Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái: “Nếu làm vậy, làm thế nào để bảo đảm Trang Du có thể phối hợp với chúng ta? Hơn nữa, ta nên xử lý tư lệnh Từ và Chu Phụng Lam thế nào?”
Thành Thiên Bích lạnh lùng nói: “Xử lý Từ Ưng thành chết ngoài ý muốn, để tư lệnh Tào và tư lệnh Trương tiếp quản tập đoàn quân 46, khống chế Chu Phụng Lam. Tôi có cách khiến Trang Du phải phối hợp, nếu hắn muốn chết thoải mái hơn một chút.”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Thiên Bích, làm vậy không được. Hôm qua, tôi và đại tá đã phân tích kỹ lưỡng, chỉ e chúng ta không thể giết Trang Du được.”
“Vì sao?”
“Trước mắt, tôi, đại tá và Trang Du là ba nguồn lực chủ chốt của viện khoa học, nhất là Trang Du. Hắn là người đứng đầu toàn bộ phái Cấp Tiến, đại diện cho ý chí của một số lớn các nhà khoa học và dị nhân ở Bắc Kinh. Cho dù ý tưởng khác chúng ta, nhưng từ sau khi tận thế, Trang Du và đồng minh của mình cũng đã cống hiến rất nhiều cho công cuộc tái kiến thiết. Tuy để đạt thành quả nghiên cứu, hắn sẵn sàng đi ngược lại đạo lý, nhưng có một vài thành quả đã thật sự có thể cải thiện hiện trạng sinh tồn của chúng ta, ví dụ như chuyện nghiên cứu phát triển thuốc năng lượng. Tuy chuyện đó đã khiến một phần dị nhân yếu kém trở thành đối tượng bị săn bắt, nhưng cũng đã tạo ra nền tảng cho chế độ tiền mới, khiến rất nhiều người thường thông qua lao động có được cơ hội kiếm ăn, hơn nữa có tác dụng rất lớn trong chiến đấu. Luận tư duy hay tài hoa, Trang Du đều xếp trên tôi, hắn có trí tưởng tượng cao hơn bất cứ dị nhân não bộ nào ở viện khoa học. Tuy làm việc luôn ngoài tầm dự đoán của mọi người, hơn nữa nhìn từ góc độ nhân văn thì có rất nhiều hành vi của hắn đáng bị lên án, nhưng Trang Du đúng là một thiên tài thật sự. Bảy dị nhân tiến hóa não bộ dưới trướng đều thờ phụng ý tưởng của hắn mà đứng về một phe. Tôi nói như vậy không biết mọi người có hiểu không: Làm một nhà nghiên cứu khoa học, góc nhìn nhận sự việc là nguyên tắc lớn nhất của chúng tôi, nhất là sau khi não bộ tiến hóa, những gì bản thân đã nhận định thì tuyệt đối không thể dễ dàng sửa đổi vì tác nhân bên ngoài. Cho dù chúng ta có giết Trang Du, dị nhân tiến hóa não bộ phái Cấp Tiến cũng sẽ không vì vậy mà biến mất, họ sẽ lại đưa một Trang Du khác lên chống lại chúng ta. Hơn nữa vì chúng ta giết Trang Du nên quan hệ hợp tác giữa phái Bảo Thủ và phái Cấp Tiến sẽ hoàn toàn bị phá bỏ, chúng ta sẽ lập tức đánh mất bảy dị nhân tiến hóa não bộ. Hai mươi tám dị nhân ở viện khoa học, mỗi người đều chủ trì ít nhất mười nhiệm vụ nghiên cứu, có người thậm chí còn là hàng chục nhiệm vụ. Vào thời điểm mấu chốt khan hiếm nhân tài như hiện nay, đây là tổn thất mà viện khoa học không thể chấp nhận. Mặt khác, Chu Phụng Lam vẫn rất dựa vào Trang Du. Người này tuy có tính cách thô lỗ ngang ngược, lòng dạ hẹp hòi, nhưng bàn chuyện nghĩa khí, nếu chúng ta đối phó với Trang Du, hắn sẽ không ngồi yên mặc kệ nếu chúng ta giết Trang Du, hắn không thể để chúng ta lợi dụng nữa. Trang Du là người duy nhất có thể khống chế con chó điên cuồng này. Hội Phụng Lam là một trong ba tổ chức dị nhân lớn nhất Bắc Kinh, sức ảnh hưởng không thể khinh thường, nếu hội Phụng Lam làm phản, mọi cố gắng lúc trước của chúng ta sẽ bị đả kích nghiêm trọng, rất ảnh hưởng tới trận Hoa Nam. Cho nên tổng hợp những cân nhắc này, chỉ sợ tư lệnh Tào cũng sẽ không đồng ý giết Trang Du.”
