sống tiện nghi của anh, xây dựng chế độ cấp bậc ở quận Cửu Giang, thậm chí có những đoạn ngắn về các màn đối chọi gay gắt của anh và Lý Đạo Ái trước tận thế, còn thiếu chút nữa động tay động chân. Cho dù là não bộ của người thường, nhưng là nơi tập trung tri thức và ký ức của một đời người nên lượng thông tin vẫn rất nhiều. Tùng Hạ giống như một vị khách đang tham quan trong đại sảnh của một cuộc triển lãm, bốn phía quanh cậu đều là các bức tường triển lãm khổng lồ, trên đó trưng kín những thông tin với cậu mà nói thì phần lớn đều xa lạ. Muốn lọc từ những thông tin đó ra được cái gì đó mà cậu hơi quen mắt thì chỉ có thể dựa vào may mắn. Nếu bộ não của Diêu Tiềm Giang chỉ có thể xem như một viện triển lãm thì bộ não của Trang Du quả thật là một thư viện, hơn nữa thông tin trong đó muốn xem còn phải trải rộng ra, mất cả đời cũng chưa xem hết.

Đột nhiên, trong một góc khuất tư duy của Diêu Tiềm Giang, Tùng Hạ phát hiện thứ gì đó kỳ quái. Nó không phải hình ảnh, không phải văn tự, không phải ký hiệu, vật thể thông tin đó là… là… một miếng ngọc, màu đen, trong suốt, tỏa sáng!

Ngọc Con Rối?!

Tùng Hạ kinh hãi.

Thứ kia quả thực giống hệt ngọc Con Rối, nhưng vì sao sâu trong tiềm thức của Diêu Tiềm Giang lại có ngọc Con Rối? Tri thức và ký ức của Diêu Tiềm Giang đều xuất hiện dưới dạng hình ảnh hoặc văn tự, nói trắng ra là dù trong trí nhớ anh có gì thì dưới con mắt của Tùng Hạ đều là hình ảnh và văn tự. Ngọc Con Rối trong trí nhớ của Diêu Tiềm Giang xuất hiện bằng hình ảnh và văn tự, nhưng miếng ngọc Con Rối này thì khác, nó không bị ép buộc trong hình ảnh hay văn tự gì, nó tự do xuất hiện bên ngoài hình ảnh và văn tự, đứng lẻ loi trong một góc hẻo lánh, nó không hài hòa như trong một triển lãm trưng đầy những bức tranh và thư pháp đột nhiên xuất hiện một cục đá nhỏ chạm trổ vậy. Nó giống như được khảm trong não Diêu Tiềm Giang, nhưng Tùng đã quét một lượt toàn thân trên dưới của Diêu Tiềm Giang, nếu anh có ngọc Con Rối thì căn bản không thể giấu được.

Vậy thì đây là gì? Vì sao? Vì sao trong não Diêu Tiềm Giang lại có một miếng ngọc Con Rối. Không, miếng ngọc Con Rối kia không có thực thể, nó là hư ảo, nó vừa không phải ký ức của anh, cũng chẳng phải cái gì khác, vậy rốt cuộc thì nó là gì!

“Quận vương! Quận vương!”

Tiếng la lớn tiếng bên ngoài cửa thủy tinh vụt kéo tâm tư Tùng Hạ trở về, cậu mở to mắt nhìn, Diêu Tiềm Giang đã hộc máu, hô hấp đang trở nên mong manh. Tùng Hạ kinh hãi, vội đưa năng lượng Thủy cuồn cuộn vào trong cơ thể anh. Cậu bị miếng “ngọc Con Rối” hư ảo kia làm cho phân tâm, thiếu chút nữa hại chết Diêu Tiềm Giang.

Tùng Hạ nhanh chóng tập trung tinh thần, giúp Diêu Tiềm Giang đột phá cấp hai. Diêu Tiềm Giang hoàn toàn mất ý thức, thế này không tốt hơn Thẩm Trường Trạch lúc trước được bao nhiêu, trợ lý của Tùng Chấn Trung dẫn người thật cẩn thận nâng anh tới phòng hồi sức.

Mọi người còn tưởng do trong cơ thể Diêu Tiềm Giang có quá nhiều năng lượng Cambri mang tính hủy diệt nên mới cực kỳ nguy hiểm như vậy, Tùng Hạ thấy hơi áy náy, nhưng lại bị rung động nhiều hơn. Mảnh ngọc đen nhánh lập lòe lẻ loi trôi nổi trong tư duy của Diêu Tiềm Giang khiến trong lòng cậu bị phủ kín bởi một màn đêm khổng lổ.

Fi: Kiểu gì cũng có ai đó ngửi thấy mùi mờ ám của Diêu đại boss với Lý Đạo Ái. Hôm bữa mình cũng đọc 1 bộ Luật sư x Cảnh sát khá được, khi nào rảnh thiệt rảnh sẽ lôi bộ đó ra mần. (‾▿‾)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK