Trong mắt Trần thiếu bốc hỏa, hận không thể biến thân, ăn tươi nuốt sống gã đàn ông này.
Sau khi Ngô Du bước ra khỏi lều trại thì đi cùng Trần thiếu vào trại của họ. Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Trần thiếu, hắn dựa vào cửa, lạnh nhạt nói: “Anh lại sao vậy? Công cụ phòng thủ bằng năng lượng là thứ tốt, chẳng lẽ anh không muốn?”
Trần thiếu quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn: “Tao muốn gì thì tao tự lấy, không cần mày ban ân.”
Ngô Du tùy tay hạ rèm xuống, chậm rãi đi về phía hắn, ánh sáng trong trại đột nhiên hiu hắt, trái tim Trần thiếu cũng siết lại.
Ngô Du ngồi xuống bên cạnh hắn, ngón tay xương xương niết cằm hắn, buộc hắn nhìn mình: “Tính tình của anh… tôi biết nói thế nào đây? Tôi chỉ muốn bảo đảm an toàn cho anh, vậy mà anh không thể cảm kích?”
“Bảo đảm an toàn cho tao?” Trần thiếu cười lạnh: “Thế thì đừng có đưa tao đến Thanh Hải, mày tưởng tao muốn đi chịu chết với mày chắc?”
“Tôi mà không đưa anh đi cùng, không biết Trùng Khánh sẽ bị anh làm thành cái dạng gì. Hơn nữa, cho dù đi Thanh Hải là chịu chết thì tôi vẫn muốn đưa anh theo. Tôi sống, anh hưởng thụ với tôi tôi chết, anh phải cùng chết với tôi, trên đường xuống Hoàng Tuyền có cố nhân làm bạn, không phải là một chuyện tốt ư?”
Trần thiếu đánh tay hắn: “Hưởng thụ? Ngô Du, mẹ nó mày vẫn nên sớm đưa tao đi chết một chút đi, tao có chết cũng không muốn gặp lại mày.”
Ánh mắt Ngô Du tối sầm lại, tóm tay hắn ấn ngã xuống giường, lạnh lùng nhìn hắn.
Trần thiếu đã lười giãy dụa, quay mặt sang chỗ khác.
Đôi môi Ngô Du nhẹ nhàng chạm vào hai má hắn, khẽ khàng nói: “Sao anh cứ luôn tự khó chịu với mình? Suốt ngày như vậy vui lắm à?”
“Tao không khó chịu với mình, tao khó chịu với mày.”
“Trùng Khánh là của tôi, cũng là của anh, nếu anh đã không thay đổi được hiện trạng thì vì sao không thử chấp nhận? Trần thiếu, anh biết rõ tôi thích anh…”
“Liên quan gì đến tao?” Khóe miệng Trần thiếu nhếch nụ cười giễu cợt.
Ngô Du nheo mắt lại, sắc mặt lộ vẻ giận dữ, hắn bóp chặt hai gò má của Trần thiếu, dùng sức lấp đôi môi mỏng manh kia, mút lấy môi dưới non mềm, chà đạp độc ác. Trần thiếu đẩy mạnh vai hắn ra, song không đẩy được, dứt khoát há miệng cắn lại đôi môi kia. Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng hai người, Ngô Du đau đến chau mày, nhưng không buông Trần thiếu ra, lại càng thêm dùng sức niết cằm Trần thiếu, buộc cái miệng quật cường kia phải mở ra, bá đạo đẩy lưỡi vào, tùy ý quấy nhiễu.
Trần thiếu bị hôn đến nỗi sắp không kịp thở, mặt mũi đỏ lên.
Ngô Du buông hắn ra, liếm liếm khóe miệng bị rách: “Không phải đã sớm không phản kháng sao?”
“Hôm nay thấy mày phá lệ muốn ăn đòn.” Trần thiếu muốn đẩy Ngô Du ra rồi đứng dậy.
Ngô Du lại đè hắn xuống giường lần nữa, từ sau lưng ôm lấy hông hắn, cũng nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn, khẽ nói: “Chúng ta đều biết Thanh Hải rất nguy hiểm, không phải nói chơi, sau khi vào đó loại tính tình [224] này của anh cũng phải tiết chế, hiểu không?”
[224] Nguyên văn “cẩu tỳ khí” (狗脾气): Tính cách đối nội thì nóng nảy thô bạo, đối ngoại thì nhỏ nhẹ.
“Mày biết rõ Thanh Hải nguy hiểm, vì sao còn muốn đi? Không phải mày chỉ muốn thảnh thơi làm vua một cõi à.”
Ngô Du cười nhẹ: “Phải, thế giới đã biến thành thế này, chúng ta cũng không sống được bao lâu, tôi còn có thể có khát vọng gì? Tôi chỉ muốn sống thoải mái với anh, ăn uống không lo, muốn chơi anh lúc nào thì tận tình chơi lúc đó.” Hắn nói xong, cố ý dùng nửa người dưới cọ cọ vào mông Trần thiếu, cái nơi gồ lên khiến thân thể Trần thiếu hơi cứng lại.
Trần thiếu cắn răng nói: “Mày là đồ ngụy quân tử.”
“Tôi chưa bao giờ tự xưng là quân tử, chỉ là người lớn cả rồi, ít nhiều phải ra dáng người lớn một chút, anh thì…” Bàn tay Ngô Du đưa vào trong quần áo Trần thiếu, bá đạo vuốt ve ***g ngực rắn chắc bóng loáng: “Anh từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi gì cả, lúc tôi đến Trùng Khánh, liếc mắt một cái đã nhận ra anh, anh lại hoàn toàn không nhớ tôi, ngay cả tên của tôi cũng quên, tôi thật sự rất giận.”