Đường Đinh Chi cũng nói: “Bây giờ người chèo chống hoạt động cả nước chính là dị nhân tiến hóa não bộ. Tuy chúng ta đối lập với Trang Du nhưng bộ não của hắn vô cùng đáng quý. Một khi hắn chết, nhiệm vụ nghiên cứu của hắn đúng là tạm thời không tìm được người tiếp nhận. Trên nguyên tắc, dị nhân tiến hóa não bộ cũng giống dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, đều cần bảo vệ nghiêm ngặt. Trang Du cũng giống rất nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, có được lòng dân và địa vị rất cao ở Bắc Kinh, cho nên chuyện của hắn rất khó xử lý.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Khốn thật, giết còn không giết được?”
Tùng Chấn Trung thở dài: “Ít nhất không thể đồng thời xử lý hắn và tư lệnh Từ trong cùng một thời gian, làm vậy rất gây chú ý. Thật ra tư lệnh Tào đã sớm có dự định muốn hoàn toàn diệt trừ thế lực của tư lệnh Từ, chính vì bận tâm Trang Du và Chu Phụng Lam nên mới lần lữa không tìm được thời cơ thích hợp.”
Thành Thiên Bích nói: “Giờ không phải thời cơ ư, nếu lần này còn không tóm gáy được Từ Ưng thì chúng ta còn phải đợi đến khi nào. Nếu không thể giết Trang Du, ít nhất cũng phải tước bỏ hoàn toàn quân quyền mà hắn dựa vào.”
Đường Đinh Chi nói: “Chuyện đó thì cậu nói không sai. Không còn tư lệnh Từ giúp đỡ, Trang Du tự nhiên sẽ thuận thế đi xuống khi lợi thế trong tay ít dần, ưu thế đàm phán sẽ hoàn toàn do ta nắm giữ.”
Tùng Hạ nói: “Nhưng nếu giữ lại Trang Du, chuyện hắn nắm giữ ký ức Trang Nghiêu thì phải làm sao?”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Không có cách nào, chỉ cần chúng ta có thể khống chế Trang Du, không để hắn làm loạn là được. Hơn nữa chắc hẳn hắn cũng không có cơ hội chiếm lấy toàn bộ ký ức của Trang Nghiêu, đó là gánh nặng rất lớn với bộ não. Chúng ta cố gắng làm nhanh nhất có thể, khiến hắn bớt ở trong não Trang Nghiêu được bao nhiêu thì chịu bấy nhiêu.”
“Vậy Chu Phụng Lam thì sao?”
Đường Đinh Chi nói: “Tùy cậu và Thẩm Trường Trạch cùng khống chế. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được giết hắn. Tôi nghĩ buổi tiệc tư lệnh Tào tổ chức sẽ là thời cơ ra tay tốt nhất, chi tiết hành động cụ thể, chúng ta sẽ cùng đến chỗ tư lệnh Tào thương lượng, chủ yếu lấy cân nhắc của tư lệnh Tào làm chủ, nguyên tắc đầu tiên là duy trì cục diện ổn định ở Bắc Kinh.”
Trái tim Tùng Hạ đập mạnh vài nhịp, rốt cuộc đã đến lúc rồi sao? Dòng chảy ngầm của hai thế lực nhìn bề ngoài thì có vẻ rất vững chắc đã bắt đầu dịch chuyển, rốt cuộc đã đến thời khắc hoàn toàn bùng nổ. Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng khi nó đến thật, trong lòng mỗi người đều khó tránh khỏi một sự bất an. Họ không phải đang đối phó với quái vật biến dị mà là chính đồng loại của mình. Vừa nghĩ đến chuyện này đã làm lòng người mệt mỏi. Nhưng trước khi phát động cuộc chiến quy mô lớn tại Hoa Nam lại phải giải quyết mâu thuẫn giữa hai thế lực quả là một chuyện nước sôi lửa bỏng. Nếu không đến lúc đó, nguồn tài nguyên duy trì cuộc chiến nhất định sẽ xuất hiện trở ngại. Hơn nữa, thức tỉnh Trang Nghiêu cũng chính là chuyện nước sôi lửa bỏng. Có thể nói chuyện này đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Thành Thiên Bích nói: “Chiều nay đến tìm tư lệnh Tào đi, chuyện này càng kéo dài thì Trang Du lại càng có khả năng hành động.”
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Rốt cuộc có thể giáo huấn tên khốn này rồi. Trang Nghiêu tuy cũng rất đáng ghét, nhưng so với hắn thì đúng là đáng yêu hơn nhiều.”
Đến chiều, Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch đến chỗ tư lệnh Tào thương lượng chi tiết hành động, những người khác cũng đang chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi rời khỏi Thanh Hải, tốc độ tu luyện của họ rõ ràng đã giảm xuống một nửa, điều này khiến họ ít nhiều có chút khó thích ứng. Tuy Thanh Hải là nơi không có gì đáng để nhung nhớ song lại là nơi tốt nhất có thể khiến dị nhân mạnh lên.
Cả một buổi chiều, Tùng Hạ không làm gì khác, chỉ nằm trên giường, tiến vào cõi hư không trong ngọc cổ, nhìn những dòng chữ lấp lánh ánh vàng đến ngẩn người.
Vốn tưởng rằng hành trình Thanh Hải có thể tháo gỡ mọi bí ẩn, bây giờ tuy họ đã biết rất nhiều thông tin, nhưng chân tướng vẫn bị ẩn trong sương mù, khó bề phân biệt. Họ cứ luôn hụt một bước như thế, chỉ cần có thể biết rõ thêm vài chuyện là có thể xâu chuỗi mọi thông tin. Nhưng rốt cuộc thì họ còn thiếu cái gì? Rốt cuộc thì Giang Doanh đã giấu họ chuyện gì? Chỉ khi đọc được ký ức của Tôn tiên sinh mới có thể biết rõ chân tướng ư?
Điều khiến Tùng Hạ để ý nhất chính là phản ứng của ngọc cổ – cũng chính là đá ngũ sắc. Lúc ấy khi cậu đột phá cấp ba, giọng nói già cả trong đá ngũ sắc chắc hẳn chính là tổ thiên sư Trương Đạo Lăng, nhưng “thủy nguyên” trong lời Trương thiên sư có thật là cấm khu không? Cho dù họ đã có được rất nhiều thông tin, nhưng đều là từ miệng Giang Doanh mới biết được. Cậu vốn tưởng đến cấm khu rồi, đá ngũ sắc sẽ có phản ứng gì đó đương nhiên đá ngũ sắc quả thật có phản ứng, khi Giang Doanh tấn công trí óc cậu, nó đã cứu cậu một lần nữa, nhưng bảo vệ cậu hình như là phản ứng tự nhiên của đá ngũ sắc. Nếu cấm khu chính là “thủy nguyên”, như thể cậu đã không đạt được điều mình muốn. Chuyện này giống như khi chơi game, đến một nơi nào đó, tiếp xúc với cái gì đó, bạn mới có thể mở ra cửa sau. Rốt cuộc thì do cấm khu không phải “thủy nguyên” hay do cậu không tìm được “nơi dẫn đến cửa sau”? Cứ như vậy mang theo đá ngũ sắc quay về khiến cậu cứ thấy có chút không cam lòng.
Do cậu đã để sót chuyện gì ư?