Trần thiếu cười lạnh: “Dựa vào cái gì mà tao phải nhớ mày, mày muốn nhắc lại cái chuyện vớ vẩn ấy bao nhiêu lần nữa?”
“Nhắc đến khi anh nhớ ra tôi mới thôi.”
“Tao chẳng nhớ, trước không nhớ, chờ đến lúc mày chết tao cũng quên lập tức.”
Ngô Du cười nhẹ bên tai hắn: “Anh có biết dáng vẻ không coi ai ra gì này khiến người khác muốn chơi anh nhất?” Nói xong, bàn tay không thành thật kia đã luồn vào trong quần Trần thiếu, khiêu khích lướt đi trên quần lót của hắn.
Trần thiếu lấy khuỷu tay đập mạnh vào bụng Ngô Du: “Mẹ nó ban ngày ban mặt mày đừng có lên cơn!”
“Yên tâm, tôi còn có chính sự, tôi đợi đến tối mới lên cơn được chứ?” Ngô Du lật người đặt trên người hắn, kéo sơ mi của hắn ra, cúi đầu liếm ngực hắn: “Có điều, cho tôi nếm trước một chút, tôi thích nhìn lúc anh giận, đó là lúc tuyệt diệu nhất.”
Trần thiếu tính tình nóng nảy, bị Ngô Du nói hai ba câu khiến lửa giận chạy toán loạn, hắn hung tợn nói: “Cút ra mà làm chính sự của mày đi.”
Ngô Du mắt điếc tai ngơ, nụ hôn rơi trên ngực Trần thiếu, hai tay tùy ý vuốt ve thân thể quyến rũ tràn ngập nam tính kia.
Trần thiếu kéo tóc ép hắn ngẩng đầu: “Tao bảo mày cút!”
Khóe miệng Ngô Du cười nhẹ: “Bảo bối, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh, nhưng uy hiếp và mệnh lệnh của anh thì vô dụng với tôi, đây không phải chuyện khiến anh bất lực lắm sao? Trần đại thiếu gia trước giờ luôn hô phong hoán vũ nay nói chuyện đột nhiên không có người nghe, không chỉ như thế, còn phải nằm dưới thân cho tôi làm… Chậc chậc, tôi rất thích nét mặt lúc này của anh, chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến tôi cứng lên.” Hắn liếm môi, trong mắt tràn ngập dục vọng dã tính.
“Mẹ nó mày là biến thái à.”
Ngô Du cười: “Đúng vậy.”
Trong mắt Trần thiếu bốc hỏa, hận không thể biến thân, ăn tươi nuốt sống gã đàn ông này, không phải hắn chưa từng thử, chỉ là lần nào hắn cũng thua, dần dà hắn cũng lười phản kháng, ba lần bảy lượt thỏa hiệp gã đàn ông này khiến hắn cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ, nhưng hắn không có cách nào khả thi, Trùng Khánh đã biến thành của Ngô Du, ngay cả hắn cũng không còn là mình nữa.
Ngô Du cúi xuống, liếm bờ môi hắn: “Tôi thích tìm tòi đủ loại biểu cảm của anh, anh tựa như một món tráng miệng khiến người ta kinh ngạc.”
Trần thiếu mắng: “Đầu óc có bệnh.”
Ngô Du nếm đủ “món tráng miệng”, liếm môi bò lên, hắn nhéo nhéo mũi Trần thiếu, dùng sự dịu dàng làm người ta kinh hãi nói: “Buổi tối sẽ trị anh sau.”
Trần thiếu mặt nóng vô cùng, trừng mắt nhìn hắn.
Ngô Du cười nói: “Đúng rồi, anh muốn biết vì sao tôi muốn đi Thanh Hải phải không? Tôi nói cho anh, rất đơn giản, vì giúp họ lấy được ngọc Con Rối, vì khiến họ có thể tìm được biện pháp giải quyết tai họa này. Nếu có ngày thế giới lại thái bình, họ sẽ không tìm lý do làm khó chúng ta vì lúc này chúng ta không góp phần. Dù sao cũng phải nói, tôi còn muốn chơi anh thêm vài năm, không muốn chết sớm thế.”
“Cút!”
Ngô Du hôn một cái xuống mặt Trần thiếu, cười rồi bỏ đi.
Trần thiếu nằm ngửa trên giường, ra sức điều chỉnh hô hấp, muốn mình dễ chịu một chút.
Hắn nhắm hai mắt lại, trước mắt xuất hiện một đứa trẻ, một đứa trẻ gầy loắt choắt, thoạt nhìn nhỏ hơn bạn cùng trang lứa đến vài tuổi, thanh tú xinh xắn như một cô bé, hắn tiến lên đạp đứa trẻ đó một cái, chẳng vì sao hết, chỉ là ngứa mắt với dáng vẻ thỏ thẻ yếu đuối ấy mà thôi, đứa trẻ khóc, hắn cười rồi bỏ đi.
Mẹ nó, ân oán từ cái hồi mặc quần thủng đít đến giờ còn nhớ, đúng là lòng dạ hẹp hòi, thằng bé õng ẹo lúc ấy sao lại biến thành thằng khốn âm hiểm biến thái đó chứ!