Tùng Hạ đột nhiên bật dậy, cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện hồi ở cấm khu, cậu chưa từng tiến vào đá ngũ sắc lần nào. Cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong chừng hơn sáu mươi tiếng sau khi tới cấm khu, bất luận là tiến vào rừng nấm hay lúc xuống địa cung, quả thật là cậu chưa một lần tiến vào đá ngũ sắc. Trong hơn sáu mươi tiếng đó, ai nấy cũng bị vây trong trạng thái căng thẳng, không phải chuẩn bị chiến đấu thì chính là đang ở trong cuộc chiến, cậu căn bản không rảnh đi nghiên cứu những thứ trong đá ngũ sắc. Nếu lúc ấy cậu tiến vào đá ngũ sắc thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Có lẽ sẽ không xảy ra gì cả, nếu quả thật cậu tìm thấy “thủy nguyên”, nói không chừng đá ngũ sắc sẽ tự có phản ứng, giống như lúc cậu thăng cấp vậy. Nhưng ngộ nhỡ có thì sao, ngộ nhỡ nếu cậu tiến vào đá ngũ sắc ở nơi đặc biệt đó, sẽ có phát hiện khác biệt thì sao? Tùng Hạ hối hận cào cào tóc mình, lúc ấy đúng là nóng ruột đến mê man rồi, thế mà lại không thử một lần.
Bây giờ… Tùng Hạ lại có xúc động muốn quay lại Thanh Hải. Thật ra không chỉ riêng cậu, cậu đoán rất nhiều người sau khi lĩnh hội cảm giác phiền muộn khi tốc độ tu luyện chậm xuống một nửa thì đều bắt đầu thấy nhớ Thanh Hải. Hơn nữa bây giờ Thanh Hải có thể tùy ý ra vào, họ lại không cần phải liều chết chém giết đoạt ngọc Con Rối nữa, nếu gặp nguy hiểm không muốn đánh cũng có thể chạy… Đối với dị nhân đẳng cấp cao mà nói, Thanh Hải đã chẳng phải một nơi đáng sợ nữa. Nhất là ba người vẫn chưa đột phá cấp ba là Lý Đạo Ái, Chu Phụng Lam và Myron Babbott, nhất định họ không cam lòng bị tụt lại phía sau. Tùng Hạ có dự cảm hạng mục quan trọng nhất trong việc chuẩn bị cuộc chiến Hoa Nam chính là quay về Thanh Hải tu luyện, như vậy cũng hợp với ý tưởng của cậu. Chờ đến khi Trang Nghiêu tỉnh lại, cậu cũng sẽ quay lại đó, thử tìm kiếm “thủy nguyên” lần nữa.
Đang lúc miên man suy nghĩ, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, cậu nói: “Ai vậy?”
“Tùng ca, là em.” Giọng nói của Đặng Tiêu vang lên ngoài cửa.
Tùng Hạ nhảy xuống giường ra mở cửa: “Có chuyện gì thế?”
Đặng Tiêu thở dài: “Chúng ta đi thăm A Bố đi, trở về đã ba ngày, nó mới chỉ ăn qua loa được một bữa, quả thật em hết cách rồi.”
Nét mặt Tùng Hạ sa sầm, khoác thêm quần áo: “Đi thôi.”
Sau khi vào xuân, thời tiết đang dần dần ấm lại, ban ngày chừng âm hơn ba mươi độ, rất nhiều người sống qua được mùa đông giá rét đã xem như hoàn toàn vượt qua khổ sở.
Đạp lên tuyết đọng, họ đi đến ổ nằm của A Bố ngoài sân, từ xa đã thấy Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ ngồi trên chân A Bố, vuốt lông cho nó. A Bố ủ rũ khép nửa ánh mắt, trong con ngươi màu tím không giấu nổi đau thương.
Tùng Hạ đi qua, cũng ngồi xuống chân A Bố, vỗ vào mũi nó: “A Bố, sao mày không ăn gì thế.”
A Bố mở mắt, nhẹ nhàng kêu “meo” một tiếng.
“Mày như vậy là không được, đợi Trang Nghiêu tỉnh lại thấy mày thế này, cậu ấy còn tưởng bọn tao không chăm sóc mày đàng hoàng ấy chứ.”
Nghe đến cái tên ấy, A Bố mở to mắt, nhìn chằm chằm Tùng Hạ, trong mắt đều là khát vọng.
Tùng Hạ cười, dịu dàng nói: “Trang Nghiêu chắc là mấy ngày nữa sẽ dậy, nếu mày không ăn uống gì rồi gầy rộc đi, bọn tao không thể dẫn mày ra ngoài chơi được.”
A Bố ngẩng đầu lên, trong mắt có một chút sức sống, kêu hai tiếng hơi nôn nóng.
“Thật đấy, cậu ấy sẽ mau chóng tỉnh dậy thôi. Hôm nay tao nấu canh cá mày thích nhất đó, có muốn ăn không?”
A Bố dùng mũi dụi dụi vào người Tùng Hạ, dùng chân vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.
“Ngoan.” Tùng Hạ ôm lấy mũi nó, âm thầm thở dài.
Dưới sự giám sát của bốn người, rốt cuộc A Bố đã ăn no, sau khi ăn xong thì ngồi xổm dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ phòng Trang Nghiêu không chút động đậy, đôi mắt màu tím như nổi sóng, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng. Cho dù cơ thể rất lớn nhưng tiếng kêu của nó vẫn có cảm giác hết sức mềm mại, nghe có vẻ nhẹ nhàng đáng yêu.
Tùng Hạ lặng yên cầu nguyện mọi chuyện thuận lợi. Nếu Trang Nghiêu không thể tỉnh lại, không chỉ có A Bố không chịu nổi mà họ cũng không thể chấp nhận. Là một dị nhân não bộ được coi như đối tượng bảo vệ trọng điểm, tỷ lệ bị thương hẳn là nhỏ nhất, không ngờ trải qua bao nhiêu mưa máu gió tanh, Trang Nghiêu lại gặp phải thương tổn nghiêm trọng nhất như vậy. Không biết bắt đầu từ khi nào, từ nghi ngờ và đề phòng lẫn nhau, họ đã có mối quan hệ bền chặt như hôm nay, nếu thiếu bất kì ai trong nhóm thì đều không hoàn chỉnh.
“Tiểu Đặng, không phải cậu không tham gia bữa tiệc à?”
Đặng Tiêu mặc tây trang ra ngoài trang phục phòng hộ đặc biệt: “Hôm nay không phải đi đánh bẹp Pikachu ạ, sao em lại không đi cho được.”
Tùng Hạ 囧: “Pi… Pikachu.”
“Dạ? Anh không hiểu ạ, thôi vậy, em với anh cũng không phải cùng một thời kỳ.”
“Thằng ranh này, cái gì cậu xem anh đây cũng xem hết cả rồi biết chưa.”
“Hôm nay không cưỡi A Bố đi thì chúng ta cưỡi gì ạ?”
“Tình trạng A Bố tệ quá, anh đi mượn Tráng Tráng về rồi.”
“Tráng Tráng? Cái con Samoyed đó ạ?”
“Ừm, đúng lúc hôm nay Tráng Tráng đến thăm A Bố, chúng ta cưỡi nó đi thôi.”
Cho dù hiện tại năng lượng sản xuất được đã nhiều hơn trước rất nhiều nhưng dưới đa số tình huống, họ ra ngoài vẫn quen cưỡi thú nuôi, vừa thực dụng vừa thoải mái, quan trọng nhất là ngầu hơn ngồi ô tô.
Liễu Phong Vũ cau mày: “Trông con Samoyed này ngu quá, không dễ điều khiển.”
“Không đâu anh, nó ngoan lắm.” Tùng Hạ giật giật tay chân, mặc áo phòng hộ làm từ vải bông biến dị bên trong tây trang hơi chật một chút.
Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ: “Xuất phát thôi, nơi đó rất xa. Để đề phòng người thường tiếp cận nên tư lệnh Tào chọn một khách sạn ở ngoại thành, ghi hình trực tiếp cũng đổi thành sau khi cắt nối biên tập mới phát.”
“Tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều đến à? Có vẻ Dung Lan không thích mấy vụ này cho lắm.”
“Dù sao hắn cũng cần quân đội cung cấp vật tư, sẽ không ngay cả chuyện này cũng không nể mặt, nhất định sẽ đi.”
Năm người bước ra ngoài cửa, thấy Tráng Tráng đang tự vờn đuôi mình trong sân, cơ thể trắng tinh như hòa vào làm một với nền tuyết.
“Tráng Tráng.” Tùng Hạ huýt sáo gọi nó.
Tráng Tráng đứng dậy khỏi đất, ra sức vẫy đuôi.
Năm người nhảy lên người nó: “Tráng Tráng, đi thôi.”
Con Samoyed khổng lồ hớn hở chạy ra khỏi viện khoa học, lao nhanh về hướng ngoại thành.
Liễu Phong Vũ hét lớn: “Cái đờ mờ, chậm lại cho anh, tóc anh rối hết cả rồi.”
Đặng Tiêu vỗ đầu nó: “Tráng Tráng, đi chậm lại một chút nhé!”
Tráng Tráng ngó lơ, hiển nhiên đã lâu không được chạy cho đã nghiền nên tiếp tục phi như bay, năm người trên lưng nó bị hất đến ngã trái ngã phải, kiểu tóc Liễu Phong Vũ tỉ mỉ chải chuốt cho họ rối tung hết cả.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc quả nhiên rất xa, sau khi chạy đến ngoài thành thì đã hoàn toàn không thấy bóng đèn điện, trên đường cũng không thấy ai qua lại. Lúc họ đến hiển nhiên còn rất sớm, chỉ có hàng dài phóng viên và nhiếp ảnh đang chờ làm việc, còn không thấy bao nhiêu thú cưỡi khổng lồ nên khi vừa đến, họ lập tức trở thành tiêu điểm.
Tùng Hạ thu xếp cho Tráng Tráng chờ ở địa điểm được chỉ định ngoài sân, lập tức có chuyên gia đưa lên một khúc xương khổng lồ bằng cao su cho nó. Khi họ đi về hướng khách sạn, họ bị phóng viên ngăn lại như trong dự đoán, đèn flash loang loáng bấm máy quanh họ, chói đến độ không tài nào mở mắt ra được. Xem ra nghề này thật sự có thể nuôi sống người ta, so với bữa tiệc chúc mừng lần trước, lần này có nhiều người đưa tin hơn, họ cũng thấy bóng dáng quen thuộc – Kiều San.
Năm người một đường không ngừng đi vào khách sạn,
Đường Nhạn Khâu nói: “Thiên Bích, lát nữa xử lý phóng viên thế nào, cậu đã thương lượng với tư lệnh Tào chưa?”
“Yên tâm, họ có khu vực phỏng vấn riêng, đến lúc đó sẽ tập trung họ lại sang phía bên kia rồi nhốt lại.”
Tùng Hạ khẽ nói: “Như vậy tư lệnh Từ sẽ thế nào…”
Thành Thiên Bích không chút biểu cảm: “Đột ngột phát bệnh nhồi máu não.”
Sau khi vào hội trường, họ phát hiện bốn người của tộc Long Huyết còn đến sớm hơn mình.
Mấy người qua đó chào hỏi, Thành Thiên Bích nói khẽ với Đường Đinh Chi: “Đã sắp xếp hết chưa?”
Đường Đinh Chi gật đầu.
Thẩm Trường Trạch nói: “Đến lúc đó cậu dụ Chu Phụng Lam tới phía Tây khách sạn, nếu Myron Babbott ra tay, cậu phải một mình đối phó với Chu Phụng Lam.”
Thành Thiên Bích nói: “Tôi vốn không cần bất cứ ai hỗ trợ.”
Thiện Minh hứng lên: “Còn chưa thấy Iron Man kia ra tay bao giờ đâu, chắc thú vị lắm.”
Đường Đinh Chi nói: “Chưa chắc Myron Babbott đã ra tay, bên cạnh hắn vẫn luôn có một đoàn cố vấn, hắn vẫn chủ yếu hành động theo những gì đoàn cố vấn quyết định. Có điều e rằng họ cũng muốn thử thực lực của chúng ta.”
“Mọi người tới sớm quá.” Sau lưng mọi người truyền đến giọng nói trầm ổn, Lý Đạo Ái dẫn theo Hoắc Bạch ung dung bước vào hội trường.
Tùng Hạ cười: “Cảnh sát Lý, vài ngày không gặp, cơ thể hồi phục thế nào?”
Lý Đạo Ái nói: “Đã sớm không còn đáng ngại.”
“Không còn đáng ngại thật à? Lúc ấy anh còn hôn mê mà.” Một giọng nói ưu nhã mang theo một chút chế nhạo truyền vào hội trường, Diêu Tiềm Giang một thân tây trang màu trắng, dẫn theo Tiểu Chu và quản gia chậm rãi đi tới.
Lý Đạo Ái cười: “Không nhọc Quận vương quan tâm, đúng là không còn đáng ngại.”
Diêu Tiềm Giang cười nhẹ: “Cũng khó trách cảnh sát Lý lại mệt như vậy, lấy thực lực cấp hai mà phải tiêu hao năng lượng ngang bằng người cấp bốn, với anh mà nói quả rất khó xử.” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “cấp hai”.
Hoắc Bạch mặt đầy khó chịu trợn lên nhìn Diêu Tiềm Giang.
Lý Đạo Ái lại không chút biến sắc, chỉ cười: “Đúng vậy, nếu lúc ấy Quận vương có khả năng giúp đỡ, tôi cũng sẽ không mệt đến nỗi như vậy.”
Hai người nhìn nhau cùng cười, mạch nước ngầm tuôn chảy mãnh liệt.
Người thứ năm đến là Ngô Du và Trần thiếu, hai người mặc tây trang cùng kiểu dáng chỉ khác màu sắc, ai không biết đa phần sẽ nghĩ do vật tư khan hiếm, họ chỉ tùy tiện tìm quần áo mặc, song người biết quan hệ thật của hai người như Tùng Hạ lại cảm thấy có chút buồn cười.
Ngô Du cau mày: “Đứng cả đây làm gì thế, không xếp chỗ ngồi à.”
Quản lý phụ trách tiếp đãi đi tới: “Hội trưởng Ngô, các vị ngồi bên kia, đến lúc đó sẽ có phóng viên chụp ảnh và phỏng vấn, mong ngài phối hợp đôi chút.”
Ngô Du cười: “Vớ vẩn gì nữa thế, đến lúc này rồi còn làm mấy chuyện giả tạo đó.”
Quản lý xấu hổ nói: “Đây cũng là một loại tuyên truyền chính diện.”
Ngô Du kéo tay Trần thiếu: “Biết rồi, đến lúc đó nhớ chụp chúng tôi đẹp đẹp một chút.”
Dần dần, khách khứa được mời lục tục tiến vào hội trường.
Sở Tinh Châu dẫn theo Dịch Đông Dung Lan dẫn theo Tống Kỳ và Triệu La Manh lục tục tới, sau đó vào bàn là Trang Du, Chu Phụng Lam và Myron Babbott. Họ nhìn nhau từ xa, Trang Du thâm trầm liếc họ một cái.
Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến cuối cùng là Jacqueline và Maksim, đằng sau họ còn có hai dị nhân tiến hóa não bộ đến từ Moscow. Khi Jacqueline tiến vào hội trường, mọi ánh mắt từ cánh đàn ông đều rơi xuống người cô. Cô mặc một bộ âu phục màu xanh da trời, đội chiếc mũ vải lanh màu trắng đi kèm với bộ lễ phục, thoạt nhìn tao nhã động lòng người. Dung mạo khiến cô tràn ngập cảm giác lạnh lùng, lại khiến người ta không muốn dời mắt.
Myron Babbott huýt sáo không chút che giấu.
Maksim đột ngột quay đầu, dữ tợn trừng Myron Babbott, cách xa như vậy mà hắn lại nghe thấy được.
Myron Babbott cười phá lên: “Chà, anh chàng to con đó thật không phong độ chút nào.”
Jacqueline đi tới phía họ: “Vị trí của tôi ở bên cạnh à?”
“Ở đây.” Liễu Phong Vũ đứng dậy kéo ghế cho Jacqueline, tao nhã làm tư thế mời.
Jacqueline cười uyển chuyển, đi qua.
Khi hai người đi lướt qua nhau, Tùng Hạ cảm thán trong lòng, phụ nữ nước ngoài cao quá. Vóc dáng của Jacqueline không khác Liễu Phong Vũ là bao, ít nhất cũng một mét tám ba, chẳng trách thoạt nhìn hơi cao to một chút, có điều so với Maksim, Jacqueline lại có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn hơn nhiều.
Khi mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên toàn bộ có mặt, hơn hai trăm khách mời ở hội trường nhất thời yên lặng, ánh mắt đồng loạt rơi xuống khu vực họ ngồi.
Đây là một cuộc gặp gỡ trước nay chưa từng có, tập trung những nguồn sức mạnh cao cấp nhất trước mắt của loài người. Có thể nói, mười người họ hiện diện như những vị thần trong thời đại tận thế tôn sùng vũ lực này. Có thể chính mắt chứng kiến mười người tề tụ ở một nơi, đối với rất nhiều người mà nói thì đều là một ký ức vĩnh viễn khó quên.
Ngay cả Tùng Hạ cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Tư lệnh Tào làm người chủ trì bữa tiệc, bước lên đài đọc diễn văn. Khi ông lần lượt giới thiệu từng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và chiến tích của họ, ánh đèn sẽ di chuyển đến từng người ông gọi tên, trên màn hình lớn treo hai bên hội trường chiếu lại chân thật hình ảnh được quay chụp từ máy quay phim.
Thiện Minh khinh thường: “Hừ, có thể nhàm chán hơn thế được nữa không.”
Trong mắt Thẩm Trường Trạch nảy lên ánh lửa: “Lát nữa sẽ không còn nhàm chán.”
Tùng Hạ mắt nhìn đồng hồ, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía Từ Ưng đằng xa.
Cục diện Bắc Kinh sẽ hoàn toàn thay đổi trong đêm nay.
Fi: Hôm trước mình dọn kho moi được cả đống fanart, nhiều quá up lên 1 2 tấm lườì nên là post chỗ này lên mơi vậy. =))))
Cảm thấy novel Đài thật biết hút máu độc giả mà, dù tác phẩm đã bị cắt gọt khá nhiều khi xuất bản nhưng vẫn ra lò được những 8 quyển chính văn và 4 quyển ngoại truyện. (‾▿‾) Bìa bản Đài được vẽ bởi họa sĩ Airica (họa sĩ vẽ Hoa hoa du long), so với bản Trung thì đúng là “một trời một vực”. ( ✧Д✧)
684fa64cgw1ergw6mixycj20bs0gon0c
Kỷ Cambri trở lại (bản Đài) – Tập 1684fa64cgw1ergw6n8v1ij20bs0godj2
Kỷ Cambri trở lại (bản Đài) – Tập 2684fa64cgw1ergw6ni9i1j20bs0goju9
Kỷ Cambri trở lại (bản Đài) – Tập 3
Kỷ Cambri trở lại (bản Đài) – Tập 4
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ trong trận tháp Đại Nhạn.
Kỷ Cambri trở lại (bản Đài) – Tập 5
cropped-684fa64cgw1eti4vwkgzuj20vz0go452-2
Kỷ Cambri trở lại (bản Đài) – Tập 6, 7, 8
3 tập này đặc biệt hơn vì được cắt từ ảnh lớn này, cứ 2 người vào 1 bìa, lần lượt là Đường Nhạn Khâu – Đặng Tiêu (Tập 6) Trang Nghiêu – A Bố – Liễu Phong Vũ (Tập 7) Thành Thiên Bích – Tùng Hạ (tập 8).
Và đây là bìa 4 tập ngoại truyện:
Kỷ Cambri trở lại (bản Đài) – Tập 9
Ngoại truyện “Ánh sáng và Bóng tối”
Kỷ Cambri trở lại (bản Đài) – Tập 10
Ngoại truyện “Tộc Long Huyết”
Kỷ Cambri trở lại (bản Đài) – Tập 11
Ngoại truyện “Thành phố chóp núi”
Kỷ Cambri trở lại (bản Đài) – Tập 12
Ngoại truyện về cuộc sống của 6 nhân vật chính sau khi giành chiến thắng, có thể kèm theo phần ngoại truyện nhỏ của Thông Ma – Mục Phi.
Và đây là gáy 10 tập phát hành đến giờ phút này bên đó.
80873b95gw1eykd1096mrj20xc18gwue
Trích comment: “Em đây thật lòng thật dạ với Cambri! Tập hợp số sách trên tất cả đều là thịt! Tất cả đều là thịt đó!”
Nếu được Fi cũng tình nguyện dâng thịt bị rút máu như thế QAQ.
Giờ thì hết hú hét sao không có minh họa hai sếp Sáng – Tối rồi hen. =))
Được rồi, điểm danh các nhân vật nào Từ trên xuống dưới, bạn nhận ra được bao nhiêu người? (ᅌᴗᅌ)
6630534502558999534